Chương 228.1: Ra trận (4.1)
Vi Tuyết A rời đi.
Cô thậm chí không để lại một lời nhắn nào mà rời khỏi Cửu gia cùng với Kiếm Tôn.
...Tại sao vậy?
Đó là một sự từ biệt rất đột ngột.
Tôi mong đợi rằng Vi Tuyết A sẽ rời khỏi Cửu gia vào một ngày nào đó...
Nhưng tôi không ngờ cô lại rời đi sớm như vậy.
Hơn nữa.
Cả Thần Y nữa.
Khi nghe tin Kiếm Tôn rời đi cùng Vi Tuyết A, tôi cũng phải đối mặt với tin tức rằng Thần Y cũng đã rời đi.
Tôi hỏi Hồng Oa về chuyện này, nhưng cô ấy nói với tôi rằng Kiếm Tôn và Vi Tuyết A đã biến mất vào giữa đêm khi mọi người đang ngủ, mà không để lại một lời nhắn nào.
Vì thế, cô đã hỏi gia tộc rằng liệu họ có thực sự mất tích không và Tổng quản nói với cô rằng hai người đó đã rời khỏi gia tộc.
Điều này có nghĩa là phụ thân đã biết về chuyện này.
Kiếm Tôn và Vi Tuyết A rời đi.
Phụ thân đã biết chuyện này sẽ xảy ra.
...Sao Vi Tuyết A lại không nói gì với tôi?
Tôi tự hỏi.
Tại sao Vi Tuyết A lại không nói gì với tôi về chuyện này?
Cô không biết là mình sẽ phải rời đi sao?
Vậy tại sao cô lại không để lại một lá thư?
Cô ấy đang ở trong tình huống như thế nào để...
Khi những suy nghĩ của tôi đang chìm sâu hơn.
-Sột soạt.
Tôi cảm thấy có ai đó nắm lấy bàn tay tôi.
Người đang đi cùng tôi là Nam Cung Phi.
“...Bình tĩnh nào...”
Cô hơi ngước nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
Nghĩ lại trước đây tôi từng ngưỡng mộ cô, tôi thấy thật lạ lẫm.
“Ngươi có ý gì khi bảo ta bình tĩnh lại, ta ổn mà?”
Tôi lên tiếng nói, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tâm trí tôi như bị xé toạc ra như thể có một trận động đất bên trong, nhưng tôi không thể để lộ điều đó ra.
Tất nhiên, ngay cả khi tôi cố gắng che giấu thì Nam Cung Phi vẫn có thể nhận ra.
“Ngươi có thấy không?"
"...Cái gì...?"
“Lúc Tuyết A rời đi.”
Nam Cung Phi lắc đầu sau khi nghe câu hỏi của tôi.
Cô cũng không nhìn thấy ư?
"...Ta hiểu rồi."
Tôi tự hỏi tại sao Vi Tuyết A lại bỏ đi đột ngột như vậy.
Tại sao vậy?
Nhưng thật kỳ lạ khi ngay từ đầu cô đã ở lại Cửu gia lâu như vậy.
Bất chấp những suy nghĩ làm tôi đau nhói, sau cùng thì đó chính là sự thật.
Việc Vi Tuyết A dành nhiều thời gian cho tôi như vậy ngay từ đầu có vẻ không ổn.
Khi tôi gặp Vi Tuyết A lần thứ hai trong kiếp trước...
Vào khoảng thời gian đó, tôi bị Ngũ kiếm đội kéo ra Tiền Tuyến vì đã gây ra một rắc rối lớn.
Vi Tuyết A mà tôi biết lúc đó rất khác biệt so với Vi Tuyết A hiện tại.
Cuộc gặp mặt đó cũng chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn.
Khi chúng tôi gặp nhau, thì đúng lúc Vi Tuyết A đang được nhắc đến rất nhiều vì cô chính thức là người kế nhiệm của Kiếm Tôn.
Đó là lý do tại sao việc Vi Tuyết A ở bên tôi ngay từ đầu đã là điều kỳ lạ.
Qua nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, một vài thứ đã thay đổi vì sự hồi quy của tôi.
Sau khi bị vặn vẹo và vặn vẹo, không ngờ nó lại kết thúc như thế này.
Mặc dù biết tất cả những điều đó, tâm trí tôi trở nên trống rỗng sau khi nghe tin Vi Tuyết A rời đi.
Tôi có từng nghĩ rằng tôi có thể ở bên cô ấy mãi mãi chỉ vì chúng tôi đã ở bên nhau một thời gian không?
Tôi đã có một mong muốn thật đáng xấu hổ.
Tôi đã quên mất vị trí của mình.
- Thiếu gia!
Sau khi phảng phất nghe thấy giọng nói đó, tôi lập tức quay lại mà không suy nghĩ gì thêm.
Mặc dù tôi biết rằng Vi Tuyết A sẽ không còn ở đó khi tôi quay lại.
Tôi có bị mất trí không?
Liệu việc Vi Tuyết A rời khỏi gia tộc có thực sự là điều khiến tôi bối rối đến thế không?
Hoặc nếu không phải vậy, có phải vì tôi nhận ra Vi Tuyết A quan trọng với tôi hơn tôi nghĩ không?
Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng tôi quá bàng hoàng vì chuyện này.
********************
Một vài ngày đã trôi qua.
Sau khi hoàn thành việc bế quan và giải quyết một số việc còn tồn đọng, tôi đã luyện tập nhiều lần.
Tôi đốt cháy khu vực tập luyện bằng ngọn lửa và dập tắt chúng đi nhiều lần.
Việc luyện tập đơn thuần không làm hao mòn lượng khí ổn định mà tôi đã đạt được trong quá trình bế quan, vì vậy tôi có thể sử dụng nó vô tận.
Vẽ một đường thẳng bằng đầu ngón tay, tôi đốt cháy cảm xúc của mình bằng ngọn lửa.
Thiết lão, người mà tôi có thể xin lời khuyên, hiện không có mặt ở đây.
Ông ấy sẽ ngủ một thời gian.
Đó chính là vào lúc cuộc trò chuyện của tôi với con quái vật.
Tôi đã học được nhiều điều trong lúc bế quan của mình, nhưng đó cũng là khoảng thời gian khiến tôi đặt ra nhiều câu hỏi hơn.
Tôi đã phải tìm kiếm không ngừng lý do tại sao tên khốn đó lại ở trong cơ thể tôi.
Cuối cùng thì tôi đã tìm được câu trả lời nào chưa?
Tôi không thể làm được.
Có thể tôi không tìm được câu trả lời, nhưng tôi đã hiểu sơ qua về nó.
Nếu phải so sánh thì đó là sự hiểu biết nhỏ như móng tay.
Tuy nhiên, như thế cũng là quá nhiều.
...Thật ra thì nó khá là choáng ngợp.
Nếu tôi thể hiện lòng tham nhiều hơn một chút khi nói chuyện với tên khốn đó, thì có thể tôi đã bị nuốt chửng lấy.
Nhìn lại thì điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.
[...Grr... Crk...]
Hãy nhìn vào nó ngay bây giờ.
Tôi có thể cảm thấy tên khốn đó đang lấy lại sự thèm ăn như thể nó chưa được thỏa mãn.
....Sẽ tốt hơn nếu tôi không biết về câu chuyện này.
Nếu tôi không biết về sự nguy hiểm của tên khốn này, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Bởi vì điều đó có nghĩa là tôi sẽ không còn phải lo lắng về một điều gì nữa.
[Đồ ăn...]
Khi nghe thấy giọng nói lầm bầm có phần không hài lòng, tôi nghiến chặt răng.
Im đi, lát nữa ngươi sẽ được ăn mà không cần phải thúc dục ta.
[...Grrrr...]
Tên khốn đó có thể đang kêu gừ, nhưng có lẽ nó đã hiểu được ý tôi.
-Bừng!
Ngọn lửa của tôi vẫn được bổ sung luồng khí Đạo giáo để có được xích sắc hồng sắc như vậy.
Luồng khí Đạo giáo có thể ổn định dòng khí có phần điên cuồng của Cửu gia và có tác dụng ngăn chặn sự phản phệ của một môn võ thuật thô bạo.
-Rắc.
Tôi nắm chặt tay để kiểm soát luồng khí của mình.
Dòng khí bắt đầu chảy từ đan điền của tôi tràn vào tâm đan điền, khiến ngọn lửa mà tôi triệu hồi trở nên dày đặc và lớn hơn.
Trong khi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, tôi bắt đầu giải phóng một loại khí khác ẩn trong cơ thể mình.
-Bụp.
Cơ thể của tôi sẽ trở nên cường hóa hơn trong chốc lát khi tôi có được sức mạnh và nhiệt lượng tôi tích tụ bùng phát và bao phủ xung quanh.
Cùng với đó...
- Phừng phựt!
Hồng sắc nhuộm lấy ngọn lửa của tôi tăng dần chuyển sang thanh sắc.
“...”
Tôi trộn lẫn Huyết khí vào ngọn lửa của mình.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa thanh sắc đang cháy dữ dội trước mắt mình, tên khốn đó phàn nàn trong tâm trí tôi.
[...Điều này... Ta không... thích nó...]
Tên khốn đó ghét Huyết khí.
Nói chính xác hơn thì tên khốn đó muốn nuốt chửng nó, nhưng có vẻ như nó không thích dòng khí đó lưu chuyển trong cơ thể tôi.
Hãy ngừng phàn nàn và giữ im lặng.
Tôi không quan tâm tới ý kiến của tên khốn đó.
Sau khi vung ngọn lửa thanh sắc lên không trung vài lần trong khi điều khiển nó...
-Bụp.
Ngọn lửa thanh sắc của tôi đột ngột tắt lịm đi.
“ Phù.”
Tôi vẫn cảm thấy khó khăn khi sử dụng nó trong một khoảng thời gian dài.
“Nếu ta cố chịu đựng, ta nghĩ ta có thể chịu được trong vài phút.”
Có lẽ tôi sẽ chịu đựng được lâu như vậy nếu tôi cố gắng hết sức.
Nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra nếu tôi không nghĩ đến lực phản phệ mà tôi sẽ phải đối mặt sau đó.
- Tí tách... tí tách.
Mặc dù tôi chưa bao giờ đổ mồ hôi trong suốt quá trình tập luyện thể chất, nhưng giờ tôi bắt đầu đổ mồ hôi, chỉ vì tôi tập luyện một chút.
Đúng như dự đoán, điều này không liên quan đến lượng khí mà tôi sở hữu.
Bất kể tôi có bao nhiêu loại khí trong cơ thể hay tôi có khả năng kiểm soát nó tốt đến đâu, tôi cảm thấy tất cả những điều đó đều không quan trọng khi sử dụng Huyết khí.
“Ta sẽ không sử dụng nó trừ khi thực sự cần thiết.”
Trừ khi tôi đang ở trong tình huống thực sự nguy hiểm, tôi thấy khôn ngoan hơn khi không sử dụng Huyết khí.
Bởi vì tôi cũng phải tìm hiểu lý do tại sao Huyết Ma lại đưa ra thứ này vào trong cơ thể của tôi.
...
Khi tôi đang thở dốc sau khi kết thúc buổi tập luyện ngắn ngủi, tôi cảm thấy có sự hiện diện đang tiến về phía này.
“Làm tốt lắm, thiếu gia.”
“...À, đa tạ...”
Tôi tự động đưa tay ra nhưng lại dừng lại giữa chừng.
Đó là vì người đưa nước cho tôi sau buổi tập đã thay đổi và tôi cảm thấy ngại ngùng.
“Thiếu gia…?”
“Không có gì đâu. Đa tạ.”
Hồng Oa nhìn tôi một cách lạ lùng vì điều đó.
Tôi tránh giao tiếp bằng mắt và uống nước.
Sau khi giải khát, tôi hỏi Hồng Oa bằng giọng tử tế.
“Không có chuyện gì xảy ra, đúng không?”
“Đúng, không có gì cả. Ta nghĩ đây là lần thứ tư thiếu gia hỏi điều này trong ngày hôm nay."
“Và ngươi đã trả lời cả bốn lần?”
"Đúng."
“Ta đã làm thế ư? Xin lỗi.”
Tôi gãi má với nụ cười ngượng ngùng.
Chẳng có kế hoạch gì sắp tới nên việc cô ấy khó chịu khi tôi liên tục hỏi cô ấy cũng là điều dễ hiểu.
“Thiếu gia hỏi là vì Tuyết A phải không?”
“Không nhất thiết.”
“...”
Hồng Oa vẫn nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, nhưng tôi không để ý và đi ngang qua Hồng Oa.
Bởi vì tôi phải tắm rửa vì người tôi đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Khi đi ngang qua cô, tôi nói với Hồng Oa.
“Ngươi có thể chuẩn bị bữa ăn được không?”
“...Ta sẽ làm.”
“Được rồi, đa tạ.”
Sau khi tôi rời khỏi khu vực tập luyện, Hồng Oa, người ở lại một mình trong chốc lát, bỗng thở dài.
“...Tuyết A, muội đi đâu thế?”
Hồng Oa vô cùng sốc khi thiếu nữ mà cô đối xử như muội muội đột nhiên biến mất.
Nhưng người bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi chuyện này có lẽ là Thiếu gia.
Ngay cả bây giờ, Thiếu gia vẫn bước đi với đôi mắt đờ đẫn đó.
Thật không hay ho gì khi một hậu duệ trong một gia tộc danh giá lại hành động như vậy chỉ vì một gia nhân biến mất.
Nhưng xét đến mối quan hệ giữa Vi Tuyết A và Cửu Dương Thiên, Hồng Oa có thể hiểu được đôi chút.
Không chỉ Cửu Dương Thiên đặc biệt quan tâm đến Vi Tuyết A, mà mọi người trong gia tộc cũng biết rằng Cửu Dương Thiên đối xử với Vi Tuyết A rất khác biệt so với những người khác.
Sau khi lo lắng một chút, Hồng Oa lắc đầu để xua đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Vi Tuyết A, người được mọi người yêu mến, rời đi cũng khiến cô tổn thương.
Nhưng cô biết rằng mình không thể để suy nghĩ này ảnh hưởng đến công việc của mình.
Hồng Oa bước nhanh theo sau Cửu Dương Thiên.
****************
Sau khi ăn xong, tôi đi bộ qua lối mòn trong khu rừng của Cửu gia.
Nam Cung Phi rõ ràng đang ở trước mặt tôi.
Gần đây, Nam Cung Phi bắt đầu xuất hiện vào giờ ăn ngay cả trong quá trình luyện tập.
Tôi tin là Đường Tố Nhiệt đã đến Tứ Xuyên.
Tôi đã biết chuyện đó sẽ xảy ra nên không quá ngạc nhiên.
Đường Tố Nhiệt đã nói với tôi rằng cô ấy phải trở về Tứ Xuyên một thời gian.
Cô đã nói với tôi rằng cô sẽ quay lại trước khi quá trình bế quan của tôi kết thúc, nhưng rõ ràng là điều đó sẽ không xảy ra.
Khoảng cách giữa Tứ Xuyên và Sơn Tây quá xa nên cô không thể hoàn thành công việc chỉ trong vòng hai tháng.
“Bây giờ khi ta nghĩ về điều đó."
"...Hửm?"
“Ngươi định làm gì?"
Khi đang đi trên đường, tôi hỏi Nam Cung Phi, người đang lặng lẽ bước đi bên cạnh tôi.
Tôi phải ra Tiền Tuyến vì lệnh của gia tộc.
Tôi không thực sự bận tâm đến việc đi, nhưng Nam Cung Phi mới là vấn đề.
Rốt cuộc thì tôi không thể để cô ở lại một mình trong gia tộc được.
“Ngươi có muốn quay về gia tộc của mình một chút không-?”
“Ta sẽ đi với ngươi.”
Cô ấy trả lời một cách chắc chắn, đây là điều tôi không ngờ tới.
“...Đến nơi đó?”
"Đúng."
“Tại sao ngươi cũng đến đó?”
Tôi không chỉ đến đó trong một thời gian ngắn, cũng không phải là một khoảng thời gian ngắn.
Vì thế Nam Cung Phi cũng không cần phải bận tâm đi đến đó cùng tôi.
Suy cho cùng, một ngày nào đó cô cũng sẽ ra Tiền Tuyến.
Đây là nơi mà mọi hậu bối trong các đại gia tộc đều đến ít nhất một lần trong đời.
Vì vậy, cô không cần phải theo tôi ra Tiền Tuyến.
“...Ngươi cũng đi..."
"..."
Tôi trở nên ngớ ngẩn khi nghe Nam Cung Phi nói như thể chuyện đó chẳng có gì.
Câu trả lời của cô ấy rất đơn giản và ngắn gọn, nhưng sức nặng của những lời nói đó nặng nề hơn nhiều so với tôi nghĩ.
“Ta sẽ không... đi đâu cả...”
“Ngươi làm gì....”
“...Cho nên... ngươi không cần phải lo lắng.”
Sau khi nghe cô nói chuyện trong khi nghiêng đầu, tôi cảm thấy như thể bị đánh vào đầu.
Lo lắng?
Nam Cung Phi nói như thể tôi đang lo lắng về điều gì đó...
Nhưng tôi không thể hỏi cô xem tôi đang lo lắng điều gì... vì trong thâm tâm tôi biết rõ.
Tôi lo ngại về khả năng Nam Cung Phi cũng sẽ rời đi.
Đó là do tôi đang chiếm hữu mà không cư xử đúng với độ tuổi của mình.
...Nam Cung Phi có để ý điều đó không?
"...Và..."
Khi tôi đang cố kìm nén nỗi xấu hổ dâng lên tận cổ họng, Nam Cung Phi nói thêm.
“...Tuyết A... sẽ... sớm quay lại thôi.”
“...Làm sao ngươi biết được điều đó?”
“Ta biết... nhưng tại sao ngươi lại không?”
"Cái gì?"
“Sao ngươi lại không biết...trong khi ta biết?”
Chắc chắn cô ấy sẽ quay lại.
Nhưng tại sao ngươi lại không biết điều đó?
Nam Cung Phi khiển trách tôi bằng giọng nói có phần bối rối.
Hơn nữa, tôi còn cảm thấy như cô đang bảo tôi hãy thoát khỏi những lo lắng vô nghĩa đó.
Sau đó, cô bước về phía trước với bước chân nhẹ nhàng.
“Nếu Tuyết A không quay lại thì chúng ta có thể đi tìm Tuyết A.”
”...”
“...Đó... là những gì ta đã làm."
Cô cũng đã làm như vậy chỉ để gặp lại tôi.
Đó là những gì mà Nam Cung Phi thì thầm với tôi.
Cô ấy có thể đã nói những lời đó một cách thẳng thắn.
Nhưng tôi cảm thấy như chúng đang lắp đầy bên trong sự trống rỗng của tôi.
Đúng vậy, đơn giản là tôi đang đi tìm cô ấy.
Đơn giản vậy thôi.
Tất cả những gì tôi phải làm là đi tìm cô ấy nếu tôi muốn gặp cô ấy.
Nhưng tôi đã vật lộn lâu như thể việc đó khó khăn đến thế, điều mà thực sự tôi không thể hiểu nổi.
Có thực sự khó để tìm thấy cô chỉ vì tôi không biết cô biến mất ở đâu không?
Quan trọng hơn là tôi đã không cố gắng đi tìm cô ấy.
Vì một lý do nào đó, tôi nghĩ rằng mình phải làm điều đó.
Vì một lý do nào đó, tôi nghĩ rằng tôi không được phép đi tìm Vi Tuyết A khi cô rời đi.
Đó là điều tôi tự nhủ trong suốt thời gian đó khi lùi lại một bước.
Tôi thực sự có thể sử dụng lời khuyên của Thiết lão vào những lúc như thế này, nhưng lúc này ông ấy đang ngủ.
Sau khi nghe lời nói của Nam Cung Phi, tôi không khỏi bật cười.
“Đúng vậy, việc duy nhất ta phải làm là đi tìm cô ấy.”
"...Ừm."
Đây là những gì xảy ra khi một người tuy ngu ngốc nhưng cũng có nhiều suy nghĩ.
Rốt cuộc, họ quên mất rằng có một con đường đơn giản ngay trước mặt họ.
Vì cảm thấy biết ơn những lời nói của cô, tôi đưa tay về phía đầu Nam Cung Phi để xoa đầu cô một cách vô thức.
“...Ta thực sự xin lỗi vì đã làm phiền Cửu thiếu gia lúc này.”
Nhưng một giọng nói ngẫu nhiên của ai đó đã xen ngang chúng tôi.
Khi tôi kiểm tra xem đó là ai thì ngạc nhiên thay đó lại là Mạc Dung Hy Á.
Tại sao cô ta lại ở đây...?
Có vẻ như tôi có rất nhiều suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, vì tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của Mạc Dung Hy Á mặc dù cổ đã đến gần như vậy.
Nhưng có vẻ như tôi không phải là người duy nhất giật mình.
Nam Cung Phi cũng có vẻ ngạc nhiên, bởi vì cô đang trừng mắt nhìn Mạc Dung Hy Á.
“Làm ơn đừng nhìn ta như thế, Vũ Kiếm Giả. Ta đã suy nghĩ rất nhiều về việc khi nào nên xen ngang hai người."
“...”
Sau khi nghe Mạc Dung Hy Á nói vậy, Nam Cung Phi quay đầu lại sau khi phát ra tiếng 'Hừ’ một tiếng kêu hiếm khi nghe thấy từ cô.
...Tại sao mối quan hệ của họ lại tệ đến vậy?
Không hiểu sao Nam Cung Phi, người vốn thân thiện với Đường Tố Nhiệt và Vi Tuyết A, lại không mấy hòa đồng với Mạc Dung Hy Á.
Tôi bước lại gần Nam Cung Phi một chút để rút ngắn khoảng cách và hỏi Mạc Dung Hy Á.
“Có chuyện gì mà Mạc Dung tiểu thư lại tới đây thế?"
Nếu cô ta đến đây vì nhiệt lượng của tôi, tôi đã cho cô một ít sau khi gặp cô từ vài ngày trước.
Tôi nghe nói cô không thể xử lý quá nhiều việc nên chúng tôi đã lên kế hoạch chỉ gặp nhau một lần một tuần nếu tôi nhớ không nhầm.
“Ồ, cũng không có gì đặc biệt... nhưng nếu Cửu thiếu gia ra Tiền Tuyến thì sẽ thành vấn đề vì thỏa thuận của chúng ta.”
"...Hửm?"
Có thể là như vậy.
Mạc Dung gia đã nói rằng họ sẽ tự mình giải quyết chuyện này nên tôi không bận tâm đến chuyện này nữa.
Đó có phải là vấn đề không?
“Vì vậy chúng ta quyết định đi cùng Cửu thiếu gia."
“...Cái gì?"
“Tiền Tuyến. Có vẻ như ta phải đi cùng Cửu thiếu gia.”
Mạc Dung Hy Á trả lời tôi với nụ cười quyến rũ trên môi.
-Rắc.
”...!”
-Roẹt!
Ngay khi tôi nghe thấy câu trả lời của Mạc Dung Hy Á, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống mặt tôi vì luồng Lôi khí mà tôi cảm thấy từ phía sau.
...