Chương 233.1: Tiền Tuyến (3.1)
Phiêu Nhuận Thảo vẫn trong trạng thái căng thẳng, cảm thấy ngày càng lo lắng khi ngồi một mình trong căn lều.
Đã gần nửa giờ trôi qua kể từ khi Cửu Tiết Diệp rời đi, nhưng trong suốt thời gian đó vẫn chưa có một người nào bước vào căn lều này.
...Ta thực sự có thể ở đây như thế này sao?
Hắn không khỏi thắc mắc liệu bản thân mình có được phép ở đây hay không?
Nếu là Liên Minh Võ Lâm, ít nhất họ cũng sẽ tạm giữ ta một lúc để xác minh danh tính.
Hắn ta không khỏi nghĩ rằng họ đang làm việc rất cẩu thả.
Hắn bắt đầu lo lắng rằng có chuyện gì đó có thể xảy ra nếu hắn ta cứ ở trong căn lều lâu hơn nữa.
Suy cho cùng, không ai biết hắn ta là ai, nên nếu có ai tình cờ gặp hắn, chuyện gì đó có thể xảy ra.
Không thể ngồi yên một chỗ, Phiêu Nhuận Thảo lâm vào bồn chồn lo lắng.
-Rít.
Đột nhiên, cánh cửa của căn lều mở ra, khiến một luồng không khí lạnh lẽo tràn vào không gian bên trong.
Phiêu Nhuận Thảo tự hỏi liệu sự lo lắng có khiến hắn trở nên mơ hồ hay không, vì hắn ta cảm thấy lạnh dù trời đã gần mùa hạ?
"Hửm?"
Người bước vào căn lều này có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Phiêu Nhuận Thảo.
Tuy nhiên, chính Phiêu Nhuận Thảo mới là người không biết nói gì.
“Hử... Hử?”
Vị nữ tử trước mặt hắn không phải là người bình thường.
Cô ấy cực kỳ xinh đẹp.
Làn da trắng mịn như sứ, mái tóc đen bồng bềnh thanh lịch và đôi mắt xanh biếc trông như đá quý.
Chỉ cần nhìn cô ấy thôi cũng khiến tim Phiêu Nhuận Thảo đập lỡ một nhịp.
Và tệ hơn nữa, Phiêu Nhuận Thảo còn nhận ra cô, khi hắn ta đã nhìn thấy cô từ rất lâu trước đó.
“...B-Băng Phượng.”
“Ngươi là ai?”
Phượng Hoàng Tuyết, Mạc Dung Hy Á.
Chắc chắn là cô ấy.
Phiêu Nhuận Thảo nhớ đã nhìn thấy cô từ xa trong giải đấu Long Phượng năm ngoái.
Không một nam nhân nào có thể quên được một dáng vẻ đẹp đến ngỡ ngàng như vậy.
“Ồ... Ta là..”
Hắn tự hỏi tại sao ngay từ đầu Băng Phượng lại ở đây?
Nhưng Phiêu Nhuận Thảo lại lắp bắp, không thể nói rõ ràng.
Rốt cuộc thì hắn đang nói chuyện với Băng Phượng lừng danh.
Mạc Dung Hy Á quan sát Phiêu Nhuận Thảo, chỉnh lại mái tóc trước khi hỏi hắn lần nữa.
“Có phải ngươi chính là người được Diễm Hiệp Kiếm mang tới không?”
“À..... À, Vâng! Đúng vậy. T-Tên ta là Phiêu Nhuận Thảo.”
“Ối chà, hình như hắn ta lại mang theo một người khác. Chắc hẳn là khó khăn lắm.”
“Không hề... K-Không hề khó chút nào.”
“Vậy, Diễm Hiệp Kiếm đã đi đâu?”
Mạc Dung Hy Á dường như không để ý đến hắn, chỉ hỏi những câu hỏi với vẻ mặt rất lạnh lùng.
“...Ừm, hắn biến mất sau khi nói với ta rằng hắn sẽ dẫn theo ai đó.”
“Bỏ ngươi ở đây à? Một mình à?”
"Đúng vậy..."
“...Cái tên này.”
Mạc Dung Hy Á chìm đắm trong dòng suy nghĩ, mấp máy đôi môi bằng những ngón tay thon gọn xinh xắn của mình.
Vẻ ngoài của cô quyến rũ đến nỗi Phiêu Nhuận Thảo phải kiềm chế trái tim đang đập thình thịch của mình.
Sau một hồi suy ngẫm, Băng Phượng lại lên tiếng.
“Đi theo ta.”
"Hả?"
“Để ngươi ở đây thì không ổn với ta, với lại dù sao thì ta cũng phải đến đó. Vậy nên, đi theo ta.”
“Đã-Đã hiểu!”
Hắn tự hỏi liệu mình có nên ở lại hay không?
Nhưng hắn ta không dám cãi lời Băng Phượng.
Có điều gì đó khiến hắn buộc phải tuân theo.
Mạc Dung Hy Á rời khỏi căn lều và Phiêu Nhuận Thảo, người đi theo sau cô, cảm thấy như thể mình đang mơ.
Ta được sánh bước cùng Băng Phượng...
Hắn đang đi vào khu rừng cùng với Băng Phượng lừng danh.
Mặc dù bị đồng đội bỏ rơi và đẩy vào khu rừng nguy hiểm này, nhưng chỉ cần gặp được Băng Phượng, mọi lo lắng của hắn dường như đều tan biến.
Hắn ta thận trọng tiến vào khu rừng cùng với Băng Phượng.
Lúc đầu, Phiêu Nhuận Thảo rất thích thú khi được đi cùng Băng Phượng.
Tuy nhiên, một cảm giác bất an dần dần xâm chiếm lấy hắn.
Tại sao...Ta không nghe thấy gì cả?
Hắn không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh thường thấy nào của một khu rừng, thậm chí không thể cảm nhận được một sự hiện diện nào dù nhỏ nhất.
Có lẽ Băng Phượng cũng cảm thấy sự kỳ lạ này, nhưng cô vẫn tiếp tục đi qua khu rừng như thể đã quen với điều đó.
Đã bao lâu rồi?
Đi qua một vài cái cây, Phiêu Nhuận Thảo tình cờ thấy một khoảng đất trống rộng lớn.
“Phù...!”
Hắn thở hổn hển, hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Mặt đất ngổn ngang xác của lũ ma vật Lam Đẳng.
Hắn ta thậm chí không thể đếm được có bao nhiêu.
Thậm chí trông giống như bọn chúng mới chết chưa lâu.
Cảnh tượng bọn ma vật bị giết một cách ghê rợn, dù là bị thiêu sống hay bị xé xác, khiến ngay cả Phiêu Nhuận Thảo, người không xa lạ gì với chiến đấu, cũng phải rùng mình kinh hãi.
Thật tàn bạo.
Phiêu Nhuận Thảo liếc nhìn Băng Phượng để xem liệu cô ấy có bị sốc hay không...
Nhưng cô chỉ đi ngang qua những xác chết, dường như đã quen với cảnh tượng như vậy.
“C-Có vẻ như một Ma Cảnh Môn đã mở ra.”
Phiêu Nhuận Thảo nói lắp bắp một cách ngượng ngùng, nhưng lời nói của hắn dường như không được ai để ý.
Cảm thấy ngày càng ngượng ngùng, Phiêu Nhuận Thảo ngậm miệng lại và tiếp tục đi theo Băng Phượng, cố gắng hết sức để không để ý đến cảnh tàn sát xung quanh.
...Ai trên đời này lại làm được tất cả những điều này...?
Từng con ma vật nằm la liệt này đều thuộc Lam Đẳng.
Bản thân Phiêu Nhuận Thảo có thể đối mặt với một con ma vật Lam Đẳng, nhưng số lượng xác chết này vượt xa khả năng của hắn ta.
Có phải có nhiều người đứng sau chuyện này không?
Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất.
Làm sao một mình ai đó có thể xử lý được một bầy như thế?
Ngay cả Diễm Hiệp Kiếm đã cứu hắn, hay vị võ giả Tuyệt Đỉnh Cảnh tên là Mậu Diễn cũng không thể cùng lúc đối mặt với nhiều ma vật như vậy.
...
Phiêu Nhuận Thảo không còn nhớ mình đã đi được bao xa.
Cuối cùng, Băng Phượng dừng lại, khiến hắn cũng dừng lại theo.
Và sau đó...
“Cái...Cái...?”
Phiêu Nhuận Thảo quỳ xuống vì kinh ngạc.
“Cái... Cái gì... tất cả chuyện này...?”
Lúc đầu, hắn ta đã nhầm đó là một ngọn đồi.
Nó quá nhỏ để được gọi là một ngọn núi, nhưng lại quá lớn để được gọi là một gò đất thông thường.
Tuy nhiên...
Phiêu Nhuận Thảo vô lực quỳ xuống, run rẩy không kiểm soát được trước cảnh tượng trước mắt.
Đó là một ngọn đồi hoàn toàn được tạo thành từ xác lũ ma vật.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu tại sao chính hắn không cảm thấy bất kỳ sự hiện diện nào của ma vật, khi hắn ngày càng đi sâu hơn vào khu rừng này.
Bởi vì tất cả những con ma vật đáng sợ trong khu rừng này đều đã bị giết và chất đống ở đây.
Trên đồi, Phiêu Nhuận Thảo nhìn thấy một người bí ẩn.
Hắn ta ngồi khoanh chân, chống cằm lên tay và lặng lẽ quan sát mặt đất.
Phiêu Nhuận Thảo không thể nhìn rõ khuôn mặt người đó vì bầu trời quá tối.
Nhưng Phiêu Nhuận Thảo có thể nhìn thấy đôi đồng tử đỏ tươi đang nhấp nháy của hắn ta.
“Lần trước ta đã nói rồi mà?”
Một giọng nói vang vọng từ đỉnh đồi khiến Phiêu Nhuận Thảo giật mình.
Giọng nói nghe trẻ hơn mong đợi.
Nó lơ lửng giữa sự ngây thơ của một tên nhóc và sự trưởng thành một người lớn, trầm nhưng chưa thực sự sâu.
“Tại sao lần nào ra ngoài ngươi cũng phải mang theo một mớ phiền phức về vậy?”
Giọng nói của người kia mang theo sự tức giận và khó chịu, hướng vào một người nào đó vô hình.
Phiêu Nhuận Thảo nhìn chung quanh, tự hỏi người đó đang nói chuyện với ai, rồi hắn nhìn thấy ai đó ở phía bên kia ngọn đồi với đầu gối quỳ trên sàn và hai tay giơ cao lên trời.
Đó là hình phạt mà Phiêu Nhuận Thảo phải nhận từ ông nội khi hắn còn nhỏ.
"...Hả?"
Mắt Phiêu Nhuận Thảo mở to khi nhìn thấy người bị trừng phạt.
Không ai khác chính là Cửu Tiết Diệp, Diễm Hiệp Kiếm, người đã cứu hắn.
Một điểm khác biệt trong hình phạt này là Cửu Tiết Diệp phải cầm một tảng đá lớn trong khi thực hiện.
Diễm Hiệp Kiếm...
Cửu Tiết Diệp, người đã tỏa ra sức mạnh to lớn với Kiếm Hưởng, giờ đây lại đang bị trừng phạt trong một vẻ ngoài khá nhục nhã.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy...?”
“Ta ở đây.”
Trong lúc Phiêu Nhuận Thảo đang cố gắng hiểu tình hình, Băng Phượng bắt đầu nói chuyện với người trên đỉnh đồi mà không hề quan tâm đến Cửu Tiết Diệp.
Mặc dù giọng nói của cô hầu như không nghe thấy, nhưng người kia dường như đã nghe thấy cô vì đôi đồng tử đỏ rực đáng sợ của hắn ta hướng về phía cô.
Phiêu Nhuận Thảo rùng mình khi nhìn thấy đôi mắt đó, nhưng Băng Phượng vẫn bình thản đến lạ kỳ.
Trên thực tế, không hiểu sao cô có vẻ tràn đầy năng lượng hơn trước.
"Ngươi biết là gần đến giờ ăn rồi đúng không? Nếu ngươi xong việc ở đây rồi thì chúng ta nhanh lên và đi thôi."
“Ngươi đến đón ta ư?”
“Là do ngươi mất nhiều thời gian quá.”
Phiêu Nhuận Thảo không khỏi ngạc nhiên trước sự ấm áp trong giọng nói của Băng Phượng, hoàn toàn trái ngược với thái độ lạnh lùng thường ngày của cô.
"... Ừm."
-Soạt.
Tiếng động yếu ớt của thứ gì đó rơi xuống đã thu hút sự chú ý của Phiêu Nhuận Thảo.
Khi hắn quay lại nhìn, đã có người đứng ngay tại chỗ đó rồi.
Phiêu Nhuận Thảo thậm chí còn không để ý đến hắn ta di chuyển một chút nào, vậy mà người đó đã đi một chặng đường dài từ đỉnh đồi đến đây.
“Đặt nó xuống.”
- Rầm!
Ngay khi lệnh được đưa ra, Cửu Tiết Diệp đã thả tảng đá đang cầm trên tay.
Chậc.
Người kia tặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng, nhìn Cửu Tiết Diệp với vẻ mặt chán ghét.
Phiêu Nhuận Thảo không thể hiểu nổi tình hình hiện tại, nhưng hắn không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của người này.
"...Hả?"
Ngoại hình của hắn giống một người trưởng thành hơn là một tên nhóc.
Cách người này mặc y phục xích sắc, hất tóc lên một bên và ánh mắt dữ tợn cho thấy sự bất mãn của hắn ta.
Ánh mắt mãnh liệt khiến ta khó có thể nhìn lâu vào khuôn mặt hắn.
Và rồi hắn nhận ra...
Hắn nhận ra người bí ẩn này.
Đó là tên nhóc đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí hắn trong giải đấu Long Phượng gần đây nhất.
Không, không phải là một tên nhóc. Bây giờ hắn đã là một thiếu niên rồi.
“Chân Long ư?”
Phiêu Nhuận Thảo không nhịn được nói ra suy nghĩ của mình, không biết rằng mình đã nói.
Thiếu niên, Cửu Dương Thiên, hướng ánh mắt về phía Phiêu Nhuận Thảo.
"Ngươi vừa nói gì thế, đồ khốn nạn?"
Phiêu Nhuận Thảo nghĩ sau khi nghe tiếng gầm gừ của hắn.
Đúng rồi, đây chắc chắn là một giấc mơ.
Chẳng trách hắn lại gặp phải Băng Phượng và Chân Long trên Tiền Tuyến, còn có một võ giả cảnh giới Tuyệt Đỉnh đứng canh gác.
Đó chỉ là một giấc mơ. Suy cho cùng, nó không hề thực tế chút nào.
“Haha, có lẽ ta hơi mất trí vì thiếu ngủ rồi.”
Phiêu Nhuận Thảo gật đầu một cách chắc chắn.
-Bụp.
Thế giới của hắn trở nên tối sầm khi hắn ngã xuống đất và bất tỉnh.
"Cái tên điên này bị sao thế?"
Cửu Dương Thiên chỉ nhìn chằm chằm xuống Phiêu Nhuận Thảo đang bất tỉnh một cách khó tin.
....