Chương 165: Sinh Nhật Của A Ma

A ma đã tổ chức sinh nhật đơn giản vào năm ngoái chỉ với năm người trong gia đình ăn một bữa cơm đơn giản. Nhưng năm nay lại khác, không chỉ liên lạc với các bác, mà ngay cả cữu công đã sống ở Mỹ hơn mười năm cũng trở về Hồng Kông.

Nhiều người như vậy, kể cả căn nhà mới có lẽ cũng không đủ chỗ ngồi.

Phụ thân Hoắc Thành Tài phải đặt trước hai bàn tiệc ở một nhà hàng lớn gần đó từ nửa tháng trước.

Biểu muội Trương Uyển Quân nở nụ cười xinh đưa món quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho A ma nói:

“Chúc cô nãi nãi phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn, đây là quà của cháu gửi tặng ạ.”

“Ồ, cảm ơn cháu, thật là chu đáo.”

A ma vui vẻ nhận món quà của Trương Uyển Quân rồi đặt sang một bên.

Cữu công ở cạnh bên thấy trong phòng chỉ có vài người, tò mò hỏi:

“Đường tỷ, sao Diệu Văn còn chưa đến?”

Trương Uyển Quân nghe đến tên Hoắc Diệu Văn, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào A ma.

A ma cười đáp:

“Nó còn ở trường! Hôm qua Thành Tài đã gọi điện thông báo địa điểm rồi, chắc giờ nó sắp tới rồi.”

Hoắc Thành Tài chen vào:

“Mẹ, các bác từ Cửu Long qua tới, có thể sẽ tới muộn một chút.”

A ma nói:

“Không sao, giờ còn sớm mà, mới có năm giờ, còn lâu mới đến lúc ăn tiệc.”

Hoắc Đình Đình sau khi xin nghỉ về nhà, uống một ngụm trà, bỗng chú ý đến bộ sườn xám của A ma, ngạc nhiên hỏi:

“A ma, bộ sườn xám này đẹp quá, sao trước đây con chưa từng thấy bà mặc?”

A Ma nhìn xuống bộ sườn xám của mình, trong lòng cảm thán rồi cười đáp:

“Đây là bộ đồ của nhiều năm trước rồi.”

Hôm nay, A ma ăn mặc rất chỉnh tề, không chỉ mặc sườn xám mà còn chải tóc thật gọn gàng và đeo bộ trang sức bằng vàng, trên hai tay bà đeo hai chiếc vòng tay phỉ thúy.

Mặc dù phụ thân Hoắc Thành Tài thất bại trong đầu tư, gia đình đã trải qua nhiều năm nghèo khó, nhưng nói chung Hoắc gia không phải quá nghèo, hơn nữa lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, A ma vẫn còn một số đồ trang sức bằng vàng bạc, trước đây định giữ lại để phòng khi cần, nhưng hiện tại Hoắc Diệu Văn đã thành đạt, có địa vị xã hội, đồ trang sức cuối cùng cũng có thể dùng đúng giá trị của nó.

Chẳng bao lâu sau, đại gia gia Hoắc Tông Minh cùng với đại nãi nãi, còn có nhi tử Hoắc Thành Chí và tôn tử Hoắc Diệu Tổ đã đến, và sau cùng là Hoắc Thành Quang và con gái Hoắc Hưu Phân.

Ban đầu, khi A Ma thấy Hoắc Thành Quang, bà còn hơi lạnh nhạt, nhưng khi Hoắc Tú Phân tiến lại cúi đầu gọi "nhị nãi nãi" bà lập tức mềm lòng, vội vàng đứng dậy kéo Hoắc Tú Phân lên.

A ma đỡ Hoắc Tú Phân, nhìn cô bé rồi cảm thán:

“Tú Phân lớn thế này rồi.”

Có lẽ do Hoắc Tú Phân sinh ra trong gia đình đơn thân, lần đầu gặp lại A ma sau khi trưởng thành, cô còn ngại ngùng hơn cả lần đầu gặp Trương Uyển Quân, mặt đỏ lên, không dám nói gì, chỉ khẽ ậm ừ.

“Ồ, khuê nữ lớn lên thật xinh đẹp.”

A ma vui mừng đưa phần tiền lãi đã chuẩn bị sẵn cho Hoắc Tú Phân:

“Tú Phân, nhận đi, đây là quà của nhị nãi nãi tặng cho con.”

Hoắc Thành Quang nhìn thấy cảnh này trong lòng vô cùng xúc động, tay không thể kìm nén run rẩy, ông biết đây là dấu hiệu cho thấy nhị bà đã tha thứ cho mình.

Hoắc Tông Minh nhìn thấy hành động của đệ muội cũng cảm thấy rất vui mừng, người lớn tuổi thường thích quan hệ thân thiết trong dòng họ, sau này sẽ dễ dàng hỗ trợ nhau, không đến mức giống như trước đây, hai gia đình không hề liên lạc trong suốt mười mấy năm.

Hoắc Tú Phân quay lại nhìn phụ thân Hoắc Thành Quang, dưới ánh mắt động viên của ông, cô cũng đỏ mặt nhận lấy, nhỏ nhẹ nói:

“Cảm ơn nhị nãi nãi.”

“Được rồi, ngồi đi, ngồi đi.”

Đã mười mấy năm không có không khí náo nhiệt như vậy, A Ma trong lòng vô cùng vui vẻ, khi thấy mọi người đều đã đến, bà chuẩn bị kêu con trai mở tiệc thì mới nhận ra cháu trai Hoắc Diệu Văn vẫn chưa đến.

Bà đang định gọi điện thì Hoắc Diệu Văn đột ngột đẩy cửa bước vào, thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, hắn cười xin lỗi nói:

“Xin lỗi bà và mọi người, con đến muộn một chút.”

Trương Uyển Quân thấy biểu ca cuối cùng đến, mặt mỉm cười.

Đại gia gia Hoắc Tông Minh gọi:

“Diệu Văn tới rồi, nhanh qua đây ngồi, hôm nay là sinh nhật của A ma con, chúng ta phải uống đến khi say mới thôi.”

Đại gia gia thích rượu như vậy, Hoắc Diệu Văn chỉ có thể cười khổ nói:

“Hôm nay e là không thể uống cùng đại gia gia được rồi, tối còn chút việc, không thể uống nhiều.”

“Không uống tốt, không uống tốt.” A ma theo đó nói:

“Đại ca, hôm nay mặc dù vui, nhưng mọi người vẫn nên uống ít một chút.”

Bên cạnh, đại nãi nãi cũng nói:

“Tẩu tử nói đúng, Tông Minh, sức khỏe anh vốn không tốt, hôm nay uống ít một chút.”

Hoắc Tông Minh cười lớn:

“Được rồi, được rồi, hôm nay tôi sẽ uống ít một chút.”

Hoắc Diệu Văn đưa hộp quà đã chuẩn bị từ trước cho A ma, chúc mừng bà:

“Chúc A Ma sinh nhật vui sướng, mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có sáng nay, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”

A ma vừa cười vừa nói:

“Được rồi, Diệu Văn ngồi xuống ăn cơm đi.”

Hoắc Diệu Văn không ngồi bàn của A Ma mà đến bàn của tiểu muội Hoắc Đình Đình. Bàn đó chủ yếu là những người cùng thế hệ với hắn, ngoài Hoắc Tú Phân chỉ gặp một lần, hắn cũng đã gặp đường ca Hoắc Diệu Tổ và tẩu tử Trình Văn Hoa vài lấn.

Trong lúc món ăn được bưng lên, Hoắc Diệu Tổ hỏi:

“Diệu Văn, công ty của cậu hiện giờ còn thiếu người không?”

Hoắc Diệu Văn liếc nhìn tẩu tử Trình Văn Hoa đang bế con, suy nghĩ một lát rồi trả lời:

“Công ty thì không thiếu người, nhưng bên quỹ từ thiện thì còn thiếu người, công việc cũng không vất vả, chủ yếu là ở văn phòng, viết bản thảo, hoặc ghi chép một số thứ, đường ca có ai giới thiệu cho đệ không? Chẳng lẽ là tẩu tử?”

Hoắc Diệu Tổ cười to nói:

“Không phải chị dâu cậu đâu, cô ấy hiện giờ là giáo viên của trường Tiểu học Công lập Quan Đường ở Quận Cửu Long.”

“Chúc mừng chị dâu.”

Trình Văn Hoa ôm con, mỉm cười gật đầu nói:

“Chị chỉ là cô giáo tiểu học thôi, chẳng thể so với Diệu Văn, chú ấy được làm tận giảng viên đại học. Mình à đừng trêu em nữa, chú thấy đó chồng chị gặp ai cũng nói chị là cô giáo tiểu học, chị xấu hổ lắm rồi.”

“Ha ha ha…”

Hoắc Diệu Tổ lại phá lên cười.

Hoắc Đình Đình cũng vui vẻ nói:

“Tẩu tử, làm giáo viên tiểu học cũng tốt mà, không chỉ công việc nhẹ nhàng, mà còn được chơi với bọn trẻ, vui lắm đấy.”

Trình Văn Hoa cười khổ nói:

“Đình Đình, em không biết đâu, chị dạy lớp một, học sinh khoảng mười tuổi, ngoài vài đứa lớn tuổi, còn lại đều là những đứa rất nghịch, rất khó dạy.”

Hoắc Đình Đình vừa nghe nói khó dạy, lập tức nói:

“Thật sao? Vậy thôi em không làm nữa.”

Trương Uyển Quân cười nói:

“Đình Đình, đừng chỉ vì nghe nói khó dạy mà bỏ cuộc, chị thấy dạy trẻ con vui lắm, khi ở China Town, chị thường giúp hàng xóm trông trẻ, rất vui.”

Trình Văn Hoa nói:

"Uyển Quân à, em đang nghĩ đến việc trông mấy đứa nhỏ quen biết thôi, chứ nếu gặp ba mươi mấy đứa trẻ lạ hoắc, không quen biết, chỉ riêng chuyện tụi nó náo loạn trong lớp thôi cũng đủ đau đầu rồi."

Trương Uyển Quân tưởng tượng ra cảnh ba mươi mấy đứa trẻ khoảng mười tuổi cùng nhau nói chuyện, ồn ào náo nhiệt, nghĩ đến thôi cũng khiến cô rùng mình, nói:

"Quả thật là quá ồn ào."

Mấy cô gái trò chuyện rôm rả, không khí rất vui vẻ.

Lúc này, Hoắc Diệu Văn thò người ra, quay sang hỏi Hoắc Diệu Tổ:

"Đường ca, lúc nãy anh nói đến ai vậy?"

Hoắc Diệu Tổ khẽ nâng cằm, ý bảo người ngồi đối diện ghé sát lại:

"Là Tú Phân."

Có lẽ vì nghe thấy tên mình, gương mặt Hoắc Tú Phân vốn đã dần bình tĩnh lại đỏ bừng lên, cô quá rụt rè, quá ngại ngùng.

Về đường muội của mình, Hoắc Diệu Văn thật sự không biết nhiều, ngoài lần gặp mặt trước đây, chỉ nghe đại bá và đại gia gia nhắc tới mấy lần. Hai người họ nói Hoắc Tú Phân lớn hơn Hoắc Đình Đình một tuổi, vừa tốt nghiệp trung học năm ngoái, sau đó không học tiếp mà ở tiệm cầm đồ giúp việc.

Còn việc vì sao lại đổi việc, là bởi Hoắc Thành Quang cảm thấy con gái mà cứ ở trong cái chốn phức tạp như tiệm cầm đồ thì không hay, nên nhờ Hoắc Diệu Tổ và Hoắc Diệu Văn xem có thể thu xếp cho Hoắc Tú Phân vào làm việc ở công ty, dù là nhân viên văn phòng bình thường cũng được, lương bổng bao nhiêu không quan trọng, chỉ cần là công việc đàng hoàng.

Hoắc Diệu Văn cũng không do dự, lập tức đồng ý:

"Được, bên em cũng đang thiếu người."

Sau đó, hắn quay sang nhìn Hoắc Tú Phân, thấy nàng cúi gằm mặt xuống, nghĩ một lúc rồi chủ động mở lời:

"Tú Phân à."

Hoắc Tú Phân như thể bị bắt gặp làm chuyện xấu, lập tức đáp lại, giọng run run:

"Dạ… Nhị… Nhị đường ca."

Thấy cô mặt đỏ đến mức nói năng lắp bắp, Hoắc Diệu Văn càng cảm nhận được sự rụt rè của vị đường muội này, liền dịu giọng:

"Tú Phân, đừng căng thẳng, anh hỏi em, công việc văn phòng em có muốn làm không? Công việc cũng đơn giản thôi, chủ yếu là soạn văn bản, ghi chép sổ sách, chuyển hồ sơ."

Hoắc Tú Phân dường như cảm nhận được thiện ý của đường ca, dù mặt vẫn đỏ, nhưng nói năng đã trôi chảy hơn:

"Dạ được, nhị đường ca. Lúc ở tiệm cầm đồ em cũng chuyên ghi sổ sách, kiểm hàng."

Hoắc Diệu Văn gật đầu:

“Vậy tốt rồi, mấy hôm nữa anh sẽ liên lạc, dẫn em qua công ty.”

……………

Chờ rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị.

Đến hơn bảy giờ tối, buổi tiệc mới kết thúc.

Hoắc Diệu Văn lái xe đưa A ma về nhà. Ba mẹ, cô chú thì đi taxi về.

Đại gia gia có nhà ở Đảo Hồng Kông, cách đó không xa, chỉ cần đi taxi mười mấy phút là tới.

A ma xuống xe, thấy Hoắc Diệu Văn không có ý định xuống, không nhịn được hỏi:

"Diệu Văn, hôm nay con không về nhà ngủ à?"

Hoắc Diệu Văn đáp:

"Dạ không bà, con phải quay lại trường, mai còn có việc."

Mẹ ở kế bên nghe vậy liền ghé sát cửa sổ xe, dặn dò:

"Vậy con lái xe cẩn thận."

"Con biết rồi, con sẽ chú ý."

Hoắc Đình Đình cũng nhắc nhở:

"Ca, đừng quên chiều mốt đến đón em tan học."

Hoắc Diệu Văn cười khổ:

"Biết rồi, chiều mốt anh sẽ đến trường đón em."

Vẫy tay tạm biệt người nhà, Hoắc Diệu Văn khởi động xe, đạp ga, phóng nhanh về hướng Đại học Hồng Kông.

………

Khi hắn đưa Anna đến nhà hàng thì đã là chín giờ tối.

Lúc này, Nhà hàng Hải Sản Thái Bạch vẫn sáng đèn rực rỡ, khách khứa ra vào tấp nập. Vào mùa hè, rất nhiều người thích ra biển ăn hải sản, đặc biệt là Hải Sản ở Thái Bạch nổi tiếng tươi ngon, trở thành lựa chọn hàng đầu của thực khách.

Hôm nay Anna ăn mặc rất chỉn chu, nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh xám, tay áo lửng, đi giày cao gót. Vốn dĩ nàng đã cao, nay lại đi thêm giày, trông càng thanh mảnh, duyên dáng.

Anna cao khoảng 1m70, thêm giày cao gót cũng phải 1m75, mà Hoắc Diệu Văn cao 1m82, hai người đi cùng nhau vô cùng xứng đôi.

Tâm trạng Anna hôm nay rất tốt. Lúc xuống xe, bước vào Thái Bạch, nàng vô thức khoác tay Hoắc Diệu Văn.

Hành động này khiến Hoắc Diệu Văn hơi ngơ ngác vài giây, có chút lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn để mặc nàng khoác tay, cùng nhau bước vào nhà hàng.

Cặp đôi ai nhìn cũng biết là mập mờ này từ từ bước vào trong.

Nhân viên phục vụ tiến lại gần hỏi:

"Thưa ngài, ngài có đặt bàn trước không ạ?"

Hoắc Diệu Văn hỏi:

"Có phòng đặt riêng cho người họ Hoắc không?"

"Vâng, mời anh chị theo em."

Nhân viên dẫn họ lên lầu hai, giúp họ gọi món xong thì rời đi.

Xuống dưới, nhân viên phục vụ vội chạy vào bếp, nói với mấy nhân viên đang lười biếng:

"Mấy bà không thể tưởng tượng được đâu, vừa nãy có một cô gái Tây cực kỳ xinh đẹp tới ăn ở đây."

Anh chàng tên A Thủy cười:

"Thật không đấy? Cậu nói nghe như tiên nữ giáng trần vậy, dữ dzị sao?"

"Khách Tây tôi đâu phải chưa từng gặp, mấy hôm trước tôi đi mua đồ với A Thủy, trên đường còn gặp một cô gái Tây hỏi đường nữa."

A Phúc nghĩ đến cô gái Tây ăn mặc mát mẻ hôm trước liền cười híp mắt.

A Thủy lùi lại một bước, thở dài, vỗ vai A Phúc nói:

"Nhớ kỹ A Phúc, chú trông thảm như bây giờ không phải là lỗi của chú. Anh quyết rồi, lần sau có dịp sẽ dẫn chú đi mở mang tầm mắt, nhưng nhớ kỹ, đi với anh, đừng để lộ bộ dạng nhà quê như vậy."

"Nhất định rồi!" A Phúc gật đầu lia lịa:

"A Thủy nhất định phải dẫn tôi đi mở mang tầm mắt. Bữa đó anh giỏi quá, còn nói được ngoại ngữ với cô gái Tây đó."

Nếu chỉ tính riêng mấy câu như hi, ok, good là tiếng ngoại ngữ thì A Thủy đúng là đã học được tinh túy.

"Chuyện nhỏ thôi!" A Thủy đắc ý nói.

(Tấu Chương Xong)

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc