Chương 242.1: Lão thử (2.1)
Bóng tối ảm đạm của màn đêm bỗng chốc bừng sáng lên bởi những ngọn lửa dữ dội đang nuốt chửng lấy cả khu rừng.
-Soạt!
Tên sát thủ cố gắng rút cánh tay ra nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của tên thiếu niên kia.
Tên khốn này...?
Tên sát thủ không tung ra hết sức mạnh của mình, nhưng lão ta thừa hiểu rằng, dù có làm vậy thì, lão cũng khó lòng có thể thoát khỏi cái bàn tay của thiếu niên kia.
Chính điều đó càng khiến mọi chuyện trở nên kỳ lạ hơn.
Ta...lại bị khuất phục bởi một tên nhãi ranh như hắn?
Lão không thể nào bình tĩnh lại được.
Lão ta có thể đã sống cả cuộc đời mình như một sát thủ, nhưng lão vẫn mang trong mình huyết mạch của Hoàng Phủ gia.
Điều này có nghĩa là lão không thể bị chế ngự bởi một tên nhãi ranh, nó thậm chí còn chưa sống được một phần tư cuộc đời.
Nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra....?
Tình huống trước mắt khiến cho tâm trí tên sát thủ tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn.
Ngoài sự ngạc nhiên khi bị bắt, lão ta còn tò mò hơn về lý do tại sao tên nhãi ranh đó lại có thể đuổi theo lão đến tận đây.
Tuy nhiên, đứng nhìn không phải là một lựa chọn.
Nhìn vào đôi mắt xích sắc của thiếu niên kia, tên sát thủ từ từ bắt đầu nói.
“...Ta không biết ngươi đang nói đến điều gì.”
Ban đầu, lão ta giả vờ không biết.
Kế hoạch của lão là dọa tên nhãi ranh này một chút để nó im lặng, nhưng lúc này tâm trí của tên sát thủ đã thay đổi.
Lão tự hỏi liệu điều đó có thể xảy ra hay không?
Không thể nào.
Các sát thủ có khả năng hạ sát những người có cảnh giới cao hơn mình.
Thật vậy, chính những sát thủ thường thực hiện những điều được coi là kỳ tích, chẳng hạn như khi một cao thủ Nhất Lưu Cảnh có thể kết liễu được những kẻ ở Tuyệt Đỉnh Cảnh.
Tất nhiên, tất cả những gì cần làm là tạo ra một tình huống mà mục tiêu trở nên dễ dàng bị lộ ra sơ hở và đâm từ phía sau.
Điều này về cơ bản có nghĩa là, nếu hai võ giả có trình độ ngang nhau thì việc một tên sát thủ bị đánh bại là điều gần như không thể xảy ra.
Đặc biệt là trong một môi trường có lợi thế như khu rừng tối tăm như này.
“Ta chỉ...”
“Lão không biết gì về chuyện này ư?”
Nghe thấy câu nói đó của tên sát thủ, biểu cảm của Chân Long, Cửu Dương Thiên dần trở nên khó chịu hơn.
Quang minh từ đôi mắt đỏ rực của hắn trong đêm, kết hợp với ngọn lửa xung quanh và cả thái độ hung dữ của hắn.
Tất cả những điều này khiến Cửu Dương Thiên trông giống như một con 'Ác quỷ'.
“Không có cách nào một võ giả ở Tiền Tuyến lại không biết đây là lãnh thổ của Cửu gia.”
“Ta chỉ rẽ nhầm hướng, thế thôi.”
“Ồ, vậy sao? Thật là trùng hợp khi một võ giả của Hoàng Phủ gia lại có mặt ở đây, lại còn vào thời điểm này của ban đêm nữa chứ?”
“...!”
Mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng tên sát thủ khi nghe lời đó của Cửu Dương Thiên.
Làm sao hắn biết ta là người của Hoàng Phủ gia?
Tên sát thủ cố gắng hết sức để che giấu cơn sốc và giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“...Ta không chắc ngươi đang nói về điều gì.”
“Không cần giả ngốc, ta không thể không biết ngươi là người của gia tộc đó vì khí tức thô ráp đặc biệt của ngươi đang tỏa ra kìa."
“Ta không phải là người của Hoàng Phủ gia.”
“Cũng không hòa hợp bằng Bình gia. À, chắc vì thế mà Hoàng Phủ gia không được tính vào Tứ đại gia tộc."
“...”
“Xem kìa, vẻ mặt của ngươi lập tức xụ xuống ngay khi ta so sánh gia tộc của ngươi với Bình gia.”
Ồi.
Tên sát thủ thở dài trong khi xoa mặt.
Lão ta đã mắc một sai lầm không đáng có, vì lão ấy không ngờ lão lại nghe được điều như vậy.
Có lẽ là vì lão ta đã nghỉ làm quá lâu.
“Ngươi đúng là một tên nhãi ranh thú vị...”
Lông mày của Cửu Dương Thiên nhíu lại trước lời nói của tên sát thủ, rõ ràng là không hài lòng.
“Thú vị cái khỉ gì? Sao ông lại còn tỏ vẻ vô tội sau khi cố làm điều gì đó bẩn thỉu vào giữa đêm khuya thế?"
“Ngươi là huyết thống của một gia tộc danh gia vọng tộc, mà miệng lưỡi lại thô lỗ như vậy, ngươi có biết lão già này đã tung hoành ở Trung Nguyên bao nhiêu năm không?”
“Thì sao? Ông muốn ta tôn trọng lão sao?”
-Rắc!
Tên sát thủ dần cảm thấy áp lực tăng lên khi cánh tay hắn bị siết chặt hơn.
"Lão yêu cầu ta phải tôn trọng lão, tuy vậy mà lão là người đã cố gắng làm chuyện nhảm nhí gì đó vào giữa đêm. Người ta có thể nghĩ rằng tuổi tác sẽ mang lại sự khôn ngoan và ân sủng, nhưng có vẻ như lão chỉ già khọm đi thôi."
“Đồ khốn nạn!”
“Công bằng mà nói...”
Khi tên sát thủ sắp đáp trả trong cơn tức giận, lão ta dừng lại một lúc khi nhìn thấy nụ cười chế giễu của Cửu Dương Thiên.
“Cả tên khốn bị đánh xong rồi xấu hổ lại đi mách lẻo, lẫn đứa nghe tin mò đến tận đây vào ban đêm đều trông ngốc nghếch y chang như nhau.”
Sau khi nghe hắn ta nói một cách chế giễu với nụ cười khẩy, tên sát thủ không thể kiềm chế cơn tức giận nữa và bắt đầu tụ nội khí.
Ta phải giết tên nhãi ranh này!
Lão biết rằng tên nhãi ranh này có thiên phú cực kỳ mạnh mẽ so với một thiên tài trẻ tuổi.
Nó không chỉ vượt qua được bức bình chướng của mình ở độ tuổi đó, mà chỉ cần nhìn vào cách tên nhãi ranh có thể bắt kịp lão ta trong khi ẩn mình.
Cũng đủ cho thấy trình độ của tên nhãi ranh này không chỉ đơn thuần là thần đồng.
Tuy nhiên...
Cuối cùng thì điều đó cũng chẳng quan trọng bao nhiêu.
Trong chớp mắt, cánh tay của tên sát thủ, trước đó bị Cửu Dương Thiên nắm lấy, đã tuột ra như được bôi mỡ, dễ dàng trốn thoát.
Cửu Dương Thiên mở to mắt như thể không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra, nhưng lúc này, tên sát thủ đã biến mất.
Màn đêm là lãnh địa của ta.
Đối với những kẻ sống như sát thủ trong nhiều thập kỷ, bóng tối của màn đêm giống như thế giới riêng của họ.
Việc hòa nhập với bóng tối là bản năng thứ hai của họ.
Mặc dù ngọn lửa có làm xua tan đi bóng tối, nhưng điều đó không quan trọng.
Bởi bóng tối hiện diện ở khắp mọi nơi.
Ngươi sẽ hối hận vì điều này.
Tên sát thủ quyết tâm khiến Cửu Dương Thiên phải hối hận vì đã dám khinh thường Hoàng Phủ gia.
Ẩn mình trong màn đêm, đôi mắt của tên sát thủ lóe lên sự nguy hiểm.
Cửu Dương Thiên vẫn đứng yên, chậm rãi quan sát xung quanh, dường như đang tìm kiếm tên sát thủ.
Ta được dặn rằng không được giết hắn, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác nữa.
Sau một hồi quan sát, tên sát thủ từ từ di chuyển.
Lão ta triệt tiêu đi khí tức của mình và lặng lẽ như một bóng ma.
Lão ấy đã hòa làm một với bóng tối.
Lão lén lút tiến về phía Cửu Dương Thiên từ phía sau.
Thật khó để đùa giỡn với tên nhãi ranh này mà không giết chết nó.
Điều đó thực sự rất khó chịu và làm tổn thương lòng tự tôn của lão.
Nhưng dù sao thì tên sát thủ cũng biết rằng Cửu Dương Thiên vẫn chưa ở trình độ đủ khả năng để làm một việc như vậy.
Lão cảm thấy nhục nhã vì không thể đùa giỡn với một tên nhãi ranh, ngay cả khi là một sát thủ đã đạt đến Hợp Nhất Cảnh.
Nhưng lão không quan tâm nữa, vì tất cả những gì lão ta muốn là xóa sổ tên khốn này ngay bây giờ.
Tên khốn này quá nguy hiểm.
Tên sát thủ quyết định giết Cửu Dương Thiên chủ yếu là vì hắn dám khinh thường Hoàng Phủ gia và chính cả bản thân lão ta.
Tuy nhiên, cũng vì Cửu Dương Thiên quá tài năng.
Thiên phú của tên khốn này quá vô tận.
Cho dù là cái tên quái vật của Bình gia hay Thủy Long của phái Võ Đang.
Trong thiên hạ này có rất nhiều thiên tài, nhưng sau khi đối mặt với Cửu Dương Thiên, tên sát thủ đã hiểu rõ hơn rằng tên nhãi ranh này chính là kẻ nguy hiểm nhất.
Hơn nữa, nếu Cửu Dương Thiên coi Hoàng Phủ gia là kẻ thù, thì tốt hơn hết là nên loại bỏ hắn trước khi hắn lớn mạnh hơn và trở nên bất khả xâm phạm.
Về vấn đề này, tên sát thủ cảm thấy mừng vì chính lão ta là người được phái đến để xử lý tên khốn này.
Ta nên đòi hỏi mức thù lao cao hơn từ Thiếu gia.
Lão trầm ngâm trong lúc vận nội khí của mình.
Con dao găm trong tay tên sát thủ, lúc này đang cuộn xoáy với luồng khí sắc bén, nhắm thẳng vào tim của Cửu Dương Thiên ngay cả trước khi hắn kịp phát hiện ra lão ấy.
Nhưng ngay khi lưỡi dao sắp chạm vào mục tiêu...
-Soạt!
"...!"
Tên sát thủ gần như hét lên sau những gì vừa xảy ra.
Bởi vì Cửu Dương Thiên trong nháy mắt xoay người lại, một lần nữa nắm chặt cánh tay của lão ta.
"Cái gì...?"
-Rụp!
Tiếng xương gãy vang lên bên tai lão ta ngay lúc cánh tay của lão bị tóm.
Lão ấy nhận ra ngay cổ tay lão đã bị gãy.
“L...Làm thế mà?”
Sự tò mò của tên sát thủ về việc tại sao lão lại bị Cửu Dương Thiên phát hiện đã lấn át cả cơn đau dữ dội đang chạy dọc cổ tay lão ấy.
Lão không đứng đủ gần để bị phát hiện và Cửu Dương Thiên cũng không kịp phản ứng dù hắn phát hiện cũng đã muộn.
Làm sao mà-
“Sao ta lại không biết trong khi lão xuất hiện rất rõ ràng chứ?"
"Cái gì?"
Biểu cảm của tên sát thủ chuyển sang vẻ bối rối khi nghe Cửu Dương Thiên nói thế, nhưng vẻ mặt đó nhanh chóng biến mất.
-Bụp!
Bởi vì nắm đấm của Cửu Dương Thiên đã đánh thẳng vào mặt lão ta.
“Hự...!”
Với một cú va chạm mạnh, đầu của tên sát thủ giật mạnh về phía sau.
Lão ta cố gắng hết sức để né tránh bằng cách quan sát chuyển động của Cửu Dương Thiên, nhưng cánh tay của lão vẫn bị giữ chặt.
Sức mạnh của cú đánh kia khiến ý thức của lão ấy quay cuồng, như thể chỉ một cú đánh đó là đủ để gây ra thương tích nghiêm trọng như vậy.
- Tí tách.... Tí tách...
Vừa kịp cử động cái đầu sau khi bị giật mạnh ra sau, thì máu và một số chiếc răng gãy rơi ra từ miệng của lão.
“Hự....!”
Điều này đã trở nên nguy hiểm.
Có điều gì đó không ổn lắm.
...
Bản năng của tên sát thủ hét lên báo động.
Cơ thể ta không... lắng nghe...
Nhưng lão lại cảm thấy lão ấy bị mắc kẹt trong cơ thể không phản ứng của lão.
Đòn đánh mà lão ta vừa phải đón lấy thực sự nghiêm trọng, vượt xa dự đoán của lão ấy.
Nhưng vẫn chưa đủ để khiến cơ thể lão ta tê liệt hoàn toàn, đó là lý do tại sao lão cảm thấy lạ.
“..Hự...”
Cố gắng vật lộn, tên sát thủ cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Cửu Dương Thiên.
Ngay cả trong bóng tối, đôi mắt của Cửu Dương Thiên vẫn sáng rực.
“Ngươi... đồ khốn nạn...! Ngươi đã dùng...độc dược?”
“Độc dược? À, ta đoán là lão có thể gọi nó như vậy.”
Cửu Dương Thiên nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối, trước khi gật đầu xác nhận.
“Ta cho rằng lão có thể gọi nó là độc dược.”
Ta cảm thấy độc dược...
Cuối cùng thì, tên sát thủ nghĩ rằng lão ta đã hiểu tại sao cơ thể lại không nghe theo sự điểu khiển của lão.
Bị hạ độc dược là điều hợp lý.
Tuy nhiên...
Khi nào vậy?
Lão ta không biết tên nhãi ranh đó đã hạ độc lão ấy từ khi nào, cũng không biết đó là loại độc gì, mà khiến cơ thể lão trở nên bất lực như vậy.
Lão ấy có khả năng miễn nhiễm với hầu hết các loại độc dược khi là sát thủ và không có cách nào lão ta có thể bị hạ độc dễ dàng như vậy.
Trừ khi lão đối mặt với những truyền nhân của Đường gia.
Tuy nhiên, điều đó không còn quan trọng nữa.
Thở hổn hển, tên sát thủ cầu xin Cửu Dương Thiên.
“Hãy để ta... sống...”
Việc cầu xin tha mạng là điều quan trọng nhất lúc này.
Cửu Dương Thiên cười như thể cảnh tượng trước mắt thật vô lý.
"Nhanh từ bỏ nhỉ? Ta nghĩ lão sẽ gầm gừ thêm một chút."
Nếu lão ta ở trong tình huống bị hạ độc và không thể chạy trốn, lão phải ưu tiên mạng sống của mình.
Thông thường, những tên sát thủ khi bị bắt có thể chọn cách tự vẫn, bằng cách cắn độc dược mà họ giữ dưới lưỡi hoặc chết dưới sự tra tấn vì gia tộc của họ.
Tuy nhiên, một kết cục như vậy hoàn toàn không phải là điều lão ấy mong muốn lúc này.
Lòng trung thành của ông dành cho gia tộc đã chết từ lâu rồi và lão chỉ còn mong muốn được sống quãng đời còn lại với tư cách là Trưởng lão của gia tộc.
Đó là lý do tại sao ta chấp nhận yêu cầu của Thiếu gia....
Ông làm như vậy để có thể đạt được danh dự trong khi vẫn giữ được vị trí Trưởng lão, cũng như mong muốn xóa bỏ quá khứ làm sát thủ của mình.
Nhưng lão không ngờ đến diễn biến này.
Cửu Dương Thiên vẫn giữ thái độ bình thản khi nghe tên sát thủ nói, thái độ của hắn gần như là khó chịu.
“Tại sao lão lại tự hạ thấp mình như vậy?”
“Cửu... Không, Cửu thiếu gia, ta... ta sẽ nói hết cho Cửu thiếu gia biết... là ai đã ra lệnh cho ta làm như vậy. Nếu Cửu thiếu gia muốn, ta thậm chí có thể... Uuu!”
Miệng tên sát thủ sắp tiết lộ mọi chuyện đã bị bàn tay của Cửu Dương Thiên chặn lại.
Bàn tay của hắn không to lắm, nhưng không hiểu sao nó lại có cảm giác to lớn đối với tên sát thủ.
“Ta đã biết ai đã ra lệnh như vậy ngay cả khi lão không nói cho ta biết.”
-Bừng!
"Ugh... Ugh!"
Nhiệt lượng tỏa ra từ lòng bàn tay của Cửu Dương Thiên.
Mặc dù tên sát thủ cố gắng kêu lên trong tuyệt vọng, nhưng lại không có âm thanh nào thoát ra được.
“Ta cũng không cần bất kỳ bằng chứng nào. Chúng ta sống trong một thế giới mà điều đó chẳng quan trọng chút nào, đúng không?”
"Ugh... Ugh."
-Phừng phựt!
Ngay sau đó, ngọn lửa bùng lên từ tay hắn, bao trùm khuôn mặt và cơ thể của tên sát thủ.
"Ư..ư...ư!!"
Những nỗ lực chống cự của tên sát thủ rất yếu ớt, nhưng lão ta thậm chí còn không có đủ sức để giãy giụa một cách đúng nghĩa.
Ngọn lửa tiếp tục bùng cháy dữ dội cho đến khi tên sát thủ chết hẳn và khi lão ấy ngừng chống cự vô nghĩa, ngọn lửa cũng biến mất ngay lập tức.
Thứ duy nhất nằm trong lòng bàn tay của Cửu Dương Thiên là một nắm tro tàn trông không còn giống nhân dạng nữa.
-Sột soạt!
Nới lỏng tay, nắm tro tàn rơi xuống đất, hắn nhận ra điều gì đó khi buông tay ra.
"Chà."
Phải rồi nhỉ.
Tôi quên hỏi tên của lão ta.
“...Có lẽ điều đó cũng không quan trọng lắm?”
Có lẽ đó là Hoàng Phủ gì đó.
Cúi người một chút, Cửu Dương Thiên lấy ra thứ gì đó từ cái xác chết bị thiêu cháy khét, nhét vào túi.
Sau khi nhìn chằm chằm vào xác chết một lúc, hắn quay đi không chút do dự và bước trở về hướng nơi mình đã đến.
Hắn sẽ không bận tâm nếu để lại một cái xác như thế này.
Vì lũ ma vật sẽ đến ngay sau đó và nuốt trọn lấy nó.
Không còn một dấu vết nào sẽ còn sót lại cả.
Khu rừng ở Tiền Tuyến trông như thế này đây.
****************
Trong khi Cửu Dương Thiên rời đi một thời gian ngắn với lời hứa sẽ sớm quay lại.
Thì Phiêu Nhuận Thảo lại đang phải chịu đựng một tình huống vô cùng khó khăn.
Một tình huống khó xử đến mức hắn cảm thấy như mình có thể chết ngạt.
Làm ơn... cứu ta với!
Hắn ta ngồi thẳng dậy như một bức tượng, căng thẳng và chỉ nhìn về phía trước.
Nhưng sự chú ý của hắn lại hướng về phía bên cạnh hắn.
Sự chú ý của hắn tập trung vào nữ tử đang ngồi im nhìn về phía khu rừng.
Nhìn lướt qua.
Phiêu Nhuận Thảo liếc nhìn một cái rồi nuốt nước bọt.
Nàng ta... đẹp đến mức không thể tin được.
Nữ tử đó đẹp đến nỗi khiến Phiêu Nhuận Thảo cảm thấy khó thở.
Mái tóc trắng của nàng tỏa sáng dưới nguyệt quang, cùng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào khoảng không, biến bầu không khí xung quanh nàng ta thành một chốn bồng lai tiên cảnh.
Khi Phiêu Nhuận Thảo nhìn thấy Băng Phượng, hắn đã tự hỏi làm sao lại có người có thể xinh đẹp đến vậy.
Nhưng nữ tử trước mặt hắn giờ đã vượt qua hoàn toàn đẳng cấp đó.
Đến mức hắn tự hỏi liệu cô ấy có thực sự có thể được gọi là con người hay không?
Người này chính là Vũ Kiếm Giả...
Đó cũng là người mà Phiêu Nhuận Thảo biết rõ.
Vũ Kiếm Giả Nam Cung Phi.
Nàng ta là một võ giả tình cờ xuất hiện trong giải đấu Long Phượng và là tỷ tỷ của Lôi Long.
Trong giải đấu, nàng ấy không may bị đánh bại bởi Lưu Tinh Kiếm, con trai của Minh chủ của Liên Minh Võ Lâm.
Nhưng trong khi chiến đấu, nàng ta trông giống như đang khiêu vũ với thanh kiếm của mình.
Cảnh tượng này đã khắc sâu vào tâm trí mọi người.
Nhờ nó, nàng đã được trao tặng danh hiệu Vũ Kiếm Giả.
Phiêu Nhuận Thảo, người đã rời khỏi gia tộc của mình vì xấu hổ khi không thể thể hiện được điều gì ‘đặc biệt’ trong giải đấu.
Khi đó đã không nhìn thấy rõ Nam Cung Phi, nhưng nhìn cô bây giờ, hắn nhận ra rằng cô đã vượt xa mong đợi của hắn.
Không chỉ vẻ đẹp mà còn cả kỹ năng võ thuật nữa.
Đòn tấn công duy nhất mà cô thực hiện trước đó.
Điều này thực sự quá sốc đối với Phiêu Nhuận Thảo.
Dường như không thực tế khi cô có thể cắt gọt toàn bộ khu rừng trước mặt.
Tất nhiên, một người sử dụng kiếm lão luyện có thể làm được điều như vậy.
Tuy nhiên, Phiêu Nhuận Thảo cảm thấy hơi xấu hổ vì Nam Cung Phi lại có sức mạnh như vậy, mặc dù cô bằng tuổi hắn.
Cùng với đó, hắn cảm thấy ghen tị với Cửu Dương Thiên.
Bởi vì một Tuyệt Sắc Giai Nhân và mạnh mẽ như vậy, lại là vị hôn thê của Cửu Dương Thiên.
Đã bao lâu rồi mà Phiêu Nhuận Thảo không ngừng liếc nhìn Nam Cung Phi vì ghen tị?
Nam Cung Phi im lặng đến nỗi trông như cô thậm chí còn không thở nữa.
-Xào xạc!
Đột nhiên, cô đứng dậy và nhếch đôi môi xinh đẹp của mình trong khi nhìn về phía trước.
“...Ngươi... đã... ở đâu?”
"Cái gì...?"
Phiêu Nhuận Thảo bối rối, nghĩ rằng cô đang nói chuyện với mình nên trả lời một cách ngập ngừng.
“Chỉ có một con thử mà thôi.”
{thử: chuột}
Một giọng nói khác vang lên trước khi Phiêu Nhuận Thảo kịp nói tiếp.
Ngay sau đó, người có giọng nói đó xuất hiện từ trong bụi cây.
Người rời đi trước đó, chính là Cửu Dương Thiên
"...Một con thử...?"
“Ừ, một con khá lớn”
Cửu Dương Thiên trông vẫn như trước, nhưng không hiểu sao khuôn mặt lại có vẻ mệt mỏi hơn.
Nhưng Cửu Dương Thiên có ý gì khi nói đến con chuột?
Tại sao đột nhiên Cửu Dương Thiên lại có ý định bắt chuột?
Nam Cung Phi, người cũng đang thắc mắc trong suy nghĩ giống như Phiêu Nhuận Thảo, đã hỏi Cửu Dương Thiên.
“...Ngươi ổn chứ?”
Cô ta đang hỏi về điều gì?
Phiêu Nhuận Thảo không hiểu, có lẽ Cửu Dương Thiên sợ chuột?
Mặc dù Cửu Dương Thiên đột nhiên đi săn chuột còn khó hiểu hơn.
Cửu Dương Thiên mỉm cười khi nghe những lời đó của Nam Cung Phi.
Một nụ cười quá đỗi bất an khiến Phiêu Nhuận Thảo theo bản năng phải lùi lại.
“Sao ta lại không ổn chứ? Ta chỉ ra ngoài một chút thôi mà?”
“...”
Cửu Dương Thiên trả lời như thể hắn thực sự ổn, nhưng Nam Cung Phi lại có biểu cảm cho thấy cô không hài lòng với câu trả lời như vậy.
Cửu Dương Thiên cũng nhìn thấy biểu cảm đó của cô, lộ ra vẻ mặt mâu thuẫn.
Cửu Dương Thiên có để ý tại sao Nam Cung Phi lại không cảm thấy hài lòng không?
“Đừng làm vẻ mặt đó nữa, ta thực sự ổn mà.”
Sau khi trả lời một cách ngắn gọn, Cửu Dương Thiên hướng ánh mắt về phía Phiêu Nhuận Thảo.
Bị giật mình bởi ánh mắt đó, Phiêu Nhuận Thảo không khỏi rùng mình, cảm thấy bất ngờ bị đe dọa.
Hắn lo lắng rằng phản ứng của mình quá lộ liễu, nhưng may mắn thay, có vẻ như Cửu Dương Thiên không quan tâm.
"Này."
“V-Vâng!”
“Chúng ta quay về thôi.”
Mắt Phiêu Nhuận Thảo mở to vì lời đề nghị đột ngột của Cửu Dương Thiên.
“Hả...? Nhưng chúng ta vẫn còn thời gian cho đến khi mặt trời mọc.”
Họ phải ở lại đây ít nhất cho đến khi mặt trời bắt đầu mọc.
Cửu Dương Thiên có vẻ mệt mỏi, vừa xoa cổ vừa trả lời.
“Ta đã tìm được một lý do chính đáng để quay lại trại.”
Cái gì?
Phiêu Nhuận Thảo nghiêng đầu, không hiểu ý của Cửu Dương Thiên muốn nói.
...