Chương 217:Thoát khỏi di tích

Khi còn cách cửa vào phía trên cùng một đoạn, trong đầu tên tùy tùng kia đột nhiên thoáng qua một chuyện. Đó là một chuyện rất quan trọng, hắn nên sớm nhớ tới, bọn họ nên nhớ tới khi bá tước kêu gào bảo hắn và đồng bạn kia chạy trốn. Nhưng bởi vì một loạt tình huống đột ngột xảy ra, hai người đều không chú ý tới chuyện này.

Không nhớ tới thì thôi, nhưng tại khoảnh khắc ý thức được chuyện kia, hắn liền cảm thấy tuyệt vọng.

Tay phù thủy kia đã nói, hắn sẽ đóng cửa vào lại, cho nên lúc này cửa vào trên đỉnh thông đạo đang đóng...

Chuyện kế tiếp có thể tưởng tượng, bước chân của tên tùy tùng này không tự chủ được chậm lại, thể chất như hồi quang phản chiếu và thị lực có thể nhìn thấy vật thể trong bóng tối đột nhiên rời khỏi hắn, hai chân đau mỏi, dạ dày co giật, cùng với cảm giác nghẹt thở do sợ hãi bao trùm toàn thân.

Con rắn lớn màu đen kia vẫn lặng lẽ bay tới, xé đứt đầu của hắn, quán tính còn khiến thân rắn tiếp tục bay về phía trước. Đầu của tên tùy tùng kia bị ngậm trong miệng rắn, cho đến khi phần mặt đụng vào vách tường mới dừng lại, bức tường in dấu gương mặt vặn vẹo cực kỳ kinh hoảng vào thời khắc cuối cùng của hắn.

Mười mấy giây sau, thi thể của hắn đã bị nuốt sạch sẽ, mà con rắn đen kia giống như cá lội trong biển, lơ lửng giữa không trung, quay một vòng, xoay đầu “bơi” về sâu trong thông đạo.

......

- Đây là lần dịch chuyển thứ mấy rồi?

Gunsmith lại bắn ngã một vệ binh máy, quay đầu hỏi Dark Water.

Lúc này căn phòng lớn mà mọi người đang ở chắc hẳn đã gần đến bên ngoài di tích, cạm bẫy ở đây lại trở về vệ binh côn trùng to lớn, một súng là có thể giải quyết.

- Lần sau chính là lần dịch chuyển cuối cùng.

Dark Water nói, giọng điệu của hắn vẫn như vậy.

- Vậy nhanh lên một chút đi, phù...

Gunsmith thở ra một hơi khí trắng:

- Ở căn phòng vừa rồi, ta thử nhổ một bãi nước miếng vào lòng bàn tay của mình, kết quả lúc nước miếng kia dính vào da của ta thì đã lạnh. Khi làn da tê dại của ta ý thức được “lạnh” nước miếng kia đã kết băng. Mà khi ta cảm giác được “băng” đã là ba giây sau khi ta ném bãi nước miếng ra khỏi lòng bàn tay...

- Đừng lo lắng, thời gian còn dư dả hơn ta tưởng tượng. Hơn nữa ngươi là người năng lực cấp Cường, ta còn chưa xuất hiện dấu hiệu tử vong rõ ràng, ngươi gấp cái gì?

Cố Vấn nói.

- Ngươi nên lấy gương soi thử, xem sắc mặt của mình hiện giờ...

Gunsmith lại dùng một câu khiến cho Cố Vấn bị nghẹn họng không nói được gì.

Dark Water đã đi đến ký hiệu dịch chuyển sau cùng:

- Được rồi, đây là lần dịch chuyển cuối cùng.

Thật ra câu này của hắn là một tín hiệu, một ám hiệu truyền cho hai thành viên khác của Nghịch Thập Tự, chỉ bọn họ mới biết câu này có ý nghĩa gì. Chỉ từ nội dung của câu này, Vanessa và Suicide dĩ nhiên không nghe ra bất cứ vấn đề gì.

Ánh sáng xanh bừng lên, lại dần dần nhạt đi, năm người mở mắt ra.

Chỉ qua mấy giây, một vách tường của căn phòng lớn cuối cùng này bị mở ra, hơn trăm con bọ cánh cứng bằng máy xuất hiện. Tiêu diệt loại kẻ địch này là sở trường của Gunsmith, hắn đổi súng xương sang hình thức liên phát, không tới một phút đã bắn rơi tất cả vệ binh.

Không ngờ lúc này lại có biến cố phát sinh.

- Hà... hà... tất cả đừng cử động...

Vanessa hô hấp khó khăn, một tay nàng đặt lên vai Cố Vấn, nhìn hai thành viên khác của Nghịch Thập Tự.

- Ngươi.. bỏ súng xuống... hà... ngươi... cách xa mọi người một chút...

Nàng nhìn Gunsmith và Dark Water phân biệt nói.

- Cô đang làm gì vậy?

Cố Vấn hỏi.

Gunsmith cúi người xuống, hai tay chống đầu gối, cũng bắt đầu thở dốc, Dark Water thì lại án binh bất động. Suicide cầm phiến đá “Thiên Không pháp điển” kia, bước nhanh về phía Vanessa.

- Hà... hà... ngươi cho rằng người khác đều là kẻ ngốc sao? Hà... nơi này... hà... căn bản không phải là căn phòng lớn lúc trước chúng ta tiến vào.

Vanessa gia tăng lực tay:

- Ngươi cũng đừng lộn xộn... đừng tưởng rằng năng lực của ngươi mắt thường khó nhìn thấy... là có thể âm thầm hành động... hà...

- Cửa vào vốn không chỉ có một cái, bởi vì đổi đường đi tìm các ngươi, cho nên chúng ta mới đến một cửa vào khác với lúc trước. Tính từ căn phòng tìm được các ngươi, đây là cửa vào cần số lần dịch chuyển ít nhất.

Dark Water nói:

- Ta có thể tốn thời gian rất dài để giải thích, nhưng ta nghĩ các ngươi không nên tiếp tục ở lâu.

Ngữ khí của hắn vẫn luôn đều đều như vậy, thật ra là một chuyện rất đáng sợ. Không có thần thái, cũng không có giọng điệu biến hóa, ngươi vĩnh viễn không thể dựa vào quan sát để phán đoán xem Dark Water có nói dối hay không, chỉ có thể phán đoán thông qua nội dung mà hắn nói ra.

Lúc này lí do của Dark Water rất hợp tình hợp lý, hơn nữa bốn người này cũng thật sự không thể kéo dài được nữa.

Vanessa bỏ Cố Vấn ra:

- Được rồi, là do ta suy nghĩ nhiều.

Nhưng trực giác nói cho nàng biết, nhất định có gì đó không thích hợp, cho nên nàng trừng mắt nhìn Cố Vấn:

- Đừng quên một chuyện... hà... mạng của ngươi vẫn nằm trong tay ta.

- Đi thôi! Đừng nói nhảm nữa!

Gunsmith đã không nhịn được:

- Dark Water, lối ra, lối ra, lối ra!

Hắn nói nhanh hơn, đồng thời nhảy nhót tại chỗ. Ngay cả Gunsmith từ nhỏ đã quen với cái lạnh cũng biểu hiện như vậy, đủ chứng minh nhiệt độ lúc này thấp đến thế nào.

Hiện giờ bọn họ đã ở phía ngoài cùng di tích, cảm giác dần dần khôi phục. Trong không khí lạnh giá, hô hấp cũng trở nên khó khăn, ngay cả ảnh hưởng của di tích cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu hơi lạnh thấu xương, nói lên nhiệt độ lúc này chắc chắn đủ để giết chết người bình thường.

Ngoại trừ Dark Water, bốn người còn lại đều là người siêu năng lực. Nhưng người siêu năng lực mặc quần áo phong phanh mùa hè, ở trong hoàn cảnh âm 20 độ cũng không chịu được lâu.

Dark Water đã sớm quan sát hoa văn trong phòng, lập tức chạy nhanh về vị trí lối ra. Nơi đó có một ký hiệu không phải hình bàn tay, hòa cùng với những hoa văn khác trên tường, những người khác căn bản không thể biết phải nhấn vào đây.

Dark Water nhanh chóng chạy tới, nhấn vào ký hiệu ở lối ra. Rất nhanh trên tường xuất hiện một cửa vào hình vuông, một giây sau, hình chiếu mờ ảo do hệ thống phòng ngự của di tích chế tạo lại che kín lối ra.

Bốn người kia đã đến bên cạnh Dark Water, giống như chạy trốn lao về phía hình chiếu trên tường, từng người xuyên qua vách tường, chạy khỏi cái di tích sắp bị đóng băng này.

Phía sau bức tường kia cũng là một thông đạo, nhưng khác biệt rất lớn với thông đạo lúc đi vào. Thông đạo này có hình trụ, ven rìa không theo quy tắc nào, giống như một chiếc lạp xưởng rỗng, hơn nữa cũng không hề có độ dốc, mọi người chỉ có thể tiến về phía trước theo chiều ngang.

Dark Water đã từ trong thân thể mình lấy ra một chiếc đèn pin, đi trước dẫn đường, bốn người còn lại đi phía sau hắn. Theo khoảng cách với di tích càng lúc càng xa, mọi người cũng dần dần khôi phục cảm giác.

Mệt mỏi và đau nhức như thủy triều cuốn tới, lúc này Vanessa chỉ muốn uống một ly sô cô la nóng, ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, quấn thảm điện lên người, sau đó ngủ một giấc mười hai tiếng. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, bây giờ mới là thời khắc không thể thả lỏng, cho dù cố gắng khích lệ tinh thần cũng phải tiếp tục chống đỡ, cho đến khi giao Thiên Không pháp điển vào tay tổ chức mới có thể thở phào một hơi.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc