Chương 163: La Xảo Trân
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi đọc báo thấy tin Sở Giao dịch Chứng khoán Viễn Đông sẽ được thành lập vào cuối tháng Chín, Hoắc Diệu Văn liền lái xe đến văn phòng tạm thời mà báo đã ghi để tìm hiểu thông tin.
Nhân viên lễ tân nói cho hắn biết rằng hiện tại vẫn chưa có công ty nào niêm yết chính thức trên Sở Giao dịch Viễn Đông, nhưng đã có mười công ty xác nhận sẽ lên sàn sau khi sở giao dịch đi vào hoạt động.
Nghe có mười công ty chuẩn bị lên sàn, Hoắc Diệu Văn liền muốn hỏi rõ đó là những công ty nào, nhưng người kia giữ bí mật, không tiết lộ thêm gì, chỉ nói rằng nếu muốn mua cổ phiếu thì chờ đến khi sở giao dịch chính thức hoạt động rồi quay lại.
Thấy vậy, Hoắc Diệu Văn cũng không nài nỉ thêm, chỉ lấy một cuốn cẩm nang giao dịch chứng khoán mà bên họ phát miễn phí, rồi lái xe đến Nhà xuất bản Đại học Hồng Kông.
Dưới sự dẫn dắt của lão tiền bối Ngũ Liên Đức, Nhà xuất bản Đại học Hồng Kông vận hành ổn định, chủ yếu in sách phụ đạo, ngoài ra còn in các đầu sách học thuật của giảng viên đã ký hợp đồng từ trước của nhà xuất bản.
Những sách chuyên về học thuật này tuy bán không chạy, nhưng là nhà xuất bản trực thuộc một trường đại học thì vẫn phải in và phát hành. Ngũ Liên Đức luôn đồng ý in ấn miễn là không lỗ vốn, dù không lời lãi gì. Dù sao, nhà xuất bản của một trường đại học mà không có sách học thuật thì cũng kỳ, hơn nữa việc này còn giúp tăng số lượng bản quyền sách mà nhà xuất bản sở hữu.
Lúc Hoắc Diệu Văn đang trò chuyện với Ngũ Liên Đức về tình hình gần đây của nhà xuất bản, thì Chu Văn Khánh gõ cửa bước vào.
Anh ta vừa ngồi xuống liền đã cau mày nói:
"Giám đốc, hiện giờ ở Hồng Kông và Tân Giới đã có người bắt chước chúng ta, in sách phụ đạo và triển khai hợp tác với các trường công và tư rồi."
Chỉ sau chưa đầy một tháng, gần 90% học sinh của Tiểu học Công lập Cửu Long đã mua sách phụ đạo. Số còn lại hoặc là gia cảnh khó khăn, hoặc là không muốn mua, hoặc đang chuẩn bị mua.
Từ con số ban đầu là 300.000 cuốn, lượng tiêu thụ đã tăng dần lên gần 400.000 cuốn.
Toàn bộ giáo viên các trường công lập ở Cửu Long đều đang giới thiệu bộ sách “Ngân hàng đề Đại học Hồng Kông” thanh thế lớn như vậy thì các nhà xuất bản khác tất nhiên đã nghe ngóng được.
Bọn họ tính thử lợi nhuận từ sách phụ đạo, thì ngạc nhiên phát hiện: chi phí in rất thấp, nhưng lợi nhuận ròng lại cực kỳ cao.
Vì vậy, các nhà xuất bản khác bắt đầu học theo. Họ mời một nhóm giáo sư, giáo viên biên soạn sách phụ đạo, rồi tìm cách hợp tác với giáo viên các trường ở Hồng Kông và Tân Giới, bắt chước con đường bán hàng của Hoắc Diệu Văn.
Về chuyện bị bắt chước, Hoắc Diệu Văn đã lường trước. Hắn nói:
"Thực ra lúc tôi nói kế hoạch này với anh, trong lòng anh cũng nên chuẩn bị rồi mới phải."
Chu Văn Khánh xấu hổ nói:
"Ân, tôi đã chuẩn bị tâm lý, cũng từng nghĩ tới việc bàn với các giáo viên ở Hồng Kông và Tân Giới, chỉ là lúc đó còn lo sách phụ đạo bán không được."
Đúng như Chu Văn Khánh nói, lúc đó không ai dám chắc sách phụ đạo sẽ bán chạy như vậy.
Bản thân Chu Văn Khánh rất ủng hộ kế hoạch đó, nhưng vì chưa ai từng makerting theo cách bán sách qua chính sự giới thiệu của giáo viên trường học nên cũng không biết có thành công hay không.
Cách bán hàng này, người đầu tiên làm không cần có thế lực gì, chỉ cần đưa ra đủ lợi ích cho các giáo viên, ban giám hiệu là được. Nhưng về sau thì sẽ là cuộc chơi dựa vào năng lực thật sự.
Vì thế, đó là lý do vì sao Hoắc Diệu Văn chọn hợp tác với Đại học Hồng Kông.
Hoắc Diệu Văn mỉm cười:
"Không sao, bây giờ anh đi làm vẫn chưa muộn. Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ tìm chủ nhiệm Hoàng. Gần đây nhà xuất bản có lãi, phía trường học cũng vui vẻ. Việc liên hệ với các trường ở Hồng Kông và Tân Giới, anh cứ trao đổi thêm với chủ nhiệm Hoàng. Hơn nữa, quỹ tài trợ cũng sắp chính thức thành lập, có quỹ rồi thì việc bàn bạc với trường học sẽ dễ hơn nhiều."
Chu Văn Khánh gật đầu:
"Ân, tôi hiểu rồi thưa xã trưởng."
Lúc này Ngũ Liên Đức nói:
"Xã trưởng, Anh Minh Chi ở công ty cậu làm việc ra sao?"
Hoắc Diệu Văn ngẩn người:
"Minh Chi? Ai vậy?"
“Là Diêu Văn Kiệt đấy.”
Ngũ Liên Đức cười nói:
“‘Minh Chi’ là tên chữ của Diêu Văn Kiệt. Dù giờ không dùng nữa nhưng giữa tôi và anh ấy vẫn gọi nhau như vậy.”
Hoắc Diệu Văn chợt hiểu ra:
"Tổng biên tập Diêu làm việc rất tốt, phải cảm ơn Ngũ lão đã giới thiệu một nhân tài như vậy."
Ngũ Liên Đức nói:
"Vậy thì tốt. Xét riêng về mảng xuất bản, tôi chưa chắc đã làm tốt bằng anh ta đâu."
Hoắc Diệu Văn khen:
"Ngũ lão quá khiêm tốn, nhà xuất bản dưới sự quản lý của ngài hiện giờ hoạt động rất tốt mà."
Ngũ Liên Đức cười lớn:
"Haha, tôi chỉ cố gắng hết sức thôi, giữ được chén cơm là tốt rồi, sống qua ngày được là mừng lắm rồi."
Không lâu sau, Hoắc Diệu Văn từ nhà xuất bản bước ra, đang chuẩn bị lái xe đi mua quà sinh nhật cho a ma thì tình cờ đi qua một quầy báo. Nhớ lại cuộc gọi của biểu muội vào chiều hôm qua, hắn liền dừng xe, xuống và mua một cuốn tạp chí 《 Văn Học Thế Giới 》 mới ra.
Lật đến trang có bài viết 《 Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya 》 thì nhìn thấy tên tác giả "Trương Uyển Quân" in rõ ràng dưới tên sách.
Hoắc Diệu Văn không để ý nhiều, chỉ tiện tay ném cuốn tạp chí vào ghế phụ, rồi lái xe đến tiệm vàng ở Central để chọn một bộ trang sức vàng. Bộ này không nặng nhưng kiểu dáng rất đẹp, giá khoảng bốn vạn.
Mấy ngày trước, tiền bản quyền từ Nhà xuất bản The Times của Anh đã được chuyển vào tài khoản của Hoắc Diệu Văn tại Ngân hàng Standard Chartered. Nếu đổi ra thì khoảng ba trăm nghìn đô la Hồng Kông, đây chỉ là tiền bản quyền ban đầu, thêm vào đó phần hai của cuốn sách 《1999》 cũng đã được gửi sang Anh và chuẩn bị in ấn, có thể thấy năm nay anh sẽ không thiếu tiền chi tiêu.
Khi chuẩn bị quay lại trường, Hoắc Diệu Văn bỗng nhận ra mình đã đi đến văn phòng của quỹ từ thiện, và ngay khi nghĩ đến quỹ từ thiện, hắn lại nhớ đến tấm séc hai trăm vạn mà Lôi Lạc đã đưa và lá thư đi kèm.
Lúc đó, Hoắc Diệu Văn đã quyết định giữ lại khoản tiền này. Vì Lôi Lạc cho với danh nghĩa tài trợ quỹ từ thiện, nên hắn quyết định coi như một lần từ thiện hiếm hoi của người đàn ông đó.
Hoắc Diệu Văn đã giao tấm séc đó cho Trương Thừa Di phụ trách.
Hiện quỹ có hai trăm vạn từ Lôi Lạc cộng với một trăm vạn từ Sir Chu Hi Niên và một trăm vạn từ việc hợp tác với Đại học Hồng Kông, tổng hết là bốn trăm vạn, đủ để quỹ hoạt động trong một đến hai năm.
Hiện tại, thống đốc Hồng Kông đã ban hành chính sách giáo dục miễn phí sáu năm, trong những năm tới, việc giáo dục miễn phí này sẽ được phổ biến rộng rãi ở Hồng Kông, vì vậy đối tượng quỹ từ thiện hỗ trợ sẽ là học sinh cấp trung học và đại học.
………
Vừa nghĩ ngợi, Hoắc Diệu Văn đã lái xe đến dưới tòa nhà văn phòng của quỹ từ thiện lúc nào không hay.
Hắn dừng xe, lên lầu.
Khi Hoắc Diệu Văn bước ra khỏi thang máy, đi đến quầy lễ tân của quỹ, liền nghe thấy cô lễ tân vội vàng gọi:
"Hội trưởng!"
"Ân." Hoắc Diệu Văn khẽ gật đầu, rồi bước thẳng vào trong.
Lúc này, quỹ từ thiện đã có hình hài ban đầu. Bàn ghế làm việc đều đã được chuyển đến vài hôm trước. Dù nhân sự chưa đông, bao gồm cả lễ tân, tính cả Trương Thừa Di và Hoắc Diệu Văn, tổng cộng chỉ có hơn mười người, nhưng ngần ấy người cũng đủ để quỹ hoạt động. Nếu thêm nữa thì chi phí sẽ đội lên nhiều.
“Luật sư La!”
Hoắc Diệu Văn đang định đi tìm thầy Trương thì ánh mắt bất chợt dừng lại nơi La Đức Thành đang trò chuyện với vài người ở phía xa.
Nghe tiếng gọi, La Đức Thành quay đầu lại, cười nói:
"Hoắc tiên sinh đến rồi!"
Hoắc Diệu Văn bắt tay anh ta và hỏi:
"Luật sư La đến để phụ trách các văn bản pháp lý của quỹ đúng không?"
Việc thành lập quỹ giáo dục cần có một luật sư thường trực để soạn thảo các hợp đồng và điều lệ. Người đầu tiên mà Hoắc Diệu Văn nghĩ đến chính là La Đức Thành.
“Xin lỗi Hoắc tiên sinh, dạo này công việc ở văn phòng luật sư quá bận, tôi không thể kiêm nhiệm thêm ở quỹ này, nhưng tôi đã sắp xếp một người khác thay tôi.”
La Đức Thành khẽ lắc đầu, rồi kéo một người phụ nữ đứng cạnh mình lại và giới thiệu:
"Đây là em gái tôi, La Xảo Trân, tốt nghiệp Trường Luật London, từng làm luật sư thường trực cho Quỹ Công giáo Hồng Kông suốt năm năm, đồng thời cũng từng phụ trách nhiều hoạt động từ thiện của Công giáo tại Tân Giới. Tôi không phải là người thiên vị người thân, nên Hoắc tiên sinhcứ yên tâm về năng lực của em ấy. Sau này các vấn đề pháp lý của quỹ sẽ do em ấy đảm trách."
La Xảo Trân mỉm cười, đưa tay ra chào:
"Chào Hoắc tiên sinh, tôi rất vinh dự được phụ trách pháp lý cho Quỹ Giáo dục Hồng Kông, tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình."
"Phiền cô rồi, cô La."
Hoắc Diệu Văn vừa bắt tay, vừa quan sát người phụ nữ tên La Xảo Trân.
Nàng chỉ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tóc dài gợn sóng, mắt to tròn, khi cười có hai lúm đồng tiền duyên dáng. Nàng mặc chiếc váy dài màu xám che gần đến khuỷu tay, vóc dáng cân đối, không quá gầy cũng không béo. Từ cách ăn nói đến thần thái đều rất tự nhiên, lịch thiệp, thể hiện rõ là người có giáo dưỡng.
Có lẽ vì hắn nhìn quá chăm chú khiến đối phương nhận ra, La Xảo Trân khẽ cau mày. Thấy vậy, Hoắc Diệu Văn lập tức thu lại ánh mắt và cười nói:
"Không ngờ cô La từng là luật sư thường trực của Quỹ Công giáo, còn tham gia nhiều hoạt động từ thiện ở Tân Giới. Như vậy chắc hẳn cô rất quen với cách thức vận hành của một quỹ từ thiện?"
La Xảo Trân ngẩng đầu, hơi ngạo kiều đáp:
"Không dám nói là quá quen, nhưng phần lớn công việc tôi đều đã từng làm qua."
“Thật tốt quá!”
Hoắc Diệu Văn không ngờ chỉ thuê một luật sư mà lại tìm được người có kinh nghiệm thực tế về vận hành quỹ, liền nói ngay:
"Tôi chưa từng tổ chức một quỹ từ thiện nào cả, người tôi tuyển vào đa phần chỉ từng tham gia các hoạt động trong câu lạc bộ, vì vậy giai đoạn khởi đầu này mong cô La chỉ dẫn thêm. Nếu có góp ý gì thì cứ nói thẳng, không cần giới hạn trong phạm vi pháp lý. Tất nhiên, tôi sẽ trả công xứng đáng, không để cô phải làm không công đâu."
La Xảo Trân nhìn khắp văn phòng một vòng, rồi quay sang Hoắc Diệu Văn, nói:
"Hoắc tiên sinh đã nói vậy thì tôi xin phép chia sẻ vài ý kiến."
Hoắc Diệu Văn khựng lại một chút, rồi mỉm cười:
"Cô cứ nói tự nhiên."
La Xảo Trân không vòng vo, thẳng thắn nói:
"Tôi vừa xem qua điều lệ của quỹ, nội dung viết rất tốt, đặc biệt là tôn chỉ lấy thiện dưỡng thiện, lấy tham sinh ái rất đáng quý. Tuy nhiên, tiêu chuẩn để hỗ trợ học sinh nghèo hiện nay vẫn chưa rõ ràng. Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh lại dựa theo quy chế của Quỹ Công giáo, sao cho phù hợp nhất với tinh thần mà quỹ chúng ta hướng đến."
"Rất tốt!"
Hoắc Diệu Văn lập tức đồng ý:
"Có người am hiểu như cô La ở đây, tôi tin rằng quỹ sẽ nhanh chóng đi vào hoạt động ổn định, và như vậy học sinh cũng sẽ sớm nhận được sự giúp đỡ cần thiết."
Thấy Hoắc Diệu Văn phản hồi nhanh gọn như vậy, La Xảo Trân cũng có thiện cảm hơn. Cô mỉm cười đưa tay ra:
"Vậy thì hợp tác vui vẻ. Nếu mọi việc suôn sẻ, tôi nghĩ trong vòng một tuần quỹ có thể chính thức vận hành."
Nụ cười của La Xảo Trân thật duyên dáng, không để lộ răng, hai lúm đồng tiền trên má càng khiến nàng thêm phần dịu dàng, nữ tính.
Hoắc Diệu Văn đưa tay ra bắt:
"Hợp tác vui vẻ!"
(Tấu Chương Xong)