Chương 215:Dẫn dắt lợi dụng
Chuyện xảy ra sau khi tiến vào di tích, hiển nhiên đã vượt xa sức tưởng tượng của bá tước Beaujeu và đám tùy tùng của hắn. Nếu một người trẻ tuổi ở thế kỷ 21 nhìn thấy người ngoài hành tinh, sinh vật biến dị, quỷ hồn, Alien, dịch chuyển tức thời, siêu năng lực, người máy thông minh, thậm chí là thần linh hoặc ngày tận thế, ít nhất hắn có thể lý giải những thứ này ở một mức độ nhất định, bởi vì hắn đã từng thấy những thứ tương tự trong phim khoa học viễn tưởng, trong tiểu thuyết, hoặc nghe người khác nói qua những khái niệm như vậy.
Nhưng người Địa Cầu ở thế kỷ 14, bọn họ càng nguyện ý tin thế giới là một mặt phẳng, ở đầu cuối thế giới có một thác nước, hoặc không có gì cả, chỉ là một vách núi... Một đám người như vậy đi vào di tích của bộ tộc Dark Water, trải qua mấy lần dịch chuyển tập thể vẫn giữ được bình tĩnh, đã xem như tố chất tâm lý vững vàng vượt xa người thường rồi.
Loài người đang tiến bộ, nhất là trong mấy trăm năm gần đây, thành tựu và đột phá mà chúng ta đạt được còn nhiều hơn mấy ngàn năm trước đó, hơn nữa tốc độ tiến bộ này còn đang gia tăng. Mặc dù xét về sinh lý, đại não của chúng ta gần như không khác gì với người hang động mấy vạn năm trước, nhưng cùng với nhận thức về thế giới này, không thể nào đánh giá được lợi ích to lớn mà thời đại thông tin mang đến cho chúng ta. Hôm nay loài người từ lúc sinh ra đã đứng trên vai người khổng lồ, đáng buồn là cho dù địa vị thế nào, phần lớn mọi người đều lựa chọn một cuộc sống tầm thường.
Lúc Thiên Nhất dẫn đám người đi vào trong di tích, cơ chế phòng ngự của di tích này cũng không bị khởi động, hệ thống của nó còn tưởng rằng chỉ là “người truyền thuật” đến thăm mà thôi. Trên thực tế ngoại trừ tộc nhân Dark Water, Thiên Nhất có lẽ là sinh vật thông minh duy nhất trên thế giới có thể tiến hành điều khiển loại di tích này.
Những di tích này tồn tại ở các nơi trên thế giới, nhưng số lượng không nhiều, một châu lớn sẽ không quá ba cái. Là giống loài đã từng thống trị tinh cầu này trong thời gian ngắn ngủi, nền văn minh của tộc nhân Dark Water chỉ để lại một chút vết tích vụn vặt là “Olmec” để mọi người lần theo, khiến người đời sau chỉ có thể suy đoán giống như thầy bói xem voi. Còn về di tích nằm ở châu khác, bởi vì hoàn toàn không xuất hiện đồng thời với văn minh loài người bản địa, hơn nữa loài người ở thời đại đó cũng không thể chủ động tiếp xúc với bộ tộc Dark Water, vì vậy dù là di vật văn hoá hay tài liệu lịch sử, tất cả đều không lưu lại dấu tích của bọn họ.
Trải qua mười mấy lần thay đổi không gian, Thiên Nhất đã dẫn theo bá tước và đám tùy tùng của hắn đến trung tâm.
Thiên Nhất bảo đám tùy tùng lấy bảo vật ra khỏi hòm, chất đống ở một tọa độ chỉ định. Hắn thì nhân lúc này đi đến chính giữa căn phòng trung tâm, từ trên người lấy ra mảnh vỡ nhỏ màu xanh, bỏ vào trong miệng một pho tượng đá mặt người to lớn sừng sững.
Mấy ngày trước Thiên Nhất đã trượt xuống đường hầm đào bằng sáo rắn, âm thầm đi vào trung tâm di tích mang mảnh vỡ này ra ngoài. Sau khi hắn lấy mảnh vỡ, nguồn năng lượng trong di tích bắt đầu suy thoái, nhưng dựa vào nguồn năng lượng dự trữ còn lại, di tích vẫn có thể vận chuyển một chu kỳ tương đối dài.
Lúc này khi Thiên Nhất bỏ mảnh vỡ vào lại trong miệng tượng lớn, cặp mắt của pho tượng lớn kia liền tràn ngập ánh sáng màu lam, toàn bộ hoa văn trên vách tường di tích cũng trở nên sáng rõ hơn.
- Chất ở đó là được rồi.
Thiên Nhất cao giọng nói với mấy tên tùy tùng ở phía xa:
- Đúng, như vậy được rồi, các ngươi lui ra mấy bước.
Hắn đưa tay vào trong miệng pho tượng lớn, qua mấy giây, sàn nhà kim loại màu đen bên dưới những bảo vật kia bỗng biến thành dịch thể, “nuốt” những bảo tàng kia vào, sau đó lại khôi phục trạng thái rắn.
Đám tùy tùng chung quanh nhìn đến ngây ngốc, đợi bảo vật đều chui xuống dưới, bọn họ còn đi tới dùng chân đạp đạp mặt đất kim loại, muốn nghe thử phía dưới có phải trống rỗng hay không.
- Tốt, bây giờ hẳn là đã tới lúc giết người rồi.
Thiên Nhất đột nhiên tuyên bố.
Câu này của hắn tựa như một cơn gió lạnh thấu xương, khiến những người khác trong lòng giống như rơi vào hầm băng, sợ hãi, kinh ngạc, giận dữ hiện lên trên mặt bọn họ.
Bá tước ngạc nhiên nói:
- Đại sư... ngài...
- Yên tâm, ngươi sẽ sống, giống như giao dịch mà chúng ta đã thỏa thuận.
Thiên Nhất nói giống như chẳng có chuyện gì.
Lời của hắn rất dễ khiến người ta hiểu lầm, mười tên tùy tùng kia đều quay đầu nhìn bá tước Beaujeu, giống như vị chủ nhân này đã bán rẻ bọn họ.
- Nhìn xem, tín nhiệm và trung thành đúng là phẩm chất không chịu nổi một đòn.
Thiên Nhất cười nói:
- Chỉ nghe được hai chữ “giao dịch” bọn họ đã liên tưởng đến tính mạng của mình bị ngươi bán rẻ.
Hắn cười đến mức toàn thân run rẩy:
- Ta thậm chí còn không ra tay, chỉ nói mấy câu mà thôi. Nhìn xem ánh mắt của những người này, bá tước, bây giờ ngươi có nên xem xét lại những thủ hạ này của mình hay không?
Bá tước quát lên:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giết chết bọn họ? Bảo tàng còn chưa...
- Còn chưa cái gì?
Thiên Nhất ngắt lời:
- Ngươi muốn nói, còn chưa được vận chuyển hết xuống đây? Ha ha ha... ha ha ha ha ha...
Hắn lắc đầu:
- Bá tước, trí nhớ của ngươi rất kém. Còn nhớ những gì ta nói với ngươi khi lần đầu tiên gặp mặt không? Chính là lúc ngươi định dùng một phần ba vàng bạc trong bảo tàng làm thù lao cho ta.
Cũng không biết tại sao, lúc này tư duy của bá tước lại không lâm vào hỗn loạn, vẫn có thể tương đối bình tĩnh suy nghĩ, lời nói của Thiên Nhất khi đó lại hiện lên trong đầu...
......
“Tiền! Bá tước tiên sinh, tiền... tiền... tiền. Một từ ngữ dung tục biết bao, rất nhiều người cảm thấy cái từ này nghe rất mỹ lệ, trong mắt bọn họ giống như có thể phát ra ánh sáng của vàng bạc. Nhưng ngươi và ta đều hiểu rõ, tài phú là nguyền rủa bẩn thỉu, là chất độc đến từ địa ngục, là cơn bão đẩy hiệp sĩ Thánh Điện các ngươi tới vực sâu hủy diệt. Ta cũng không muốn lấy thứ này làm thù lao.”
......
- Ngươi...
Hai mắt bá tước trợn trừng, bàn tay không kìm được run rẩy. Hắn đã hiểu ý tứ của Thiên Nhất... đó là những vàng bạc kia căn bản không có giá trị.
Thiên Nhất giơ tay lên, búng tay một cái. Đám tùy tùng kia đều ngã xuống đất, mặt lộ vẻ đau đớn.
- Ngươi đã làm gì bọn họ?
Bá tước quát lớn.
- Não bộ và trái tim của bọn họ đều xảy ra xơ cứng động mạch, cơ bản là đột quỵ thiếu máu não và bệnh động mạch vành đồng thời phát tác, dẫn đến đột tử.
Thiên Nhất nói:
- Yên tâm, đến lúc con rắn kia ăn thi thể của bọn họ, bọn họ đã sớm tắt thở rồi, sẽ không cảm thấy đau đớn.
- Cái gì... rắn... ăn thi thể... ngươi... A!
Lý trí của bá tước gần như rối loạn, hắn gào lên:
- Tên phù thuỷ tà ác ngươi! Tại sao ngươi phải làm như vậy! Ta nguyền rủa ngươi! Tên điên này!
Thiên Nhất nói:
- Không có cách nào, sau khi khởi động sáo rắn, trong vòng bảy ngày nhất định phải cho nó một chút tế phẩm, nếu không nó sẽ không vui.
Thực ra lúc này bá tước đã nghe không hiểu lời giải thích của Thiên Nhất, cũng không có tâm tình để nghe nữa.
- Chúng ta rời khỏi nơi này, tiến vào bước thứ hai của kế hoạch đi.
Thiên Nhất nói xong liền đi về phía một ký hiệu dịch chuyển hình dấu tay.
- A!
Bá tước từ bên hông rút ra một thanh đoản kiếm, lao nhanh về phía Thiên Nhất.
Giận dữ, bi thương và sợ hãi đã khiến gã đàn ông này không còn giữ được bình tĩnh, hắn nhất định phải làm gì đó, chẳng hạn như chém chết tên phù thuỷ tà ác phương đông mặc áo choàng đen này, như vậy mới có thể khiến hắn cảm thấy bình tĩnh và an toàn.
- Hành động này của ngươi thật vô nghĩa.
Lúc Thiên Nhất nói, bá tước Beaujeu lại bỗng dưng vướng chân vấp ngã, mặt dán xuống đất. Đoản kiếm đang nắm chặt rời tay bay ra, vẽ nên một đường cong kỳ dị giữa không trung, vừa khéo bay đến trước mặt Thiên Nhất, bị hắn dùng một tay tiếp lấy, nắm chặt chuôi kiếm.
- Cho dù ngươi dùng thanh kiếm này giết ta thì thế nào?
Thiên Nhất giơ thanh đoản kiếm tinh xảo chuôi khảm bảo thạch lên, đặt ở trước mắt quan sát:
- Ngươi không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì, đám tùy tùng của ngươi chẳng những không thể sống lại, chính ngươi cũng sẽ bị nhốt trong di tích. Nếu không hiểu được những tin tức trên tường thì không thể dịch chuyển chính xác, muốn dựa vào vận may thì xác suất chạy thoát rất mong manh. Cuối cùng ngươi sẽ tùy tiện nhấn vào những ký hiệu hình dấu tay, không ngừng dịch chuyển, cho đến khi chết đói ở nơi này.
Bá tước thở hổn hển, muốn đứng dậy cố gắng một lần nữa, nhưng lại kinh ngạc phát hiện mình không đứng nổi:
- Xảy ra chuyện gì? Chân của ta...
- Rõ ràng không cảm thấy đau, nhưng lại không thể cử động đúng không?
Thiên Nhất tiếp lời hắn:
- Rất không may, vừa rồi ngã một cái đã khiến chân phải của ngươi gãy xương. Ta khuyên ngươi không nên lộn xộn, tránh tạo thành thương tật vĩnh viễn.
- Là ngươi xóa bỏ cảm giác của ta sao? Phù thuỷ!
Bá tước quát lên.
- Thật ra đó là tác dụng của di tích này, chỉ là ngươi không chú ý tới mà thôi. Cẩn thận nhớ lại giây phút ngã xuống, có cảm giác tiếp xúc nhưng lại không có cảm giác đau đớn khó chịu, rất huyền diệu phải không?
Thiên Nhất dường như đã mất hứng thú quan sát đoản kiếm trên tay, tùy ý ném nó sang một bên.
Bá tước biết mình không đấu lại người trước mắt, bi thương hỏi:
- Rốt cuộc tại sao ngươi phải làm những chuyện này... tại sao phải giết bọn họ?
- Như chúng ta đã thỏa thuận trước đó, nội dung giao dịch là ta giúp ngươi cất giấu bảo tàng, ngụy trang cái chết.
Thiên Nhất trả lời:
- Cho nên bọn họ nhất định phải chết, đám tùy tùng của ngươi lưu lại bất cứ người sống nào, đều sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch này.
Bá tước cảm giác trong đầu kêu vang một tiếng, cả kinh nói:
- Ngươi còn muốn...
- Đúng vậy.
Thiên Nhất nói tiếp câu chuyện:
- Ba người khác cũng phải chết, trong đó hai người chờ ở thông đạo không thể thoát khỏi bàn tay của ta, còn có một người... hừ... ta nghĩ lúc này hắn và tay đánh xe kia đã là hai thi thể rồi.
Bá tước cảm thấy cổ họng của mình giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, bắt đầu từ ngày thứ sáu đen tối bảy năm trước, vẫn luôn đuổi theo những anh em này của mình. Những năm gần đây vô số lần vào sinh ra tử, xả thân cứu giúp, nhưng cuối cùng bọn họ lại chết oan uổng như vậy. Dù là người khác cũng sẽ không kìm được than thở, huống hồ là đương sự như hắn. Theo hắn thấy là do mình quá dễ tin tên phù thủy trước mắt, mới hại chết những thủ hạ trung thành này.
Thiên Nhất ấn vào dấu tay dịch chuyển, trong phòng liền bừng lên ánh sáng xanh, khi ánh sáng nhạt đi thì hai người đã đến một căn phòng lớn khác. Trên mặt đất có ba chiếc hòm gỗ, một thanh đoản kiếm, mười tên tùy tùng đều đã chết hẳn, những bó đuốc nằm rải rác bên cạnh thi thể của bọn họ.
Thiên Nhất vừa đi về phía dấu tay dịch chuyển trong căn phòng này, vừa nói với bá tước:
- Người chết mới có thể đảm bảo giữ bí mật, bá tước tiên sinh, chỉ cần là người sống thì không thể tín nhiệm hoàn toàn. Có lẽ ngươi cảm thấy những người này sẽ không phản bội ngươi, nhưng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của ngươi mà thôi. Mười năm, hai mươi năm, cuối cùng có một ngày bọn họ sẽ nói ra bí mật, thậm chí không cần bất kỳ uy hiếp và dụ dỗ nào, bởi vì thời gian sẽ thay đổi con người.
- Ha ha... thời gian giống như một ma quỷ tàn nhẫn, lại giống như một cô nàng mê người nhất, sự quyến rũ của nàng có thể thay đổi tất cả, sự lãnh khốc của nàng lại tàn phá mỗi sinh vật đáng thương có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
- Đám thủ hạ của ngươi cũng không phải thánh nhân. Khi một người bình thường rời khỏi thế giới này, suy nghĩ trong đầu hắn tuyệt đối không phải là trung thành với người khác, càng không phải là mang theo bí mật kinh thiên vào trong quan tài. Hắn sẽ suy nghĩ, nếu như có thể lưu lại một thứ gì đó, hoặc là một câu nói, cho dù là một lời nói dối có thể ảnh hưởng đến đời sau, chỉ cần có thể khiến người ta nhớ đến mình thì xem như đã không sống uổng rồi.
- Vậy ngươi giết ta luôn đi, như thế những bảo vật này cũng chỉ có một mình ngươi biết.
Bá tước dùng ánh mắt hung dữ nhìn Thiên Nhất:
- Nếu hôm nay ngươi không giết ta, nói không chừng có một ngày ta cũng sẽ tiết lộ bí mật bảo tàng ra ngoài.
- Ta chính là muốn ngươi tiết lộ ra ngoài.
Câu trả lời của Thiên Nhất lại nằm ngoài dự liệu của bá tước.
- Ngươi nói gì?
Thiên Nhất trả lời:
- Trong đống bảo vật này có mấy món khá hữu dụng, nhưng hiện giờ còn không phải thời cơ tốt nhất để bọn chúng bước lên võ đài lịch sử. Vì vậy những món đồ này cần một chỗ an toàn, bị chôn vùi trong thời gian dài, cho đến khi thế giới này cần chúng xuất hiện dưới ánh mặt trời.
- Tại sao ngươi không dứt khoát cướp những bảo vật này đi, đặt ở trong cửa hàng sách chết tiệt thông đến địa ngục của ngươi!
Bá tước chửi mắng.
- Bởi vì ta không cần.
Lúc Thiên Nhất trả lời vấn đề này, lại tiến hành một lần dịch chuyển. Khi ánh sáng nhạt đi, hắn lại nói tiếp:
- Trong cửa hàng sách của ta có những thứ cùng loại với mấy món bảo vật kia, tri thức còn ưu việt hơn. Mà mấy thứ đồ trong đống bảo vật này, ta định lưu lại cho người khác dùng.
- Thế thì liên quan gì đến việc ngươi cất giấu những thứ này?
Từ trong câu chữ của Thiên Nhất, bá tước đã nghe ra được một tin tức, đó là tuổi thọ của tên phù thủy này vượt xa người bình thường.
- Hừ... bá tước tiên sinh, đây mới là điều khiến ta nổi nóng.
Thiên Nhất nói:
- Đối với loài người, tín nhiệm giữa hai bên rất khó xây dựng, nhưng lại rất dễ bị phá hoại. Còn nhớ sau khi ta đề cập đến chuyện “giao dịch” biểu tình của đám tùy tùng nhìn về phía ngươi thế nào không?
- Đây chính là loài người. Là một cá thể, con người luôn hi vọng người khác nghĩ về mình thật tốt, nhưng trong lòng mình lại luôn nghĩ về người khác rất xấu. Khi một người làm việc thiện, có lẽ sẽ có mười người xuyên tạc hành vi của hắn, cho rằng hắn có mưu đồ khác. Khi một người hi vọng được người khác tín nhiệm, thường thường sẽ quên mình luôn lựa chọn không tín nhiệm người khác.
Lần này lúc Thiên Nhất đi về phía ký hiệu hình dấu tay, lại đi qua bên cạnh bá tước. Tại khoảnh khắc lướt qua người, hắn tùy ý đá một cái, khiến cho đoản kiếm đang nằm trong tầm tay bá tước văng ra xa.
- Nhìn xem, ta không thể thả lỏng một giây nào.
Thiên Nhất nói:
- Ánh mắt ngươi đã tiết lộ tâm lý cầu may của mình, ngươi cố gắng che giấu việc mình bò về phía đoản kiếm, trong mắt của ta rất buồn cười. Nhưng trong lòng ngươi lại đang suy nghĩ, có lẽ sẽ thành công nhặt đoản kiếm lên, sau đó tập kích một lần nữa.
Hắn thở dài:
- Vì vậy, chúng ta vẫn nên trở lại vấn đề của ngươi vừa rồi...
- Giả sử ngươi là vua của một nước nhỏ, ngươi muốn xưng bá đại lục Châu Âu, thậm chí kiếm chỉ đông nam, lặp lại vinh quang của Caesar đại đế khi xưa. Nhưng ngươi còn thiếu một loại lực lượng mang tính quyết định.
- Lúc này ta xuất hiện trước mặt ngươi, một người đàn ông xa lạ, một phù thủy thần bí, thoạt nhìn rất có tài năng, nhưng ngươi lại không hiểu rõ ta. Sau đó ta lấy ra một món bảo vật, nói rằng lợi dụng thứ này ngươi sẽ có thể sở hữu lực lượng như thần, hơn nữa ta còn đưa cho ngươi miễn phí, ngươi sẽ tin tưởng ta sao? Hoặc là nói, ngươi sẽ dễ dàng tin tưởng ta, lại dùng món bảo vật này để đánh bạc, đánh cuộc tất cả những thứ mình sở hữu để mạo hiểm sao?
- Thế nhưng, chúng ta hãy xét một giả thuyết khác... Giả sử ngươi từ một đường dây tin tức hoặc truyền thuyết cổ đại nào đó, lấy được tin tức chuẩn xác rằng có một đống bảo tàng như vậy, bên trong ngoại trừ tài bảo giá trị không rẻ, còn có một bảo vật rất quý giá, có thể khiến ngươi nhận được lực lượng siêu phàm. Ngươi vất vả trăm cay ngàn đắng, cuối cùng từ trong một di tích vô cùng bí ẩn và nguy hiểm lấy được món bảo vật này. Tâm tình của ngươi sẽ như thế nào, ngươi sẽ lựa chọn ra sao?
Thiên Nhất hỏi xong, lại nhấn một ký hiệu hình dấu tay.
Sau khi bá tước mở mắt ra lần nữa, trả lời:
- Cho nên... ngươi muốn ta lưu lại truyền thuyết về bảo tàng, nhưng lại dùng một phương thức rất mập mờ.
- Dùng phương pháp cũ của hiệp sĩ Thánh Điện các ngươi là được rồi.
Thiên Nhất tùy ý làm vài động tác tay:
- Không phải các ngươi có một bộ ký hiệu thần bí của riêng mình sao, sau khi đi lên, ngươi hãy lưu lại trong đấu trường một chút gợi ý về tọa độ cụ thể của lối vào thông đạo. Dù sao ký hiệu hai chữ thập dùng để mở cửa thông đạo cũng giống như ký hiệu ở đây, bất cứ ai đụng vào đều có thể khởi động, tương lai sẽ có người tìm tới nơi này... Có điều những bảo vật này muốn nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, tốt nhất vẫn nên qua vài thế kỷ rồi tính sau. Khái niệm về văn minh “cơ giới hóa” vẫn đang trong giai đoạn cất bước, ta còn muốn quan sát một chút ảnh hưởng của thứ này đối với xã hội loài người.
- Tại sao ta phải tuân theo ý ngươi?
Bá tước hỏi, lúc này hắn đang đắm chìm trong bi thương và giận dữ, không còn sợ chết nữa.
- Luôn có biện pháp dẫn dắt ngươi làm theo ý ta, bá tước tiên sinh, tin ta đi, đó cũng không phải chuyện rất khó.
Thiên Nhất cười nói:
- Còn nhớ kẻ buôn bán tin tức tên là “Vẹt” không?
- Là hắn!
Bá tước giật mình kêu lên, bởi vì lúc hắn nghe được cái tên này, trong nháy mắt liền nghĩ đến một liên hệ trọng yếu phía sau toàn bộ sự kiện.
- Sau khi hắn nói với ngươi tin tức về cửa hàng sách thì đã chết, trước đó không lâu vấn đề này còn quấy nhiễu ngươi.
Thiên Nhất ung dung giải thích:
- Thực ra Vẹt chỉ là một tên bợm nhậu, từng làm cường đạo sơn tặc, nhưng tuyệt đối không phải kẻ buôn bán tin tức gì.
- Hắn đã được ngươi thuê! Những lời hắn nói với ta chỉ là tin tức mà ngươi muốn hắn truyền đạt! Là ngươi! Ngay từ đầu là ngươi chủ động dẫn ta vào tròng!
Bá tước run rẩy nói:
- Cho nên... buổi sáng hôm đó hắn bán tin tức cho ta, buổi chiều lại bị giết! Hắn chết là do ngươi diệt khẩu!
- Không, ta không cần “thuê” hắn làm chuyện gì, chỉ là hắn và ta đạt thành một giao dịch mà thôi.
Thiên Nhất trả lời:
- Ngoài ra, ta cũng lười ra cửa giết một tên bợm nhậu. Người giết hắn thì ngươi cũng đã gặp rồi, chính là người trẻ tuổi kia, Wario.
- Cái gì?
Bá tước kinh ngạc.
- Chuyện này đáng để ngươi giật mình như vậy sao? Một người trẻ tuổi, bóng đêm sắp tới, trên người có vết thương bị dao sắc chém, nằm trước cửa một phòng khám bệnh tư nhân.
Thiên Nhất nói:
- Rất hiển nhiên, hắn bị thương vì một chuyện không thể tiết lộ. Đó là chuyện gì? Có kẻ thuê hắn giết người? Nhưng nếu như hắn được người ta thuê, trên người ít nhất cũng phải có tiền cọc, không đến mức nằm trên đường không có đồng nào, ngay cả một chút chi phí cứu mạng mình cũng không lấy ra nổi.
Phòng tuyến tinh thần của bá tước hoàn toàn bị đánh tan, nghe đến chỗ này, hắn thậm chí hoài nghi thực đơn của mình tối hôm qua liệu có phải cũng do Thiên Nhất sắp đặt hay không.