Chương 159: Phá Toái Hư Không
Khoảng bảy tám phút sau,
Khi Hoắc Diệu Văn vẫn còn đang trò chuyện sôi nổi với Kim Dung, Cổ Long và mấy người khác thì người chủ trì là Nghê Khuông bước ra với micro đã chuẩn bị sẵn và nói:
"Hoan nghênh mọi người đã đến tham dự buổi thành lập Hội giao lưu Khoa học viễn tưởng Hồng Kông. Là hội trưởng của hội, tôi rất vui khi có nhiều bạn bè lặn lội từ xa đến tham gia..."
Nghê Khuông nói rất nhiều, chủ yếu là về việc thành lập hội và định hướng phát triển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tại Hồng Kông. Hắn cũng tuyên bố sẽ quyên góp 100.000 đô-la để phục vụ cho các hoạt động thường xuyên của hội.
Sau đó, hắn giới thiệu một số thành viên hiện tại của hội. Ngoài vài cái tên quen thuộc thường xuất hiện trên báo chí, Hoắc Diệu Văn gần như chưa từng nghe đến những người này.
Vì sao mỗi khi nhắc đến đỉnh của khoa học viễn tưởng Hồng Kông, người đầu tiên ai cũng nghĩ đến lại là Nghê Khuông? Không phải vì hắn viết hay đến vậy, mà là vì tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ở Hồng Kông thật sự quá kém phát triển.
Nếu ví võ hiệp là đỉnh cao của văn học Hồng Kông thì khoa học viễn tưởng đúng là ở tận đáy vực.
Buổi lễ có hơn 200 người tham dự, nhưng chỉ có hơn 20 người là nhà văn khoa học viễn tưởng. Còn lại hơn 100 người là tác giả võ hiệp, và phần còn lại là các tác giả viết trinh thám, ngôn tình, v.v.
Từ đó có thể thấy thể loại khoa học viễn tưởng ở Hồng Kông yếu đến mức nào. Nếu không nhờ Nghê Khuông kéo được Kim Dung hỗ trợ, thì e rằng hôm nay đến dự chỉ có vài ba người vô danh, lấy đâu ra được những tên tuổi như Cổ Long, Ngọa Long Sinh hay thậm chí là Hoắc Diệu Văn.
Sau khi nói chán chê, được nghe những tràng vỗ tay “nhiệt liệt” của khán giả, Nghê Khuông rất đắc ý. Sau khi kết thúc bài phát biểu, hắn mời mọi người ăn uống, rồi tiến đến chỗ Kim Dung.
Nhìn sang thì thấy Hoắc Diệu Văn, ban đầu hắn nhíu mày, sau đó miễn cưỡng bước đến:
“Hoắc tiên sinh, cảm ơn đã đến dự lễ thành lập hội. Trước đây tôi muốn liên hệ với cậu nhưng không có cách nào, nên đành nhờ Tra tiên sinh giúp đỡ.”
Thấy đối phương chủ động bắt chuyện, Hoắc Diệu Văn mỉm cười:
“Không sao cả.”
Thấy Hoắc Diệu Văn có vẻ dễ gần, lại nhớ đến lời nhắn của Diệc Thư lúc nãy cũng như lời nhờ vả của Kim Dung, Nghê Khuông cười gượng:
“Hoắc tiên sinh, không biết cậu có thể đảm nhận vai trò ủy viên danh dự cho hội không? Dĩ nhiên đây chỉ là chức danh tượng trưng, cậu không cần phải làm gì cả.”
Ngọa Long Sinh bật cười ha hả:
“Hoắc tiên sinh làm ủy viên danh dự thì tôi hoàn toàn ủng hộ! Ai chẳng biết sách của cậu ấy ở Mỹ đã bán hơn một triệu bản rồi, ở Hồng Kông ai có thể làm được vậy!”
Câu này khiến Nghê Khuông cau mày, trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không thể phản bác sự thật đó. Tuy series 《 Wesley 》 và các tiểu thuyết khoa học viễn tưởng khác của hắn cũng bán được không ít trong hơn mười năm qua, nhưng để đạt đến con số 1 triệu đó thì phải cộng dồn từ nhiều quyển, nhiều lần tái bản. Làm sao so được với chỉ một quyển sách mà Hoắc Diệu Văn đã nổi tiếng khắp nước Mỹ!
Lúc này xung quanh toàn người là người, mà Hoắc Diệu Văn hắn cùng Nghê Khuông cũng không phải kẻ thù không đội trời chung, lại có Ngọa Long Sinh đứng cạnh, hắn đành gật đầu nói:
“Được thôi.”
Thấy Hoắc Diệu Văn đồng ý, Nghê Khuông chỉ nói chuyện thêm vài câu với Kim Dung rồi rút lui. Hôm nay có quá nhiều khách, hắn còn phải tiếp đón khắp nơi. Thật ra, hắn cũng không quá muốn đứng gần Hoắc Diệu Văn lâu, cả hai người đều sẽ bị bàn ra tán vào. Một bên là nhà văn khoa học viễn tưởng nổi tiếng khắp nước Mỹ, bên còn lại là trần nhà giới khoa học viễn tưởng ở Hồng Kông, hàm kim lượng không giống, Nghê Khuông cũng không muốn tự lấy đá đập chân mình.
Hoắc Diệu Văn tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Kim Dung và các tác giả võ hiệp. Khi bàn đến “tân phái võ hiệp” Hoắc Diệu Văn bất chợt nêu ra khái niệm “phá toái hư không” khiến mọi người vô cùng hứng thú.
Ngọa Long Sinh tuy có chút kinh ngạc nhưng sau đó là mừng như điên hỏi:
“Hoắc tiên sinh, phá toái hư không là gì vậy?”
Kim Dung và Cổ Long cũng như ngộ ra điều gì. Cả hai đều đã viết võ hiệp hơn 20 năm, các chiêu thức và kịch bản cũng đã nắm rõ như lòng bàn tay. Khi nghe đến khái niệm “phá toái hư không” “vận mệnh chú định” trong lòng cảm giác cái này từ ngữ rất có hàm nghĩa.
Huỳnh Dị được xem là cha đẻ của “phá toái hư không” nhưng có người nói là sớm hơn phía trước cũng đã có khái niệm.
Tuy nhiên, theo Hoắc Diệu Văn, đây đích xác là khái niệm hoàn toàn mới do Huỳnh Dị nghĩ ra. Trong các tiểu thuyết võ hiệp hiện tại, ngoài chiêu thức cùng bí tịch, cách thể hiện trực quan sự mạnh mẽ của các võ giả trong tiểu thuyết chủ yếu là do “nội lực” động một chút lại là mấy chục năm nội công, hoặc luyện được một tuyệt học nào đó rồi trở thành cao thủ vô địch, tung hoành thiên hạ.
"Phá toái hư không" đã vượt ra khỏi khái niệm võ hiệp thuần túy, “tân phái võ hiệp” có phần chuyển hướng sang thể loại huyền huyễn phương Đông, và cũng phù hợp với những tác phẩm sau của Huỳnh Dị như 《 Đại Đường Song Long Truyện 》 《 Phúc Vũ Phiên Vân 》 《 Phá Toái Hư Không 》…
Hoắc Diệu Văn nói:
“Khi còn học trung học, tôi thường đọc các sách võ hiệp, trong đó, cách miêu tả cảnh giới võ giả chủ yếu chia thành nhất lưu, nhị lưu, tam lưu, có khi thậm chí là dứt khoát không viết, giống như tiểu thuyết 《 Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm 》 của Cổ Long tiên sinh năm ngoái…”
《 Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm 》 của Cổ Long xuất bản năm ngoái đã gây xôn xao ở cả hai khu Hồng Kông và Đài Loan. Không nhà văn võ hiệp nào lại viết cảnh đánh đấm mà chỉ dùng một câu hoặc một đoạn ngắn liền kết thúc, có thể nói “Một đao đoạt mạng!”
Loại này đơn sơ phương thức miêu tả, không chỉ có không có khiến cho đại chúng bất mãn, ngược lại là dấy lên thảo luận kịch liệt, Lý Tầm Hoan cùng Lệnh Hồ Xung rốt cuộc ai lợi hại?
Một người dùng “Độc Cô Cửu Kiếm” một người dùng “Tiểu Lý Phi Đao”.
“Độc Cô Cửu Kiếm” trong tay Lệnh Hồ Xung đã phát huy rất nhiều sức mạnh, nhưng vẫn không thể nào nổi bật như những chiêu thức như “Hàng Long Thập Bát Chưởng” hay “Cửu Âm Chân Kinh” vốn được công chúng yêu thích. Tuy nhiên, vì Kim Dung trước khi viết 《 Thần Điêu Hiệp Lữ 》 đã nhắc đến nhân vật “Độc Cô Cầu Bại” cộng hưởng từ 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 thực sự làm nổi bật sức mạnh của “Độc Cô Cửu Kiếm”.
Nó đã trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm pháp trong lòng rất nhiều fan của Kim Dung!
Có kiếm thì cũng có dao!
Khi 《 Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm 》 của Cổ Long ra mắt, Lý Tầm Hoan với Tiểu Lý Phi Đao của mình đã làm say đắm biết bao fan võ hiệp, câu miêu tả về sức mạnh của hắn trở thành câu nói yêu thích của những người yêu thích sách Cổ Long:
“Tiểu Lý Phi Đao, Lệ Bất Hư Phát!”
Ở đầu đường cuối ngõ, trà dư tửu hậu, người ta thường xuyên thấy những cuộc tranh luận xem bên nào lợi hại hơn, Độc Cô Cửu Kiếm hay Tiểu Lý Phi Đao!
“…Phá toái hư không là một từ tôi nghĩ ra khi thư giãn đọc sách. Trong sách cổ thường nói “một người đắc đạo gà chó lên trời” cũng có nhắc đến “phi thăng” “vũ hóa thành tiên” nhưng chúng ta đều biết tiên nhân là hư vô mờ mịt. Tuy nhiên, trong tiểu thuyết võ hiệp, có thể áp dụng khái niệm này. Khi võ giả luyện đến cảnh giới tiên thiên, đã đạt đến mức “lục địa thần tiên” dao kiếm bất xâm, đao thương bất nhập. Khi đã thấu hiểu chân lý của thế gian, họ sẽ phá toái hư không, tiến đến thế giới khác, tiếp tục vươn tới đỉnh cao võ đạo!”
Khi Hoắc Văn từ từ giải thích về cảnh giới trong các tiểu thuyết võ hiệp mà hắn từng đọc, những người xung quanh đều ngạc nhiên và im lặng.
Kim Dung sau khi nghe xong, cả người kinh ngạc nói:
“Cái này! Hoắc tiên sinh, những lời vừa rồi của cậu thực sự có thể nói là khai sáng phong cách võ hiệp mới!”
Kim Dung đã viết sách suốt hai mươi năm, đọc qua rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, hắn cũng là người mở ra rất nhiều kịch bản võ hiệp, ví dụ như trong 《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》 đã lần đầu tiên sáng tạo ra khái niệm “Thiên Hạ Đệ Nhất” mở ra một làn sóng mới trong tiểu thuyết võ hiệp, gần như mọi tác giả võ hiệp đều mượn khái niệm này, đưa đến trong các tác phẩm của mình. Thường thì sẽ là mô tuýp các nhân vật trong sách vì tranh giành ngôi vị “Thiên Hạ Đệ Nhất” đã nhấc lên một hồi lại một hồi huyết vũ tinh phong, giang hồ hỗn loạn.
“Phá toái hư không, đạt đến đỉnh cao của thế giới liền tiếp tục truy cầu đến thế giới khác, hay lắm! Ý tưởng này rất hay!” Cổ Long nheo mắt, khen ngợi nói.
Tiểu thuyết của Cổ Long chủ yếu nói về giang hồ tình thù, võ công không phải là trọng điểm, chủ yếu là miêu tả tình cảm con người, xung đột giữa các tính cách, từ cái xung đột đó, sẽ chế ra cao trào. Giống như Lý Tầm Hoan si tình, Sở Lưu Hương tiêu sái phóng đãng không câu nệ, hay Tiểu Ngư Nhi tinh nghịch, vẫn là mặt lạnh công tử Hoa Vô Khuyết tất cả đều là tính cách mị lực vượt qua võ công.
Khi nghe thấy khái niệm “phá toái hư không” mà Hoắc Diệu Văn đưa ra, Cổ Long mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng lại không bằng Kim Dung.
Ngọa Long Sinh và Tư Mã Linh cũng như Kim Dung, đều rất ngạc nhiên, phảng phất là bị thể hồ quán đỉnh, liên tục nói:
“Phá toái hư không, phá toái hư không, khi phá toái hư không, mới có thể bước lên đỉnh núi, chiêm ngưỡng một thế giới mới rộng lớn!”
Thẩm Bảo Tân dù chưa từng viết sách, nhưng đã duyệt bài hơn mười năm, đọc qua hàng trăm cuốn tiểu thuyết võ hiệp, nếu viết, chắc chắn sẽ không thua kém các tác giả võ hiệp nhất lưu khác. Vì vậy, sau khi nghe Hoắc Văn nói về khái niệm “phá toái hư không” hắn ngây người trong vài giây rồi ngay sau đó cả người hưng phấn nói:
“Hoắc tiên sinh, vô luận như thế nào tôi nhất định phải mời cậu viết một quyển “phá toái hư không” võ hiệp. Ý tưởng tuyệt vời như vậy, tôi tin rằng dưới ngòi bút của cậu, sẽ có thể viết ra một cuốn võ hiệp khác biệt so với bất kỳ ai trước đây!”
(Tấu Chương Xong)