Chương 230.1: Ra trận (6.1)
Sau khi vượt qua nhiều ngọn núi, địa hình gồ ghề, đầy hiểm trở và đi bộ qua nhiều khu rừng, cuối cùng họ đã đặt chân được trước một cảnh quan rộng lớn.
Sau đó họ nhìn thấy bờ sông xanh biếc.
Đôi giày mới của cô đã cũ và mòn, còn làn da trắng nõn của cô thì lấm lem bụi bẩn.
Kiếm Tôn nắm lấy bàn tay thiếu nữ đầy mềm mại của cô, nhìn ra phía sau như đang cố gắng thăm dò tâm trạng của cô.
“...”
Trong suốt hành trình dài, vẻ ngoài của cô đã bị lá cây và bụi bẩn che khuất, nhưng vẻ đẹp của cô vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Mặc dù vậy, đôi môi xinh đẹp của cô vẫn khép chặt bất kể ông đã kiểm tra chúng bao nhiêu lần.
Cô đã không nói lời nào trong suốt hai tháng qua.
Nghĩ đến việc cô từng là một thiếu nữ hay nói, cảm giác lúc này thật khác biệt.
Nhưng cho dù nhìn thấy cảnh này, Kiếm Tôn cũng không thể làm gì được.
“...Con có muốn ông nội bế con khi con mệt không?”
Lắc...
Cô lắc đầu khi ông hỏi cô câu hỏi đó.
Cô không muốn nhận lời đề nghị đó của ông.
Cô ấy từng thích được Kiếm Tôn cõng từ khi còn nhỏ, nhưng một ngày nọ, Vi Tuyết A đã từ chối Kiếm Tôn cõng.
Có lẽ mọi chuyện bắt đầu khi cô chạm trán với một nam nhân mang họ Cửu.
Kiếm Tôn quan sát cháu gái của mình, nhưng Vi Tuyết A vẫn tránh nhìn vào mắt ông, giả vờ không để ý.
"...Tuyết-"
“Trời ạ, ngươi có dừng lại được không?"
Thần Y, người đang chạy theo phía sau trong khi vật lộn, đã ngắt lời ông ta.
“Rõ ràng là con bé không muốn, vậy tại sao ngươi lại nghĩ rằng việc liên tục gọi con bé sẽ thay đổi câu trả lời của nó?"
“...”
“Đây không phải là chuyện gì mới mẻ, vì vậy hãy kiềm chế lại.”
Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi?
Vi Tuyết A từ chối nói chuyện là một chuyện, nhưng nhìn cảnh Kiếm Tôn cố gắng nói chuyện với cô liên tục thì rất khó chịu.
...Mặc dù ông ấy có vẻ như đang che giấu rất nhiều về tính cách của mình.
Khi Kiếm Tôn còn ở thời kỳ đỉnh cao với tư cách là Minh chủ của Liên Minh Võ Lâm, ông không phải là một lão già yếu đuối khi nhắc đến cháu gái của mình.
Rốt cuộc, ông là thiên khung của phe Chính giáo.
Người được nhiều võ giả kính trọng.
Ông là Kiếm Tôn Giả, Vi Hiểu Quân.
Với lại, tính cách của ông ta chắc chắn không hề gần với điều này.
Có thể ông ấy đã thay đổi nhiều như vậy kể từ khi ổng nuôi Vi Tuyết A.
Nhưng có vẻ như đó không phải là tất cả.
Lời nói của Thần Y dường như có hiệu quả, khi Kiếm Tôn lại nhìn về phía trước, cố gắng hết sức để không để ý đến bộ râu đang rung chuyển của mình.
Trong khi nhìn Vi Tuyết A vẫn nắm tay Kiếm Tôn, Thần Y cũng kiểm tra bàn tay mà ông ta đang nắm.
Chính là Gia Cát Hách, người đã rời khỏi Cửu gia cùng với Thần Y.
Gia Cát Hách không những không nói được, mà còn không ai biết ánh mắt hắn như thế nào vì đôi mắt hắn bị che khuất bởi mái tóc dài.
Dù sao đi nữa, Thần Y cũng biết rằng Gia Cát Hách cũng rất buồn.
Nguyên nhân có lẽ là do một hậu duệ huyết mạch của Cửu gia.
Đặc biệt là vị ái nữ kia.
Thiếu nữ đệ tử xinh đẹp của Hoa Sơn, người chơi với cháu trai của ông khi họ ở lại Cửu gia.
...Ta xin lỗi.
Thần Y biết rằng mình không có tư cách để phán xét Kiếm Tôn.
Bởi vì mặc dù biết tất cả những điều này là vì cháu trai, nhưng nó không thay đổi được sự thật rằng ông đã bỏ qua ý kiến của cháu trai mình vì lòng tham của bản thân.
Liệu đây có thực sự là quyết định đúng đắn?
Ông cứ hỏi đi hỏi lại câu hỏi đó nhưng không tìm được câu trả lời.
Không, lão lang y đã biết câu trả lời rồi.
Ông ấy chỉ cố gắng hết sức để nhìn đi chỗ khác thôi.
“Minh chủ.”
Nghe thấy tiếng gọi, Kiếm Tôn liếc nhìn Thần Y.
“Ta có điều muốn hỏi.”
“Có thể.”
“Tại sao lại là nơi đó, trong số tất cả mọi nơi?”
“...”
Vì sao bọn họ lại rời khỏi Cửu gia để đi Thanh Hải?
Thần Y quyết định đi theo Kiếm Tôn, nhưng vẫn không hiểu tại sao.
Lão biết rằng phái Võ Đang và Thiếu Lâm Tự không phải là lựa chọn, đặc biệt là trong Liên Minh Thập tông, nhưng lão vẫn thắc mắc tại sao Kiếm Tôn lại chọn Thanh Hải trong số tất cả những nơi khác.
Hơn nữa, Thần Y càng trở nên bối rối hơn khi nghe đến đích đến của họ.
Kiếm Tôn, bằng chính đôi chân của mình...đang cố gắng tránh xa Thiếu Lâm Tự, phái Võ Đang và Liên Minh Võ Lâm vì ông ta không tin tưởng họ đang hướng đến một nơi được gọi là 'trung tâm' của Liên Minh Võ Lâm.
“Nếu Minh chủ có lý do gì, ta rất cảm kích nếu Minh chủ nói cho ta biết.”
Trước đây, Thần Y sẽ không quan tâm và cũng không can thiệp, nhưng vì lúc này họ đang cùng nhau du ngoạn, nên ông cần một lý do thuyết phục từ Kiếm Tôn nếu ông phải đến đó.
“...”
Khi Kiếm Tôn nghe thấy lời đó của Thần Y, ông nhìn vào đôi mắt Thần Y một lúc, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại do dự mở miệng.
Nhưng rồi...
-Soạt.
Vi Tuyết A đột nhiên dừng bước trên con đường trông không giống đường đi thực sự và vì thế, Kiếm Tôn cũng dừng lại.
Thần Y nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ trong hành động của họ nên nhanh chóng hỏi Kiếm Tôn.
"Minh-"
“Có người đang đi về phía này."
Câu trả lời của Kiếm Tôn khiến cho Thần Y giật mình, ông kéo Gia Cát Hách lại và giấu sau lưng mình.
...Ai?
Thần Y không sợ.
Thần Y biết rõ người đang đứng trước mặt mình nên không có lý do gì phải sợ.
Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.
Kiếm Tôn Vi Hiểu Quân.
Trong số vô số võ giả trong thiên hạ, ông là cao thủ khi nói đến kiếm pháp.
Vị Thần Y không hề sợ hãi, biết rằng người đàn ông kia có thể chém đôi ngọn núi khổng lồ trước mặt mình.
...Nhưng đó có thể là ai?
Thần Y không biết Kiếm Tôn cảm thấy thế nào, vì ông không phải là võ giả.
Cảm giác mà một võ giả cảm thấy khác với một người bình thường.
Nhưng...
Vừa rồi, thiếu nữ kia dường như cũng cảm thấy điều gì đó.
Cô là lý do mà Kiếm Tôn đến Thanh Hải và mạng sống của cô là lý do duy nhất khiến Kiếm Tôn tiếp tục sống.
Trong mắt Thần Y, thiếu nữ đeo mặt nạ người kia chắc chắn đang nhìn đi đâu đó trước khi Kiếm Tôn dừng lại.
Như thể cô có thể nhìn thấy ai đó đang đến từ xa.
Ta không hiểu.
Ông không thể hiểu nổi cô, mặc dù đã quan sát cô trong suốt hai tháng qua.
Làm sao cô có thể có nhiều tiềm năng đến vậy, trong một cơ thể nhỏ bé như vậy?
Liệu chính Thần Y có thể nhìn thấu cô ấy và giải mã câu đố phức tạp trên người cô ấy không?
Và trên hết...
Liệu cô có thể đạt được điều bí ẩn mà Kiếm Tôn muốn dành cho cô không?
Thần Y không thể nào biết được.
Khi sự im lặng đáng sợ vẫn tiếp diễn...
-Lộp cộp.
Thần Y nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân.
Và sau đó…
Những võ giả...
Ngay cả Thần Y, người có lượng nội khí rất nhỏ, cũng có thể cảm nhận được lượng khí dày đặc của họ phảng phất trong không khí.
Điều này có nghĩa là tất cả những người đến đây đều là võ giả.
Mặc dù vậy, Kiếm Tôn vẫn chỉ đứng nhìn.
Nhưng có một điều khác biệt: ông buông tay Vi Tuyết A ra trong giây lát.
-Cạch!
Khi tiếng bước chân đến gần hơn, Thần Y đã nhìn thấy những người đang đến.
Họ là ai?
Những người mà Thần Y nhìn thấy từ xa cũng chính là những người mà ông từng quen biết.
Nói chính xác hơn thì ông biết về bộ quân phục họ mặc chứ không phải họ.
Bộ y phục bạch sắc có đường viền thanh sắc chàm.
Ông không thể nào quên nó được.
Bộ y phục này giống hệt bộ y phục mà Minh chủ của Liên Minh Võ Lâm, Hòa Âm Chi Kiếm, Trương Thiên mặc.
Có nghĩa là...
Ông có thể đoán được danh tính của họ từ đó.
Khoảng mười lăm võ giả đi theo hướng này với những bước chân vững chắc và nhịp nhàng, rồi tất cả đều dừng lại trước mặt Kiếm Tôn.
Họ di chuyển đồng bộ hoàn hảo như một đội quân được huấn luyện bài bản.
Và bất ngờ thay, người đứng ở vị trí tiên phong lại là một thiếu niên.
...
Thiếu niên có khuôn mặt điển trai chào Kiếm Tôn một cách cung kính và bình tĩnh.
“Được gặp Kiếm Tôn vĩ đại là vinh dự của ta.”
Hắn ta không hề tỏ ra do dự, rõ ràng, hắn ta là một tên công tử xuất thân từ một gia tộc danh giá được đào tạo và dạy dỗ rất bài bản.
Kiếm Tôn quay mặt về phía thiếu niên và hỏi như thể ông biết hắn là ai.
“Có vẻ như Minh chủ không tới.”
Thiếu niên kia mỉm cười thân thiện với Kiếm Tôn.
“Vâng... Phụ thân đang trong tình huống không thể rời khỏi Hà Nam nên ta đến thay phụ thân chào thay."
“...Sao ngươi lại đến đây? Đường còn rất dài.”
“Ta làm sao dám chờ ngài? Ta tới là muốn cho ngài một cái thoải mái chỉ dẫn."
Ông rất ấn tượng vì tên thiếu niên kia nói chuyện rõ ràng và hoàn hảo.
Hắn ta trông không giống tuổi của mình chút nào.
Nhưng Vi Tuyết A, người đứng cạnh Kiếm Tôn, lại có vẻ không vui.
Cô thường không bao giờ cau mày hay tỏ ra bất mãn, nhưng không hiểu sao, cô lại có vẻ không thoải mái.
Như thể suy nghĩ của mình không phải là sai lầm, Vi Tuyết A ẩn sau lưng Kiếm Tôn.
Sau đó, Kiếm Tôn hỏi tên của thiếu niên kia.
“Tên ngươi là gì?"
Hắn ta từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Kiếm Tôn.
“Ta tên là Trương Thiên Niên."
Giọng nói của hắn hoàn hảo như vẻ ngoài của hắn ta vậy.
Mặc dù biết rõ người trước mặt mình là ai...
Hắn mạnh dạn bồi thêm một câu nói cuối cùng.
“Ta khiêm tốn được gọi là Lưu Tinh Kiếm.”
*****************
“...Thái Lăng gia.”
{Do mấy chương trước bên converter có sự nhầm lẫn, nên bây giờ gia tộc mà thanh niên Trương Thiên Niên ở sẽ thay từ 'Trương gia' sang thành là 'Thái Lăng gia'. Bần đạo vô cùng xin lỗi, có vẻ sự nhầm lẫn này sẽ khiến một số đạo hữu khó chịu, bất mãn, nhưng bần đạo sẽ khắc phục:v}
Tôi cắn nhẹ môi sau khi đọc xong lá thư.
Trong lá thư mà Nhị trưởng lão đưa cho tôi có nói rằng Kiếm Tôn đang trên đường đến Thái Lăng gia.
Thái Lăng gia.
Đó chính là nơi tên khốn đó đang ở.
Trương Thiên Niên, người được thiên hạ gọi là Lưu Tinh Kiếm.
“...”
Tôi thở dài trong đầu khi nghĩ đến nơi đó.
Đó là thông tin cho tôi biết Kiếm Tôn và Vi Tuyết A sẽ đi đâu, nhưng đó không phải là lý do khiến tôi quá lo lắng.
Giống như nhau cả thôi.
Vi Tuyết A đã thể hiện thiên phú xuất sắc của mình trong kiếp trước, cô đã từng ở Thái Lăng gia.
Và lần này Kiếm Tôn lại đưa cô đến Thái Lăng gia.
Mặc dù tôi đã gây ra rất nhiều rắc rối và thay đổi tương lai nhiều lần, nhưng phần này vẫn không thay đổi.
Mọi thứ khác đều thay đổi, nhưng tất nhiên lần này thì không.
Thật là thất vọng.
Tất cả những điều tôi hy vọng sẽ không thay đổi đều là những điều tôi không biết toàn bộ câu chuyện và có quá nhiều thứ đã thay đổi khiến tôi không thể xử lý được.
Nhưng khi nhắc đến Vi Tuyết A, mọi chuyện vẫn như vậy.
Tôi cắn môi vì thất vọng,
Nhị trưởng lão đứng trước mặt tôi nói với giọng điệu bối rối.
“Ngươi không ngạc nhiên về điều đó.”
"...Hả?"
“Như thể ngươi đã biết rồi vậy."
“Điều đó là không thể."
"... Ừm."
Nhị trưởng lão nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, nhưng ông ta không thể làm gì được khi tôi cứ giả vờ không biết gì.
“Đó là thông tin đắt giá, ngươi biết đấy. Ta chỉ đưa nó cho ngươi vì ngươi trông có vẻ chua chát thôi.”
“...Ta chỉ ngạc nhiên thôi, thế thôi."
“Được thôi. Vậy ta có thể hỏi ngươi một điều khác không?”
Tôi tự hỏi ông ấy sẽ hỏi gì...
“Ngươi có biết về danh tính thật sự của ông nội Tuyết A không?”
“...”
Tôi nuốt nước bọt một cách lo lắng khi nghe thấy lời đó của Nhị trưởng lão.
Câu hỏi của ông nghe giống như một lời khẳng định thì đúng hơn.
“...Ông đang nói gì thế-"
“Phản ứng của ngươi đã nói lên tất cả. Ngươi biết ông ấy là ai."
Bây giờ tôi không thể trốn tránh được nữa.
Nhị trưởng lão hỏi tôi có biết gia nhân Vi Văn (Vi Hiểu Quân) thực sự là Kiếm Tôn không?
Ông ta chắc chắn hơn là tò mò.
Ông ấy đã nắm được câu trả lời vì phản ứng của tôi.
Chết tiệt.
“Làm sao ngươi biết thế?"
“...Chỉ là cảm giác thôi."
"Một cảm giác, hả? Ờ, có thể ngươi thiếu lý trí, nhưng ngươi có trực giác tốt về những điều kỳ lạ.”
Nghe giống như một lời lăng mạ được ngụy trang dưới dạng một lời khen.
“Nhưng ngươi biết đấy, lời giải thích đó vẫn là chưa đủ.”
“...”
Tôi không thể thoát khỏi lời bào chữa được, nên khi tôi đang cố nghĩ ra lý do khác thì...
“Ta sẽ không hỏi thêm nữa.”
"Hả...?"
“Ta thấy dễ tin hơn những gì ngươi vừa nói.”
Nhị trưởng lão cười lớn, sau đó vỗ vào lưng tôi bằng bàn tay to lớn của ông.
“Ự... Hự!”
Ông ta không sử dụng chút nội khí nào nhưng nó vẫn đau khủng khiếp.
“Đây chỉ là cách ta có thể thực hiện tình yêu thương với cháu trai thôi, đừng phóng đại quá đáng.”
“Quá đáng...? Đây có phải chỉ là quá đáng không?”
Tôi có thể chết nếu ông ấy còn làm thế nữa.
Trong lúc tôi xoa xoa cái lưng đau nhức của mình, Nhị Trưởng lão tiếp tục nói.
“Ta không biết ngươi sẽ đưa ra lựa chọn gì sau khi biết thông tin này, nhưng hãy lên đường bình an nhé.”
"...Đa tạ."
“Hãy chăm sóc cẩn thận những tiểu thư ở gia tộc khác, họ đang theo dõi ngươi đấy.”
“Họ có thể tự chăm sóc cho mình.”
Họ không cần sự giúp đỡ của tôi.
Chà, có lẽ Mạc Dung Hy Á có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng Nam Cung Phi thì không.
“..Chậc chậc, ta có thể thấy được tương lai của ngươi rồi.”
"Ông đang nói gì thế?”
“Không có gì cả. Đó là trách nhiệm của ngươi, vì vậy đừng hối hận về sau.”
"Hả...?"
“Ngươi nên đi ngay đi. Mọi người đang đợi.”
Ông ấy lấy tay đẩy mạnh lưng tôi đi.
Chính ông là người đã ngăn cản tôi rời đi...!
“Ồ, còn một điều nữa.”
“Ông còn nữa ư?”
“Đây là lời của Gia chủ.”
Mắt tôi nheo lại khi nghe lời đó của Nhị trưởng lão.
Tin nhắn từ phụ thân rất hiếm hoi.
“Chúc ngươi đi đường bình an. Gia chủ muốn ta nói điều đó cho ngươi.”
"..."
Thật là một tin nhắn ngắn ngủn.
Nhưng đó là điều tôi chưa bao giờ nghe từ phụ thân.
Tôi nhìn Nhị trưởng lão với ánh mắt khó chịu rồi bước lên xe ngựa.
Nam Cung Phi đã ngủ rồi, nhưng cô dường như để ý đến tôi khi cô ấy nghiêng về phía tôi.
Tôi định chào tạm biệt qua cửa sổ, nhưng Nhị trưởng lão đã đi mất.
Quả thực là một lão già thiếu kiên nhẫn.
Sau khi kiểm tra xong, tôi thở dài và nói chuyện với phu xe.
“...Chúng ta có thể đi n-...Sao ngươi lại ngồi ở đó?"
Tôi định nói chúng ta có thể bắt đầu đi, nhưng hình ảnh Cửu Tiết Diệp cưỡi ngựa đã thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi hỏi hắn ta với vẻ mặt sửng sốt và rồi hắn nhìn tôi có vẻ lạ lùng
“...Đây không phải là vai trò của ta sao?”
“Ý ta là, nó là...Thôi bỏ đi, cứ làm theo ý ngươi đi.”
Tôi muốn nói rằng tôi bắt hắn ta làm thế để trừng phạt hắn, nhưng tôi nghĩ điều đó cũng ổn, nên tôi để hắn yên.
Tôi không biết tại sao nhưng Cửu Tiết Diệp có vẻ thích vị trí đó.
“Nhanh lên!”
-Hí hí!
Cỗ xe ngựa bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Con xích mã thở mạnh và tiến về phía Tiền Tuyến.
Tôi ngắm cảnh vật bên ngoài và suy nghĩ.
...Tôi đang vô cùng lo sợ về nỗi đau khổ mà tôi sẽ phải đối mặt ở đó.
Tôi nghĩ đến những công việc khó khăn mà tôi sẽ phải làm.
Gương mặt vui vẻ của Cửu Hy khi lợi dụng tôi đã giết chết cơn thèm ăn của tôi.
“Điều này… sẽ qua nhanh thôi nếu ta chịu đựng…”
Tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng tôi nói đúng.
Thời gian sẽ trôi qua nếu tôi chịu đựng.
Giống như mọi khi vậy.
Và cứ như thế...
Một năm trôi qua thật nhanh...
...