Chương 198: Một ngày nghỉ ngơi không bình yên cho lắm (3)
Ở Prestige nơi không rõ sự khác biệt giữa ngày và đêm, dòng thời gian vẫn có thể xác định được mà không cần nhờ vào cái phát minh đẹp đẽ gọi là 'đồng hồ' đó là nhờ vào vật thể có hình dạng giống mặt trăng ở trên trời kia.
Khi thứ này rắc từng mảnh sáng trên Prestige thì đó là buổi sáng. Nhưng những mảnh đó chỉ hiện lên khoảng nửa ngày thôi. Hiện tại thì nó đang phát sáng mờ nhạt ở dưới đường chân trời phía Tây, có nghĩa là bình minh đã tới.
“…Haa.”
Đối với một Cha Nayun đã không ngủ một giấc từ ngày hôm qua thì buổi bình minh này khá là dài.
Cô đang ở tầng ba của căn cứ Nan Chi Bản Chất và nằm trên chiếc giường trong căn phòng đầy các thành viên của hội, cô đang đăm chiêu suy nghĩ hơn là nằm đó ngủ.
Cô ấy cứ nghĩ về những lời đáng ghét đã nghe được vào cái ngày ở Splendor.
—Có thật là Hajin đã đến gặp Chae Nayun không vậy?
—Ê, này im lặng đi! Nói khe khẽ thôi. Cái đó vẫn đang là bí mật…
—.... Lúc nào thế?
—Không lâu trước đây, khi mà Nayun bị nguyền bởi linh hồn than khóc.
Khoảnh khắc mà cô ấy nghe được những lời đó, hàm răng cô nghiến chặt lại.
'Mình đáng lẽ ra không nên tin tưởng ai'
Đống tro tàn nằm sâu trong trái tym cô lại một lần nữa bùng cháy.
Nhưng đồng thời, Chae Nayun nhận ra rằng đó không phải là chuyện gì to tát, ít nhất là đối với họ.
—À… cũng chả bất ngờ lâm. Hajin không phải là loại người yên lặng khi nghe về điều đó. Vậy có chuyện gì đã xảy ra?
—Đúng ra thì tớ không nên nói mới phải. Dù sao thì, đó là lí do mà tớ đang tự hỏi là… có thật bọn họ từng hẹn hò không vậy?
Yi Jiyoon xúi Kim Suho nói thêm để lấy thêm thông tin gì đó từ cậu ta, chỉ đơn giản để thoả mãn tính tò mò của cô ấy.
—Tớ cũng không biết nữa. Đi mà hỏi Nayun hay Hajin ấy.
—...Thôi nào~ Vậy thì việc gì tớ phải nói cho cậu biết chuyện này chứ?
Chae Nayun không có đủ can đảm để gọi cô ra phàn nàn.
Sau cái 'sự cố' ấy thì cô tự tin rằng mình đã trở nên mạnh mẽ hơn nhưng vào lúc đó tất cả những gì cô có thể làm là trốn trong bóng tối và nghe họ nói. Hơn nữa, sẽ khá là lạ nếu như cô nổi giận khi chính mình là người đã nghe lén họ.
Một lúc sau Chae Nayun nhập hội trong khi giả vờ không nghe thấy gì cả.
Cô cố gắng cư xử bình thường cho qua và trở về căn cứ sau một ngày tập luyện. Rồi cô đưa những phần thưởng cho Kim Yongjin. 'Hợp đồng' ghi rằng cô sẽ đưa tất cả những thứ lấy được trong Tháp cho họ. Mặc dù Yoo Yeonha đã nói là điều đó không cần thiết nhưng Chae Nayun vẫn làm như vậy.
Khác với kỳ vọng của Chae Nayun. Kim Youngjin có vẻ hài lòng với [Lv.3 Thư Origami xếp vô hạn]. Anh ây tuyên dương Chae Nayun trước các thành viên bang hội, nói rằng bây giờ anh ấy có thể liên lạc được ngay cả khi người nhắn đã chết.
Nếu mà anh ta đã nói thế thì chắc hẳn đó là một món đồ tốt. Cô tự trách mình vì không dùng nó.
Dù sao thì trong mọi trường hợp, như một phần thưởng, cô có thể giữ những vật phẩm còn lại cho bản thân mình.
Đó là 6 tiếng trước.
Trong sáu tiếng liên tục, Chae Nayun bị khó ngủ. Những suy nghĩ lo âu khiến cô không tài nào ngủ được. Theo như Yi Jiyoon, Kim Hajin đã tới thăm khi cô đang trong tình trạng bất tỉnh và nửa sống nửa chết.
Cô cố gắng để không nghĩ về lí do tại sao, vì hình ảnh cậu ta nhìn với ánh mắt thương hại làm cô thấy đầy kinh tởm và tức giận.
Thay vào đó, cô chuyển suy nghĩ qua 'Extra7'. Người đã đưa cho cô thuốc giải độc, một người quen cũ từ khi cô còn ở Cube.
Có cái gì đó đáng ngờ về những thứ Yi Jiyoon nói. Nếu những gì cô nói là đúng thì Yi Jiyoon đã gặp cả Kim Hajin và Extra7 vào khoảng thời gian đó.
Dĩ nhiên Kim Hajin và Extra7 là hai người khác nhau rồi, nhưng mà…
'...Khoan.'
Chae Nayun’s eyes turned cold.
Mắt của Chae Nayun sắc lại.
'Hay là không phải như thế.'
Linh cảm mách bảo cô rằng giữa hai người đó có mối liên hệ gì đó với nhau. Cảm giác này không thiết thực lắm nhưng nó như giác quan thứ sáu vậy.
—…Kuuhuum.
Và rồi có tiếng động từ phòng bên cạnh. Đó là tiếng thức dậy của Kim Youngjin, con người siêng năng và đúng giờ nhất hội.
Chae Nayun vì quá mệt mỏi bởi những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu nên cũng thức dậy luôn.
Zzz….
Yi Jiyoon đang ngủ ở chiếc giường kế bên. Chae Nayun lặng yên đứng nhìn cô gái đang ngủ chảy cả nước dãi ấy…
'Tớ không thể ngủ được vì cậu đó… rốt cuộc cậu đã biết gì chứ?'
Chae Nayun lườm Yi Jiyoon với đôi mắt lạnh lẽo và đột nhiên dừng lại. Rồi một lực bay thẳng tới má của Yi Jiyoon.
Tát—!
"AAAA!"
Cơn đau điếng đã đánh thức Yi Jiyoon dậy. Mặc dù vẫn còn đang mớ ngủ nhưng nỗi đau rất rõ. Hai mắt cô ướt đẫm lệ trong khi đưa tay lên sờ má rồi nhìn Chae Nayun.
"C-C-C-Cái gì vậy…"
"Muỗi đó. Một con muỗi to bự. Cậu ổn không?"
Chae Nayun đưa tay ta. Đúng thật là có một con muỗi bị nghiền đến chết ở đó..
"N-Nhưng mà, vẫn đau lắm chứ bộ…"
"Bị đau hả? Xin lỗi nha."
Chae Nayun đã đánh nhẹ hết mức có thể nhưng Yi Jiyoon vẫn đang thút thít. Nhìn như nước mắt sắp tuôn ra từ mắt của cô ấy vậy.
"Thôi được rồi, đứng dậy. Đi tập luyện nào."
Nhưng Chae Nayun nắm lấy cổ tay và kéo cô dậy.
"Từ từ đã, Nayun, tớ đang tính đi về nhà trong ngày nghỉ này mà… OWW—"
“"Không được. Cậu nghĩ vì gì mà tớ phải chỉ cậu cách để lên tấng 6 chứ? Hôm nay cậu sẽ tập luyện với tớ đến chết. Hãy mạnh lên cùng nhau nào. Kim Suho đang chờ đó."
"Chờ, chờ chút, đau quá! Cổ tay! Cổ tay tớ! Nó sắp gãy đến nơi rồi! AAA!"
**
[Đã hơn 100 ngày trôi qua kể từ khi bạn vào Tháp. Bây giờ bạn có thể tạm thời mang một kỹ năng ra bên ngoài Tháp.]
[Kỹ năng đặc biệt — Lv.4 Thuật Toán]
[Hãy cẩn thận, vì cái chết sẽ cướp đi kỹ năng của bạn.]
Tin nhắn của Hệ thống hiện lên dưới mắt tôi. Sau khi đọc xong và mở mắt ra thì tôi đã quay về Trái Đất rồi.
Tôi đang ở căn cứ của Đoàn kịch Tắc kè do chính tay tôi tự thiết kế.
Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ nhưng chỉ có tôi và Jain là trở về. Đại sảnh thì chỉ có những con yêu tinh (goblin) đang bận bịu dọn dẹp.
'Ồ~ Đúng thật là có thể mang được kỹ năng ra ngoài nè…. À tiện thể thì cậu có nhiệm vụ mới đó, Hajin."
"Nhiệm vụ sao?"
Tôi đang định gọi cho Khalifa thì dừng lại và nghiêng đầu.
"Đúng rồi. Sếp bảo tôi giao cho cậu một cái. Bây giờ tôi đi về Jeronimo để lấy nè, vậy nên hãy chuẩn bị trong thời gian chờ đợi nhé~"
Jain nói rồi đưa cho tôi một chiếc hộp đá quý
"Và, cái này nữa."
"...Cái gì vậy?"
"Đồ hàng hiệu đó. Toàn là những viên đá quý có giá trị thôi. Cậu biến chúng thành nhẫn hoặc vòng cổ hay mấy cái đại loại thế được không~?"
Tôi nhìn vào bên trong. Ở đấy toàn những viên đá quý được xem là có giá trị kể cả với công nghệ tiên tiến thời bây giờ như kim cương máu, Hắc miêu nhãn thạch và những viên đá chỉ có thể tìm được bên trong Tháp như đá băng phát sáng và đá bạc hoả.
"...Cô lấy mấy thứ này từ khi nào thế?”
Tất cả chúng đều cực kì đắt đỏ.
"Hehe, đâu phải tự dưng mà tôi gọi mình là Đạo chích Bóng ma đâu. Vậy, cậu có làm được không?”
"Tôi làm được, nhưng giá cả thì sao nào?”
"...Hừmm?"
"Tôi làm cũng khá chát đó nha."
Tài Nghệ của Người Lùn Trẻ Tuổi kết hợp với Aether, thứ đã hoà làm một với tôi.
Sự chính xác của máy móc và khéo léo của con người đều nằm gọn trong bàn tay tôi, làm cho những tác phẩm của tôi vượt xa thời hiện đại.
“…5, 5%?”
Jain nói với một giọng run rẩy.
"Ở đây có khoảng 20 cái. Thế thì tôi sẽ lấy bốn cái."
"AA!"
Cô ấy la lên rồi vồ lấy cổ tay tôi
"...Nhưng cậu, cậu, cậu giàu mà."
"Tôi không thể nào mua chúng bằng tiền được. Vậy ba cái thì sao?"
Những đồ hàng hiệu chỉ có thể lấy được thông qua việc săn quái và làm nhiệm vụ.
Dù trong trường hợp này thì có vẻ như Jain đã ăn cắp được ở đâu đó.
"...Được thôi. Ba cái"
Jain miễn cưỡng gật đầu.
"Nhưng cậu phải làm cho tốt đó nha~"
"Không cần phải lo."
Sau khi tạm biệt Jain, tôi nhanh chóng về nhà để gặp em ấy, người tôi coi như bạn và cả gia đình.
Tuy nhiên, không có ai ở nhà cả.
'Mới chỉ là buổi tối thôi, nên chắc em ấy đang ở với mấy bạn hàng xóm.' Nghĩ như vậy, tôi hướng tới nhà của Yun Seung-Ah.
Tiriring—
Khi tôi nhấn chuông cửa, thì cái loa bật lên.
—Ai đó?
"Tôi đây."
—Ô, Hajin à?
—Ể, ai cơ? Hajin Hajin?!
Đúng như đự đoán, tiếng của Evandel vọng lại đằng sau cánh cửa.
Tôi mỉm cười và đợi Yun Seung-Ah mở cửa.
"Xin chảo."
“Hajin~!”
Evandel ran to me as soon as the door opened. Tatatata. She came to me in loud footsteps and hugged me right away. I picked her up as Evandel clung to me like a cicada.
Evandel chạy tới chỗ tôi ngay sau khi cánh cửa mở. Tatatata. Em ấy chạy với những tiếng bước chân lớn rồi sà vào lòng tôi. Tôi bế Evandel lên và em ấy dính vào tôi như con ve sầu vậy.
“Hajiiiiin~”
"Lâu quá không gặp rồi nhỉ."
Tôi cảm thấy ấm áp khi bước vào căn nhà với Evandel. Bố mẹ của Haeyeon không có nhà—vì lí do nào đó, họ đều bận bịu khi mà tôi đến—nhưng Yun Seung-Ah, Haeyeon, và một đứa bạn nữa của Evandel đang ở đây.
"Tới đúng lúc lắm. Bọn tôi đang chuẩn bị ăn cơm tối này."
Yun Seung-Ah nói. Tôi liếc sang căn bếp rồi cười mỉm. May mắn là nguyên liệu chỉ mới lấy ra thôi chứ chưa qua chế biến.
"Hajin~ Có phải chú ở trong Tháp không~?"
Evandel hỏi trong khi cọ má vào tay tôi.
"Đúng vậy. Vậy là cháu biết về Tháp rồi hả?"
"Cháu học nó ở trên TV với YouTube."
“Aha~”
Hai đứa bé và Hayang đi đến trong khi tôi bế Evandel trên tay. Đứa cao hơn chắc là Haeyeon còn đứa lùn là Jiyeon, tôi đoán thế.
"Cháu chào chú ạ"
"Xin chào~"
"Ừ, chú chào cháu."
Tôi xoa nhẹ đầu hai đứa rồi để Evandel xuống. Sau đó tôi đi tới phòng bếp. Có vẻ như thực đơn hôm nay là món bò bít tết.
"Cậu ngồi đợi một chút được không? Tôi đi nấu ăn—"
"Để đó tôi làm cho."
Với một nụ cười, tôi cầm lấy con dao Yun Seung đang định lấy và bảo cô ấy trở lại.
…2 tiếng sau.
Yun Seung-Ah khen tài nấu nướng của tôi là 'tuyệt hảo'. Mấy đứa bé cũng rất là thoả mãn, chúng nằm dài trên ghế sofa sau bữa ăn.
Nhưng Evandel thì khác. Trong khi những đứa bạn của cô bé đang liu thiu ngủ vì ăn no, thì em ấy lại xem TV với hai con mắt mở to. Tôi nhìn về phía TV thì thấy chương trình đang nói về một lễ hội ở Anh quốc sẽ diễn ra vào Giáng Sinh.
"Evandel nói là cô bé muốn đi tới nước Anh."
"Sao? Nước Anh ấy hả?"
"Đúng vây, tôi có dắt em ấy theo khi đi công tác ở Paris. Hình như cô bé thích đi du lịch nước ngoài từ lúc đó."
Evandel quỳ gối trước TV và mải miết xem nó với ánh mắt long lanh.
"Hừmm…"
'Anh Quốc à. Mình đoán là em ấy tự nhận ra nơi đó là nhà theo bản năng. Mặc dù mình không biết gọi là 'nhà' có đúng không nữa.
BÍP-
Tôi nhận được tin nhắn và kiểm tra smartwatch của mình. Người gửi là Jeronimo, cụ thể hơn là Jain.
[Hajin. Lần này nhiệm vụ của cậu với tư cách Fenrir là ở Anh Quốc. Cậu thích nước Anh nên chắc không có vấn đề gì chứ nhỉ?]
Tôi mỉm cười ngay khi đọc nó.
Canh thời gian chuẩn đó.
"Vậy thì chúng ta chỉ cần đi là được."
**
…Giữa Tháng 12.
Nòng súng của Fenrir đã nổ phát vang trời lần đầu tiên sau gần nửa năm. Hạt Merseyside của Anh hầu như đều bị rải bom bởi một con sói tàn bạo. Sức mạnh của mỗi viên đạn vượt qua cả đạn pháo, không những thế tầm ngắm của con sói còn chính xác hơn bao giờ hết. Vì thế nên hắn phá hủy quê nhà của mấy con thủy quái dễ như cắt đậu hũ vậy.
Không có thiệt hại gì về của cải cũng như là người dân như mọi khi. Những tinh anh ở trên chiến trường cũng tặc lưỡi trước kỹ năng xử lí kỹ lưỡng đến vậy của hắn. Những con quái vật bị tiêu diệt gọn gàng như thể chúng được thái từ một con dao mổ vậy.
Fenrir đã cho thế giới nhận thức rằng hắn đã quay trở lại từ Toà Tháp Nguyện Ước và trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Cảm ơn cậu đã nhận nhiệm vụ này."
Rachel liên lạc Fenrir với tư cách là công chúa Anh và đại diện của hội Pháp Viện Hoàng Gia Anh.
"Trước đó một nhiệm vụ chinh phạt được lên kế hoạch tại đây, nhưng nó đã bị hoãn lại để giảm thiểu thiệt hại cho thành phố kế bên."
Những con thủy quái có thể gây ra sóng thần, nhưng chúng chỉ làm thế khi bị hoá điên lên thôi vì những con sóng thần cũng có thể phá hủy chính nhà của bọn chúng.
Tuy nhiên, Fenrir còn không cho tụi nó có thời gian để tức giận.
Xả súng một cách máy móc bồi thêm sức phá hủy hoàn toàn.
Từ đầu tới cuối chỉ tốn cậu 15 phút để tiêu diệt toàn bộ quê nhà của chúng, phá luôn kỉ lục trước đó của chính bản thân. Cũng như Rachel, Kim Hajin cũng mạnh lên trong Toà tháp Nguyện ước.
—Cộng sự thì phải như thế chứ. Mà còn nữa, cậu phải cẩn thận đó. Anh Quốc không an toàn như trong Tháp đâu.
"...Cậu không cần phải lo. Tớ học được một kỹ năng tốt lắm."
Bên trong chiếc xe limousine đang hướng tới bang hội Pháp viện Hoàng Gia Anh, Rachel nhìn ra ngoài cửa sổ khi đang trong cuộc gọi và nhìn thấy ai đó.
Người ấy cũng đang gọi điện giống cô.Cậu ta đeo kính râm nhưng dáng người trông rất giống Kim Hajin.
Cô tình cờ bắt gặp được người mình đang gọi.
'Quả là trùng hợp'
Cô vui vẻ hạ cửa kính xe xuống thì lại trông thấy một thứ và đứng hình.
Kim Hajin đang nắm tay một đứa bé có màu tóc vàng óng giống cô được buộc gọn gàng theo kiểu đuôi ngựa…
“…?”
Chiếc xe lướt qua họ và một gương mặt quen thuộc phản chiếu trên mắt Rachel.
Rachel giật mình.
Đứa trẻ đang mỉm cười cạnh cậu ấy. Cô bé đang hạnh phúc đi tung tăng dưới đường tay nắm tay với Kim Hajin và tay còn lại thì cầm kem. Em ấy cũng đang đội một cái nón thỏ dễ thương nữa.
Chắc chắn không thể nhầm được, đó là cô bé Rachel đã thấy thông qua 'Tiên đoán trước tương lai' bốn năm về trước.
Chiếc xe băng qua khúc cua và hai người biến mất khỏi tầm mắt cô.
"C-Chờ đã. Dừng lại!"
Rachel vội vàng bảo người tài xế.
Kítt.
Chiếc xe dừng lại với một tiếng trượt.
—Hả? Dừng lại?
Giọng của Kim Hajin phát ra từ chiếc đồng hồ khi Rachel bước xuống xe. Cô mới vừa thấy 'ai đó' và chắc chắn rằng mình không hề nhầm lẫn. Cô nhanh chóng quay lại hướng mà chiếc xe vừa đi qua.
Rẽ qua khúc cua, tới nơi mà Kim Hajin đang…
“….”
"Dừng cái gì vậy? Rachel-ssi?"
—Dừng cái gì vậy? Rachel-ssi?
Rachel thấy Kim Hajin ở một con hẻm hẻo lánh.
Cậu ấy vẫn là Kim Hajin dù có đeo kính râm lên đi nữa.
Cô không cần phải kiểm tra xem người đàn ông trước mặt cô có phải là Kim Hajin không vì giọng của cậu ấy giống với giọng phát ra từ đồng hồ cô. Nhưng mà… Người đứng bên cạnh cậu không phải là cô bé đó…
“Arf arf!”
"Gâu Gâu!"
Mà là một bé cún. Một con Phốc sóc dễ thương.
Bé cún chạy tới chỗ Rachel, bộ lông vàng óng của nó rung rinh trong gió. Kim Hajin quay đầu lại để nhìn theo nó.
"Này, đi đâu thế… Hở? Rachel-ssi?
“…”
Mắt Kim Hajin mở to và Rachel chào lại cậu ấy.
"Tớ lướt qua cậu khi ở trong xe nên mới chạy tới."
Đó là những gì Rachel có thể nói.
"Vậy à… Rất vui khi gặp cậu ở đây. Quả là trùng hợp."
Nhưng phản ứng của Kim Hajin khá là cứng nhắc. Cậu ấy không có vẻ bất ngờ lắm, như thể cậu đã biết rằng cô sẽ tới đây vậy.
Rachel bày tỏ sự hoài nghi của cô bằng một câu hỏi.
"Xin lỗi nhưng Hajin-ssi, không phải cậu vừa ở đây với ai đó sao?"
"Với ai cơ?"
"Một đứa trẻ. Cô bé cao tầm này nè."
"Một đứa trẻ sao?"
Nhưng Kim Hajin chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu qua một bên.
“Um….”
'Có phải do mình tưởng tượng không? Hay là mình nhầm với ai khác?'
Chạm, chạm
Giữa sự bối rối của Rachel, bé cún con nhấn hai bàn chân trước vào chân Rachel.
“….”
"Đừng có nhìn không vậy, bế bé ấy đi."
"Hả? À… Được thôi,"
Rachel làm theo những gì cậu ấy bảo.
Gừ, gừ.
Bé cún dễ thương rúc vào tay cô ấy. Nụ cười của nó giống như cô bé kia vậy. Rachel xoa đầu nó rồi tiếp tục.
"Tớ tưởng cậu đã rời đi sau khi xong nhiệm vụ chứ…"
"Tớ ở lại để xem lễ hội."
Vào lúc đó, mọi người bắt đầu tụ tập lại gần con hẻm.
Với danh hiệu công chúa nước Anh, sự nổi tiếng của Rachel là không có đối thủ ở quê nhà cô ấy.
Nên cô không thể đi ra ngoài tùy tiện như thế này được.
"Tớ đoán là tớ phải đi rồi."
Nói vậy, Rachel cố đặt bé cún xuống.
Au, au.
Nhưng bé cún không muốn rời xa cô ấy, và Kim Hajin phải tự tay tách họ ra.
Sau khi ép bé ấy ra thì cậu nhẹ nhàng xoa đầu bé cún đang ủ rũ khóc thút thít.
Rachel bảo.
"Bé cún của cậu… rất là giống người đó."
“Vậy sao?”
Đúng lúc đó, có một chiếc xe đi tới con hẻm. Kim Hajin cười trừ.
"Cậu nên đi ngay đi. Không nhiều người đến nữa thì lại rắc rối thêm."
“…”
"Tớ sẽ gặp cậu sau."
Con hẻm bắt đầu ngày càng đông hơn, Rachel gật đầu.
Cô ấy nhìn vào bé cún trong tay Kim Hajin… và nhẹ nhàng mỉm cười rồi bước đi.
"Công chúa! Ôi, công chúa của tôi…"
Cô ấy miễn cưỡng cười trước đám đông đang hô hào rồi bước lên xe.
—Chào tạm biệt nào.
Kim Hajin cầm tay bé cún và vẫy vẫy nó để chào. Dễ thương thật. Nhưng Rachel vẫn thắc mắc. Không thể nào có chuyện cô tưởng tượng ra được, nhưng nó là cách giải thích duy nhất cho sự bối rối của cô.
"Vậy, tôi khởi động xe đây."
Chiếc xe chạy đi mượt mà, và Rachel đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
**
[Tòa Tháp Nguyện Ước]
Vào 3 giờ chiều nay, một vụ nổ lớn diễn ra ờ 'Cổng Đông Bắc số 5' của tầng 5
Cánh cổng này nằm dưới sự quản lí của Hội Liên Minh với tiền đề là nếu có người bình thường nào dám chiếm đóng nó thì sẽ có vô số những thương vong. Sự cai trị của Hội Liên Minh chưa hề bị thách thức cho tới bây giờ.
Ngày hôn nay, cánh cổng biến mất không một vết tích. Nó vỡ vụn thành hư không sau vụ nổ.
Hội Liên Minh nhanh chóng tới hiện trường để tìm ra danh tính của kẻ du côn đã can đảm làm cái việc như thế này vào ngày nghỉ.
"Um… Chúng tôi nghĩ hắn là… Hắc Liên."
—Cái gì cơ? Thật à?
Tuy vậy, đôi vai của họ nhẹ hơn vì biết rằng ngay từ đầu việc trả thù là điều không thể.
"Đúng vậy, không nghi ngờ gì nữa. Bây giờ tôi đang nhìn vào biểu tượng của hắn trên mặt đất này."
Bên cạnh cánh cổng vụn vỡ đó là biểu tượng của Hắc Liên.
—...Hầy. Vậy thì rút thôi.
Làm sao mà họ có thể cản một Ranker đánh chiếm cánh cổng khi mà một mình sức mạnh của hắn ta cũng bằng cả một Hội cơ chứ?
Các thành viên của Hội Liên Minh thở dài rồi quay về.
"Vâng, thưa ngài. Chúng tôi rút lui ngay."
—Ừ
Bọn họ yếu ớt quay trở về.
"Hừm. Vậy là xong."
Tuy nhiên, trái với dự đoán của họ, thủ phạm đằng sau vụ tấn công không phải là Hắc Liên. Đúng hơn thì đó là cấp trên của hắn, kẻ vô danh 'Sếp'. Cô ấy đã giả mạo làm cấp dưới vì lợi ích của cậu ấy.
Không ai có thể bắt chước được Fenrir bởi vì cậu ta dùng súng. Chả có người nào có thể phô ra một sức mạnh kinh khủng như vậy với mấy viên đạn cả.
Hiện tại, đang có rất nhiều phương tiện truyền thông đưa tin về nhiệm vụ của Fenrir trên Trái Đất. Vì thế nên kể cả khi họ phát hiện ra Kim Hajin là Extra7 thì cậu ấy sẽ là Fenrir chứ không phải Hắc Liên.
“….”
Sếp đợi đến khi người của Hội Liên Minh báo cáo về vụ nổ là do Hắc Liên gây ra rồi trở về Crevon trên tầng 8.
Việc bắt chước chiếc cung tên của cấp dưới khá là mệt mỏi, nhưng cô vẫn còn phải làm bài tập về nhà từ tên thuộc hạ vênh váo đó.
Sếp tiến vào thư phòng của Công Tước Ironblood.
Những tên lính canh gác thư phòng với sự hăng hái to lớn, đều ngoan ngoãn bước sang một bên như mấy chú cún con trước cái ID VIP của cô.
Trong những cuốn sách được xếp trong thư phòng, cô ấy chỉ lấy những cuốn sách kỹ năng.
Nó khó hơn là cô nghĩ.
Có quá nhiều cuốn sách ở đây.
Giữa chừng Sếp thậm chí còn tức giận đấm vào kệ sách.
Nhưng với sự quan sát tuyệt vời của mình, cuối cùng cô ấy đã lấy được 2 cuốn sách kỹ năng.
[Sách tiếp thu kỹ năng cơ bản — Lv.0 Tuần hoàn Ma thuật]
[Sách tiếp thu kỹ năng cơ bản — Lv.1 Tu sửa mạch ma thuật]
Chúng đều là những kĩ năng bị động liên quan đến ma thuật.
'Như vầy chắc là đủ rồi.' Sếp nghĩ rồi quay người về sau.
“…?”
Cô bất giác giật mình ngay sau đó.
Có một người đang đứng trước mặt cô.
"Xin chào."
Một người phụ nữ đã đứng đằng sau cô từ nãy đến giờ mà không có chút động tĩnh gì.
Trên đầu cô ta hiện lên những dòng chữ sau.
[Lv.??? Công Tước Ironblood]