Chương 240.1: Tiền Tuyến (10.1)
Sau khi Hoàng Phủ Thiết Uy đưa những người bất tỉnh trở về căn cứ của gia tộc Hoàng Phủ.
Nằm cách xa lãnh thổ của Liên Minh Võ Lâm một chút, một chút hỗn loạn đã xảy ra.
-Rầm!
Các vật thể bay vút lên không trung, tạo ra những tiếng động lớn.
Hình dáng khổng lồ đó, dường như chiếm trọn cả căn lều mặc dù nó có kích thước khá lớn, liên tục ném đồ vật với sự tức giận tột độ từ cơ thể khổng lồ của mình.
“Tên khốn đó..!”
-Rắc!
Chiếc bàn vỡ tan thành từng mảnh rơi xuống sàn bởi bàn tay của gã khổng lồ.
Cái kẻ khổng lồ đó tên là Hoàng Phủ Định, nghiến răng, suy ngẫm về cuộc chạm trán với tên võ giả kia.
“Chân Long.....!”
Khi tỉnh lại, hắn đã biết được thông tin về cái kẻ đã tấn công mình.
Chân Long, Cửu Dương Thiên.
Người đã tạo dựng được tên tuổi của mình bằng cách càn quét giải đấu Long Phượng.
Cái tên này thậm chí đã đến tai Hoàng Phủ Định.
Làm sao hắn có thể không nghe thấy khi đó là sự ra đời của một tân long?
Gần đây, kẻ đó đã trở thành chủ đề nóng ở Trung Nguyên, với tương lai đầy hứa hẹn nhờ tài năng đặc biệt của mình.
Tuy nhiên...
Cuối cùng thì kẻ đó vẫn chỉ là một thiên tài trẻ tuổi.
Cái tên đó chẳng qua chỉ là một thiên tài trẻ tuổi.
Hoặc ít nhất, đó là hình ảnh của Chân Long trong mắt hắn.
Nhưng tên khốn đó... dám gây sự với ta sao?
- Rầm!
Cả căn lều rung chuyển khi Hoàng Phủ Định vung nắm đấm.
Những gia nhân xung quanh hắn run rẩy vì sợ hãi bị vạ lây.
Nhưng Hoàng Phủ Định vẫn tiếp tục la hét mà không quan tâm đến sự hiện diện của họ.
Sự tức giận của hắn không chỉ bắt nguồn từ sự thua cuộc trước Chân Long.
Ta nghĩ rằng sẽ không còn quái vật nào nữa sau cái tên quái vật của Bình gia.
Vô thức, Hoàng Phủ Định rùng mình khi nhớ lại con quái vật đang trú ngụ trong gia tộc đó.
Một sinh vật dường như tồn tại ở một thế giới hoàn toàn khác.
Ánh mắt săn mồi nhìn xuống mọi người là điều mà Hoàng Phủ Định không thể chịu đựng được.
Đặc biệt là khi hắn trở thành Thiếu chủ tương lai của gia tộc.
Đó càng là lý do tại sao một tên khốn như hắn là quá đủ.
-Rắc!
Hoàng Phủ Định nắm chặt nấm đấm khi nghĩ đến danh hiệu của tên kia.
Hoàng Phủ Định hùng mạnh này...
Thua cuộc chỉ vì một thiên tài trẻ tuổi?
Không thể nào!
Hắn không chỉ có kinh nghiệm thực chiến ở Trung Nguyên, hơn nữa còn rất thành thạo trong việc sử dụng dòng khí.
Không có một thiên tài trẻ tuổi nào có thể so sánh được với hắn.
Không, không thể nào có chuyện đó được.
Một ngày nào đó, ta chính là người sẽ lãnh đạo Hoàng Phủ gia vĩ đại.
-Rắc!
Hắn đã định sẵn sẽ sống một cuộc sống toàn là danh vọng và vinh quang khi lãnh đạo gia tộc.
Nên hắn không thể để một sự việc đáng xấu hổ như vậy làm hoen ố danh tiếng của mình.
...Nếu ta giết hết tất cả những người chứng kiến chuyện đó thì sao?
Phải chăng sẽ không ai biết về sự thất bại nhục nhã này, nếu những nhân chứng không đáng tin cậy đó còn sống?
Hoàng Phủ Định khẽ gật đầu.
Hắn ta đã đưa ra quyết định của mình.
-Rắc!
“Hự...”
Đột nhiên cơn đau nhói chạy dọc cánh tay hắn.
Chính cái cánh tay đã bị tên khốn đó vặn.
Cánh tay bị tên khốn đó bẻ gãy lại không để lại bất kỳ tổn thương vĩnh viễn nào và Hoàng Phủ Định đã được thông báo rằng cánh tay của hắn sẽ cử động trở lại bình thường sau một thời gian nghỉ ngơi.
Hắn cho rằng mình may mắn vì hiếm khi có thể thoát khỏi những cuộc chạm trán như thế này mà không bị thương tích vĩnh viễn.
Ban đầu, Hoàng Phủ Định nghi ngờ tên khốn đó cố ý làm như vậy.
Không thể nào có chuyện đó được.
Nhưng chỉ những cá nhân có tiền sử giết người và hiểu biết về các kỹ thuật tra tấn mới có thể thực hiện các kỹ thuật như vậy.
Cho dù hắn có tài năng, thì đây cũng không phải là thứ có thể đạt được chỉ bằng tài năng.
Đây hẳn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nếu không thì sẽ không có lời giải thích nào khác cho điều đó.
-Rầm!
Chiếc bàn cuối cùng trong lều vỡ tan dưới cơn thịnh nộ của Hoàng Phủ Định.
Hắn ta lẩm bẩm một mình, chìm đắm trong cơn giận dữ.
“Ta nên làm gì đây?”
Liếc nhìn lại phía sau, hắn thấy một bóng người khác cũng có vóc dáng ấn tượng tương tự.
"Tiểu đệ."
Đó là Hoàng Phủ Thiết Uy, đệ đệ của hắn, nhị thiếu gia của Hoàng Phủ gia.
“...Đại ca"
“Ta hỏi ngươi, ta, Hoàng Phủ Định phải làm gì sau khi bị làm nhục như thế này?”
Hoàng Phủ Thiết Uy vẫn im lặng.
Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Định với vẻ mặt kỳ lạ.
Trước phản ứng như vậy, Hoàng Phủ Định bật cười khúc khích.
Hoàng Phủ Thiết Uy cảm thấy bức bối, có thể thấy rõ cảm xúc ẩn giấu của ca ca mình thông qua tiếng cười.
“Ta phải làm gì đây? Phụ thân sẽ rất vui khi nghe chuyện này.”
“Nhưng.....đại ca, huynh vừa bị phục kích...”
“Bị phục kích? Với ngươi trông nó giống như một cuộc phục kích sao?”
“...”
“Không, nó giống như một vụ ám sát hơn. Đó sẽ là một mô tả phù hợp hơn đó.”
Mặc dù rất muốn khinh thường kẻ kia, Hoàng Phủ Định biết rằng Chân Long đã vượt qua được bức bình chướng của mình.
Làm sao hắn ta có thể không biết, khi chính mình đã tự trải nghiệm điều đó?
Đó không phải là một cuộc phục kích.
Ánh mắt của Chân Long cũng khác, ngôn ngữ cơ thể cũng khác và tốc độ ra quyết định cũng khác.
Hắn ta đơn giản là bị đánh bại.
“Và đó chính xác là lý do tại sao ta lại tức giận đến vậy.”
Hắn không thể chịu đựng được sự thật rằng hắn, một thành viên của Hoàng Phủ gia hùng mạnh...
Đã bị đánh bại bởi một võ giả nhỏ tuổi hơn chỉ bằng một thứ sức mạnh áp đảo tuyệt đối.
Tệ hơn nữa, việc những người khác chứng kiến mọi chuyện chỉ khiến Hoàng Phủ Định tức giận hơn.
“Đại ca nghĩ ta nên làm gì đây?”
“Đầu tiên, ngươi nên gửi một lá thư cho Cửu...”
"Ha."
Hoàng Phủ Thiết Uy bật cười chế giễu khi nghe thấy lời đề nghị của ca ca mình.
“Từ khi nào mà đại ca ta lại trở nên lý trí như vậy?”
"...Đại ca?"
“Một lá thư, hừm... Cũng không phải ý tồi. Thực ra nó có thể có lợi hơn cho chúng ta.”
Vấn đề bạo lực đang xảy ra với chi thứ tộc, với lại còn bên trong lãnh thổ của Hoàng Phủ gia.
Với tư cách là người ngoài cuộc, Chân Long không có quyền can thiệp.
Hơn nữa, hắn không chỉ công kích võ giả của gia tộc, còn công kích cả huyết thống của bọn họ.
Như vậy sẽ khiến cho Hoàng Phủ gia có lý do chính đáng hơn, bọn họ cũng sẽ nhận được rất nhiều bồi thường.
Tuy nhiên.
“Còn lòng kiêu hãnh của ta thì sao?”
“Đó là..!”
Nghe giọng điệu nghiêm túc của Hoàng Phủ Định, Hoàng Phủ Thiết Uy không dám nghi ngờ tầm quan trọng của vấn đề.
Hắn ta hiểu rằng các võ giả coi trọng lòng kiêu hãnh hơn hết thảy, ngay cả khi lòng kiêu hãnh đó không có giá trị thực sự nào.
Nhìn thấy sự do dự của đệ đệ, Hoàng Phủ Định mỉm cười.
“Đừng lo lắng. Sẽ không có bất kỳ 'cuộc dọn dẹp’ nào như ngươi đang tưởng tượng đâu.”
Hoàng Phủ Định cười khúc khích, coi sự im lặng của Hoàng Phủ Thiết Uy là dấu hiệu sự lo lắng của đệ đệ mình.
Tiếng cười của hắn lắng xuống khi hắn ta nghĩ đến hành động tiếp theo của mình.
Tên khốn đó có vẻ đã vượt qua được bức bình chướng của bản thân.
Thất bại mà hắn phải chịu, cùng với cách mà những người hộ vệ của hắn ta - những người đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh - dễ dàng bị đánh bại, Chân Long là một võ giả đã vượt qua được bức bình chướng của mình.
Vì thế, việc gửi thêm người đi sẽ là vô ích.
Ta không nghĩ ngay từ đầu ta có thể giết được hắn.
Sẽ ổn thôi nếu hắn xuất thân từ một gia tộc ít người, nhưng hắn lại xuất thân từ một gia tộc danh giá nổi tiếng.
Mặc dù có lẽ không được kính trọng bằng Hoàng Phủ gia vĩ đại.
Tóm lại, điều đó có nghĩa là sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra khi liều lĩnh động vào dòng dõi đích mạch.
Chính điều đó khiến cho tên khốn đó càng trở nên kỳ lạ hơn.
Kể cả khi phải mất một thời gian để hắn ta nhận ra rằng Hoàng Phủ Định là hậu duệ huyết thống của Hoàng Phủ gia.
Ngay cả khi đó, ngay cả khi hắn có đủ khả năng để nhận ra điều đó...
Liệu hắn có thực sự đủ khả năng để đánh Hoàng Phủ Định như vậy không?
Trừ khi hắn ta thực sự là một kẻ điên...
Nhớ lại đôi mắt mà mình đã nhìn thấy lúc trước, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Hoàng Phủ Định.
Hắn ta thực sự trông giống như một kẻ mất trí.
...Điều tốt duy nhất là đây là Tiền Tuyến.
Nơi này là một nơi đầy rẫy ma vật, nơi mà những điều nguy hiểm xảy ra hằng ngày.
Việc hắn ở trong một nơi như vậy mới là điều quan trọng nhất.
...
Bất kể chuyện gì xảy ra...
Nó sẽ không có vẻ gì là lạ cả.
Trong khi xoa bóp đôi vai đau nhức, Hoàng Phủ Định gọi đệ đệ mình.
"Tiểu đệ."
“...Vâng, đại ca.”
“Ngươi có biết Lục trưởng lão hiện tại ở đâu không?”
Nghe câu hỏi của hắn, Hoàng Phủ Thiết Uy giấu đi sự kinh ngạc.
Hắn có cảm giác mình biết ca ca mình đang định làm gì.
****************
Làm việc ở Tiền Tuyến không phải là điều gì đặc biệt.
Nó chỉ đơn giản là đứng ở những khu vực mà Ma Cảnh Môn thường xuyên hình thành, đề phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù có thể được coi là một hình thức tuần tra.
Việc thực hiện tuần tra vào cả buổi trưa và ban đêm, thì việc thực hiện vào ban đêm nguy hiểm và mệt mỏi hơn nhiều.
“...Đó là lý do tại sao ta nói với tỷ ấy rằng ta không muốn làm ca đêm.”
Tôi lẩm bẩm trong sự thất vọng, nhìn lên vầng nguyệt trên màn đêm.
Tôi không biết về các gia tộc khác, nhưng ở Cửu gia, những người có quan hệ huyết thống không được coi trọng lắm.
Sự nhượng bộ duy nhất tôi nhận được là được miễn nhiệm vụ canh gác ban đêm.
Nhưng nếu tôi không thực hiện nhiệm vụ đó, tôi phải làm việc chăm chỉ theo những cách khác.
Về cơ bản thì chúng đều giống nhau.
...Đó thực sự là một gia tộc tồi tệ.
Hơn nữa, ngoài việc luyện tập, Đoàn trưởng Cửu Hy còn làm việc chăm chỉ hơn nữa, nên tôi không thể phàn nàn gì được.
Tôi chỉ cần làm bất cứ điều gì cô ấy yêu cầu.
Thở dài nhiều lần, tôi di chuyển cơ thể về phía trước.
"Ừm..."
Có vẻ như tôi đã di chuyển quá nhiều vì cảm xúc của mình, khi vị nữ tử ngủ bên dưới tôi cựa mình.
“Ưm....”
Cô ấy chỉ đang nói mớ thôi sao?
“...Ưm...Ưm..?”
Hoảng hốt vì hơi thở đột nhiên bị chặn lại, vị nữ tử mở mắt và phát ra những tiếng động lạ, rồi đứng dậy khỏi đầu gối tôi với vẻ mặt mệt mỏi.
Nhìn cô như vậy, tôi không khỏi bật cười.
"Trông ngươi ngủ ngon, thật sự luôn."
Dường như không bận tâm đến mái tóc rối bù của mình, cô vẫn giữ vẻ mặt mệt mỏi và từ từ tựa đầu vào vai tôi.
"Này."
“Ừm...”
“Ta đã bảo ngươi đừng đến đây nếu ngươi định làm thế này. Đến đây chỉ để ngủ thì có ý nghĩa gì?”
Nam Cung Phi ngủ thiếp đi mà không thèm giả vờ lắng nghe tôi nói gì.
Thật kỳ lạ khi cô theo tôi đến tận đây, nhất là khi tôi phải thức trắng đêm.
Đặc biệt là sau khi cô đi sâu vào Tiền Tuyến cùng với Cửu Hy.
“Nếu đã buồn ngủ đến thế thì về ngủ đi. Cần gì phải khổ sở thế này?"
"...Ưm..."
“Ngươi thậm chí còn không giả vờ lắng nghe ta nữa.”
Thật vô lý.
Trong lúc đó, mắt tôi nhìn thấy món trang sức mà tôi đã tặng cô.
"Ngươi vẫn còn đeo cái thứ vớ vẩn này à?"
Trông nó hơi cũ rồi, tôi có nên mua cho cô một cái mới không?
Khi tôi đưa tay ra để xem xét kỹ hơn.
-Soạt!
Nam Cung Phi, người mà tôi nghĩ là đã ngủ, đã nắm lấy tay tôi.
“Không, cái đó của ta.”
“...Vâng, ta biết. Nó là của ngươi.”
“Ta sẽ không đưa nó cho ngươi đâu...”
“Ta sẽ không lấy đâu, ngay cả khi ngươi muốn ta lấy. Ta thậm chí còn có thể dùng thứ này ở đâu chứ?”
Để cô ấy làm những gì cô muốn, tôi hướng sự chú ý của mình sang một người khác, người đang lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Tên khốn này cũng phiền phức thật.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Xin thứ lỗi...”
Tên khốn, Phiêu Nhuận Thảo nói lắp bắp, rõ ràng là ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi.
“Ta hỏi tại sao ngươi lại ở đây?”
“À, ừm... Phó trưởng bảo ta đi cùng Cửu ca."
Biểu cảm của tôi trở nên khó chịu khi nghe câu trả lời của tên đó, nó giống như một lời bào chữa hơn.
“Người đó luôn gửi cho ta người mới.”
Phó trưởng có thói quen phân công người mới đến cho tôi.
Với Cửu Tiết Diệp và Mậu Diễn ở bên, tại sao tôi luôn là người phải giải quyết những tình huống thế này?
Phó trưởng đã từng nói gì thế nhỉ?
Đại loại là nếu việc chịu đựng khó khăn sẽ trở nên tốt hơn, nếu người ta trải nghiệm nó ngay từ đầu không?
Với tôi, điều đó nghe giống như một sự xúc phạm vậy...
“Ài...”
Tôi thở dài trong chán nản, khiến Phiêu Nhuận Thảo hơi do dự trước khi lên tiếng.
“Ừm...Cửu ca.”
"Cái gì?"
“Ta thực sự biết ơn vì điều lúc nãy.”
Nghe lời hắn vừa nói, tôi nhìn về phía Phiêu Nhuận Thảo.
Có lẽ chính hắn cũng biết yêu cầu của mình khó khăn đến mức nào.
Bởi vì hắn ta có liên hệ với Liên Minh Võ Lâm, nên việc hắn không muốn quay về sẽ không đơn giản như vậy.
Có lẽ họ có lý do riêng.
Mặc dù họ có thể đã coi hắn như là một thương vong và thậm chí thực sự muốn chúng tôi nhận hắn vào.
Tất nhiên, nếu họ tranh cãi về điều này thì cũng sẽ gây tổn hại cho họ.
“...Ta gia nhập Liên Minh Võ Lâm vì ta nghĩ họ là thiên khung của phe Chính giáo... nhưng họ—”
“Không cần phải kể cho ta nghe về quá khứ của ngươi, ta không thực sự tò mò.”
“A... hiểu rồi.”
Cho dù đó là kỳ vọng lớn lao của hắn dành cho Liên Minh Võ Lâm hay chúng khác với kỳ vọng của hắn.
Thì tôi cũng không thực sự hứng thú nghe một câu chuyện quá đỗi bình thường như thế.
Tôi không phải là người thích tò mò về câu chuyện cuộc đời của người khác.
Trong khi đó, ánh mắt của Phiêu Nhuận Thảo vẫn hướng về Nam Cung Phi, người đang ngủ gật trong khi dựa vào vai tôi.
Hắn ta đã cố gắng không nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt hắn dường như chuyển động theo bản năng.
“...Ngươi có thể làm thủng một lỗ trên mặt cô ta nếu ngươi cứ nhìn chằm chằm đấy.”
“Ugfh... Ta xin lỗi...”
“Nhìn về phía trước.”
"Hiểu rồi...."
Mặc dù Nam Cung Phi có khuôn mặt khó cưỡng, nhưng tôi không thấy thoải mái khi người khác nhìn chằm chằm vào cô như vậy.
Tôi đã dạy Nam Cung Phi cách ẩn mình và cô thường làm tốt việc hạ thấp sự hiện diện của mình bằng nội khí.
Nhưng có vẻ như cô không thể duy trì được điều đó khi ngủ gật.
Sau khi tôi khiển trách Phiêu Nhuận Thảo, may mắn thay hắn ta đã điều chỉnh lại tư thế và chỉ nhìn về phía trước.
Không giống như Cửu Tiết Diệp, hắn có vẻ được giáo dục đàng hoàng.
Tên ngốc kia thỉnh thoảng cần phải bị đánh cho một trận mới giữ được phép.
Tôi đoán là bây giờ hắn ta đã khỏe hơn một chút rồi?
Ồ, thực ra tôi cũng không chắc lắm.
Thật khó để nói, vì thực ra tôi không chú ý nhiều đến hắn ta.
"... Ừm."
Suy nghĩ một chút, tôi lấy vài lá thư từ trong túi ra và mở chúng ra.
Tôi đã mong đợi chúng và quả nhiên chúng đã đến.
Tôi đoán người ta có thể coi đó là may mắn.
- Sột soạt!
Tôi cẩn thận xem xét từng lá thư một.
Một trong số đó là từ Đường Tố Nhiệt, như tôi nghĩ.
Nó chứa những câu hỏi thường lệ của cô về sức khỏe của tôi, những thứ như tôi có ăn uống đúng cách không, tôi có béo hơn không và những điều nhỏ nhặt khác lấp đầy bức thư.
Đọc lá thư của cô ấy gợi lên trong tôi một vài cảm xúc kỳ lạ, nhưng đó không phải là cảm giác khó chịu.
"Hửm...?"
Tôi đọc hết phần còn lại của bức thư với suy nghĩ đầy những điều như tại sao cô nên có mặt ở đó và lặp lại sự lo lắng khi hỏi liệu Nam Cung Phi và đặc biệt là Mạc Dung Hy Á có làm gì tôi không?
Nhưng không thể không dừng lại một chút ở dòng cuối cùng.
- Nhưng nghĩ đến việc ta sắp được gặp Cửu thiếu gia, ta thấy vui quá!
- Cửu thiếu gia sắp tới đó phải không?
“Hả? Cô viết vậy là có ý gì vậy?"
Tôi nghi ngờ cô đang nhắc đến Đương Binh Chiến Hội của Đường gia.
Tôi cố gắng nhớ lại xem liệu mình có quên điều gì quan trọng không?
"...Hả?"
Và rồi tôi nhận ra điều đó...
Tôi nhanh chóng đọc qua những lá thư trên tay mình.
Trong số những lá thư từ Đường Tố Nhiệt, Hạo môn và phái Cái Bang, có một lá thư còn quan trọng hơn nhiều.
“Có phải... quá sớm không?”
Một ký ức ùa về sau khi đọc lá thư của Đường Tố Nhiệt.
Tôi lật đến lá thư cuối cùng, mở lá thư có chữ Cửu viết trên đó.
Đó là một lá thư không có nhiều nội dung, nhưng tôi không khỏi sửng sốt khi đọc dòng cuối cùng.
Nét chữ đơn giản đó chắc chắn là của phụ thân và chỉ chứa thông tin liên quan đến công việc.
- Trưởng Tử của gia tộc sẽ trở về từ Tiền Tuyến. Sẽ không có thêm sự gia hạn nào nữa.
- Và khi trở về, ngươi sẽ theo học tại Thiên Long Võ Quán.
{‘Thần Long Võ Quán’ - đổi thành - ‘Thiên Long Võ Quán’}
“...Chết tiệt.”
Thời điểm đã đến.
Một thời điểm mà tôi đã từng rất lo sợ.
...