Chương 220:Khởi đầu của Thiên Minh
Tại một nơi hoang vắng bên ngoài thành Rome, khi các phe phái đuổi kịp chiếc xe ngựa chở bá tước giả, bọn họ lại phát hiện bên trong chỉ có hai người chết và một chiếc hòm lớn chứa đầy đá.
Người đánh xe và tên tùy tùng giả trang bá tước kia đều bị dao sắc cắt đứt cổ họng. Trên tay bọn họ không có hung khí dính máu, cho nên có thể loại trừ khả năng giết người sau đó tự sát. Nói cách khác, hung thủ đã lẻn vào xe ngựa đang chạy nhanh, giết chết người đánh xe và người trong xe, sau đó lặng lẽ rời khỏi. Tất cả những chuyện này được thực hiện ngay dưới mắt các thế lực đang đuổi theo xe ngựa, nhưng lại không ai phát hiện ra thích khách này.
Cho đến khi ngựa kéo xe tự động dừng lại, cũng không người nào phát giác được vụ ám sát đã diễn ra...
Sau đó các thế lực truy sát bá tước xoay quanh chiếc xe ngựa đứng yên bất động này, xem như triển khai một cuộc chơi đấu trí đấu sức. Đến khi đội ngũ chính của từng người chạy tới, lại thuận thế thăng cấp thành vũ lực cướp đoạt đơn thuần. Có điều mọi người cũng biết kết quả cuối cùng rồi, phần thưởng mà người thắng nhận được chỉ có thi thể và đá.
Chiều hôm đó, cửa hàng sách của Thiên Nhất lại thay đổi địa chỉ, mà người khách đầu tiên đẩy cửa bước vào là một kẻ lang thang quần áo lam lũ. Người này vừa tiến vào, thân hình lom khom kia đột nhiên thẳng tắp, không bàn đến quần áo, có thể nói lúc hắn đi đường phong thái bất phàm, thậm chí còn phong độ hơn những thương nhân phú hộ ăn mặc sang trọng trên đường.
- Làm xong rồi phải không?
Thiên Nhất hỏi.
Pietro không nói gì, từ từ giơ tay phải lên, kiếm trong tay áo vươn ra, trên mũi kiếm còn có vết máu.
- Vũ khí của ngươi đã quá cũ kỹ, rãnh máu cũng mất tác dụng rồi.
Thiên Nhất nói.
- Nhưng nó vẫn đáng để ta tin tưởng, không giống như ngươi.
Pietro lạnh lùng trả lời.
Thiên Nhất cười cười:
- Ngươi cũng đã rất cũ kỹ rồi, Pietro, một ngày nào đó ngươi sẽ không thể tin vào tài nghệ của mình được nữa.
Pietro cười lạnh:
- Không cần ngươi phí tâm, ta còn lâu mới đến tuổi già không hành động được.
- Ta nghĩ ngươi tới để đòi thù lao giao dịch.
Thiên Nhất kéo cuộc nói chuyện về chủ đề chính.
- Nói đi, phù thủy, Molay ở đâu?
Pietro hỏi. Hắn và đoàn hiệp sĩ Thánh Điện thù sâu như biển, chỉ hận không thể đuổi tận giết tuyệt bọn họ. Khi Thiên Nhất nói cho hắn biết Jacques de Molay giả chết, hắn đã thỏa hiệp về chuyện bá tước đại đoàn trưởng gặp nạn này.
- Ngươi thật muốn đi ám sát hắn sao? Ta phải nhắc nhở ngươi, trải qua lần bị bắt bảy năm trước, Molay hôm nay đã trở nên rất cẩn thận, muốn tiếp cận hắn tuyệt đối không dễ.
Thiên Nhất nói:
- Tuy rằng thân thủ của ngươi không tệ, nhưng một mình đến đó... theo ta thấy tỷ lệ thành công không tới hai thành.
- Xem ra ngươi muốn bàn lại khoản giao dịch.
Pietro nghe được hàm ý của đối phương.
- Suy nghĩ thật kỹ đi, Pietro tiên sinh. Cho dù ngươi giết được hắn cũng rất khó toàn thân rút lui, nhiều nhất chỉ là cùng chết với hắn mà thôi, sau khi ngươi chết thì chẳng còn gì cả.
Thiên Nhất dừng một chút rồi nói:
- Nhưng Molay chết rồi, truyền thừa hiệp sĩ Thánh Điện vẫn sẽ tiếp tục. Bá tước Beaujeu đã quy ẩn, nhưng sẽ có người khác thay thế. Có lẽ người thừa kế mới không thể thực hiện được kế hoạch phục hưng của Molay, nhưng như vậy thì sao? Ngươi thay đổi được gì? Pietro, giống như những lời ta nói với ngươi khi chúng ta lần đầu gặp mặt, đặt trên đời này thì thù hận của ngươi cũng chẳng là gì cả. Trong lịch sử những kẻ áp bức giống như hiệp sĩ Thánh Điện có tầng tầng lớp lớp, tương lai sẽ không chấm dứt, mà những người gặp phải bất hạnh giống như ngươi, không phải ai cũng có cơ hội và năng lực báo thù.
- Như vậy... ý của ngươi là...
Pietro hiển nhiên muốn nghe tiếp.
- Rất đơn giản, ta có thể giúp ngươi xây dựng một tổ chức, truyền thừa tư tưởng của ngươi, chiến đấu để báo thù, uy hiếp cường quyền, thay đổi tệ nạn, bảo vệ kẻ yếu, biểu dương chính nghĩa. Cho dù ngươi chết rồi, cũng sẽ có vô số đệ tử học tập và phát huy ý chí kỹ thuật của ngươi.
Thiên Nhất trả lời.
- Người theo thân chết, tinh thần vĩnh viễn đúng không...
Pietro im lặng một hồi, trầm ngâm nói.
Thiên Nhất nói:
- Ngươi hãy suy nghĩ một chút, ta có rất nhiều thời gian, tám năm mười năm cũng được. Đương nhiên có thể trả lời ngay cho ta là tốt nhất.
Pietro không trực tiếp trả lời vấn đề này, lại hỏi:
- Tại sao ngươi cảm thấy ta có thể đảm nhiệm vị trí người khai sáng của tổ chức này? Ta nhớ ngươi đã từng nói, ta chỉ là một nhân vật nằm giữa hạng hai và hạng nhất, còn cách đỉnh cao rất xa.
- Ha ha... khi đó là ta ám chỉ tài nghệ của ngươi.
Thiên Nhất nói:
- Nhưng trong chuyện này, ý chí còn quan trọng hơn kỹ thuật giết người.
Pietro suy nghĩ một lúc, hỏi:
- Làm sao ta biết đây không phải là kế hoãn binh của ngươi? Ngươi đã thả cho Beaujeu chạy mất, bây giờ lại muốn ngăn cản ta đi giết Molay. Có lẽ ngươi và Molay đã sớm đạt thành một giao dịch, chẳng hạn như giúp hắn phục hưng hiệp sĩ Thánh Điện gì đó. Mà người của viện thầy tu Isaiah chỉ là quân cờ của các ngươi, ngươi cố ý giết chết thành viên của bọn họ ngay trước mắt ta, khiến ta theo tiềm thức cho rằng các ngươi không cùng một trận doanh.
- Ha! Có thể nghĩ đến khả năng này, ngươi quả thật rất xuất sắc, ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa rồi.
Thiên Nhất cười nói:
- Nhưng trong chuyện này ngươi đã hiểu lầm, ta không thể cấu kết với Molay, trên thực tế ta còn từng hợp tác với tử địch của hắn một lần.
Trên mặt Pietro hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Philip IV!
Hai giây sau, hắn cả kinh nói:
- Chẳng lẽ ngày thứ sáu đen tối cũng là do ngươi ngầm...
- Đó là chuyện quá khứ rồi, nghĩ sao cũng được.
Thiên Nhất ngắt lời:
- Philip IV là một kẻ rất mưu mẹo và gan dạ, hơn nữa nói thật, gọi hắn là mỹ nam tử cũng hoàn toàn xứng đáng.
Ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ chán ghét:
- Hắn là một kẻ rất khó hợp tác, bởi vì hắn luôn muốn khống chế cục diện.
- Hừ... điểm này không phải rất giống ngươi sao?
Pietro cười lạnh một tiếng.
- Cho nên hắn phải chết, có điều chuyện này không cần ta ra tay, cứ để Molay và người của viện thầy tu trong tối tiếp tục nghĩ cách đi. Chờ bọn hắn giết chết quân vương nước Pháp, khi đại kế phục hưng của Molay chỉ còn kém một bước cuối cùng, ha ha... ta lại đẩy hắn vào vực sâu tuyệt vọng.
Thiên Nhất lộ ra nụ cười bệnh hoạn, biểu tình giống như một con nghiện cuối cùng được dùng thuốc.
- Ngươi đúng là một kẻ điên.
Pietro nói:
- Nhưng lời nói của ngươi lúc này có vẻ khá đáng tin.
- Hừ... đây là chuyện đương nhiên, Pietro tiên sinh. Số mệnh của đoàn hiệp sĩ Thánh Điện đã hết, vương triều thuộc về bọn họ đã một đi không trở lại, hoặc là nói thời đại của tôn giáo và ma thuật đã đến tận cùng rồi. Tương lai sẽ không giống như vậy, có điều thời đại mới cần phải lắng đọng một thời gian mới xuất hiện được, có thể là mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm... Sau đó tội ác của loài người lại sẽ đẩy lịch sử vào một vòng tuần hoàn mới.
Thiên Nhất nói:
- Có điều lúc này chúng ta vẫn nên trở lại chủ đề vừa rồi, về chuyện mà ta nói... xây dựng tổ chức, câu trả lời của ngươi là gì?