Chương 229.1: Ra trận (5.1)
Thời gian trôi qua, rồi ngày tôi ra Tiền Tuyến cũng đã đến.
Tôi thậm chí còn không được dành nhiều ngày để ở trong gia tộc, nên tôi không cảm thấy mình được nghỉ ngơi đầy đủ.
Tôi cẩn thận nhặt từng lá thư rải rác trên sàn phòng, đảm bảo rằng tôi không giẫm lên làm rách chúng.
“...Có vẻ như vẫn chưa có gì hữu ích cả…”
Tôi kiểm tra lại các lá thư một lần nữa, nhưng nghĩ lại thì chẳng có gì lọt vào mắt tôi cả...
Hoặc là những kẻ đó không làm gì nổi bật cả...
Hoặc họ đang ngăn chặn hắn ta gửi bất kỳ thông tin nào ra ngoài.
Thực sự không dễ để biết được điều đó.
Nếu tình hình như thế này...
Sẽ hơi khó để hành động khi không có thông tin.
Nếu hiện tại có vấn đề trong việc thu thập thông tin, tốt hơn hết là tôi nên giữ lại sức lực và tập trung vào việc thu thập thông tin về những nhân vật chủ chốt trong quá khứ đã chiến đấu chống lại cuộc thảm sát.
Còn về lượng khí... Bạch Ma Thạch sẽ là cách nhanh nhất.
Nhưng tại thời điểm hiện tại, Ma Bạch Môn vẫn chưa mở và viên Bạch Ma Thạch mà tôi biết là viên thạch duy nhất có lượng khí tồn đọng.
...Đó là lý do tại sao nó lại đặc biệt đến vậy.
Ma thạch thường bị mất lượng khí tồn đọng sau vài ngày kể từ khi ma vật chết.
Chúng không trở nên hiệu quả hơn theo thời gian như các loại thảo mộc và lượng khí của chúng cũng không thể duy trì được thông qua việc tích tụ.
Tuy nhiên, viên Bạch Ma Thạch mà Thiên Ma đưa cho tôi ở kiếp trước lại không như vậy.
Viên ma thạch có tuổi đời ít nhất vài thế kỷ không chỉ giữ nguyên nguồn khí lớn mà còn không bị mất đi màu sắc.
Mặc dù điều đó có thể là do đó là Bạch Ma Thạch.
Đó là một con ma vật Bạch Đẳng mà tôi thậm chí còn không dám tưởng tượng chứ đừng nói đến việc nhìn thấy nó.
Theo như ghi chép thì chỉ riêng sự tồn tại của chúng đã là một tai họa rồi.
Nên tôi thậm chí còn không biết bọn chúng mạnh đến mức nào vì tôi chưa từng được nhìn thấy một kẻ trong bọn chúng.
Liệu tôi có thể chiến thắng nếu chỉ chiến đấu một với một không?
Tôi thậm chí còn không chắc chắn liệu tôi có thể dựa vào trình độ của mình trong kiếp trước hay không?
Không hiểu sao tôi lại nhớ đến cảnh Thiết lão một mình đánh một kẻ trong số bọn chúng đến bầm dập.
Vì thế, tôi tôn trọng lão ấy hơn một chút.
Thiết lão ăn nói rất gay gắt không giống như một Đạo sĩ.
Với lại tính cách của ông cũng rất tệ khi nói đến bất cứ điều gì.
Nhưng cuối cùng, ông là một võ giả thực thụ đã thành công trong thế hệ của mình.
Mỗi lần tôi có những suy nghĩ như thế này, ông ấy lại xuất hiện với vẻ mặt kiêu hãnh và thở phì phò.
Tôi hơi nhớ Thiết lão, người đã trở nên vắng lặng.
...Ông ấy nói rằng ông ta phải ngủ trong bao lâu?
Tôi tin là ông đã nói điều đó cách đây hơn một năm.
Tôi tin rằng đó là 'Thỏa Thuận' được thiết lập với cái kẻ đang sống trong cơ thể tôi.
Vào khoảng thời gian đó, tôi đã hoàn thành công việc của mình ở Tiền Tuyến.
[Gừ...]
Tôi bắt đầu nghe thấy tên khốn đó gầm gừ ngay khi tôi bắt đầu nghĩ về hắn.
Im đi, tôi không muốn nghe tiếng động của một con thú.
Khi tôi nói những lời đó, tên khốn đó lập tức im lặng.
Tôi sắp xếp lại các lá thư một cách ngắn gọn rồi nhét chúng vào ngăn kéo và rồi nhìn quanh phòng, đảm bảo rằng mình không quên bất cứ thứ gì.
Khi tôi làm như vậy, tôi chợt nhớ rằng mình đang có rất nhiều bảo vật trên cơ thể.
Tôi có thực sự phải mang theo tất cả những thứ này không?
Tất cả chúng đều là những món trang sức không mấy nổi bật, nhưng nếu nghĩ về việc từng món trong số chúng đều là bảo vật, tôi cảm thấy có chút áp lực.
...Ừm.
Tôi đã nghĩ đến việc cất chúng trong két sắt, nhưng cuối cùng, tôi quyết định mang chúng theo.
Đặc biệt là chiếc nhẫn của Vô Danh Tôn Giả, vì dù sao thì nó cũng rất hữu dụng.
“Thiếu gia.”
"Hửm?"
“Chúng tôi đã hoàn tất việc chuẩn bị.”
“Ta sẽ ra ngoài ngay bây giờ.”
Sau khi nghe gia nhân ở ngoài phòng gọi, tôi cũng nhanh chóng bước đi.
Ngay khi tôi chuẩn bị rời khỏi phòng, một mảnh chỉ khâu trên bộ y phục tôi đang mặc đã thu hút sự chú ý của tôi.
Vết rách để lại sau khi bị xé toạc trông giống như được khâu một cách cẩu thả, vì các sợi chỉ không được gọn gàng và một số sợi còn lòi ra ngoài.
Lúc này, tôi nghĩ đến việc thay một bộ đồng phục mới.
“...”
Nhưng sau khi nghĩ về người đã làm điều này, tôi nghĩ lại thôi.
Tôi nhớ đến Vi Tuyết A, với nụ cười trên môi, mặc dù cô ấy bị kim đâm bằng đôi tay vụng về của mình.
- Thiếu gia! Nhìn này! Muội làm xong rồi!
-...Có phải là hơi kém quá không?
-Hửm... Muội đã cố gắng hết sức rồi...
Khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, mặc dù tôi đã nghĩ đến việc thay quần áo, tôi vẫn rời khỏi phòng với nụ cười trên môi.
Khi tôi đang bước về phía cỗ xe ngựa, Hồng Oa nhìn thấy tôi và vội vã chạy đến và nói.
“Thiếu gia... bộ y phục đó. Người thay một bộ mới không phải tốt hơn sao?”
Có vẻ như cô ấy đang kiểm tra bộ y phục của tôi từ xa.
Sau khi nghe vậy, tôi giả vờ như không biết gì cả.
“Phiền phức quá, chúng ta đi thôi.”
“Nhưng y phục của thiếu gia thì...”
“Ngươi thật sự muốn ta trở nên cứng đầu hơn sao? Ta chỉ định làm theo cách này thôi vì nó hơi phiền phức.”
“...Đã hiểu.”
Tôi nghe thấy Hồng Oa khẽ thở dài.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi tội nghiệp cô ấy, nhưng tôi quyết định sẽ mặc bộ y phục này vì tôi đã tự nhủ mình sẽ làm như vậy.
“Cửu thiếu gia đã đến à?”
Khi tôi đến trước cổng Cửu gia, mọi người đã chuẩn bị xong như gia nhân nói.
Đặc biệt khó tin khi nhìn thấy cỗ xe ngựa của Mạc Dung gia.
“Cảm giác gần giống như ta đang đi du ngoạn vậy.”
“Dù sao thì cũng không phải trong một thời gian ngắn đâu.”
Mạc Dung Hy Á vừa nói vừa nhún vai một cách đầy tự hào, nhưng dù tôi có nhìn kỹ đến đâu thì vẫn cảm thấy hơi quá đáng.
Mặc dù không có nhiều người, nhưng bên trong lại có quá nhiều thực phẩm và hàng hóa được lưu trữ.
Hơn nữa...
Tôi liếc nhìn những người đang đứng gần xe ngựa.
Họ là những người đàn ông trung niên, nhưng nguồn khí mà họ sở hữu không thể coi thường.
Họ có phải là hộ vệ không?
Có vẻ như họ là đoàn hộ vệ của Mạc Dung gia được phái đến để đón Mạc Dung Hy Á.
Sau khi thấy vậy, tôi hỏi Mạc Dung Hy Á.
“...Mạc Dung tiểu thư thực sự định đi sao?”
"Hả?"
“Ra Tiền Tuyến.”
“Tất nhiên rồi. Đó không phải là thỏa thuận của chúng ta sao?”
Cô ấy thực sự sẽ đi.
....Hừm
Tôi không nghĩ là cô ta thực sự sẽ đi.
Tôi đã hứa sẽ đưa nhiệt lượng cho cô, nhưng tôi không khỏi ngạc nhiên khi cô nói rằng, cô sẽ theo tôi ra Tiền Tuyến để lấy chúng.
...Cô ta thực sự khao khát nhiệt lượng của tôi đến vậy sao?
Nếu nhiệt lượng của tôi thực sự giúp ích cho tình trạng của Mạc Dung Hy Á, thì việc cô tuyệt vọng vì mạng sống của cô bị phụ thuộc vào nó cũng là điều dễ hiểu.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, Mạc Dung Hy Á vẫn tiếp tục nói với nụ cười trên môi.
“Cửu thiếu gia, đừng lo lắng.”
“Ta không lo lắng”
“...Ta không yếu đuối đến mức để Cửu thiếu gia phải lo lắng nhiều như vậy.”
“Mạc Dung tiểu thư yếu lắm.”
"..."
“Lần trước, nếu ta nhớ không nhầm thì ngay cả một đòn cũng không đỡ nổi?”
Tôi thấy ánh mắt Mạc Dung Hy Á dao động sau khi nghe tôi nói vậy.
Cảm giác như mọi căng thẳng mà tôi đã tích tụ trong nhiều thập kỷ, không, vài thế kỷ đã biến mất sau khi nhìn thấy cô như thế.
Cô ta trêu chọc tôi rất nhiều, gọi tôi là đồ yếu đuối.
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi trả thù như thế này chỉ vì cô ta chế giễu tôi trong kiếp trước, nhưng ai quan tâm chứ?
Chẳng ai biết cả.
“...Dù vậy... ta vẫn có thể tự vệ.”
“Ừm... Nếu Mạc Dung tiểu thư nói vậy thì thôi vậy.”
Tôi có thể thấy cô ấy đang cố gắng hết sức để không để lộ biểu cảm.
Nếu là tôi, tôi sẽ làm vẻ mặt khó chịu và đáp trả ngay lập tức.
Phần đó của cô ta cũng chính là tài năng.
Khi tôi đang nói chuyện đùa với Mạc Dung Hy Á...
-Sột soạt.
Có người chen vào giữa tôi và Mạc Dung Hy Á để tách chúng tôi ra.
Mạc Dung Hy Á nhướng mày khi nhìn thấy người vừa xen vào chuyện của chúng tôi.
“...Vũ Kiếm Giả...?"
Đó là Nam Cung Phi.
“Dừng lại... ngay.”
Tôi cảm thấy giọng nói của cô có vẻ lạnh lẽo đầy bí ẩn.
Cô ấy không kéo nó lên hoàn toàn, nhưng tôi cảm nhận được một chút Lôi khí trên vai cô.
...Cô ấy trông giống như một con miêu đang giương móng vuốt.
Với tôi thì thấy vậy, nhưng với Mạc Dung Hy Á thì Nam Cung Phi có vẻ khá đáng sợ, nên cô ấy quay lại và bước về phía cỗ xe ngựa của mình.
- Hẹn gặp ngươi vào lần tới.
Cô ta đã nói vậy trước khi rời đi.
Nam Cung Phi, người nhìn theo Mạc Dung Hy Á bước đi, có vẻ thư giãn khi cô tiến lại gần tôi một chút và đứng yên.
“Cái vẻ mặt thỏa mãn đó của ngươi là sao thế?”
“..Ta... Thắng...”
Cô ấy có vẻ tự hào như thể vừa giành được một chiến thắng lớn.
Cô trông khá dễ thương, nhưng tôi không hiểu tại sao cô lại cảnh giác với Mạc Dung Hy Á đến vậy.
Có phải vì cả hai đều giống miêu không?
Họ có một số điểm giống với loài miêu.
Tuy nhiên nếu phải lựa chọn thì Mạc Dung Hy Á sẽ phù hợp hơn.
“Đúng vậy, nhưng ngươi có...”
"...Hửm...?"
“Không... Không có gì đâu.”
Tôi định hỏi liệu cô có đủ khả năng để đi theo tôi không?
Nhưng giữa chừng tôi lại ngậm miệng.
Tôi nhớ Nam Cung Phi đã nói với tôi rằng cô không muốn tôi hỏi cổ những câu hỏi như vậy.
Không giống như cỗ xe ngựa của Mạc Dung gia, Nam Cung Phi không thực sự yêu cầu gia tộc của mình chuẩn bị bất cứ thứ gì cho cô.
Có vẻ như cô đã nói với họ trước vì không còn thành viên nào của Nam Cung gia ở lại Cửu gia nữa.
...
Tôi nghe nói có một số gia nhân chăm sóc Nam Cung Phi...
Nhưng có vẻ như họ không phải lúc nào cũng ở bên cô...
Với lại họ ngủ ở phía khu thuộc tòa phủ đệ của tôi, nên có vẻ như gia nhân của tôi cũng đã quen với điều này, vì họ cũng chăm sóc Nam Cung Phi cùng với tôi.
Tính cách của Nam Cung Phi từ trước đến nay vẫn luôn... vô tâm.
Vì cô chưa bao giờ thực sự quan tâm đến mọi thứ xung quanh, ngay cả khi gia nhân phạm lỗi và có vấn đề, cô cũng sẽ bỏ qua.
Bởi vì điều này, việc chăm sóc cô có lẽ cũng dễ dàng hơn đối với những gia nhân.
“Nhưng dù vậy, chẳng phải ngươi gần như không chuẩn bị gì cả sao?”
"...Hửm?"
Một vài bộ y phục, một số thanh kiếm dự phòng và một món trang sức tôi tặng cô ấy.
Đó là tất cả những gì Nam Cung Phi mang theo.
“Họ... không cung cấp thức ăn ở đó sao?”
“Họ sẽ cung cấp... nhưng có lẽ họ sẽ tự nấu ăn cho bản thân.”
“Ta... giỏi ăn những thứ dưới đất.”
“Làm ơn đừng ăn những thứ như thế...”
Liệu cô có thực sự là dòng dõi huyết thống của một đại gia tộc danh giá nào đó không?
Thật kỳ lạ khi tôi lại là người thắc mắc liệu ai đó có phải là dòng dõi huyết thống của một đại gia tộc hay không?
Nhưng Nam Cung Phi lại là một trường hợp khá cực đoan.
Cô không hề quan tâm hay hối tiếc gì về mọi thứ xung quanh.
Mặc dù gần đây cô đã khỏe hơn một chút.
Có vẻ như cô đi bộ thường xuyên hơn và ăn uống đầy đủ.
Cô trông rất khác so với Ma Kiếm, kẻ chỉ thèm khát thanh kiếm và sự tàn sát trong kiếp trước của tôi.
Vậy là đủ rồi.
Ừm, vậy là đủ rồi.
Ngay từ đầu, hy vọng vào điều gì đó hơn thế đã là điều kỳ lạ.
“Xe ngựa không được phép vào giữa chừng và phải quay lại, vì vậy ngươi nên đi ngủ.”
"......Được rồi."
Sau khi nghe tôi nói thế, Nam Cung Phi ngáp một cái rồi lên xe ngựa.
Như tôi đã nói, xe ngựa không thể di chuyển được ở cái địa hình như vậy giữa chừng, nên chúng tôi phải bắt đầu đi bộ từ đó.
Vì vậy, mọi người nên khôn ngoan giữ lại năng lượng của mình trước thời điểm đó.
Rốt cuộc, địa hình đó thật là hỗn loạn.
“Thiếu gia.”
“Hửm? Ồ, Mậu Diễn...”
Ngay lúc tôi định chào Mậu Diễn, tôi dừng lại giữa chừng khi thấy Cửu Tiết Diệp đứng sau hắn ta.
Tên đó...
Cửu Tiết Diệp mặc một bộ y phục khác với thường phục của hắn.
Đó không phải là bộ y phục mà những người có quan hệ huyết thống trong gia tộc mặc, mà là bộ y phục mà các kiếm giả của Cửu gia mặc.
Sau khi thấy vậy, tôi hỏi Cửu Tiết Diệp.
“Ngươi thực sự định...như vậy sao?”
"Ừm."
Hắn ta trả lời một cách chắc chắn.
Như thể hắn đã quyết định rồi.
"...Được rồi."
Tôi muốn hỏi hắn ta thêm điều gì nữa, nhưng tôi chẳng bận tâm mà chỉ gật đầu.
Nếu hắn đã quyết định tìm con đường riêng của mình thì tôi không có quyền phán xét hắn.
Sau khi nghe tôi nói vậy, Cửu Tiết Diệp hơi cúi đầu xuống.
Tôi không biết hắn sẽ đưa ra lựa chọn gì và sẽ đạt được điều gì khi theo tôi ra Tiền Tuyến, nhưng tôi hy vọng hắn ta sẽ đưa ra những lựa chọn mà hắn cho là đúng đắn.
Chỉ khi đó tôi mới không phải kết liễu hắn.
"Mậu Diễn."
“Vâng, thiếu gia."
“Tại sao ngươi lại đi?"
"...Hả?"
“Ngươi không cần phải đi theo ta đâu.”
Mậu Diễn là hộ vệ của tôi, nhưng hắn ta không cần phải theo tôi ra Tiền Tuyến.
Hắn đã đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh khi còn rất trẻ và hắn ta có thể được miễn khỏi chức vụ của mình sau khi làm việc lâu như vậy ở Cửu gia.
Nếu muốn, hắn có thể gia nhập Nhất kiếm đội.
Mặc dù tôi không biết Tam kiếm đội và Tứ kiếm đội sẽ phản ứng thế nào với điều đó.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng không nhất thiết phải ở lại hộ vệ và trông chừng tôi.
Câu hỏi của tôi buồn cười đến vậy sao?
Mậu Diễn che miệng để giấu đi nụ cười hiếm khi thấy.
“Sao ngươi lại cười thế?"
Thật là khó chịu.
“..K-Không có gì. Chỉ là ta không ngờ thiếu gia lại nói như vậy...”
“Lời ta nói có gì sai?”
Tôi nói thế vì tôi quan tâm đến hắn ta, vậy thì có gì buồn cười chứ?
“...Ta không có ý định rời xa thiếu gia.”
“Ngươi điên à..?"
“Cái gì?"
“Nếu ngươi đã đạt được nhiều như vậy, ngươi nên đến một nơi tốt hơn. Ngươi nghĩ ngươi có thể đạt được bao nhiêu từ vị trí này?"
Tốt hơn hết là hắn ta nên từ bỏ nghề hộ vệ và bắt đầu hành trình trở thành một võ giả.
Điều này đặc biệt đúng với một người có tài năng như Mậu Diễn.
Tuy nhiên, Mậu Diễn dường như có ý tưởng khác khi trả lời.
“Ta còn phải học hỏi nhiều từ thiếu gia.”
“...”
Tên nam nhân này chắc chắn không bình thường.
Hắn không còn gì để học nữa nên đã chọn học từ tôi?
Hắn ta thực sự bị điên sao?
Tôi đã nghiêm túc cân nhắc đến việc cho hắn đi nghỉ một thời gian.
Tôi sắp bước ra xa Mậu Diễn, gần như cảm thấy ghê tởm hắn ta.
“Ta không biết về điều gì khác, nhưng ngươi chắc chắn có may mắn với mọi người.”
“...Ông đến khi nào?"
Một bàn tay khổng lồ vòng qua vai tôi với giọng nói nặng nề.
“Haha...! Ta tình cờ đi ngang qua thôi.”
Đó chính là Nhị trưởng lão, người đã gần như bình phục hoàn toàn.
“Tại sao lúc nào ông cũng nói là tình cờ đi ngang qua thế?”
“Không phải lão già này có thể tình cờ đi ngang qua và nằm xuống đâu.”
“Có thể đúng như vậy...”
“Nếu lão thái gia của ngươi kéo cả thân thể già nua của mình đến đây, ngươi nên cảm tạ ông ấy! Nhưng thay vào đó... ngươi lại cãi nhau với ông ấy trước... Chậc chậc...”
“Ta vừa nhìn thấy ông, Nhị trưởng lão, ta liền cảm thấy đau đầu.”
“Muốn ta chữa cho ngươi không? Lão già này giỏi việc này lắm.”
“Đó là bạo lực, không phải chữa bệnh. Xin hãy hạ nắm đấm xuống.”
Ông ta luôn chọn bạo lực trước tiên.
Với lại phần nào của ông ấy đã già rồi...? Ông vẫn đáng sợ.
“Ta nghe nói ngươi sẽ ở ngoài đó một năm. Nếu ngươi thấy lo lắng, ngươi có muốn ta đi cùng không?”
“Không, ta không cần ông hay bất kỳ ai khác. Ta chỉ muốn đi một mình”
“Hehe, ước mơ của ngươi lớn đấy."
Tại sao ông ấy lại nói rằng tôi mơ ước lớn lao khi tôi chỉ muốn đi một mình?
“...Thôi được rồi. Ta sẽ đi ngay đây.”
“Ngươi đang hờn dỗi à?"
“Ta không phải.”
Nói chuyện với lão ta càng nhiều chỉ khiến đầu tôi đau hơn.
Ugh, đầu tôi...
Khi tôi đang nghĩ đến việc lấy tay ôm đầu.
Nhị trưởng lão lại nêu ra một chủ đề khác.
“Dương Thiên.”
"Hửm...?”
“Ngươi có cơ hội nói chuyện với Diên Tư không?”
"Hả?"
Tại sao ông lại đột nhiên nhắc đến Cửu Diên Tư?
Tôi không hiểu tại sao Nhị trưởng lão lại hỏi câu hỏi này.
Tuy nhiên...
“...Ừm, ta đã cố gắng gặp tỷ ấy.”
Tôi đã cố gắng đến thăm Cửu Diên Tư riêng.
Nhưng cuối cùng tôi đã không thể làm được điều đó.
“Có vẻ như tỷ ấy không có ý định nhìn mặt ta.”
"... Ừm."
Theo Cửu Nhân Hoa, muội ấy đã đến thăm cô.
Nhưng Cửu Diên Tư có vẻ như muốn tránh mặt tôi.
Một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại cô, nên kệ đi.
Tôi cũng không vội nên tạm thời hoãn lại, nghĩ rằng sẽ gặp lại cô vào một ngày nào đó trong tương lai.
Nhân tiện, kể từ khi Thần Y và Gia Cát Hách rời khỏi gia tộc, Cửu Nhân Hoa có vẻ không vui lắm.
Dù sao thì họ cũng là bằng hữu tốt của nhau mà?
Tôi nên nói chuyện với Gia Cát Hách trước khi hắn ta rời đi.
Thật không may là tôi không thể có một cuộc nói chuyện tử tế với hắn...
Tôi thấy rất thất vọng...
“...Hửm? Ta cảm thấy một luồng sát khí từ đâu đó.”
Nhị trưởng lão xoa xoa vai mình bằng hai bàn tay khổng lồ.
Như thể ông ta bị ớn lạnh.
“Giờ nghĩ lại thì Nhân Hoa đã không đến.”
“Muội ấy hẳn phải ngủ rồi.”
Sáng sớm, tôi thấy cô ấy khóc nức nở, khi nghe nói rằng tôi lại sắp đi đâu đó.
Vì cảm thấy tội nghiệp cho cô, tôi đã điểm huyệt để cô ấy ngủ.
Tôi nghĩ tốt hơn là cứ để cô ngủ đi.
Mặc dù điều đó có chút bất công với cô ấy.
Tôi phải làm cô cảm thấy vui hơn bằng cách tặng cô một món quà khi tôi trở về.
Nhưng khi tôi trở về gia tộc thì Cửu Nhân Hoa đã không còn ở trong gia tộc nữa.
Mai Hoa Kiếm Nữ gửi thư nói rằng cô ta sẽ sớm trở về và họ sẽ lên đường đến Hoa Sơn ngay khi cô trở về.
“Ta sẽ đi ngay bây giờ.”
“Được rồi, đừng để bị thương và đi đường an toàn nhé.”
“Người nên cẩn thận hơn là ông đấy. Ta bảo ông đừng để bị thương nữa... Ôi trời! Ông có thể đừng dùng đến bạo lực mỗi lần được không?”
“...Cửu Hy hẳn đang đợi ngươi đến, vì dù sao thì nó cũng đã đợi rất lâu để được luyện tập cùng đệ đệ mình rồi.”
“Thật là một thông tin không mong muốn.”
“Và cái này nữa.”
Vừa thấy Nhị trưởng lão lấy ra một lá thư, tôi đã gầm gừ ngay.
“...Sao thế, tại sao ngươi lại hành động như vậy?”
“Lần này ông định cho ta cái gì? Đừng đưa cho ta cái đó."
Nghĩ đến việc tôi gặp rắc rối như thể có một quả bom phát nổ mỗi lần Nhị trưởng lão đưa cho tôi thứ gì đó.
Tôi tự nhủ rằng lần này tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì từ ổng nữa.
“Ngươi không định lấy nó sao?”
“Có thể là ông lại giấu điều gì đó bên trong, vậy làm sao ta có thể tin tưởng và nhận của ông được?”
Lần này tôi sẽ không lấy nó, ngay cả khi tôi chết-
"Kể cả khi đó là chuyện về Tuyết A?”
Ít nhất thì đó là những gì tôi nghĩ, nhưng tôi đoán là tôi có thể bỏ qua lần này.
...