Chương 218:Âm mưu của "người chết"

Con rắn lớn màu đen từ thông đạo trở về, chạy đến trước mặt Thiên Nhất, giống như một con chó săn ngậm đĩa trở lại với chủ nhân, chờ đợi xoa đầu và khen ngợi.

Thiên Nhất đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, đặt trước miệng con rắn lớn.

Bá tước ở bên cạnh nhìn đến kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ: “Không phải hắn muốn con rắn này liếm tay mình chứ...”

Con rắn lớn dường như hiểu ý Thiên Nhất, từ trong miệng nó chảy ra dịch thể màu đen, nhỏ xuống lòng bàn tay Thiên Nhất. Dịch thể màu đen này rõ ràng khác với trên thân rắn tiết ra, không có tính ăn mòn, cũng không sền sệt, màu sắc cũng càng thuần túy như mực đen.

Sau khi nhổ ra ngụm chất lỏng đen này, con rắn lớn lại từ thực hóa hư, trở lại trong sáo rắn trên tay trái Thiên Nhất.

Tay phải Thiên Nhất nắm lại, cầm ngụm nước đen kia đi về phía bá tước.

- Ngươi muốn làm gì?

Bá tước có dự cảm xấu.

Thiên Nhất cất sáo rắn vào, tay trái nắm lấy cằm bá tước, cạy miệng hắn ta, tay phải đổ dịch thể màu đen vào trong miệng bá tước.

Bá tước kêu thảm một tiếng, xoay người nằm ngửa mặt nằm dưới đất, hai tay nắm lấy cổ họng mình, liều mạng ho khạc, muốn nhổ dịch thể vừa uống vào ra ngoài, nhưng hiển nhiên chỉ phí công.

- Đừng làm giống như vừa uống thuốc độc nữa.

Thiên Nhất chà chà tay phải vào áo choàng đen của mình:

- Đây chính là thứ mọi người nhìn thấy nhưng không với tới được... lực lượng.

Thực ra bá tước không hề cảm thấy khó chịu, chỉ theo bản năng cho rằng phải nhổ thứ này ra. Giống như ngươi thấy có người cầm một đống dầu hắc màu đen cưỡng ép nhét vào trong miệng ngươi, bất kể uống vào cảm giác như thế nào, chắc chắn ngươi vẫn cố nhổ ra ngoài.

- Ngươi lấy chất độc từ trong miệng quái vật kia nhỏ xuống nhét vào miệng ta! Còn nói ta sẽ nhận được lực lượng!

Nói đến đây, sắc mặt bá tước bỗng biến đổi:

- Chẳng lẽ... ngươi muốn biến ta thành quái vật?

- Không, ngươi vẫn là người, nhưng không còn là một người bình thường.

Thiên Nhất nói:

- Ngươi đã nhận được năng lực đến từ loại rắn đen này, lực lượng sẽ tan vào trong máu của ngươi. Tương lai hậu duệ của ngươi cũng sẽ đời đời truyền thừa loại năng lực này, có lẽ bọn họ sẽ thừa kế một phần, cũng có thể người tư chất cao sẽ vận dụng được toàn bộ. Chỉ cần huyết mạch của ngươi không đoạn tuyệt, lực lượng của rắn đen vẫn sẽ tiếp diễn trong gia tộc của ngươi.

- Tại sao ngươi lại làm như vậy?

Bá tước nói, kích động đến mức từ trên đất đứng lên. Chờ sau khi hắn đứng vững mới ý thức được, chân của mình trong khoảnh khắc đã khôi phục khả năng hành động.

Thiên Nhất cười trả lời:

- Đừng quên giao dịch của chúng ta, ta đã nói sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi, ít nhất sẽ không để ngươi bị giết vì bảo tàng.

- Đến bây giờ ngươi còn nói về giao dịch...

Bá tước lộ vẻ căm thù:

- Từ ban đầu ngươi đã thao túng mọi chuyện, toàn bộ giao dịch của ngươi đều xây dựng trên cơ sở dối trá và âm mưu!

- Nhưng ta vẫn sẽ hoàn thành nó.

Thiên Nhất nói tiếp:

- Còn nhớ con mắt sau lưng ngươi không?

Bá tước hừ lạnh một tiếng:

- Chắc ngươi sẽ không nói với ta, đó cũng là một vở kịch do ngươi diễn đấy chứ?

Thiên Nhất trả lời:

- Đương nhiên không phải, chủ nhân của con mắt kia đến từ một tổ chức tên là “viện thầy tu Isaiah”. Tổ chức này vốn cũng không có lý do đối địch với ngươi, nhưng bọn họ được người khác nhờ cậy, yêu cầu dùng một phương thức “không nổi bật” để giết chết ngươi.

- Ngày thứ sáu đen tối đã qua bảy năm, đến năm nay chú của ngươi mới bị thiêu chết. Mà sau khi hắn bị thiêu chết, từ thời khắc ngươi chuyển bảo vật đi, ngươi đã tiến vào tầm mắt của Philip IV, trở thành mục tiêu bị tấn công, đồng thời cũng bị “tên kia” nhìn chằm chằm.

- Hừ... “tên kia” mà ngươi nói, cũng có thể là chính ngươi vậy?

Bá tước nói.

Thiên Nhất nhếch miệng cười cười, tiếp tục nói:

- Ngươi cảm thấy... Clement V thật sự chết vì bạo bệnh sao? Chết cùng một năm với chú Molay bị thiêu chết của ngươi, một tháng sau khi lời nguyền rủa của người đàn ông trên giàn hỏa kia vẫn còn dư âm?

Biểu tình trên mặt Beaujeu bắt đầu biến hóa.

Thiên Nhất lại nói:

- Ta dám khẳng định, không lâu sau Philip IV cũng sẽ chết, hơn nữa nhìn vào cũng không phải là mưu sát. Nhưng hắn là vua, muốn làm được chuyện này e rằng phải tốn một chút thời gian. Có điều trên đời không có đạo lý phòng trộm ngàn ngày, cuối cùng hắn cũng sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn.

- Chẳng lẽ ngươi muốn nói, có người ngầm hành động để lời nguyền của chú ta ứng nghiệm? Chuyện đó có quan hệ gì với ta? Tại sao hắn lại muốn giết cả ta? Chẳng lẽ... là vì chức vị đại đoàn trưởng?

Bá tước hỏi.

Thiên Nhất nói:

- Ngươi nghĩ sai rồi. Nếu theo lời ngươi nói, người này phải là nhân vật trong nội bộ hiệp sĩ Thánh Điện các ngươi, có tư cách ngồi lên chức vị đại đoàn trưởng, mà lại không bị bắt vào ngày thứ sáu đen tối. Nếu có một người như thế, hắn muốn làm đại đoàn trưởng thì đã sớm giết ngươi rồi, cần gì phải chờ đến bảy năm?

- Vậy rốt cuộc tại sao hắn lại làm những chuyện này?

Bá tước hỏi.

Thiên Nhất nói:

- Đơn giản, hắn đang bảo vệ thứ thuộc về mình, ha ha... ít nhất hắn cho rằng bảo tàng thuộc về một mình hắn.

- Ngươi nói gì?

Bá tước lộ vẻ khiếp sợ, trong lòng hắn dường như đã đoán được Thiên Nhất ám chỉ người nào.

- Người chú kia của ngươi, Jacques de Molay cũng chưa chết.

Thiên Nhất quả nhiên nói ra những lời kinh hãi thế tục này.

- Không thể! Ông ta rõ ràng...

- Bị đốt thành tro rồi?

Thiên Nhất cười nói:

- Vừa rồi chân của ngươi rõ ràng đã gãy, sao lúc này còn có thể đứng nói chuyện với ta?

Ánh mắt bá tước lập lòe, ngơ ngác lặp lại:

- Không thể... không thể...

- Clement V chung quy vẫn là người kính sợ thượng đế, hắn là một người phức tạp. Sáu năm trước hắn đã miễn tội cho Molay, bao gồm cả những lãnh tụ hiệp sĩ Thánh Điện khác bị xét xử. Từ bản chất của Cơ Đốc giáo và sâu trong nội tâm, hắn đã sớm xá tội cho bọn họ, đáng tiếc đến chết hắn cũng không có can đảm công bố những tài liệu này ra ngoài. Theo ta thấy, e rằng những tài liệu này rất khó xuất hiện trước mắt công chúng.

Thiên Nhất nói:

- Giáo hoàng xá tội cho Molay, nhưng Philip IV thì không. Nói cho cùng Clement V vẫn con rối của vua nước Pháp, cho nên tình huống thực tế là... chú của ngươi cũng không được phóng thích, mà là không ngừng chịu cực hình, khai nhận, phản cung lặp đi lặp lại, chịu đủ hành hạ, cuối cùng bị đưa lên giàn hỏa.

- Nhưng có một việc Philip IV không biết, đó là giáo hoàng đã ngầm phản bội hắn. Trước khi bị thiêu chết, Molay đã được đánh tráo. Người bị thiêu chết không phải Molay, mà là một người chết thay trung thành đến điên cuồng. Chỉ cần dùng một chút thủ đoạn cải trang của thuật sĩ giang hồ, muốn giả mạo một người đàn ông không già lắm, chịu đủ hành hạ, nửa người nửa quỷ, đó cũng không phải chuyện khó, dù sao cháy rồi thì đều như nhau.

- Người chết thay kia sắm vai cũng rất đặc sắc, trước khi chết đã mắng chửi và nguyền rủa một cách thích đáng. Tất cả mọi người đều tin, bao gồm cả ngươi không phải sao?

- Nói như vậy... chú vẫn còn sống? Bây giờ ông ta đang ở đâu?

Bá tước hỏi.

- Hắn dĩ nhiên là đang trốn ở một nơi an toàn, nhờ đám người của viện thầy tu báo thù cho mình.

Thiên Nhất trả lời.

- Ngươi nói Clement V đã giúp ông ta, vậy tại sao ông ta phải...

Bá tước hỏi.

Thiên Nhất không đợi hắn hỏi xong đã ngắt lời:

- Nói nhảm! Molay là loại người nào? Ngay cả ngươi mà hắn cũng muốn giết, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho giáo hoàng sao? Đừng quên giáo hoàng đã từng phản bội hắn, khiến hắn chịu đủ hành hạ và thống khổ, chẳng lẽ vì lão già kia vào thời khắc cuối cùng trở mặt cứu mình một mạng, Molay sẽ khoan thứ cho đối phương?

- Ngươi cũng quá xem thường vị đại đoàn trưởng chân chính của đoàn hiệp sĩ Thánh Điện này rồi. Phương đông có một câu nói như vậy... không độc không phải trượng phu. Molay sẽ không giống như ngươi, vì vài tên thủ hạ trung thành mà bất chấp cả tính mạng.

- Ngươi nghĩ rằng hắn đã giao phó toàn bộ bảo tàng cho ngươi sao? Như vậy lúc này tài phú mà hắn dùng để nhờ cậy viện thầy tu Isaiah đến từ đâu? Ngươi cho rằng mình thật sự là nhân tuyển tốt nhất để hắn truyền chức vị sao? Còn không phải vì lúc đó tình hình nguy ngập, mà bên cạnh hắn chỉ có ngươi là người thân duy nhất có thể tín nhiệm?

- Ài... thật đáng buồn, bá tước tiên sinh, để ta nói cho ngươi biết lúc này chú Molay của ngươi đang toan tính điều gì.

- Hắn sẽ nấp trong bóng tối, để cho “lời nguyền” của mình lần lượt ứng nghiệm. Đợi sau khi giáo hoàng và Philip IV đều bị “trời phạt” mà ngươi lại “bất ngờ” qua đời, hắn sẽ “sống lại” một cách thần kỳ giống như Jesus, một lần nữa bước ra sáng, danh chính ngôn thuận khôi phục chức vị đại đoàn trưởng, lấy lại tất cả những thứ “thuộc về” hắn, gây dựng lại đoàn hiệp sĩ Thánh Điện, lại khiến tổ chức này đạt tới đỉnh cao chưa từng có trong lịch sử, giống như thần thoại.

- Không thể... ngươi đừng gạt ta!

Bá tước quát lên:

- Ta sẽ không tin ngươi nữa! Phù thủy! Mỗi chữ từ đầu lưỡi ngươi thốt ra đều là âm điệu đến từ địa ngục!

Thiên Nhất nói:

- Để ta nói cho rõ ràng, mục đích của ta đã đạt được, lúc này bảo vật đã bị chôn vùi ở trung tâm di tích. Trừ khi có sự trợ giúp của ta, nếu không cho dù là đương sự như ngươi, cũng không thể quay lại lấy những bảo vật kia ra.

- Bá tước tiên sinh, ngươi nên nhận thức tình hình, khi chúng ta trở lại thế giới phía trên, ai sẽ là kẻ địch của ngươi, ai đang uy hiếp tính mạng của ngươi, còn ai sẽ là đồng minh của ngươi, muốn cho ngươi sống tiếp. Không nên bởi vì tình cảm cá nhân và mười mấy người đã chết, dẫn đến quyết định sai lầm ngu xuẩn.

Bá tước nói:

- Ta không cần loại đồng minh như ngươi, nếu có cơ hội ta sẽ giết ngươi!

Thiên Nhất mở rộng hai tay, không hề tức giận:

- Đương nhiên, đây là quyền tự do của ngươi, nhưng đề nghị của ta là...

Đang nói, hắn đột nhiên từ trong túi lấy ra một miếng thủy tinh nhỏ hình thoi, ném cho bá tước:

- Sau khi chúng ta đi lên, ngươi hãy bớt thời giờ dùng thứ này lưu lại ký hiệu của hiệp sĩ Thánh Điện các ngươi trong đấu trường, thuận tiện đồ lại ký hiệu ta vẽ ở cửa vào một lần. Kế tiếp ta sẽ phụ trách tìm một số người đáng tin, bằng nhiều cách thức truyền ra tin tức, nói rằng bí mật trên người ngươi đã bị mai táng vĩnh viễn cùng với ngươi.

- Sau đó chúng ta sẽ đường ai nấy đi. Ngươi đã không còn là một người bình thường nữa, theo cách nói của ngươi thì ngươi cũng xem như là nửa phù thủy rồi. Hơn nữa những người có liên hệ với ngươi đã chết sạch, chỉ cần ngươi đừng chủ động biểu lộ thân phận, không ai có thể truy xét được hành tung của ngươi. Ngươi có thể mang theo phần còn lại trong bảo tàng, đi đến nước khác xa xôi làm một phú hộ.

- Có điều nếu như ngươi tìm cách đuổi giết ta, hoặc là đi tìm chú Molay của ngươi tự chui đầu vào lưới, ta cũng không ngăn cản. Giao dịch của ta cũng có giới hạn, sau khi hoàn thành ba bước kế hoạch của ta, ngươi hoàn toàn có thể sống những ngày tháng yên ổn an toàn. Nhưng nếu ngươi chủ động muốn chết, ta không quản được, tương lai của ngươi thế nào ta cũng lực bất tòng tâm.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc