Chương 149: Đâu Ra Tiếng Sét Ái Tình, Luôn Là Lửa Gần Rơm Lâu Ngày Cũng Bén
Từ khi Hoắc Diệu Văn đi Vienna tham dự Hội nghị Triết học Thế giới vào đầu tháng 7, mọi công việc liên quan đến nhà xuất bản đều rơi vào tay Ngũ Liên Đức. Sau khi hoàn thành đơn đặt hàng sách giáo khoa của Sở Giáo dục, hai nhà in đều đang dốc sức in các loại sách phụ đạo khác nhau. Điều còn lại là thu hồi số tiền còn lại từ hai cuốn sách 《 Quỷ Thổi Đèn 》 và 《 Có Đám Mây Làm Mưa Trong Gió 》 ở Đài Loan.
《 Quỷ Thổi Đèn 》 bán khá chạy ở Đài Loan. Tính đến thời điểm thanh toán khoản tiền còn lại, tổng cộng đã bán được 100,000 bản. Theo tỷ lệ chia lợi nhuận đã thỏa thuận trước đó, quy đổi ra đô la Hồng Kông, nhà xuất bản thu được khoảng 70,000 đô la, trong đó phần lớn là tiền bản quyền của Hoắc Diệu Văn.
Về phần 《 Có Đám Mây Làm Mưa Trong Gió 》 khoản lợi nhuận chia ra lại không liên quan gì đến Nhà xuất bản Đại học Hồng Kông. Khi đó, hợp tác được thực hiện dưới tên công ty xuất bản Diệu Văn với Nhà xuất bản Thanh Mộc (Aoki) ở Đài Loan, và số tiền thu hồi còn lại là hơn 200,000 đô la, trong đó có khoảng 100,000 đô la là tiền bản quyền của Hoắc Diệu Văn.
Việc chia lợi nhuận cũng chẳng có gì quan trọng, vì công ty xuất bản Diệu Văn là do Hoắc Diệu Văn tự lập, mặc dù có 10% cổ phần thuộc về cha hắn, Hoắc Thành Tài, nhưng đến cùng là trong gia đình, chia hay không chia cũng không vấn đề.
Tuy nhiên, Ngũ Liên Đức nghĩ đến thuế công ty và thuế cá nhân là khác nhau, nên đã chia tiền bản quyền mà không thông báo cho Hoắc Diệu Văn, sau đó lại thông báo cho biên tập viên tổng hợp mới tuyển của công ty xuất bản Diệu Văn, Diêu Văn Kiệt, để anh ta xử lý sổ sách.
Ngũ Liên Đức cầm lên tách trà trên bàn, nhấp một ngụm nhẹ để làm dịu cơn khô họng, tiếp tục nói:
"Ta đã thanh toán hết số tiền còn lại từ phía Nhà xuất bản Thanh Mộc (Aoki) Diêu Văn Kiệt cũng đã đăng ký sổ sách bên công ty của cậu, chắc là tiền đã chuyển vào tài khoản rồi. Cậu có thể đi ngân hàng kiểm tra lại sổ sách."
Hoắc Diệu Văn gật đầu, rồi cũng cầm tách trà nhấp một ngụm, nói:
"Về chuyện sổ sách thì cứ để Ngũ lão giải quyết là được, chỉ có một vấn đề Ngũ lão chắc chắn anh ta là người có thể tin tưởng được?"
Hoắc Diệu Văn chưa từng gặp Diêu Văn Kiệt, cũng chưa từng nghe đến tên anh ta. Trước đây khi hắn rời khỏi Hồng Kông đã nhờ Ngũ Liên Đức giúp đỡ chiêu mộ thành viên nồng cốt cho Công ty Xuất bản Diệu Văn. Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như công ty rỗng này đang dần đi vào quỹ đạo.
Ngũ Liên Đức mỉm cười nói:
"Chủ tịch, về Diêu Văn Kiệt thì anh cứ yên tâm đi, anh ta thuộc diện lão làng trong ngành xuất bản rồi. Không biết anh đã nghe qua Hội xuất bản Thương mại Quảng Đông chưa?"
"Hội xuất bản Thương mại Quảng Đông?" Hoắc Diệu Văn nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu, nói rằng mình chưa từng nghe qua.
Ngũ Liên Đức giải thích:
"Diêu Văn Kiệt năm nay 55 tuổi, vào cuối những năm 30 khi còn chống Nhật, anh ta đã mở một xưởng in nhỏ ở Phật Sơn, Quảng Đông. Từ tay trắng, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, anh ta đã phát triển xưởng in nhỏ thành một công ty xuất bản danh tiếng. Vào năm 1945 khi chiến tranh chống Nhật kết thúc, anh ta đã liên hệ với 37 nhà xuất bản ở Quảng Đông, thành lập Hội xuất bản Thương mại Quảng Đông. Lúc đó, anh ta tính làm một cú đại thắng, chiếm lĩnh toàn bộ ngành xuất bản ở Quảng Đông, nhưng không may gặp phải nội chiến, phải chạy lên Hồng Kông. Ban đầu anh ta định tiếp tục công việc cũ, nhưng bị các nhà đầu tư Anh lúc bấy giờ lừa đảo, khiến anh ta mất trắng. Sau đó, anh ta cứ làm việc tại 《 Đại Công Báo 》 tôi cũng phải mất rất nhiều công sức mới mời được anh ta về đây."
Hoắc Diệu Văn hơi ngạc nhiên:
"Vậy mà anh ta cũng giỏi nhỉ, lại có thể nghĩ ra việc hợp nhất toàn bộ ngành xuất bản Quảng Đông để thành lập một hiệp hội?"
"Đúng vậy," Ngũ Liên Đức cười đáp:
"Lúc đó, anh ta đã thành lập được hội xuất bản rồi. Nếu có thêm một chút thời gian nữa, không chừng anh ta đã có thể thống nhất toàn bộ ngành xuất bản Quảng Đông, trở thành người đứng đầu trong ngành."
Hoắc Diệu Văn gật đầu, hỏi:
"Bây giờ anh ta đang ở đâu?"
Ngũ Liên Đức đáp:
"Cha cậu đã thuê một văn phòng tại tòa nhà Thanh Mậu phía trước, nhân viên cũng gần như đã tuyển xong. Cậu có thể qua xem thử."
"Để hôm khác đi, tôi cũng hơi mệt và muốn về nghỉ ngơi sớm, hôm nay chỉ muốn xem qua tình hình công ty xuất bản thôi."
Sau hai ngày ngồi máy bay liên tục, Hoắc Diệu Văn cảm thấy rất mệt mỏi. Mặc dù có thể nghỉ ngơi trên máy bay, nhưng vẫn không bằng được nằm trên giường. Lúc này, mắt hắn đỏ ngầu vì thiếu ngủ và cảm thấy buồn ngủ. Hắn đứng dậy nói:
"Tôi về trước đây, Ngũ lão, khi nào Giám đốc Chu trở lại, ngài nhớ bảo anh ấy bắt đầu triển khai quảng bá cho sách trợ giúp dần dần nhé."
"Ân, ta sẽ thông báo cho Giám đốc Chu."
Ngũ Liên Đức định đứng dậy tiễn, nhưng bị Hoắc Diệu Văn từ chối khéo, sau đó hắn ra ngoài, lấy chìa khóa xe từ dượng, tự lái xe về nhà để nghỉ ngơi.
Gần nửa tháng không về Hồng Kông, Hoắc Diệu Văn đột nhiên nhìn thấy người đi bộ và tiếng gọi mời của những người bán hàng rong trên phố, cảm thấy có chút thân thiết. Ở Vienna, ngoài Thầy Trương, Mâu Tông Tam và một vài người khác, hầu hết đều là người Tây.
Đến trước cửa căn nhà mới, Hoắc Diệu Văn đặt vali xuống, sờ vào túi quần mới nhớ ra mình quên mang theo chìa khóa. Trước khi rời Hồng Kông, hắn đã giao chìa khóa cho cha để tránh mất khi ở nước ngoài. Hắn đành gõ cửa vài lần nhưng không thấy ai đáp lại, đôi mày khẽ nhíu lại.
Hắn tiếp tục gõ cửa thêm một lúc, đợi vài phút nhưng trong nhà không có ai, đành bất đắc dĩ mang vali xuống dưới, nghĩ rằng sẽ về trường ngủ một chút. Tuy nhiên, hắn chợt nhớ đến nhà dượng, không biết cữu công có ở nhà không, thế là hắn lại đi đến tòa nhà bên cạnh.
Trước đây, Hoắc Diệu Văn đã mua hai căn nhà, một căn lớn dành cho gia đình, còn một căn nhỏ dành cho gia đình cữu công. Dù đã phát đạt, hắn không thể để bác và gia đình lại tiếp tục sống trong khu ổ chuột. Cũng từ lần thấy Bid D, hắn nhận ra khu vực xung quanh đó có nhiều người lạ, nghĩ đến vấn đề an ninh, hắn đã khuyên dượng chuyển đến đây.
Ban đầu dượng và cữu công không đồng ý, nhưng cuối cùng Hoắc Diệu Văn đã thuyết phục dượng dùng lương hàng tháng để trả tiền nhà, giống như vay ngân hàng, vậy là dượng mới đồng ý chuyển đến.
Đến trước cửa nhà dượng, Hoắc Diệu Văn gõ cửa, không lâu sau, tiếng của Uyển Quân, vang lên từ bên trong:
"Ai đó?"
"Uyển Quân, là anh đây!"
Cửa mở ra, Trương Uyển Quân lùi lại một chút cho Hoắc Diệu Văn vào, ngạc nhiên hỏi:
"Diệu Văn ca, anh về lúc nào vậy?"
"Vừa về, định về nhà ngủ, nhưng thấy nhà không có ai." Hoắc Diệu Văn mang vali vào và tiện tay đóng cửa lại.
Trương Uyển Quân vừa giúp hắn cất vali vừa nói:
"Đình Đình đi tìm Tố Trinh chơi rồi, ban đầu tính mời em đi cùng, nhưng em có việc nên không đi. Cô nãi nãi có lẽ đi cùng ông nội đến nhà thúc công rồi, mấy hôm trước thúc công gọi điện bảo mời ông nội qua ăn cơm."
"Vậy A mẫu đi đâu rồi?" Hoắc Diệu Văn nhìn quanh căn nhà, trước đây khi sửa nhà hắn đã đến một lần, nhưng lúc đó không có đồ đạc, bây giờ hắn mới nhận ra nhà đã đầy đủ tiện nghi. Mặc dù chỉ có hơn 70 mét vuông, nhưng nhìn chung vẫn ổn, không quá chật chội.
"Cuối tháng rồi, cô mẫu đi qua cửa hàng sách ở Kowloon (Cửu Long) để thu tiền." Trương Uyển Quân đi vào bếp lấy một ly trà mát rồi hỏi:
"Diệu Văn ca, em pha ly trà mát cho anh nhé?"
Kể từ khi chuyển đến đảo Hồng Kông, Hoắc Thành Tài đã thuê hai người quản lý Nhà sách Thành Tài, mỗi tháng sẽ qua để kiểm kê.
"Được rồi." Hoắc Diệu Văn ngồi xuống bàn ăn, ngẩng đầu nhìn chiếc quạt treo trên tường, làn gió nhẹ làm hắn không nhịn được phải ngáp.
Trương Uyển Quân mang một ly thủy tinh, bên trong là nước trà mát màu tro đen,
"Diệu Văn ca, đây là ly trà mát em tự pha."
"Cảm ơn."
Hoắc Diệu Văn nhận ly trà, uống một ngụm, ngay lập tức vị đắng lan tỏa trong miệng, nhưng anh đã quen với vị đắng của trà mát, uống cạn một hơi rồi cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, cái nóng trong người dường như đã tan biến, ngay cả làn gió nóng cũng bớt khó chịu đi.
"Anh còn muốn nữa không?" Trương Uyển Quân ngước nhìn Hoắc Diệu Văn với đôi mắt to tròn.
"Không cần đâu." Hoắc Diệu Văn đặt ly lên bàn, chú ý đến một đống giấy viết trên bàn. Nhìn vào những dòng chữ trên đó, hắn chợt nhớ đến việc biểu muội nói sẽ viết sách, liền cầm lên xem qua vài dòng rồi hỏi:
"Viết đến đâu rồi?"
Trương Uyển Quân hơi ngại ngùng, cúi đầu nói:
"Em gần viết xong rồi, mấy hôm nay em cứ sửa mãi."
"Ân, để anh xem."
Hoắc Diệu Văn chỉ mất chừng mười mấy phút để đọc xong bản thảo dài khoảng hai trăm nghìn chữ này, nội dung về cơ bản giống như những gì hắn đoán trước, là một cái kết viên mãn, kiểu kết cục "đại gia đình đoàn viên".
Câu chuyện không có nhiều biến cố lớn, chỉ là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hằng ngày, kèm theo đó là những khoảnh khắc ngọt ngào và lãng mạn, điều duy nhất có thể xem là cao trào chính là khi nhân vật nam phải trở về Hồng Kông khiến nữ chính buồn bã khôn xiết.
Nhìn chung, cuốn sách này có một câu chuyện tình yêu thăng trầm nhưng cũng có những triết lý sâu sắc và cảm động, có những khoảnh khắc ngọt ngào, ấm áp trong cuộc sống thường nhật, không vụ lợi, không cẩu huyết, 3 xu, não tàn. Đọc xong cuốn sách này hắn có cảm giác rất dễ chịu, như thể tìm lại được “vẻ đẹp thuần khiết của tình yêu”.
So với những tác phẩm hiện nay của Quỳnh Dao, Diệc Thư, Trương Ái Linh, và cả những câu chuyện tình yêu của chính Hoắc Diệu Văn, thì tác phẩm này khác biệt hoàn toàn, có thể nói là một trời một vực.
Không phải nói là Trương Uyển Quân viết dở, mà là cốt truyện cao trào trong cuốn sách này quá ít, giống như khi đọc tu luyện huyền huyễn trang bức, một bên là từng bước thăng cấp, chiến đấu, còn một bên là hằng ngày lưu phái, chẳng có biến cố lớn, cũng chẳng có những pha " 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây" hay " trang bức vả mặt" chỉ là những câu chuyện vặt vãnh, đan xen trong những khoảnh khắc ngọt ngào và ấm áp.
Đặc biệt, đoạn cuối cuốn sách mà Trương Uyển Quân viết: “Đâu Ra Tiếng Sét Ái Tình, Luôn Là Lửa Gần Rơm Lâu Ngày Cũng Bén.”
“Diệu Văn ca, anh thấy thế nào?” Trương Uyển Quân trong lòng hơi lo lắng, đây là lần đầu nàng viết sách, ngoài Hoắc Diệu Văn ra, nàng không nói với ai về chuyện này, kể cả em gái Hoắc Đình Đình nàng cũng không chia sẻ. Lý do sao? Nàng tự nhủ đó là bí mật giữa mình và Diệu Văn ca, mặc dù có một ít tư tâm nhưng riêng chuyện viết văn, Diệu Văn ca có thể là người đáng tin nhất.
“Viết rất tốt.” Hoắc Diệu Văn gật đầu, văn phong của Trương Uyển Quân khá mượt mà, chỉ là cuốn sách không có quá nhiều biến cố, khó có thể điều động tâm tình của người đọc. Bất quá, cuốn sách này có điểm giống như những câu chuyện ngôn tình hiện đại nổi tiếng trong tương lai như Bên Nhau Trọn Đời của Cố Mạn, hay các truyện ngôn tình nổi tiếng trên Tấn Giang, không cần đao to búa lớn, tình yêu xen kẽ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, có một chút ít biến cố, bi thương nhưng tổng thể nguyên cuốn sách cho người đọc ấm áp và ngọt ngào, từ từ từng bước một khiến người đọc rơi vào bẫy không thể không tiếp tục đọc cho đến khi kết thúc. Đọc xong thì có thể vứt ở đâu đó nhưng khi tâm trạng không tốt hoặc là dọn đồ trong nhà thì vô tình nhớ ra mình có mua cuốn sách này mà lâu rồi chưa đọc, Hầu hết đều sẽ lựa chọn đọc lại rồi lộ ra nụ cười hài lòng.
Nói riêng về thị trường sách của thể loại nữ tần, thì hằng ngày lưu phái luôn chiếm một vị trí quan trọng, chỉ cần văn phong mượt mà thì doanh số cũng như phong bình chắc chắn sẽ không kém. Hắn thấy nếu là người mới viết thì thể loại này quả thật là một lựa chọn không tồi, hơn nữa hắn cũng sẽ dốc sức lực để giúp đỡ biểu muội của mình. Kể cả sau này Uyển Quân định chuyển hình thì đây cũng là vốn liếng để muội ấy bắt đầu lại, không đến mức giống như bây giờ, phải bắt đầu từ con số 0.
“Thật vậy sao!” Khi nghe Diệu Văn nói sách của mình viết khá tốt, Trương Uyển Quân vui mừng không tả nổi, trong lòng nàng như một chú sư tử con vừa hoàn thành lần đi săn đầu tiên của mình, vui sướng thưởng thức thành quả chiến thắng một mình.
Hoắc Diệu Văn nhìn thấy Trương Uyển Quân vui vẻ như vậy cũng mỉm cười nói:
“Ân, anh vừa xem qua, không có câu sai hay lỗi gì, không cần sửa thêm nữa, phần còn lại anh sẽ giao cho biên tập viên của công ty xem, nếu không có vấn đề gì thì sẽ cho xuất bản.”
“Thật sao?!!”
Trương Uyển Quân mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, mặt đầy sự không thể tin được, không ngờ mình cũng có cơ hội xuất bản sách!
“Đương nhiên.”
Hoắc Diệu Văn mỉm cười nói:
“Vì đã viết xong thì đương nhiên phải ưu tiên xuất bản, nhưng em có thể thử viết một số bài văn ngắn, một mẩu chuyện ngắn cũng được, rồi anh sẽ xem xem có thể gửi đăng lên tạp chí tuần không.”
Trương Uyển Quân gật đầu mạnh mẽ:
“Em sẽ cố gắng!”
“Vậy thì tối nay anh sẽ mang bản thảo về.” Hoắc Diệu Văn ngáp một cái, đặt bản thảo lên bàn, nhìn xung quanh phòng rồi nói:
“Phòng của cữu công ở đâu? Anh đi ngủ một chút, mệt quá rồi.”
“Ở bên này.” Trương Uyển Quân dẫn Hoắc Diệu Văn đến cửa phòng mình, mở cửa, thấy anh có vẻ ngạc nhiên, cô vội vàng nói:
“Diệu Văn ca, phòng của cữu công có mùi thuốc lá nặng, anh ngủ phòng của em đi.”
“Ân, được rồi.” Hoắc Diệu Văn không để ý, lúc này hắn quá mệt, mí mắt cứ nhắm lại, có thể ngủ ngay lập tức.
Vì là mùa hè, hắn cũng không cởi áo, sau khi mở quạt trong phòng, hắn trực tiếp nằm lên giường và ngủ ngay lập tức.
Còn Trương Uyển Quân đứng ở cửa nhìn Hoắc Diệu Văn đã ngủ say, nhìn hắn ngủ yên lành, nàng không tự giác được mỉm cười rồi đóng cửa lại và bước ra ngoài.
(Tấu Chương Xong)