Chương 5: Bất tử thần công. Thiên châu giác tỉnh

Phủ Nguyên Soái.

Bên trong phòng khách có hai người đang ngồi, một người là Đế Phong Lăng hoàng đế của Thiên Cung đế quốc, còn người ngồi bên cạnh, nhìn qua là tráng hán kiên cường cứng cỏi. Khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, dưới màu da như đồng cổ kia dường như có ánh sáng lưu chuyển, mặt chữ quốc, mắt hổ, mũi thẳng, miệng vuông, mặc dù đang ngồi nhưng cũng có thể nhận ra được thân hình khôi vĩ của hắn. Một thân trang phục không che đi được những bắp thịt cuồn cuộn trên thân thể hắn, hai mắt lấp lánh hữu thần, dường như có ánh sáng từ trong sâu thẳm con ngươi đen đó. Người này chính là trụ cột của Thiên Cung đế quốc, đại nguyên soái Chu Thủy Ngưu, cũng chính là phụ thân của Chu Duy Thanh.

Chu Đại nguyên soái cũng giống như Thượng Quan Băng Nhi, cũng là xuất thân từ gia đình bình dân, khi còn bé đi chăn trâu kiếm sống, mới có tên như vậy. Nhưng không có người nào dám giễu cợt tên hắn, bởi vì … những người làm như vậy, đều đã chết. “Bệ hạ, người xem cái này. Sáng nay có người đưa tới một phong thư, chính là bút tích của thằng nhóc đáng chết kia.” Chu Thủy Ngưu đem một phong thơ đưa tới trước mặt Đế Phong Lăng.

“Chu đại ca, ngươi không phải vì an ủi ta mà chuẩn bị đâu. Ý ta đã quyết, nếu như Duy Thanh thật sự xảy ra chuyện gì, thì nha đầu Đế Phù Nhã kia sẽ chôn cùng hắn.” Đế Phong Lăng kiên quyết nói.

Ngày hôm qua, hắn tự mình mang Đế Phù Nhã tới cửa tạ tội, nhưng biết được Chu Duy Thanh chưa trở về, lập tức phái một lượng lớn nhân thủ ra ngoài thành tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy.

Chu Thủy Ngưu trầm giọng nói: “Bệ hạ, thần sao dám khi quân? Người cũng không nên bị thằng nhóc đáng chết kia lừa, thật ra, hắn so với những người khác còn giảo hoạt hơn rất nhiều, ngay cả ta cũng đã nhiều lần bị hắn lừa. Lần này, xem ra hắn tự biết gây họa, sợ ta đánh hắn nên mới không dám trở về, nói thật dễ nghe, cái gì đi ra ngoài xông xáo một phen, chó má, ta lại không biết là hắn không dám trở về, không cần để ý đến hắn.”

Đế Phong Lăng cười khổ nói: “Duy Thanh một ngày không về, ta liền một ngày không thể an tâm! Chuyện này là lỗi của Đế Phù Nhã, đại ca, nếu Duy Thanh đã trở lại, ngươi cũng không thể đánh hắn, lại nói, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, trời sinh kinh mạch bế tắc, ngươi cũng đừng quá nghiêm khắc với hắn.”

Chu Thủy Ngưu hừ một tiếng, “Hổ phụ khuyển tử. Nhưng mà xem như tiểu tử này còn tự biết thân mình, hắn nói rất đúng, hắn như thế nào có thể xứng đôi với công chúa điện hạ? ta thấy, cứ theo lời hắn nói, hôn sự kia hay là hủy bỏ đi.”

Đế Phong Lăng đột nhiên biến sắc: “Như vậy sao được, Đế Phù Nhã sinh ra là người của Chu gia, chết cũng là quỷ của Chu gia, đại ca, vua không nói chơi, chuyện này ngươi không cần nói nữa. Nếu như chỉ vì Chu Duy Thanh không phải là Ngự Châu Sư mà hủy hôn, ta còn xứng là huynh đệ của ngươi sao?”

Chu Duy Thanh từ trong hôn mê tỉnh dậy, mới phát hiện mình đã ở trong trướng bồng, vừa định di chuyển, nhất thời cảm giác được cơ thể khắp nơi đều đau đớn, mồ hôi trên người lại nhơm nhớp khó chịu. Nhất là hai chân, chỉ cần di động một chút, thì như là bị hàng vạn hàng nghìn mũi kim đâm vào, thống khổ vô cùng, làm hắn không khỏi rên rỉ thành tiếng.

“Thượng Quan Băng Nhi, tiểu nha đầu này, ngươi chờ xem, sớm muộn gì có một ngày lão tử sẽ đem ngươi chà đạp dưới chân.”

Trì hoãn trong chốc lát, Chu Duy Thanh mới miễn cưỡng đứng lên, vừa ngồi dậy, liền thấy bên cạnh có hai cái chén lớn cùng với một tờ giấy.

Trong hai cái chén lớn, một cái chén thì có ba cái bánh bao lớn, một cái khác thì có thức ăn. Chạy suốt từ trưa, Chu Duy Thanh dĩ nhiên đã đói bụng, lập tức không chút khách khí mà đã cầm bánh bao lên ăn, thầm nghĩ trong lòng: “tiểu nha đầu Thượng Quan Băng Nhi này cũng còn có chút lương tâm. Bánh bao với đồ ăn cũng còn ấm, mùi vị cũng được, rõ ràng không phải là cơm trong phòng ăn của binh sĩ bình thường.” Vừa ăn, Chu Duy Thanh nhìn tờ giấy ở trên bàn, nội dung trong tờ giấy cũng rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: “ Ngày mai tiếp tục.”

“Mẹ kiếp, vẫn chưa xong à! Không phải chỉ là sờ soạng ngươi một chút sao?" Chu Duy Thanh tức giận chửi một tiếng, còn rất là hèn mọn bóp bóp cái bánh bao trong tay, coi như là tìm lại cảm giác.

Sau khi ăn xong cơm tối, Chu Duy Thanh liền đi ra khỏi trướng bồng, cố nén cơn đau trên người đi tắm rửa, người này tuy rằng hèn mọn lại sợ chết, nhưng vẫn còn một điểm tốt, đó là rất thích sạch sẽ. Thuận tay đem quần áo giặt sạch, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng hắn xuất thân từ quý tộc mà không phải làm việc nhà, ngược lại, việc nhà, nấu cơm hắn đều biết cả, cái này còn không phải là do lão nguyên soái ép làm sao.

Ở bên trong phủ nguyên soái, Chu Duy Thanh một mình ở trong một cái viện nhỏ, từ lúc sáu tuổi, tất cả đã tự mình làm hết, tất cả những gì cần có đều có hết, chỉ là không có ai hầu hạ. Vì chuyện này mà Chu đại nguyên soái cùng với Nguyên soái phu nhân cãi nhau không biết bao lần. Đáng tiếc là không thể thuyết phục Chu đại nguyên soái, cuối cùng, Nguyên soái phu nhân cũng chỉ có thể tranh thủ thỉnh thoảng tới dạy Chu Duy Thanh những việc này thôi.

Tắm rửa xong, thay lấy một bộ quân phục khác, giặt quần áo, Chu Duy Thanh lúc này mới trở lại trướng bồng của mình, lúc này, cả quân doanh cũng đã an tĩnh lại.

Chu Duy Thanh sau khi trở về trướng bồng mình, mở cái bao mang theo bên mình. Bên trong chính là một chút đồ chuẩn bị hắn mua sau khi đi ra khỏi cửa hàng rèn, ví dụ như một số bột gia vị, một lọ dầu thắp…đều là những đồ vụn vặt nhưng rất cần thiết cho cuộc sống. Hắn sợ nhất chính là sau khi tham gia quân ngũ, về sau sẽ không được ăn no, mua chút đồ gia vị, cho dù sau này ăn vụng cũng dễ dàng hơn một chút. Còn về dầu thắp kia lập tức phát huy công dụng.

Chu Duy Thanh lấy ra một cái bát đã rửa lúc trước, rót một chút dầu thắp vào bên trong, lại lấy một sợi dây nhỏ ngâm trong dầu rồi để một chút ra ngoài cái bát, sau đó dùng đá đánh lửa châm lên, lập tức làm được một ngọn đèn nhỏ tạm thời, nhất thời trong cái trướng nhỏ của hắn sáng lên.

Làm xong hết các việc đó, hắn lặng lẽ vén mành nhìn ngang liếc dọc, sau khi xác nhận là không có ai bên ngoài, lúc này mới rụt đầu trở về. Trân trọng đưa tay vào ngực, lấy ra một bao vải dầu.

“May mắn lấy vải dầu bao lại, nếu không hôm nay ra mồ hôi nhiều như vậy thì đã làm hỏng rồi, chẳng may mà hỏng thì thật là phiền toái.”

Thật cẩn thận mở cái bao bằng vải dầu ra, bên trong có một quyển sách cổ. Đây đúng là một sách cổ, bởi vì nó căn bản không dùng giấy để chế tạo thành mà là dùng da dê khâu lại, dày chừng hai thốn, khoảng mấy chục trang, hình thức phong cách cổ xưa, có vài chỗ cũng đã bị tổn hại. Trên bề mặt có viết bốn chữ to: Bất Tử Thần Công.

Đây chính là bảo bối mà hôm qua Chu Duy Thanh đi lấy ở Tinh Thần Sâm Lâm. Thứ này là khi hắn mười tuổi, bị Chu đại nguyên soái ném vào một mảnh rừng già trong núi để huấn luyện năng lực sinh tồn, nhặt được từ bên cạnh một bộ xương, ngay cả Chu đại Nguyên soái cũng không biết. Vẫn bị hắn giấu ở trong một cái hốc cây ở Tinh Thần Sâm Lâm.

Lật trang bìa ra, trang thứ nhất hiện ra, trên mặt có một hàng chữ nhỏ: Tổng quát Bất Tử Thần Công:

“Người không có nghị lực lớn không thể tu luyện, người không có quyết tâm không sợ chết không thể tu luyện. Bất Tử Thần Công thật ra chính là Tất Tử Thần Công, biến không thể thành có thể, lấy ba mươi sáu đại tử huyệt làm đối tượng tu luyện, tìm đường sống trong cái chết, nếu không cẩn thận, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cẩn thận, cẩn thận. Nếu người nào có thể phá được ba mươi sáu đại tử huyệt thì có thể chân chính tiếp dẫn lực lượng của trời đất, thọ ngang trời đất, bất hủ cùng Nhật Nguyệt.

Lúc trước, Chu Duy Thanh khi lấy được này Ben Bất Tử Thần Công thời điểm, chính là bị này tổng cương bị hù doạ, cho nên mới một mực không dám tu luyện. Hắn cũng đơn giản nhìn qua này Ben Bất Tử Thần Công bên trong ghi lại nội dung.

Mỗi người tu luyện Thiên lực đều phải có công pháp, thông qua công pháp để vận hành Thiên lực, hấp thu lực lượng thiên địa rèn luyện bản thân, khiến cho Thiên lực của mình tiến bộ. Tu luyện Thiên lực chia làm bốn giai đoạn lớn, đó là Thiên Tinh lực, Thiên Hư lực, Thiên Thần lực và Thiên Đạo lực, mỗi giai đoạn lại chia làm mười hai trọng. Bản Bất Tử thần công này, cũng là một loại công pháp tu luyện Thiên lực, chỉ là, nó thật sự quá đặc biệt, phương pháp tu luyện của nó cùng các loại công pháp khác hoàn toàn khác nhau.

Công pháp tu luyện Thiên lực phổ thông, bất luận là cấp bậc gì, cũng là minh tưởng, đả tọa, luyện thể, dùng các loại phương pháp để kích thích tiềm lực cơ thể và hấp thu lực lượng thiên địa làm trụ cột.

Mà bản Bất Tử thần công lại tạo ra một lối tắt, phương pháp tu luyện của nó có thể nói là dễ dàng, đó chính là phá huyệt. Phá ba mươi sáu đại tử huyệt trên thân thể con người. Căn bản không cần hấp thu lực lượng thiên địa, cũng không cần minh tưởng, đả tọa, hay luyện thể. Mỗi lần phá được một tử huyệt, Thiên lực tự nhiên tăng lên một trọng. Tất cả quá trình tu luyện Thiên lực, cũng chỉ là chuẩn bị để phá huyệt, có thể nói là đơn giản tới cực điểm, nhưng đồng thời cũng là khó khăn tới cực điểm. Nếu có thể xông phá toàn bộ ba mươi sáu tử huyệt, như vậy Thiên lực ít nhất cũng có thể tu luyện tới ba mươi sáu trọng, thậm chí đột phá Thiên Thần lực, tiến vào tầng cuối cùng - Thiên Đạo lực.

Phải biết rằng, phụ thân của hắn, Chu đại nguyên soái thân là đệ nhất cường giả của Thiên Cung đế quốc, Thiên lực cũng chỉ tu luyện đến ba mươi hai trọng, chính là trình độ Thiên Thần lực đệ bát trọng, hơn nữa đã năm năm không có tiến bộ.

Lúc Chu Duy Thanh còn nhỏ, Chu đại nguyên soái đã từng tìm nhiều phương pháp tu luyện Thiên lực cho hắn thử, ít nhất trong các công pháp Chu Duy Thanh đã thử qua, chưa có bất kì công pháp nào mà quỹ đạo vận hành thiên lực lại đi qua ba mươi sáu đại tử huyệt trên cơ thể.

Nguyên nhân chính là thế nên Chu Duy Thanh vẫn không dám đụng vào môn công pháp này. Mấy năm qua, hầu như năm nào Chu đại nguyên soái cũng kiểm tra thân thể hắn, nhưng theo tuổi hắn lớn dần lên tình trạng kinh mạch bế tắc vẫn không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Tiếp tục như vậy, hắn chỉ có thể là phế vật. Chu Duy Thanh đã đấu tranh tư tưởng không biết bao nhiêu lần, có hay không tu luyện Bất Tử thần công này, cho tới hôm nay, hắn rốt cục hạ quyết tâm.

Chu đại nguyên soái bản thân chính là Thiên Châu sư, theo như quy luật di truyền của Thiên Châu sư, con cháu của Thiên Châu sư, chỉ cần có thể giác tỉnh bản mạng châu, như vậy khả năng là Thiên châu sư rất lớn.

Mà khi Chu Duy Thanh cẩn thận nghiên cứu kinh mạch cơ thể người, hắn phát hiện, mấy đường kinh mạch của mình bị tắc nghẽn, trong đó có cả mấy tử huyệt, cũng chính vì vậy, Chu đại nguyên soái mặc dù có Thiên lực thâm hậu cũng không dám mạo hiểm dùng Thiên lực trợ giúp hắn xông phá kinh mạch. Chu Duy Thanh lúc ấy đã nghĩ đến, nếu như mình có thể tu luyện Bất Tử thần công này, đem mấy chỗ tử huyệt đó giải khai, vấn đề kinh mạch bế tắc tự nhiên cũng được giải quyết, hắn cũng liền có thể có được Thiên lực.

Hôm nay, sau khi hắn nghe được bí mật về Thiên châu từ Thượng Quan Băng Nhi, khát khao trở thành một Thiên Châu sư đã vượt lên sự thống khổ của thân thể, hắn quyết định, vô luận như thế nào cũng phải thử tu luyện Bất Tử thần công, không thử, hắn tuyệt đối không cam tâm. Hắn biết rõ, thời gian của mình đã không còn nhiều, nếu như khi mười sáu tuổi vẫn chưa giác tỉnh bản mạng châu, thì sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội giác tỉnh bản mạng châu, tới lúc đó hắn vĩnh viễn chỉ có thể là phế vật. Ai nguyện ý làm cả đời phế vật? Chu Duy Thanh mặc dù rất sợ chết, nhưng hắn còn sợ cả đời phải làm phế vật hơn.

Hít sâu một hơi, vẻ thật thà trên mặt Chu Duy Thanh biến mất, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, hắn đem Bất Tử thần công lật sang trang thứ hai. Trang thứ hai chính là ghi lại chỗ xung phá thứ nhất trong ba mươi sáu đại tử huyệt.

Chỉ thấy trên tấm da dê cổ xưa viết: “Thân thể con người ước chừng có năm mươi hai đơn huyệt, ba trăm song huyệt, năm mươi kỳ huyệt, tổng cộng có bảy trăm hai mươi huyệt vị (DG: cộng lại thì là bảy trăm linh hai huyệt chứ nhỉ! :-/ ). Có một trăm linh tám huyệt yếu hại, trong đó có bảy mươi hai huyệt khi đánh vào không đến nổi trí mạng, còn lại ba mươi sáu huyệt là huyệt khi đánh vào có thể mất mạng, được gọi là “ tử huyệt”.

Bất Tử thần công phần Một - Thượng, Hạ chi tử huyệt tu luyện công pháp (công pháp tu luyện tử huyệt ở các chi trên và chi dưới). Huyệt thứ nhất: huyệt Kiên Tỉnh.

Huyệt Kiên Tỉnh ở chỗ cao nhất của bả vai …”

Một trang này ghi lại cặn kẽ phương pháp tu luyện huyệt Kiên Tỉnh, còn có hình minh họa, có thể thấy rõ ràng vị trí huyệt Kiên Tỉnh.

Huyệt Kiên Tỉnh là song huyệt, mỗi bên có một cái, Chu Duy Thanh thử ấn nhẹ trên huyệt Kiên Tỉnh bên trái của mình một cái, nhất thời cảm thấy tê dại cả nửa bên người. Trong lòng thất kinh, quả nhiên lợi hại.

Phải biết rằng, trong ba mươi sáu đại tử huyệt, cũng có sự phân chia mạnh yếu, hắn đọc lướt qua một lần quyển Bất Tử thần công này. Tu luyện các tử huyệt càng về sau càng khó khăn hơn.

Bất Tử thần công tổng cộng chia làm bốn phần, phần đầu tiên chính là “thượng, hạ chi tử huyệt tu luyện công pháp”( công pháp tu luyện tử huyệt ở các chi trên và chi dưới) tổng cộng có năm tử huyệt; phần thứ hai là “bối yêu đế bộ tử huyệt phương pháp tu luyện” ( công pháp tu luyện tử huyệt ở vùng lưng, mông, và eo) có tám tử huyệt; phần thứ ba là “hung phúc bộ tử huyệt phương pháp tu luyện” ( công pháp tu luyện tử huyệt ở vùng ngực bụng) tổng cộng mười bốn tử huyệt; cuối cùng là phần thứ tư “đầu cảnh bộ tử huyệt phương pháp tu luyện” ( công pháp tu luyện tử huyệt ở vùng đầu cổ) tổng cộng chín tử huyệt.

Có thể nói là từ dễ đến khó. Nói như vậy, nhưng cảm giác khi ấn vào huyệt Kiên Tỉnh cũng làm cho Chu Duy Thanh sợ hãi không thôi, thứ này có thể xung phá thật sao?

Do dự một chút, hắn rốt cục vẫn kiên định lòng tin của mình, người chết chym chỉ lên trời, chẳng lẽ sống được trăm triệu năm, một khi thành công, mình liền có hy vọng trở thành Thiên Châu sư, lần này không thử thì vĩnh viễn là phế vật.

Không thể làm phế vật. Kiên định tín niệm trong lòng, Chu Duy Thanh rốt cục quyết định tu luyện, bắt đầu ngưng thần tĩnh khí, dựa theo phương pháp ghi trong phần đầu tiên Bất Tử thần công tiến hành tu luyện.

Đem ý niệm tập trung ở huyệt Kiên Tỉnh, hắn yên lặng cảm thụ thân thể của mình, vạn sự khởi đầu nan, bước đầu tiên khó khăn nhất chính là cảm nhận được Thiên lực yếu ớt tồn tại trong cơ thể, rồi dẫn dắt chúng đánh sâu vào huyệt Kiên Tỉnh. Dựa theo phần đầu tiên Bất Tử thần công ghi lại, huyệt Kiên Tỉnh là huyệt dễ dàng xung phá nhất trong ba mươi sáu đại tử huyệt, mấu chốt là sau khi xung phá có thể sống sót hay không, nếu như xung phá huyệt Kiên Tỉnh thành công mà còn sống, vậy thì đã qua cửa thứ nhất.

Qua nửa canh giờ, cảm giác toàn thân mệt mỏi cùng đau đớn làm Chu Duy Thanh có chút không giữ được bình tĩnh, lúc này hắn không phát hiện cảm giác được một chút Thiên lực nào. Hắn mặc dù sợ chết, nhưng lại rất kiên trì, nếu đã quyết định, vậy thì nhất định sẽ kiên trì tới cùng.

Một canh giờ qua đi, bên ngoài đã là đêm khuya, chỉ thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót phá tan màn đêm yên tĩnh.

Chẳng lẽ ta thật không thể tu luyện? Đến cả Bất Tử thần công này cũng không thể tu luyện sao? Chu Duy Thanh đã có chút chán nản, hắn ngồi suốt một canh giờ, đến xương sống rã rời, lưng đau nhức, chân như bị chuột rút, nhưng vẫn như cũ không có nửa điểm cảm giác được Thiên lực trong cơ thể.

Ngay tại trong lòng của hắn sinh ra ý nghĩ này thời điểm, đột nhiên, Chu Duy Thanh rõ ràng cảm giác được, ngay tại chính mình bụng dưới vị trí, tựa hồ có một cỗ rét lạnh khí tức động một lần, cùng Bất Tử Thần Công thiên thứ nhất ghi chép giống nhau như đúc.

Cảm ứng được Thiên lực, Chu Duy Thanh hết sức mừng rỡ, vội vàng đem ý niệm tập trung đến bụng, dụng tâm cảm thụ dòng khí lưu thở lạnh như băng kia, dẫn dắt nó chậm rãi đi lên.

Ngoài ý muốn của hắn, khí lưu lạnh lẽo này sau khi suốt hiện thì càng ngày càng trở nên rõ ràng không hề giống với ghi chép trong Bất Tử thần công, trong Bất Tử thần công ghi chép thì nó chỉ là một tia khí lưu mà thôi. Khi dẫn dắt luồng khí lưu này đến ngực thì nó đã trở thành một dòng khí lưu nhỏ, quá trình hết sức thuận lợi, có thể thấy sẽ dẫn nó lên được huyệt Kiên Tỉnh.

“Nhất định phải thành công!” Chu Duy Thanh điên cuồng hét trong lòng, đến bây giờ hắn không thể hối hận được nữa, cắn chặt hàm răng, dùng ý niệm thúc dục dòng khí lưu lạnh lẽo kia hung hăng đánh vào huyệt Kiên Tỉnh.

Trong sát na dòng khí lưu lạnh lẽo kia đánh vào huyệt Kiên Tỉnh, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy nửa người bên trái trong nháy mắt mất đi cảm giác, ngay sau đó cảm giác chết lặng này từ bên trái lan sang bên phải, chỉ trong mấy lần hô hấp, cả người hắn, trừ cái đầu ra, đã hoàn toàn mất đi cảm giác.

Trong nháy mắt, một cỗ hơi thở cuồng bạo từ huyệt Kiên Tỉnh bên trái của hắn bộc phát, điên cuồng phá hoại cơ thể hắn, bất quá Chu Duy Thanh cũng không cảm thấy thân thể đau đớn nữa, hắn chỉ cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Phốc một tiếng. Hắn phun ra một búng máu tươi, hắn cũng không biết thật ra thì trong quá trình tu luyện Thiên lực, đau đớn cũng không đáng sợ, mà đáng sợ nhất chính là tình huống mà hắn gặp phải – mất đi ý thức.

Đây rõ ràng là tẩu hỏa nhập ma rồi. Trong phần mở đầu Bất Tử thần công cũng ghi lại, Bất Tử thần công cũng chính là Tất Tử thần công, thần công này đúng là thần kì, nhưng là trong giai đoạn đầu tu luyện hoàn toàn là dựa vào vận may, tỷ lệ thành công chỉ là một phần vạn. Chu Duy Thanh cũng không phải trong một phần vạn ấy, hắn đã tẩu hỏa nhập ma. Phá tan tử huyệt mà tẩu hỏa nhập ma, chỉ có một kết quả, đó chính là chết.

Kẻ đáng thương này vẫn còn không biết lần đặt cược này mình sắp sửa gặp phải cái gì, hắn chỉ cảm giác vị trí huyệt Kiên Tỉnh giống như một cái phễu, tinh khí toàn thân dâng lên thoát ra ngoài. Dưới tình huống sắp tử vong này, Chu Duy Thanh lại không hề cảm thấy thống khổ, ngược lại hắn lại có cảm giác phiêu diêu, siêu thoát trần tục.

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, Chu Duy Thanh trong lòng còn nghĩ mình may mắn, chẳng lẽ ta thành công rồi sao?

Đang lúc này, một luồng khí lưu vô cùng âm lãnh từ bụng hắn bộc phát, giống như một quả cầu băng khổng lồ nổ tan tành trong bụng hắn, hơn nữa dường như vô số băng tiễn điên cuồng chui vào kinh mạch hắn. Trước đó hắn còn đang phiêu diêu, khái cảm, trong nháy mắt có cảm giác như rơi vào trong hầm băng, cảm giác chết lặng đã bị thay thế bằng cảm giác âm lãnh vô cùng. Giờ khắc này, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác khát máu mãnh liệt, vốn tròng mắt màu đen giờ đã trở nên đỏ rực, mái tóc ngắn mềm mại giờ đây đã dựng đứng lên, tất cả lỗ chân lông đồng thời tản mát ra khí lưu màu xám đen.

Cảm giác ở vị trí huyệt Kiên Tỉnh, khi khí lưu màu xám đen xuất hiện cũng đã biến mất, không còn cảm thấy gì nữa. Nếu nói lúc trước Chu Duy Thanh xông phá huyệt Kiên Tỉnh giống như dùng kim châm vào quả bóng, thì lỗ thủng lúc này đã được khí lưu màu xám vá lại.

Thân thể Chu Duy Thanh run lên, sự rét lạnh này cũng không phải đến từ bên ngoài mà đến từ trong cơ thể, lạnh từ trong nội tạng, từ trong máu, thậm chí lạnh đến tận xương tủy.

Hắn chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ trong cơ thể không ngừng thoát ra, kèm theo hàn khí thoát ra có thể thấy rõ ràng ngoài da hắn có một làn sương màu xám đen, rét lạnh đến cực độ làm hắn không khống chế được thân thể, ngã nhào ra mặt đất, há to miệng, mỗi lần hô hấp lại thở ra một làn khí lưu màu xám đen trong cơ thể, hoa văn màu đen, xám lặng lẽ lan ra trên da hắn.

Chu Duy Thanh mạo muội tu luyện Bất tử thần công thật ra cũng không khác gì tự sát, tỷ lệ một phần vạn há lại dễ dàng gặp được. Nhưng mặc dù hắn không có vận may trong việc tu luyện nhưng ở một phương diện khác hắn lại may mắn đến cực điểm, sự may mắn này chính là từ hạt châu màu đen hắn nuốt lúc trước ở Tinh Thần sâm lâm.

Nếu như nói tu luyện thành công Bất Tử thần công thì tỷ lệ chỉ là một phần vạn thì nuốt được hạt châu kia chính là duy nhất, khả ngộ bất khả cầu. ( chỉ có thể gặp không thể tìm).

Bởi vì hắn tu luyện Bất tử thần công, phá vỡ huyệt Kiên Tỉnh, làm cho hạt châu màu đen kia đang ngủ yên bị kích phát ra ngoài. Tình cảnh này chính là do hạt châu kia tạo ra. Vốn là hạt châu kia sau khi tiến vào thân thể hắn sẽ dần cải tạo thân thể hắn, bị hắn tiêu hóa dần dần. Nhưng hắn lại tu luyện Bất Tử thần công nên đã dẫn phát ra năng lượng của hạt châu.

Hơi thở vô cùng tà ác điên cuồng bành trướng trong cơ thể hắn, năng lượng cực kì rét lạnh chính là từ hạt châu kia mà ra, luồng năng lượng này không có chút cản trở nào xâm nhập vào mọi ngóc ngách trong cơ thể Chu Duy Thanh, quá bá đạo.

Nếu đổi lại là người khác có lẽ đã bạo thể mà chết, nhưng Chu Duy Thanh thì khác, thân thể hắn đang điên cuồng hấp thu năng lượng khổng lồ trong hạt châu kia.

Thật ra thì đây cũng là nguyên nhân hạt châu kia lưu lạc trong không gian tìm kiếm không biết bao lâu mới lựa chọn Chu Duy Thanh, lúc ấy Chu Duy Thanh bị Đế Phù Nhã dùng hỏa cầu oanh kích, khi sắp tử vong từ trên người hắn tán phát ra oán khí mãnh liệt, hạt châu màu đen này bị oán khí mãnh liệt của hắn hấp dẫn mới phá vỡ không gian, vừa lúc bị Chu Duy Thanh phun trúng một búng máu, mà trong máu Chu Duy Thanh có lực lượng tà ác tương hợp với lực lượng bổn nguyên của hạt châu mới khiến nó lựa chọn Chu Duy Thanh. Về phần vì sao Chu Duy Thanh có lực lượng tà ác trong máu, thì rất đơn giản, bởi vì phụ thân hắn, Chu Đại Nguyên soái, có ý châu chính là mang thuộc tính hắc ám, cho nên thuộc tính của Chu Duy Thanh tự nhiên là giống cha hắn. vì vậy, hiện tại hắn mới có thể dung hợp hạt châu vào cơ thể.

Nhưng năng lượng của hạt châu này thật sự là quá bá đạo, ngoài bổn nguyên lực lượng của nó là hắc ám thì nó còn có nhiều loại thuộc tính khác, chính là khi tìm kiếm trong không gian nó đã hấp thu các loại năng lượng khác. Những năng lượng khổng lồ này đang dung nhập lại trong cơ thể Chu Duy Thanh làm thay đổi thuộc tính bổn nguyên của hắn. Sự thống khổ này so với nỗi đau da thịt thì khinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần.

_______________

CVT: Bổ sung thêm 1 chương thiếu:

Chương 5: Bất Tử Thần Công, Thiên Châu giác tỉnh (4)

Chu Duy Thanh rất sợ chết, nhưng là, gia hỏa này ý chí lực lại so tuyệt đại đa số người đều phải cứng cỏi nhiều lắm, điểm này hắn nhất định phải cảm tạ mình phụ thân, nếu như không phải Chu Đại Nguyên Soái theo hắn lúc còn rất nhỏ bắt đầu liền đối hắn tiến hành ma luyện lời nói, tinh thần của hắn cũng tuyệt đối sẽ không lớn như vậy điều.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy thân thể của mình lúc lạnh lúc nóng, bỗng nhiên toàn thân không gì sánh được tê dại, bỗng nhiên không gì sánh được ngứa, cả người tại trong trướng bồng không ngừng cuồn cuộn lấy, từng tầng từng tầng màu đen xám vật chất cũng đang không ngừng theo hắn làn da bên trong chảy ra, sau đó lại tản ra tới bốn phía. Mà tất cả trong trướng bồng, cũng dần dần bị này cỗ màu đen xám khí lưu tràn đầy.

Chu Duy Thanh con mắt biến thành càng ngày càng đỏ lên, hắn thần trí bởi vì thống khổ cũng đã biến thành càng ngày càng mơ hồ. Tại hắn trong tiềm thức, hắn thấy được một màn kỳ dị cảnh tượng, hoặc là nói là thấy được một cái kì lạ sinh vật.

Kia là một cái thân hình to lớn Hắc Hổ, toàn thân đen nhánh, không có bất kỳ cái gì tạp sắc, toàn thân cao thấp, đều tản ra nồng đậm màu đen xám hào quang, màu đỏ sậm đôi mắt tràn đầy tử vong khí tức, quay chung quanh tại thân thể nó xung quanh, còn có thanh sắc cùng khí lưu màu xanh lam, kỳ lạ nhất là, cái này to lớn Hắc Hổ đuôi cũng không phải là đuôi hổ, mà là một cái như là từng khối khớp xương kết nối mà thành đuôi bọ cạp, lóe ra u ám hào quang to lớn đuôi (móc) câu trên không trung giơ lên.

Lúc này sinh vật gì? Chu Duy Thanh trong lòng tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc. Hắn cũng không phải là đồ đần, chính tương phản, hắn nhưng thật ra là cái người cực kỳ thông minh, đến lúc này nếu như hắn còn chính không hiểu thân thể lúc này biến hóa cùng nuốt vào viên kia hạt châu màu đen có quan hệ, vậy hắn cũng liền không phải Chu Duy Thanh. Có thể là, đây hết thảy đã hoàn toàn không tại khống chế của hắn phạm vi bên trong, hắn có thể làm, cũng chỉ có bị động tiếp nhận.

Hắn cũng không biết đến là, lúc này, khốn nhiễu hắn mười ba năm tắc kinh mạch đã bị kia mạnh mẽ màu đen xám khí lưu trọn vẹn khơi thông, thể nội tạp chất cũng tại kia mọi loại trong thống khổ ngay tại nhanh chóng bài trừ. Chính là tu luyện Thiên Lực tiền tam trọng chỗ phải trải qua thoát thai hoán cốt quá trình.

Trú đóng ở Thiên Cung thành bên ngoài này phiến doanh trướng, kỳ thật chỉ là đồn trú hai cái trung đội tổng hai trăm người binh lực, một cái trung đội lệ thuộc vào Cung Tiễn Binh Tam Doanh, khác một cái trung đội chính là thuộc về một cái bộ binh doanh. Dù sao chỉ là đến đây chiêu binh, có này hai trăm người đủ để.

Thượng Quan Băng Nhi thân là Cung Tiễn Binh Tam Doanh Doanh Trưởng, nàng hiện tại là này phiến quân doanh Tối Cao Thống Soái, nàng doanh trướng tự nhiên cũng tọa lạc tại này phiến trong quân doanh vị trí. Lúc này, nàng chính khoanh chân ngồi tại trên giường của mình tu luyện Thiên Lực.

Bất luận là Ý Châu Sư, Thể Châu Sư hay là Thiên Châu Sư, Thiên Lực đều là căn bản tính cơ sở, muốn luyện châu, đầu tiên liền muốn tu luyện Thiên Lực.

Đột nhiên, ngay tại tĩnh tu bên trong Thượng Quan Băng Nhi đôi mi thanh tú khẽ nhúc nhích, một cái màu xanh nhạt khí lưu theo trong miệng nàng phun ra mà ra, sau đó lại theo chóp mũi chậm rãi hút vào thể nội, hai tay khẽ nâng một lần nữa đặt ở trên đầu gối, chậm rãi mở ra nàng kia màu xanh nhạt đôi mắt đẹp.

"Đây là cái gì khí tức? Lạnh quá khí tức, ý thể song hưu? Thiên Châu Sư? Trong quân doanh có Thiên Châu Sư bản mệnh châu giác tỉnh?"

Vèo một cái, Thượng Quan Băng Nhi đã từ trên giường xuống đất, trong đôi mắt đẹp ánh mắt kinh nghi bất định, thân là một tên Thiên Châu Sư, nàng giác quan nhạy cảm trình độ là người bình thường gấp mười, đặc biệt là đối với cùng thuộc Thiên Châu Sư tồn tại, cảm ứng càng là cực kì nhạy cảm.

Thiên Châu Sư bản mệnh châu giác tỉnh lúc, đều sẽ bộc phát ra tương đương năng lượng khổng lồ, sau đó Thiên Châu mới có thể chia làm Thể Châu, Ý Châu ngưng kết thành hình. Mà đối với loại khí tức này, tại trong phạm vi nhất định Thiên Châu Sư, đều sẽ sinh ra mãnh liệt cảm ứng. Đương nhiên, cái phạm vi này mười phần hữu hạn, chí ít thân ở trong phủ Nguyên Soái Chu Đại Nguyên Soái chính là không cảm ứng được.

Lấy lại bình tĩnh, Thượng Quan Băng Nhi ngưng thần tĩnh khí, càng thêm cẩn thận cảm thụ được cỗ khí tức này nguồn gốc, thật nhanh ánh mắt của nàng liền khóa chặt một cái phương hướng. Hơn nữa, tại thời khắc này nàng cũng đã xác nhận, đúng là có Thiên Châu Sư giác tỉnh. Trong lúc nhất thời trong lòng không khỏi đại hỉ.

Tất cả Thiên Cung đế quốc cũng chỉ có Chu Đại Nguyên Soái cùng nàng hai người là Thiên Châu Sư,

Mà đối với một quốc gia tới nói, đặc biệt là giống Thiên Cung đế quốc dạng này tiểu quốc, mỗi nhiều một tên Thiên Châu Sư, đó chính là cường đại uy hiếp lực. Khắc Lôi Tây đế quốc sở dĩ có thể một mực áp chế Thiên Cung đế quốc, cũng là bởi vì tại bọn họ bên kia có ba tên Thiên Châu Sư, nếu không phải tu vi cũng không bằng Chu Đại Nguyên Soái, chỉ sợ Thiên Cung đế quốc sớm đã bị Khắc Lôi Tây diệt quốc. Khắc Lôi Tây người thèm nhỏ dãi Tinh Thần Sâm Lâm cũng không phải một ngày hai ngày.

Vừa nghĩ, Thượng Quan Băng Nhi đã hành động, nàng biết, Thiên Châu Sư tại thời điểm thức tỉnh là nguy hiểm nhất, một cái sơ sẩy, thân thể liền sẽ bị song trọng bản mệnh châu giác tỉnh mang đến năng lượng khổng lồ chỗ phá hủy. Thiên Châu Sư số lượng vốn là cực kì thưa thớt, mà tại mười cái có thể giác tỉnh Thiên Châu người bên trong, tối thiểu sẽ có ba cái bởi vì cái này nguyên nhân mà vẫn lạc. Cho nên, nàng nhất định phải mau chóng tìm được cái này ngay tại giác tỉnh Thiên Châu người, tận khả năng giúp hắn một chút, cũng tốt thành công vượt qua nan quan.

Căn cứ từ mình cảm ứng được khí tức, Thượng Quan Băng Nhi rất nhanh liền đã tìm được ngọn nguồn, tại nàng xuyên qua một đám quân doanh, cuối cùng dừng lại tại toà kia xó xỉnh bên trong lều nhỏ lúc, nàng cả người cũng không khỏi ngây ngốc một chút.

Là hắn? Thế nào lại là hắn? Toà kia lều vải không phải là buổi chiều mệt mỏi choáng Chu Tiểu Bàn chỗ ở a? Kỳ thật, nàng đối Chu Duy Thanh tịnh không có quá lớn ác cảm, chỉ là trùng hợp cũng tốt, chính Chu Duy Thanh bỉ ổi cũng được, luôn luôn kích nộ nàng, này mới khiến nàng quyết định trừng phạt gia hỏa này một trận, mà trên thực tế, trong nội tâm nàng cũng không như thế nào căm hận cái này tân binh, ở trong mắt nàng, Chu Duy Thanh chỉ là nàng Tam Doanh một cái bề ngoài trung hậu nội tâm gian trá giảo hoạt tiểu binh mà lấy, tịnh không có gì lạ thường địa phương. Hôm nay nhìn thấy Chu Duy Thanh mệt mỏi choáng thời điểm, nàng liền đã quyết định, ngày mai giảm bớt một số thạch đầu trọng lượng. Nàng làm như thế, không chỉ là bởi vì muốn trả thù Chu Duy Thanh bỉ ổi, đồng thời cũng là bởi vì Chu Duy Thanh coi như không tệ Tiễn Pháp mà nổi lên mấy phần lòng yêu tài. Chu Duy Thanh nếu là biết điểm này, còn không biết lại đắc ý thành bộ dáng gì đâu.

Thượng Quan Băng Nhi thiên tính thiện lương, mặc dù tại mới vừa phát hiện đây là Chu Duy Thanh doanh trướng lúc ngốc trệ một lần, nhưng nàng rất nhanh liền kịp phản ứng, Chu Duy Thanh là thuộc hạ của mình, không nói trước Tam Doanh tái xuất một cái Thiên Châu Sư mang đến chỗ tốt, như nhau thân là Thiên Châu Sư, đại gia cũng đều là Thiên Cung người đế quốc, nàng cũng phải giúp bên trên Chu Duy Thanh một bả.

Bởi vậy, trong nội tâm nàng tịnh không có nửa phần do dự, rón mũi chân, đã như là một sợi khói nhẹ đi thẳng tới Chu Duy Thanh trước lều.

Vẫn còn chưa xốc lên lều vải màn cửa, Thượng Quan Băng Nhi lập tức liền cảm nhận được một cỗ bành phái âm lãnh khí tức phả vào mặt mà đến, lấy nàng bát trọng Thiên Lực tu vi cũng không khỏi linh hồn rùng mình một cái, toàn thân huyết mạch phảng phất có chút ít ngưng kết như vậy. Vội vàng thôi động Thiên Lực, mới miễn cưỡng đem cỗ hàn ý này chống cự tại bên ngoài.

Thật mạnh năng lượng ba động, lúc ban ngày còn không có cảm nhận được gia hỏa này có Thiên Lực khí tức xuất hiện, làm sao mới đến ban đêm hắn liền Thiên Châu đã thức tỉnh? Chẳng lẽ nói, tại này trong khoảng thời gian ngắn, hắn Thiên Lực trực tiếp tăng lên tứ trọng hay sao? Thiên Châu Sư cùng Ý Châu, Thể Châu Sư cũng khác nhau. Ý Châu Sư cùng Thể Châu Sư bản mệnh châu giác tỉnh cần chính là đem Thiên Lực tu luyện tới tam trọng, mà Thiên Châu Sư yêu cầu nhưng là tứ trọng mới có thể giác tỉnh. Nghĩ đến những thứ này, Thượng Quan Băng Nhi trong lòng liền tràn đầy nghi hoặc. Càng làm cho nàng giật mình là kia cực kỳ âm lãnh, lạnh tới trong xương tủy khí tức. Liền xem như Thủy thuộc tính Thiên Châu Sư cũng sẽ không xuất hiện loại này năng lượng ba động, nước coi như hóa thành băng cũng chỉ là băng lãnh, mà sẽ không là như vậy âm lãnh, chẳng lẽ nói, hắn giác tỉnh Ý Châu thuộc tính là: Hắc ám?

Tại Thiên Châu Sư cái này tầng diện bên trong, Ý Châu thuộc tính, thường thường quyết định một tên Thiên Châu Sư cường nhược, trong đó, mạnh nhất mấy loại thuộc tính bên trong liền bao gồm hắc ám, hắc ám, ánh sáng, không gian, sinh mệnh, này bốn loại thuộc tính được xưng là tứ đại thượng vị Thiên Châu. Chẳng những hiếm thấy, hơn nữa muốn so cái khác thuộc tính Thiên Châu Sư Ý Châu cường đại rất nhiều. Trong đó, Hắc Ám thuộc tính là thần bí nhất. Nếu như này Chu Tiểu Bàn giác tỉnh chân thực Hắc Ám thuộc tính, như vậy, hắn tiền đồ sẽ không thể hạn lượng, thậm chí có khả năng chính siêu việt.

Nghĩ đến đây, Thượng Quan Băng Nhi tại không dám có nửa phần trì hoãn, lập tức xốc lên lều vải màn cửa, lách mình mà vào. Tại nàng tiến vào trong trướng bồng một sát na nhìn thấy, là một đôi huyết sắc đôi mắt.

CVT: Mem đọc thấy lỗi cứ báo để mình sửa nha. Thanks nhiều ạ!!!

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc