Chương 160: Đại Đường Thiên Ma Chí
Lúc viết tiểu thuyết võ hiệp, Hoắc Diệu Văn cũng từng suy nghĩ qua, ban đầu hắn không định viết 《 Quỷ Thổi Đèn 》 mà là tham khảo đời sau võ hiệp tiểu thuyết, chính mình tự viết một quyển sách hoàn toàn mới.
Nhưng khi đó hắn đối với miêu tả đánh nhau không giỏi, cho nên liền viết 《 Quỷ Thổi Đèn 》 thiên hướng thể loại trộm mộ huyền nghi pha chút kinh dị.
Sau hơn một năm viết, văn phong của Hoắc Diệu Văn đã tiến bộ rất nhiều. Nếu viết võ hiệp chỉ bàn về sức sáng tạo, hắn thực sự không ngại tranh cái thứ nhất cùng các vị đại sư có mặt tại đây.
Cho nên, khi nghe lời mời nồng nhiệt từ Thẩm Bảo Tân, hơn nữa lúc trước hắn đã hứa viết một bài gửi cho 《 Minh Báo 》 Hoắc Diệu Văn suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý:
"Được, nhưng đây coi như là tôi đã trả lời hứa với Tra tiên sinh lần trước."
"Haha, đương nhiên rồi." Thẩm Bảo Tân cười vang.
Kim Dung ở bên cạnh vẫn cảm thấy rất bất ngờ với khái niệm “Phá toái hư không” nhịn không được lại há mồm hỏi:
“Hoắc tiên sinh, phá toái hư không có phải đã vượt ra khỏi khái niệm võ hiệp rồi không? Có giống như 《 Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện 》 của Hoàn Châu Lâu Chủ Lý Thọ Dân không?”
Hoắc Diệu Văn trầm tư một lúc, lắc đầu nói:
“Viết theo hướng của 《 Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện 》 cũng không tồi, nhưng tôi cho rằng phá toái hư không khác với 《 Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện 》 《 Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện 》 chủ yếu kể về chuyện tiên hiệp, không phải võ hiệp, tiên lộ khó khăn, dấu vết khó tìm, ngay chữ ‘tiên’ thì bản chất đã vượt ra khỏi thế tục, còn ‘võ’ lại khác, lấy bản thân làm nền tảng, thân thể mạnh mẽ, tâm trí vững vàng, gọi là võ đạo."
Thế hệ sau phân loại các thể loại tiểu thuyết rất rõ ràng, tiên hiệp, võ hiệp, huyền huyễn, v.v. nhưng lúc này chỉ có võ hiệp và tiên hiệp, khái niệm tiên hiệp vẫn còn khá nông, Lý Thọ Dân miêu tả các tiên nhân cũng chỉ tương tự như trong 《 Liêu Trai 》 thời xưa, có thể hình dung giống như bạn đi lại con đường cũ mà tiền nhân đã từng đi. không sáng tạo ra cái mới thì thành quả cũng chỉ đến thế mà thôi.
Kim Dung nghe xong thì suy nghĩ một lúc. Khi viết về Độc Cô Cầu Bại, ông đã hình dung nhân vật này là thiên hạ đệ nhất, thực sự danh xứng với thực thiên hạ đệ nhất. Hắn vốn đã đứng ở đỉnh cao kiếm đạo, phàm là kẻ dùng kiếm nếu biết tới hắn không thể không kính ngưỡng, lấy y làm mục tiêu.
Kim Dung lại nghĩ tới nếu Độc Cô Cầu Bại biết mình có thể phá toái hư không, phi thăng đến thế giới khác, hắn sẽ cảm thấy như thế nào đâu? Hắn sẽ vui sướng, kích động sao? Hẳn là đi, hắn đã là kẻ mạnh nhất, nhưng cũng từng khao khát sức mạnh như bao người khác. Thế gian này vốn đã không ai xứng làm đối thủ của hắn, nhưng hắn lại chưa từng từ bỏ kiếm trong tay mình, đến cuối cùng còn có thể ngự vạn vật làm kiếm. Hắn tham lam sao? Từ lâu, dưới gầm trời này đã không còn chỗ cho hắn, chỉ có kiếm làm bạn. Hắn sống nhưng lại có vẻ như là chưa từng được sống. Trong nội tâm của Kim Dung, Độc Cô sẽ không bài xích đến thế giới khác, thẳng thắn, hắn cũng chỉ có một lựa chọn là phi thăng. Đối với người khác thì sẽ còn do dự nhưng đối với y thì đó là sự giải thoát hay cũng có thể coi là … cơ hội thứ hai?
Kim Dung có chút hối tiếc nếu lúc đó ông có sáng ý về "phá toái hư không" khả năng sẽ có thêm một đoạn phục bút cho độc giả bàn luận đi.
Cổ Long uống một ngụm rượu, liền hỏi:
"Thế giới sau khi phá toái hư không sẽ như thế nào? Đến được Tiên giới như trong truyền thuyết? Hay là một thế giới bao la khác?”
"Chuyện này còn tùy các anh viết thế nào."
Hoắc Diệu Văn cười cười:
"Có thể là tiên giới, cũng có thể là một thế giới khác, người phá toái hư không khả năng sẽ phải bắt đầu lại từ đầu."
Đổi bản đồ mà!
Điều này rất bình thường.
Nhưng trong tai của Kim Dung, Cổ Long, và các bậc tiền bối như Ngọa Long Sinh, lại nghe ra ý khác.
Ngọa Long Sinh là người có ý tưởng nhiều nhất, sau khi nghe xong lời Hoắc Diệu Văn, trong đầu nghĩ ra cái chủ ý hay. Sau này khi viết sách, ông có thể thử đưa mô típ này, để cho nhân vật chính phá toái hư không rồi bắt đầu lại từ đầu, thế giới mới này có những kẻ yếu nhất còn mạnh hơn kẻ mạnh nhất trong thế giới cũ.
Chỉ đơn giản nói qua về ý tưởng đổi bản đồ, nhưng Hoắc Diệu Văn không ngờ rằng một năm sau, đúng thời điểm Ngọa Long Sinh viết 《 Thần Châu Hào Hiệp Truyện 》 con trai của môn chủ Kim Kiếm Môn là Vương Nhất Trung sau khi nhất thống chính đạo tiêu diệt ma đạo, cũng chọn phá toái hư không, đến một thế giới khác. Tác giả thực sự để nhân vật chính khổ hề hề bắt đầu lại từ đầu, một lần nữa luyện công thăng cấp. Ngọa Long Sinh vì hoàn thiện ý nghĩ ngày hôm nay mà trả giá suốt mười năm đến cuối cùng là vì thực sự không thể kiên nhẫn nữa mới buộc phải dừng lại.
……………
Hội giao lưu khoa học viễn tưởng kết thúc
Tửu si Cổ Long không chịu thả Hoắc Diệu Văn và Kim Dung đi, mưu đồ cùng những người khác lại đi tìm một quán rượu mới hoặc dứt khoát đi tăng hai ở Lệ Trì đại chiến thêm ba trăm hiệp.
Hoắc Diệu Văn vốn không có ý định đi, hắn còn phải đến công ty vào buổi chiều, nhưng dưới lời mời nhiệt tình của Cổ Long và Ngọa Long Sinh, hắn chỉ đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Cả nhóm đi từ khách sạn Regal ra ngoài, rồi chuyển ngay đến quán rượu Yung Kee gần đó rồi gọi đầy một bàn thức ăn, bắt đầu trò chuyện về Hoắc Diệu Văn và cả khái niệm "phá toái hư không."
Hoắc Diệu Văn đương nhiên là uống ít rượu, kể cả đối phương là người hắn nể trọng nhưng rượu thứ này dù ít dù nhiều cần phải có cái liều lượng. Cổ Long thì ngược lại uống không ít, rất xứng với danh tửu si. Lời đồn quả không sai, Cổ Long quý rượu như vàng, đã uống thì không thể dừng lại, khó trách sau này ông uống đến mức tự hại mình. Dưới đất toàn là vỏ chai, ông uống đủ loại từ rượu mạnh đến bia, và nếu ai không uống, ông tự uống một mình, từ đầu đến cuối chỉ thấy Cổ Long uống liên tục.
Đến lúc tiệc tàn, Cổ Long vẫn say mèm, nói muốn uống tiếp, quấy phá đến mức Hoắc Diệu Văn không thể chịu nổi. Hắn tìm cớ rồi lặng lẽ rút lui, không lái xe mà bắt taxi quay về trường.
Hắn trở về ký túc xá đã là vào buổi tối, có lẽ do uống một chút rượu, Hoắc Diệu Văn không cảm thấy buồn ngủ mà lại tỉnh táo hơn nhiều. Hắn ngồi xuống bàn, cầm bút và pha cho mình một tách trà, bắt đầu viết 《 Đại Đường Thiên Ma Chí 》.
Nếu muốn viết một câu chuyện võ hiệp có kịch bản "phá toái hư không" 《 Đại Đường Song Long Truyện 》 là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù Hoắc Diệu Văn chưa đọc qua bản gốc, và phim truyền hình cũng đã quên gần hết, nhưng chỉ cần nhớ đại khái cốt truyện là được, hắn không còn là tay mơ mới vào nghề mà cần phải sao toàn bộ, hắn muốn tự mình động bút. Cho nên, hắn quyết định đổi tên thành 《 Đại Đường Thiên Ma Chí 》.
Sau khi mất nửa giờ viết xong đại cương, Hoắc Diệu Văn bắt đầu cảm thấy say. Hắn mơ mơ màng màng nằm xuống giường, thiếp đi ngay lập tức.
......
Sáng hôm sau, Đại học Hồng Kông, lớp Triết học của sinh viên năm nhất.
Hoắc Diệu Văn đứng lên nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là hết giờ. Hắn tận dụng khoảng thời gian này để giao bài tập tháng, rồi quay lại bảng đen, dùng phấn viết một dòng chữ: “ Trolly Problem ”
"Chắc hẳn các bạn đã nhìn thấy ‘Trolly Problem’ trên báo trường gần đây rồi. Đây là một quan điểm triết học do triết gia người Anh Philippa Foot đưa ra. Hơn một tháng trước, tại Hội nghị Triết học Thế giới, nhiều triết gia nổi tiếng quốc tế đã có những quan điểm khác nhau về vấn đề này. Hôm nay tôi sẽ lấy đó làm chủ đề của tuần này. Các bạn về nhà hãy suy nghĩ thêm, phát huy khả năng tư duy và lý luận của mình, hãy cố gắng nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau rồi trình bày quan điểm cá nhân của mình."
Chưa nói hết câu, tiếng chuông tan học vang lên.
Hoắc Diệu Văn đặt phấn xuống, vỗ tay nói:
"Được rồi, tan học."
Đột nhiên, có một người đứng dậy gọi:
"Hoắc lão sư!"
"Chuyện gì vậy?" Hoắc Diệu Văn dừng lại bước đi, nhìn về phía người vừa đứng dậy, là Trương Oánh Oánh.
Trương Oánh Oánh cười hỏi:
"Tại sao không dùng lý thuyết ‘brain in a vat’ (bộ não trong thùng) mà thầy đã đề cập làm chủ đề của tuần này?"
Trước khi học kỳ mới bắt đầu, Trương Oánh Oánh đã chuyển đến khoa Triết học, cùng chuyển đến với nàng còn có Hứa An Hoa, cả hai cũng chuyển từ khoa Văn học sang.
Hoắc Diệu Văn mỉm cười:
"Cái đó khá phức tạp, khi đã nắm vững Trolly Problem, lần sau sẽ là ‘brain in a vat’ (bộ não trong thùng). Đã tan học rồi, các bạn đi ăn cơm đi, đừng để muộn không có món ngon."
Ngay lập tức, các sinh viên trong lớp ùa ra ngoài, vội vã chạy về căng tin.
Hoắc Diệu Văn vừa ra khỏi lớp, Trương Oánh Oánh đã khoác tay Hứa An Hoa tiến đến, ngăn hắn lại, thoáng chốc liền nói:
"Hoắc lão sư, thầy có thời gian rảnh không? Em và Hoa Hoa muốn mời thầy ăn một bữa cơm."
"Sắp tới thầy chắc không có thời gian rảnh đâu." Hoắc Diệu Văn lắc đầu, vừa từ chối xong thì thấy vẻ mặt thất vọng của hai người, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Hai em dạo gần đây học tập rất tốt, cố gắng duy trì. Lần sau có thời gian, thầy sẽ mời cả hai ăn cơm."
"Thật ạ?!" Trương Oánh Oánh vui vẻ nói.
Hứa An Hoa cũng mừng rỡ.
"Đương nhiên rồi, các em đi ăn trước đi, thầy còn chút việc."
"Vậy thôi, tạm biệt Hoắc lão sư."
Hoắc Diệu Văn tiễn hai người rời đi, mỉm cười rồi bước về văn phòng. Lúc này mới hết giờ học, trong văn phòng chỉ còn vài giáo viên không có tiết, hắn để sách lên bàn, lấy chìa khóa xe từ ngăn kéo chuẩn bị rời trường.
Tuần trước Christopher Lito gửi điện báo nói 《 1999 》 đã lọt vào danh sách đề cử của giải Hugo Awards, Hoắc Diệu Văn cũng vừa hoàn thành 《 Virtual World 》 và định gửi nó đến cho Christopher Lito ở bên Mỹ để hắn cùng lúc đàm phán hợp tác phát hành sách mới với công ty Bantam Books.
(Tấu Chương Xong)