Chương 225.1: Ra trận (1.1)

Sau khi Mạc Dung Hy Á cáo biệt Cửu Dương Thiên để trở về tòa phủ đệ của bản thân.

Cô đột nhiên dừng bước trên con đường ban đêm tĩnh mịch và cuộn mình dưới nguyệt quang.

“Hộc...Hộc.”

Khi cô thở ra một cách nặng nhọc trong khi ôm bụng, không hiểu sao mặt cô lại đỏ lên.

“Tiểu thư có ổn không, thưa tiểu thư...?"

Gia nhân của cô, đang đợi bên ngoài nhìn thấy vậy, liền tiến lại gần để kiểm tra tình hình cô, nhưng Mạc Dung Hy Á đẩy gia nhân ấy ra và nói rằng cô vẫn ổn.

“Ta ổn... Chỉ là ta vẫn chưa quen thôi.”

"Hả?"

Nhiệt lượng chảy trong cơ thể là một cảm giác mới mẻ và lạ lẫm đối với Mạc Dung Hy Á.

Nhiệt lượng đẩy lùi cái lạnh lẽo bao bọc cơ thể cô bấy lâu nay, đồng thời cũng sưởi ấm cơ thể cô.

Đó là một cảm giác quá lạ lẫm đối với cô.

...Nó ấm quá.

Cô không lạnh.

Đây chính là điều mà Mạc Dung Hy Á luôn mong muốn.

Cô đang gặp khó khăn trong việc làm quen với lượng nhiệt lớn mà cô ấy nhận được cùng một lúc.

“Phù...”

Nhưng điều đó không quan trọng với cô, vì cô cảm thấy vui mừng đến nỗi không biết phải làm gì?

Cô không biết đó là niềm vui vì sự lạnh lẽo của mình được đẩy ra, hay sự phấn khích khi lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp.

...Nhưng đúng như dự đoán, hắn ta chính là câu trả lời.

Dù là gì đi nữa thì đó cũng là điều cô mong muốn.

"...Này."

“Vâng, thưa tiểu thư.”

“Ta nghĩ ta cần phải nói thêm một điều với gia tộc.”

“Hả? Gia tộc? Lần trước không phải tiểu thư đã nói hết những gì người cần rồi sao?”

Thỏa thuận đã được thực hiện với Cửu gia.

Nó vốn là Mạc Dung Hy Á sắp đặt...

Dù thế nào đi nữa thì Gia chủ của Mạc Dung gia cũng không chấp thuận.

Nhưng Mạc Dung Hy Á đã có thể nhận được sự chấp thuận, sau khi thuyết phục Mạc Dung Gia chủ rằng cô có thể chữa khỏi tình trạng của mình.

Đây cũng là lần đầu tiên Mạc Dung Hy Á yêu cầu Gia chủ của Mạc Dung gia điều gì đó liên quan đến tình trạng của cô.

Nhờ vậy mà cô đã nhận được sự chấp thuận, nhưng Gia chủ lại bảo cô mang Chân Long đến cho ông, nói rằng muốn xem thử hắn ta là người như thế nào.

Tất nhiên, cô không hề nói với Cửu Dương Thiên bất cứ điều gì về chuyện này.

“...Ta nghĩ ta sẽ phải nói về lễ đính hôn.”

“Đính hôn?”

Khuôn mặt của gia nhân trở nên tái nhợt sau khi nghe Mạc Dung Hy Á nói vậy.

Bởi vì xét theo những gì cô nói, thì có thể thấy rõ ràng Mạc Dung Hy Á đang muốn nói gì.

“Tiểu thư... Chẳng lẽ tiểu thư định?”

"Đúng."

Mạc Dung Hy Á gật đầu sau khi nghe gia nhân của mình nói.

Khuôn mặt của Mạc Dung Hy Á đỏ lên khi trả lời và vì nhiệt lượng nên tai cô cũng đỏ theo.

Mạc Dung Hy Á vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào gia nhân của mình.

“Ta sẽ phải hủy nó.”

Chuyện cô phải hủy bỏ.

Cô đang nhắc đến cuộc đính hôn bí mật với Nam Cung gia.

****************

Ngay khi mặt trời mọc, tôi đã đứng dậy và trốn khỏi phòng.

Không hiểu sao cơ thể tôi cảm thấy kiệt sức, nhưng có lẽ không phải do tôi không ngủ đủ giấc.

Đơn giản là vì tôi đã kiệt sức về mặt tinh thần.

“...Ta cảm thấy như mình sắp chết.”

Sau khi lê cơ thể kêu cót két của mình ra ngoài, tôi nhìn thấy ba kẻ đột nhập đang ngủ ở góc phòng.

Ở góc phòng, Vi Tuyết A và Đường Tố Nhiệt đang ngủ trong khi dùng bụng của Nam Cung Phi làm gối.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, tôi bật cười.

“Ta đã bảo họ đi ngủ trong phòng của họ.”

Đêm qua...

Tôi mất hàng giờ để giải thích mọi chuyện với Nam Cung Phi sau khi bị cô ấy kéo đi.

Cuộc trò chuyện này không đáng phải mất nhiều thời gian đến thế.

Nhưng tôi mất quá nhiều thời gian để giải thích và thuyết phục cô ấy tại sao tôi lại phải làm như vậy.

Nam Cung Phi và Vi Tuyết A có vẻ như đã hiểu hoặc bỏ cuộc giữa chừng.

Tuy nhiên, Đường Tố Nhiệt có vẻ như đang đào sâu hơn vào những gì tôi đang nói.

Việc này khá là phiền phức.

Tại sao tôi phải giải thích tất cả những điều này?

Khi nghĩ như vậy, tôi không thể phàn nàn và phải giải thích mọi thứ cho họ một cách cặn kẽ.

Phần lớn những gì tôi nói là tôi không thể từ chối số tiền lớn như vậy.

Nhưng thực tế, lời đề nghị của Mạc Dung gia dành cho Cửu gia thật sự rất sốc.

Ngay cả Đường Tố Nhiệt cũng không nhịn được gật đầu.

Đôi mắt của cô ấy trông hơi lạ.

Đường Tố Nhiệt, người đang lắng nghe tôi giải thích, cô có ánh mắt rất kỳ lạ...

Nhưng vì tôi biết Đường Tố Nhiệt thường có những suy nghĩ kỳ lạ nên tôi mặc kệ.

“Thiếu gia.”

Khi tôi đang tận hưởng ánh nắng mặt trời trên nền sàn phòng khách, Hồng Oa xuất hiện và kính chào tôi một cách trân trọng.

“Thiếu gia có một đêm ngon giấc không?”

“...Trông có giống vậy không?”

“...”

Có vẻ như ngay cả trong mắt cô, mọi chuyện cũng không diễn ra như vậy.

Bởi vì Hồng Oa hơi tránh giao tiếp bằng mắt.

Ngay cả sau khi nhìn thấy ba thiếu nữ đang ngủ trong phòng tôi, Hồng Oa cũng không nói gì.

Có lẽ cô ấy đã quen với điều đó vì Nam Cung Phi thỉnh thoảng lại vào phòng tôi, hoặc tôi cho Vi Tuyết A vào vì cô ấy bướng bỉnh đòi vào phòng tôi.

Tuy nhiên, khi cô nhận ra Vi Tuyết A cũng ở trong nhóm, cô hơi cau mày.

Có vẻ như Vi Tuyết A lại bị mắng rồi.

Việc Vi Tuyết A không hề rút kinh nghiệm mặc dù bị mắng nhiều lần quả là khá thú vị.

Có lẽ cô ấy cũng có tính cách bướng bỉnh giống như tôi.

“Chúng ta sẽ chuẩn bị một bữa ăn. Chúng ta có nên chuẩn bị cho những người khác không?”

“...Ừm, làm ơn. À và có điều này ta muốn hỏi.”

“Có thể thưa thiếu gia.”

“Làm sao họ có thể vào được bên trong?”

"Xin thứ lỗi?"

Vi Tuyết A thì không nói, nhưng vì Nam Cung Phi và Đường Tố Nhiệt bước vào phủ đệ tôi như không có chuyện gì xảy ra...

Nên tôi đã hỏi Hồng Oa về chuyện đó.

Thành thật mà nói, tôi để Nam Cung Phi muốn làm gì thì làm vì cô giống như một con mèo hoang.

Nhưng vì Đường Tố Nhiệt là người có quan hệ huyết thống với một đại gia tộc, nên cô ấy khó có thể đến mà không được sự chấp thuận.

Có vẻ như câu hỏi của tôi nghe có vẻ lạ với Hồng Oa.

Cuối cùng, Hồng Oa trả lời sau một lúc phản ứng bối rối.

“Chẳng lẽ thiếu gia không đồng ý sao...?”

“...Từ khi nào vậy?”

“Nam Cung tiểu thư và Đường tiểu thư đều nói... chắc chắn là được thiếu gia cho phép rồi.”

Sau khi nhận ra có điều gì đó không ổn trong lời nói của mình, Hồng Oa giật mình.

“Ta xin lỗi. Ta đáng lẽ phải kiểm tra kỹ hơn.”

Có vẻ như cô ấy đã để họ vào sau khi tin vào những gì hai thiếu nữ kia nói.

Có phải vì tôi luôn cho họ đi qua mặc dù họ lẩn vào như vậy không?

"...Ta xin lỗi."

Biểu cảm của Hồng Oa trông như thể cô ấy sắp quỳ xuống bất cứ lúc nào.

Sau khi thấy cô như vậy, tôi nói ngắn gọn với cô rằng không sao cả chỉ bằng cử chỉ tay của tôi.

“Không sao, ta không sao, nhưng Đường gia cũng đồng ý sao?”

Đó chính là vấn đề lớn nhất.

Nam Cung Phi là một ngoại lệ, nhưng liệu Đường gia có thực sự ngồi yên và không làm gì nếu họ phát hiện ra Đường Tố Nhiệt đang ở trong phủ đệ tôi không?

Nếu Độc Vương phát hiện ra, ông ấy sẽ không ngồi yên đâu.

Có vẻ như vậy dù tôi có nhìn kỹ đến đâu.

Bởi vì các thành viên của Đường gia đang ở một tòa phủ đệ khác ở Cửu gia, nên họ sẽ biết rằng Đường Tố Nhiệt đã không về từ hôm qua.

Với lại, vì cô thường ở phủ đệ tôi với Nam Cung Phi nên họ cũng biết rằng cô ở đây.

...Tôi chỉ hy vọng là không có vấn đề gì xảy ra.

Bản thân Đường Tố Nhiệt đã nói với tôi rằng cổ có cách, nhưng tôi không biết liệu cách đó có thực sự hiệu quả với Độc Vương hay không?

Có lẽ cô không biết phụ thân cô yêu cô nhiều đến thế nào đâu.

Sự thật là vị Gia chủ cai trị Tứ Xuyên sẽ chỉ đối xử dịu dàng với nữ nhi mình.

Có lẽ Đường Tố Nhiệt không biết điều đó.

“Hãy cho ta biết phản ứng của phía họ thế nào."

“Đã hiểu...”

“Và đừng lo lắng quá vì ta sẽ biến vấn đề này thành điều mà ta chấp thuận.”

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Hồng Oa mở to mắt hơn một chút, cúi đầu rồi rời đi.

"...Ừm."

Sau khi Hồng Oa rời đi, tôi ngồi dưới sàn và suy nghĩ.

Buổi bế quan của tôi có diễn ra sau buổi trưa không?

Tôi phải thực hiện bế quan trong Hỏa Ngục sau buổi trưa và ở đó trong hai tháng.

Sau đó, tôi phải gia nhập Ngũ kiếm đội trên Tiền Tuyến.

Vì phải tốn thời gian nên tôi tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra không?

Có điều gì đã xảy ra trong những năm tiếp theo không?

Sự kiện lớn nhất xảy ra vài năm sau đó là sự phá hủy của Hắc Cung.

Tôi tự hỏi liệu có chuyện gì khác sẽ xảy ra sau khi Hắc Cung Chủ trốn thoát không?

Nhưng tôi không biết hắn ta đang định làm gì?

Tôi cũng tận mắt chứng kiến sự tồn tại của Thiên Ma.

Tôi không biết tình hình thế nào.

Nhưng tôi không thể thay đổi bất cứ điều gì ở tình trạng hiện tại của mình.

Vì vậy, về vấn đề đó...

Có vẻ như nên sử dụng Hạo môn hơn là Cái Bang.

Tôi có mối quan hệ với Chu Vương, nhưng tôi không thể lợi dụng Cái Bang để lấy thông tin chỉ vì hắn.

Phái Cái Bang đã liên minh với Liên Minh Võ Lâm.

Nếu Cái Bang có thông tin về điều gì đó, có lẽ họ sẽ chia sẻ với Liên Minh Võ Lâm trước.

Nhưng tôi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Hạo môn.

Nhưng tôi cảm thấy họ là lựa chọn tốt hơn.

Tôi có phải nhờ đến Mục lão để có được thứ mình muốn không?

Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi và tôi liếc nhìn con dấu trong túi.

Mục lão đã đưa nó cho tôi.

Lão ta bảo tôi hãy sử dụng nó nếu tôi muốn biết điều gì đó.

...Nhưng tôi phải sử dụng nó như thế nào?

Tôi đã thử sử dụng nội khí, hy vọng nó sẽ hoạt động giống như Thiên Tuyệt Chi Ngọc.

Tôi đã thử lăn nó xung quanh.

Nhưng có vẻ như mọi chuyện không diễn ra như vậy.

...

Với lại, nó được tạo ra nhờ luồng khí của lão già đó.

Điều đó làm tôi hơi khó chịu.

Nhưng tôi không thể vứt nó đi được.

Nhưng nếu tôi vứt nó đi thì sao?

Có lẽ ông ấy có thể thu lại được nó vì nó được tạo ra bằng luồng khí của lão.

Khi tôi quan sát con dấu, tự hỏi làm thế nào để sử dụng nó...

-Xiiii.

Tôi cảm thấy có ai đó tiến lại gần tôi từ phía sau.

Ngay sau đó, hai bàn tay trắng muốt quấn lấy tôi.

“Ưm...”

Cô ấy phát ra những tiếng động ngớ ngẩn như thể vẫn còn đang ngủ.

Nhưng tôi biết đó là ai khi nghe giọng nói của cô.

“Sao vừa mới thức dậy ngươi lại ôm chặt lấy ta thế?”

“Hưm..”

Đúng như dự đoán, đó chính là Vi Tuyết A.

“Muội mệt quá..”

“Vậy thì ngủ thêm đi.”

“Muội không thể.”

"Tại sao?"

...Cô có đói không?

Gần đến giờ ăn sáng rồi.

Tôi định nói với Hồng Oa vì nghĩ rằng Vi Tuyết A đang rất đói.

Nhưng Vi Tuyết A, người đang ôm tôi, khẽ thì thầm.

“...Hôm nay thiếu gia phải đi rồi.”

Có phải vì tôi phải bước vào bế quan sau buổi trưa không?

Tôi cười khúc khích và trả lời.

“Ý ngươi là ta sẽ đi?"

Tôi phải ở đó hai tháng, nhưng Hỏa Ngục lại nằm ở Cửu gia.

Tôi không rời khỏi gia tộc.

“...Nhưng dẫu vậy.”

Cô lại ôm tôi chặt hơn nữa.

Tôi cảm nhận được cảm xúc không muốn buông tay của cô ấy.

Nó làm trái tim tôi rung động.

“Muội-Muội có thể... đi cùng thiếu gia được không?”

“Ta chưa bao giờ nghe nói có ai tham gia bế quan với người khác.”

“N-Nhưng muội cũng có thể luyện tập.”

Vi Tuyết A nói toàn những lời vô nghĩa.

“Ahh....!”

Đột nhiên tay Vi Tuyết A buông ra và cảm giác mềm mại có phần ấm áp ở lưng tôi cũng biến mất.

Tôi nhìn và thấy Nam Cung Phi đang kéo Vi Tuyết A ra.

Cô vừa dụi đôi mắt mệt mỏi của mình vừa nói.

"Dừng lại.”

“Nhưng tỷ ơi...”

“...Hắn ta thấy không thoải mái...”

“...”

Vi Tuyết A ngậm miệng lại sau khi nghe Nam Cung Phi nói thế.

Cảm thấy khá tệ khi nhìn thấy khuôn mặt nức nở của Vi Tuyết A, tôi định nói gì đó thì...

“Ta ổn--”

“...Ngươi cũng im lặng đi...”

“Ừm...”

Nhưng tôi không thể nói lại với Nam Cung Phi.

Cô vẫn không vui về chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Đã lâu rồi tôi không thấy Nam Cung Phi có tâm trạng tồi tệ như vậy.

Hơn nữa, tôi biết cô sẽ không lắng nghe điều gì khi cô tức giận.

Nên tôi ngậm miệng lại với Vi Tuyết A.

Tôi nhìn vào phòng và thấy một con sóc xanh đang tiến lại gần.

Nó dụi mắt như thể vừa mới thức dậy.

Đường Tố Nhiệt nhìn thấy tôi thì sửng sốt, cô ấy chỉnh đốn lại quần áo.

Cô không biết mình đã ngủ quên ở đây.

“T-Ta phải làm gì đây, nếu ta ngáy thì sao...?"

“Ngươi đâu có ngáy nhiều thế."

“Ta có ngáy không...?".

“Đùa thôi.”

Cô ấy ngáy, nhưng tôi không bận tâm.

Nghe như tiếng gầm gừ của một chú gấu con vậy.

“Đêm-đêm đầu tiên của ta với ngươi trôi qua như thế đó...”

Tôi không để ý tới Đường Tố Nhiệt, người đang suy sụp.

Tôi đã nói chuyện với những người còn lại.

“...Chúng ta ăn thôi.”

Họ gật đầu.

Bữa sáng rất quan trọng.

**********************

Lúc đó là buổi trưa.

Tôi ăn xong và chuẩn bị.

Tôi sẽ đi đến Hỏa Ngục.

“...Kể từ đây ngươi sẽ vào nơi này.”

“Ông nghĩ ta sẽ chết sao? Phản ứng đó là sao...”

“Vì ta lo lắng ngươi sẽ gây chuyện ở bên trong.”

Nhị trưởng lão vẫn còn băng bó, vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Ông ấy lê cái thân thể đau yếu của mình để tiễn tôi đi.

Cửu Hy cũng đến, nhưng cô ấy không nói chuyện với tôi trong vài ngày.

“Đại tỷ.”

“...”

Cô không phản ứng gì.

Tôi bực mình nên hỏi.

“Sao tỷ lại hờn dỗi thế?"

“Ai nói ta hờn dỗi, đệ muốn chết hả đệ đệ?”

“Bình tĩnh lại đi.”

“Mắt ta lúc nào cũng chả dữ tợn như thế này.”

Đúng vậy.

Tôi đã kiểm tra tình hình của Cửu Hy.

Ma khí đã biến mất và cô đang hồi phục.

Thần Y đã bí mật hỏi tôi rằng liệu tôi có làm điều này không?

Tôi nói với lão ấy rằng, không phải tôi làm.

“...Hãy chăm sóc bản thân và ăn uống đầy đủ.”

Sau một lúc, cô ấy nói những lời đó.

Tôi chỉ mỉm cười và cảm thấy không nói nên lời.

“Nơi đó chỉ có chút bách cốc đan thôi, ý của tỷ là gì khi nói ăn uống đầy đủ?”

“Nhưng đệ sẽ không chịu ăn gì, nếu không có ai chăm sóc đệ.”

“Tỷ nghĩ ta là trẻ con à? Ta sẽ ăn khi ta đói.”

Cô có ý gì khi nói chăm sóc tôi? Tôi không phải là đứa nhóc lên ba.

Cô ấy nghĩ lúc này là mấy giờ?

Chắc chắn là cô sẽ không hài lòng với câu trả lời của tôi.

Cửu Hy quay đầu đi về phía tòa phủ đệ của mình.

“Tùy đệ, tùy đệ làm. Tỷ tỷ đệ sắp đi rồi.”

“Được rồi.”

“Đệ không ngăn ta? Đây chính là lý do vì sao nuôi dạy một đứa nhóc không có ý nghĩa."

Cửu Hy tức giận bỏ đi.

Nhị trưởng lão nhìn vậy thì thở dài.

“Lần này ngươi đã làm gì mà Cửu Hy lại hành động như vậy?"

“...Ta chẳng làm gì cả.”

Tôi chẳng làm gì cả.

Tôi đã giúp cô ấy khỏe mạnh hơn bằng cách hấp thụ lượng Ma khí tồn trong người cô.

Tại sao cô ấy luôn đối xử với tôi như thế?

“Gia chủ sẽ không tới."

“Ta biết."

Tôi biết rõ hơn ai hết rằng phụ thân sẽ không đến vì chuyện này.

Nó không ảnh hưởng nhiều đến tôi.

“Thiếu gia.”

Vi Tuyết A chạy đến bên tôi với vẻ mặt nức nở và ôm chặt tôi.

“Ngươi lại khóc nữa à?"

“M-Muội không khóc...”

“...Vậy thì đừng có chùi nước mũi vào ta."

Ngực tôi ướt đẫm. Có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi?

“Ăn uống đầy đủ nhé. Ta sẽ ra ngoài sớm thôi.”

“...Được thôi.”

Tôi xoa đầu Vi Tuyết A.

Vi Tuyết A chưa ăn xong đồ ăn của mình trong khi đó chúng tôi đã ăn xong.

Cô ấy không có tâm trạng để ăn vào.

...Vi Tuyết A toàn năng vẫn chưa thể ăn xong sao?

Đó là một cảm giác kỳ lạ vì tôi biết đó là vì tôi.

Chẳng có điều gì đặc biệt cả.

Tôi xoa đầu Vi Tuyết A và nhìn những người khác.

“Tại sao mọi người lại tụ tập ở đây, trong khi chuyện này chẳng có gì đặc biệt?”

“...Chúc ngươi có khoảng thời gian bế quan tốt đẹp…”

Nam Cung Phi vẫy tay chào tôi.

Đôi mắt cô trông có vẻ hơi đượm buồn, nhưng có lẽ tôi đã nhầm.

Đường Tố Nhiệt thì trông như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng rồi cô lại không nói gì cả.

Tôi vẫy tay một cái rồi nói.

"Mậu Diễn."

“Vâng, thiếu gia."

Tôi nói chuyện với Mậu Diễn, người mà tôi gặp lại lần đầu tiên sau một thời gian dài.

"Chúc mừng.”

“Đa tạ thiếu gia...”

Mậu Diễn cúi đầu sau khi tôi chúc mừng hắn ta.

Hắn đã đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh khi tôi chưa nhìn thấy hắn ta sau một khoảng thời gian.

Tôi biết điều đó vì hắn đã vui vẻ kể với mọi người.

...Hắn thậm chí còn khoe khoang với Kiếm Tôn.

Miệng Mậu Diễn nhẹ nhõm, trái ngược với bầu không khí nặng nề xung quanh hắn.

Tôi nhìn hắn ta chằm chằm và nói.

“Hãy làm điều ta yêu cầu ngươi làm khi ta đi vắng."

“Được. Ta sẽ làm mà không có bất kỳ sai sót nào.”

“Được thôi, nhưng đừng làm việc quá sức nhé."

Còn một điều nữa, Cửu Nhân Hoa đã không đến đây để tạm biệt tôi.

“...Ài, đây chính là lý do vì sao nuôi dạy một đứa nhóc lại vô nghĩa?”

Tôi lẩm bẩm khi nghĩ đến Cửu Nhân Hoa.

Trong khi đó, Nhị trưởng lão nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Tôi không biết ông ấy đang nghĩ gì?

Nhưng biểu cảm của ông làm tôi khó chịu.

“Ta sẽ đi ngay bây giờ."

Tôi bỏ lại những người khác và bước đi. Hai tháng sẽ trôi qua nhanh chóng.

Không cần phải có lời tạm biệt đầy cảm xúc.

Và tôi sẽ đến đó để bị trừng phạt.

Không cần thiết phải khiến mọi người xúc động, chỉ vì chuyện bị phạt không đáng để tâm này.

“...Thiếu gia!”

Vi Tuyết A gọi tôi từ phía sau trước khi tôi bước vào.

"Hửm?"

“H-Huynh nên ra ngoài càng sớm càng tốt, được không?”

Tôi không thể kiểm soát được điều đó.

“...Ta sẽ cố gắng hết sức?”

“Đừng quên muội nhé, được không...?”

“Ý ngươi là quên đi, ngươi nghĩ ta là não cá vàng hay gì à?”

Tôi không thể quên bất cứ điều gì trong vòng hai tháng.

Cô ấy nói với giọng nức nở, bất chấp phản ứng của tôi.

“Hứa với muội nhé...!”

Cô giữ chặt món đồ trang sức mà tôi mua cho cô ấy.

Cô ấy trông thật đáng thương.

Có phải vì tôi đã dành quá nhiều thời gian bên cạnh cho cô không?

Sẽ không có chuyện gì xảy ra vì tôi đã ở trong đó được một thời gian rồi.

“Ừ. Ta sẽ không quên ngươi đâu, nên đừng lo lắng.”

“...Được thôi.”

Cô ấy mỉm cười sau khi nghe câu trả lời của tôi.

Tôi quay lưng lại với cô và bước vào khoảng không.

-Rầm!

Khi bước vào, tôi nghe thấy tiếng động gần phía sau mình.

Có lẽ đó là lối vào.

Nóng thế!

Không gian bên trong quá tối tăm và hẹp.

Nóng đến mức khiến tôi phải đổ mồ hôi.

Đây là nơi bế quan của những huyết mạch trong Cửu gia, nơi này tỏa ra một lượng nhiệt vô lý.

Có nước và một ít bách cốc đan ở góc phòng.

Đủ cho nửa năm chứ không chỉ hai tháng.

Tôi ngồi xuống mà không do dự.

-Bừng.

Tôi nhắm mắt lại và cơ thể ngay lập tức được bao khỏa lấy bởi ngọn lửa dữ dội.

Tôi không thể lãng phí hai tháng được.

Và có điều gì đó tôi cần phải kiểm tra.

Này.

Tôi thì thầm trong đầu.

Không phải là để gọi cho Thiết lão.

Ông không trả lời.

Dù sao thì tôi cũng đã yêu cầu ông đừng làm thế trước khi vào đây rồi.

Ta biết ngươi đã tỉnh, hãy trả lời ta nhé.

Tâm trí tôi đã vươn tới nơi sâu hơn.

Nó đào sâu xuống hơn nữa...

Tôi có thể nói rằng tôi đã gửi những lời này vào đan điền của mình.

Ta sẽ không cho ngươi thức ăn nếu ngươi không trả lời.

Tôi tự hỏi mình phải đào sâu đến mức nào để tên khốn này trả lời.

Nhưng như thể bị thu hút bởi suy nghĩ về đồ ăn.

[Gừ.]

Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ của một con thú từ trong khoảng không hắc ám sâu thẳm.

Tôi giấu đi sự lo lắng của mình.

Tôi không biết thằng khốn này là ai.

Thật cẩn thận...

Chúng ta nói chuyện nhé?

Tôi giả vờ mỉm cười và nói chuyện với 'người' đang ở trong cơ thể mình.

...

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc