Chương 226.1: Ra trận (2.1)
Hai tháng đã trôi qua.
Mùa xuân đã kết thúc và mùa hạ đang tới.
Những bông hoa đã nở đang chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng.
-Vù vù! Vù vù!
Có một nam nhân đang mải mê vung kiếm.
Hắn ta đang ở trên một cánh đồng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt.
Mồ hôi chảy ròng ròng từ cằm hắn.
"Ha...!"
Thanh kiếm gỗ trong tay hắn run lên.
Hắn ta đã luyện tập chăm chỉ trong một thời gian dài.
Hắn không để ý đến đôi chân mềm nhũn đang muốn bỏ cuộc của mình.
Hắn lại vung kiếm lần nữa.
-Rầm!
Một làn gió mạnh nổi lên khi hắn ta dậm chân xuống đất.
Dòng khí hòa làm một với cơ thể giúp tăng cường khả năng kiếm pháp của hắn ta.
Và thanh kiếm đạt đến tầng thứ Tuyệt Đỉnh Cảnh dường như không có giới hạn, tựa như thiên khung.
-Vèo!
Một nét đường kiếm hình thành ngay khi hắn ta vung kiếm trên không trung.
-Xoẹt!
Hắn kết thúc tập luyện sau khi chặt thêm vài cái cây bằng thanh kiếm gỗ của mình.
“...Ài...”
Hắn ta thở dài sau khi thôi cử động.
-Vù vù.
Hắn thu hồi nội khí của mình trở lại đan điền.
Và hắn giữ cơ thể bình tĩnh trong khi thở hổn hển.
Thật khó khăn.
Mậu Diễn thầm nghĩ.
Hắn đã đạt tới Tuyệt Đỉnh Cảnh cách đây hai tháng.
Niềm vui khi vượt qua được bức bình chướng và sự phấn khích khi đạt đến được một cảnh giới mới vẫn như vậy.
Nhưng cảnh giới mà hắn bước vào sau khi đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh từ Nhất Lưu Cảnh lại rộng lớn và cao hơn nhiều so với cảnh giới trước đó của hắn.
Hắn đã đạt tới tầng thứ lực lượng mà hắn ta mong muốn.
Nhưng hắn không thể tưởng tượng được mình cần phải rèn luyện và giác ngộ nhiều đến mức nào để đạt đến cảnh giới tiếp theo.
Tuy nhiên, Mậu Diễn xóa bỏ suy nghĩ đó và tập trung vào hơi thở của mình.
Còn nhiều thời gian, đừng nóng vội.
Có người đã cho hắn lời khuyên đó nhiều lần.
Tất nhiên, người nói với hắn ta điều đó nghe chẳng có vẻ tử tế chút nào.
- Cứ làm những gì ngươi có thể. Một người phải biết vị trí của mình. Nếu ngươi loay hoay mà không biết vị trí của mình, ngươi sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Đó là lời của một tên nhóc với vẻ mặt dữ tợn nói với hắn.
Đó là người mà Mậu Diễn từng phục vụ.
Và một tên nhóc đó sẽ trở thành trụ cột lớn nhất của Cửu gia.
...Thiếu gia vẫn luôn sống trong một thế giới như vậy sao?
Mậu Diễn càng tôn trọng Cửu Dương Thiên hơn sau khi đạt tới Tuyệt Đỉnh Cảnh.
Thiếu gia chắc hẳn có tài năng do lão thiên ban tặng.
Hắn đã gặp Cửu Dương Thiên lần đầu tiên vào một năm trước.
Cửu Dương Thiên khi đó chỉ là một võ giả yếu kém, chỉ vừa mới đạt tới Tam Lưu Cảnh.
Nhưng thiếu gia đã thay đổi và tài năng của hắn đã nở rộ.
Thiếu gia đã đạt tới Nhị Lưu Cảnh.
Sau đó là Nhất Lưu Cảnh.
Và rồi Cửu Dương Thiên đã vượt qua được bức bình chướng của chính mình để đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh, khi mà Mậu Diễn không còn thấy hắn nhiều nữa.
Cửu Dương Thiên đã đạt được tất cả những điều đó chỉ trong một năm.
Đó là một tài năng phi thường.
...Có rất nhiều người không thể đạt tới Tuyệt Đỉnh Cảnh ngay cả khi họ tu luyện cả đời.
Mậu Diễn cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy cảnh đó.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy bình yên.
Có lẽ là vì những gì Vi gia nhân đã nói với hắn đêm đó.
Đó chỉ là điểm khởi đầu.
-Soạt
Hắn ta đã hoàn thành việc luyện tập của mình. Nên hắn cất thanh kiếm gỗ đi và lau mồ hôi.
Sau đó, bỗng có người đến chỗ Mậu Diễn.
“Làm tốt lắm.”
Hắn nghe thấy tiếng nói đó và quay về phía giọng nói đó.
“...Ồ, Hồng cô nương.”
Gia nhân có tên là Hồng Oa xuất hiện và mang nước đến cho Mậu Diễn.
Mậu Diễn nhẹ nhàng cúi đầu và uống nước.
Hắn rất vui. Vì hắn đã giải tỏa được cơn khát của mình.
Hồng Oa quan sát hắn ta thật kỹ rồi hỏi hắn một câu hỏi.
“Ngươi có tiến triển gì không?”
“Lúc nào cũng vậy thôi.”
“Nhìn vẻ mặt của ngươi thì có vẻ ngươi khá ổn.”
"...Ha ha."
Hồng Oa thở phào nhẹ nhõm, còn Mậu Diễn thì mỉm cười ngượng ngùng.
Hắn ta đã nói với gia tộc rằng hắn đã đạt tới Tuyệt Đỉnh Cảnh.
Cửu Nhật Nguyệt và kiếm đội lại một lần nữa bị chấn động.
Một võ giả trẻ tuổi nhất đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh ở Cửu Nhật Nguyệt đã ra đời.
Hơn nữa, Đại trưởng lão từng là Gia chủ của Cửu Nhật Nguyệt đã qua đời.
Và những điều mà Đại trưởng lão đã lên kế hoạch đằng sau bức màn đang dần bị vạch trần.
Bên cạnh ý tưởng Cửu Tiết Diệp kế thừa vị trí người đứng đầu hơi có vẻ mạo hiểm.
Nhiều người còn bàn tán về việc Mậu Diễn đủ khả năng để dẫn dắt Cửu Nhật Nguyệt.
Với lại, vì Mậu Diễn từng làm việc trong kiếm đội, nên nhiều người cho rằng Mậu Diễn nên được chuyển khỏi vị trí hộ vệ và trở lại hoạt động trong kiếm đội.
Một võ giả đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh đủ để được trao chức Phó trưởng của một kiếm đội.
Tuy nhiên, Mậu Diễn đã bác bỏ tất cả những điều này.
Hắn không nghĩ mình xứng đáng nhận những điều này.
- Có một việc ta muốn làm. Trước khi hoàn thành việc đó, ta không muốn được trao bất kỳ chức vụ nào.
Với câu nói đó, Mậu Diễn đã kết thúc mọi cuộc trò chuyện.
Tất nhiên, nhiều Đoàn trưởng và thành viên của Cửu Nhật Nguyệt muốn nói chuyện nhiều hơn với Mậu Diễn.
Nhưng họ chọn cách im lặng khi nhìn thấy nắm đấm của Nhị trưởng lão.
"Mậu Diễn."
"Đúng."
“...Ngươi vẫn định nói chuyện dùng kính ngữ với ta hay sao?”
“...Ta không thể quen được với điều đó.”
Hồng Oa nghe vậy liền bỏ cuộc và chuyển chủ đề.
“Nghe nói hôm qua thiếu gia Tiết Diệp đã tới.”
“Ồ, vâng. Đúng vậy.”
“Người có ổn không?”
Mậu Diễn nghe vậy thì chỉ biết cười khổ.
“Người sẽ sớm ổn thôi.”
Đó là tất cả những gì hắn có thể nói.
Cửu Tiết Diệp thì ổn rồi.
Trong mắt hắn, thiếu niên mà hắn nhìn thấy là một võ giả có tư duy thép.
Hắn nghĩ đến cái cảnh Cửu Tiết Diệp vẫn trông hốc hác và đổi chủ đề.
“Đúng rồi, là hôm nay phải không?”
“Ngày mà thiếu gia ra ngoài?”
"Đúng."
“Đúng vậy. Mặc dù ta không chắc khi nào thiếu gia sẽ ra ngoài...”
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Cửu Dương Thiên phải chịu hình phạt bế quan tu luyện.
Và thời gian đó thực sự trôi qua nhanh hơn mong đợi của hắn.
...Ta có nên đưa nó cho thiếu gia ngay khi thiếu gia ra ngoài không?
Cửu Dương Thiên đã đưa ra một vài yêu cầu với Mậu Diễn trước khi bước vào bế quan.
Không có yêu cầu nào là quá khó khăn.
Vậy nên Mậu Diễn có thể hoàn thành nó một cách dễ dàng.
Nhưng như thường lệ, hắn tự hỏi tại sao Cửu Dương Thiên lại đưa ra những yêu cầu như vậy.
Thiếu gia chắc hẳn phải có lý do nào đó.
Đó chính là điều Mậu Diễn nghĩ.
Suy cho cùng, những người như hắn không thể nào hiểu được những thiên tài như Cửu Dương Thiên.
“Ồ, ngươi đã nghe tin tức chưa?”
“Về chuyện gì?”
“Lần này Mạc Dung gia sẽ mở thương điếm kinh doanh..”
“Ồ, đúng rồi, nghe nói bọn họ đang hợp tác với Đường gia.”
“Ừm. Họ sẽ bán phụ kiện và y phục, vì vậy những người ở ngoài Sơn Tây sẽ đến thăm.”
“Ồ, ta hiểu rồi.”
Mậu Diễn nhớ lại đã việc nghe tin tức này một cách thoáng qua.
Hơn nữa người có quan hệ huyết thống với Mạc Dung gia hiện đang cư trú tại Cửu gia
Là Băng Phượng phải không?
Băng Phượng Mạc Dung Hy Á.
Cô ta đã đến thăm Cửu Dương Thiên vài lần nên Mậu Diễn đã được nhìn thấy khuôn mặt cô rất gần.
Cô là một mỹ nhân.
Cô ta là một nữ nhân biết cách sử dụng vẻ đẹp của mình.
Cô là một nữ tử biết cách quyến rũ nam nhân chỉ bằng cử chỉ và nụ cười của mình.
Trong mắt Mậu Diễn, Băng Phượng chính là như vậy.
Tuy nhiên, Cửu Dương Thiên luôn tránh nhìn vào mắt cô ta với vẻ khó chịu.
Tại sao vậy?
Mậu Diễn không thể hiểu được.
Hắn luôn tin rằng mọi người đều thích những người đẹp.
Có lẽ là vì Nam Cung tiểu thư chăng?
Mạc Dung Hy Á có lẽ rất đẹp.
Nhưng người đẹp nhất mà Mậu Diễn từng thấy từ khi sinh ra chính là Nam Cung Phi.
Cô không trang điểm quá nhiều và chỉ mặc quần áo thoải mái với mái tóc buộc cao để có thể tập luyện.
Nhưng bất chấp điều đó, Nam Cung Phi lại là một người có vẻ đẹp ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
...
Đến nỗi ngay cả Mậu Diễn cũng có chút ghen tị với Cửu Dương Thiên vì đã được đính hôn với cô.
“...Vì vậy ta muốn hỏi...”
"Hả?"
“Nếu ngươi thấy ổn thì... chúng ta.”
“Ồ! Ngươi ở đây rồi!”
Ngay khi Hồng Oa định nói gì đó, câu nói của cô đã bị cắt ngang khi có một người xuất hiện.
Khi Mậu Diễn nhìn thấy người vừa mới đến cắt ngang cuộc trò chuyện, hắn phải chào hỏi một cách tôn trọng.
“Ta kính chào Nhị trưởng lão.”
“Ừm ừm, đã lâu rồi."
"Vâng."
Họ đã gặp nhau cách đây vài ngày.
"Ồ, Hồng Oa cũng ở đây à.”
“...”
“Hửm? Biểu cảm của ngươi sao vậy?"
“Không có gì đâu. Ta kính chào Nhị trưởng lão.”
“Ta, ta hiểu rồi."
Không hiểu sao biểu cảm của Hồng Oa lại có vẻ u ám hơn bình thường.
Có lẽ cô đang cảm thấy không khỏe.
“Không có gì đặc biệt, nhưng ta nghe nói hắn sẽ ra ngoài một lát nữa."
“Ồ.....! Thiếu gia?”
“Được. Hai ngươi có muốn đi cùng không?”
"Vâng.”
Mậu Diễn gật đầu với Nhị trưởng lão.
Rốt cuộc, hắn đã chờ đợi điều này suốt hai tháng.
Hồng Oa cúi đầu chào Nhị trưởng lão rồi định rời đi.
“Vậy thì ta sẽ đi chuẩn bị bữa ăn đây.”
Vì nghe nói Cửu Dương Thiên sắp ra ngoài nên Hồng Oa nhanh chóng đi chuẩn bị bữa ăn cho hắn.
Nhưng vì biểu cảm của cô vẫn không có vẻ gì là tốt nên Mậu Diễn hơi bận tâm.
“...Ừm, lão già này có làm gì sai không?”
“Không. Có vẻ như Hồng cô nương không được khỏe lắm.”
“Ôi không, đáng lẽ ta phải đưa con bé đến y thất.”
Sau khi nghe câu trả lời của Nhị trưởng lão, Mậu Diễn mỉm cười.
Sau đó, hắn bắt đầu di chuyển những bước chân của mình cùng với vị Nhị trưởng lão.
****************
Để liệt kê từng sự việc đã xảy ra trong hai tháng qua, điều đầu tiên sẽ là căn mật thất mà Đại trưởng lão đã giấu.
Đúng như lời Cửu Dương Thiên mô tả, có một căn mật thất tại nơi ở của Đại trưởng lão.
Bên trong chứa đầy của cải mà lão tích lũy được, cũng như tất cả bằng chứng về việc Đại trưởng lão chia sẻ thông tin với các thế lực bên ngoài.
Bởi vì như vậy, Cửu Dương Thiên biết rõ chuyện này, nguyên do giết chết Đại trưởng lão cũng đã được chứng minh.
Hơn nữa, Đại trưởng lão còn bị cách chức, thậm chí còn không được chôn cất tử tế.
Cho dù có chôn cất thì cũng không được chôn trong khu mộ của Cửu gia.
Hơn nữa, Cửu Tiết Diệp, người có huyết mạch liên quan tới lão ta, cũng bị ảnh hưởng bởi điều này.
Nhưng vì Cửu Dương Thiên và Nhị trưởng lão đã có kế hoạch cho việc này trước.
Nên Cửu Tiết Diệp có thể bảo vệ được đan điền của mình và vẫn có thể hoạt động như một thành viên của Cửu gia.
Tuy nhiên, hắn phải từ bỏ vị trí Thiếu chủ của Cửu Nhật Nguyệt và không được phép làm những việc mà hắn từng có thể làm với tư cách là một nhánh của Cửu gia.
Tuy nhiên, Cửu Tiết Diệp không hề tỏ ra phàn nàn về điều này.
Thay vào đó, hắn ta đã bí mật nói với Mậu Diễn rằng hắn rất biết ơn, ít nhất là như vậy.
Còn nhiều chuyện khác xảy ra ngoài chuyện này...
Nhưng mọi chuyện sẽ được sáng tỏ sau khi gặp Cửu Dương Thiên.
Sau khi đến nơi, một vài gương mặt quen thuộc đã cũng có mặt đến trước đó.
Một nữ tử đứng ở đằng xa, trên người đeo một tấm mạng che mặt.
Thế là Băng Phượng cũng tới.
Cô là dòng dõi huyết thống của Mạc Dung gia và sẽ không rời khỏi gia tộc nếu không có lý do công việc.
Và bên cạnh cô ta...
"...!"
Mậu Diễn phải há hốc mồm trong giây lát khi nhìn thấy người đứng cạnh Mạc Dung Hy Á.
Nam Cung Phi đang đứng cạnh Mạc Dung Hy Á.
Theo một số cách thì điều đó có vẻ khá là hiển nhiên.
Rốt cuộc, việc Nam Cung Phi không có mặt mới là điều kỳ lạ.
Tuy nhiên, Mậu Diễn không hề ngạc nhiên vì điều đó.
“Ồ...”
Nhị trưởng lão đi cùng Mậu Diễn cũng lộ ra phản ứng ngưỡng mộ.
Bởi vì Nam Cung Phi đứng ở tư thế thích hợp trông đẹp đến mức vô lý.
Dù mái tóc cô buộc cao, hay việc mặc y phục thoải mái đi đến đâu, vẻ đẹp của cô đều vô cùng lộng lẫy, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải ngẩn ngơ.
Cô trông khác biệt hẳn chỉ vì cô chỉ trang điểm một chút.
Không giống như thường lệ, Nam Cung Phi dường như đã nỗ lực hết mình để làm đẹp cho bản thân.
Lớp trang điểm không quá dày như Mạc Dung Hy Á và Đường Tố Nhiệt thường ngày, thậm chí còn nhẹ hơn.
Nhưng cũng đủ để cô có đủ vẻ đẹp khiến mọi người phải trầm trồ.
Nam Cung Phi quay đầu lại và nhìn vào mắt Mậu Diễn.
“...”
Sau đó Nam Cung Phi hơi cúi đầu xuống trước Mậu Diễn.
Mậu Diễn cũng cúi đầu chào cô, nhưng hắn không thể làm gì được với trái tim đang đập thình thịch điên cuồng của mình.
...Ta có cần phải sử dụng nội khí không?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Rất nhiều người tụ tập ở đây. Dương Thiên của ta hẳn là có vận may trong việc kết giao bằng hữu, không giống tính cách của hắn.”
Như thể đó là chuyện của mình, Nhị trưởng lão nói một cách kiêu ngạo.
Có vài khuôn mặt khác lạ hơn so với lúc Cửu Dương Thiên bước vào, nhưng vẫn là rất đông người.
Theo một cách nào đó, thật kỳ lạ khi có quá nhiều người tụ tập lại để chứng kiến ai đó bước ra khỏi bế quan.
“Gần đến giờ rồi, hắn ta sẽ sớm ra ngoài thôi—"
Ngay khi Nhị trưởng lão lên tiếng...
-Rầm.
Một âm thanh phát ra từ lối vào.
-Rắc!
Vì rung lắc nên bụi bắt đầu rơi từ cửa vào.
Rồi cánh cửa nặng nề từ từ mở ra...
-Vù!
Một lượng nhiệt lớn tỏa ra từ lối vào.
Nhiệt lượng thổi bay bụi còn lẫn một thứ gì đó khác.
...Đây là...
Tất cả nhiệt lượng dày đặc và trong trẻo này đều là Hỏa khí. Từng chút một.
Khi sức nóng dữ dội biến mất...
Từ trong mảnh hắc ám ảm đạm đó....
-Lộp cộp.
Có thể nghe thấy tiếng bước chân.
“Ugh, chết tiệt.”
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc truyền đến tai mọi người.
Giọng nói đầy rẫy những lời phàn nàn nghe rất đối quen thuộc với Mậu Diễn.
Nhưng cũng là giọng nói mà hắn tin tưởng đến mức hắn cảm thấy lạ lẫm.
“Bây giờ ta cảm thấy khỏe hơn một chút rồi.”
Khi tiếng bước chân đến gần hơn, hình dáng của người trong mảnh vụ hắc ám dần trở nên rõ ràng hơn.
Hắn ta vẫn mặc bộ y phục như lúc bước vào.
...Thiếu gia có lớn thêm chút nào không?
Nhưng không hiểu sao trông hắn có vẻ đã lớn thêm một chút.
Những tên nhóc ở độ tuổi đó thường có thể lớn rất nhanh, nhưng có vẻ như tốc độ phát triển của hắn còn nhanh hơn.
“Hửm? Cái gì thế này.”
Tên nhóc đó hắt tóc sang một bên và nhìn xung quanh trong khi vẫn giữ nguyên ánh mắt dữ tợn đó.
Trong lúc đó, Mậu Diễn run rẩy trong giây lát khi nhìn thấy đôi mắt của tên nhóc đó.
Tử sắc...?
Bởi vì đôi mắt của Cửu Dương Thiên dường như có tử sắc.
Tuy nhiên, ngay khi hắn chớp mắt, mắt hắn lại trở về màu sắc ban đầu.
Mậu Diễn nghiêng đầu sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ta có nhầm không?
Chắc chắn là vậy.
Trong lúc Mậu Diễn đang nghĩ như vậy, Cửu Dương Thiên lại nói với vẻ mặt thường ngày khiến hắn trông như đang cảm thấy vô lý.
“Sao mọi người lại tụ tập ở đây thế?”
“Chúng ta đang đợi ngươi đấy, đồ khốn nạn.”
“...Ý ta là, tại sao mọi người lại chờ đợi một người bị chịu hình phạt bế quan?”
Nhị trưởng lão định đi về phía Cửu Dương Thiên để vỗ vai hắn, nhưng giữa chừng lại dừng bước.
Mọi người nhìn phía ông và tự hỏi có chuyện gì không ổn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Dương Thiên.”
"Ừm."
“Ngươi có mùi.”
Sau khi nghe Nhị trưởng lão nói vậy, Cửu Dương Thiên hít ngửi quần áo của mình, tỏ vẻ chán ghét.
“...Trời đất ơi, đây là mùi gì thế?”
Có vẻ như hắn có mùi rất khó chịu.
“Mùi của ngươi tệ quá, chúng ta sẽ nói chuyện sau khi ngươi tắm rửa nhé.”
"Ừm...”
Mậu Diễn khi chứng kiến cảnh đó phải che mặt vì không biết nên biểu lộ cảm xúc thế nào.
Rốt cuộc, buổi họp mặt còn lộn xộn hơn nhiều so với những gì hắn mong đợi.
...