Chương 167: Thịnh yến đảo
Hữu tướng phủ.
Lý Lâm Phủ an bài vài vị mưu sĩ, đang cùng Vương Hồng và An Lộc Sơn bàn luận chuyện của Vương Trung Tự.
“Hữu tướng yên tâm, nếu Vương Trung Tự không tự ô, thì là kẻ cuồng vọng ngỗ nghịch; mà nếu đã tự làm nhơ danh, thì càng lộ rõ tâm cơ thâm hiểm.”
“Điêu trùng tiểu kỹ như thế, không đáng bận tâm, dẫu Thánh Nhân có thay đổi cái nhìn về hắn, bất quá là thay đổi một phần nửa phần, Tứ trấn Tiết độ sứ chi chức, tất sẽ bị bãi miễn thôi.”
“Tiểu nhân chỉ dùng hai chữ 'ấu trĩ' gói gọn việc này, một hoàng khẩu tiểu nhi như Tiết Bạch, thì có thể bày được kế gì hay?”
“So với thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia, Vương Trung Tự lại càng tệ hơn, chả khác nào một tảng đá thối không dùng được.”
“Ha ha ha…”
Chúng nhân cười lớn, những lời này của các mưu sĩ, chẳng qua là để giúp Vương Hồng và An Lộc Sơn tăng thêm tự tin, khiến họ mạnh dạn cắn xé Vương Trung Tự hơn nữa.
Không lâu sau, Thánh Nhân lại triệu Lý Lâm Phủ vào cung yết kiến, mà không hề triệu Vương Hồng hay An Lộc Sơn.
“Sao lại như vậy? Án tuy nhỏ, nhưng bất luận là thưởng cho Vương Trung Tự làm Binh Bộ Thượng Thư, hay giáng tội hắn mà bãi miễn chức vị Tiết độ sứ Tứ trấn, thì cũng nên luận rõ thị phi chứ?”
“Thánh dụ chỉ triệu Hữu tướng vào cung.”
“Hẳn là đã có kết quả, muốn cùng Hữu tướng bàn việc chọn người thay thế Tiết độ sứ Tứ trấn.”
An Lộc Sơn nghe vậy, lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức nhào đến trước mặt Hữu tướng mà nịnh nọt thêm vài câu, nhưng bị Lý Lâm Phủ khẽ giơ tay ngăn lại.
“Các ngươi tạm giải tán trước, chờ tin là được.”
“Dạ.”
An Lộc Sơn khom người hành lễ, cung kính đến mức có chút khoa trương, thầm nghĩ rằng dù không đoạt được chức vị Tiết độ sứ Hà Đông, thì cũng phải bãi chức Vương Trung Tự trước đã, rồi mới dễ bề chen chân vào.
~~
Bên ngoài Hưng Khánh Cung, Vương Chuẩn thình lình đánh cho Vi Hội một trận nên thân.
“Ai nói ta cùng một giuộc với kẻ ngu ngốc như ngươi? Chỉ vì ta cáo Vương Trung Tự, ngươi cũng cáo hắn, liền cho rằng chúng ta là bằng hữu ư? Ngươi là cái thá gì cũng dám tự nâng mình như vậy?!”
Vương Chuẩn trong lòng thực chẳng coi Vi Hội ra gì, ngoại sanh của Thánh Nhân thì nhiều như lá rụng mùa thu, ai nhớ cho xuể? So làm sao được với phụ thân của hắn — người có thể vì Thánh Nhân xử lý đại sự, mà hắn lại còn có thể bồi Thánh Nhân đấu kê tiêu sầu.
Trước khi các thái giám chạy đến can ngăn còn nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Ta đến Giáo Phường nghe hát, ngươi thì đến giở trò đồi bại, làm ra chuyện lớn thế này, con mẹ nhà ngươi!”
......
Lúc này, Đỗ Ngũ Lang đang đứng đón Tiết Bạch ngoài cung, vô tình chứng kiến toàn cảnh, không khỏi cảm khái: “Vương Chuẩn thật cuồng.”
Nhan Quý Minh đáp lại: “Phủi sạch quan hệ mà thôi.”
“Vậy hắn cũng rất khôn ngoan đấy.”
“Chỉ là chút thông minh vặt.”
“Thế chúng ta thì sao?” Đỗ Ngũ Lang nói, “Ta có dò hỏi rồi, e là vụ án này sẽ phải đưa đến Đại Lý Tự xét xử...”
Hắn còn chưa nói hết câu, đã thấy Vương Trung Tự thúc ngựa rời đi, không chỉ thân vệ phía sau hành động gọn gàng, ngay cả Ngụy Nhị Nương cũng biết cưỡi ngựa, mang theo Trương Tứ Nương cùng phi nước đại, bụi tung mù mịt khiến hắn trợn mắt há mồm.
“Vậy... vụ án cứ thế là xong ư?”
Nhan Quý Minh bây giờ đối với Đỗ Ngũ Lang còn nhẫn nại hơn Tiết Bạch, đáp: “Ngươi thử nghĩ xem, Thạch Bảo Thành chết bao nhiêu người, đây đã là gì đâu?”
Tiết Bạch bật cười, nói: “Không sao, lần sau lại mời Vương tướng quân cùng đi chơi.”
Chỉ là một câu nói đùa, nhưng Nhan gia huynh đệ và Đỗ Ngũ Lang chẳng ai lấy đó làm vui.
Trước khi rời khỏi cửa cung, Tiết Bạch tình cờ trông thấy Lý Lâm Phủ vội vã tiến cung, đáng tiếc, Lý Lâm Phủ đang nóng lòng mưu chức Tiết độ sứ Tứ trấn, hoàn toàn không để ý thấy hắn.
~~
Bên ngoài Nam Huân điện, Lý Lâm Phủ lặng lẽ bước tới, trong lòng thấp thỏm, nhưng vào trong điện lại chẳng thấy bóng dáng Vương Trung Tự, Tiết Bạch hay các nhân vật liên quan, chỉ thấy Lý Long Cơ mặt mày u ám, ngồi trầm mặc trên long tháp, không ca vũ, không mỹ nhân hầu hạ.
Đã nhiều năm rồi, hắn chưa từng thấy Thánh nhân lộ vẻ nghiêm nghị đến thế, lòng chợt lạnh, thầm đoán lẽ nào... định tru sát Vương Trung Tự?
“Lão thần thỉnh an Thánh nhân...”
“Thập lang có biết kẻ đang làm Giáo phường Sứ là ai không?”
Lý Lâm Phủ thoáng sững người, đáp: “Là Đường Vĩ, một lão nội quan hầu hạ Thánh Nhân nhiều năm.”
“Hắn cả ngày vô thanh vô tức, trẫm còn tưởng hắn tinh thông âm luật, nay mới biết ngoài cung hắn làm trò cười, dám chỉ vào ống sáo hỏi nghệ kỹ rằng ‘Lỗ nào thổi khúc Hoán Khê Sa?’ thật buồn cười đến cực điểm!”
“Hồi Thánh Nhân, đôi khi sơ suất là khó tránh khỏi, lão thần cũng từng vì tuổi già mắt mờ mà đọc nhầm chữ.”
“Giáo Phường Sứ bất thông âm luật, mặt mũi của trẫm còn để ở đâu?!” Lý Long Cơ đập tay áo, giận dữ quét hết ly chén trên long án, quát lớn: “Ngươi có biết Giáo Phường giờ ra thể thống gì không? Năm ngàn người, mỗi năm chỉ chọn được hai ba chục người diễn trò lừa trẫm, còn lại hoặc vàng thau lẫn lộn, hoặc biến thành kỹ nữ bán thân, bọn họ xem trẫm là cái gì?!”
“Bệ hạ bớt giận.” Lý Lâm Phủ lúc này mới ý thức được sự tình không nhỏ, cuống quýt quỳ xuống, run giọng nói: “Lão thần nhất định sẽ tra rõ chuyện này...”
“Rốt cuộc xem trẫm là cái gì?!”
Lý Long Cơ bước xuống, tiến sát tới trước mặt Lý Lâm Phủ, gằn từng chữ như muốn ép ra câu trả lời: “Thập lang nói cho trẫm biết, ngàn năm sau, hậu thế sẽ nhìn nhận Lê Viên, Giáo Phường, Nghi Xuân Viện ra sao?”
“Thần nghĩ là... nhạc khúc nhã sự.”
“Trẫm yêu nhạc khúc, há là để bọn chúng gom kỹ nữ tiện tỳ lại lừa gạt trẫm sao?!”
“Thần... thần cam đoan sẽ chỉnh đốn Giáo Phường, cho bệ hạ một câu trả lời xứng đáng!”
Hắn chưa từng thấy Thánh nhân nổi trận lôi đình như vậy, cúi rạp đầu không dám ngẩng.
Nghĩ lại những đêm yến tiệc trong cung, càng tao nhã càng hào phóng thì càng đối lập với Giáo phường bẩn thỉu bòn rút kia, hắn mới thấm thía vì sao Thánh nhân giận đến thế.
“Đường Vĩ là nội quan, lão thần không dám làm phật lòng...” Sau một hồi, Lý Lâm Phủ dè dặt mở lời: “Lão thần tuổi già sức yếu, việc nhà còn lo không xuể, nào ngờ Giáo Phường lại loạn thành ra như vậy, chỉ biết rất nhiều quý trụ đến Giáo phường mời gọi nhạc kỹ, ngay cả Lý Quy Niên cũng thường lén biểu diễn riêng, thần tưởng Thánh Nhân đều biết, nên...”
Giọng hắn mỗi lúc một nhỏ, rồi lặng hẳn.
Lý Long Cơ bước vài bước, mới hạ giọng: “Đứng lên đi, Thập lang lo quốc chính thay trẫm, chuyện này vốn cũng không liên quan đến ngươi.”
“Thần nguyện vì bệ hạ chỉnh đốn Giáo Phường!”
“Hảo hảo chỉnh đốn, trẫm dõi theo.”
“Thần tuân chỉ!”
Lý Lâm Phủ lúc này mới nhẹ nhõm đôi phần, vẫn chưa vội lui, chờ Thánh nhân nói rõ lý do đột nhiên khởi chuyện tra xét Giáo phường.
“Lui ra đi.”
Nhưng Lý Long Cơ chỉ phất phất tay, chờ Lý Lâm Phủ ra khỏi Nam Huân Điện, liền quay sang hỏi: “Cao tướng quân đoán xem hắn đang chờ điều gì?”
“Chắc là Hữu tướng muốn bàn chuyện Tiết độ sứ Tứ trấn?” Cao Lực Sĩ đáp: “Dù sao chuyện Thạch Bảo Thành, Vương Trung Tự cũng đã khiến Thánh nhân không vừa lòng.”
Lý Long Cơ hừ lạnh: “Hắn làm trẫm không vừa lòng đâu chỉ một lần? Cái tính khí ương ngạnh đó là trời sinh, đã không biết bao lần ngỗ nghịch trẫm rồi!”
Cao Lực Sĩ chắp tay nói: “Theo lão nô đoán, có lẽ lần này Vương Trung Tự cố ý để Tiết Bạch gây chuyện?”
“Không cần vòng vo dỗ trẫm.” Lý Long Cơ nói: “Lần này sự tình rất đơn giản, một bên muốn gạt bỏ binh quyền của Thái tử đảng, một bên muốn gây ra chút họa…. Kết quả lại vô tình phơi bày vết loét trong Giáo phường, không phải âm mưu của ai, mà là Giáo phường thối nát quá rồi! Nhưng cũng vì chính tính tình Vương Trung Tự như vậy, nên mới nhất quyết chọc thủng nó.”
Hắn vẫn không vui, cảm thấy Vương Trung Tự làm hắn thêm phiền não.
Song, đó không phải điều khiến hắn phiền nhất, mà lại là biểu hiện chính trực, trung thành của Vương Trung Tự.
“Thánh nhân nói vậy, lại càng chứng tỏ Vương Trung Tự không phải loại người trong Thái tử đảng, hắn là nghĩa tử của Thánh nhân, chẳng qua là không chịu nổi kẻ khác lừa dối Thánh nhân thôi.”
Cao Lực Sĩ lúc nào cũng giảm nhẹ vấn đề như thế, nhưng khi Thái tử bị giam, hắn không hé môi lấy nửa lời, chính điều này, tỏ rõ hắn thực tình mong đợi Thánh Nhân có thể thiên thu vạn tuế.
“Cao tướng quân nhìn nhận Tiết Bạch thế nào?”
“Tiểu tử này... còn trẻ, sau này là thần tử thế nào, phải xem Thánh nhân dạy dỗ ra sao.”
“Ý ngươi là?”
“Tiết Bạch hôm qua vào Giáo Phường, cũng thấy rõ cảnh Giáo Phường thối nát, nhưng lúc đàm luận với Thánh nhân về hí khúc, hắn không hé nửa lời, chẳng khác gì bọn thần tử giả vờ hồ đồ trong triều. Nhưng chỉ cần Ngụy Nhị Nương lên tiếng, hắn lại kể rõ ràng mọi chuyện, không giống Vương Trung Tự bộc trực, cũng không giống Vương Chuẩn gian xảo.”
Lời trông như đang nói về Tiết Bạch, trong đó lại thấp thoáng mang chút ý tứ khuyên can.
Vì thứ mục nát ở Đại Đường đâu chỉ có Giáo Phường, mà cả triều đình cũng vậy, thần tử ra sao, còn phải xem Thánh nhân có muốn dạy ra trực thần hay không? Nếu giết cả một vị nghĩa tử ngay thẳng như Vương Trung Tự, triều đình sau này ắt hẳn đều là thuận thần rồi.
Đặc biệt là những từ như “bọn thần tử giả vờ hồ đồ trong triều” đã chạm đến nghịch lân của rồng, hiện giờ cũng chỉ có Cao Lực Sĩ dám nhẹ nhàng, uyển chuyển khuyên nhủ một câu.
“Hừ.” Lý Long Cơ thông minh tuyệt đỉnh, lúc này lại giả vờ hồ đồ, để khỏi phải tranh luận với Cao Lực Sĩ mà tự chuốc lấy buồn bực, “Tiết Bạch chẳng qua là việc không liên quan đến mình, nên im lặng thôi, ngày thường Ca Nô cắn hắn một chút, hắn liền nhảy dựng lên nhanh hơn bất cứ ai.”
Cao Lực Sĩ cười xòa, hùa theo: “Thánh nhân nói chí phải!”
Lý Long Cơ cuối cùng cũng thấy lòng dễ chịu hơn, mắng một câu:
“Một lũ cẩu vật chết tiệt, không quản nổi thắt lưng của mình mà...”
Giáo Phường, rốt cuộc cũng không phải như bao nha môn khác, là nơi mỹ nhân tụ hội, hương diễm ngập tràn, khiến những Vương công Quý trụ kia nổi dục niệm cũng là điều dễ hiểu.
~~
Vương Hồng hồi phủ, đúng lúc Vương Chuẩn cũng vừa trở về, liền thuật lại mọi chuyện xảy ra trong cung. Vương Hồng nghe xong, chỉ suy nghĩ chốc lát đã lập tức hiểu rõ cớ sự.
“Tên mãng phu như Vương Trung Tự, thế mà lại một quyền đánh ra một phen rối ren, khiến người ta nhìn thấy cái gọi là ‘chất phác ngay thẳng’ của hắn?”
“Chất phác ngay thẳng cái rắm!” Vương Chuẩn lập tức nổi giận mắng: “Đánh lén sau lưng mà cũng gọi là chất phác ngay thẳng sao? Chắc chắn là hắn cố ý, hắn mới chính là kẻ phạm tội khi quân!”
Vương Hồng nhíu mày, thở dài: “Lần này, Vương Trung Tự lại chẳng hề khi quân, ngược lại còn khiến người khác lộ rõ bộ mặt dối trên gạt dưới.”
Vương Chuẩn hừ lạnh: “Giáo phường, một mâm mỹ sắc đầy bàn, ai cũng ăn ngon lành, hắn đột nhiên xông vào đạp đổ cả mâm, Thánh nhân ghét nhất kẻ gây chuyện, hắn còn không chết ư?”
“Ngu xuẩn!”
Vương Hồng tựa hồ muốn vung tay tát nhi tử, nhưng đến trước mặt thì chỉ vỗ nhẹ lên má, nghiêm giọng quát: “Ngươi nghĩ hắn là ai?”
“Hài nhi không rõ.” Từ nhỏ tung hoành trong thành Trường An, hắn cũng xem như rành chuyện chốn quyền trường, cảm thấy lời mình không sai.
Vương Hồng chậm rãi nói: “Hắn là đại tướng trấn thủ biên cương, từng bắc phạt nam chinh, ba lần đánh bại Khiết Đan, lại diệt luôn Khả Hãn Đột Quyết, uy danh vang dội tận đất Thổ Phồn. Hắn nào phải tên phế vật chỉ biết nhàn rỗi chọi gà trong thành Trường An như ngươi? Những mánh khoé chọi gà của ngươi, đem ra so với hắn chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ!”
“Vậy... ta bị hắn đấm một quyền, chẳng phải là uổng phí sao?”
“Chuyện này... còn chưa tới lượt chúng ta vội.” Vương Hồng trầm ngâm, chậm rãi nói: “Tạp Hồ sợ rằng phải trắng tay trở về…..”
~~
Ngày hôm sau, khi Lý Lâm Phủ đang tra xét Giáo phường Sứ, thì Tiết Bạch lại một lần nữa đến Giáo phường chọn vai diễn.
Hai bên bề ngoài dường như không liên quan gì đến nhau, nhưng thực chất sao có thể thực sự không liên quan?
Trong chính đường, Lý Lâm Phủ đặt cuốn sổ trong tay xuống, gọi một quan lại tới gần, hỏi: “Bên ngoài là Tiết Bạch đến sao?”
“Hồi Hữu tướng, đúng là hắn.”
“Gọi hắn vào, bản tướng muốn đàm luận đôi điều.”
“Hạ quan lập tức đi mời.”
Chẳng bao lâu, Tiết Bạch thật sự bước vào.
Vẻ mặt Lý Lâm Phủ lại hiện một ý cười nhàn nhạt: “Ngươi từng nói sẽ không xen vào chuyện người khác.”
Quả thật, Tiết Bạch đã từng nói “Ta là ai chứ? Há có thể lo chuyện bao đồng?” Nhưng hiển nhiên, cái gọi là “chuyện bao đồng” trong mắt mỗi người lại khác nhau, điều hắn làm, vốn chẳng phải việc thừa thãi.
Tiết Bạch mỉm cười, đáp: “Xin Hữu tướng thứ lỗi, ta cũng từng nói, Quốc cữu muốn lôi kéo Vương Trung Tự, nhượng hắn cùng Đông cung phân rõ giới hạn.”
Lý Lâm Phủ nhướn mày, cười nhạt: “Ngươi cho rằng mình thông minh lắm sao? Nhưng người thực sự thông minh, sẽ không để bản thân trở thành bia ngắm.”
Nay Thái tử đã bị giam trong cung với danh nghĩa “hối lỗi” Lý Long Cơ an tâm hưởng lạc, triều đình cũng ít tranh đoạt, hầu hết sự vụ đều giao cho Lý Lâm Phủ toàn quyền xử lý.
Kẻ cầm trọng binh lại còn bướng bỉnh như Vương Trung Tự, có thể nói là mối uy hiếp lớn cuối cùng khiến Thánh nhân không thể hoàn toàn an hưởng thái bình.
Đây chính là cái “bia ngắm” mà Lý Lâm Phủ nói tới, ý chỉ Tiết Bạch quá mức nổi bật, quá mức tích cực rồi.
Nhưng những việc Tiết Bạch nỗ lực làm, lại là để Vương Trung Tự không trở thành bia ngắm bị nhắm vào.
“Vâng, vân tại thanh thiên thủy tại bình, Thánh nhân đã giao quyền cho Hữu tướng, ta nếu hiểu thời thế, lẽ ra nên lánh xa mà không đối nghịch với ngài.” Tiết Bạch nhẹ nhàng đáp: “Ta không phải kẻ ngu, vốn là chỉ muốn biên một vở hí dỗ Thánh nhân vui vẻ, dẫn Vương Trung Tự tự ô, bảo toàn một mạng cho hắn.”
“Thật vậy sao?”
Nếu Vương Trung Tự bằng lòng buông bỏ Tiết độ sứ Tứ trấn, cầu xin tha mạng, Lý Lâm Phủ cũng có thể chấp thuận, nhưng hành động của Tiết Bạch hiển nhiên không chỉ đơn giản như vậy.
Tiết Bạch lại nói: “Sự tình phát sinh sau khi ta đến Giáo Phường, gặp Vương Chuẩn rồi dẫn đến chuỗi rối ren về sau, chẳng phải do ta tính toán, có lẽ là... trùng hợp chăng?”
Hắn biết rõ đó không phải trùng hợp gì, mà là do Giáo Phường mục nát đã lâu.
Tuy nhiên trong mắt Lý Lâm Phủ chợt lóe tinh quang, đã hiểu ra một tầng thâm ý khác, liền trầm giọng: “Có gì thì cứ nói thẳng.”
Thái độ của Tiết Bạch rõ ràng mang ý khích bác ly gián, nhưng lời nói ra lại là sự thật: “Ta vốn định để Vương Trung Tự tự ô, nên bảo hắn đánh một người. Mọi chuyện sau đó rùm beng đến mức này, ai mà biết Vương Hồng đang nghĩ gì? Theo ta thấy, so với Vương Trung Tự, hắn còn muốn làm Tể tướng hơn.”
Ánh mắt Lý Lâm Phủ lập tức sắc lạnh, ẩn có đấu kê chi thái.
......
Tiết Bạch thực lòng đang học theo quyền thuật mượn nước đẩy thuyền của Cao Lực Sĩ. Toàn bộ sự việc, hắn can dự rất ít, chỉ ở những điểm mấu chốt đẩy nhẹ một cái, nhẹ như gió thoảng mây bay.
Dù ai đến tra, cũng chỉ thấy hắn quả thực chẳng làm gì cả. Thế nhưng, hắn lại âm thầm khiến Thánh nhân và Lý Lâm Phủ bất tri bất giác thay đổi cách nhìn về Vương Trung Tự.
Tất nhiên, muốn xóa tên khỏi ‘sổ đen’ của Lý Lâm Phủ là điều vô cùng khó. Có thể làm chính là chuyển dời vị trí xuống phía dưới, làm cho Vương Trung Tự bớt nguy hiểm hơn, để kẻ “nguy hiểm hơn” khác thế vào hàng đầu.
~~
Hoàng Hối thấy Tiết Bạch ung dung bước ra, liền vội vàng cúi mình đón tiếp: “Tiết lang, lão nô dẫn ngươi đi tuyển vai nhé?”
“Phải chăng Hữu tướng còn chưa tra tới ngươi?”
Hoàng Hối lau mồ hôi trên trán, nét mặt đầy khổ sở, cúi đầu đáp: “Tiết lang xin theo lão nô…”
Lần trước hắn đã cúi đầu cung kính, lần này lại càng kính cẩn hơn, trong lễ tiết kia ẩn chứa nỗi bất an khẩn trương thật sự. Khi dẫn Tiết Bạch bước vào tiểu đạo, bất chợt hắn quỳ rạp xuống đất.
“Khẩn cầu Tiết lang ra tay cứu giúp! Lão nô nguyện dâng lên ba ngàn quan hiếu kính!”
Tiết Bạch ban đầu còn có phần dè chừng, nhưng nghe đến con số này thì yên tâm, rõ ràng vị Giáo Phường Phán quan này chỉ là kẻ loạn trí lúc nước tới chân.
Hắn khoát tay áo, nói: “Bạc ta không dám nhận, chuyện này là do Vi Hội cố tình nháo đến trước mặt Thánh nhân, Vương tướng quân là bậc trượng phu, nào có sợ ai? Dù có đâm thủng trời, Thánh nhân giận dữ hỏi đến, ta cũng chỉ dám nói Giáo Phường mục nát đến cực điểm, giờ ai còn dám cứu Giáo Phường?”
“Khẩn cầu Tiết lang giúp lão nô một lời, lão nô có thể dâng lên không ít mỹ nhân để tạ ơn!”
Tiết Bạch cười nhạt: “Vậy ta dạy ngươi một kế, gọi là pháp bất trách chúng.”
“Chuyện này…”
Tiết Bạch đã xoay người rời đi, không nói thêm gì nữa.
Kỳ thực, dù hắn có nói hay không, Hoàng Hối cũng sẽ tự đi khắp nơi bôi nhọ. Như thế, Vương Trung Tự sẽ nhanh chóng đắc tội với nhiều quyền quý, đương nhiên, đây cũng không phải là tử thù gì, các quyền quý rất nhanh sẽ tìm tới thú vui tiêu khiển mới. Mà một khi khắp thiên hạ đều đang nói xấu Vương Trung Tự, quan cảm của Thánh nhân về vị nghĩa tử này lại sẽ ngày càng tốt lên.
Bên kia, Hoàng Hối nghĩ một hồi liền hiểu ra, cũng biết rõ nên làm như thế nào, nếu bản thân sắp chết chìm, không bằng mang cả thuyền cùng chìm.
Gã hoạn quan này quả thực giữ chữ tín, lập tức đuổi theo Tiết Bạch, cười làm lành nói: “Lão nô gần đây suy xét, hí của Tiết lang đúng là phải để Niệm Nô hát mới xứng!”
…….
Thiếu nữ trong y phục đỏ rực, dung mạo diễm lệ, tinh xảo từ đầu đến chân, tựa một bức tượng ngọc đẹp không tỳ vết. Nhìn nàng, khiến người khác chẳng dám động chạm, e sợ làm vỡ mất tuyệt tác.
Tiết Bạch nhìn thấy ánh mắt đầy khẩn thiết của nàng, liền hỏi: “Nghe nói ngươi đang tập tiết mục Thượng Nguyên Yến, vì sao lại muốn hát vở của ta?”
“Hồi Tiết lang, ta đợi không nổi đến Thượng Nguyên Tiết.” Giọng Niệm Nô trong như tiếng oanh hót, nàng lo lắng thi lễ: “Mẫu thân ta đang mắc bệnh nặng, ta phải nổi danh để có tiền chữa bệnh cho người. Tiết lang, xin hãy để ta hát đi, ta hát rất hay, rất hay mà!”
Hoàng Hối khom người ghé sát, giọng hèn mọn mang chút xảo trá, thì thầm: “Nàng là hậu nhân của một quan nô, trong nhà chỉ còn lão nương bệnh nặng, thân khế ngay tại trên tay lão nô, lát nữa sẽ dâng lên Tiết lang.”
Việc nắm giữ điểm yếu để trói buộc những nữ kỹ như thế, vốn là thường lệ trong Giáo Phường, đủ thấy gã hoạn quan này là tay lọc lõi thế nào.
Hôm nầy, Tiết Bạch mang theo Niệm Nô rời đi. Không lâu sau, Lý Lâm Phủ cũng phái người đưa Hoàng Hối đi.
……..
Nắng đông ấm áp rọi xuống những hàng liễu bên đường Trường An.
Tiết Bạch đã hứa sẽ chữa bệnh cho mẫu thân Niệm Nô, để hai mẹ con nàng đoàn tụ, Niệm Nô cảm động không thôi, luôn ở bên hắn biểu trung tâm.
“Đại ân đại đức của Tiết lang, Niệm Nô nguyện kết thảo hàm hoàn báo đáp…”
“Không cần, ngươi hát cho hay là được. Nếu hát không hay, chưa chắc ta đã chọn, lên ngựa đi.”
Ánh mắt Tiết Bạch lướt qua dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn kia, trong lòng hiểu rõ Niệm Nô dùng nụ tươi như hoa lấy lòng mình như vậy, chính là vì hắn có quyền thế.
Quyền quý Trường An thích đến Giáo Phường, chính là để hưởng thụ cảm giác có thể dễ dàng nắm lấy sinh mạng, tài hoa, và cả linh hồn của người khác. Mà nay, bàn yến tiệc này, đã bị hắn lật tung cả rồi…. Hắn mong sẽ có điều gì đó thay đổi, nhưng trong mắt người đời, e rằng họ chỉ nhìn thấy quyền thế của hắn.
…….
Lúc này, Vi Hội chạy đến Giáo Phường, thì vừa khéo nhìn thấy Tiết Bạch cưỡi danh mã, bên người là mỹ nhân tuyệt sắc, hiên ngang rêu rao trên phố.
Hắn ngẩng đầu nhìn, chết lặng tại chỗ.
Hắn không dám đến Vương phủ giành lại Trương Tứ Nương, nên vốn định đến Giáo phường tìm mỹ nhân khác, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này, lòng ghen tuông như dao cắt, khiến hắn hiểu rằng dù có tìm ai, cũng không thể bù đắp được nỗi bất cam trong tâm hắn.
“Dựa vào cái gì? Ngươi giao hảo Vương Trung Tự, các ngươi rõ ràng phạm trọng tội, sao Thánh nhân không trách phạt? Thánh ân ưu ái, thanh danh hiển hách, tại sao mọi thứ đều là của ngươi?!”
Vi Hội nghiến răng gằn giọng, trong lòng rít lên “Rõ ràng ta mới là ngoại sanh của Thánh nhân!”
“Chính là hắn!”
Đột nhiên có người hô một tiếng, là Hoàng Hối đang bị áp giải ra khỏi Giáo Phường, quay đầu lại, đưa tay chỉ thẳng về phía Vi Hội, lớn tiếng hô: “Tất cả đều là do hắn ép lão nô làm cả!”
__________
*mười việc thanh nhã của người xưa gồm: đốt hương, thưởng trà, nghe mưa, gãy đàn, đánh cờ, rót rượu, hái hoa, đọc sách, ngắm trăng, tìm kiếm nơi thanh tịnh, yên bình.
*pháp bất trách chúng: khi hành vi sai trái trở nên quá phổ biến, việc xử phạt hoặc truy cứu trách nhiệm trở nên khó khăn, bởi vì nếu làm vậy sẽ ảnh hưởng đến quá nhiều người.
*kết thảo hàm hoàn: kết cỏ thành dây để cứu ân nhân; ngậm ngọc hoàn trong miệng để báo đáp.