Chương 241.1: Lão thử (1.1)
Thiên Long Võ Quán.
{‘Thần Long Võ Quán’ - đổi thành - ‘Thiên Long Võ Quán’}
Một võ quán được thành lập để đào tạo kiếm giả chiến đấu với ma vật sau Huyết Tai do Huyết Ma gây ra.
Võ quán đã ghi lại mọi sự xuất hiện, đặc điểm, điểm yếu và chiến lược đối phó của mọi ma vật.
Những thông tin này được công khai cho tất cả võ sinh của võ quán và thậm chí còn có những người hướng dẫn võ sinh về những chủ đề này.
Nghe có vẻ khá hay, nhưng...
Ừm, ý tôi là, nơi này cũng không hẳn là một nơi tệ...
Dù thế nào đi nữa, ở Trung Nguyên hiện tại, các võ giả chiến đấu với ma vật nhiều hơn là đối kháng với nhau.
Nên việc giáo dục mọi người về vấn đề này cũng không tệ.
Nhưng vấn đề là...có thực sự cần thiết phải đến đó không?
Học võ công trong gia tộc của mình là điều đáng mong muốn và nếu không có đặc quyền này.
Những thứ xa xỉ như chuyện theo học tại võ quán là không thể.
Đó là nơi mọi người đều tự làm mọi thứ.
Điều này có nghĩa là những người không có lý lịch vững chắc không thể đặt chân vào đó.
Nếu không có lời mời từ võ quán, ngươi không thể tham dự và ngay cả khi có lời mời...
Nếu không đáp ứng các tiêu chí cụ thể, ngươi cũng không thể vào được.
Điều này có nghĩa là chỉ những người thuộc dòng dõi danh giá hoặc hậu duệ trực hệ của họ mới vào đó được.
Vì các thành viên của gia tộc danh giá đã được huấn luyện để chiến đấu với ma vật tại gia.
Hơn nữa, Thiên Long Võ Quán không phải là nơi duy nhất đào tạo kiếm giả.
Hiện đã có hai võ quán như vậy ở Sơn Tây và một số võ quán khác được thành lập ở mỗi khu vực theo sự chấp thuận của Liên Minh Võ Lâm.
Không có lý do đặc biệt nào khác khiến nhiều người cố gắng theo học Thiên Long Võ Quán, mặc dù biết sự thật này.
...Chủ yếu là để giữ danh dự và tạo dựng mối quan hệ.
Điều đó là hiển nhiên.
Người ta nói rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống là xây dựng các mối quan hệ.
Hơn nữa, đối với một người xuất thân từ gia tộc danh giá, những mối quan hệ này có ý nghĩa tối quan trọng.
Tốt nghiệp từ võ quán vĩ đại nhất, Thiên Long Võ Quán cho phép người ta xây dựng các mối quan hệ cùng với việc học một số kiến thức chính trị.
Điều này cho thấy nơi này có nhiều mục đích phục vụ đến mức nào.
Điều này quan trọng đến mức ngay cả vị phụ thân, thường thờ ơ với những vấn đề này, cũng đã gửi tất cả con cái mình đến đó.
Nếu như tôi nhớ lại những rắc rối mà Cửu Hy gây ra, tôi sẽ không gửi thêm đứa nhóc nào đến đó nữa.
Nhưng phụ thân, có vẻ thờ ơ, đã gửi tất cả các con mình đến đó như thể ông không quan tâm.
Sinh ra trong một gia tộc danh giá, người ta không thể đơn giản lựa chọn chuyện không đi.
Nhất là khi họ muốn trở thành Thiếu chủ của gia tộc.
...Ban đầu, tôi định bỏ trốn.
Khi tôi hồi quy, tôi đã có kế hoạch trốn thoát trước khi đến Thiên Long Võ Quán.
Nhưng bằng cách nào đó, tôi lại rơi vào tình huống không thể trốn thoát được.
Đây là việc của riêng tôi nên không thể làm gì được.
Nhưng xét theo tình hình hiện tại, tốt nhất là tôi nên lấy lại món đồ đó từ tầng hầm.
Người ta chỉ có thể phát hiện ra nó sau khi Thiên Ma xuất hiện, nên việc lấy nó sẽ không quá khó khăn, đúng không?
Tôi biết làm như vậy là không đúng, nhưng tôi tự nhủ rằng sẽ không sao cả.
“...Có... chuyện...gì...vậy?”
Nhận thấy sự bồn chồn của tôi, Nam Cung Phi, đang dựa vào tôi, khẽ mở mắt ra và nhẹ nhàng hỏi.
“Không có gì đâu. Ta chỉ nhớ ra một điều khó chịu thôi.”
Tôi nên làm gì?
Thiên Long Võ Quán có thể giam giữ tôi tới hai năm, ít nhất là một năm.
Đối với giới trẻ thượng lưu, đây có thể là một kỳ nghỉ hoặc cơ hội để những hậu duệ trực hệ gặp gỡ nhau.
Nhưng với tôi, đó chỉ là sự lãng phí thời gian.
Kiến thức ở đó thực sự có thể có ích như thế nào?
Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể chọn ra những gì cần thiết và trốn thoát.
Tất nhiên rồi...
Tôi vẫn chưa hết lựa chọn.
Tôi không hề không có lựa chọn nào khác.
Chỉ là hơi, không, cực kỳ khó chịu khi làm vậy.
Chậc.
Bỏ qua mối lo ngại đó, tâm trí tôi không chỉ nghĩ đến vấn đề này.
Tại sao lại sớm thế?
Tôi có thắc mắc về thời gian mở cửa của Thiên Long Võ Quán.
Nó không mở cửa hằng năm như giải đấu Long Phượng, mà chỉ mở vào một thời điểm nhất định và tôi dám chắc rằng vẫn còn khá lâu nữa cho đến khi thời điểm đó đến.
Ít nhất thì cũng phải là mùa đông chứ...?
Ài.
Trong lúc suy ngẫm, tôi nhìn Nam Cung Phi đang dựa vào tôi, nhận ra tại sao mọi thứ lại diễn ra theo hướng này.
“Có phải vì lễ đính hôn không?”
Lễ đính hôn tại Nam Cung gia ở An Huy mà tôi dự định tổ chức ngay sau khi hoàn thành công việc ở Tiền Tuyến.
Có vẻ như quyết định đó đã được đưa ra sau khi được cân nhắc kỹ lưỡng.
Tôi đoán điều đó có nghĩa là buổi lễ không thể bị trì hoãn thêm nữa.
"...Hừm."
Tôi nhìn Nam Cung Phi với vẻ mặt kỳ lạ.
Không phải vì tôi cảm thấy miễn cưỡng khi đính hôn với Nam Cung Phi sau ngần ấy thời gian.
Đã quá muộn để tôi cảm thấy như vậy và mọi thứ đã quá khác biệt.
“...Giờ nghĩ lại thì.”
Không phải cô ấy cũng phải vào võ quán sao?
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Nam Cung Phi không theo học ở võ quán trong kiếp trước của tôi.
Điều này cũng công bằng thôi, vì nếu một người như Nam Cung Phi vào võ quán, thì chuyện cô ấy trở nên nổi tiếng là điều không thể tránh khỏi.
Dù là về vẻ đẹp hay tài năng của cô, câu chuyện về cô ấy sẽ lan truyền.
Nếu tôi nghĩ đến tuổi của cô thì thời điểm để cô vào võ quán qua từ lâu rồi.
Nam Cung Phi năm nay đã ngoài tuổi hai mươi.
Điều này có nghĩa là cô đã đủ tuổi để theo học tại võ quán vào lần gần nhất nó mở cửa.
Có phải Nam Cung gia đã trì hoãn việc này không?
Thay vì trì hoãn, sẽ chính xác hơn khi nói rằng cô không được cử đến, vì cô ấy đã không theo học trong kiếp trước của tôi.
Bây giờ nhìn lại, quả thực có vẻ kỳ lạ.
Vào thời điểm đó, cho dù đó là sự khét tiếng trong tương lai của Nam Cung Phi hay vai trò của cô trong sự sụp đổ của gia tộc mình, tôi cũng không quá quan tâm.
Không có người sáng suốt nào sẽ gia nhập Ma giáo.
Hơn nữa, khi một võ giả từ phe Chính giáo đào tẩu sang Ma giáo, thường sẽ dẫn đến sự diệt vong của chính gia tộc họ.
Chỉ có điều trường hợp của cô ấy khá bất ngờ vì cô xuất thân từ Tứ đại gia tộc.
Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô.
Nữ tử nhắm mắt dựa vào vai tôi, đã trải qua điều gì trong kiếp trước khiến cô ấy phát điên và tàn sát huyết mạch của mình?
Đến thời điểm này, tôi bắt đầu tò mò về những điều đó.
Mặc dù trong kiếp trước, tôi không hề tò mò về bất kỳ vấn đề nào trong số này.
Tôi đã bị đặt vào một tình huống mà tôi phải bám lấy cô ấy dù tôi có thích hay không.
Ngạc nhiên hơn là tôi không hề tò mò về cuộc sống của Ma Kiếm.
Tôi đoán là vì cuộc sống của tôi đã bế tắc rồi, nên tôi chẳng muốn bận tâm tới nỗi bất hạnh của người khác nữa.
Sau khi ngắm nhìn Nam Cung Phi, tôi chuyển ánh mắt sang vầng nguyệt treo lơ lửng trên màn đêm.
Đó không phải là nguyệt viên cũng không phải nguyệt nha.
Vầng nguyệt dừng lại giữa chừng và tỏa sáng rực rỡ.
Ngươi đã sống một cuộc sống như thế nào?
Đến lúc này, tôi hơi hối hận vì đã không hỏi cô ấy câu hỏi như vậy vào lúc đó.
Sau một lúc ngắm trăng, tôi cố tình ho khan vài tiếng.
Tôi lại lảm nhảm rồi đây.
Thật vô nghĩa.
Chẳng có gì ngoài sự lan man.
Việc tôi vô tình lục lại những ký ức đã bị chôn vùi và nghĩ về chúng chính là định nghĩa của sự vô nghĩa.
“Ngươi cũng nên thức dậy đi và...Hả?”
Tôi định đánh thức Nam Cung Phi.
Nhưng Nam Cung Phi đang ngủ gật trên vai tôi, đã thức dậy vào lúc không hay và đang nhìn về phía trước.
“...Cái gì thế, ngươi đang làm gì thế?”
“...”
Tôi gọi Nam Cung Phi một cách bối rối, nhưng cô vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.
-Xiiii...
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy Lôi khí của Nam Cung Phi dần dần tích tụ.
-Roẹt!
“...Ể!?”
Phiêu Nhuận Thảo ngồi cạnh tôi, vẫn im lặng cho đến lúc này, giật mình khi Nam Cung Phi đột nhiên phóng thích ra Lôi khí.
“Ngươi đột nhiên làm gì thế?”
Tôi cố hỏi cô thêm lần nữa, nhưng Nam Cung Phi ngay lập tức rút kiếm ra và vung nó trước mặt cô vì dường như cô ấy không nghe thấy tôi nói gì.
-Xoẹt!
"Ugggg!"
Kiếm khí của cô được tăng cường bằng Lôi khí chém xuyên qua nhiều cái cây xung quanh cô.
Chỉ với một nhát chém.
Hàng chục cây cối đã bị đốn hạ chỉ bằng một cú vung, dọn sạch một không gian rộng lớn.
Điều này cho thấy Nam Cung Phi đã tiến bộ đến mức nào.
“Này! Ngươi đột nhiên làm gì vào lúc đêm muộn thế này thế!?”
Tôi không thể hiểu nổi tại sao Nam Cung Phi lại phản ứng theo cách này.
Tôi kiểm tra xung quanh để đề phòng có con ma vật nào ở gần chúng tôi, nhưng tôi không phát hiện ra sự hiện diện nào cả.
Ngay từ đầu, việc Nam Cung Phi nhận ra sự hiện diện của ma vật trước cả tôi là điều vô lý.
...
Có lẽ Nam Cung Phi đã gặp ác mộng?
Tôi nhìn cô với suy nghĩ đó, nhưng cô vẫn đáp lại bằng ánh mắt nhìn về phía trước, không nhìn về phía tôi.
“...Mùi hôi thối.”
“Có mùi hôi thối...”
Mùi hôi thối?
Sau câu nói của Nam Cung Phi, tôi hít một hơi.
“Mùi gì thế? Ta chẳng ngửi thấy mùi gì cả?”
Nếu thực sự phải mô tả thì tôi chủ yếu ngửi thấy mùi của khu rừng, cỏ và đất trong đó.
Đó là một khu rừng đầy ma vật, nhưng trớ trêu thay, cỏ vào ban đêm lại có mùi hương dễ chịu.
“...”
Nam Cung Phi không trả lời.
Sau đó, khi cô nhìn về phía trước, cô ấy nghiêng đầu một cách ngẫu nhiên.
“...Có phải... là nhầm lẫn...không?"
"Ngươi nói gì thế, đồ ngốc này?"
Ngươi nói đó là nhầm lẫn, sau khi đột nhiên đứng dậy và chặt hết tất cả cây cối xung quanh chúng ta?
Khi tôi nhìn Nam Cung Phi chằm chằm không nói nên lời, cô trở lại với khuôn mặt vô cảm thường ngày và ngồi xuống chỗ mà cô ấy vừa ngồi.
- Cộp cộp!
Cô lấy tay gõ nhẹ xuống bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống cạnh cô lần nữa.
“...Thật vô lý, nghiêm túc đấy.”
Tôi không thể không mỉm cười khi nhìn thấy cô như thế.
Khi tôi ngồi xuống bên cạnh cô, Nam Cung Phi lại dựa vào vai tôi một lần nữa và nhắm mắt lại như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tâm trạng xung quanh chúng tôi lại hòa lẫn vào màn đêm tĩnh lặng.
"..."
Nhưng có vẻ như Phiêu Nhuận Thảo vô cùng sửng sốt vì trông hắn ta khá run rẩy, sau khi chứng kiến hành động vừa rồi của Nam Cung Phi.
Mặc dù có vẻ như hắn sợ hãi nhiều hơn là ngạc nhiên...
Tôi cho rằng hắn ta sẽ ổn thôi.
Tôi không cần phải lo lắng về hắn nhiều đến thế.
Dù sao thì…
Tôi nhìn theo hướng Nam Cung Phi vung kiếm.
Ngay cả khi Nam Cung Phi tỏ ra vụng về...
...Thật ra, cô vụng về thật...
Nhưng khi nói đến vấn đề này, cô lại rất sắc sảo và nhạy cảm.
Điều này có nghĩa là bản năng và năm giác quan của cô với tư cách là một võ giả, cực kỳ nhạy bén.
Liệu tôi có thực sự sai không?
Khi tôi nói rằng giác quan hiện tại của tôi cao hơn nhiều so với Nam Cung Phi.
-Cộp!
Bỏ lại Nam Cung Phi với đôi mắt nhắm nghiền và Phiêu Nhuận Thảo đang run rẩy phía sau, tôi nhẹ nhàng tăng cường nội khí của mình.
-Soạt!
Luồng khí tỏa ra từ tâm đan điền của tôi hòa vào làn gió.
Tôi cẩn thận kiểm soát luồng khí yếu ớt, vươn tay qua những cái cây đã đổ.
****************
-Cộp!
Trong đêm tối, một người bí ẩn đi qua khu rừng một cách nhanh chóng, giẫm lên cành cây.
Mặc dù chân tay hoạt động không ngừng nghỉ, tâm trí của tên sát thủ vẫn tràn ngập những suy nghĩ phức tạp.
Thật là khó hiểu.
Đòn tấn công bằng kiếm của nữ tử đó.
Khi tên sát thủ nghĩ đến khí thế tàn bạo nhưng được kiểm soát cực tốt của cô, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống lưng gã.
...Lôi khí của cô chắc chắn là thuộc Nam Cung gia.
Lúc đầu, tên sát thủ ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nữ tử đó.
Nhưng gã ta lại càng ngạc nhiên thêm một lần nữa, khi thấy cô vung kiếm khi nhận ra sự hiện diện của hắn.
Sau khi đi được một khoảng cách khá xa, tên sát thủ dừng lại và bắt đầu suy nghĩ.
Thật sự là lạ.
Tên sát thủ tự tin hơn bất kỳ ai trong việc che giấu sự hiện diện của mình và ẩn núp ở khu vực xung quanh.
Trong quá khứ.
Nhờ tài năng của bản thân mà lão ta có thể thoát khỏi tình huống khẩn cấp và trở thành Trưởng lão của một gia tộc.
Ta suýt bị bắt bởi một nữ tử?
Hắn cảm thấy vừa chán nản vừa sốc.
Thật là một điều rất đáng ngạc nhiên đối với một người ở độ tuổi của cô ấy.
Khi có thể vượt qua bức bình chướng của mình để trở thành một võ giả Tuyệt Đỉnh Cảnh, nhưng đây lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Sự hiện diện của tên sát thủ không thể bị phát hiện, nhưng nữ tử đó dường như bằng cách nào đó đã nhận ra sự hiện diện của lão.
Mặc dù thay vì nói cô nương đó để ý đến ta...
Cảm giác có chút khác biệt.
Nhưng kết quả vẫn như vậy.
U Linh Hắc Hổ toàn năng này lại bị... bắt bởi một võ giả khoảng hai mươi tuổi nhỉ?
Tên sát thủ này cảm thấy sợ hãi nhiều hơn là sốc.
Ta vui vẻ bước tới vì đó là yêu cầu của Thiếu gia...
Những hậu duệ hiện tại của Gia chủ rất ngần ngại khi đưa ra yêu cầu với người khác vì hoàn cảnh mà họ đang phải đối mặt.
Đưa ra yêu cầu cho người khác, có nghĩa là một ngày nào đó họ sẽ phải trả lại ân huệ vào một ngày nào đó.
Điều này rất có thể sẽ xảy ra khi Thiếu gia trở thành Thiếu chủ, hoặc thậm chí là Gia chủ trong tương lại.
Ta cũng không ngờ thiếu gia lại hỏi đến ta.
Xét đến công việc hắn ám sát những người khác, sự tồn tại của hắn là một khiếm khuyết đối với Hoàng Phủ gia, được biết đến là một gia tộc của phe Chính giáo.
Thiếu gia đến gặp tên sát thủ và tử tế đưa ra một yêu cầu cho lão, đề nghị giúp lão ta xóa bỏ quá khứ của một tên sát thủ.
Đó là lý do tại sao tên sát thủ lại chấp nhận một yêu cầu vô nghĩa như vậy.
Ta không nghĩ việc dọa một tên nhóc thiên tài trẻ tuổi lại khó khăn đến vậy.
Đó không phải là một nhiệm vụ ám sát.
Bịt miệng một thiên tài trẻ tuổi và dập tắt ý chí của họ bằng một chút bắt nạt là việc quá dễ dàng đến mức không ai phát hiện ra.
Đặc biệt là khi họ ở Tiền Tuyến.
Nhưng có một vấn đề bất ngờ xảy ra.
Tên sát thủ đến để kiểm tra tình hình hơn là thực hiện nhiệm vụ.
Vị nữ tử phát hiện ra sự hiện diện của ta là một chuyện…
Vấn đề lớn nhất chính là Chân Long mà thiếu gia của lão nhắc tới.
Tên sát thủ tự hỏi tên nhóc mang danh Chân Long vĩ đại đến mức nào, khi đánh bại Thiếu gia và đoàn tùy tùng của hắn.
...Ta không thể nhìn thấu nó.
Lão ta không thể thấy được Chân Long sở hữu bao nhiêu và những gì.
Không giống như cách lão có thể thấy vị nữ tử kia đã vượt qua bức bình chướng của chính mình.
Với tư cách là một võ giả, lão ấy không thể nhìn thấu Chân Long chỉ bằng cách quan sát.
“...Chuyện như vậy không nên xảy ra.”
Điều này ám chỉ hai điều.
Điều này có nghĩa là Chân Long có tài ẩn cảnh giới và điều khiển dòng khí đến mức ngay cả tên sát thủ cũng không cảm nhận được.
Hoặc có nghĩa là hắn ở cảnh giới cao hơn cả tên sát thủ.
Tên sát thủ bất giác cười không tin nổi khi ý nghĩ vô lý đó thoáng qua trong đầu.
“Ha, có vẻ như ta đã phát điên vì tuổi già rồi nhỉ?”
Tên kia không thể nào đủ khả năng che giấu luồng khí và sự hiện diện của mình khỏi tên sát thủ và trường hợp thứ hai thậm chí còn không thể hơn.
Có vẻ như ta không thực sự tỉnh táo, vì đã lâu rồi ta không ra ngoài làm việc.
Công bằng mà nói, đã vài năm trôi qua kể từ lần cuối lão ấy ra ngoài để thực hiện một nhiệm vụ nào đó.
Nên cũng dễ hiểu khi cơ thể già cối của lão ta lại mắc sai lầm.
“...Ta nên quay lại trước và tìm thời điểm tốt hơn-”
“Ồ, rõ ràng là vậy nhỉ-?”
Khi nghe thấy giọng nói từ phía sau, tên sát thủ mở to mắt và vung nắm đấm không chút do dự.
Lão ta vung nắm đấm được bọc bởi nội khí với tốc độ của gió cuốn.
-Rộp!
Nhưng cánh tay của lão ấy đã bị người kia tóm lấy trước khi lão có thể đạt được mục đích.
-Vù!
Hơn nữa, luồng khí quanh cánh tay của lão ta thậm chí còn không thể hoàn thành nhiệm vụ của nó, mà bị phân tán trong không khí dưới dạng một làn gợn sóng xung kích lan ra chung quanh.
“Làm sao mà ngươi...”
Tên sát thủ bắt đầu toát mồ hôi hột khi nhìn chằm chằm vào người đã tóm lấy cánh tay mình.
Mặc dù người đó có vẻ mặt dễ chịu.
“Ta không nghĩ một lão già như ông lại ra ngoài đi dạo vào lúc đêm muộn thế này.”
-Rụp!
Tên sát thủ dần cảm thấy áp lực lớn hơn ở chỗ cánh tay bị giữ lại.
...Ngươi...!
Áp lực mà lão ta cảm thấy mạnh hơn nhiều so với những gì lão nghĩa.
Sau đó, đôi mắt đen thâm thúy của thiếu niên kia đang nhìn chằm chằm vào tên sát thủ đang bối rối, bắt đầu dần chuyển sang xích sắc.
Xích sắc đó rất đậm và rực rỡ đến mức gần như đáng sợ.
Sau khi thấy hắn ta bắt đầu mỉm cười nhẹ và cảm nhận luồng khí dữ dội của hắn.
Tên sát thủ nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng thiếu niên kia vẫn hỏi một câu với giọng điệu như vậy.
“Lão thử nhà Hoàng Phủ có liên quan gì đến ta nhỉ?"
{thử: chuột}
Một ngọn lửa bùng lên dữ dội khi hắn ta cất tiếng đặt câu hỏi.
...