Chương 166: Dĩ tiểu kiến đại

"Vương Trung Tự thì sao? Ngươi chỉ là nghĩa tử của Thánh nhân, còn ta lại là ngoại sanh của Thánh nhân! Ngươi đừng hòng đưa Tứ Nương đi, Giáo Phường đã cho phép nàng xuất giá, nàng hiện là người tự do!"

Từ xa, Đỗ Ngũ Lang đã nghe được tiếng quát tháo, bước tới gần thì thấy một nam tử trung niên ăn mặc hoa lệ đang chỉ tay vào Vương Trung Tự mắng chửi om sòm, chắc hẳn chính là Vi Hội.

Hắn liền tiến lên nói: “Nếu đã là người tự do, thì cứ hỏi xem Tứ Nương muốn thế nào.”

Vi Hội sững sờ, vội dịu giọng nói: “Tứ Nương, Tô Ngũ Nô cuối cùng cũng đã chết rồi, ngươi hãy vào phủ của ta làm thiếp nhé?”

Tứ Nương nghe vậy, thút thít không ngừng.

Trong Giáo Phường nàng vốn nổi danh bởi sắc nước hương trời, sở dĩ Tô Ngũ Nô lấy được nàng là vì giỏi đi trên dây, từng biểu diễn trước mặt Thánh nhân, rồi thỉnh cầu cưới một mỹ thê.

Phu thê hai người đều có tài nghệ, danh khí, lẽ ra phải sống sung túc. Nhưng sau vài năm chung đụng, Tô Ngũ Nô đã sa sút đến mức phải bán thê lấy tiền, chỉ vì rượu chè, cờ bạc, gái gú không dứt.

Các tỷ muội trong Giáo Phường thường bảo nàng rằng, “Nếu muốn sát phu, thì nhân lúc nửa đêm lấy bao cát đè chết Tô Ngũ Nô, nhưng trước đó phải khâu thật kỹ bao cát, ngàn vạn lần chớ học theo Bùi đại nương, sát phu mà lại không thành.”

Nay trượng phu đã chết, nhưng nhà cửa trống trơn, nói là người tự do, nhưng nếu không tìm được nơi nương tựa, không biết sẽ bị bao nhiêu người nuốt chửng.

Hai nam tử trước mắt, Vi Hội thì nàng hiểu rõ, trong nhà có hãn thê, lại nhu nhược vô năng. Người còn lại, khí khái phi phàm, lại chính là đại danh đỉnh đỉnh Vương tướng quân.

Tứ Nương chỉ do dự một chút, rồi từ từ quỳ xuống trước mặt Vương Trung Tự, nghẹn ngào nói: “Xin tướng quân thu nhận thiếp thân.”

“Tứ Nương!”

Vi Hội thấy thế, lòng đau như cắt, không thể tin nổi mà hét lên: “Vương Trung Tự, ngươi bức ép Tứ Nương! Giữa thanh thiên bạch nhật, nàng đang khóc kìa...”

“Thiếp thân không phải…”

“Tứ Nương, ngươi đừng sợ hắn, ta sẽ làm chủ cho ngươi! Ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta!”

Đỗ Ngũ Lang nghe vậy, ánh mắt đảo một vòng, nói: “Ủa, là Vương tướng quân đánh chết trượng phu nàng, ngươi lấy cớ gì mà đến tranh giành?”

“Ngươi dám nói như thế?!” Vi Hội chấn kinh, rồi phẫn nộ nói: “Sát phu đoạt thê, trong mắt các ngươi còn có Đường luật không? Cứ chờ bị xử tội đi!”

Hắn mắng mắng chửi chửi, rồi tức giận quay người bỏ đi, thật sự định vào cung cáo ngự trạng.

Hoàng Hối khuyên can mãi mà không ngăn nổi.

Vương Trung Tự vốn đã quen với chiến trường máu lửa nơi biên cương, chẳng buồn để ý đến chuyện này, khoanh tay ngồi đó, không nói một lời. Đợi đến khi Tiết Bạch bước đến trước mặt, hắn mới mở mắt, có chút bực bội nhìn hắn.

“Đi rồi?”

“Ân.” Tiết Bạch nhìn theo bóng lưng Vi Hội, nói: “Còn thuận lợi hơn dự đoán.”

Vương Trung Tự đáp: “Tệ hơn dự đoán.”

“Chắc ngày mai Thánh nhân sẽ triệu kiến ngài, cứ ăn ngay nói thật là được.”

……..

Tuy không thể mời được Niệm Nô diễn vai Thôi Oanh Oanh, nhưng Tiết Bạch vẫn chọn ra được mười bốn nội nhân và ba mươi nhạc công, dẫn họ đến an trí ở tân trạch tại Tuyên Dương Phường.

Nhãn Tuyền Minh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tiết Bạch từ Giáo Phường đưa nhiều oanh oanh yến yến như vậy về nhà, liền nghĩ nếu sau này gả Tam Nương cho Tiết Bạch, không biết sẽ phải ăn bao nhiêu giấm, chịu ấm ức đến mức nào.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy hôm nay chưa từng thấy Tiết Bạch nhìn lâu ai trong số các mỹ nhân kia, đúng là một quân tử hiếm có, nhất thời khó mà phán đoán.

Đúng lúc này, Đỗ Ngũ Lang cũng ngoảnh lại nhìn, ghé sát Tiết Bạch thì thầm điều gì đó. Nhãn Tuyền Minh lập tức ra hiệu bằng mắt cho Nhan Quý Minh, ý bảo Thập Nhị Lang, ngươi lại gần nghe thử xem.

Nhan Quý Minh nhỏ tuổi hơn, lại thân thiết hơn với Tiết Bạch, nên chen tới bên cạnh Đỗ Ngũ Lang.

“Này.” Đỗ Ngũ Lang thì thầm: “Ta thấy Nhâm gia tỷ muội thật sự đã có ý với ngươi rồi đấy.”

“Yêu danh mà thôi.” Tiết Bạch đáp.

“Ngươi không động lòng sao?”

“Ta tự trọng.”

“Tự trọng, vậy ngươi còn nạp Thanh Lam?”

Tiết Bạch nhỏ giọng: “Tự trọng chính là… khi có quá nhiều nữ nhân thích ngươi, ngươi không thể nhận hết, nhất định phải biết chọn lọc, mà quá trình chọn lọc này chính là tự trọng.”

Đỗ Ngũ Lang nói: “Sao ta cảm thấy ngươi là đang nói nhăng nói cuội.”

Nhưng Nhan Quý Minh thì không thấy vậy, trái lại còn thấu hiểu sâu sắc, hắn cũng là bậc tuấn kiệt đương thời, xung quanh chưa bao giờ thiếu hồng nhan tri kỷ, cũng thường vì thế mà phiền não, nên ngay lúc này vô cùng khâm phục thái độ điềm đạm và tiết chế của Tiết Bạch.

Lúc hoàng hôn buông xuống, những thiếu niên trẻ tuổi chia tay nhau tại ngã tư Trường Thọ Phường.

Nhan Quý Minh liền nói: “Ca ca, ta cho rằng Tiết Bạch là một trong số ít nam tử biết tự trọng ở thế gian này.”

“Còn có thể tự trọng hơn ngươi sao?”

“Chuyện này….” Nhan Quý Minh nhíu mày trầm tư, rồi nghiêm túc pha chút phiền muộn đáp: “Bất đồng… Người mà ta quen đều là những hảo nữ tử hiếm có trên đời, thực sự khó mà cô phụ các nàng.”

~~

“Tướng quân, nô gia không phải nữ tử tốt lành gì, hôm nay vừa mất trượng phu, nhưng trong lòng đã ngưỡng mộ tướng quân từ lâu…”

Vào đêm, Trương Tứ Nương tắm rửa thay y phục, rồi chạy ra đại sảnh múa một điệu, sau đó ngồi bên cạnh hầu rượu Vương Trung Tự – người đang uống giải sầu, nàng phục vụ còn chu đáo hơn cả mười hai thê thiếp của hắn, không ngừng nhẹ nhàng trò chuyện, khe khẽ hát ca.

Cuối cùng, nàng thậm chí còn mạnh dạn lấy ly rượu khỏi tay Vương Trung Tự. Nghĩ đến nam nhân trước mặt từng giết biết bao nhiêu người Khiết Đan, Thổ Phồn, Đột Quyết, tay nàng run lên, vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

“Nô gia nghe nói, tướng quân từng một mình cưỡi ngựa xông vào doanh trại giặc, tả hữu trì đột, chém tới chém lui, giết hơn mấy trăm người, phá tan cả đội quân, không biết có thật không?”

Trương Tứ Nương vừa nói vừa nâng ly, uống cạn phần rượu còn lại, hỏi tiếp: “Phải chăng có thể để nô gia thấy được một chút khả năng tung hoành bãi hợp của tướng quân?”

“…"

Với nàng mà nói, dù phủ tướng quân có hơi vắng vẻ, nhưng cũng là nơi quyền quý, ít nhất không phải lo nửa đêm Tô Ngũ Nô lại dẫn ai đó về nhà.

Đêm nay nàng ngủ rất say.

Sáng hôm sau, bên ngoài đã vang lên tiếng truyền tin khẩn trương.

“Tướng quân, Thánh nhân triệu ngài lập tức vào cung. Đúng rồi, nội quan còn dặn dò, nữ nhân hôm qua đưa về từ Giáo Phường cũng phải mang theo.”

Trương Tứ Nương có phần hoảng hốt, khi còn xuân sắc, nàng từng mơ được vào Nội Giáo Phường, nhưng đã sớm từ bỏ hy vọng này, chẳng ngờ hôm nay lại bước chân vào cung theo cách thế này.

Cũng không biết đã đi bao lâu, suốt dọc đường nàng luôn cúi đầu, sóng bước bên Ngụy Nhị Nương, xuyên qua từng từng cung môn, rồi vào đến một khu rừng hoa mai, lúc ngẩng đầu lên, nàng như lạc vào cõi tiên.

Tiếng nhạc du dương, thanh ca mạn vũ.

Trương Tứ Nương bất chợt rơi lệ, bởi nàng biết nơi đây chính là Lê Viên, nơi mà những người như nàng cả đời chỉ dám mơ tới.

Nơi nào có Thánh nhân, nơi đó là Lê Viên, với những khúc nhạc hay nhất, những điệu múa đẹp nhất, tay áo dài phiêu lượn, đẹp đến mức khiến người ta tưởng như lạc vào chốn bồng lai.

“Gió đông lay động liễu rũ mềm, sợi tơ bay vấn cánh đào rơi, rèm ngọc che bóng dung nhan tựa sen nở…”

Tiếng đàn tranh hòa cùng lời ca tạo nên bầu không khí tao nhã.

Phía trước, mọi người đang vây quanh một lão thần tiên mà bước đến.

Vương Trung Tự lập tức tiến lên nghênh đón, giọng trầm ấm, nói: “Cung thỉnh Thánh nhân vạn an.”

“Đứng lên, A Huấn của trẫm đã trở về rồi à, thay Trẫm đánh bại Thổ Phồn, tốt lắm, tốt lắm… Người đâu, ban tọa!”

Trương Tứ Nương len lén liếc nhìn, thấy Vương Trung Tự đã cách khá xa, đến ngồi vào yến tiệc, nàng cũng nhận ra những người từng gặp qua như Vi Hội, Vương Chuẩn, Giả Xương, Tiết Bạch… đều đang có mặt ở đây.

~~

Loại tiểu sự như đánh người, Lý Long Cơ vốn không định can thiệp, chỉ là nhân cơ hội xem thử thái độ của Vương Trung Tự mà thôi.

Lúc này thấy thái độ của Vương Trung Tự cũng không tệ, hắn liền vừa uống rượu vừa cùng Tiết Bạch đàm luận về hí khúc, càng nói càng vui vẻ, chuyện trò hồi lâu không dứt.

Thực ra, đây đã là một hình thức bao che, ngụ ý nói với những người như Vương Chuẩn, Vi Hội đến cáo trạng rằng “Trẫm sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà trừng phạt nghĩa tử.”

Nếu cứ như vậy đến khi yến tàn, có lẽ Tứ trấn Tiết độ sứ chi sự vẫn sẽ làm theo sắp đặt của Lý Lâm Phủ, để Vương Trung Tự thăng lên Binh Bộ Thượng Thư, và lòng nghi kỵ của Thánh nhân sẽ không còn nặng nề như trước, Vương Trung Tự cầu một cái kết yên lành cũng không khó.

Nhưng điều bất ngờ là, Vương Chuẩn và Vi Hội còn chưa kịp dâng lời cáo trạng, thì chính Vương Trung Tự đã mở miệng trước.

“Thánh nhân, thần đã đánh chết người, mời Thánh nhân trách phạt.”

Nụ cười trên mặt Lý Long Cơ hơi nhạt đi, nói: “Ngươi là nghĩa tử của trẫm, nhi tử đánh người, thì phụ thân ra mặt xin lỗi là được, chuyện này cứ thế mà bỏ qua.”

Vương Chuẩn khẽ ngước mắt liếc nhìn, trong lòng thầm nghĩ nếu Thánh nhân không trị tội Vương Trung Tự, thì Hữu tướng chắc chắn sẽ chỉ thẳng Vương Trung Tự cấu kết với Dương đảng, cố tình làm vậy.

Không ngờ Vương Trung Tự lại quay sang cắn ngược một cú.

“Hồi Thánh Nhân, nếu chuyện thần đánh người dừng ở đây, vậy không rõ chuyện Vương Chuẩn, Vi Hội ép các nội nhân trong Giáo Phường bán sắc sẽ xử trí thế nào?”

Nụ cười trên mặt Lý Long Cơ liền biến mất, hắn cảm thấy Vương Trung Tự quá mức nghiêm túc, chỉ chút chuyện nhỏ cũng muốn truy xét đến cùng, chẳng lẽ muốn để người làm Thiên tử như hắn phải vì vài nhạc kỹ mà trừng trị nhi tử của công thần như Vương Hồng?

Vị nghĩa tử này, rõ ràng coi trọng phải trái còn hơn cả nghĩa phụ là hắn, Thạch Bảo Thành chi sự đã vậy, Giáo Phường chi sự cũng thế.

Giả Xương vừa nhìn sắc mặt của Thánh nhân, liền biết nên làm như thế nào, vội nâng ly rượu đến cười nói.

“Vương tướng quân quá nghiêm túc rồi! Ha ha, Giả mỗ bất tài, phải chăng có thể mặt dày mày dạn tại ngự tiền làm hòa sự lão? Mời tướng quân cùng Vương Chuẩn, Vi Hội xóa bỏ hiềm khích trước đó.”

“Pháp bất nghiêm vô dĩ trị quân, quốc sự cũng thế, trừng trị bọn họ rồi, ta và bọn họ tự nhiên không còn thù oán gì nữa.”

“Ngươi đánh chết người, vậy người đầu tiên nên bị trừng trị chính là ngươi!” Vương Chuẩn lập tức chế giễu lại.

Lý Long Cơ khẽ cười, ngả mình thưởng rượu, liếc Cao Lực Sĩ rồi chỉ chỉ tay về phía Vương Trung Tự, Cao Lực Sĩ thì lườm Tiết Bạch một cái.

Ai cũng thấy rõ, chính Tiết Bạch đã đưa Vương Trung Tự đến Giáo Phường cố ý phạm lỗi, tỏ vẻ biết sai, Thánh nhân cũng chỉ cần một lời nhận sai để có cớ bảo vệ, thậm chí còn định ban luôn nữ nhân bị tranh giành cho hắn, lấy đó dẹp yên mọi tiếng bàn tán của thiên hạ.

Kết quả thì sao? Vương Trung Tự chẳng những không cảm kích, mà còn cho rằng mình không sai, sai là ở xã tắc, là ở Thánh nhân.

Đây chính là “gần mực thì đen” đã bị ảnh hưởng quá nhiều bởi tư tưởng “Thánh nhân trị quốc có lỗi, nên để Thái tử lên thay” của vị Thái tử kia.

Lườm Tiết Bạch, như thể muốn hỏi “Ngươi thấy chưa? Ngươi thay đổi được hắn sao? Không thể đâu, người này quá cố chấp, đến mức hết thuốc chữa.”

Nhưng, ngay sau đó, lời của Vương Trung Tự khiến Lý Long Cơ bất ngờ.

“Ta đánh chết Tô Ngũ Nô, có thể theo pháp xử ta, nhưng các người coi nội nhân ở Giáo Phường như kỹ nữ, chính là tội khi quân!”

“Ngươi vu oan cho ta?” Vương Chuẩn nói “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta mua vui ở Giáo Phường? Ta chỉ để Tô Ngũ Nô và Tiên Vu Nhị Lang uống rượu! Người tư thông với Trương Tứ Nương rõ ràng là Vi Hội!”

Vi Hội không ngờ Vương Chuẩn lại cắn mình ngay trước mặt Thánh nhân, hoảng hốt nói: “Ta… Trương Tứ Nương đã xuất giá, không còn là người của Giáo Phường nữa.”

Vương Trung Tự không cùng bọn họ tranh cãi, mà quay sang nhìn Lý Long Cơ, nghiêm nghị hành lễ.

“Bệ hạ phát dương âm nhạc, tự mình dạy dỗ ba trăm đệ tử Lê Viên, lập Ngoại Giáo Phường làm nơi bổ sung, lại ban lệnh cho nữ nhạc kỹ khi đến tuổi có thể thành gia, thể hiện lòng nhân đức. Thế nhưng hiện tại các nàng không thể vào Lê Viên, cũng chẳng được tự do xuất các, mà bị giam cầm làm món đồ chơi của những kẻ này. Bọn họ coi đệ tử của bệ hạ là kỹ nữ, lợi dụng danh nghĩa bệ hạ mà làm chuyện dâm ô, đó chẳng phải là tội khi quân sao?!”

Lý Long Cơ híp mắt lại, bất ngờ nhìn thấy một chút lòng trung thành trong ánh mắt của Vương Trung Tự.

Giáo phường nữ tử vốn là chuẩn bị cho hoàng đế, giờ lại bị người khác tao đạp, vị nghĩa tử do chính Thánh Nhân nuôi lớn có lẽ thực sự cảm thấy tức giận… Bởi ngay từ nhỏ đã luôn hiếu thuận và trung thành.

Lý Long Cơ trái lại không tức giận như thế, hắn già rồi, không thể quan tâm đến hết các nhạc kỹ ngoài cung, thậm chí còn thường xuyên ban mỹ nhân cho triều thần.

Hắn không khỏi thở dài, cảm thán thời gian, nếu hắn không già đi, thì sẽ không có tất cả những vấn đề này.

Vương Chuẩn lúc này bị Vương Trung Tự ép đến nóng nảy, liền đứng dậy quỳ xuống trước Lý Long Cơ.

“Bệ hạ, thần chỉ uống rượu và xem ca múa, là Vương tướng quân đánh chết Tô Ngũ Nô, rồi cướp đi nữ tử, trái lại còn quay sang chỉ trích thần.”

Tiết Bạch lúc này mới lên tiếng: “Thánh nhân, chuyện này là do ta sai. Là ta bỗng nổi hứng dẫn Vương tướng quân đến Giáo Phường tuyển vai, cũng chính là ta không chịu nổi cảnh ngộ của các nữ nhạc công, nên mới bảo tướng quân giúp các nàng một tay.”

“Cảnh ngộ gì khiến ngươi xúc động đến vậy?”

“Xin Thánh nhân cứ hỏi Trương Tứ Nương là rõ…”

~~

Khi Lý Long Cơ cho triệu Trương Tứ Nương và Ngụy Nhị Nương vào, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, thái độ cũng thay đổi.

Ban đầu hắn thấy Trương Tứ Nương có vẻ quen mắt, rồi bỗng nhớ ra, chẳng trách cái tên Tô Ngũ Nô nghe cũng quen, thì ra là nghệ nhân xiếc dây từng biểu diễn trong Tết Nguyên Tiêu vài năm trước.

Hồi đó, Trương Tứ Nương là một trong những người được Tả Giáo Phường tuyển chọn đăng đài hiến vũ, Tô Ngũ Nô vừa nhìn thấy nàng đã mê mẩn, xin được ban hôn, Lý Long Cơ lúc ấy đang vui, liền đồng ý, rồi sau đó quên luôn chuyện này.

“Gặp lại mọi thứ đã khác xưa… Ngươi sống không tốt sao?” Lý Long Cơ vốn đãi nhân rất tử tế, dịu giọng hỏi Trương Tứ Nương.

“Nô gia…” Trương Tứ Nương không biết nên trả lời thế nào.

Năm đó nàng vốn đã không ưa Tô Ngũ Nô vì dáng vẻ hèn mọn, không muốn gả, sau khi gả cho hắn thì cuộc sống càng khốn khổ, nhưng nàng không dám nói rằng chính một câu ban hôn bâng quơ của Thánh nhân đã hủy cả cuộc đời mình.

“Cứ thoải mái nói!” Lý Long Cơ nghiêm mặt: “Ngươi là đệ tử của Giáo Phường, cũng là đệ tử của trẫm. Ai dám ức hiếp ngươi, trẫm sẽ làm chủ cho!”

Hắn vung tay chỉ một vòng, chỉ qua Vương Trung Tự, Vương Chuẩn, Vi Hội, Giả Xương, Tiết Bạch, thậm chí cả Lý Quy Niên.

“Dạ, dạ…” – Trương Tứ Nương nhìn về phía Vương Trung Tự, nước mắt tuôn như mưa, nghẹn ngào nói: “Vi lang là một trong số đó, hắn coi trọng nô gia, vì muốn nô gia ủy thân cho hắn, đã lôi Tô Ngũ Nô đi đánh bạc, khiến y táng gia bại sản, rồi buộc nô gia phải theo hắn…”

Có Vương Trung Tự chống lưng, nàng bỗng can đảm hơn, dám nói ra sự thật.

“Con điếm như ngươi!” Vi Hội vừa kinh vừa giận, toàn thân run rẩy, chỉ tay vào Trương Tứ Nương mắng: “Rõ ràng là ngươi dụ dỗ ta, ta đối với ngươi hết lòng hết dạ, vậy mà ngươi dám nói ra những lời như thế sao?!”

Cao Lực Sĩ nhận được ánh mắt ra hiệu của Lý Long Cơ, liền bước lên, tát Vi Hội một cái nảy lửa.

“Bốp!”

Đây chính là “Trẫm làm chủ cho ngươi” dám động đến đệ tử của Thánh nhân, dám động đến nữ tử mà Thánh nhân ban hôn, ngay cả ngoại sanh, cũng bị dằn mặt ngay tại chỗ.

Nhưng, chuyện dừng ở đây thôi, vì ngoại sanh dẫu sao vẫn là ngoại sanh.

Lý Long Cơ lại nhìn sang Ngụy Nhị Nương, thấy tướng mạo nữ tử này xấu xí, cử chỉ thô bỉ, không khỏi hỏi: “Ngươi là ai?”

“Hồi Thánh Nhân, nô gia là nhạc kỹ của Tả Giáo Phường.”

“Khụ khụ khụ…”

Đúng lúc Lý Long Cơ đang uống rượu, bị sặc một cái, làm đám hoạn quan hoảng hồn.

“Không sao… khụ khụ… Nếu là nhạc kỹ thì hát một khúc cho trẫm nghe, hát《Điệp luyến hoa》của Tiết Bạch đi.”

“Hồi Thánh Nhân, nô gia không biết.”

“Vậy hát bài nào ngươi biết cũng được.”

“Dạ. Thượng Tà! Thiếp nguyện cùng chàng kết duyên, mãi mãi chẳng bao giờ lìa xa…”

“Đủ rồi, không cần hát nữa.” Lý Long Cơ sầm mặt lại, lấy ra sự kiên nhẫn đầu năm từng dùng khi trò chuyện với tiểu tỳ Xuân Thảo, hỏi: “Ngươi được tuyển làm nhạc kỹ của Tả Giáo Phường như thế nào?”

“Thân phận nô gia hèn mọn.” Ngụy Nhị Nương đáp: “Giáo Phường mua nô gia mà không mất đồng nào, chỉ để góp cho đủ số mà thôi.”

“Góp cho đủ số là có ý gì?”

“Khi góp đủ số lượng người, Giáo Phường Sứ sẽ được ban thưởng, còn có thể để chúng ta đi biểu diễn kiếm tiền, thậm chí ai xinh một chút có thể đi bán thân…”

Ngụy Nhị Nương tâm trực khẩu khoái, đã nói thì không dừng lại được.

Chỉ cần Thánh nhân hỏi, nàng liền mở miệng, đem tất cả những gì mình thấy từ nhỏ đến lớn trong Giáo Phường đều kể hết ra.

“Phán quan từng nói với ta, ai chê ta hát dở thì cứ mắng lại rằng Giáo Phường là nơi quản cung đình lễ nhạc, hay dở gì cũng là cung đình lễ nhạc.”

“Tả Giáo Phường mỗi năm chỉ dàn dựng một tiết mục, bởi lúc Thánh nhân chọn lựa chỉ khoanh vào tiết mục mới, nên họ dùng một tiết mục đó mà liệt kê dưới nhiều tên khác nhau, sở dĩ ta biết rõ chuyện này, là vì Lưu Ngũ Nương ba năm liền đút lót cho Giáo Phường Sứ nhưng chẳng lần nào được chọn, trong khi người được chọn đều là kẻ luôn tập đi tập lại một tiết mục cũ, Lưu Ngũ Nương tức không chịu nổi, đã dùng trâm đâm vào cổ họng mình…”

Ngụy Nhị Nương nói đến cuối cùng, như thể đê sông Hoàng Hà vỡ lở, không gì có thể ngăn cản, thỉnh thoảng còn buột miệng mắng ra vài câu thô tục.

Lý Long Cơ cực kỳ kinh ngạc.

Hắn không thể tin nổi rằng, ngay dưới mí mắt mình, Giáo Phường lại trở nên như thế này, hắn lập tức quay sang nhìn Vương Trung Tự, thầm nghĩ chắc hẳn là Vương Trung Tự cố ý gài bẫy, vu oan.

Thế nhưng, Vương Trung Tự, Vương Chuẩn, Vi Hội… ai nấy đều ngơ ngác, rõ ràng không ai ngờ mọi chuyện diễn biến ra như vậy.

Vốn dĩ chỉ là một cuộc xô xát nhỏ, cuối cùng lại biến thành một màn nhạc kỹ xấu xí ra mặt vạch trần sự thật trong Giáo Phường.

Lần này, Vương Trung Tự thế mà thẳng thắn nhận tội, nói: “Thần có tội, quản thuộc hạ không nghiêm, để Ngụy Nhị giữa điện khẩu xuất cuồng ngôn, xin Thánh nhân trách phạt.”

Nhưng Lý Long Cơ không cảm thấy hắn có tội gì cả.

Vương Trung Tự vẫn rất tốt, dù là muốn cưỡng đoạt nữ tử để tự ô, vẫn giữ được giới hạn, chọn Trương Tứ Nương và Ngụy Nhị Nương – hai người rõ ràng không phải là “Giáo Phường nữ tử chuẩn bị cho Thánh nhân”.

Từ đầu đến cuối, đều thể hiện rất rõ lòng hiếu thuận.

Còn Vương Chuẩn, Vi Hội tuy có lỗi, nhưng cũng chẳng phải tội tày đình…

Cuối cùng, ánh mắt Lý Long Cơ dừng lại ở Tiết Bạch.

Vì hắn phát hiện, trong tất cả mọi người, chỉ có vẻ mặt của Tiết Bạch là bình thản nhất. Nếu có người đứng sau sai khiến nhạc kỹ xấu xí này đứng ra tố cáo, thì chắc chắn lại là tiểu tử này.

Nhưng, kỳ thực chuyện này vốn dĩ chẳng cần ai đứng sau xúi giục, vấn đề của Giáo Phường từ lâu hiển hiện rõ mồn một, chỉ là ai ai cũng có lợi trong đó, nên không ai muốn vạch trần.

“Bẩm Thánh Nhân.”

Thấy Lý Long Cơ nhìn sang, Tiết Bạch không hề giả vờ ngạc nhiên hay vô tội, chỉ bình thản hành lễ, nói: “Hôm qua ta đến Giáo Phường, những điều trông thấy quả đúng là như vậy, đã mục nát không thể cứu vãn.”

Lần này, hắn thực sự không bày mưu đặt kế gì cả.

Chỉ là đem một vài sự thật trần trụi bày ra trước mặt hoàng đế — Vương Trung Tự là người như thế nào, Giáo Phường là nơi như thế nào.

Sở dĩ gọi thiên cổ minh quân, là vì văn trị vũ công đỉnh thịnh, không dung bất luận người nào ngỗ nghịch, ai nói Thánh nhân sai thì kẻ đó chính là muốn mưu phản.

Vậy thì, thử bắt đầu từ Giáo Phường, nơi mà Thánh nhân có hứng thú nhất, để nhìn xem, khi quyền quý thực nhân, người có tài không đường tiến thân, kỷ cương sụp đổ, mâu thuẫn chất chồng… Rốt cuộc hắn có sai không?

Là Vương Trung Tự vẫn luôn tâm hoài oán đỗi, hay là có người nào đó quá cương phức tự dụng rồi?

__________

*tả hữu trì đột: lao nhanh qua trái qua phải.

*tung hoành: Là hai chiến lược ngoại giao chủ yếu thời Chiến Quốc.

→hợp tung: Liên kết các nước nhỏ để đối phó nước lớn.

→liên hoành: Liên kết với nước lớn để khống chế các nước nhỏ.

*bãi hợp: Nghĩa đen là "mở ra và đóng lại" chỉ sự vận dụng linh hoạt các chiến lược – lúc công khai, lúc che giấu, lúc chia rẽ, lúc liên kết.

*văn trị: trị quốc bằng văn hóa, giáo dục, pháp luật.

*vũ công: sức mạnh quân sự, chiến công.

*tâm hoài oán đỗi: lòng mang oán hận.

*cương phức tự dụng: cứng đầu, bảo thủ, tự cho mình là đúng, cố chấp đến mức không tiếp thu ý kiến người khác.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc