Chương 232.1: Tiền Tuyến (2.1)
Đi theo Cửu Tiết Diệp qua con đường mòn trong khu rừng, Phiêu Nhuận Thảo đã đến nơi trung tâm.
Không giống như lối vào, nơi không cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào...
Cuối cùng thì hắn cũng cảm nhận được một sự hiện diện mạnh mẽ khi hắn đến nơi trung tâm.
Nó dày đặc.
Câu trả lời của hắn tuy ngắn gọn nhưng lại có sức nặng.
Luồng khí ở xung quanh tập trung và dày đặc, khiến cho không thể nhận thấy từ lối vào Tiền Tuyến, nơi có doanh trại của Liên Minh Võ Lâm.
Phiêu Nhuận Thảo cẩn thận đi theo Cửu Tiết Diệp và nhanh chóng nhận ra có người đang đứng canh gác ở đằng xa.
Mặc dù không nhìn rõ, nhưng vị võ giả mặc y phục giống như Cửu Tiết Diệp, điều này cho thấy họ cùng một gia tộc.
"Dừng lại."
Vị võ giả ra lệnh và chĩa kiếm vào Cửu Tiết Diệp.
Đáp lại, Cửu Tiết Diệp giơ cả hai tay lên, ra hiệu rằng hắn ta không có ý định chiến đấu.
Phiêu Nhuận Thảo cũng làm theo, giơ tay lên ngang hàng với Cửu Tiết Diệp.
Sau khi xác nhận điều này, tên võ giả tiến đến gần Cửu Tiết Diệp với những bước chân chậm rãi.
-Lộp cộp.
"...!"
Phiêu Nhuận Thảo khẽ giật mình khi cảm nhận được luồng khí sắc bén phát ra từ vị võ giả kia.
Nó dày đặc hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Cái gì thế này...!
Phiêu Nhuận Thảo nhận ra rằng võ giả trước mặt hắn đã vượt qua được bức bình chướng...
Điều này chứng tỏ hắn ta là một võ giả đạt tới Tuyệt Đỉnh Cảnh.
Một võ giả cảnh giới Tuyệt Đỉnh?
Chuyện vô lý này là sao?
Làm sao một võ giả Tuyệt Đỉnh Cảnh lại có thể làm một hộ vệ tầm thường?
Tất cả những gì mà Phiêu Nhuận Thảo có thể làm là nuốt nước bọt liên tục, cơ thể hắn đẫm mồ hôi khi đối mặt với luồng khí uy áp của tên võ giả kia.
Luồng khí sắc bén bao quanh hắn, theo dõi từng cử động của hắn.
Kiểm soát dòng khí chính xác như thế này?
Khả năng kiểm soát dòng khí của tên võ giả thật không thể tin được.
Tên võ giả rút kiếm và liếc nhìn Phiêu Nhuận Thảo, đánh giá xem hắn có phải là mối đe dọa hay không?
Tuy nhiên, Phiêu Nhuận Thảo không khỏi thắc mắc liệu có cần thiết phải áp dụng những biện pháp phòng ngừa nghiêm ngặt như vậy nếu Cửu Tiết Diệp thực sự thuộc tổ chức này hay không?
Hơn nữa, Cửu Tiết Diệp thậm chí còn để lộ diện mạo, mà không cần đeo khăn che mặt.
Sau một hồi im lặng...
"...Bươm bướm."
Cửu Tiết Diệp nói với giọng trầm, phá vỡ sự im lặng và khiến Phiêu Nhuận Thảo rùng mình.
Có vẻ ngẫu nhiên và lạc lõng, nhưng Phiêu Nhuận Thảo cảm thấy hắn hiểu được lý do đằng sau lời nói của Cửu Tiết Diệp.
Đây có phải là một mật mã không?
Chắc chắn là có vẻ như vậy.
Tên võ giả phía đối diện hẳn đã yêu cầu điều đó rồi.
Mặc dù ta chưa bao giờ nghe thấy hắn nói...
Họ có giao tiếp bằng thần giao cách cảm không?
Phiêu Nhuận Thảo tin rằng đó là sự thật.
"Ừm..."
Tên võ giả gật đầu và thu luồng khí uy áp, xác nhận lời của Cửu Tiết Diệp là đúng.
Chỉ sau khi luồng khí uy áp ngột ngạt bao trùm xung quanh tan biến thì Phiêu Nhuận Thảo mới có thể thở thoải mái trở lại.
-Xiiii.
Đó có phải là điểm khởi đầu không?
Vẻ mặt nghiêm túc của tên võ giả chuyển thành nụ cười khi nhìn thấy Cửu Tiết Diệp.
Tuy nhiên, Cửu Tiết Diệp lại cau mày, rõ ràng là không hài lòng.
“...Đừng cười nữa.”
“Ha ha! Làm sao ta có thể không cười được?”
“Hừm...”
“Chỉ tính riêng tháng này đã có ba người rồi.”
“...Ta biết.”
Hắn có ý gì khi nói đến ba người?
Có lẽ là do số lượng người đã được cứu bởi Diễm Hiệp Kiếm?
Vì Phiêu Nhuận Thảo có nghi ngờ như vậy nên vị võ giả kia đã hỏi Cửu Tiết Diệp một câu hỏi.
“Ngươi sẽ ổn chứ?”
Đáp lại lời nói đó, Cửu Tiết Diệp chỉ thở dài.
Mọi lo lắng và căng thẳng của thế giới dường như đều được chứa đựng trong tiếng thở dài của hắn.
“...Ta không chắc.”
“Nhưng ngươi vẫn tiếp tục đưa thêm người vào.”
“...”
Cửu Tiết Diệp liếc nhìn Phiêu Nhuận Thảo khi nghe những lời này.
“...Dù sao thì ta cũng không thể để họ ở yên đó được.”
Vị võ giả lại mỉm cười lần nữa, dường như hài lòng với phản ứng có phần miễn cưỡng của Cửu Tiết Diệp.
Phiêu Nhuận Thảo tự nghĩ sau khi chứng kiến những sự việc vừa rồi.
Có điều gì đó khác biệt ở vị võ giã đang đứng trước mặt hắn, điều gì đó khiến hắn ta khác biệt với những võ giả ở Tuyệt Đỉnh Cảnh khác, mà hắn từng gặp trước đây.
Không giống như sự kiêu ngạo thường thấy khi đạt đến cảnh giới như vậy.
Thay vào đó, hắn ta dường như tràn đầy sự khiêm nhường và lòng tốt.
Hắn cảm thấy vị võ giả này hoàn toàn khác biệt so với lúc bộc lộ sát khí trước đó.
Phiêu Nhuận Thảo tự hỏi làm sao một người có thể trải qua sự biến đổi đột ngột như vậy, trở thành một người dường như khác biệt.
Ngay khi những suy nghĩ này đang xoay quanh trong tâm trí Phiêu Nhuận Thảo, Cửu Tiết Diệp hỏi với vẻ mặt tinh tường.
“...Thiếu gia hiện tại đang làm gì?”
“À! Ta nghĩ là thiếu gia đã đi săn rồi. Ta thấy người rời đi sau khi báo cáo với Đoàn trưởng.”
Một tia nhẹ nhõm thoáng qua trên khuôn mặt Cửu Tiết Diệp khi nghe câu trả lời của vị võ giả.
“Phù... điều đó khiến ta an tâm hơn rồi.”
Mặc dù chỉ là lời thì thầm, nhưng đôi tai tinh tường của Phiêu Nhuận Thảo đã nghe được những lời tiếp theo của Cửu Tiết Diệp.
- Thiếu gia sẽ đánh ta ít hơn nếu hắn đổ mồ hôi khi đi săn.
Những lời nói đó, cùng với cái gật đầu của Cửu Tiết Diệp, mang theo một cảm giác khó tin.
Điều này khiến Phiêu Nhuận Thảo tò mò không biết tại sao Cửu Tiết Diệp lại run rẩy từ trước đó.
Ngay khi hắn định hỏi thì hắn nghe thấy một giọng nói.
"Vị này.”
Vị võ giả đang đứng gác nói chuyện với Phiêu Nhuận Thảo, khiến hắn cảm thấy có chút lo lắng.
Dù sao thì đó cũng là một võ giả đạt tới cảnh giới Tuyệt Đỉnh.
Tuy nhiên, trái ngược với sự mong đợi đầy lo lắng của Phiêu Nhuận Thảo, giọng nói đó lại mang theo sự tử tế.
“Nếu không khiếm nhã, ta có thể hỏi tên của ngươi được không?"
“Ah! Ta là Phiêu Nhuận Thảo của Phiêu gia."
“Ta hiểu rồi.”
Thật là tự nhiên khi vị võ giả này không quen biết với Phiêu gia.
Làm sao ai đó có thể biết về một tiểu gia tộc ẩn náu trong vùng núi nông thôn?
Bất kể vị võ giả kia có biết về gia tộc của mình hay không, hắn vẫn nở nụ cười tử tế với Phiêu Nhuận Thảo.
“Ta là Mậu Diễn.”
Phiêu Nhuận Thảo không khỏi ghen tị với sự tự tin và thái độ thiện chí khó hiểu của hắn ta.
“Rất vui được gặp ngươi, Phiêu huynh.”
“V-Vâng! Rất vui được gặp Mậu huynh.”
Khi Mậu Diễn đưa tay ra, Phiêu Nhuận Thảo thận trọng đưa tay ra, không chắc chắn về phép xã giao thích hợp khi bắt tay.
Ngay cả lúc đó, hắn vẫn chưa chắc chắn nên sử dụng cả hai tay hay chỉ một tay?
Quan sát cuộc trò chuyện, Cửu Tiết Diệp xen vào cất tiếng nói.
“Còn bao lâu nữa thì ca làm việc của ngươi mới kết thúc?”
“Thời gian không còn nhiều nữa, ngươi có muốn hỏi ta điều gì không?”
“À, không có gì to tát cả... Ta tự hỏi liệu chúng ta có thể đấu tập sau đó không”
Mậu Diễn cười toe toét khi nghe câu nói này.
“Ta thì thấy ổn, nhưng ngươi có chắc là mình có thể xử lý được không?”
“Ta cũng muốn hỏi về chuyện đó... Liệu sau này ngươi có thể đứng về phía ta không...?”
Mậu Diễn gật đầu, vẫn giữ nụ cười, như thể khẳng định sự đồng ý của mình.
Đó có phải là hàm ý khẳng định không?
...
Cửu Tiết Diệp tỏ vẻ ấn tượng, niềm tin của hắn dành cho Mậu Diễn vẫn không hề lay chuyển.
“Điều đó không thể xảy ra được.”
“...”
Mậu Diễn đáp lại bằng vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Suy cho cùng, hắn cũng coi trọng việc tự bảo vệ mình.
****************
Khu lều trại được dựng bên trong khu rừng được bảo trì rất tốt.
Phiêu Nhuận Thảo không khỏi thắc mắc làm sao nơi này có thể được bảo trì tốt như vậy, đặc biệt khi nó nằm ở trung tâm Tiền Tuyến.
Nó khá khác biệt.
So với bầu không khí căng thẳng và lạnh lẽo của trại Liên Minh Võ Lâm, nơi này hoàn toàn khác biệt.
Không giống như Liên Minh Võ Lâm, nơi không một ai tin tưởng lẫn nhau, nơi này có cảm giác tự nhiên và chào đón hơn.
Nó vững chãi, nhưng không áp bức.
Phiêu Nhuận Thảo không thể hiểu nổi tại sao hắn lại nhận thấy những điểm khác biệt này.
Khi tiếp tục bước đi, Phiêu Nhuận Thảo nhận thấy Cửu Tiết Diệp, người đang đi phía trước hắn, đột nhiên dừng lại.
Trước mặt họ là một cái lều có vẻ lớn nhất trong khu trại này. Có lẽ nó thuộc về người chỉ huy.
Cẩn thận bước vào căn lều, Phiêu Nhuận Thảo thấy trong căn lều trống rỗng.
Người đó hẳn đã đi ra ngoài.
Ngay lúc hắn đang băn khoăn không biết phải làm gì, thì Cửu Tiết Diệp đã lên tiếng.
“...Đoàn trưởng không có ở đây, ngươi chờ ở đây một lát.”
"Thứ lỗi?"
Phiêu Nhuận Thảo tỏ ra bối rối là điều dễ hiểu.
Cửu Tiết Diệp có thể đã cứu hắn, nhưng thật kỳ lạ khi để hắn ta một mình khi họ hầu như không biết gì về nhau, ngoại trừ mối quan hệ của họ với Liên Minh Võ Lâm.
Làm sao hắn có thể tin ta được? Ai biết ta có thể làm gì khi hắn đi vắng?
Làm sao hắn có thể bỏ ta lại một mình ở một nơi như thế này?
Tuy nhiên, Cửu Tiết Diệp dường như không hề bận tâm về sự lo lắng của Phiêu Nhuận Thảo.
Thay vào đó, hắn ta chỉ mang một chiếc ghế đến và ra hiệu cho Phiêu Nhuận Thảo ngồi xuống.
"Xin mời ngồi. Ta sẽ quay lại... không phải ngay lập tức? Dù sao thì ta cũng sẽ quay lại thôi."
“Hả...? Hay là chúng ta cùng đi nhé...!”
"Không."
Cửu Tiết Diệp kiên quyết bác bỏ ý tưởng này.
“...Ta không muốn cho người ngoài thấy cảnh tượng khó coi này.”
“À... Ta hiểu rồi.”
Là người cần được giúp đỡ, Phiêu Nhuận Thảo không có nhiều tiếng nói trong vấn đề này.
“Xin hãy đợi một chút.”
Cửu Tiết Diệp rời khỏi lều với những lời đó.
Chỉ còn lại một mình, Phiêu Nhuận Thảo lo lắng ngồi xuống chiếc ghế được chỉ định, đảo mắt nhìn tình hình trong khi chờ Cửu Tiết Diệp quay lại.
****************
Cửu Tiết Diệp đi về phía sau khu rừng, sau khi để Phiêu Nhuận Thảo lại trong căn lều.
Người mà hắn ta đang tìm kiếm đang ở đâu đó trong khu rừng rộng lớn này.
Nhưng Cửu Tiết Diệp sẽ không mất nhiều thời gian để tìm thấy hắn.
Tiếng ai đó bước lên cành cây vọng đến bên tai hắn ta.
Tiếng kêu bất tận của loài châu chấu biến mất và những con ma vật đang lang thang xung quanh cũng ẩn mình.
Trong tất cả những điều đó, thứ duy nhất bao trùm xung quanh chính là một nhiệt lượng khó tin không phù hợp với quang cảnh của khu rừng này.
Nhiệt lượng khó chịu mà Cửu Tiết Diệp cảm thấy khi đi bộ một chút chắc chắn là đến từ 'người đó'.
Ngay cả Cửu Tiết Diệp, người cũng tỏa ra nhiệt lượng tương tự, cũng gặp khó khăn khi thở trong cái nóng này.
Để ứng phó với điều này, Cửu Tiết Diệp không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tăng cường nội khí của mình.
Nhiệt độ ngày càng cao hơn khi hắn tiến sâu hơn vào trong.
Khu rừng mang lớp mặt nạ xanh tươi cũng bắt đầu lộ rõ diện mạo thực sự khi hắn đi sâu hơn vào trong.
-Xiiiii-!
Để đối phó với luồng khí độc đang tràn vào Cửu Tiết Diệp ngay lúc đó, hắn ta còn tăng cường thêm nội khí bên trong của mình.
Đây không phải là nơi mà bất kỳ ai cũng có thể chịu đựng được nếu họ không thể chống lại được luồng khí khủng khiếp như vậy.
Khi hắn tăng cường nội khí, hắn nghĩ đến những lời mà 'người đó' đã nói với hắn ta.
- Nếu không muốn chết thì hãy coi cả khu rừng này là một con ma vật.
Đó là những gì 'người đó' đã nói với hắn ta.
Lúc đó Cửu Tiết Diệp không hiểu ý 'người đó' là gì, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình đã hiểu được một chút.
Ý 'người đó' là khu rừng này nguy hiểm đến mức nào.
Mặc dù chính người đã nói với hắn những lời như vậy lại đang lang thang khắp khu rừng như thể đó là nhà của 'người đó'.
“...Ài.”
Cửu Tiết Diệp thở dài đầy mệt mỏi.
Hắn nhìn thấy bầu trời từ xa chuyển sang xích sắc nhạt như thể thái dương đang lặn.
Tuy nhiên, lúc đó vừa mới hơn trưa một chút, nên vẫn còn quá sớm để ngắm hoàng hôn.
Vậy thì đó là gì?
“Ta không thể hiểu nổi trình độ của hắn dù có xem bao nhiêu lần đi nữa.”
Đó không phải là hoàng hôn.
Nếu là hoàng hôn thì điều đó không thể giải thích được, tại sao chỉ có phần bầu trời đó chuyển sang xích sắc.
Điều này có nghĩa là cái khung cảnh hiện tại như vậy chỉ được hình thành thông qua nhiệt lượng và Hỏa khí.
Một lượng Hỏa khí và ngọn lửa khổng lồ không thể tưởng tượng được hình thành từ võ công, đã nhuộm bầu trời thành một màu sắc độc đáo bao phủ khắp xung quanh.
Cửu Tiết Diệp mỉm cười cay đắng khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Năm ngoái, cảnh giới của Cửu Tiết Diệp đã tăng lên rất nhiều sau khi lăn xả ở Tiền Tuyến.
Hắn bắt đầu lấp đầy thanh kiếm rỗng của mình bằng ý nghĩa của riêng mình...
Và rồi hắn đã đạt đến trình độ có thể tạo ra Kiếm Hưởng khi hắn có thể kiểm soát tự nhiên dòng khí của mình.
Những người khác đã nói với Cửu Tiết Diệp sau khi chứng kiến điều này: rằng hắn ta có tài năng và chắc chắn là một thiên tài.
Hắn đạt được trình độ như vậy trong một thời gian ngắn như vậy, nên hắn ta chắc chắn phải có tài năng.
Tuy nhiên, Cửu Tiết Diệp không thể chỉ vui mừng với phản ứng này.
Thật dễ hiểu khi hắn cảm thấy như vậy khi nghĩ đến cái người đang đứng ngay trước mặt mình.
Không phải hắn là người đạt được sự tiến cảnh nhiều nhất trong năm nay mà chính là 'người đó'.
Hơn nữa, hắn cũng là người chịu trách nhiệm tra tấn Cửu Tiết Diệp và bắt hắn lăn lộn cho đến khi đạt đến trình độ như vậy.
Cửu Tiết Diệp cảm thấy khó chịu vì không thể nói lại với 'người đó' và phải lăn lộn vô số lần trên mặt đất.
Nhưng sau một thời gian, hắn có thể thấy rõ rằng bản thân chỉ có thể đạt đến cảnh giới này là nhờ có 'người đó'.
Mặc dù tính cách của Cửu Tiết Diệp có thay đổi một chút do tất cả những cảnh bạo lực và chuyện nhảm nhí mà hắn phải giải quyết.
“...Ực.”
Cửu Tiết Diệp nuốt nước bọt khi tiến gần đến lãnh địa của 'người đó'.
Từ kinh nghiệm trước đây, hắn biết rằng đến gặp 'người đó' sẽ chẳng có ích gì.
“...Ta có nên quay lại không?”
Cửu Tiết Diệp không nghĩ lâu lắm.
Đúng, hãy quay lại nào.
Tình hình có thể giải quyết được sau khi hắn ta trở về.
'Người đó' không cần phải biết về chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Cửu Tiết Diệp gật đầu chắc nịch rồi quay chân bước về phía căn lều.
Tốc độ đi về của hắn nhanh gấp đôi so với tốc độ đi đến đây.
“Ngươi đang đi đâu thế?”
Cửu Tiết Diệp đang cố gắng chạy trốn bằng những bước chân nhanh nhẹn, thì dừng lại sau khi nghe thấy một giọng nói vọng lại từ phía sau, rồi hắn bắt đầu run rẩy.
“ Ta hỏi...Ngươi định đi đâu thế?”
Sau khi nghe giọng nói của người kia lần thứ hai, Cửu Tiết Diệp khẽ quay đầu lại như thể một món đồ chơi bị hỏng.
Giữa họ vẫn còn một khoảng cách nhỏ.
'Người đó' đến đây khi nào và bằng cách nào?
Những gì Cửu Tiết Diệp nhìn thấy sau khi quay lại, chính là đôi mắt hung dữ vẫn còn đỏ rực, vì chưa kịp hạ nhiệt vì nhiệt lượng, đang nhìn chằm chằm vào Cửu Tiết Diệp.
Ác quỷ, không! Cửu Dương Thiên đang đứng đó.
...