Chương 164: Vẻ Đẹp Không Nằm Ở Đôi Má Hồng Của Người Thiếu Nữ Mà Ở Trong Đôi Mắt Của Kẻ Si Tình

“Vậy thì tôi sẽ không làm phiền công việc của hai người nữa.”

La Đức Thành nhìn em gái mình trò chuyện vui vẻ với Hoắc Diệu Văn, cũng mỉm cười nói:

“Hoắc tiên sinh, tôi xin phép đi trước, bên văn phòng luật sư còn nhiều công việc cần tôi giải quyết.”

Hoắc Diệu Văn bước lên trước bắt tay ông ta và nói:

“Lần này làm phiền anh, luật sư La.”

“Hoắc tiên sinh khách sáo rồi, đây là công việc của tôi mà.”

La Đức Thành bắt tay một lát, nói vài câu với La Xảo Trân rồi quay người rời đi.

Hoắc Diệu Văn tiễn La Đức Thành ra cửa, quay sang nhìn La Xảo Trân và nói:

“La tiểu thư, nếu cô đã hiểu rõ về hoạt động của quỹ từ thiện, tôi sẽ sắp xếp một văn phòng cho cô ở đây, như vậy cô không phải thường xuyên đến mà không có nơi làm việc.”

La Xảo Trân cũng không từ chối:

“Được rồi.”

Văn phòng mà quỹ từ thiện thuê không lớn, diện tích chưa đến 200 mét vuông, khoảng chỉ hơn 170 mét vuông, tổng cộng có hai phòng làm việc riêng biệt, một phòng dành cho Trương Thừa Di, một phòng là của hội trưởng Hoắc Diệu Văn.

Hoắc Diệu Văn thì không thường xuyên đến, nên hắn đã nhường văn phòng cho La Xảo Trân, dẫn cô đến văn phòng của hội trưởng. Hắn mở cửa phòng, bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, dù chỉ có khoảng 15 mét vuông nhưng bàn làm việc, giá sách và các thiết bị cần thiết đều đầy đủ.

Hoắc Diệu Văn nói:

“La tiểu thư, quỹ từ thiện mới thành lập nên văn phòng còn khá đơn giản, cô thông cảm. Đây vốn là văn phòng của tôi, nhưng tôi không hay ở đây, thêm nữa tôi cũng không có nhiều thời gian, nên căn phòng này cô có thể coi là nơi làm việc.”

La Xảo Trân khẽ mỉm cười:

“Hoắc tiên sinh khách sáo quá, môi trường ở đây rất tốt, tôi rất thích.”

“Vậy tốt rồi. Như vậy đi, La tiểu thư, tôi sẽ dẫn cô đi làm quen với các nhân viên ở đây, một lát nữa tôi sẽ bảo người đưa tài liệu và hồ sơ quỹ từ thiện đến.”

“Được rồi.”

…………

Sau khi Hoắc Diệu Văn giới thiệu La Xảo Trân cho mọi người trong hội, hắn đã ở lại thêm 30 phút rồi vội vã đến công ty xuất bản.

Tại văn phòng tổng biên tập, Hoắc Diệu Văn đưa tạp chí 《 Văn Học Thế Giới 》 cho Diêu Văn Kiệt và nói:

"Cuốn sách mới của Trương Uyển Quân đã được đăng trên 《 Văn Học Thế Giới 》 tuần sau chúng ta sẽ bắt tay vào công tác tuyên truyền và phát hành 《 Câu Chuyện Mùa Thu 》.

Diêu Văn Kiệt nhận tạp chí, lướt qua một chút rồi gật đầu đáp:

"Xã trưởng, chúng ta đã sớm liên lạc với các biên tập viên chủ chốt của nhiều tờ báo mà ngài đã yêu cầu, chỉ cần chúng ta giao các bài viết đã chuẩn bị xong, họ sẽ đăng ngay lên báo vào ngày hôm sau."

Hoắc Diệu Văn khẽ ừ một tiếng, rồi hỏi:

"Dạo này có tác giả nào gửi bài không?"

Diêu Văn Kiệt đáp:

"Sau khi chúng ta phát đi thông báo tuyển bài, có rất nhiều người gửi bài, và lần trước xã trưởng đã giúp kết nối với Chủ biên Lý của 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 tôi cũng đã trao đổi qua, và Chủ biên Lý đã đồng ý sẽ giúp chúng ta thỏa thuận với các tác giả đang được đăng bài trên 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 chuyển quyền xuất bản cho chúng ta."

Mặc dù sách của Hoắc Diệu Văn bán khá chạy, nhưng công ty xuất bản không nhất thiết phải chỉ xuất bản những cuốn sách bán chạy, chỉ cần là những cuốn sách có thể kiếm tiền, dù lợi nhuận không cao, vẫn có thể xuất bản. Một mặt là để lấp đầy kho sách của công ty, mặt khác cũng là để nâng cao danh tiếng của công ty xuất bản.

Tại Hồng Kông, có hàng trăm công ty xuất bản lớn nhỏ, kể cả các nhà in độc lập hay các phòng xuất bản trong các tòa soạn báo. Những công ty này cung cấp ít nhất 5.000 cuốn sách khác nhau mỗi năm cho thị trường sách Hồng Kông, trong đó 70% là tiểu thuyết, chỉ có 30% là sách về các chủ đề học thuật, giáo dục.

Mỗi năm 5.000 cuốn sách khác nhau, muốn kiếm lời từ thị trường Hồng Kông là một chuyện rất khó, vì nền giáo dục cơ bản ở đây còn thiếu sót, nhiều người vẫn không biết đọc viết. Dân số Hồng Kông khoảng bốn triệu người, có thể chưa đến một nửa biết đọc viết.

Số người sẵn sàng bỏ tiền mua sách càng ít hơn, vì vậy phần lớn sách xuất bản sẽ được bán sang Đài Loan hoặc Ma Cao, có một số công ty có con đường riêng sẽ xuất khẩu sang các nước Đông Nam Á.

Chủ yếu là vỉ cộng đồng người Hoa ở Đông Nam Á cũng khá đông, các quốc gia này cộng lại có ít nhất một đến hai triệu người Hoa.

Mặc dù nhiều người Hoa đến từ các vùng khác nhau của Trung Quốc và không phải ai cũng nói tiếng Quảng Đông, nhưng chữ Hán thì vẫn giống nhau.

Hiện tại, công ty của Hoắc Diệu Văn vẫn chưa có khả năng mở rộng ra khu vực Đông Nam Á, dù là Ma Cao đều không có, nhà xuất bản của hắn chỉ có hợp tác với Nhà xuất bản Thanh Mộc tại Đài Loan, và đó là thị trường lớn mà công ty chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Hai người tiếp tục bàn về tương lai của công ty và cách mở rộng con đường phân phối sách, nhưng đây không phải chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều, nên chỉ nói qua loa.

Diêu Văn Kiệt nói:

"Xã trưởng, lần trước tôi có nói về việc công ty ra mắt một tạp chí tuần san, ngài nghĩ sao về việc này?"

Hoắc Diệu Văn suy nghĩ một chút rồi nói:

"Việc này tôi cũng đã nghĩ kỹ, tôi thấy kế hoạch rất khả thi. Nhưng hiện tại có hơn một trăm tờ báo và tạp chí lớn nhỏ ở Hồng Kông, nếu chúng ta muốn làm thì phải có sự đổi mới. Chúng ta phải xác định rõ vị trí của tạp chí và tập trung vào nhóm người có nhu cầu mua tạp chí của chúng ta, không thể mù quáng mà cứ làm theo."

"Chính xác!"

Diêu Văn Kiệt sáng mắt lên, gật đầu tán thành:

"Xã trưởng nói rất đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, phải xác định rõ vị trí và đối tượng độc giả."

Hoắc Diệu Văn mỉm cười:

"Vậy những việc này cần phải có tổng biên tập Diêu phụ trách, tôi đồng ý với việc ra tạp chí tuần san, nếu cần nhân viên thì tuyển thêm, hiện tại công ty chúng ta tài chính tốt đẹp, nhưng cụ thể triển khai như thế nào thì phải xem anh."

"Yên tâm đi, giám đốc, việc này tôi sẽ trực tiếp phụ trách."

Diêu Văn Kiệt tự tin đáp lại, đây là quyết định quan trọng đầu tiên kể từ khi hắn gia nhập công ty, và dù thế nào cũng phải thành công.

……………….

Sáng ngày hôm sau, trong lớp học của Đại học Hồng Kông.

Đinh ling ling...

Tiếng chuông reo lên.

Sau khi Hoắc Diệu Văn nói xong phần cuối của bài giảng, hắn gọi một câu "Hết giờ" rồi thu dọn sách vở trên bàn và quay người bước ra khỏi lớp.

Khi vừa về đến phòng giáo viên và đặt sách lên bàn thì Anna tìm đến.

Lúc này, trong văn phòng chỉ có Hoắc Diệu Văn và Anna, những giáo viên khác đều đã đi ăn trưa.

Anna bước vào văn phòng, nhìn thấy Hoắc Diệu Văn đang thu dọn đồ trên bàn, thấy ahắn cầm một chiếc hộp lớn màu đỏ, nàng mỉm cười hỏi:

"Cậu đang cầm gì vậy?"

"Ân?"

Bất ngờ có người lên tiếng khiến Hoắc Diệu Văn hơi giật mình, nhưng khi nhận ra đó là Anna, hắn mỉm cười nói:

"Đây là quà tặng cho bà tôi (A ma) hôm nay là sinh nhật lần thứ 62 của bà ấy."

Anna đưa tay lên miệng, hơi ngạc nhiên nói:

"Bà của cậu cũng sinh nhật hôm nay sao?"

Hoắc Diệu Văn thu dọn một vài cuốn sách trên bàn, bỏ bút và mực vào ngăn kéo rồi ngẩng đầu lên nói:

"Đúng vậy, tôi sẽ về nhà để chúc mừng sinh nhật bà."

Anna chúc mừng:

"Nhắn thay tôi là chúc bà ấy sinh nhật vui vẻ nhé."

Hoắc Diệu Văn cảm ơn:

"Cảm ơn, tôi sẽ truyền lời của cô đến bà, tôi nghĩ bà sẽ rất vui."

Nói xong, hắn liếc nhìn Anna, rồi hỏi:

"À, sao hôm nay cô lại có thời gian đến đây? Có phải tìm tôi không?"

"Sao….sao cậu biết?!"

Anna gật đầu:

"Tôi đến là muốn mời cậu tối nay có rảnh thì đi ăn lại món cá mà cậu đã mời tôi và Lilith lần trước, nhưng nếu hôm nay cậu bận thì thôi, lần sau vậy."

"Vì sao lại đột nhiên muốn ăn cá vậy?" Hoắc Diệu Văn hơi tò mò, hắn nhớ lần trước khi đưa Anna và Lilith đến Nhà hàng Hải Sản Thái Bạch, có vẻ như cô ấy không mấy thích hương vị ở đó.

Cũng đúng thôi, có món ăn Trung Quốc chỉ dành cho người Trung Quốc, người nước ngoài thật sự không quen.

Anna do dự một chút, môi khẽ mím lại rồi nói:

"Hôm nay cũng là sinh nhật của tôi."

Hoắc Diệu Văn ngây người, dừng lại vài giây, rồi lập tức nói:

"Xin lỗi Anna, tôi không biết hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng tôi nghĩ... bây giờ chúc cô sinh nhật vui vẻ chắc cũng không muộn nhỉ?"

"Đương nhiên là không muộn, cảm ơn cậu Evan, đây là lời chúc mừng sinh nhật đầu tiên tôi nhận được hôm nay."

Anna hơi cúi đầu, môi khẽ mỉm cười, nụ cười vui vẻ, đôi mắt xanh biển của nàng cùng mái tóc đen dài, xoăn nhẹ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, làm tôn lên vẻ đẹp trên khuôn mặt thanh tú của cô.

Hoắc Diệu Văn không phải là chưa từng thấy mỹ nhân, trên mạng có vô vàn những cô gái đẹp qua chỉnh sửa ảnh và dùng phần mềm làm đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được cái gọi là "khuynh đảo chúng sinh" lại còn là người phương Tây. Điều này khiến hắn có chút rung động, trái tim hắn đập nhanh hơn vài nhịp.

"Tôi là người đầu tiên sao? Vậy tôi thật vinh hạnh." Nói xong, Hoắc Diệu Văn hơi ngại ngùng, ánh mắt hơi tránh đi, tay phải vô thức điều chỉnh chiếc kính vàng của mình, trong lòng hắn bất chợt có chút lo lắng.

Lần đầu tiên khi gặp Anna, Hoắc Diệu Văn chỉ mang tâm thái nhìn một cô gái xinh đẹp, nhưng những lần tiếp xúc sau đó đều chỉ ở mức đồng nghiệp, bạn bè. Nhưng ngay khi ánh nắng chiếu vào khuôn mặt Anna, cô như bừng sáng, khoảnh khắc ấy khiến hắn xao xuyến, có thể dùng chính xác câu "vẻ đẹp trong mắt kẻ si tình" để miêu tả cảm giác của Hoắc Diệu Văn lúc này.

Anna không để ý đến những hành động nhỏ của Hoắc Diệu Văn, nàng không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, chỉ nhẹ nhàng nói với một chút buồn bã:

"Đúng vậy, cậu là người đầu tiên, giáo sư Luke không biết sinh nhật của tôi, ở Hồng Kông có lẽ chỉ có cậu là biết."

Anna ở Hồng Kông không có nhiều bạn bè, ngoài giáo sư Luke và Hoắc Diệu Văn, hầu hết chỉ là quan hệ đồng nghiệp.

Mặc dù có nhiều thầy giáo độc thân muốn theo đuổi Anna, nhưng ngoài các thầy giáo phương Tây, phần lớn các thầy giáo người Hoa đều ngại ngùng hoặc không dám hành động.

Người duy nhất có quan hệ khá tốt với Anna có lẽ là Ella Imogen, người đã cùng Anna đến Đại học Hồng Kông năm ngoái.

Tuy nhiên, vào đầu năm nay, Ella Imogen đã quay về Anh và không quay lại nữa, có thể vì không quen với môi trường ở Hồng Kông, nên Đại học Oxford đã cử hai thầy giáo trẻ đến thay.

Nhận ra sự buồn bã trong giọng nói của Anna, Hoắc Diệu Văn nhìn nàng, lúc này nàng hơi cúi đầu, mái tóc che khuất một phần khuôn mặt, ánh nắng chiếu nghiêng trông có vẻ càng lẻ loi, cô độc.

Hoắc Diệu Văn không còn muốn vội vã rời đi, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Vậy thôi Anna, tối nay cô đợi tôi, tôi sẽ cùng cô đi ăn lại món cá hôm ấy."

"Thật sao?" Anna ngẩng đầu lên, mắt nàng sáng lên đầy vui mừng.

Hoắc Diệu Văn mỉm cười gật đầu:

"Tối nay cô chỉ cần xinh đẹp, mọi thứ để tôi lo."

(Tấu Chương Xong)

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc