Chương 222:Thành phố vô chủ
Tháng 10 năm 2101, quận Tinh, thành phố Đại Tây Dương.
Ban đêm, ánh trăng như sương, trong thành phố lại không có đèn đóm.
Thành thị nổi tiếng về đánh bạc và du lịch này, vốn là một trong những nơi có cảnh đêm đẹp nhất ở bờ biển đông quận Tinh, nhưng hôm nay nơi này lại giống như một thành phố ma. Nếu từ mặt biển nhìn về trên bờ, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh bóng đen mông lung nhấp nhô.
Một bóng người nhanh chóng tiến tới trên đường, chỉ nhìn vào tốc độ của hắn, rõ ràng đã vượt qua khả năng chạy nhanh của người bình thường.
Vài đội viên du kích mai phục trong ngõ phố cũng phát hiện được bóng người này, nhưng bọn họ còn chưa kịp giơ súng lên, đối phương đã nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt, quẹo vào một ngã rẽ trên đường.
Bóng người kia dường như đang chạy trốn thứ gì truy bắt, băng đường lách hẻm, không dám chậm lại chút nào. Duy trì tốc độ cao như vậy, chạy trốn khoảng hơn mười phút, hắn mới giảm tốc một chút, thử nhìn xem có bỏ rơi được truy binh hay không. Trong nháy mắt này, một tia chớp giống như thực chất bỗng bắn xuống trước người hắn. Bóng người này thấy thế liền giật mình, nhảy về phía sau thật cao.
Chỉ thấy trên con đường bị tia chớp đánh nát, lúc này có một người đang đứng. Hắn mặc một bộ đồ thể thao màu vàng sáng bó sát người, mối ghép bên hông quần áo là một đường đen, mái tóc màu đen, tóc sau đầu dài đến cuối cổ, tóc mai cũng rất dài. Nhìn đến đây chắc mọi người cũng đã đoán được, không sai, trên người tên này còn giấu côn nhị khúc...
- Chạy? Ngươi chạy nữa đi! Ngươi chạy nhanh hơn ta sao?
Lôi Hỏa bắt chước hình tượng của Lý Tiểu Long trong Trò Chơi Tử Vong, không hề e dè lớn tiếng nói với bóng đen.
Bóng đen kia cũng biết mình bị đối thủ này quấn lấy e rằng không thể thoát được, liền dứt khoát bỏ ý định chạy trốn, tiến lên trước hai bước. Dưới ánh trăng hiện ra một người mặc áo khoác màu đen, áo đen quần đen, giày đen, găng tay đen, hoàn toàn che phủ da của mình, còn đeo một chiếc mặt nạ gương.
- Đúng là một tên lỗ mãng hành động thiếu suy nghĩ.
Mirror Face trả lời với giọng khàn khàn:
- Có biết hiện giờ thành phố này nguy hiểm đến thế nào không? Nếu ngươi muốn chết thì đi xa một chút rồi hãy kêu, đừng liên lụy tới ta.
- Bớt nói nhảm đi, giao đồ ra đây, đừng ép ta ra tay!
Lôi Hỏa quát lên.
Bọn họ còn chưa nói được hai câu, lại có truy binh chạy tới. Một người đàn ông da trắng chừng ba mươi tuổi bước ra từ ngã rẽ phía sau Lôi Hỏa, hắn mặc âu phục, đeo kính đen và găng tay đen, gương mặt rắn chắc, đường nét dưới cằm thô kệch và cương nghị.
Mirror Face nhận ra người này, lúc trước khi Cố Vấn và Dark Water xâm nhập cứ điểm của Tiền Tuyến Tự Do ở Washington, Mirror Face suýt nữa đã bị Dark Water giết chết, khi đó chính người đàn ông đeo kính đen này đã kịp thời chạy tới cứu hắn.
- Ta khuyên ngươi nên làm theo lời hắn.
Người đàn ông kia nói với Mirror Face:
- Đối diện với một người năng lực cấp Hung tính khí nóng nảy, ngươi căn bản không có lựa chọn.
- Dixter...
Mirror Face trả lời:
- Nói như vậy... Lôi Hỏa là người hợp tác mới của ngươi, ha... ha ha...
Tiếng cười khàn khàn của hắn khiến người ta nghe giống như đang sặc cát:
- Xem ra thành phố này càng ngày càng náo nhiệt rồi.
Hắn từ trong áo khoác lấy ra một món đồ, cầm trong tay giơ lên:
- Các ngươi muốn thứ này phải không?
Thứ trong tay hắn lập lòe ánh sáng xanh, lại là một mảnh vỡ của hạt nhân vĩnh hằng.
- Giao cho chúng ta, sau đó mọi người đường ai nấy đi, sẽ không có người nào bị thương.
Dixter nói:
- Tiền Tuyến Tự Do sẽ không truy cứu hành vi lúc trước của ngươi.
- Hành vi gì? Giết mấy tên rác rưởi các ngươi? Phá hoại vài cứ điểm? Hừ...
Mirror Face cười lạnh trả lời:
- Không phải các ngươi đã lựa chọn đứng ở phía đối lập với ta trước sao? Lúc trước ta hợp tác với các ngươi là để đối phó với Nghịch Thập Tự, nhưng dưới tình huống bị uy hiếp các ngươi lại thỏa hiệp với chúng! Đúng là một đám người theo chủ nghĩa tập thể giả dối và hèn nhát.
- Ngươi có thể nói, đối với chúng ta thì lợi ích là trên hết, về bản chất đây cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ. Nếu như ngươi không có đủ tiền vốn, tại sao chúng ta phải từ bỏ lợi ích bản thân, đứng về phía ngươi, để thỏa mãn hành động báo thù của cá nhân ngươi ?
Dixter nói.
- Ngươi nói đúng.
Mirror Face lại cất mảnh vỡ vào, xem ra hắn cũng không định giao thứ này cho đối phương:
- Thế thì ngươi cũng nên hiểu, các ngươi đã không cho ta bất kỳ lợi ích gì, tại sao ta phải giao mảnh vỡ hao hết tâm lực mới lấy được này cho các ngươi?
- Dài dòng như vậy, còn không phải dựa vào vũ lực để cướp!
Lôi Hỏa lắc cổ mấy cái:
- Ngươi vẫn ngu xuẩn không tỉnh ngộ, một mình Dixter chưa chắc ngươi đã đối phó được, còn muốn một đấu hai sao?
Lôi Hỏa căn bản không để Mirror Face vào mắt. Từ sau khi hắn trốn ra khỏi đảo Địa Ngục, gia nhập Tiền Tuyến Tự Do, lúc làm nhiệm vụ gần như chưa từng gặp đối thủ nào có thể khiến mình nghiêm túc. Cái tên mang mặt nạ gương trước mắt này, tuy rằng giấu mình trong trang phục có chất liệu đặc thù, không rõ tình trạng năng lượng, nhưng theo như miêu tả của Dixter thì năng lực của hắn chắc chắn không vượt qua cấp Cường. Lại nói nếu tên này rất giỏi, vừa rồi tội gì phải bị mình đuổi đến mức chạy bán sống bán chết?
Mirror Face cũng không lấy đoản kiếm ra, chỉ hai tay không, giọng điệu khàn khàn không hề sợ hãi:
- Ta vốn không muốn động thủ với người năng lực cấp Hung, nhưng nếu đã không bỏ rơi được các ngươi...
......
Ở một nơi khác trong thành phố, một người đàn ông tóc ngắn dựng cao đang ngồi trên sân thượng một tòa nhà sáu tầng, trong miệng còn ngậm một điếu xì gà.
Hắn nhìn qua không tới bốn mươi, tướng mạo hơi có vẻ hung ác, trên mặt còn râu lưa thưa không cạo sạch, mặc quần áo màu tối, mang một đôi giày lính, hình tượng hiển nhiên là khiêm tốn hơn nhiều so với Lôi Hỏa.
- Chà... thật lợi hại, đã tới khoảng cách này rồi.
Phong Tiển lấy xì gà ra khỏi miệng, thấp giọng nói một câu.
Gambling Snake bước lên trước một bước, bóng dáng hắn đã song song với Phong Tiển:
- Hai người khác rất nhanh sẽ tới.
- Ta biết, lúc Blood Owl và Tả Đạo còn ở trên đường thì ta đã chú ý tới rồi. Chỉ có ngươi, xuất quỷ nhập thần, ta cũng không biết ngươi làm thế nào đi lên.
Lúc Phong Tiển đang nói chuyện, cửa sắt trên sân thượng kêu “rầm” bị Blood Owl dùng một quyền đánh ngã.
- Hình như khóa bị rỉ sét rồi, không được trơn lắm.
Hiện giờ là cuối mùa thu, nhưng Blood Owl vẫn mặc một chiếc áo ba lỗ, thân dưới lại là một chiếc quần lính lòe loẹt.
Tả Đạo đi theo phía sau hắn lên sân thượng:
- Ta vừa định nói là cửa này mở vào trong...
- Chỉ có ba người các ngươi tới sao?
Phong Tiển lại hít một hơi xì gà, đợi bọn họ đến gần mới hỏi.
- Đúng vậy, những người khác đều có nhiệm vụ, trong tổng bộ chỉ còn lại hai người Cố Vấn và Thuật Sĩ. Ông chủ đã dẫn theo Nguyệt Yêu đi thảo luận với người của Hình Thiên rồi.
Tả Đạo trả lời.
- Lại cùng nhau hành động à? Ta nói... chẳng lẽ ông chủ và cô ta thật sự...
Phong Tiển nói.
- Ai mà biết, những thứ trong đầu ông chủ và Cố Vấn, phàm phu tục tử như chúng ta làm sao có thể đoán được.
Tả Đạo nói đùa.
Lúc bọn họ tán gẫu, Gambling Snake lại đang quan sát tình hình chung quanh. Hắn nhìn một con hải âu đậu trên lan can cách đó không xa, nói với Phong Tiển:
- Thứ kia là tai mắt của Ngụy Tỉnh?
- Đúng vậy.
Phong Tiển trả lời:
- Thật hâm mộ hắn, không cần bước chân ra khỏi nhà cũng có thể làm thám tử. Nào giống như ta, dãi nắng dầm mưa, vào nước vượt lửa...
Lúc này Blood Owl đã đi đến bên cạnh hắn, cũng không chào hỏi, đưa tay vào trong áo đối phương lấy ra một điếu xì gà, đặt lên miệng mình, còn nói thêm một câu:
- Cho mượn hộp quẹt đi!
- Ngươi cũng không khó gần lắm.
Phong Tiển nói, búng tay một cái, xì gà trong miệng Blood Owl lại được đốt cháy.
- Làm sao ngươi biết ta để thuốc ở đây?
Phong Tiển ngạc nhiên hỏi.
- Dựa vào khứu giác.
Blood Owl trả lời, phẩy phẩy tàn thuốc nói:
- Mà nói đến... hình như ta còn ngửi được không ít con mồi thú vị, cảm thấy hưng phấn rồi.
Hắn cười gằn:
- Nói một chút tình hình hiện giờ trong thành phố đi.
Phong Tiển lấy ra một chiếc máy tính bảng, nhấn mấy nút, trên màn hình hiện lên một tấm bản đồ:
- Đây là bản đồ do ta vẽ tay, nhìn một chút là được.
- Có phải giáo viên mỹ thuật của ngươi bị say rượu không?
Blood Owl liếc một cái nói.
- Tốt! Chính là như vậy, công lực pha trò có tiến bộ rồi!
Tả Đạo ở bên cạnh khen ngợi.
Không ngờ Blood Owl lại quay đầu nhìn hắn trả lời:
- Câu này không phải nói đùa.
Yên lặng... trầm mặc như tĩnh mịch, thời gian giống như dừng lại mấy giây...
Phong Tiển hắng giọng một cái:
- Được rồi, ta tạm thời trả lời ngươi vậy. Mười mấy năm trước lúc ta đi tù, đương nhiên ta chưa từng vào nhà tù Tide, chỉ vào nhà tù bình thường. Phạm nhân ở cùng phòng với ta là một họa sĩ sa sút tinh thần, nghe giám ngục nói, tên này không mua nổi rượu nên đã uống sơn pha loãng, cuối cùng làm hỏng đầu óc gì đó... Có điều hắn dùng phân vẽ lên tường rất nhiều hình vẽ nguệch ngoạc, ta cảm thấy cũng không kém bao nhiêu so với một số kẻ được gọi là danh gia ở Châu Âu đương đại, hơn nữa tranh của hắn chỉ dựa vào mùi là có thể khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
- Anh bạn... trong cuộc đời này ta không muốn nghe cố sự tương tự nữa, sau này ngươi muốn kể chuyện như vậy thì hãy nói trước một tiếng, để ta chuẩn bị tâm lý.
Tả Đạo nói.
- À, ngươi cảm thấy hơi buồn nôn đúng không?
Phong Tiển lại hít một hơi xì gà:
- Vậy ngươi nên nghe một chút chuyện giám ngục bảo ta lau sạch vách tường, ngươi có thể gọi nó là “tập kế”. Còn có một “Easter egg” (tình tiết ẩn giấu) ngươi biết là gì không? Không sai, họa sĩ lão huynh không chỉ dùng phân của hắn, có lúc ta đi nhà cầu xong chưa kịp dội nước...
- Các ngươi có chừng mực thôi.
Gambling Snake nói một câu ngăn ba người này tiếp tục tán gẫu, hắn chỉ chỉ vào bản đồ, nhìn Phong Tiển nói:
- Bản đồ, tình huống.
Phong Tiển nhún nhún vai, chỉ vào bản đồ, bắt đầu giảng giải:
- Hiện giờ trong thành phố ít nhất có năm thế lực. Đầu tiên là một đám tàn binh bại tướng của đế quốc do quân địa phương và HL tạo thành, đội ngũ của bọn họ đã bị đánh tan, phân tán trong thành phố, tốp nhỏ thì chỉ có năm ba người, nhiều thì có thể hơn bốn mươi, tổng số khó mà suy đoán. Giữa bọn họ ngẫu nhiên cũng có liên hệ, nhưng tự do hành động trong thành phố rất nguy hiểm, cho nên bọn họ không thể hội họp với nhau.
- Nhóm người thứ hai là đội ngũ của Tiền Tuyến Tự Do, duyên hải phía đông thành phố đều bị bọn họ chiếm giữ, hơn nữa trong đó có mấy cao thủ khá lợi hại, những thế lực khác muốn đột phá phòng tuyến này đều gặp khó khăn. Nhưng mặt khác đám người này xem như dựa lưng vào nước chiến đấu, một khi tan vỡ sẽ lâm vào cục diện không thể lui được nữa, chỉ có nhảy vào trong biển.
- Thế lực thứ ba là bình dân, số lượng của bọn họ rất ít, tất cả đều trốn ở trung tâm mua sắm lớn nhất trong thành phố, những người ở lại bên ngoài đều chết sạch rồi. Bọn họ chặn kín tất cả cửa vào trung tâm mua sắm, một số đàn ông cầm súng săn và những thứ linh tinh có thể dùng làm vũ khí, canh giữ trên sân thượng.
- Nhóm người thứ tư là đội du kích, xem như thế lực phản kháng bản địa, một đám phần tử nguy hiểm, số lượng nói không chừng cũng ngang ngửa với đám tàn binh của đế quốc. Bọn họ là kẻ đầu têu của sự kiện lần này, đương nhiên bọn họ cũng không cố ý. Người cố ý tạo thành cục diện như vậy, e rằng trên đời chỉ có hai vị lão đại của Nghịch Thập Tự chúng ta mà thôi. Đám người này cũng phân tán ở các nơi trong thành phố, hơn nữa bọn họ đã bị chuyện mình gây ra làm cho sợ hãi, hiện giờ cơ bản đã lâm vào trạng thái nửa điên cuồng thấy người là đánh.
- Còn về thế lực thứ năm, cũng là đám người Evolution may mắn còn sống, mỉa mai là phần lớn bọn họ đều bị quái vật trong sở nghiên cứu của mình chạy ra giết chết. Ha ha... ai có thể nghĩ tới, cơ cấu bí mật của đế quốc lại bị một đội du kích dân gian phát hiện vị trí của sở nghiên cứu, trong hỗn loạn lại xảy ra sự cố mang tính tai họa như hiện giờ...
- Ngoài ra vào giờ phút này, trong thành phố xem như đã xuất hiện thế lực thứ sáu, chính là chúng ta đây. Chúng ta có... ừm... một, hai, ba, bốn... bốn người và một con chim.
Sau đó Phong Tiển chỉ vài vị trí trên bản đồ:
- Nơi này là khu vực nhân số quân đế quốc tập trung đông nhất, một vòng này xem như là căn cứ của bọn họ. Phía đông không cần nói nữa, cả ranh giới đều là người của Tiền Tuyến Tự Do. Nơi này và nơi này, đội du kích tương đối nhiều. Cuối cùng địa phương này chính là trung tâm mua sắm.
Hắn vứt xì gà sắp hút xong:
- Bên ngoài thành phố cũng không cần nói, đã bị quân đội của Tiền Tuyến Tự Do phong tỏa hoàn toàn, một con chim cũng không bay lọt.
Lúc này con hải âu ở lan can bên kia bỗng kêu mấy tiếng.
Phong Tiển quay đầu nhìn nó một cái:
- Ta thấy là Ngụy Tỉnh muốn nhấn mạnh một chút, thật sự là ngay cả “một con chim” cũng không bay qua được.
- Ta nghĩ mình đã hiểu cường độ phong tỏa rồi.
Gambling Snake đáp.
Phong Tiển nói tiếp:
- Ngoài ra còn có một chuyện phải nhắc tới, liên quan đến vấn đề tiếp tế... Thành thị này lâm vào trạng thái tê liệt đã hơn bảy mươi hai giờ, ngoại trừ bình dân ở trung tâm mua sắm còn có thể góp nhặt sống tiếp, những người bên ngoài cũng chỉ có thể nghĩ cách tìm đồ tự cấp tự túc trong các tòa nhà. Có điều ta đề nghị chúng ta không nên làm như vậy, theo ta biết ô nhiễm từ sở nghiên cứu dưới lòng đất bắt đầu lan tràn, tốc độ rất kinh người, cho nên lúc này nguồn nước trong thành phố chưa chắc đã sạch sẽ, đừng nói là uống, tốt nhất các ngươi cũng không nên đụng vào. Về phần điện lực, ban đầu thì vẫn có, dù sao những quái vật kia chỉ số thông minh ở mức bình thường, không đến mức đi tấn công nhà máy điện gì đó. Nhưng một tên ngốc của Tiền Tuyến Tự Do lại ngu đến mức khi chiến đấu đã đánh vỡ nguồn cung cấp điện cho toàn thành phố.
Gambling Snake trầm mặc một hồi, ngẫm nghĩ nói:
- Mục tiêu của chúng ta là tìm được “người kia” trong thành phố, nếu hắn còn chưa chết, rất có thể đang ở cùng đám bình dân ở trung tâm mua sắm, hoặc bị xem như bình dân ở cùng đám người của đế quốc. Hắn là người siêu năng lực, hơn nữa có tám thành sẽ sử dụng thân phận giả, dùng quyển sách nội tâm tìm kiếm từ góc độ của người khác rất khó tìm ra hắn. Nhưng hiện giờ tình hình trong thành phố rất nguy hiểm, cho dù là người năng lực cấp Giấy cũng tùy thời có thể chết không toàn thây. Chúng ta phải khống chế cục diện, bảo đảm hắn sẽ không bị giết trước khi chúng ta tìm được hắn.
Đầu óc của Tả Đạo cũng xoay chuyển rất nhanh, hắn biết Gambling Snake đại khái đang có chủ ý gì, vội vàng nói:
- Này này này! Không phải ngươi muốn chúng ta giải quyết vấn đề ô nhiễm và quái vật đấy chứ?
Gambling Snake nói:
- Chưa hẳn đã cần làm như vậy, nhưng bước đầu tiên chúng ta phải đi bắt một người của Evolution, từ chỗ hắn lấy được càng nhiều tin tức liên quan đến vụ ô nhiễm này, tiếp theo mới suy nghĩ có cần giải quyết ô nhiễm hay không.
Tả Đạo gật đầu:
- À, nói cách khác, nếu hiện giờ ô nhiễm trong thành phố còn dễ xử lý, chúng ta sẽ tiện tay giải quyết vấn đề, sau đó từ từ đi tìm người. Còn nếu như rất khó xử lý, chúng ta sẽ tranh thủ trong thời gian ngắn tìm được người kia, sau đó chạy trốn, hỗn loạn còn lại để cho những kẻ có trách nhiệm giải quyết.
Không ngờ Gambling Snake lại trả lời:
- Vừa lúc trái ngược.
- Hả?
Tả Đạo nghe vậy liền sững sốt.
Gambling Snake nói:
- Nếu như vấn đề ô nhiễm này không lớn, chúng ta có thể yên tâm đi tìm người. Nhưng nếu như ô nhiễm này cực kỳ nguy hiểm, chúng ta trước hết phải toàn lực giải quyết chuyện này.
- Làm gì? Học Lôi Phong làm chuyện tốt à? Vì nhân dân phục vụ à? Ngươi có biết hậu quả khi làm như vậy không? Ngươi phải tự lượng sức chứ đại ca!
Tả Đạo tâm tình kích động.
Blood Owl lại rất bình tĩnh, không hổ là một nhà khoa học biến thái hợp tiêu chuẩn, góc độ xem xét vấn đề quả nhiên khác biệt. Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói với Tả Đạo:
- Ngươi bị ngu à? Nếu như tình hình ô nhiễm ở đây rất nghiêm trọng, có khả năng uy hiếp đến sự an nguy của loài người, đương nhiên phải thừa dịp này bóp chết nó từ trong nôi, kế hoạch gì cũng phải gác sang một bên. Hơn nữa nhìn tình hình trong thành phố này, trước mắt cũng chỉ chúng ta mới có thể làm được.
Tả Đạo ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nếu như sự cố ô nhiễm này dẫn đến tai nạn cho toàn cầu, vậy loài người nên đứng chung một chiến tuyến mới phải. Còn nếu không đến mức như vậy, chúng ta mới tiếp tục đấu đá. Sau khi nhận ra hắn lập tức nghĩ đến, mình lại bị tên nhân viên chiến đấu nhìn như lỗ mãng này xem thường, quả nhiên có văn hóa là một chuyện rất đáng sợ.
Phong Tiển nói:
- Như vậy cứ làm theo lời Gambling Snake, trước tiên chúng ta tìm cách bắt một...
Hắn còn chưa nói hết, cách bọn họ mấy cây số, một cột sáng to lớn trong thành phố bỗng vọt lên, xông vào trời cao, ngay cả tầng mây trên trời cũng bị tách ra.
- Cái gì vậy? Long Phá Trảm à?
Tả Đạo trừng mắt nói, lúc này trong lòng hắn đã bắt đầu hối hận. Diêm Không nói cái gì mượn nhiệm vụ lần này để kiểm tra thực lực đã đạt tới cấp Cường của hắn, cùng với uy lực của Thần Giảo trong thực chiến, khi đó hắn đã cảm thấy không đáng tin cậy. Lão già xấu xa này cùng với Nguyên Soái và bác sĩ đã chạy tới quả trứng lớn đồ chơi ở Bắc Băng Dương ăn không ngồi rồi, lại bảo đồ đệ này ra ngoài liều mạng với người ta, đúng là không phúc hậu.
- Hừ... thú vị, ta phải đi xem một chút.
Nói xong câu này, Blood Owl liền vứt xì gà trên tay, nhún chân một cái bay vọt lên, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Vẻ mặt của Gambling Snake không thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước:
- Ài... vốn không mong đợi hắn sẽ tuân theo tinh thần đoàn đội.
Hắn xoay người, ánh mắt đột nhiên biến thành sắc bén, máu lạnh.
Hắn nhìn về đầu cuối của lan can trên sân thượng, dùng giọng cảnh báo nói với hai người bên cạnh:
- Có thứ gì sắp bò lên, rất nhanh, rất yên lặng...
Hắn dừng một chút rồi nói:
- Hơn nữa không phải con người.