Chương 165: Niệm Nô Kiều

Trong y quán hỗn loạn một hồi, có người kêu la.

“Bể rồi, ngũ tạng lục phủ của ta bể nát hết rồi!”

Vương Chuẩn nghe lão đại phu nói thương thế không quá nghiêm trọng, việc đầu tiên khi cố gắng chịu đau mà ngồi dậy là tát cho đối phương một cái.

“Lang băm! Ta đau muốn chết rồi đây này!”

“Lang quân thứ tội, nhưng ngươi chỉ bị trúng một quyền mà thôi.”

“Lão già đó một cước đá chết Tô Ngũ Nô, còn ta thì chịu một quyền, mau cứu mạng ta a!”

Lúc này, trong y quán có một trung niên mặc cẩm bào bỗng nhiên bật dậy, kinh hãi thốt lên: “Tô Ngũ Nô chết rồi? Vậy Trương Tứ Nương thế nào?”

Có thể tiếp xúc với nữ nhạc kỹ trong Giáo Phường hẳn đều là người giàu sang quyền quý, Vương Chuẩn thấy lại có kẻ muốn tranh giành Trương Tứ Nương, liền quay người, nhịn đau nhìn sang đối phương, quát lên: “Ngươi là ai?”

“Vi Hội.” Cẩm bào trung niên nhân lớn tiếng đáp: “Kinh Triệu Vi thị, Thánh Nhân chi đường sanh, Trung Tông hoàng đế chi ngoại tôn, Định An công chúa chi tử, Chính Nghị Đại Phu, Mậu Vương phủ Ti Mã.”

“Má!”

“Ta hỏi ngươi, Tứ Nương của ta đâu?!”

“Má ngươi ăn ruột chó rồi à, đừng có làm phiền ta.”

Vương Chuẩn hoàn toàn không coi Vi Hội ra gì, nhổ một bãi nước bọt xuống chân đối phương, tỏ vẻ khinh thường, bụng thì đau dữ dội khiến hắn rên rỉ không ngớt, phải để người khiêng về nhà.

Hắn muốn tìm Vương Hồng cáo trạng, dù không giết được Tiết Bạch, cũng phải xử lý tên già đánh người kia.

….

Vương Hồng lúc này đang kiêm nhiệm hơn hai mươi chức vụ, phần lớn thời gian làm việc ở nghị viện bên cạnh Vương trạch, nghe tin nhi tử bị đánh đến bán sống bán chết, liền khoác tử bào quay về trạch.

“Lại ra ngoài phách lối, cuối cùng chọc phải người không thể động vào rồi hả?!”

Trong hoàn cảnh riêng tư, Vương Chuẩn đến cả trước mặt phụ thân cũng không chịu nhún nhường, ôm bụng rên rỉ: “Ta phách lối là dựa vào bản lĩnh bồi Thánh nhân đấu kê, phụ thân có gì không vui?”

Vương Hồng nhíu mày, để danh y trong phủ kiểm tra thương thế nhi tử xong mới mắng: “Ngươi muốn phách lối thì đừng có chuyện gì cũng lôi phụ thân ngươi ra.”

“Tiết Bạch động vào ta, vì niệm hắn từng nhiều lần dâng bảo trước mặt Thánh nhân nên ta mới đến đề tỉnh phụ thân, nếu không ta đã giết hắn rồi!”

“Quan hệ giữa ngươi với hắn vốn không tệ, cớ sao lại thế?”

“Không biết,” Vương Chuẩn nhắc lại liền tức giận, nói: “Ta ở Giáo Phường tiếp đãi Tiên Vu Nhị Lang, thật ra không định để hắn chiếm được Trương Tứ Nương, chỉ muốn để Tô Ngũ Nô chuốc say hắn, khiến tên quê mùa đó bẽ mặt. Ai ngờ một lão già đột nhiên xông vào đánh người, người của ta bị hạ hết, còn đánh chết luôn cả Tô Ngũ Nô, ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

“Hoàng Hối nói sao?”

“Nói ta lo chữa thương quan trọng hơn, còn nói Tiết Bạch đang được sủng ái, bảo ta đi trước, để hắn xử lý.”

“Người đánh có tướng mạo thế nào?”

“Tráng hơn cả ngưu, cao khoảng sáu thước, mặt mày đen thui, có hai vết sẹo, tóc mai đã bạc, chân mày nhíu lại trông vô cùng khổ đại cừu thâm.”

Vương Hồng hỏi: “Mặt chữ điền, lông mày kiếm?”

“Đúng vậy.”

“Vương Trung Tự cùng Tiết Bạch hỗn chung một chỗ?” Vương Hồng trầm ngâm: “Thóa Hồ còn dám nói với ta rằng Dương đảng chưa lôi kéo được Vương Trung Tự.”

“Trong miệng tên đó làm gì có câu nào là thật? Phụ thân cũng tin hắn sao?”

Vương Chuẩn khi nói cũng nhíu mày, bụng càng lúc càng đau, lăn lộn trên giường rên rỉ: “Tạng phủ ta hỏng rồi! Phụ thân hãy vì ta làm chủ… Ta có làm gì sai? Ta chỉ muốn chuốc say Tiên Vu Nhị Lang, vậy mà Vương Trung Tự đánh tan nát tạng phủ của ta!”

Vương Hồng thấy nhi tử mình đáng thương như vậy, lửa giận bốc lên, nghĩ tới nghĩ lui, hắn không vội đến trước mặt Thánh nhân cáo trạng, mà lệnh chuẩn bị xe đến Hữu tướng phủ một chuyến.

Vội vã đối phó Vương Trung Tự chính là Hữu tướng, báo cáo chuyện này, một là vì lợi dụng Hữu tướng phủ ra mặt, hai là để cùng Hữu tướng cải thiện quan hệ.

Vừa khoác lên người tử bào, tạm thời cần ổn định quan vị này, chưa thể đối đầu với Hữu tướng phủ ngay.

Trên đường đi, Vương Hồng còn nhớ đến một việc nhỏ.

Khi Lư Kỳ bị giáng chức, thật sự không phải do hắn chỉ thị Ngự Sử Đài ra tay, hắn tra tới tra lui, nghi ngờ lớn nhất là phụ thân của Lư Kỳ — Lư Dịch, nói trắng ra chính là Lư gia không muốn làm việc dưới trướng Hữu Tướng.

Dù chuyện đó đã qua, nhưng hình như Hữu Tướng vẫn nghi ngờ hắn.

Tất nhiên, hiện tại hắn không biểu lộ điều gì, vẫn vô cùng cung kính với Lý Lâm Phủ.

“Hữu Tướng, ngươi xem chuyện này… hạ quan có nên nhân cơ hội khiến Vương Trung Tự gặp rắc rối một chút không?”

“Lại là trò tự làm bẩn mình, cẩu thả, thô thiển.”

Lý Lâm Phủ vừa trầm ngâm vừa đi qua đi lại mấy bước, rồi đưa ra quyết định: “Cũng nên báo cho Hồ Nhi một tiếng.”

Chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ, nếu có lý, thì có thể cáo trạng, cáo thắng sẽ cho Thánh nhân một cơ hội tốt bãi chức Vương Trung Tự, cáo không thắng, hắn cũng có cách khiến Thánh nhân nghi ngờ tâm cơ của Vương Trung Tự.

~~

Giáo Phường.

Tiết Bạch có chút hối hận vì không mang Lý Quý Lan và Lý Đằng Không theo tuyển vai.

Người đi cùng hắn lần này, Vương Trung Tự chẳng có hứng thú gì với âm luật, đánh người xong thì ngồi dưới mái hiên nhắm mắt dưỡng thần; Đỗ Ngũ Lang chỉ quan tâm đến hung án, mắt không rời khỏi đại môn, như thể đang đợi quan phủ đến bắt Vương Trung Tự rồi xung phong đứng ra ngăn cản.

May mà Nhan gia huynh đệ còn giúp được chút việc.

Nhan Tuyền Minh thấp giọng nói: "Ta đã tìm hiểu, Giáo Phường Sứ Khổng Vĩ bất thông âm luật, từng vì không hiểu《Hoán Khê Sa》mà bị chê cười thảm hại. Quả nhiên, trong Giáo Phường, người có tài chưa chắc được trọng dụng, ngươi phải tuyển chọn thật kỹ."

"Vâng, ta cũng nhìn ra rồi."

Nhan Quý Minh vừa mới từ trong tiếng trống lấy lại tinh thần, nói: "Lữ ẩu đánh yết cổ rất hay, nhưng theo hí văn, những chỗ cần dùng đến yết cổ không nhiều, Tiết lang nên tuyển thêm những người giỏi tì bà và đàn tranh."

Kỳ thực điểm này Tiết Bạch từng nghe Lý Đằng Không nói qua, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ riêng chuyện có thể phân biệt được nên dùng nhạc cụ nào đã là rất lợi hại rồi.

"Không ngờ Thập Nhị Lang cũng hiểu âm luật, giúp ta tuyển chọn một chút đi."

"Có hứng thú đấy." Nhan Quý Minh ngượng ngùng gãi đầu nói: "Nhưng âm luật chi sự xem trọng thiên phú, mà thiên phú của ta thì quá kém, quân tử lục nghệ, ta chỉ biết ngũ nghệ."

Rõ ràng là lời khiêm tốn.

Ngay sau đó, Nhan Quý Minh ôm lấy tì bà, theo cảm nhận của mình về hí văn mà gảy một khúc, hoàn toàn thể hiện được vẻ thanh nhã, hoa mỹ mà Tiết Bạch mong muốn.

"Phao chuyên dẫn ngọc, mời chư vị nghệ sư cùng biểu diễn."

Tiết Bạch nhìn thấy liền kéo Đỗ Ngũ Lang vẫn đang tò mò nhìn quanh lại, hỏi: "Ngươi xem Thập Nhị Lang tinh thông lục nghệ như vậy, còn ngươi thì sao?"

"Người sinh ra vốn đã khác biệt," Đỗ Ngũ Lang bấm ngón tay đếm, "Ta miễn cưỡng cũng có lục nghệ."

"Vậy đi theo ta."

"Người của nha môn còn chưa tới mà."

"Không vội, không nhanh thế đâu."

Bên này để Nhan gia huynh đệ hỗ trợ tuyển nhạc công, Tiết Bạch còn dặn đi dặn lại: "Thà chọn nhiều một chút mang về sàng lọc từ từ, chứ đừng bỏ lỡ nhân tài nào cả."

Sau đó hắn để Hoàng Hối dẫn mình đi chọn người cho vai diễn.

So với chọn nhạc công thì chọn vai đúng là hương diễm hơn nhiều.

Qua nghi môn, bước vào nơi ở của các nữ nhạc kỹ, ven đường đều là thanh nhất sắc mỹ kiều nương, khoác ngư văn thải cẩm, thướt tha yểu điệu, ca ca vũ vũ — một khung cảnh vô cùng tao nhã, đoan trang.

"A."

Đỗ Ngũ Lang theo sau Tiết Bạch, mắt không biết nên nhìn chỗ nào, thỉnh thoảng lại sờ mũi, sợ mình chảy máu cam, làm trò cười lớn.

Hoàng Hối thấy thế, dương dương đắc ý, dẫn bọn họ đến trước đài ngồi xuống, rồi vỗ tay gọi nhóm nội nhân được hắn tuyển chọn tỉ mỉ ra biểu diễn tài nghệ.

"Sơ tuyển ta chỉ cần đơn giản, có thể hát cao vút như Hứa Hợp Tử là được."

"Ai cũng làm được, ai cũng làm được." Hoàng Hối cười nói: "Không biết Tiết lang muốn chọn mấy người? Nghe đâu là bảy tám người nhỉ?"

"Có thể chọn nhiều người hơn không? Vừa huấn luyện vừa sàng lọc."

"Đương nhiên là được rồi!"

Không ngờ, Hoàng Hối lại mừng rỡ ra mặt, vỗ tay nói: "Tiết lang muốn chọn bao nhiêu cũng được, càng nhiều càng tốt."

Đối với hắn, danh ngạch càng nhiều, sàng lọc càng nhiều, tiền thu được tất nhiên cũng nhiều hơn.

Kỳ thực vai chính trong bản gốc《Tây Sương Ký》chỉ có bốn người: Thôi Oanh Oanh, Trương Sinh, Hồng nương và Thôi phu nhân, Tiết Bạch tuy bảo Lý Quý Lan viết thêm một hồi Thôi Oanh Oanh đi tu làm đạo sĩ, cũng chỉ thêm một vai lão nữ đạo sĩ, nhưng hắn có ý mang toàn bộ nhân tuyển về cho Lý Quý Lan và Lý Đằng Không chọn lại.

Từng nữ nhạc kỹ xinh đẹp lần lượt thượng đài, mỗi khi Tiết Bạch gật đầu nói "khả" Đỗ Ngũ Lang liền ghi tên vào sổ.

Một lúc sau, Tiết Bạch khẽ nhíu mày, nghiêng người nói: "Vai bà lão thì vẫn phải chọn từ mấy cung nữ cấp thấp ban nãy."

"Vốn nơi này chỉ để chọn vai Oanh Oanh và Hồng nương..."

Lúc này, một thiếu nữ trang điểm lộng lẫy bước lên ca đài, dung mạo xinh đẹp nổi bật, vừa mở miệng đã áp đảo mọi người, giọng hát cực kỳ xuất sắc.

Dù Tiết Bạch không hiểu lắm, nhưng sự chênh lệch trình độ rõ ràng thế này thì cũng nhận ra, liền hỏi: "Người này là ai?"

Hoàng Hối ngược lại có vẻ khó xử, lưỡng lự nói: "Đây là... Bàng Tam Nương."

Đúng lúc này, có một nhạc kỹ thấy Bàng Tam Nương được Tiết lang chú ý, vội vàng kiều hô: "Xin Tiết lang chớ bị 'kẻ bán mặt giả' này lừa!"

"Chuyện gì vậy?"

Hoàng Hối chỉ lo thu tiền, không xem kỹ danh sách, bây giờ mới xảy ra sự cố, vội cười bồi: "Tiết lang thứ lỗi, Bàng Tam Nương này đã ngoài bốn mươi, nhưng giọng hát thật sự rất hay, hôm nay chỉ biểu diễn một chút thôi, không chọn cũng không sao."

"Ngoài bốn mươi? Thật nhìn không ra, mời nàng đến gần để ta xem kỹ một chút."

Rất nhanh, Bàng Tam Nương tiến lại gần Tiết Bạch. Có thể thấy nàng trang điểm rất đậm, y phục lộng lẫy, nhưng thật sự nhìn không ra là người lớn tuổi, trông chả khác nào thiếu nữ đôi mươi.

"Nô gia bái kiến Tiết lang, về tài ca vũ, nô gia tự tin không thua ai, mong Tiết lang cho một cơ hội."

Tiết Bạch hỏi: "Thất lễ rồi, có thể mời Tam Nương tẩy trang để ta nhìn rõ được không?"

Bàng Tam Nương thoáng hoảng hốt, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Hoàng Hối, trong mắt hiện rõ sự thất vọng và bất lực. Hoàng Hối thì trừng mắt đầy uy hiếp nhìn nàng, quát: "Còn không mau đi!"

Sau đó, Hoàng Hối cúi người cười xòa với Tiết Bạch: "Là lão nô sơ suất, để lọt vào một bà lão như thế, cũng vì Bàng Tam Nương trang điểm quá khéo, đã lừa được lão nô."

"Ồ?"

"Tiết lang chưa biết, khi lão nô mới đến Giáo Phường đã nghe danh nàng, đến phòng tìm nàng, đúng lúc nàng chưa hóa trang, lão nô hỏi ‘Tam Nương đâu rồi’ nàng lại đáp ‘Tam Nương là ngoại sanh nữ của ta’ hôm sau hóa trang xong, nàng đến gặp ta, ta còn nói hôm qua gặp a di của nàng, bị nàng đùa cợt một phen. Nàng biến hóa như vậy, lại gan dạ như thế, thật đúng là loại đàn bà chanh chua! Nên người trong Giáo Phường mới gọi nàng là ‘kẻ bán mặt giả’..."

~~

Bàng Tam Nương đứng trước gương đồng tẩy trang, để lộ gương mặt lấm tấm nếp nhăn.

Thật ra, nàng bảo dưỡng rất tốt, trong số những phụ nữ cùng tuổi, vẫn được xem là trẻ trung và xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, tiền đồ mà nàng hằng mong muốn, mãi mãi chẳng thể chạm tới.

Thánh nhân yêu thích ca múa tạp kỹ, điều này từng trao cho những phụ nhân xuất thân bình thường như nàng cơ hội vinh danh tổ tông, giống như Bùi đại nương, Công Tôn đại nương, Hứa Hợp Tử, danh dương khắp thiên hạ.

Nàng tự thị tài mạo, cho rằng có thể từ năm ngàn nhạc công được tuyển làm nội nhân, từ Ngoại Giáo Phường bước vào Nội Giáo Phường, rồi trở thành một trong ba trăm nghệ nhân của Lê viên, cuối cùng lọt vào hàng thập gia nổi tiếng. Kết quả là, chỉ trong chớp mắt, thanh xuân đã trôi qua.

Bao năm, nàng tô son điểm phấn, liều mạng kiếm bạc từ các phủ đệ của quyền quý, dùng hết bạc đó đút lót cho Giáo Phường Sứ, cuối cùng cũng có được chút danh tiếng, nhưng trong thâm tâm nàng hiểu rõ — mọi người chỉ coi nàng là trò cười, thấy cái danh "kẻ bán mặt giả" thú vị mà thôi.

Hôm nay gặp được cơ hội hiếm có thể biểu diễn trước mặt Thánh nhân, dù Hoàng Hối từng tham lam nuốt biết bao công sức của nàng, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng đuổi nàng đi như một kẻ đáng ghét.

Nàng thừa biết bản thân không thể xóa được những nếp nhăn này, vậy mà vẫn cứ dại dột dốc hết tất cả tiền mồ hôi nước mắt ra ngoài.

“Nô gia... bái kiến Tiết lang.”

Bàng Tam Nương bước đến trước mặt Tiết Bạch, hành đại lễ, không dám ngẩng đầu.

Tiết Bạch cũng không giục, nàng đợi một hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt già nua, bỗng dưng mắt nàng cay xè, bật khóc thành tiếng.

“Để nàng đóng vai Thôi phu nhân đi.” Tiết Bạch nói.

Bàng Tam Nương ngẩn người, cảm thấy như đang mơ.

“Đúng rồi.” Tiết Bạch nói tiếp: “Phần hóa trang trên đài cũng giao cho ngươi.”

Bàng Tam Nương rùng mình một cái rồi mới hoàn hồn, xúc động đến mức giơ tay lên trời thề: “Nô gia tuyệt không để Tiết lang thất vọng.”

Tiết Bạch chỉ nhìn qua cũng biết nàng có nhân sinh truy cầu, nhất định sẽ dốc sức làm tốt nhất.

Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, Giáo Phường cũng giống Xuân thí, cho dù hắn mang các sĩ tử gây rối hay chọn người cho hí văn, thì chỉ là tạm thời phá vỡ quy tắc cũ. Thêm được vài người đỗ, thêm được vài diễn viên giỏi, cũng chẳng phải thay đổi gì quá to lớn.

Tựa như ném một viên đá xuống hồ, tạo nên gợn sóng, nhưng cuối cùng cũng sẽ từ từ lắng xuống. Muốn thay đổi thế đạo, cần phải có sự kiên trì và nhẫn nại như Tinh Vệ lấp biển.

Hoàng Hối cúi mình nói: “Tiết lang hãy xem, bốn vị tiếp theo chính là nổi bật nhất.”

“Vậy sao?” Tiết Bạch nhìn sang, quả nhiên thấy bốn mỹ nữ thượng đài.

“Đây là Nhâm gia tứ tỷ muội.” Hoàng Hối cười nói: “Hơi thở thanh nhã, khí chất thuần hậu, Tiết lang cảm thấy thế nào? Theo ý lão nô, một người đóng vai Oanh Oanh, một người làm Hồng Nương, một cải nam trang đóng Trương Sinh, thêm một người làm nha hoàn, chẳng phải quá đẹp sao?”

Quả đúng như lời hắn, Nhâm gia tứ tỷ muội đều là giai nhân tuyệt sắc, giọng hát cùng ca nghệ đều rất xuất chúng. Nhưng Tiết Bạch mơ hồ cảm thấy, các nàng không thực lòng biểu diễn, mà chỉ mải mê nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ thích thú. Trong lúc ánh mắt giao nhau, là nụ cười e ấp, là những cái liếc nhìn đưa tình đầy ẩn ý.

Hoàng Hối thuận thế nói tiếp: “Biên hí xong, Tiết lang còn có thể thỉnh cầu Thánh nhân ban thưởng các nàng cho ngươi, vừa hay lại thêm một giai thoại nữa.”

Loại thái giám như hắn rất giỏi nịnh bợ, luôn tươi cười, chưa đợi Tiết Bạch mở lời đã để Đỗ Ngũ Lang ghi tên các nàng vào danh sách.

Dù sao hiện tại cũng chưa xác định vai diễn, Tiết Bạch cũng không để tâm lắm, chỉ là đến giờ vẫn chưa tìm được người khiến hắn thật sự hài lòng để đóng vai Thôi Oanh Oanh, nên bắt đầu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.

Lúc này, trời đã gần hoàng hôn.

Buổi tuyển chọn hôm nay sắp kết thúc thì tại chỗ nghi môn chợt vang lên tiếng hô của thái giám và cung nữ.

“Cô nương không được vào!”

“Hãy để ta hát một khúc…”

Chỉ một lời ngắn ngủi, nhưng thanh âm như hoàng oanh xuất cốc, du dương làm say lòng người.

Bàng Tam Nương vừa nghe đã vội vã chạy ra, thi lễ nói: “Tiết lang, đó là nội nhân xuất sắc nhất hiện nay trong Giáo Phường.”

Tiết Bạch liền đứng dậy nhìn về phía đó.

Sắc mặt Hoàng Hối lập tức thay đổi, hoảng hốt vẫy tay ra hiệu cho các tiểu thái giám ngăn người kia lại.

Tiếc là đã không kịp, một hồng y tiểu nữ tử đã xách váy chạy vụt ra.

“Niệm Nô!”

“Ngăn nàng lại!” Hoàng Hối sốt ruột hét lên.

Tiểu nữ tử này chính là tuyệt sắc giai nhân được chọn lựa tỉ mỉ từ trong số vạn người ở Tả Giáo Phường, chuẩn bị sẽ biểu diễn ca vũ trong yến tiệc Nguyên Tiêu trước mặt Thánh nhân. Liên quan đến tiền đồ của hắn và Giáo Phường Sứ, sao có thể để nàng bị Tiết Bạch chọn mất?

“Đừng ngăn ta! Vì sao không cho ta hát tân khúc?”

Niệm Nô bị giữ lại ở chỗ nghi môn, vẻ mặt không vui, ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại nơi Tiết Bạch.

Nàng đang lúc đậu khấu niên hoa, búi tóc hình lá sen, mặc hồng sắc vũ y, hai tay đeo dải lụa màu, làn da trắng không tỳ vết.

Đây là một thiếu nữ tinh khiết như bạch ngọc, khí chất hoạt bát như chim sơn ca, thanh âm uyển chuyển như dạ oanh. Điều khó có được hơn cả chính là, dù tuổi còn nhỏ, nhưng nàng đã có khí chất riêng của mình ——

Kiều.

Chỉ cần nhìn gương mặt nàng thôi, cũng khiến người khác có cảm giác toàn thân nàng đâu đâu cũng mịn màng và tinh tế. Không những thế dáng nàng lại nhỏ nhắn, xinh xắn, toát lên vẻ yếu đuối, đáng yêu, vừa nhìn đã khiến người khác muốn che chở.

Tựa như chồi hoa chớm nở vào đầu xuân.

Niệm Nô?

Tiết Bạch nghe thấy cái tên này, bỗng nhiên nhớ đến một từ bài danh — “Niệm Nô Kiều”.

Hắn không biết có phải thực sự liên quan hay không, nhưng trong lòng lại có một trực giác... phải chăng nữ tử trước mắt chính là nguồn gốc của từ bài danh này?

Nếu thực sự có một nữ tử nhờ vẻ kiều diễm của mình mà trở thành cảm hứng đặt tên cho một điệu nhạc — thì chắc chắn, chỉ có thể là nàng.

“Nô gia có thể hát.”

Niệm Nô dường như đã đoán ra người nào là Tiết Bạch, nhân lúc chưa bị mang đi, nàng liền cất tiếng hát.

“Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên……”

Nàng là người duy nhất không hát theo hí văn Tây Sương Ký, thế nhưng khi thanh âm trong trẻo vang lên, ngay lập tức áp đảo toàn bộ những người khác.

Tiết Bạch giờ mới hiểu vì sao Nhan Quý Minh từng than tiếc “Âm luật chi sự xem trọng thiên phú” thật sự... có phần tàn nhẫn.

“Mau, mang nàng xuống!” Hoàng Hối vội vàng cắt ngang tiếng hát của Niệm Nô.

“Đừng mà…”

Niệm Nô chỉ mới hát hai câu thì đã bị kéo đi, trong khoảnh khắc vội vã, nàng quay đầu lại, ánh mắt mang theo chút van nài nhìn về phía Tiết Bạch.

Tiết Bạch không hiểu cớ gì nàng lại muốn hát hí khúc này, nhưng hắn biết nàng đúng là nhân tuyển phù hợp nhất, bèn lên tiếng: “Hoàng nội quan, ta muốn chọn nàng, không biết có thể không?”

“Tiết lang thứ lỗi, chuyện này lão nô không thể quyết định, phải hỏi qua Giáo Phường Sứ mới được…”

Chưa dứt lời, đã có một tiểu thái giám hoảng hốt chạy tới báo: “Hoàng công, Vi lang tới rồi, đang cùng bằng hữu của Tiết lang cãi vả, còn nổi giận lớn tiếng quát, muốn vào diện Thánh cáo ngự trạng!”

“Lại có chuyện gì nữa?!”

“Chỉ là... là... tranh giành Trương Tứ Nương...”

______________

*Bài từ《Niệm Nô Kiều · Hoài Cổ Xích Bích》của Tô Thức – một văn hào thời Tống, là một trong những tác phẩm tiêu biểu của thể loại từ hào phóng. Tác phẩm này, thông qua việc miêu tả khung cảnh tráng lệ trên sông vào đêm trăng, mượn việc tưởng nhớ chiến trường xưa và hồi tưởng về tài năng, phong thái cùng sự nghiệp của những nhân vật lẫy lừng thời cổ, đã gián tiếp bày tỏ nỗi buồn thương của tác giả trước cảnh tài năng không được trọng dụng, sự nghiệp chưa thành, tuổi già mà vẫn chưa có thành tựu.

*đường sanh: Dùng để chỉ cháu trai bên họ nội hoặc họ ngoại, cụ thể là con trai của chị em họ hàng bên cha hoặc bên mẹ.

*ngoại tôn: cháu ngoại trai.

*Ti Mã: chức quan quản lý ngựa.

*quân tử lục nghệ: lễ giáo, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp, và toán học.

*phao chuyên dẫn ngọc: là một thành ngữ dùng để ví von việc mình đưa ra trước những bài viết thô sơ hay ý kiến chưa chín chắn, nhằm gợi mở và thu hút những tác phẩm hay hoặc cao kiến từ người khác.

*thanh nhất sắc: là một hình thức ù bài được tạo thành hoàn toàn từ một loại chất bài duy nhất trong ba loại là Vạn (萬) Sách (索) hoặc Đồng (餅).

*đậu khấu niên hoa: Thời điểm hoa đậu khấu nở – là một phép ẩn dụ để chỉ độ tuổi thiếu nữ mười ba, mười bốn, khi con gái bắt đầu bước vào độ tuổi dậy thì, đẹp đẽ và trong sáng nhất.

*từ bài danh: là tên gọi của một điệu nhạc được dùng làm khuôn mẫu để sáng tác từ khúc.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc