Chương 161: Sàn Giao Dịch Chứng Khoán Viễn Đông (Lôi Lạc Xuất Hiện)
Hơn một giờ sau, Hoắc Diệu Văn lái xe đến tầng dưới của Công ty xuất bản sách Diệu Văn. Hắn lên lầu đưa bản thảo cuốn sách mới cho Diêu Văn Kiệt, nhờ giúp gửi nó đến Công ty xuất bản sách Bantam ở Hoa Kỳ.
"Đừng lo, Xã trưởng. Đợi lát nữa, tôi sẽ đích thân sắp xếp người chuyển nó đi."
Diêu Văn Kiệt cất bản thảo đi, nhìn Hoắc Diêu Văn đang uống trà, do dự một lát rồi nói:
"Xã trưởng, sách của Trương tiểu thư đã in 30.000 bản, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa phát hành. Gần đây, tôi cũng đã liên lạc với một nhóm tác giả, sắp xếp xuất bản một số cuốn sách, nhưng họ vẫn chưa nộp bản thảo, cho nên xưởng in vẫn đang trong tình trạng tạm dừng."
Hoắc Diệu Văn nhíu mày nói:
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần sách của tôi không phải là sách hợp tác với người khác thì sẽ ưu tiên in trước. Lần trước không phải chúng ta đã ký hợp đồng hợp tác rồi sao?"
"Ân, tôi biết điều đó. Cấp dưới của tôi là những người đang đảm nhiệm việc phát hành cho bộ thứ hai của 《 Quỷ Thổi Đèn 》 còn có chuẩn bị cho bản dịch tiếng Trung của 《1999》 bản thảo sau khi được duyệt sẽ bàn giao cho bên bộ phận Makerting để họ đánh giá sau đó mới bắt đầu in và phát hành."
Giải thích xong, Diêu Văn Kiệt còn nói thêm:
“Nhưng ý tôi là công ty chúng ta không nên hạn chế chỉ xuất bản sách. Công ty có thể mở rộng một số hoạt động kinh doanh, chẳng hạn như mở một tạp chí tuần san.”
“Tuần san?” Hoắc Diệu Văn nhíu mày.
Diêu Văn Kiệt nói:
“Đúng vậy, hiện nay các nhà xuất bản hoặc công ty xuất bản của Hồng Kông, ngoại trừ một số ít chỉ xuất bản sách, phần lớn đều có riêng cho mình tạp chí tuần san. Điều này không chỉ giúp thu hút một số tác giả có hứng thú mà còn liên tục mang đến những tác phẩm mới cho công ty chúng ta trong thời gian dài.”
Ngày nay, hầu hết các công ty xuất bản ở Hồng Kông đều có tuần san hoặc tạp chí riêng. Trước khi nổi lên, 《 Văn Học Thế Giới 》 chủ yếu dựa vào xuất bản sách. Sau đó, nhờ vào việc có thể tự thành lập 《 Văn Học Thế Giới Tuần San 》 và các tờ báo ngày, 《 Văn Học Thế Giới 》 mới thực sự bắt đầu có chỗ đứng tại Hồng Kông.
Hoắc Diệu Văn trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu nói:
"Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ, sau khi cân nhắc xong sẽ nói cho anh biết."
"Được." Diêu Văn Kiệt cười đồng ý. Một công ty chỉ sống phụ thuộc vào việc xuất bản khó có thể tồn tại ở Hồng Kông. Dù sao thì dân số Hồng Kông cũng chỉ hơn bốn triệu người, hơn nữa còn có mấy chục công ty xuất bản. Nếu không có ngành nghề phụ, cạnh tranh sẽ quá khốc liệt.
……..
Sau khi rời khỏi công ty, Hoắc Diêu Văn vẫn luôn nghĩ đến lời nói của Diêu Văn Kiệt, kỳ thật lúc sáng lập công ty xuất bản, hắn đã từng nghĩ đến việc xuất bản một tuần san hoặc báo ngày, nhưng lúc đó không có tiền nên không nghĩ đến, gần đây hắn lại quá bận rộn, không có tinh lực lại đi quan tâm chuyện công ty.
Nhưng sau khi nghe Diêu Văn Kiệt đề xuất, hắn nghĩ rằng xuất bản tạp chí tuần san cũng là một ý tưởng hay. Giống như Nhà xuất bản Đại học Hồng Kông, có đơn đặt hàng từ Bộ Giáo dục, ít nhất doanh số bán hàng mỗi tuần sẽ ổn định.
Tuy nhiên, hắn không vội vàng bắt đầu một tạp chí hoặc tờ báo hàng tuần. Điều quan trọng nhất bây giờ là thiết lập nền tảng.
Hiện tại, quỹ giáo dục cơ bản đã chuẩn bị xong hơn phân nữa. Hắn cũng đã xin giấy chứng nhận tư cách, cũng đã báo sở cảnh sát. Đại bá Hoắc Thành Chí cũng đã trao đổi với người của Sở Giáo dục Hồng Kông, bên kia rất ủng hộ việc Hoắc Diệu Văn thành lập quỹ này, đồng ý hỗ trợ một phần cho quỹ giáo dục, nhưng phải chịu sự giám sát của Sở.
Hoắc Diệu Văn đồng ý, giám sát của Sở Giáo dục thực ra chỉ là giám sát quỹ khi sàng lọc danh sách học sinh. Dù sao Sở Giáo dục cũng là nơi có thông tin học sinh phong phú nhất Hồng Kông.
Sau khi chạy vòng vòng, chiếc xe từ từ chạy đến chân một tòa nhà.
Hoắc Diệu Văn xuống xe, đi lên văn phòng của quỹ ở tầng ba, vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy trên tường đối diện có viết dòng chữ "Quỹ Giáo Dục Hồng Kông".
Lúc này, một thanh niên đi ra khỏi cơ sở, vừa vặn nhìn thấy Hoắc Diệu Văn ở cửa thang máy, vội vàng dừng lại, hô to:
"Hội trưởng!"
"Được rồi, ngươi muốn đi đâu?" Hoắc Diệu Văn nhớ tới người đàn ông này, tên là Lưu Văn Đào, chính là người đã chiêu mộ hắn.
Lưu Văn Đào nói:
"Những người giao bàn ghế đã tới rồi, tôi xuống lầu gặp họ."
Mặc dù Quỹ đã tuyển dụng được hơn chục nhân viên, nhưng địa điểm văn phòng mới chỉ được hoàn thiện trong vài ngày qua và bàn ghế, thiết bị chỉ mới được chuyển đến hôm nay.
"Được thôi, cứ làm đi."
"Ân." Lưu Văn Đào vừa ấn nút thang máy thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng quay lại gọi Hoắc Diệu Văn nói:
"Hội trưởng, có người muốn gặp Trương lão sư."
Hoắc Diệu Văn nhíu mày:
"Có người tìm? Ai vậy?"
Lưu Văn Đào lắc đầu:
"Tôi không biết người đó, là một ông già."
"Tôi hiểu rồi. Cứ làm việc đi."
Hoắc Diệu Văn nghi hoặc trong lòng, quay người bước nhanh về phía văn phòng của quỹ.
Một lát sau, sau khi đi vào bên trong quỹ, hắn phát hiện hầu hết nhân viên đều có mặt, chỉ có Trương Thừa Di là không thấy, hỏi thăm mới biết Trương Thừa Di đã cùng một ông lão đến thăm phòng làm việc.
Hoắc Diệu Văn đi đến phòng làm việc của Trương Thừa Di, không vội vàng mở cửa mà hắn vừa gõ cửa vừa hô.
Trương Thừa Di ở trong phòng hét lớn:
"Vào đi."
Khi Hoắc Diệu Văn đẩy cửa ra, ngoài Trương Thừa Di hắn còn nhìn thấy một người mà hắn không ngờ tới!
Xương thúc sửng sốt khi nhìn thấy Hoắc Diêu Văn, sau đó mỉm cười nói:
"Lâu rồi không gặp, cậu Hoắc."
"Xương thúc? Ngài tới đây làm gì?"
Lúc Hoắc Diệu Văn nhìn thấy Xương thúc, hắn cũng ngạc nhiên không kém gì đối phương. Hắn không hiểu Xương thúc đến đây có phải là vì Lôi Lạc phái tới hay không. Đã hơn nửa năm kể từ lần cuối hắn gặp mặt Lôi Lạc vào tháng 3, sao có thể không kinh ngạc khi tay chân của đối phương đột nhiên đến đây?
Trương Thừa Di thấy hai người quen biết nhau, dường như cả hai đều có điều muốn nói, liền cười nói:
"Diệu Văn, ngươi cứ trực tiếp nói chuyện với vị nhân huynh này, ta ra ngoài trước."
Nói xong, Trương Thừa Di tự giác đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Xương thúc lịch sự xin lỗi:
"Hoắc tiên sinh, ta xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Mong cậu tha thứ cho tôi."
"Không có gì đâu Xương thúc, mời ngồi." Hoắc Diệu Văn vừa nói mời ngồi, lại phát hiện trong phòng làm việc trống không, ngay cả bàn cũng không có, đừng nói là ghế ngồi. Hắn cười ngượng ngùng:
"Xin lỗi, tôi quên mất quỹ chúng tôi vừa mới chuyển đến không lâu, bàn ghế còn chưa được chuyển lên."
"Không sao đâu, Hoắc sinh. Tôi nói xong là đi ngay. Ta có ngồi hay không cũng không quan trọng." Xương thúc cười.
"Xương thúc, xin cứ nói."
Xương thúc dừng lại một lát, lấy một tờ chi phiếu từ trong túi áo khoác ra, đưa cho Hoắc Diệu Văn rồi nói:
"Chuyện là thế này, chủ nhân nhà tôi tốt bụng hào phóng, nghe nói Hoắc sinh đã thành lập Quỹ giáo dục Hồng Kông, muốn đóng góp một chút, nên nhờ tôi gửi tờ chi phiếu này đến cho quỹ."
Chi phiếu? Đưa tiền?
Hoắc Diệu Văn sửng sốt hai giây, mới tiếp nhận tiền từ đối phương, nhìn số tiền, rõ ràng viết là hai trăm vạn!
"Không phải là quá nhiều sao?" Hoắc Diệu Văn kinh ngạc, Lôi Lạc thật sự có tiền, một lần tùy hứng liền tiêu hết hai trăm vạn, chẳng trách có người nói hắn là “Thám trưởng 500 triệu.”
Hơn nữa, hiện tại Hoắc Diệu Văn không hiểu Lôi Lạc làm sao biết được mình lập nên quỹ này, quan trọng nhất là tại sao Lôi Lạc lại vô cớ đưa mình hai trăm vạn. Mặc dù nói là dùng cho Quỹ giáo dục Hồng Kông, nhưng Hoắc Diệu Văn tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
"Hai trăm vạn nhiều sao?" Xương thúc mỉm cười.
Hai trăm vạn nhiều sao?
Haha, lời này thật đả kích người.
Hoắc Diệu Văn do dự vài giây rồi hỏi:
"Tại sao Lôi tiên sinh lại quyên góp hai trăm vạn cho quỹ từ thiện nhỏ của tôi? Ở Hồng Kông có rất nhiều quỹ từ thiện, ví dụ như Quỹ từ thiện Po Leung Kuk."
Xương thúc lắc đầu nói:
"Ta không biết, đây là quyết định của chủ nhân."
Hoắc Diêu Văn cầm chi phiếu trong tay, không biết có nên nhận hay không. Mặc dù quỹ không nói rõ là không nhận tiền quyên góp của người khác, nhưng đây là tiền của Lôi Lạc, trong lúc nhất thời hắn thực sự không nghĩ ra được.
Xương thúc lấy ra một bức thư niêm phong khác đưa cho Hoắc Diệu Văn, nói:
"Đây là bức thư mà chủ nhân bảo tôi đưa cho Hoắc sinh."
Sau khi đưa thư cho Hoắc Diêu Văn, Xương thúc nói:
"Đã muộn rồi, tôi không làm phiền Hoắc sinh nữa, tôi về trước đây."
"Tôi sẽ tiễn Xương thúc."
"Không cần đâu, Hoắc sinh."
Sau khi tiễn Xương thúc đi, Hoắc Diêu Văn mở thư ra đọc, đọc xong nội dung thư, sắc mặt hắn dần dần trở nên nghiêm túc cùng ngưng trọng.
......
Lôi gia,
Lôi Lạc đang ngồi trong phòng khách, hút xì gà, uống trà và nghe Xương thúc báo cáo.
Xương thúc nói:
"Tôi đã đích thân trao tấm séc và bức thư cho Hoắc sinh rồi."
"Hắn không hỏi tại sao sao?" Lôi Lạc nói.
"Có hỏi, nhưng chỉ hỏi tại sao chủ nhân lại quyên góp."
"Ân."
Lôi Lạc gật đầu, đặt điếu xì gà lên gạt tàn rồi nói:
"Cứ đưa cho hắn đi. Có nắm bắt được cơ hội hay không thì liền xem chính hắn."
Xương thúc nói:
"Lão gia, ngươi giúp Hoắc tiên sinh như vậy, hắn cũng chưa chắc cảm kích sự giúp đỡ của ngài, hơn nữa mấy tháng nay tôi cũng không thấy tiểu thư liên lạc với hắn."
Lôi Lạc liếc mắt nhìn Xương thúc trầm giọng nói:
“Hắn cảm kích hay không cùng ta không quan hệ, ta chỉ biết Tố Trinh thích hắn, vậy liền đủ rồi.”
......
Ở bên kia, Hoắc Diệu Văn còn đang do dự có nên nhận tấm séc hai trăm vạn từ Lôi Lạc hay không, tờ 《 Hong Kong Commercial Daily 》 đã đăng một tin chấn động trên báo có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế tương lai của Hồng Kông trong nhiều thập kỷ.
"Độc Quyền! Lý Phúc sáng lập ra sàn giao dịch chứng khoán đầu tiên của Trung Quốc. Sàn giao dịch chứng khoán Viễn Đông sẽ chính thức đi vào hoạt động vào cuối tháng này!"
(Tấu Chương Xong)