Chương 4: Thiên Châu Sư huyền bí!
Ra thành môn chính là quân doanh, Chu Duy Thanh hoàn toàn đã quên đi hôm qua mình đã làm gì, bất thường sờ sờ trên người nội giáp cùng đỉnh đầu kia có tới một kg đa trọng đặc chất mũ trùm đầu, cao hứng bừng bừng đi tới Tam Doanh doanh địa.
Hắn vừa mới vào cửa liền gặp người quen, chính là vị trung đội trưởng hôm qua hỏi hắn " cảm giác" ra sao. Bất quá lúc này vẻ mặt nghiêm túc, khoát tay lên ngăn cản hắn lại.
"Ngươi là Chu Tiểu Bàn à?"
Chu Duy Thanh hiền lành cười cười: "Đúng vậy! Trung đội trưởng đại ca, ta chính là Chu Tiểu Bàn."
Trung đội trưởng kia trầm giọng nói: " Đại ca cái gì? Trong quân doanh chỉ có chức vụ, ta gọi là Mao Lợi, thuộc liên đội thứ năm đế quốc, cung tiễn binh đệ tam doanh, trung đội thứ bốn, từ giờ trở đi, ngươi chính là một trường cung thủ thuộc trung đội thứ bốn, nghe rõ chưa?"
Chu Duy Thanh nói: "Nghe rõ." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đang âm thầm oán thán, Mao Lợi? Mao lư (con lừa)? Con lừa Trung đội trưởng?
Mao Lợi trung đội trưởng cũng không biết mình nhất thời nghiêm túc lại bị tên hèn mọn này đặt cho một cái danh hiệu, danh hiệu này lại theo hắn trong cả cuộc đời quân đội.
"Đi theo ta." Mao Lợi xoay người đi về phía quân doanh.
Chu Duy Thanh nghi hoặc đi theo sau, trong lòng thầm nghĩ, tại sao trung đội trưởng lại tự đến đón mình? Mình bất quá chỉ là một tân binh, một đội trưởng tới đón là đủ rồi. Trung đội trưởng phụ trách cả trăm người, trong Thiên Cung Đế Quốc, quân đội vốn không nhiều lắm, Trung đội trưởng đã là tầng lớp quan quân trung tầng, đến doanh trưởng như Thượng Quan Băng Nhi kia chưởng quản nghìn người chính là tướng lĩnh rồi.
Mao Lợi vốn mang theo hắn đi về phía trong quân doanh, càng đi càng lệch, cuối cùng đến một góc trong quân doanh, đi vào một cái trướng nhỏ.
Chu Duy Thanh theo vào, trướng bồng này chỉ có một chăn đệm đặt dưới đất, cả trại không đến mười thước vuông, không còn cái gì khác.
Mao Lợi đứng ở trong lều trại, nói: "Khi chiêu binh kết thúc, trong lúc chờ đi tân binh doanh huấn luyện, ngươi ở đây đã. Lần này liên đội thứ năm của chúng ta tuyển 1000 người, tam doanh chúng ta 100, phỏng chừng phải chờ nửa tháng nữa."
Chu Duy Thanh kinh ngạc nói: "Trung đội trưởng, đãi ngộ trong quân doanh chúng ta tốt như vậy sao? Mỗi người ở một phòng riêng à?"
Mao Lợi cười hắc hắc, nói: "Dĩ nhiên không phải, đây là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, tiểu tử, ta cũng không giúp được ngươi, chuyện mình làm tự mình phải chịu trách nhiệm thôi. Tốt lắm, ngươi cứ nghỉ ngơi trước, nhà ăn ở khu bên trái quân doanh, rất dễ tìm. Khi nào lên đường đến tân binh doanh huấn luyện sẽ có người đến báo cho ngươi." Nói xong câu đó, hắn liền vén cửa trướng lên xoay người đi.
Con lừa trung đội trưởng đi rồi, nhất thời trong lòng Chu Duy Thanh dâng lên một dự cảm xấu, tháo trường cung và túi tiễn xuống ném lên mặt đất, đi ra ngoài trướng.
Vừa rồi không quan sát cẩn thận, lúc này dưới tình huống bất an trong lòng, nhìn kĩ xung quanh, Chu Duy Thanh phát hiện, các lều trại quanh mình cách mình ít nhất cũng năm mươi mét, có thể nói lều trại của mình trong quân doanh nằm ở tận cùng trong góc.
Chẳng lẽ thân phận của mình bị phát hiện rồi? Không thể nào! Mình đã rất cẩn thận rồi. Đột nhiên, trong đầu Chu Duy Thanh hiện lên một khuôn mặt phẫn nộ xinh xắn, nhất thời trong lòng run lên, thì thào lẩm bẩm: "Nha đầu Thượng Quan Băng Nhi đó là đế quốc đệ nhất thiên tài, chắc sẽ không “hung đại vô não” (ngực to thì không có não) so đo với một tiểu nhân vật như ta chứ?"
"Chu —— Tiểu —— Bàn ——" đúng lúc ấy, một âm thanh nghiến răng nghiến lợi đột nhiên vang lên bên tai hắn, âm thanh kia tuy nghe êm tai như tiếng chim oanh, nhưng lúc này giọng nói có vẻ hết sức tức giận.
Chu Duy Thanh vội vàng quay người lại, nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi lưng đeo trường cung màu tím, mặc một bộ trang phục cũng là màu tím.
Thấy nàng, Chu Duy Thanh không khỏi ngây người một chút, Thượng Quan Băng Nhi vẫn buộc tóc đuôi ngựa, trên người không mặc áo giáp, một thân trang phục màu tím tôn lên dáng người hoàn mỹ của nàng, hơn nữa thêm vào trường cung màu tím, tăng thêm vẻ anh tư của nàng. Đáng tiếc lúc này đôi lông mày thanh tú cau lại, đôi mắt đẹp màu xanh như muốn phun lửa. Rất rõ ràng, nàng đã nghe được câu “hung đại vô não” kia.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, Chu Duy Thanh trong lòng ai thán một tiếng, vội vàng bày ra cái chiêu bài của hắn – cười hiền lành chất phác, nói: "Doanh trưởng đại nhân, ta vừa rồi đang khen ngài, cái kia, khen ngài phát dục thật tốt..." Bị bắt tại trận, hắn cũng không biết mình nên giải thích thế nào.
Thượng Quan Băng Nhi cực kỳ tức giận! Nàng bảo Mao Lợi trung đội trưởng an bài Chu Duy Thanh ở nơi vắng vẻ này để dễ dàng xử lý hắn. Vốn nàng đang cảm thấy mình làm thế có chút quá mức, dù sao Chu Duy Thanh mới là một tân binh, hành vi của hắn tuy ghê tởm, nhưng cũng không phải hắn cố ý. Mà lúc này lại nghe hắn nói bốn chữ kia, hơn nữa còn thêm câu giải thích đằng sau nữa, làm sao nàng có thể bị vẻ ngoài thật thà của Chu Duy Thanh lừa bịp nữa?
"Binh sĩ Chu Tiểu Bàn, nghiêm." Thượng Quan Băng Nhi hét lớn một tiếng.
Chu Duy Thanh vội vàng đứng thẳng, người ta đang tức giận như thế, người ta lại là doanh trưởng, lại là một Thiên Châu Sư, hắn biết rõ đạo lý hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt.
Thượng Quan Băng Nhi tay phải lấy ra một cái roi ngựa từ bên hông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Duy Thanh, trầm giọng nói: "Binh sĩ Chu Tiểu Bàn, vũ nhục quan trên, phạt 10 roi, Thượng Quan Băng Nhi chấp hành. Chu Tiểu Bàn, quay ra sau."
Chu Duy Thanh nhìn thoáng qua roi da trong tay Thượng Quan Băng Nhi trong tay, trong lòng thầm kêu khổ, không nghĩ đến ngày đầu tiên đến quân doanh đã bị ăn roi. Nhưng tình thế lúc này người ta mạnh hơn hắn nhiều, hắn không cam tâm tình nguyện cũng đành phải xoay người ra phía sau.
Thượng Quan Băng Nhi tức giận hừ một tiếng, bước đến sau lưng Chu Duy Thanh, xoát một tiếng, một roi quất tới.
Ba một tiếng vang lên, đánh vào trên lưng Chu Duy Thanh.
"A ——" Thanh âm thê lương của Chu Duy Thanh vang lên, thảm thiết như bị thiến, cả người thuận thế nằm úp xuống mặt đất, lăn lộn trên đất.
Thượng Quan Băng Nhi nhìn roi da trong tay, nghi ngờ nghĩ thầm có đau như vậy không? Ta cũng không dùng Thiên Lực mà! Chu Tiểu Bàn này nhìn có vẻ khỏe mạnh, sao lại không chịu được một cái vậy?
Chu Duy Thanh biểu diễn thật sự là quá giống thật, thân thể vừa quay cuồng, vừa không ngừng run rẩy, quả thực giống như sắp chết vậy.
Trốn bị đánh, ai có thể kinh nghiệm hơn hắn đây? Từ nhỏ đến lớn, hắn bị vị phụ thân Nguyên soái kia đánh mà lớn lên, biết rõ các loại kỹ xảo khi bị đánh.
Một roi kia vừa mới chạm đến hắn, hắn đã ngã về phía trước, hóa giải vài phần lực đạo, mà biểu hiện lúc này là muốn dùng biểu tình thống khổ của mình tranh thủ sự đồng tình của người ta. Chiêu này hắn dùng quá nhiều, quả thực là thuần thục vô cùng, hoàn toàn là hành động theo bản năng. Mà trên thực tế, trong lòng người này đang vui vẻ vô cùng, hắc mặc nội giáp Thái Hợp Kim, một roi này lại không dùng Thiên Lực, căn bản không có cảm giác gì. Chỉ là đã lỡ theo bản năng biểu diễn rồi, nên giờ đành phải tiếp tục diễn thôi.
Nhìn bộ dạng thống khổ của Chu Tiểu Bàn, roi thứ hai của Thượng Quan Băng Nhi làm sao mà đánh tới được nữa. Chu Duy Thanh quay cuồng một lúc, cuối cùng cũng dừng lại, nhưng vẫn nằm ở đó không ngừng co quắp, bộ dạng như sắp chết vậy.
Thượng Quan Băng Nhi tức giận hừ một tiếng, "Chu Tiểu Bàn, còn lại chín cây roi tạm thời ghi lại. Liền ngươi này thân thể tố chất, có thể nào trở thành một tên hợp cách binh sĩ? Tại trại huấn luyện tân binh trước khi bắt đầu, Ben Doanh Trưởng đem đối ngươi tiến hành một hệ liệt cường hóa huấn luyện, nếu như ngươi không thể hoàn thành, liền sớm làm xéo ngay cho ta, tránh khỏi ném ta Tam Doanh mặt. Sau cơm trưa, ta lại đến tìm ngươi." Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Băng Nhi, đến khi nàng đi rồi, Chu Duy Thanh mới bò dậy, vẻ hèn mọn trong ánh mắt biến mất mấy phần, "Người với người thật khác nhau quá. Xem ra, sau này ta không thể chọc giận Doanh Trưởng đại nhân nữa, nàng so với Đế Phù Nhã lương thiện hơn nhiều lắm."
Chính hắn cũng không nghĩ tới Thượng Quan Băng Nhi lại dễ lừa gạt như vậy, nếu đổi là Đế Phù Nhã sợ rằng chín roi còn lại một chút cũng sẽ không thiếu. Chu Duy Thanh nhìn thấy rõ, khi Thượng Quan Băng Nhi nói câu cuối cùng, trong mắt rõ ràng toát ra thần sắc không đành lòng. Điều này làm cho hảo cảm của hắn đối với Thượng Quan Băng Nhi tăng lên nhiều, bất quá kết quả “hảo cảm tăng nhiều” chính là ngay sau đó, tên hèn mọn này lại bắt đầu nhớ lại cảm giác thoải mái ở tay ngày hôm qua, hơn nữa chảy ra nước miếng.
Rất nhanh, buổi trưa đã đến, bữa trưa trong quân đội không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ cần ăn no là đủ. Chu Duy Thanh lúc ở nhà, cũng không phải là ăn cái gì sơn hào hải vị, có thể ăn no là hắn cũng sẽ không có ý kiến gì. Dĩ nhiên, hắn ăn cơm ở phòng ăn sĩ binh bình thường mà thôi, các sĩ quan có phòng ăn khác. Sau khi ăn xong cơm trưa, hắn trở về đã thấy Thượng Quan băng nhân đứng ở trước lều chờ hắn. Trang phục vẫn như buổi sáng. Chu Duy Thanh thầm nghĩ, nếu nàng là bạn gái của ta, ở chỗ này đứng chờ ta thì tốt biết bao? Bất quá, hắn cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, ưu điểm lớn nhất của Chu Duy Thanh là tự biết mình (ở đời phải biết mình là ai chứ ) ) hắn cũng không ảo tưởng đệ nhất mỹ nữ của Thiên Cung đế quốc có thể coi trọng phế vật không thể tu luyện như hắn.
" Chào Doanh trưởng." Chu Duy Thanh bước nhanh tới trước mặt Thượng Quan Băng Nhi, đứng nghiêm hành lễ.
Thượng Quan Băng Nhi đúng là lương thiện, nhưng nàng cũng đồng dạng là thông minh tuyệt đỉnh, buổi sáng sau khi trở về từ chỗ Chu Duy Thanh, nàng liền ý thức được một roi căn bản là không có gây ra thống khổ như vậy! ( đúng là hung đại vô não- DG )
Tiểu tử rõ ràng là giả vờ. Cái tên Chu Tiểu Bàn nhìn có vẻ hiền lành thật thà này tuyệt đối không phải người tốt, không trừng phạt hắn thật nặng, khó có thể giải mối hận trong lòng. Vừa nghĩ tới nam nhân đầu tiên đụng chạm thân thể mình lại là tên xấu xa hèn mọn như vậy, Thượng Quan Băng Nhi lại tức giận không thôi .
"Chu Tiểu Bàn, ta hỏi ngươi, đối với cung tiễn binh mà nói, là năng lực quan trọng nhất là cái gì?" Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng hỏi.
Chu Duy Thanh không chút do dự hồi đáp: "Tốc độ, lực lượng, cùng độ chính xác."
Thượng Quan Băng Nhi nghe hắn nhanh như vậy trả lời chính xác, không khỏi có chút kinh ngạc, "Rất tốt, ngươi nói rất đúng. Từ biểu hiện của ngươi sáng hôm nay mà xem, tình huống thân thể của ngươi rất kém cỏi, không đủ để đảm nhiệm một trường cung thủ hợp cách. Vì vậy, từ bây giờ, ta sẽ tiến hành đặc huấn đối với ngươi."
Chu Duy Thanh vừa nghe thế, nhất thời sắc mặt sầu thảm, "Doanh Trưởng đại nhân, có thể hoãn lại không? Ta vừa mới cơm nước xong, nên nghỉ trưa một chút chứ."
Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: "Ngươi có tư cách cùng ta nói điều kiện sao? Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, ta hi vọng ngươi nhớ kỹ điểm này, nếu không, ngươi vĩnh viễn cũng không thể trở thành một binh sĩ ưu tú, càng không có cơ hội trở thành quan quân. Ta đi chuẩn bị đồ, sau nửa canh giờ, đặc huấn bắt đầu."
Nhìn Thượng Quan Băng Nhi rời đi, Chu Duy Thanh lập tức cười nói, "Cô nàng này đúng là khẩu xà tâm phật, đây không phải là cho ta nghỉ ngơi nửa canh giờ sao, ở trước mặt bản thiếu gia lại còn giả bộ. Thôi đi ngủ. Ngủ trưa là một thói quen tốt, có thể giữ được nhan sắc a ."
Sau nửa canh giờ Thượng Quan Băng Nhi cầm một chiếc bao đến, nghe được tiếng ngáy đều đều của Chu Tiểu Bàn.
Thượng Quan Băng Nhi vừa tức giận, vừa buồn cười, tên khốn Chu Tiểu Bàn này thật đúng là… giờ này vẫn ăn xong lại ngủ, chẳng lẽ hắn nhìn không ra ta mượn việc công trả thù hắn sao? Cũng thật phục hắn còn có thể ngủ như vậy.
"Chu Tiểu Bàn, ngươi dậy cho ta." Thượng Quan Băng Nhi ở bên ngoài trướng quát lên, nàng tự nhiên là sẽ không vào trướng của hắn nếu người này ngủ truồng thì làm sao bây giờ?
Tiếng ngáy vẫn như cũ.
Thượng Quan Băng Nhi trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên hét lớn một tiếng "Cháy."
"A ——" một tiếng hét thảm từ trong trướng bồng vang lên, chỉ thấy Chu Duy Thanh lăn một vòng từ bên trong vọt ra. May thật, mặc dù y phục có chút không ngay ngắn, nhưng cuối cùng vẫn là có mặc y phục .
"Chỗ nào, chỗ nào?" Chu Duy Thanh vẻ mặt kinh hoảng vọt ra.
Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: "Ngươi sợ chết như vậy sao?"
Chu Duy Thanh nhìn chung quanh một chút, lúc này hắn đã dần tỉnh lại, thấy chung quanh ngay cả một đốm lửa nhỏ cũng không có, nhất thời hiểu mình là bị lừa. Vẻ mặt bất mãn nói: "Sợ chết là bản tính của con người, không sợ chết là kẻ ngu. Không có chuyện gì ta trở về tiếp tục ngủ." Vừa nói, hắn xoay người đi trở về trướng.
"Khốn kiếp, ngươi đứng lại đó cho ta." Thượng Quan Băng Nhi phát hiện, không biết tại sao, mỗi khi mình đối mặt với Chu Tiểu Bàn, đều bị hắn làm cho tức muốn chết.
"Doanh Trưởng đại nhân, còn có chuyện gì sao?" Chu Duy Thanh có chút không nhịn được hỏi.
"Đặc huấn." Thượng Quan Băng Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, khoát tay nói, hung hăng đem bao trong nhét vào tay Chu Duy Thanh, nàng đã quyết định, vô luận như thế nào, hôm nay cũng phải trị người nầy một phen, nếu không làm sao giải được mối hận trong lòng.
Chu Duy Thanh chỉ thấy trong tay trầm xuống, mở ra nhìn, bên trong tất cả đều là đá tảng nặng trịch, chừng hai mươi cân. Nhất thời không dám giả bộ, vẻ mặt đau khổ nói: "Doanh Trưởng đại nhân, đây cũng quá nặng rồi?"
Thượng Quan Băng Nhi hừ lạnh một tiếng, "Thân là một Trường Cung thủ, tốc độ của ngươi, lực lượng cũng rất yếu, không rèn luyện nhiều sao được?"
Chu Duy Thanh nói: "Nhưng là ta bắn tên chuẩn không được sao?"
Thượng Quan Băng Nhi nghi ngờ nói: "Ngươi bắn tên rất chuẩn?"
Chu Duy Thanh đối với tài bắn cung của mình vẫn có chút lòng tin lập tức gật đầu.
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Tốt lắm, chỉ cần ngươi bắn tên chuẩn hơn ta, hoặc là bằng ta, ngươi cũng không cần huấn luyện nữa. Cầm lấy cung tên đi theo ta."
Chu Duy Thanh đeo Trường Cung, mang theo bao tên, đi theo Thượng Quan Băng Nhi từ cửa bên ra khỏi quân doanh.
Vừa ra khỏi quân doanh, Thượng Quan Băng Nhi liền dừng bước, chỉ vào một thân cây thô to cách khoảng hai trăm mã ( 1 mã ~ 0,9 mét) nói: "Thấy cây kia chứ? Là một Trường Cung thủ hợp cách, khoảng cách hai trăm mã phải có thể bắn trúng thân thể con người. Ngươi lấy mục tiêu là vị trí trung tâm gốc đại thụ kia, bắt đầu bắn đi."
Chu Duy Thanh lấy Trường Cung xuống, lấy một mũi tên dài chừng 0,9 mét, giương cung lắp tên, một cái cây to bằng người cách hai trăm mã nhìn qua thật ra thì cũng chỉ thấy một đường nhỏ mà thôi, hắn cẩn thận ngắm bắn, rồi mới buông tay bắn tên.
Vèo một tiếng, mũi tên chảy ra mà ra, phịch một tiếng, đã vững vàng xuất tại gốc cây kia trung ương dựa vào trái một chút vị trí. Dạng này Tiễn Pháp xem như tương đương có chính xác, Thượng Quan Băng Nhi chưởng quản thứ Tam Doanh bên trong, đám đội trưởng có thể làm được cũng chính là như thế thế thôi. Hợp cách Trường Cung Thủ tại hai trăm mã bên ngoài chuẩn xác trúng đích nhân thể loại thuyết pháp này mặc dù tồn tại, nhưng chân chính có thể làm được dù sao vẫn là số ít người.
"Ha ha, trúng." Chu Duy Thanh dương dương đắc ý hướng Thượng Quan Băng Nhi quơ quơ cung trong tay mình, hắn thật ra thì cũng không nắm chắc, nếu là bắn mười lần, thì hắn cũng bắn trúng được sáu, bảy lần. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất hắn lựa chọn binh chủng này.
"Vậy cũng tính bắn trúng rồi? Ta bảo bắn giữa thân cây chứ. Ta dùng chân bắn, cũng chuẩn hơn ngươi bắn." Thượng Quan Băng Nhi khinh thường nói.
Chu Duy Thanh trong nháy mắt liền bắt lỗi nàng: "Dùng chân bắn cũng chuẩn hơn ta bắn? Vậy ngươi bắn cho ta xem. Nếu ngươi có thể sử dụng chân bắn tên còn chuẩn hơn, ta liền nghe lời ngươi tiến hành huấn luyện."
"Ta là doanh trưởng của ngươi, ngươi vốn là phải nghe ta nói. Đưa cung tên đây." Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói.
Chu Duy Thanh đem cung tên của mình đưa tới, Thượng Quan Băng Nhi hừ lạnh một tiếng, "Nhìn." Vừa nói, nàng đá rơi giày của mình xuống, lộ ra một đôi chân trắng nõn, không đợi Chu Duy Thanh tỉnh lại, đã giơ một chân lên dùng ngón cái cùng ngón thứ hai kẹp ở nơi Trường Cung thủ cầm, đùi phải thon dài vung mạnh về phía sau, đem Trường Cung giơ lên, ngay sau đó, nàng cúi người, hai tay chống trên mặt đất, chân còn lại gắp ra một mũi tên, cả người đã trồng cây chuối lên.
Chu Duy Thanh trợn mắt hốc mồm nhìn Thượng Quan Băng Nhi lộn một vòng bật lên, thân thể đã tại không trung tạo thành một hình cung, chân phải phía trước, chân trái linh động đem mũi tên cài lên dây cung, trong nháy mắt cây cung kéo căng như trăng tròn. Cái mông tròn trịa cơ hồ áp lên đỉnh đầu của mình, cái đùi thon dài thẳng tắp ở ngay trước mặt Chu Duy Thanh.
Chân trái thả lỏng dây cung, sưu một tiếng, mũi tên bay ra, Chu Duy Thanh nhìn lại, chỉ thấy mũi tên kia, phù một tiếng nhẹ vang lên, đã vững vàng cắm ở giữa thân cây kia.
Như vậy cũng được? Bắn cung bằng chân thật sự quá đẹp. Chu Duy Thanh trong lòng rất là tán thưởng, không hổ là đệ nhất thiên tài trong thế hệ trẻ của đế quốc! Thượng Quan Băng Nhi thể hiện ra hoàn toàn là sự mềm dẻo của thân thể cùng năng lực khống chế, mà không có sử dụng nửa phần Thiên lực hay năng lực của Thiên châu, cũng chỉ sử dụng trường cung Chu Duy Thanh vừa đưa cho mà thôi.
Thân thể lộn trở về, Thượng Quan Băng Nhi một lần nữa cười cười đứng ở bên cạnh Chu Duy Thanh, đem trường cung cùng bao tên ném cho hắn, bình tĩnh nói: "Hiện tại ngươi phục chưa?"
Chu Duy Thanh rất chăm chú nhìn Thượng Quan Băng Nhi, nói: "Doanh trưởng, ta cảm thấy được, sau này nếu ngươi mặc váy, thì ngàn vạn lần đừng có dùng chân bắn cung, nếu không, sẽ “lộ hàng” đó . Bất quá, chân ngươi thật đẹp." Hắn còn có một câu cuối cùng không có dám nói ra, hắn còn muốn nói: “cái mông thật đẹp.”
Vốn là Thượng Quan Băng Nhi nhìn hắn có chút dại ra còn tưởng rằng người này khuất phục, nhưng ai có thể nghĩ đến hắn lại nói ra như vậy, Thượng Quan Băng Nhi hai mắt bốc lửa, khuôn mặt đỏ bừng, "Đầu óc ngươi cái gì cũng suy nghĩ thành xấu xa? Lập tức, lập tức, ngay bây giờ, đeo bao đá chạy quanh quân doanh cho ta, ta chưa nói dừng không được phép ngừng, nếu không nghe lời, ta liền cùng ngươi tỷ thí."
"Ta chạy còn không được sao." Chu Duy Thanh vẻ mặt ủy khuất, cõng bao đá lên, chạy chầm chậm. Bất quá, cho dù hắn giả bộ giống y như thật, nhưng trong mắt Thượng Quan Băng Nhi cũng là một bộ dạng cần ăn đòn.
"Chạy nhanh lên một chút." Thượng Quan Băng Nhi đá một phát vào mông hắn, nàng đi giày sóng vai cùng hắn chạy. Nàng muốn giám thị Chu Duy Thanh cả quá trình chạy bộ, hoàn toàn không để cho người này dùng mánh khóe gian trá.
Chu Duy Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi, đột nhiên phát hiện trên cổ tay nàng có hai khỏa hạt châu trong suốt màu đỏ.
Đây chính là Thiên châu sao? Chu Duy Thanh rất tò mò nhìn Thượng Quan Băng Nhi, đeo hai mươi cân đá chạy bộ mặc dù không thoải mái, nhưng trong thời gian ngắn hắn vẫn có thể kiên trì . Đối với Thiên châu, hắn hiếu kỳ vô cùng, không nhịn được hỏi: "Doanh trưởng, đây là Thiên châu của ngươi sao? Ta nghe nói, Thiên Châu sư là đồng thời có Thể châu và Ý châu, Ý châu của ngươi là hỏa thuộc tính Hồng Bảo Thạch à?" Hai khỏa hạt châu màu đỏ quả thật cùng Hồng Bảo Thạch của Đế Phù Nhã rất giống nhau, điểm khác nhau duy nhất là độ sáng bóng, so sánh với Hồng Bảo Thạch Ý châu của Đế Phù Nhã, hai khỏa hạt châu trên cổ tay trái Thượng Quan Băng Nhi này có vẻ sáng hơn, ít nhất là sáng gấp đôi hai khỏa Hồng Bảo Thạch Ý châu của Đế Phù Nhã kia, hơn nữa so sánh với Hồng Bảo Thạch quý phái, hai khỏa hạt châu màu đỏ này của nàng cho cảm giác nhẹ nhàng, nhìn qua hết sức thoải mái.
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Ngươi chạy nhanh một chút nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết." Mặc dù nàng rất tức giận Chu Tiểu Bàn, nhưng đối với hắn vẫn không có lòng phòng bị, thân là Thiên Châu sư, nàng có thể cảm giác được rõ ràng, trong cơ thể Chu Duy Thanh không có nửa phần Thiên lực tồn tại.
Chu Duy Thanh lúc này cũng không dùng mánh khóe gì nữa, vội vàng chạy nhanh thêm mấy phần, mặc dù khó thêm một chút, nhưng sũng không bằng lòng hiếu kì của hắn với Thiên châu.
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Thiên Châu sư cùng Thể châu sư, Ý châu sư không giống nhau, cũng không chỉ đơn giản như vậy. Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là đối với Thể châu sư cùng Ý châu sư có chút hiểu biết ngươi nhìn Thể châu của ta có gì khác?" Vừa nói, nàng lộ ra cổ tay phải.
Ở cổ tay phải của Thượng Quan Băng Nhi có hai khỏa Phỉ Thúy Châu, màu xanh nhạt, trong suốt, huyễn lệ vô cùng.
"Long Thạch Phỉ Thúy, thuần sắc?" Chu Duy Thanh giật mình nói. Long Thạch Phỉ Thúy, ở trong các loại Phỉ Thúy cũng coi là cực phẩm, mà làm Thể châu nó chính là tăng phúc nhanh nhẹn. Nhưng cái này không phải là làm Chu Duy Thanh giật mình, hắn giật mình chính là “thuần sắc” hai khỏa Thể châu của Thượng Quan Băng Nhi, không có pha tạp chủng loại Phỉ Thúy khác, mà hoàn toàn đơn thuần là Long Thạch Phỉ Thúy.
Thượng Quan Băng Nhi nói: " Thể châu của Thiên Châu sư khác với Thể châu của Thể châu sư ở chỗ thuần sắc. Nói cách khác, Thể châu của Thiên Châu sư, chỉ có thể tăng phúc một loại thân thể thuộc tính cho Thiên Châu sư, thí dụ như Thể châu của ta là Long Thạch Phỉ Thúy, tăng phúc nhanh nhẹn. Mà tăng phúc tương đương với thuộc tính các loại Thể châu bình thường là 1,5 lần. Những kiến thức này ở trong học viện Ngự Châu sư đều dạy mà."
Thuần sắc, thì ra là thuần sắc. Chu Duy Thanh trong lòng bừng tỉnh, hắn rốt cục hiểu Thể châu của Thiên Châu sư với Thể châu sư bình thường khác nhau thế nào rồi. Nhìn qua chỉ tăng phúc có một loại thuộc tính, nhưng trên thực tế, tăng phúc bằng một trăm năm mươi phần trăm bình thường ở một thuộc tính, bất luận Thể châu của Thiên Châu sư tăng phúc loại thuộc tính nào, cũng là Thể châu sư bình thường không thể bằng được!
Thượng Quan Băng Nhi tiếp tục nói: "Về phần Ý châu, của ta cũng không phải là Hồng Bảo Thạch như lời ngươi nói, bởi vì Ý châu của ta không phải Hỏa Hệ, mà là Phong Hệ." Thật ra nàng hoàn toàn không cần thiết cùng Chu Duy Thanh nói điều này, nhưng không biết tại sao, nhìn thấy bộ dáng người này có vẻ khiếp sợ, nàng cũng có chút vui trong lòng.
"Phong Hệ? Phong Hệ Ý châu của Ý châu sư là hình thái Bích Tỉ chứ! Cái đó có màu xanh mà." Chu Duy Thanh quả nhiên bị kinh hãi lần nữa.
Thượng Quan Băng Nhi lắc đầu, nói: " Ý châu của Thiên Châu sư chúng ta cùng Ý châu sư bình thường cũng khác nhau, Ý châu của ta cũng là Bích Tỉ, nhưng là loại hi hữu nhất trong Bích Tỉ - Bích Tỉ màu đỏ, được xưng là Bích Tỉ vương, hết sức hiếm thấy. Đây cũng là sự khác biệt giữa Ý châu của Thiên Châu sư cùng Ý châu của Ý châu sư. Đồng dạng là phong thuộc tính, của ta Bích Tỉ vương tăng phúc phong thuộc tính gấp 1,5 lần Bích Tỉ bình thường. Những Ý châu mang thuộc tính khác phần lớn cũng giống nhau, đơn giản mà nói, Ý châu cùng thuộc tính, Thiên Châu sư luôn có bảo thạch Ý châu phẩm chất cao nhất."
"Mạnh như vậy? Nói như vậy, Nhất Châu cấp bậc Thiên Châu Sư chẳng phải là muốn so lưỡng châu cấp bậc Ý Châu Sư cùng Thể Châu Sư còn muốn lợi hại hơn a?" Chu Duy Thanh giật mình nói.
Thượng Quan Băng Nhi nói: “Từ thực lực mà nói thì đúng là như vậy, nhưng quá trình tu luyện của Thiên Châu Sư cũng khó khăn hơn nhiều so với Ý Châu Sư và Thể Châu Sư. Trên đại lục, Ý Châu Sư hoặc Thể Châu Sư đơn thuần có thể tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong là cửu châu thì có không ít người. Nhưng mà đem Thiên Châu tu luyện tới đỉnh phong thì ta còn chưa bao giờ nghe nói tới. Thật ra thì, theo cách nào đó mà nói, Ngự Châu Sư chỉ bao gồm Ý Châu Sư và Thể Châu Sư mà thôi, cũng không có bao gồm cả Thiên Châu Sư, Thiên Châu Sư có thể coi là một lĩnh vực riêng. Trong truyền thuyết, Thiên Châu Sư cường đại nhất, có thể tu luyện tới được mười hai khảo hạt châu mỗi tay, đó đã là cảnh giới đoạt tạo hóa của trời đất, có thể thay đổi trời đất trong nháy mắt.”
Nói tới đây, trong mắt nàng không khỏi lộ ra vẻ mong ước.
Thì ra Thiên Châu Sư có thể tu luyện tới mười hai khỏa hạt châu, chứ không phải cao nhất chỉ là chín khỏa hạt châu giống như Ý Châu Sư và Thể Châu Sư. Sau khi nghe Thượng Quan Băng Nhi giải thích, Chu Duy Thanh mới hiểu được vị cha Nguyên soái của mình mạnh tới mức nào. Phải biết rằng, cha của mình chính là một vị Bát châu Thiên Châu Sư cơ đấy! Vì thế, Chu Duy Thanh dò hỏi: “Nghe nói Chu nguyên soái của Thiên Cung đế quốc chúng ta cũng là một Thiên Châu Sư, ông ta lợi hại lắm phải không?”
Thượng Quan Băng Nhi không chút do dự nói: “Dĩ nhiên lợi hại, Chu nguyên soái là người ta tôn kính nhất. Tu vi của ông ấy đừng nói là ở Thiên Cung đế quốc của chúng ta, cho dù tới những đại quốc khác đảm nhiệm chức Nguyên soái cũng không có vấn đề gì cả. Bệ hạ cũng đã từng nói qua, cho dù tất cả Ngự Châu Sư của Thiên Cung đế quốc chúng ta có cùng lên một lúc, cũng không địch được Chu nguyên soái. Thiên Châu của Chu nguyên soái, đã tu luyện tới khỏa thứ tám, chính là một vị Thiên Tông trung giai. Nhìn toàn bộ đại lục, cũng là một cường giả nhất lưu. Huống chi, Ý Châu của Chu nguyên soái lại là một trong tứ đại thuộc tính.”
Nghe Thượng Quan Băng Nhi khen cha của mình, Chu Duy Thanh lúc này cũng không cao hứng nổi. Nguyên nhân rất đơn giản, mới vừa rồi phải dốc toàn lực để chạy, thể lực của hắn cũng đã tiêu hao rất lớn, mồ hôi thoát ra rất nhiều, hô hấp càng lúc càng không đều, nói chuyện cũng trở nên khó khăn. “Nhanh một chút”Roi da lại xuất hiện trong tay của Thượng Quan Băng Nhi, mắt thấy bộ dáng mồ hôi chảy đầy mặt của Chu Duy Thanh, trong lòng nàng không khỏi thống khoái vô cùng. Thể lực của người này có vẻ không tệ, đã chạy xa như vậy mà còn có thể kiên trì, có thể thấy buổi sáng chỉ chịu có một roi đã lăn lộn vật vã chỉ là giả vờ.
“Doanh trưởng, ta mệt quá, cho ta nghỉ ngơi một lát đi.”Chu Duy Thanh lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt đáng thương nhìn Thượng Quan Băng Nhi.
Đáng tiếc, lần này Thượng Quan Băng Nhi đã quyết định cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể tha cho hắn, cười lạnh một tiếng, một roi vung ra, đánh lên mông của Chu Duy Thanh cái “chát”. Chu Duy Thanh nhất thời đau đến giật cả mình, bước chân vừa mới chậm lại cũng đi nhanh hơn vài phần. Cái nội giáp của hắn cũng không có che được đến mông.
Đáng tiếc, lần này Thượng Quan Băng Nhi đã quyết định cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể tha cho hắn, cười lạnh một tiếng, một roi vung ra, đánh lên mông của Chu Duy Thanh cái “chát”. Chu Duy Thanh nhất thời đau đến giật cả mình, bước chân vừa mới chậm lại cũng đi nhanh hơn vài phần. Cái nội giáp của hắn cũng không có che được đến mông.
Thượng Quan Băng Nhi thì ngược lại, đi theo bên cạnh Chu Duy Thanh, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất đã bật xa đến hơn mười mét, dễ đến mức không thể dễ hơn.
Thể Châu của nàng chính là tăng phúc tốc độ, Ý Châu lại là am hiểu về Phong hệ, có thể nói là một hình tượng Thiên Châu Sư được phối hợp hoàn mỹ nhất về sự nhanh nhẹn. Nếu nàng thật sự đem tốc độ toàn lực triển khai ra, cho dù là Thể Tôn sơ giai cũng đừng hòng đuổi theo.
“ A! Đau chết mất!” Chu Duy Thanh bị trúng một roi, thầm nghĩ muốn thuận thế mà ngã xuống. Nhưng mà, không đợi hắn ngã xuống, một cái chân nhỏ thon dài đã xuất hiện trước mặt hắn, mũi chân đỡ dưới ngực hắn, lập tức ổn định thân thể hắn, ngay sau đó lại một roi quất vào mông hắn, làm cho Chu Duy Thanh phải kêu thảm lên một tiếng. “Ta cho ngươi giả bộ này.” Thượng Quan Băng Nhi nghiến răng nghiến lợi nói. Roi thứ nhất mà nàng đánh lên, thật ra cũng chỉ dùng mấy phần lực đạo, quả nhiên mới thử một chút đã biết người này giả bộ.
Trước mặt Thượng Quan Băng Nhi, Chu Duy Thanh căn bản cơ hội muốn ngã xuống cũng không có. Thượng Quan Băng Nhi giống như một ảo ảnh màu tím lúc nào cũng bên cạnh hắn, tốc độ chậm, là một roi, mới nghĩ muốn giả bộ ngã xuống, liền bị mũi chân đá lên, sau đó lại là một roi. Lúc này, hắn đã bị ăn rất nhiều roi, cái mông đau rát, thân thể càng lúc càng mệt, trong phổi giống như có cái gì đang cháy bỏng vậy, nhưng lại không thể chạy chậm lại được.
“Doanh trưởng, ta, ta…sai...rồi.” Kiểu nói chuyện mềm dẻo như vậy, Chu Duy Thanh rất là am hiểu, hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt. Đáng tiếc, Thượng Quan Băng Nhi đã bị hắn lừa mấy lần, khẳng định là không chịu bị lừa nữa.
“Bây giờ mới biết là sai? Đã muộn rồi.” Thượng Quan Băng Nhi oán hận nói.
Không đến một khắc, quân trang trên người của Chu Duy Thanh đã ướt đẫm mồ hôi, đây chính là hơn hai mươi cân đó! Hơn nữa, thực tế hắn cũng chỉ mới có mười ba tuổi mà thôi, chạy dưới cường độ cao như vậy, làm sao có thể chịu được.
Trước mắt tối sầm, thân thể của Chu Duy Thanh liền gục ngã xuống. Mà cái chân của Thượng Quan Băng Nhi lại lần nữa đá tới, nhưng mà, lần này nàng vừa đá lên, còn chưa kịp đưa roi lên, thân thể của Chu Duy Thanh đã ngã thật về phía sau. Thượng Quan Băng Nhi sửng sốt, thân hình chợt lóe, đã đến phía sau lưng của hắn, mũi chân đỡ lấy lưng của hắn, đưa hắn ra khỏi mặt đất, lúc này mới phát hiện ra, người này lần này thật sự đã hôn mê. “Này, này, Chu Tiểu Bàn”
Thượng Quan Băng Nhi đá nhẹ hai cước lên người của Chu Duy Thanh. Khỏa Ý Châu Bích Tỉ vương trên tay trái lóe lên, một tia hồng quang nhẹ nhàng bắn ra, chạm vào cổ tay Chu Duy Thanh. Nàng tất nhiên là sẽ không có tiếp xúc với da thịt của Chu Duy Thanh, thông qua loại phương pháp này mà xem mạch đập của hắn.
“Thật sự đã hôn mê?” Thiên lực của Thượng Quan Băng Nhi đã tu luyện tới tầng thứ tám của Thiên Tinh Lực, mặc dù là thông qua năng lượng Ý Châu mà cảm thụ tình huống thân thể của Chu Duy Thanh, nhưng lúc này cũng đã rõ ràng, hắn không có giả vờ, mà đã thật sự mệt quá mà hôn mê.