Chương 221:Tung hoành thiên hạ thần làm vua

Rome đúng là một thành thị đầy màu sắc truyền kỳ, theo truyền thuyết thì người sáng lập Thiên Minh là đại sư Pietro cũng bắt đầu xây dựng tổ chức ở đây. Đệ tử của ngài là Wario sau này được gọi là thích khách mạnh nhất trong lịch sử Thiên Minh, là tông sư trong tông sư.

Tả Đạo giống như một vị khách tham quan, ngồi ở vị trí sát cửa sổ máy bay, nói với Gunsmith bên cạnh.

- Cố sự này ngươi nghe Gambling Snake nói?

Gunsmith hỏi.

- Không phải, trước đó ta có gặp gỡ ngoại giao mấy lần với cao tầng của Thiên Minh ở quận Song Ưng, nghe bọn họ kể không ít cố sự như vậy. Thực ra cũng không có cách nào, bên phía ta chẳng có gì để nói, ta cũng không thể nói cho họ biết Nghịch Thập Tự thành lập chưa tới một năm, thành viên chỉ có mười mấy người.

Tả Đạo trả lời.

Chỗ ngồi của Thiên Nhất chỉ cách hai người này một hành lang, hắn chen vào:

- Ngươi cũng đừng quá tin vào cố sự của bọn họ, dù sao thời đại khác biệt, thể chất và tuổi thọ của người hiện đại dĩ nhiên cao hơn trình độ bình quân khi đó. Xét riêng về kỹ xảo ám sát và thân thủ, Gambling Snake chưa chắc đã kém hơn hai vị tông sư thời xưa kia.

- Chuẩn bị cất cánh rồi, tất cả ngồi xuống, thắt chặt dây an toàn.

Giọng nói của Kế Toán vang lên trong loa phát thanh.

Chiếc máy bay này thoải mái hơn nhiều so với chiếc mà bọn Cố Vấn dùng để tới đây, trang bị bên trong ngang với máy bay chở khách tư nhân.

Vanessa một tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào. Cố Vấn ngồi ở bên cạnh, cũng không nhìn vào nàng, chỉ nói:

- Hi vọng có kỳ tích xảy ra là chuyện không thể, con đường quốc lộ bị nổ ngang này đã đóng kín mấy tháng rồi, sẽ không có xe chạy qua. Ai bảo các ngươi không quan tâm đến việc xây dựng lại Rome như vậy.

- Các ngươi có thể làm ra loại máy bay sở hữu ngụy trang quang học, phản radar theo dõi như vậy. Phi công của các ngươi có thể đáp xuống nơi đường chạy ít hơn năm trăm mét này. Các ngươi có thể ám sát Thiên Vệ, có thể xâm nhập bất kỳ máy máy tính nào trên thế giới, còn có thể phá hủy địa phương như nhà tù Tide.

Giọng điệu của Vanessa rất bình thản:

- Nghe hai người phía trước tán gẫu, Thiên Minh dường như đã là đồng đảng của các ngươi. Mà trước đây không lâu sau hành động của Ngân Ảnh ở Paris, cũng bất ngờ công bố việc chúng ta ở sau lưng xúi giục, chuyện này cũng liên quan tới các ngươi đúng không...

Cố Vấn nói:

- Ừ, phân tích đều đúng.

Vanessa nói tiếp:

- Nhưng ta vẫn không hiểu, các ngươi muốn làm gì? Nếu như bắt ta là để uy hiếp Giới Luật Thép, vậy tại sao lại để Suicide đưa Thiên Không pháp điển trở về? Uy hiếp và trợ giúp đồng thời tiến hành, rốt cuộc là có ý gì? Còn có những chuyện các ngươi làm ở quận Long lúc trước, cùng với phóng thích tù phạm ở đảo Địa Ngục... Nếu nói các ngươi đơn thuần là vì muốn khơi mào phân tranh, gây ra hỗn loạn, ta lại thấy không giống. Nhưng nếu nói các ngươi có mục đích rõ ràng gì, chẳng hạn như tiền bạc, địa bàn, quyền lực vv, cũng không có đầu mối nào để lần ra.

Cố Vấn cười nói:

- Đừng nói cô không hiểu, ngay cả ta cũng không hiểu rõ lắm.

- Không muốn nói thì thôi, cần gì dùng lời nói dối tệ hại này để lấp liếm.

Vanessa nói.

- Không lừa cô, ta thật sự không biết ông chủ rốt cuộc muốn làm gì. Đương nhiên hắn đã nói cho ta biết một kế hoạch rất lớn, hơn nữa đại khái phải chia làm mấy bước, nhưng nói thật ta không biết sau khi kế hoạch này được thực hiện, hắn sẽ có lợi ích gì.

Cố Vấn trả lời.

Lúc này máy bay bắt đầu chuyển động, từ nơi xa không nhìn ra manh mối gì, nhưng nếu đến gần trăm mét, sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng sắc thái quang học trên thân máy mơ hồ lóe lên khi chuyển động.

- Ta nên giết ngươi sớm một chút, cho dù vĩnh viễn không tìm được Thiên Không pháp điển cũng đáng giá.

Vanessa cảm thán.

- Cô đánh giá ta quá cao rồi, một người không thể thay đổi được thế giới.

Cố Vấn lại khiêm tốn:

- Nhưng một đám người thì chắc là có thể.

......

Rome, tổng bộ của Giới Luật Thép.

- Chuyện xảy ra là như vậy, đây chính là... Thiên Không pháp điển.

Suicide tự mình giao phiến đá kia cho đại đoàn trưởng của Giới Luật Thép, Cesare Barmond, đồng thời kể lại toàn bộ quá trình thăm dò di tích.

Cesare Barmond, năm nay bốn mươi bốn tuổi, cấp Cuồng, năng lực thuộc về loại hình “phá hoại trật tự” đại đoàn trưởng kiêm giáo hoàng của Giới Luật Thép.

Địa vị của hắn còn cao hơn bất kỳ người lãnh đạo của tổ chức phản kháng nào, nếu như nói khác biệt ở đâu, vậy chỉ có thể so sánh hắn với lãnh tụ tà giáo. Trong mắt các tín đồ, người đàn ông này giống như Jesus sinh ra ở thế kỷ 21, hắn là người truyền bá tín ngưỡng, đồng thời cũng là một phần của tín ngưỡng.

- Người của Nghịch Thập Tự, tại Rome, trái tim của Giới Luật Thép, bắt con gái của ta đi.

Cesare thâm trầm nói:

- Mà ngươi... lại không hề bị thương trở về.

Trái tim của Suicide dừng lại mấy giây, thuần túy là vì sợ hãi.

- Hừ...

Cesare hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi lui ra đi, Suicide.

- Vâng... vâng...

Suicide ấp úng đáp một câu, cả người từ trong ra ngoài đều đổ mồ hôi lạnh. Từ lúc hắn xoay người đi tới cửa, cho đến khi rời khỏi căn phòng này, đầu óc của hắn vẫn không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì, hoàn toàn bị cảm giác sợ hãi và áp bức vô hình khiến cho trong đầu trống rỗng.

- Lodovico.

Cesare gọi.

- Đại nhân, tôi... tôi...

Lodovico đứng ở một bên mặc áo dài, vừa lúc có thể che kín hai chân đang run cầm cập của hắn.

- Không phải ta muốn truy cứu trách nhiệm của ngươi, chuyện này ta sẽ ghi nhớ, ngươi cũng ghi nhớ, ngươi và ta đều xem như bài học, hiểu chưa?

Cesare nói.

- Hiểu rồi... hiểu rồi...

Trong lòng Lodovico hận không thể dứt khoát quỳ xuống, bị đánh tám mươi gậy, hoặc là chặt một tay cũng được, chỉ có hai chữ “ghi nhớ” này khiến trong lòng hắn hoảng loạn không thể chịu nổi.

Hít một hơi thật sâu, Cesare bình tĩnh nói:

- Đi mời mục sư trưởng đại nhân tới, sau đó ngươi lui ra đi.

- Vâng.

Lodovico lảo đảo đi ra ngoài, thậm chí không thể che giấu chân của mình mềm nhũn vì sợ.

“Nghịch Thập Tự... muốn dùng thân nhân để uy hiếp ta sao... đúng là ngu xuẩn và ngạo mạn.” - Ánh mắt Cesare chuyển qua Thiên Không pháp điển, khóe miệng lại nhịn không được bật cười: “Khi ta trở thành thần, quan hệ huyết thống với loài người chỉ là một vết nhơ mà thôi, không cần các ngươi ra tay thì chính ta cũng muốn xoá bỏ nó.”

......

Quận Long, Hương Cảng, vịnh Sóng Lớn.

Một mảng lớn mặt biển bị máu nhuộm đỏ, trên đất bằng lưu lại hàng trăm hố đạn lớn, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, mùi máu tanh, thậm chí còn có mùi thịt cháy khét...

- Lão đại, cảm giác thế nào?

Gia Cát Trại cầm chiếc quạt rách giống như trực tiếp đoạt lấy từ tay Tế Công, xuất hiện bên cạnh Tào Sóc.

Đứng bên cạnh chiến trường máu tanh, Tào Sóc lại có vẻ rất bình tĩnh, dường như trận ác chiến vừa rồi không hề hao phí khí lực của hắn:

- Cái tên tự xưng là “Thợ May” kia còn chưa chết, chắc là đã trốn rồi.

Gia Cát Trại nói:

- Hà, tướng của bại quân, còn một hơi thở, để hắn chạy về thông báo cũng được. Dù sao chúng ta cũng muốn rời núi lần nữa, vừa lúc có thể thông qua chuyện này biểu hiện một chút thực lực của Hình Thiên hôm nay.

- Tôi chủ yếu muốn hỏi một chút, sau trận chiến này, lão đại ngài cảm thấy thế nào đối với năng lực bản thân được đề cao?

Tào Sóc nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên:

- Nếu cảnh giới của ta trước kia giống như sông nước biển hồ, vậy lúc này ta chính là trời đất.

- Ha ha ha... vậy là thành công rồi.

Gia Cát Trại cười nói:

- Đám phụ tá tầm thường của đế quốc nằm mơ cũng không nghĩ đến, sau khi chúng ta lấy được thần vụ cũng không chế thành vũ khí, mà là nghiên cứu tạo ra “rượu đấu thần” có hiệu quả trái ngược.

Nguyên lai lần này đế quốc phái Evolution và Factory hợp tác xuất kích, mỗi bên phái ra cao thủ tinh nhuệ và mang theo binh lực nhất định, chính là muốn tiêu diệt Hình Thiên đang ẩn nấp trong bóng tối. Suy nghĩ đến việc đối phương đã cướp đoạt một lượng lớn thần vụ, cho nên mới để hai cơ quan có chiến lực chủ yếu là người cải tạo gen và người cải tạo máy đồng thời tham gia, đây xem như là đội ngũ phù hợp nhất.

Lại không ngờ, bên phía Hình Thiên chỉ dựa vào một mình Tào Sóc, đã khiến cho hành động nhìn như cao minh này và vô số tính mạng vùi thây đáy biển. Đám binh lực chiến đấu đặc chủng của đế quốc này lại trở thành vật hi sinh để Gia Cát Trại thí nghiệm rượu đấu thần.

- Lão đại, lần này thấy thế nào, uống rượu đấu thần vào chắc ngài đã lên cấp Cuồng rồi chứ?

Gia Cát Trại tỏ ra rất hồi hộp:

- Chẳng lẽ là... cấp Thần?

- Không biết.

Tào Sóc trả lời, hắn mở mắt ra:

- Phương thức chiến đấu của đám người này tuy hung ác bá đạo, thực lực cũng không tệ, nhưng bọn chúng dường như mỗi người có ý đồ riêng, lòng người không đồng nhất, căn bản không có ý hợp tác. Ngoại trừ cái tên “Xương Vít” nuốt vật lạ vào hóa thành quái vật kia, những kẻ khác... cho dù ta không uống rượu đấu thần cũng có thể đối phó được.

Hắn cúi đầu nhìn hai tay của mình:

- Chỉ có giao đấu với cao thủ chân chính, mới có thể biết cực hạn của ta ở đâu.

Gia Cát Trại nói:

- Ha ha... lão đại, không phải tôi muốn nịnh nọt ngài, nhưng trên đời này liệu có bao nhiêu cao thủ lợi hại hơn ngài? Có rượu đấu thần rồi, e rằng trong Thiên Vệ cũng khó tìm ra người chống lại được ngài?

- Hừ...

Vẻ mặt Tào Sóc lại không hề cao hứng:

- Phải mượn rượu đấu thần mới có thể thắng, ta và quái vật kia có gì khác biệt? Đều là lực lượng giả tạo mà thôi...

Hắn cảm thán:

- Có điều rượu này đúng là có thể khiến ta trải nghiệm cảnh giới càng cao, khiến việc tu luyện dễ dàng hơn... Theo ta thấy, thứ này chỉ có thể xem là phụ trợ lúc tu hành, là lá bài tẩy khi chiến đấu, nhưng không thể ỷ lại vào nó.

Gia Cát Trại nói:

- Lão đại anh minh.

Hắn phe phẩy quạt mấy cái:

- Hà hà... nói thật ra, cho dù muốn ỷ lại thì hàng dự trữ của chúng ta cũng có hạn.

Tào Sóc tiếp tục lời nói vừa rồi:

- Còn về đối thủ mà ngươi nói... ta thấy vẫn có nhiều người. Cesare của Giới Luật Thép, Lãnh Chúa và Tuyệt Ảnh của Thập Thiên Vệ, đều là tuyệt thế cao thủ cấp Cuồng trở lên, chưa từng thất bại. Hơn nữa...

Gia Cát Trại đoán ý qua lời nói và sắc mặt, trả lời:

- Ngài muốn nói... Nghịch Thập Tự...

- Không sai, người tên Thiên Nhất này có lẽ mới là kẻ đáng sợ nhất.

Tào Sóc lẩm bẩm.

Gia Cát Trại ngừng vẻ tươi cười, khẽ lắc lư chiếc quạt cỏ, nghiêm mặt nói:

- Lão đại, không cần lo lắng. Đám huynh đệ chúng tôi đều tin tưởng, anh hùng trong thiên hạ này chỉ có một mình lão đại ngài. Thế giới hiện nay cũng không phải nắm tay ai lớn là có thể làm hoàng đế.

- Hừ...

Tào Sóc cười cười, không phản ứng quá lớn với mấy chữ “anh hùng” “hoàng đế” này:

- Quân sư, đến lúc trở về rồi.

Gia Cát Trại biết từ “trở về” này có hàm ý khác, liền cười nói tiếp:

- Tất cả đều nghe lão đại phân phó.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc