Chương 214:Chuyện nhất định phải nói
- Thực ra cô cũng không cần quá sợ, tình cảnh của ta và cô đều giống nhau, không phải sao?
Cố Vấn suy nghĩ một phút, vẫn quyết định nói ra câu này.
- Ý của ngươi là, có thể chết cùng một chỗ với ngươi, ta nên cảm thấy vinh hạnh đúng không?
Vanessa không quay đầu lại, giọng nói đã biến thành hơi khàn khàn.
Ý của hắn đúng là như vậy... theo Cố Vấn thấy thì đây tuyệt đối là một chuyện vinh quang. Hắn là một kẻ tự tin tự sướng đến cực điểm, ngươi bảo hắn suy nghĩ một chuyện khác vinh hạnh hơn, thật sự là không có.
Nhưng Cố Vấn cũng không thể trả lời thành thật. Từ giọng nói của Vanessa, hắn loáng thoáng cảm thấy nàng giống như sắp khóc, chỉ có thể nghĩ biện pháp tiếp tục an ủi nàng:
- Ừm... vẫn nên suy nghĩ tích cực một chút, nói không chừng trong vòng hai mươi phút bọn họ sẽ chạy tới, vậy mọi người đều có thể thoát khỏi di tích rồi.
Hắn dừng một chút rồi nói:
- Cô cũng không muốn dáng vẻ của mình lúc này bị bọn họ nhìn thấy chứ.
- Dáng vẻ của ta thế nào?
Vanessa quay mặt lại, trong miệng ngậm một chiếc kẹo que, khóe miệng còn nở một nụ cười giống như thực hiện được gian kế:
- Dáng vẻ hiện giờ của ta có gì xấu hổ không thể gặp người sao?
“Chậc... mắc lừa rồi...” - Trong lòng Cố Vấn bốc lửa, bực tức thầm nói: “Đây là vết nhơ cả đời...”
Hắn ngầm thề, sau này tuyệt đối không thể tin tưởng nữ nhân, cũng không được cảm thông với bọn họ, cứ xem bọn họ không phải loài người là được rồi...
......
Phía bên kia, ba người Dark Water, Gunsmith và Suicide đã đi đến căn phòng lớn ở trung tâm di tích.
Nơi này rất giống với căn phòng lớn trong di tích Nam Mỹ mà Gunsmith tìm được hạt nhân vĩnh hằng, chính giữa căn phòng có một pho tượng to lớn, nhìn giống như tượng đá ở đảo Phục Sinh. Pho tượng kia có khuôn mặt giống hệt như Dark Water, cặp mắt cũng tỏa ra ánh sáng xanh.
Gunsmith không nói gì, cho dù hắn không thông minh bằng Cố Vấn, nhưng cũng không ngốc đến mức tiết lộ bốn chữ “hạt nhân vĩnh hằng” này, cho nên hắn dứt khoát không hỏi gì cả.
Dark Water đi đến trước pho tượng, từ trong miệng pho tượng lấy ra một mảnh vỡ nhỏ màu xanh. Mảnh vỡ kia cũng không phải hạt nhân vĩnh hằng hoàn chỉnh, thể tích của nó chỉ lớn bằng đầu phấn, không hề nổi bật.
Cầm mảnh vỡ trong tay, cặp mắt Dark Water lóe lên ánh sáng xanh, hắn lại đưa tay vào trong miệng pho tượng. Theo như người bên cạnh thấy, động tác có vẻ vô nghĩa này là hành vi giao lưu trực tiếp nhất giữa Dark Water và trung tâm di tích này.
Qua mười mấy giây, hắn bỗng lên tiếng:
- Ta đã biết vị trí của bọn họ rồi, dịch chuyển bốn lần là có thể tới được.
Dứt lời hắn cầm mảnh vỡ lên, xoay người, vừa quan sát hoa văn trong phòng lớn vừa nói:
- Bảo tàng ở bên này.
Hắn đi chừng mười mấy mét, đến một khoảng đất trống trải, ngồi xổm xuống, tay phải cầm mảnh vỡ, tay trái xoa lên đất, hai giây sau một khối hình hộp màu đen bỗng nhô lên khỏi mặt đất.
Đợi sau khi nó hoàn toàn nhô lên, Dark Water dùng ngón tay nhấn một cái. “Két sắt” màu đen kia lập tức hóa thành chất lỏng tan ra, một đống bảo vật vàng rực chồng chất trước mặt ba người.
- Đây là thứ mà đại đoàn trưởng của các ngươi cần.
Dark Water nhanh chóng từ trong đống bảo vật kia lựa ra “Thiên Không pháp điển” của người Babylon. Dưới con mắt của hắn, vật phẩm có niên đại khác nhau, tính chất khác nhau, nhìn qua sẽ có sắc thái bất đồng.
- Ngươi để ta giữ nó?
Vẻ mặt Suicide khó tin.
- Giúp đại đoàn trưởng của các ngươi thành công lấy được thứ này, vốn là mục đích chính lần này chúng ta đến đây.
Dark Water cầm phiến đá có kích thước tương đương với một quyển từ điển kia, đưa đến trước mặt Suicide:
- Dù sao ngươi cũng không đọc được, cứ yên tâm mang trên người đi, đại đoàn trưởng của các ngươi sẽ không giết ngươi vì từng đụng vào thứ này.
Bàn tay Suicide nhận lấy phiến đá cũng run rẩy.
- Ngươi không cần nơm nớp lo sợ, chỉ cần không làm vỡ chỉnh thể thứ này, có sứt mẻ ven rìa hay tám góc cũng không sao, sẽ không ảnh hưởng đến việc giải mã.
Dark Water nói:
- Mấy món bảo vật còn lại...
Gunsmith chen vào:
- Ngươi chọn mấy món đáng giá nhất nuốt xuống đi.
- Ta không thể đánh giá những bảo vật này trên góc độ tác phẩm nghệ thuật hay di vật văn hoá, theo như cách nói của các ngươi, những thứ này đều là bảo vật vô giá, hơn nữa chúng ta cũng không có thời gian...
Dark Water trả lời như vậy.
Gunsmith còn chưa nghe xong đã chạy lên trước người Dark Water, tiện tay cầm mấy món đồ trong đống kia:
- Cái này, cái này, cái này... còn có cái này, được rồi, nuốt nhanh lên một chút, chúng ta đi cứu người.
Dark Water cũng không nói nhiều, há miệng ra giống như yêu quái bắt đầu ăn bảo vật.
Suicide ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi làm thế nào phân biệt được giá trị?
- Trực giác.
Gunsmith quả quyết trả lời.
- Được rồi...
Dù sao Suicide cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc này hắn cũng không có thời gian quan tâm đến bao tàng còn lại. Nếu như Vanessa đại nhân gặp chuyện không may, cho dù mang Thiên Không pháp điển về, có lẽ mình cũng không gánh vác nổi.
Dark Water tốn một phút nuốt xong mấy món bảo vật do Gunsmith lựa ra, xoay người bước nhanh đến một ký hiệu hình dấu tay.
- Ta đã từ bộ phận trung tâm nắm được tình hình của tất cả cạm bẫy, căn phòng kế tiếp thể tích khoảng hai trăm mét khối, hình bầu dục, cạm bẫy là...
Hắn vừa giảng giải vừa hành động, tranh thủ từng giây. Kết luận mà Dark Water đưa ra gần như giống với Cố Vấn, hắn biết hai người kia vẫn còn cứu được.
......
Thực ra ý nghĩ chân thực trong lòng Vanessa không giống với biểu hiện bên ngoài, nàng quả thật sợ, cũng được an ủi và khích lệ từ lời nói của Cố Vấn, có điều nàng không muốn để Cố Vấn tiếp tục dẫn dắt cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nhưng lúc này thấy Cố Vấn cả buổi không chú ý đến mình, kẹo trong tay cũng ăn xong rồi, Vanessa lại muốn xoa dịu không khí một chút:
- Này, đã qua bao lâu rồi?
- Không bao lâu.
Cố Vấn trả lời.
- Không bao lâu là bao lâu?
Nàng lại hỏi.
- Dù sao vẫn trong thời gian an toàn là được.
Cố Vấn lạnh như băng trả lời.
- Ngươi định chờ hết thời gian an toàn mới nói chuyện với ta sao?
- Vậy cô quá coi thường ta rồi.
Cố Vấn nói:
- Ta cũng không phải loại nam nhân bị nữ nhân đùa giỡn một chút là thất thố, ta chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện.
- Chuyện gì? Di ngôn?
- Cũng có thể nói như vậy.
Cố Vấn trả lời:
- Nếu hết thời gian an toàn mà bọn họ còn chưa tới, có một số chuyện, ta cảm thấy trước khi chết nhất định phải nói với cô.
- Hả?
Vanessa xoay mặt lại:
- Ngươi muốn nói chuyện gì?
Cố Vấn nói:
- Bây giờ vẫn còn dư thời gian, khả năng chúng ta sống sót ra ngoài vẫn tồn tại, còn chưa tới lúc nhất định phải nói.
- Chuyện gì... nói đi...
- Là chuyện rất quan trọng.
Cố Vấn nghiêm túc trả lời:
- Nếu không thể truyền đạt với cô, ta sẽ chết không nhắm mắt.
- Ừm... chuyện đó...
Vanessa vừa định nói gì, ánh sáng chói màu xanh bỗng bừng lên trong phòng lớn. Khi ánh sáng nhạt đi, trong căn phòng lớn này đã nhiều thêm ba người.