Chương 216:Rắn đen
- Quả nhiên đã xuất hiện trước thời hạn tử vong mà ta dự tính, ha ha... đúng là vẫn tin được các ngươi.
Cố Vấn thấy ba người Dark Water xuất hiện trong phòng lớn, liền nói một câu giống như khen ngợi, đây là điều rất hiếm thấy.
- Trong khi các ngươi nghỉ ngơi ở đây, ta phải liều mạng ứng phó với các loại cạm bẫy để chạy tới.
Gunsmith oán trách, dáng vẻ của hắn và Suicide khá chật vật. Sau khi rời khỏi phòng trung tâm, bọn họ liên tục trải qua ba căn phòng có cạm bẫy cấp bậc rất cao, mức độ nguy hiểm ngang ngửa với vệ binh bọ chét kia, trong tình huống thời gian cấp bách quả thật rất khó giải quyết nhẹ nhàng.
Sắc mặt Vanessa nhìn qua có vẻ hơi thất vọng, vừa rồi rõ ràng Cố Vấn muốn nói ra chuyện quan trọng gì, nhưng vì cứu binh chạy tới nên bị cắt ngang.
Có điều ngoại trừ Cố Vấn, ba người khác cũng không chú ý tới biến hóa nhỏ bé trên mặt Vanessa. Lúc này Dark Water đã một mình đi đến góc phòng, chuẩn bị nhấn vào ký hiệu dịch chuyển kế tiếp.
- Trước khi chạy ra ngoài, không có nhiều thời gian để dừng lại nói chuyện.
Dark Water nói:
- Lúc nhiệt độ hạ xuống dưới 0 độ, thân thể các ngươi sẽ xảy ra các loại tình trạng vì lạnh. Muốn chạy ra còn phải đi qua bảy căn phòng, ta đề nghị các vị nên tập trung tinh thần, ứng phó với dịch chuyển và cạm bẫy.
......
- Chạy mau! Các ngươi có nghe thấy không! Đừng lo cho ta! Mau rời khỏi đây, chạy ra bên ngoài! Chạy càng xa càng tốt! Ngay bây giờ!
Bá tước Beaujeu khàn giọng hét lớn về phía cửa vào phía trên phòng lớn.
Hai tên tùy tùng canh giữ phía trên thông đạo còn không biết tình hình bên dưới, nhưng khi bọn họ nghe được tiếng kêu gần như tuyệt vọng và cầu khẩn của bá tước bên trong di tích, dĩ nhiên minh bạch đây không phải nói đùa. Hai người do dự một chút, trao đổi mấy câu, quyết định nghe theo chỉ thị của bá tước. Bọn họ cầm lấy bó đuốc, quay đầu chạy nhanh lên phía trên thông đạo.
Thiên Nhất đã sớm lường trước chuyện này, một khi dịch chuyển đến căn phòng lớn nơi cửa vào, bá tước nhất định sẽ có hành động như vậy.
Sau mỗi lần dịch chuyển, lúc ánh sáng xanh còn chưa hoàn toàn nhạt đi, bá tước đã vội vàng bất chấp ánh sáng chói mắt, mở mắt ra một chút quan sát tình hình chung quanh. Hắn muốn xác nhận xem mình đã đến căn phòng lớn lúc đầu hay chưa, nhằm thông báo cho hai tên tùy tùng còn sống kia rời khỏi.
- Ta nên nói là ngươi trọng tình nghĩa, hay là ngu xuẩn không tỉnh ngộ đây.
Thiên Nhất căn bản không để ý tới hai người kia, tùy ý lấy sáo rắn trong y phục ra, giơ ngang trên lòng bàn tay, lại bắt đầu lẩm bẩm thần chú khó hiểu.
Sau khi đọc xong, hắn đưa sáo rắn lên bên miệng thổi. Theo giai điệu kỳ dị vang lên, trên mặt đất trước mặt Thiên Nhất có một bóng đen như ẩn như hiện, dần dần cái bóng kia hóa thành thực thể, đó là một con rắn màu đen thân thể lớn như thân cây.
Sau khi con rắn lớn màu đen kia thực thể hóa, bá tước kinh ngạc phát hiện, thân thể quái vật này giống như nham thạch, bốc lên khí đen, ăn mòn tất cả vật chất mà nó chạm đến.
Rắn lớn giống như vừa tỉnh lại từ giấc ngủ, ngửa đầu lên, thân thể dựng thẳng, quan sát tình hình chung quanh một vòng, sau đó đột nhiên lao về phía thi thể của đám tùy tùng gần đó.
Bá tước vốn cho rằng mình sẽ thấy cảnh tượng tàn nhẫn rắn lớn nuốt thi thể, nhưng hắn lại đoán sai lần nữa, bởi vì thứ này hoàn toàn khác với rắn thông thường, nó tuyệt đối là một loại quái vật chỉ có thể gặp trong ác mộng.
Lúc rắn lớn bò đến bên cạnh thi thể của đám tùy tùng, trên thân thể to lớn của nó đột nhiên xuất hiện vô số lỗ hổng lớn, giống như thân rắn đen kịt trong một giây đã trải đầy hoa văn. Nhưng nhìn kỹ lại, những lỗ hổng kia cũng không phải vết thương, mà là “miệng” từng chiếc miệng giống như của loài người.
Nó bò đến bên cạnh thi thể đám tùy tùng, nơi thân rắn đi qua giống như nham thạch, tỏa ra từng đoàn khí đen. Kim loại màu đen của di tích này rất kiên cố, hoàn toàn không bị hư hại, nhưng quần áo, thi thể của đám tùy tùng kia, cùng với bó đuốc, dây thừng, hòm gỗ, chỉ cần chạm vào thì đều bị ăn mòn.
Những “miệng người” trên thân rắn không ngừng làm động tác cắn xé và nhai, còn liên tục chảy ra dịch thể màu đen sền sệt. Sau khi dịch thể nhỏ xuống lại hóa thành khí đen bốc lên, khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy trong dạ dày quay cuồng muốn ói.
Qua hai phút, trong phòng ngoại trừ Thiên Nhất và bá tước thì không còn lại bất cứ thứ gì. Bá tước Beaujeu đã không thể phân biệt rõ, rốt cuộc những thi thể kia là bị con rắn này dùng miệng nuốt trọn, hay là bị miệng người dày đặc trên thân rắn nuốt xuống, hoặc là trực tiếp bị ăn mòn...
- Đây nhất định là một cơn ác mộng... thượng đế, xin ngài tha thứ cho tôi, để tôi tỉnh lại.
Bá tước cắn nắm tay của mình, dụi lông mày cầu nguyện.
Lúc này con rắn lớn màu đen đã nuốt xong thi thể đám tùy tùng kia, xoay đầu lại, dán sát mặt đất, vặn người chậm rãi bò tới chỗ bá tước.
Nếu một người có thể lựa chọn cái chết của mình, vậy bị con rắn này nuốt chửng tuyệt đối là một trong số lựa chọn tệ nhất.
- Đây chính là ác mộng, bá tước tiên sinh.
Thiên Nhất chắn giữa bá tước và rắn đen, con rắn kia lập tức ngừng lại, làm động tác ẩn nấp ngóng nhìn.
Thiên Nhất nói tiếp:
- Đời người chính là một giấc mộng không thể tỉnh lại, cái chết là phương pháp duy nhất để thoát khỏi giấc mộng này. Trên đời này có một số người đang gặp ác mộng, lại có một số người khác đang gặp mộng đẹp. Phần lớn mọi người đều mong muốn xây dựng mộng đẹp của mình trên cơ sở ác mộng của người khác, nhưng lại bám víu vào “đạo đức” do chính bọn họ định ra và tưởng tượng để mưu cầu sự thanh thản.
Hắn cầm sáo rắn, lắc lư trước mắt con rắn lớn màu đen kia, giống như đang trêu đùa một con vật cưng đáng yêu:
- Còn có hai phần điểm tâm cho ngươi.
Thiên Nhất chỉ chỉ phía trên:
- Nhanh đi, nếu không bọn họ sẽ chạy mất.
Con rắn kia giống như nghe hiểu, ngước đầu lên, một đường bay thẳng vọt lên trên. Hóa ra con vật này vốn không cần bò, nó có thể lơ lửng bay lượn trên không trung.
Trong mắt người thời trung cổ, phàm là thứ không có cánh mà có thể bay trên trời, vậy chỉ có quỷ thần.
Bá tước cũng không ngoại lệ:
- Chính quái vật này giúp ngươi đào đường hầm sao?
Giọng điệu và thần thái của hắn có thể nói là hồn bay phách lạc, lúc này bá tước đã mất hết ý chí, khi hắn nhìn thấy con rắn đen bay lên, trong lòng đã hiểu được hai tên tùy tùng kia cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
- Đương nhiên không phải.
Thiên Nhất trả lời:
- Con đào đường hầm là mẹ nó, điều kiện trao đổi là ta cho đứa trẻ này ăn một chút máu thịt.
- Ha... ha ha... ngươi gọi quái vật này là đứa trẻ...
Bá tước cũng không biết tại sao mình lại bật cười, có thể vì mỗi sợi dây trong đầu hắn đã đứt vỡ rồi.
- Loại rắn trưởng thành này, thời xa xưa tổng cộng có tám con, trong một số nền văn minh được gọi là thần trụ, trong một số nền văn minh khác thì bị xem là yêu thú hủy diệt thế giới.
Thiên Nhất nói:
- Ta vốn cũng không coi trọng bọn chúng lắm, nhưng sau đó ta phát hiện sức ăn của những con này quá lớn. Một con trưởng thành cũng đủ ăn hết tất cả sinh vật trên một lãnh thổ rộng lớn, hơn nữa còn ăn mòn tất cả những thứ do các sinh vật kia kiến tạo, cuối cùng chỉ để lại một vùng đất chết khô cằn.
- Vì vậy ta đã hợp tác với một người khác, chém chết bảy con rắn lớn, chỉ để lại một con và đứa trẻ của nó, nhốt vào trong sáo rắn này. Đương nhiên hai con rắn này đã bị ta làm cho không thể ở quá lâu trong thế giới này, hôm nay bọn chúng muốn tiếp tục sinh tồn, nhất định phải trở lại trong sáo rắn.
Cùng lúc này trong thông đạo, hai tên tùy tùng kia rất nhanh đã bị rắn đen đuổi kịp.
Có câu thường nói là “Autobots chạy không qua Decepticons, nhảy dù xuống vẫn nhanh hơn đi bằng chân” (phim Transformers). Bay và chạy dù sao cũng là hai khái niệm khác nhau, huống hồ đây còn là bò lên sườn dốc.
Hai người kia chạy cũng không kiên quyết lắm, một mặt bọn họ còn lo lắng cho bá tước, mặt khác bọn họ cũng không tận mắt nhìn thấy nguy hiểm, không biết mình rốt cuộc đang chạy trốn thứ gì.
Đột nhiên một con rắn lớn màu đen lặng lẽ từ trong bóng tối phía sau bọn họ chui ra, một ngụm giải quyết xong một người trong đó.
Người còn lại chỉ cảm giác mình liếc thấy thứ gì, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy nửa người trên của đồng bạn đã biến mất, hai chân lộ ra bên ngoài miệng rắn còn đang đạp lung tung.
Con rắn lớn kia cả người đen kịt, to như thân cây, toàn thân còn mọc đầy miệng người, lơ lửng giữa không trung...
Người sống sót cuối cùng này sợ đến sắc mặt tái nhợt, sợ hãi khiến cho đầu óc của hắn hoàn toàn chập mạch, ngay cả muốn kêu cũng không được. Nhưng sau khi lảo đảo mấy bước, tên này lại ổn định thân hình, đột nhiên đứng thẳng, kích thích tố trào ra giống như vụ nổ, bản năng cầu sinh đã chiến thắng tất cả ảnh hưởng tiêu cực, khống chế thân thể của hắn.
Chỉ thấy hắn ném bó đuốc vào mặt con rắn, xoay người nhấc chân chạy như điên. Sau khi rời khỏi nguồn sáng, rất nhanh chung quanh hắn biến thành một màu đen kịt, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy vật thể, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao, đương nhiên khi đó hắn cũng chưa từng nghĩ xem tại sao.
Lúc con người gặp phải sợ hãi cực độ, hạch hạnh nhân của não bộ sẽ làm ra phản ứng, dừng hoạt động của những bắp thịt không quan trọng, khiến tốc độ vận hành của mỗi bộ phận trên thân thể tăng nhanh, khẩn trương cao độ, tim đập nhanh hơn, huyết áp tăng lên, tiết ra khoảng ba mươi loại kích thích tố khác nhau, khiến thân thể chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với uy hiếp. Đồng thời vì khiến sự chú ý tập trung vào nguồn gốc nỗi sợ, trong thời gian ngắn thị lực và thính lực đều sẽ gia tăng, đại não điều khiển thân thể nghe nhìn, lại nhanh chóng tính toán phương pháp ứng phó với nguồn gốc sợ hãi.
Cả quá trình này tổng cộng chỉ khoảng hai giây, trước khi sợ hãi biến mất, đại não sẽ giúp con người đưa ra quyết định “nghênh chiến” hoặc “chạy trốn”.
Hiện giờ tên sống sót cuối cùng này hiển nhiên đã lựa chọn chạy trốn. Ta nghĩ bất cứ người nào vẫn còn lý trí, khi nhìn thấy một quái vật như vậy đều sẽ chạy. Trừ khi ngươi là nhân vật chính trong phim kinh dị hoặc là ngôi sao phim hành động, nếu không tốt nhất không nên một mình chống lại quái vật này.
Vị nhân huynh này không sợ đến mức nhồi máu cơ tim chết ngay tại chỗ, cũng không hai chân mềm nhũn ngồi yên chờ chết. Hoàn toàn trái ngược, tên này giống như trong nháy mắt mở khóa gen cấp một, phát huy tố chất thân thể vượt quá năng lực bình thường của mình, chạy như điên trong bóng tối, lại chạy được rất xa.