Chương 231.1: Tiền Tuyến (1.1)

Chỉ có những mảng cây chết là mọc đầy trên mảnh đất đã bị mục nát.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhưng...

Luồng khí xung quanh cùng với bầu trời đều có cảm giác tối tăm và nặng nề.

...Chết tiệt.

Vị Thiếu chủ của Phiêu gia, cũng như một kẻ lẻ loi một mình, Phiêu Nhuận Thảo, tự nghĩ.

Hắn ta điên tiết vì tình trạng khốn khổ của mình, bị mắc kẹt trong cái tình huống tồi tệ này.

-Grừ!

Với tiếng gầm dữ tợn, những móng vuốt sắc nhọn lao về phía hắn.

-Sột soạt!

Với một phản ứng nhanh nhẹn, Phiêu Nhuận Thảo né bằng cách lăn trên mặt đất.

Mặc dù cơ thể hắn ta ngã xuống một cách đáng xấu hổ, nhưng nhờ vào hành động của mình, hắn đã có thể tránh được đòn tấn công của con ma vật.

Nhưng mối nguy hiểm vẫn chưa chấm dứt.

...Chết tiệt...!

Hắn đã nghe về những mối nguy hiểm của Tiền Tuyến từ khi còn nhỏ.

Tuy nhiên, thực tế lại khắc nghiệt hơn nhiều.

Ma vật Lục Đẳng rất phổ biến, thậm chí cả những ma vật Lam Đẳng hiếm hoi cũng lang thang khắp nơi.

Ngay cả những con ma vật không thông minh, bởi vì một lý do nào đó, cũng di chuyển theo bầy đàn.

- RÚ!

Tiếng hú của một con ma vật Lam Đẳng trông giống như một con hổ, xé toạc không khí.

Có lẽ vì thế mà những con ma vật khác dường như đang tụ tập từ xa.

...Ta nên làm gì?

Nghiến răng, Phiêu Nhuận Thảo nhìn xung quanh, nhưng trốn thoát khỏi không gian rộng mở này không phải là nhiệm vụ dễ dàng.

Tại sao lại thế này?

Mẹ kiếp....

Để cứu lấy cái gia tộc đang sụp đổ của mình, nửa năm trước, hắn đã tự nguyện gia nhập Liên Minh Võ Lâm.

Ngay khi được phân công ra Tiền Tuyến, Phiêu Nhuận Thảo vẫn nghĩ đó là một nhiệm vụ xứng đáng, nhận xét đến tuổi tác và sự khác biệt lớn lao so với đồng nghiệp của mình.

Tiền Tuyến là nơi có nhiều gia tộc danh giá đặt chân đến theo lệnh của Liên Minh Võ Lâm.

Vì thế, hắn nghĩ mình có thể xây dựng một số mối quan hệ ở đó.

Tuy nhiên...

Thực tế ở Tiền Tuyến đã vượt quá mọi mong đợi của hắn.

Không chỉ có ma vật phân tán khắp nơi, mà vùng đất đã bị tàn phá bởi sự bạo lực của chúng cũng chính là thứ duy nhất bảo vệ được Tiền Tuyến.

Giá như ta biết trước.....

Sự tiếc nuối đến quá muộn màng.

Nếu hắn ta biết điều này...

Thì hắn sẽ chỉ ở lại gia tộc của mình để rèn luyện.

-Bùm!

"Hự!"

Phiêu Nhuận Thảo loạng choạng lùi về phía sau, không thể chặn được đòn tấn công của con ma vật một cách hiệu quả.

Nếu chỉ có một hoặc hai con thì hắn ta đã có thể chặn được.

Nhưng số lượng ma vật đang tiến đến quá lớn khiến hắn không tài nào chịu đựng nổi.

Hắn ta lại lăn trên mặt đất một lần nữa và cố gắng đứng dậy.

-Gầm grừ...

Bỗng con ma vật đã ở ngay trước mặt hắn, hơi thở của nó thô ráp và nước dãi đầy khát máu chảy ra từ miệng nó.

Ánh mắt đói khát của một kẻ săn mồi khiến hắn rùng mình.

“Cái thứ chết tiệt này...!”

Vào khoảnh khắc mà tử thần đang gõ cửa...

Phiêu Nhuận Thảo nghĩ đến những người đồng đội của mình trong Liên Minh Võ Lâm, những người đã bỏ rơi hắn ta.

Không, thật khốn kiếp mẹ nó chứ! Đồng đội ư? Chúng chẳng là gì ngoài rác rưởi cả...!

Làm sao họ có thể thực hiện những hành động như vậy, trong khi vẫn tự hào tuyên bố rằng họ là một phần của phe Chính giáo?

Là lỗi của ta vì đã tin tưởng bọn khốn nạn đó.

Kể cả nếu không phải như vậy thì ít nhất hắn cũng nên chú ý đến lời cảnh báo ban đầu.

Khi mới bước ra Tiền Tuyến, lời nói của người giám sát các võ giả tự nhiên hiện lên trong đầu.

- Đừng đi quá sâu. Đó không phải là lãnh thổ của chúng ta.

- Suy cho cùng, nó đều do ‘họ’ quản lý.

Hắn ta nên chú ý nhiều hơn đến những từ đó.

Lúc đó, đó là tất cả những gì hắn có thể nghĩ tới.

Không nghe theo lời ông nội, người nói rằng thế giới bên ngoài quá nguy hiểm và không dễ tin tưởng người khác, chính là tội lỗi lớn nhất của hắn.

Trong lúc con ma vật tiến đến gần, Phiêu Nhuận Thảo đã có những suy nghĩ như vậy.

Ngay khi con ma vật há to miệng định nuốt đầu của Phiêu Nhuận Thảo, hắn ta theo phản ứng tự nhiên nhắm chặt mắt lại, choáng ngợp bởi mùi hôi thối kinh tởm và những chiếc răng nanh sắc nhọn.

-Xoẹt!

Nhưng khi nghe thấy một tiếng động dữ dội, Phiêu Nhuận Thảo có thể cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm.

- Tót tách, tót tách.

“Khụ!”

Một chất lỏng không rõ bắn tung tóe lên mặt Phiêu Nhuận Thảo, khiến hắn ho không ngừng.

Hắn ta cuối cùng cũng mở mắt sau khi dùng mu bàn tay lau sạch thứ chất lỏng đó.

"...!"

Quá kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, Phiêu Nhuận Thảo không khỏi há to miệng.

Rốt cuộc, những con ma vật xung quanh hắn đều nằm la liệt trên mặt đất với cái cổ họng bị cắt.

Ngay cả cái con ma vật đã cố nuốt chửng hắn cũng nằm bất động, giống như những con khác.

“C-Cái gì thế này...”

Ngay lúc Phiêu Nhuận Thảo đang nhìn xung quanh trong sự bối rối tột độ...

-Reng!

Một âm thanh rất nhỏ lọt vào tai Phiêu Nhuận Thảo.

Đây là âm thanh mà hắn thường nghe từ ông nội mình, Gia chủ của Phiêu gia, khi hắn còn ở trong gia tộc.

Kiếm Hưởng...

Đó là bằng chứng cho thấy kiếm giả đã hòa làm một với thanh kiếm, dấu hiệu của một cao thủ kiếm giả.

Phiêu Nhuận Thảo vội vàng quay đầu về phía phát ra âm thanh đó.

Một thiếu niên lạ mặt đang ở đó, hạ kiếm xuống và nhìn về hướng Phiêu Nhuận Thảo.

Biểu cảm hiện tại của hắn dường như cho thấy hắn ta không hài lòng về điều đó.

***************

Trong số những cái chết xác thực của lũ ma vật bị phanh xác và máu chảy ra từ chúng.

Thiếu niên kia bắt đầu dọn dẹp tình hình, bỏ lại Phiêu Nhuận Thảo đang ngồi ngơ ngác.

Vị thiếu niên thảnh thơi lấy những bộ phận có giá trị như nanh, móng vuốt và nhãn cầu trước khi chất chúng vào một góc.

Nếu cứ để như thế này, rất có thể những người thuộc về Liên Minh Võ Lâm sẽ đến dọn dẹp hoặc những con ma vật khác sẽ ăn nó.

Sau khi sắp xếp mọi thứ một cách sơ sài, thiếu niên này bắt đầu đi đâu đó và Phiêu Nhuận Thảo cũng khập khiễng đi theo.

Thiếu niên này không bảo hắn đi theo, nhưng Phiêu Nhuận Thảo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.

Hắn ta không thể sống sót ở cái vùng đất kinh tởm này với cơ thể bị một nửa thương tổn của mình.

Vấn đề là...

“Huynh-Huynh đài ơi...! Đợi đã!”

Dù Phiêu Nhuận Thảo có gọi tuyệt vọng thế nào, bước chân của thiếu niên kia vẫn không dừng lại.

“Vị huynh đài này! Làm ơn! Đợi một lát!”

Sau khi gọi liên tục, cuối cùng thiếu niên kia dừng lại và quay đầu về phía Phiêu Nhuận Thảo.

"...!"

Phiêu Nhuận Thảo, người lúc này mới chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên này, phải nuốt nước bọt.

...Hắn rất soái...

Trước đó vì vội quá nên hắn ta không để ý, nhưng thiếu niên này thực sự rất điển trai.

Hầy...

Nhưng ta cảm thấy như mình đã từng thấy khuôn mặt này ở đâu đó rồi thì phải...?

Gương mặt thiếu niên này có cảm giác quen thuộc lạ thường.

Vị thiếu niên cau mày hỏi Phiêu Nhuận Thảo.

“Tại sao ngươi lại đi theo ta?”

“Cái đó…. Bởi vì nếu ta ở lại đó, ta sẽ gặp phải cái chết như một con khuyển…”

Nghe những lời đáng thương này, lông mày của thiếu niên kia càng nhíu chặt hơn.

“Ngươi không phải là người của Liên Minh Võ Lâm sao?”

"...Đúng."

Bộ y phục mà Phiêu Nhuận Thảo mặc rõ ràng là bộ y phục võ giả do Liên Minh Võ Lâm cung cấp, cũng như thanh kiếm đeo trên thắt lưng kia.

Đó là một vẻ ngoài không thể nhầm lẫn được.

“Vậy thì ngươi nên đi tìm bọn họ. Tại sao ngươi lại đi theo ta?”

“...”

Lúc này Phiêu Nhuận Thảo không thể thốt nên lời.

Hắn không thể nói rằng những người đồng đội trong Liên Minh Võ Lâm đã bỏ rơi hắn ta.

Hắn cũng không thể nói rằng sự ngốc nghếch của chính bản thân hắn đã gây ra điều này, bởi vì hắn ta không tập trung vào lời nói của cấp trên.

Phiêu Nhuận Thảo không thể nói nên lời vì chút tự ái nhỏ nhặt này.

Phải chăng vị thiếu niên kia đã nhận ra được điều gì đó, sau khi nhìn thấy hắn như vậy?

Thiếu niên đó thở dài trước khi tiếp tục bước đi.

Tuy nhiên, vẫn có một sự khác biệt nhỏ.

Không giống như trước, bước chân của thiếu niên này đã chậm lại một chút.

Giống như thể hắn đang bảo Phiêu Nhuận Thảo đi theo vậy.

Giữa lúc đó, vị thiếu niên lẩm bẩm trong miệng.

“Tại sao rắc rối luôn tìm đến ta mỗi khi ta đi trinh sát?”

"...Xin lỗi?"

“Không có gì đâu. Đừng lo lắng về điều đó. À, khi ta về, họ sẽ tẩn ta một trận mà xem."

Hừm....

Vị thiếu niên kia xoa trán, có vẻ bối rối.

“Ờ... vị huynh đài này.”

“Ngươi gọi ta có việc gì thế?”

“Có lẽ huynh đài không phải là người của Liên Minh Võ Lâm?”

“Ngươi không nhận ra sao? Tất nhiên là ta không phải rồi.”

“Vậy thì, có lẽ, huynh đài thuộc phe Chính giáo…?”

“Nếu ngươi cứ làm phiền ta bằng những câu hỏi như thế, ta sẽ bỏ ngươi ở lại đấy.”

Câu trả lời chắc nịch của vị thiếu niên khiến Phiêu Nhuận Thảo phải ngậm chặt miệng lại.

Trong khi đó, tâm trí hắn đang chạy đua với nhiều suy nghĩ khác nhau.

Vậy vị thiếu niên này thuộc tổ chức nào...?

Nhìn bề ngoài của hắn, có vẻ như hơi mơ hồ.

Tiền Tuyến là nơi có nhiều thế lực luân phiên nhau hiện diện.

Với lại hiện tại, gia tộc Hoàng Phủ đang nắm quyền chỉ huy Tiền Tuyến.

Nhưng thật khó để coi thiếu niên này là một võ giả của gia tộc Hoàng Phủ.

Vì không có khí chất mạnh mẽ đặc trưng của gia tộc Hoàng Phủ nên thiếu niên này ít nhất không phải là một trong số họ.

Hơn nữa, hắn còn là người có khả năng tạo ra Kiếm Hưởng.

Đó chính là điều mọi chuyện trở nên khó hiểu hơn.

Nếu một người có thể tạo ra Kiếm Hưởng ở độ tuổi đó thì chắc chắn đó là một thiên tài có tiềm năng và kỹ năng cao cường.

Ít nhất thì Phiêu Nhuận Thảo cũng không biết ai giống như vị thiếu niên này.

...Ta chắc chắn đã thấy bộ y phục đó ở đâu đó.

Bộ y phục võ giả xích sắc sẫm này chắc chắn là thứ mà Phiêu Nhuận Thảo đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Khi nào nhỉ?

Hắn ta chắc chắn nhớ là đã nhìn thấy nó ở đâu đó......

"Để ta nói trước cho ngươi biết điều này nhé.”

"Hả?"

“Nếu ngươi định đi theo ta, hãy đảm bảo rằng ngươi không làm bất cứ điều gì không cần thiết nhé."

“...Điều đó có nghĩa là gì?”

Đó có phải là một lời đe dọa không?

Phiêu Nhuận Thảo liếc nhìn khuôn mặt của thiếu niên kia, tự hỏi liệu đó có phải là lời đe dọa nhất thời không?

Nhưng có vẻ như thực tế không phải vậy.

Nơi chúng ta sắp tới có phải... rất nguy hiểm không?

...

Việc đi đến một địa điểm không xác định khiến Phiêu Nhuận Thảo khá lo lắng....

Nhận thấy điều này, thiếu niên kia nói thêm.

“Lời khuyên này không phải vì ngươi mà là vì ta, vì vậy hãy lưu ý nhé."

“Cái gì? Vì huynh đài ư?”

“...Ta có thể thấy mình sắp bị đánh vì mang theo một tên khốn kỳ lạ nữa.”

"...Cái gì?"

Bị đánh...? Bởi ai?

“Mẹ kiếp... Nếu biết sẽ thế này, ta đã bảo ngươi đừng đi theo ta rồi.”

“Huynh-Huynh đài ơi?"

“Ta ước gì ngươi chết ở một xó xỉnh nào đó khác.”

Bất chấp hàng loạt lời lẽ gay gắt của vị thiếu niên kia, Phiêu Nhuận Thảo vẫn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi theo.

Vì thế, trong trạng thái run rẩy trước tình huống kỳ lạ này, hắn đi theo vị thiếu niên này.

Họ đi qua vùng đất khô cằn và chẳng mấy chốc, một khu rừng hiện ra trước mắt.

Nơi đó là...

Đó là nơi mà Phiêu Nhuận Thảo nhận ra.

Nơi nguy hiểm nhất trên Tiền Tuyến không phải là vùng đồng bằng nơi Phiêu Nhuận Thảo suýt chết, mà là cái khu rừng đó.

Hơn nữa, lý do cấp trên cảnh báo hắn ta không được đi quá sâu cũng là vì khu rừng đó.

“Ờ, vị huynh đài này...”

“Có chuyện gì thế?"

“Đó có phải là nơi huynh đài sống không?”

“Đúng vậy.”

Thiếu niên trả lời một cách thờ ơ, như thể muốn nói tại sao hắn ta lại hỏi điều này, trước khi bước nhanh hơn.

Do sự cố trước đó, chân của Phiêu Nhuận Thảo bị thương, nên khiến hắn hơi khó theo kịp.

...Nơi đó là....

Nơi mà ‘họ’ quản lý, như đã đề cập trong những câu chuyện mà hắn đã nghe trước đó.

Mặc dù Phiêu Nhuận Thảo chưa có cơ hội hỏi cấp trên của mình rằng "họ" là ai?

Suy cho cùng, hắn không có thời gian cho việc đó.

“Huynh-Huynh đài ơi.”

"...Ha ha."

Có lẽ đã mệt mỏi vì liên tục bị hắn gọi, vị thiếu niên thở dài bực bội.

Cảm nhận được điều này, Phiêu Nhuận Thảo khẽ giật mình.

Tuy nhiên, hắn vẫn phải hỏi.

“...Không có gì nhiều đâu. Ta là Phiêu Nhuận Thảo của Phiêu gia. Nếu không quá vô lễ, ta muốn hỏi tên của vị huynh đài một chút..."

"À?"

Hắn thậm chí còn chưa nhắc đến tên mình sao?

Thiếu niên này dường như nhận ra điều này và gật đầu nhẹ.

“Cửu Tiết Diệp.”

Đó là một lời giới thiệu ngắn gọn.

Nhưng có lẽ cảm thấy còn thiếu sót nên hắn lại bồi thêm một câu.

“...Cửu Tiết Diệp của Cửu gia.”

Có vẻ do dự vì điều gì đó, như thể hắn ta không muốn nói thêm nữa.

Trong khi Cửu Tiết Diệp quay đầu đi vì không quan tâm, Phiêu Nhuận Thảo thầm thở dài vì ngạc nhiên.

...Diễm Hiệp Kiếm?

Điều ngạc nhiên là Cửu Tiết Diệp lại là người mà Phiêu Nhuận Thảo biết tới.

*******************

Cửu Tiết Diệp, Diễm Hiệp Kiếm.

Mặc dù không được biết đến rộng rãi ở Trung Nguyên, nhưng cái tên của hắn đã dần lan truyền khắp Tiền Tuyến và vùng lân cận.

Một nhân vật dần lộ diện với vẻ ngoài điển trai và kiếm pháp điêu luyện.

Tên gọi Diễm Hiệp Kiếm bắt đầu được nhắc đến khoảng nửa năm trước, vào thời điểm mà Phiêu Nhuận Thảo gia nhập Liên Minh Võ Lâm ở Tiền Tuyến.

Một vị thiếu niên anh hùng chăm sóc những võ giả đã ngã xuống đơn độc trên Tiền Tuyến.

Đó là nhận thức chung của mọi người về hắn ta.

Mặc dù việc mất mạng của một võ giả ở Tiền Tuyến là chuyện thường tình, nhưng tần suất những sự cố như vậy đã giảm tương đối trong nửa năm qua.

Thậm chí còn có một câu tục ngữ đùa rằng nếu ngươi may mắn, Diễm Hiệp Kiếm có thể xuất hiện và cứu mạng ngươi.

Hắn trẻ hơn ta nghĩ nhiều.

Đó là lý do tại sao Phiêu Nhuận Thảo thậm chí còn không coi Diễm Hiệp Kiếm là nhân vật cùng độ tuổi với mình.

Phiêu Nhuận Thảo nhìn Cửu Tiết Diệp với suy nghĩ như vậy.

Nhưng vẫn còn một điều....

Kiếm Hưởng mà hắn ta nghe thấy trước đó, mặc dù yếu và chỉ thoáng dao động nhẹ.

Nhưng lại quá rõ ràng để so sánh hắn với những người khác trong cùng cảnh giới.

Suy cho cùng, bản thân Phiêu Nhuận Thảo vẫn đang vật lộn để tạo ra chân chính Kiếm khí, chứ đừng nói đến Kiếm Hưởng.

Đã một năm trôi qua kể từ khi đó.

Năm ngoái, khi Phiêu Nhuận Thảo tham dự giải đấu Long Phượng với sự giúp đỡ của ông nội mình.

Đó chính là bước ngoặt khiến hắn ta, một người kiêu ngạo và tự phụ, rơi xuống vực thẳm.

Phiêu Nhuận Thảo nhớ lại giải đấu Long Phượng năm ngoái.

Ngay khi hắn quyết tâm giành chiến thắng, khi hắn phải đối mặt với một tên nhóc trong giải đấu.

Tên nhóc đó trông có vẻ hung dữ và có vẻ tính khí không tốt, trông trẻ hơn Phiêu Nhuận Thảo rất nhiều.

Hắn cảm thấy tội nghiệp cho tên nhóc đó vì nghĩ rằng mình sẽ phải giẫm đạp lên một tên nhóc khi nó còn quá nhỏ như vậy.

Tuy nhiên...

Ta không biết rõ vị trí của mình.

Ngay lúc cuộc chiến bắt đầu...

Chỉ với một lượt duy nhất, trận đấu đã được định đoạt.

Một lượt duy nhất.

Không chỉ có một cuộc đụng độ với tên nhóc đó vượt quá tầm hiểu biết của Phiêu Nhuận Thảo, đến mức hắn không thể hiểu nổi...

Nhưng hắn đã bất tỉnh và lăn trên sàn đấu trường.

Phiêu Nhuận Thảo lẩm bẩm tên của kẻ đó khi nhớ lại thời điểm đó.

Chân Long...

Chân Long, Cửu Dương Thiên.

Một võ giả không có hoạt động cụ thể nào trong năm qua, khiến nhiều người tự hỏi hắn đang làm gì?

Với tài năng và tiềm năng vượt trội mà hắn đã thể hiện tại giải đấu Long Phượng, chắc chắn có nhiều người kỳ vọng hắn sẽ trở thành một cao thủ kỳ tài.

Có quá nhiều thiên tài trong thiên hạ.

Phiêu Nhuận Thảo từng nghĩ rằng mình đứng ở cùng vị trí với những sinh vật như vậy, nhưng sau khi gặp Cửu Dương Thiên, hắn đã thay đổi suy nghĩ đó.

Hắn ta cũng đúng khi nhận ra vị trí của mình trong cái thế giới này.

...Giờ nghĩ lại thì, họ của vị huynh đài đó cũng giống vậy.

Họ Cửu.

Nó nghe có vẻ khá quen thuộc.

Diễm Hiệp Kiếm tự nhận mình là thành viên của Cửu gia, nhưng liệu họ có phải là cùng một gia tộc không?

...Có lẽ họ là huynh đệ? Nhưng ngoại hình của họ quá khác nhau để có thể nói như vậy.

Mặc dù mắt của họ có vẻ hơi giống nhau....

Thật là xúc phạm khi cho rằng sự giống nhau như vậy đủ để chứng minh Cửu Dương Thiên là đệ đệ của Diễm Hiệp Kiếm.

Liệu người đệ đệ có thể trông như vậy được không nếu người huynh đã như thế này?

“...Ngươi nói ngươi là Phiêu huynh?”

Câu hỏi đột ngột của Cửu Tiết Diệp khiến Phiêu Nhuận Thảo giật mình.

“À, đúng rồi. Ta là Phiêu Nhuận Thảo."

“Ta hiểu rồi. Chúng ta sắp tới nơi rồi.”

Nghe lời nói của Cửu Tiết Diệp, Phiêu Nhuận Thảo liếc nhìn về phía trước.

Cho đến giờ, chỉ thấy toàn là cây cối và đá.

Khu rừng có vẻ an toàn hơn nhiều so với hắn nghĩ.

Trái ngược với sự nguy hiểm được đồn đại, rằng nơi này dường như đầy rẫy quái vật và tràn ngập các luồng khí ô uế...

Theo quan điểm của Phiêu Nhuận Thảo, khu rừng này có vẻ an toàn hơn vùng đồng bằng ngoài kia.

Tuy nhiên, điều mà Phiêu Nhuận Thảo không thể biết được là...

Cửu Tiết Diệp đang tăng cường nội khí của mình đến mức cực độ, do đó chỉ chọn con đường an toàn nhất.

Cửu Tiết Diệp liếc nhìn Phiêu Nhuận Thảo đang đi theo mình và tiếp tục nói.

“Đầu tiên, chúng ta sẽ đến một nơi an toàn. Sau đó, ta sẽ liên lạc với Liên Minh Võ Lâm.”

“Uầy, ta đã gây ra cho huynh đài nhiều rắc rối thế này.... Ta thực sự biết ơn vì điều này....”

“...Đúng vậy, ngươi thực sự nên biết ơn.”

“Xin lỗi?"

“Vì ngươi mà ta sẽ phải lăn lộn trên đất một thời gian khá dài.”

-Rắc!

Tiếng nghiến răng vang lên từ phía trước.

Chắc chắn nó trông giống như được phát ra từ Diễm Hiệp Kiếm.

Chắc là hắn nghe nhầm phải không?

“Bây giờ, ta sẽ thông báo cho ngươi một số biện pháp phòng ngừa.”

“Huynh đài nói là... phòng ngừa?"

“Ừm. Ngươi phải tuân thủ chúng.”

Hắn bỗng cảm thấy sợ hãi tột độ.

Có phải là về đặc điểm của lũ ma vật hay về mức độ nguy hiểm của khu rừng này?

Sau khi nghe quá nhiều điều về khu rừng, theo bản năng hắn ta nuốt nước bọt.

Ngay sau đó, Cửu Tiết Diệp bắt đầu nói với Phiêu Nhuận Thảo với vẻ mặt nghiêm túc.

“...Bất kể ngươi nghe thấy gì, cũng đừng gây sự. Đừng làm ầm ĩ dù chỉ một chút.”

Hả?

“Xin lỗi? Huynh đài vừa nói gì thế...”

“Ăn thì ngậm miệng lại. Nhất là khi thấy ai đó ăn bánh bao. Đừng làm phiền họ.”

“Ta xin lỗi, nhưng....Huynh đài đang nói gì vậy?”

“Những lời ta đang nói lúc này trên thực tế quyết định ngươi sống hay chết. Vì vậy, đừng ngắt lời và khắc ghi chúng vào tâm can ngươi. Điều này thực sự quan trọng.”

“..À, Vâng.”

“Ngoài ra, trông hắn ta có vẻ là một người có tính cách tệ hại, nhưng khi hắn ta trông tệ hơn bình thường, đừng có đến gần hắn ta. Hãy coi như mình đã chết nếu ngươi bắt gặp phải ánh mắt của hắn và tốt nhất là từ bỏ hy vọng sống sót của mình đi.”

“...”

“Và cuối cùng, mặc dù không chắc chắn, nếu ngươi có bất kỳ câu hỏi nào, hãy đảm bảo hỏi khi hắn ta ở bên một nữ tử. Tốt nhất là khi hắn ở bên một nữ tử có đôi mắt xanh biếc hoặc mái tóc xanh trắng.”

“...Hả? Một nữ tử?”

“Vào những lúc như vậy, ít nhất hắn cũng có vẻ kiên nhẫn. Đó là lời khuyên hữu ích nhất.”

Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tất cả nghe giống như một trò đùa vậy.

Tuy nhiên, Phiêu Nhuận Thảo không dám phản bác lại lời nói của Cửu Tiết Diệp.

Suy cho cùng, biểu cảm của Cửu Tiết Diệp khi nói chuyện với Phiêu Nhuận Thảo quá nghiêm túc để có thể gọi đó chỉ là một trò đùa.

Mặc dù những hướng dẫn đó có vẻ kỳ lạ...

Phiêu Nhuận Thảo không mất nhiều thời gian để nhận ra tầm quan trọng của chúng.

...

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc