Chương 158: Võ Hiệp Tam Đại Tông Sư

Trong nhà hàng của khách sạn Regal, hơn hai trăm tác giả Hồng Kông đứng chật kín, những người này có người viết khoa học viễn tưởng, có người viết võ hiệp, cũng có người viết tiểu thuyết ngôn tình.

Bữa ăn trưa hôm nay là tiệc tự chọn, Nghê Khuông tự bỏ tiền ra tổ chức, quy mô khá lớn, ít nhất thì Hoắc Diệu Văn thấy một số món ăn tự chọn trên bàn đều khá đắt tiền, ngay cả tôm hùm Úc cũng có rất nhiều.

Lần này để tổ chức hội khoa học viễn tưởng, để đoạt lại danh hiệu "Đại sư khoa học viễn tưởng số một Hồng Kông" Nghê Khuông đã bỏ ra mười vạn khối, ngoài bữa tiệc này ra, phần lớn tiền được dùng để tuyển dụng nhân viên cho hội, số tiền còn lại dùng để xin giấy chứng nhận thành lập hội giao lưu khoa học viễn tưởng.

Khi vào đến nhà hàng, Hoắc Diệu Văn liền tạm biệt Diệc Thư, nàng lần này đến chủ yếu là để giúp Nghê Khuông tạo dựng uy tín.

Hoắc Diệu Văn lấy một ly rượu từ tay người phục vụ, uống một ngụm nhỏ, ngoài trời quá nóng, trong xe lại không chuẩn bị nước, từ khi xuống xe hắn đã cảm thấy cổ họng khô khốc.

Lúc này, Kim Dung đang trò chuyện với vài người bạn, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Diệu Văn, hắn vội vã đi đến gọi:

“Hoắc tiên sinh, lâu quá không gặp!”

“Chào Tra tiên sinh, chúng ta đã lâu không gặp.” Hoắc Diệu Văn cười nói:

“Hôm qua ngài gọi điện cho tôi, tôi còn hơi ngạc nhiên, tưởng ngài gọi để đốc thúc tôi viết tiểu thuyết.”

Kim Dung cười ha hả:

“Nói đến việc đốc thúc viết tiểu thuyết, Hoắc tiên sinh thật không có lương tâm, tôi đã ám chỉ trên báo rồi, cuốn tiểu thuyết về quốc thuật mà cậu nói với tôi lúc nào mới viết xong?”

Hoắc Diệu Văn thở dài:

“Có lẽ trong thời gian ngắn tôi không viết được.”

“Ồ? Tại sao vậy?” Kim Dung nhíu mày hỏi.

Hoắc Diệu Văn đáp:

“Tôi viết về các môn phái võ thuật trong thực tế, nhiều chiêu thức hiện giờ ở Hồng Kông vẫn còn được truyền thụ, chưa kể số ít còn có môn phái, nếu viết bừa có thể sẽ không ổn.”

Khi cuốn 《 Long Hổ Đấu Kinh Hoa 》 của Lương Vũ Sinh ra mắt, đã bị không ít võ quán chỉ trích, nói rằng những chiêu thức trong cuốn sách của Lương Vũ Sinh là sai, và yêu cầu ông phải công khai xin lỗi.

Kim Dung nhớ lại chuyện này, gật đầu:

“Đúng vậy, khi Lương tiên sinh viết 《 Long Hổ Đấu Kinh Hoa 》 trong đó có một đoạn viết về Liễu Kiếm Ngân vì báo thù cho sư đệ, gia nhập Nghĩa Hòa đoàn và so tài với người trong đoàn. Võ thuật vốn đã có sự phân chia cao thấp, nhưng không ít võ quán và môn phái lại không tha cho ông Lương, chuyện này khiến ông ấy rất phiền lòng.”

“Đúng vậy, nên tôi mãi vẫn chưa dám bắt tay viết.” Hoắc Diệu Văn lúc đó chính là lo sợ, sợ có những người đầu óc bảo thủ sẽ đến gây phiền phức cho mình, nên đã bỏ dỡ cuốn tiểu thuyết 《 Long Xả Diễn Nghĩa 》 đã viết xong đại cương và lời mở đầu, rồi chuyển sang viết tiểu thuyết ngôn tình.

“Hoắc tiên sinh!” Lúc này, Thẩm Bảo Tân từ bên cạnh đi tới, nhìn Hoắc Diệu Văn với vẻ bất ngờ nói:

“Hoắc tiên sinh lâu quá không gặp!”

“Chào Thẩm tiên sinh.” Hoắc Diệu Văn cười đáp lại.

“Phần ba của 《 Quỷ Thổi Đèn 》 sao còn chưa viết? Đã ngừng cập nhật hơn hai tháng rồi!” Thẩm Bảo Tân than thở, hắn là fan trung thành của 《 Quỷ Thổi Đèn 》 không bỏ sót bất kỳ kỳ nào, thậm chí còn mua hai bản của cuốn sách đầu tiên, một bản thì xem qua, bản kia thì đóng kính giữ gìn cẩn thận.

“Ha ha, thật xin lỗi, gần đây tôi bận quá, tạm thời không có thời gian để viết tiếp 《 Quỷ Thổi Đèn 》." Hoắc Diệu Văn hiện tại không thiếu thù lao từ 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 nên sau khi phần hai của 《 Quỷ Thổi Đèn 》 kết thúc, mặc dù Lý Đạo Quang đã thúc giục nhiều lần, Hoắc Diệu Văn chỉ đành liên tục từ chối, nói là công việc ở trường bận rộn.

Thẩm Bảo Tân thở dài:

“Thật tiếc, không biết khi nào mới có thể tiếp tục viết nữa.”

Kim Dung hỏi:

“Hoắc tiên sinh chắc là bận với công việc ở Nhà xuất bản Đại học Hồng Kông phải không?”

“Đúng vậy, gần đây nhà xuất bản khá bận, cộng với việc trường học lại có lớp, nên tôi không có nhiều thời gian để viết sách.” Hoắc Diệu Văn gật đầu.

Việc này giờ không còn là điều bí mật, nhiều người đã biết, chỉ là họ nghĩ Hoắc Diệu Văn được Đại học Hồng Kông bổ nhiệm làm xã trưởng quản lý nhà xuất bản, nhưng không ai biết rằng Hoắc Diệu Văn còn tự mở một công ty xuất bản sách riêng mang tên Diệu Văn.

“Tra tiên sinh, tôi tìm mãi không thấy ngài, thì ra là đang trốn ở đây.”

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặt mũi xanh xao, thân hình gầy gò, trên môi có hai chỏm ria mép nhỏ, tay cầm một ly rượu, vừa cười khúc khích vừa đi đến.

"Diệu Hoa, sao cậu lại tới đây?"

Kim Dung nhìn thấy người đến, ngạc nhiên một chút, sau đó vui vẻ bước tới ôm lấy người ấy.

Thẩm Bảo Tân nhìn người mới đến, cười nói:

"Tôi đang nghĩ là ai vậy, hóa ra là Cổ Long, sao hôm nay có thời gian đến tham gia hội giao lưu khoa học viễn tưởng này vậy?"

Người đến chính là nhà văn võ hiệp nổi tiếng người Đài Loan, Cổ Long.

Cổ Long cười nói:

"Thẩm tiên sinh đừng trêu tôi nữa, là Tư Mã Linh dẫn tôi đến đây. Không phải ở Hồng Kông có người muốn xuất bản sách của tôi sao, tôi đến đây để bàn chuyện hợp tác, nghe nói Nghê Khuông tổ chức hội giao lưu khoa học viễn tưởng ở đây, tôi liền đến đây uống rượu."

Ngay lập tức, nhiều người nữa bước tới và bắt đầu trò chuyện vui vẻ với Kim Dung và Thẩm Bảo Tân.

Kim Dung nhận thấy Hoắc Diệu Văn đang bị bỏ quên ở bên cạnh, liền đi tới bên hắn và nói:

“Tôi giới thiệu với mọi người, đây là Hoắc Diệu Văn, bút danh là Phù Sinh, mấy cuốn sách gần đây của anh ấy bán rất chạy ở Hồng Kông, tôi nghĩ mọi người đều biết chứ?”

"Chính là Hoắc tiên sinh, người đã viết cuốn 《1999》 bán chạy ở Mỹ sao?"

"Chào Hoắc tiên sinh!"

"Hoá ra đây chính là Hoắc tiên sinh! Đúng là ngọc thụ lâm phong, tài năng viết văn của cậu thực sự quá ấn tượng!"

Trong lúc mọi người chào hỏi nồng nhiệt,

Ngọa Long Sinh đi tới bên Hoắc Diệu Văn, bắt tay hắn:

"Hoắc tiên sinh, chào cậu, tôi tên là Ngưu Hạc Đình, mọi người thường gọi tôi là Ngọa Long Sinh."

Sau đó, hắn cười với mọi người nói:

"Con gái tôi lúc ở nhà suốt ngày xem những cuốn sách của Hoắc tiên sinh như 《 Ngọt Ngào 》 và 《 Có Đám Mây Làm Mưa Trong Gió 》 mà bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết của Hoắc tiên sinh ở Đài Loan doanh thu rất tốt. Có lần tôi gặp Lý Hãn Tường, người đó bảo tôi rằng chính nhờ Hoắc tiên sinh viết một cuốn sách riêng để làm phim, mới có thể cứu được công ty điện ảnh Quốc Liên!"

Hoắc Diệu Văn cười nói:

"Ngưu tiên sinh, chào ngài, cuốn 《 Tiên Hạc Thần Châm 》 (còn được gọi là Phi Yến Kinh Long) của ngài tôi đã đọc từ lâu, hồi trung học tôi còn thức đêm đọc suốt."

Đó là ký ức của tiền kiếp, thời trung học, dù học chăm chỉ nhưng dầu gì cũng là tuổi trẻ, dễ bị bạn bè ảnh hưởng, hắn thường xuyên đọc các tiểu thuyết võ hiệp, đọc nhiều nhất không phải Kim Dung hay Lương Vũ Sinh, mà là các tác giả võ hiệp Đài Loan như Cổ Long, Ngọa Long Sinh, Độc Cô Hồng, Tư Mã Linh, v.v.

Nghe vậy, Cổ Long từ bên cạnh lên tiếng trêu chọc Ngọa Long Sinh và Tư Mã Linh:

"Nghe xem Hoắc tiên sinh nói gì kìa, hồi trung học còn ưa thích sách của ông, còn nói cái gì ông viết tiểu thuyết mới không phải là tiểu thuyết người lớn!"

《 Tiên Hạc Thần Châm 》 của Ngọa Long Sinh trong phiên bản đầu tiên có rất nhiều đoạn mô tả tình yêu giữa nam nữ. Này không phải điều hiếm gặp, mà vào đầu những năm 50, số lượng tác giả võ hiệp rất nhiều, độc giả chủ yếu là người nông thôn, nếu không viết chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì rất khó bán được sách.

Điều này cũng khiến địa vị của tiểu thuyết võ hiệp ban đầu không được công nhận, chẳng qua là vì quá "người lớn" (ai hiểu thì hiểu nha)!

Còn Tư Mã Linh có lẽ ít người biết, tác phẩm của ông không nổi bật như Kim Dung, Cổ Long hay Ngọa Long Sinh, nhưng vài năm sau khi Kim Dung ngừng viết, ngoài Cổ Long, sách của ông bán chạy nhất, ông không chỉ uyên bác, mà còn giỏi viết về tình yêu, dục vọng, đấu trí đấu dũng, đặc biệt là miêu tả sự thay đổi tâm sinh lý của nam nữ trong chuyện tình yêu và tình dục, có thể nói là đương đại nhất tuyệt!

Tư Mã Linh cười nhẹ, phản bác:

"Mỹ miều mà không tục, tục thì rất chán, nói về vụ “người lớn” thì vẫn phải là Cổ Long, cuốn 《 Tuyệt Đại Song Kiêu 》 tôi đã đọc rất nhiều lần!"

Đừng nhìn Cổ Long viết sách sau này chuyển thể thành phim truyền hình, có vẻ không có nhiều nội dung thái quá, nhưng thực tế trong sách của ông cũng có rất nhiều mô tả về chuyện ít ai nhắc tới trong tình yêu nam nữ.

Đặc biệt là trong 《 Tuyệt Đại Song Kiêu 》 đoạn Mộ Dung Cửu mất trí nhớ và yêu cầu Tiểu Ngư Nhi giúp đỡ xua đi "ác ma" trong lòng, có thể coi là một đoạn miêu tả trừu tượng đỉnh cao về dục vọng của nam nữ trong tình yêu.

Mặc dù không có nhiều đoạn mô tả đặc biệt cháy bỏng, nhưng kiểu miêu tả tình dục khác lạ này có thể nói là kích thích được những ham muốn sâu thẳm nhất trong lòng nam giới.

Những tác phẩm này phần lớn chủ yếu là sách viết vào những năm 50, khi đó rất nhiều tác giả võ hiệp chỉ mới ngoài 20 tuổi, đang trong giai đoạn nhiệt huyết nhất, nhưng từ sau Hội giao lưu các tác giả võ hiệp giữa Hồng Kông và Đài Loan năm 1957, đã có sự chuẩn hóa, không còn viết một cách lộ liễu như vậy nữa, mà chuyển sang kiểu “diễm mà không tục”.

Điều này kéo dài đến mười mấy năm sau, một người trẻ tuổi tên Huỳnh Dị hoành không xuất thế, viết một quyển 《 Tầm Tần ký 》 lại một lần nữa dẫn dắt một phong trào mới.

PS1: Tam đại Tông Sư thì không cần phải nhắc nhiều, anh em ghiền võ hiệp thì ai cũng biết rồi. Người chưa biết hoặc mới tiếp xúc thì có thể search trên mạng, thông tin sẽ chi tiết, đầy đủ hơn so với đôi câu vài lời dưới đây. Chương này sẽ chủ yếu nói đến hai vị ít tiếng hơn, xem như là giới thiệu thoáng qua cho các vị đọc giả.

Nói một chút về Tư Mã Linh:

Tư Mã Linh (1933-1989) tên thật là Ngô Tư Minh, sinh ra ở Sán Đầu, Quảng Đông, Trung Quốc. Ông xuất thân trong gia đình có truyền thống võ học, cha là một tướng quân trong quân đội, và mẹ là người Nhật Bản. Từ nhỏ, Tư Mã Linh đã đam mê văn học, nghệ thuật và các môn học truyền thống như Phật học, Đạo học, và Võ học. Ông còn bị ảnh hưởng từ cha ông, một người yêu thích cổ vật, cũng góp phần hình thành phong cách sáng tác của ông.

Tư Mã Linh bắt đầu viết tiểu thuyết võ hiệp từ khi còn là sinh viên, với tác phẩm đầu tay Quán Lạc Phong Vân Lục (1958). Sau đó, ông đổi bút danh thành "Tư Mã Linh" và tiếp tục sáng tác các tác phẩm nổi tiếng như Kiếm Khí Thiên Huyễn Lục và Kiếm Thần Truyền. Tác phẩm nổi tiếng nhất của Tư Mã Linh là “Kiếm Thần Truyện” giúp ông trở thành ngôi sao mới trong giới tiểu thuyết võ hiệp tại Hồng Kông và Đài Loan khi mới chỉ bước vào tuổi đôi mươi,.

Sau khi tốt nghiệp, Tư Mã Linh làm biên tập viên và phóng viên báo chí, nhưng vẫn tiếp tục sáng tác tiểu thuyết. Về sau, Tư Mã Linh tạm ngừng sáng tác để thử sức trong kinh doanh nhưng không thành công. Ông quay lại viết tiểu thuyết, tiếp tục cho ra đời các tác phẩm như Bạch Cốt Lệnh và các tiểu thuyết trong series "Thiên Tâm Nguyệt".

Ở bên Tàu, trên trang baike, Tư Mã Linh là người được đánh giá là tài hoa chỉ kém Hoàn Châu Lâu Chủ và Kim Dung trong giới võ hiệp. Họ còn dựa theo thiên hạ ngũ tuyệt của Kim Dung mà xếp rằng Kim Dung là Trung thần thông, Tư Mã Linh là Đông tà, Cổ Long là Tây độc, Lương Vũ Sinh là Bắc cái, Ôn Thụy An là Nam đế.

PS2: Nói một chút về Huỳnh Dị:

Sau thời kỳ của Kim Dung và Cổ Long, Ôn Thụy An được kỳ vọng sẽ mở ra hướng đi mới cho tiểu thuyết kiếm hiệp. Tuy nhiên, kỳ vọng này quá lớn và vượt quá khả năng của Ôn Thụy An, mặc dù ông cũng có những sáng tác độc đáo.

Mãi đến khi Huỳnh Dị hoành không xuất thế, độc giả mới lại một lần nữa say mê với những tân tác võ hiệp “bình cũ rượu mới” này. Khác với các tác giả trước, Huỳnh Dị kết hợp viết những câu chuyện mang đầy tính khoa học viễn tưởng vào những trang truyện kiếm hiệp của mình, tạo nên sự mới mẻ và độc đáo so với các tác phẩm cùng thời.

Huỳnh Dị tên thật là Huỳnh Tổ Cường, (15/2/1952 – 5/4/2017) là một nhà văn Hồng Kông. Ông nổi danh như là “cha đẻ của thể loại Huyền ảo kiếm hiệp”. Các tác phẩm nổi bật của ông như Tầm Tần Ký và Đại Đường Song Long Truyện đều thể hiện sự kết hợp giữa kiếm hiệp và viễn tưởng, được độc giả vùng Đông Á hoan nghênh. Đặc biệt, cuộc hành trình của Hạng Thiếu Long quay ngược về thời kỳ Thất quốc tranh hùng trong Tầm Tần Ký đã đưa ông trở thành “người được chọn” cứu rỗi giới võ hiệp trong khoảng thời gian suy tàn này. Đồng thời, ông cũng xứng đáng là gạch nối tiêu biểu nhất của thể loại kiếm hiệp kết nối từ Kim Dung – Cổ Long đến những người viết kiếm hiệp trẻ sau này.

Tiểu thuyết “Tầm Tần ký” đã được chuyển thể thành phim truyền hình Hồng Kông do TVB sản xuất năm 2001 với tên gọi là Cỗ máy thời gian (A Step into the Past) có sự góp mặt của Cổ Thiên Lạc (Hạng Thiếu Long) Giang Hoa (Liên Tấn) Lâm Phong (Triệu Bàn) Quách Tiện Ny (Tần Thanh/ Cầm Thanh) Tuyên Huyên (Ô Đình Phương) và nhiều diễn viên khác. Ngoài ra, còn có nhiều phiên bản chuyển thể khác, nhưng chỉ có bản chuyển thể trên là bản chuyển thể nổi tiếng và được nhiều người biết tới nhất.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc