Chương 197: Một ngày nghỉ ngơi không bình yên cho lắm (2)
[Tầng 8-3 Đại Lục Crevon, Dinh Thự của Nữ Công Tước Ironblood]
“Theo tôi.”
Vị Nữ Công Tước Ironblood dẫn tôi đến phòng làm việc của cô ấy mà không nói gì thêm, bơ hẳn đi sự bối rối cực độ của tôi. Còn tôi đi theo cô một cách thờ thẫn đồng thời cố gắng sắp xếp lại tâm trí đang rối bời này, nhưng thất bại. Vì thế tôi xài đến biện pháp cuối cùng, lấy smartwatch ra...và nó không hiện tin nhắn gì mới cả. Kể cả thời gian dạo gần đây nó cũng không thông báo điều gì mới cho tôi hết, có lẽ là do bản thân đã thay đổi thực tại quá mức.
“Hehe, mặt cậu nhìn khá là hài đấy. Bất ngờ đến thế sao?”
Tôi đang ở trong văn phòng cô ấy bây giờ. Và trước mắt tôi là vị Nữ Công Tước Ironblood đang mỉm cười.
“Đ–Đừng có giỡn nữa. Làm sao cô lại ở đây?”
“Tôi nên giải thích điều đó trước sao?”
“Vâng làm ơn đấy.”
Cô ấy cuối cùng cũng nói ra lí do tại sao và bằng cách nào mình đến được đây. Và lời nói cứ thế tiếp tục, còn biểu cảm của tôi thì ngày càng ngu đần đi, cằm của tôi sắp há hốc tới mức chạm đất luôn rồi. Tôi sớm nhận ra một điều rằng, dù các sự việc ấy không hề nằm trong tình tiết của cuốn tiểu thuyết tôi đã viết ngay từ đầu, không có nghĩa là nó không thể xảy ra. Tuy vậy, một câu hỏi vẫn bật ra từ miệng tôi dù bản thân đang trong tình trạng không thể nói chuyện một cách hẳn hoi.
“...Cái gì? Một thiệp mời?”
Câu hỏi chất chứa cả sự kinh ngạc lẫn bối rối. Vị Nữ Công Tước Ironblood thản nhiên gật đầu trước sự hoang mang của tôi.
“Ừ, cậu vào bằng vé vào cổng đúng chứ?”
“...”
Tôi nhìn vào cô gái đang có một biểu cảm bình tĩnh đến tuyệt đối kia. Nữ Công Tước Ironblood của Crevon lại chính là bạn cùng lớp hồi xưa của Kim Hajin. ‘Tomer’ là kẻ ác sau này sẽ theo hướng thiện, nhân vật do chính tôi tạo ra lại một lần nữa xuất hiện trong cốt chuyện chính sau một loạt các sự kiện hỗn loạn. Không lẽ tên đồng tác giả kia đã quyết định trao một vai trò quan trọng cho nhân vật phụ này ư?
“...Thiệp mời có nghĩa là sao?”
“Thiệp mời là thiệp mời, như mặt chữ. Nó đã mời tôi vô Tháp.”
Đây là việc đã xảy ra với Tomer dựa trên những gì cô ấy kể. Tầm 4 năm trước, sau khi bỏ học và rời khỏi Cube một thời gian ngắn sau đó, cô ấy tham gia vào một nhóm lính đánh thuê. Cô dự định sẽ chuyển ra ngoài và trở thành một Anh Hùng sau khi tiếp thu được kinh nghiệm thực tế.
Và định mệnh trớ trêu thay, đoàn lính đánh thuê đã tìm thấy một Hầm Ngục dưới lòng đất vào mùa đông nọ. Mặc dù việc chinh phục một Hầm Ngục chưa được đăng kí là không hợp pháp, nhưng đoàn lính đánh thuê vẫn quyết định tiến vào để tránh bị đánh thuế. Người lính giỏi nhất của họ, Tomer cũng tham dự.
Với sự trợ giúp của Tomer, đoàn lính đánh thuê đã chinh phục thành công Hầm Ngục. Nhưng Tomer vẫn đen đủi, cái kết bất hạnh đã ập đến với cô. Đoàn lính đánh thuê đã thuyết phục cô hãy đi nghỉ ngơi một lát, rồi chạy ra ngoài và niêm phong lối vào, bỏ lại cô trong Hầm Ngục. Tomer thức dậy sau khi đánh một giấc thì nhận ra mình đã bị phản bội. Và trong khi bản thân tuyệt vọng tìm lối ra thì đã gặp được ‘thiệp mời’.
“...Nó trông như thế nào? Chắc hẳn phải có gì đó được viết lên nó đúng chứ?”
Tomer lắc đầu.
“Chỉ là một thiệp mời thôi. ‘Bạn được mời đến một vùng đất kì diệu’...kiểu như vậy ấy. Tôi cho rằng dù là nơi quái nào cũng tốt hơn là cái chỗ Hầm Ngục ẩm mốc này, vì thế tôi xé tấm vé ngay lập tức.”
“Có còn ai khác nhận được thiệp mời không?”
“Có lẽ là hàng tá đấy?”
“Hàng tá?”
Tôi trở nên hoảng hốt. Điều đó có nghĩa là đang có hàng tá người nằm ngoài thiết đặt của cốt chuyện.
“Ừ, nhưng không có ai quan trọng bằng tôi đâu, ít nhất là ở tầng 8 này.”
“...”
Thật tốt khi nghe vậy, tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
“...Nếu cô đã vào đây bằng thiệp mời, vậy có nghĩa là cô bắt đầu từ tầng 8?”
“Đúng thế.”
Tomer cười một cách xảo trá. Còn tôi thì quan sát cô ấy, vẻ ngoài của cô đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối gặp mặt. Sau khi vượt qua vết thương lòng thì rõ ràng cô ấy sống một cuộc sống rất tốt. Trước đây cô ấy có một cái nhìn sắc lẹm và tham lam, nhưng giờ cặp mắt cô ấy trở nên tròn hơn và cả khuôn mặt nữa. Trông dịu dàng hơn nhiều.
“Và nữa, cái ‘Nữ Công Tước Ironblood’ là thế nào?”
“Biệt danh của tôi đấy, chắc vậy. Tôi luyện một cách cật lực kể từ khi bước chân đến đây. Không như các cậu, tôi có thứ gọi là ‘hệ thống cấp độ (level)’ và trở nên mạnh hơn nhiều khi lên cấp. Nên tôi đi luyện một một chút và đó, tôi mạnh thêm.”
Tomer tiếp tục một cách vui tươi.
“Và ở đây luôn có các trận đấu vì quái vật đổ về hằng tháng đấy. Trong khi đánh lui chúng thì tôi đã lập nên tên tuổi của mình trong mấy chốc. Tôi đã ở cấp 35 rồi.”
“...35?”
“Ya, và tôi cũng siêu giàu nữa. Thậm chí còn có chức danh nữa, tôi trở thành một quý tộc như thế đó. Thấy sao nào? Ngầu không?”
Tôi không còn lựa chọn nào khác buộc phải thừa nhận cô ta rất mạnh, bởi ‘Minotaur’ –một trong những cơn thảm họa đang trực chờ trên tầng 9 kia có cấp độ là 40.
“Vì vậy nên cậu cứ thoải mái ở đây đi. Tôi sẽ cho cậu thấy tôi là chỗ dựa vững chắc đến mức nào. Và nữa, tôi sẽ trả lại những gì đã nợ cậu trước đó gấp 10, 100, 1000 lần.”
Tomer vỗ ngực tự hào. Đúng vậy nhỉ, cô ấy nợ tôi tiền. Khoảng chừng vài chục triệu thì phải, do gần đây kiếm được khá nhiều nên tôi quên mất chuyện này.
“Và nhờ cô nên tôi nhảy cóc được lên tầng 8-2 ư?”
“Đúng vậy, À mà nếu cậu muốn đi xuống đó để tập luyện thì cũng được thôi.”
Sau khi đến điểm cuối của Vùng Đất Thử Thách, Người Chơi có thể đi lên tầng 8-2 tên là ‘Pháo Đài Tạm Thời của Crevon’. Là một pháo đài với kích cỡ của một thành phố, người chơi phải thực hiện các bài kiểm tra đặc biệt lẫn nhiệm vụ để đạt đủ điểm thể hiện, như thế với có thể lên được tầng 8-3.
“Không, không cần đâu.”
Tôi từ chối. Chiến đấu là một phương pháp khá tốt để luyện tập, nhưng đó là với những người có tiềm năng. Còn tài năng thiên bẩm của tôi có hạn, nên không thể mạnh hơn theo cách thông thường được.
“Sao thế, do cậu đã đứng đầu rồi ư?”
“...?”
Tomer cười như thể cô ấy đã biết mọi thứ.
“Tôi ở vị trí khá là gần với quản trị viên đấy, như là cánh tay phải của họ vậy. Nên bản thân cũng biết đôi điều.”
“...Thật sao?”
“Đúng thế, và có ai ngờ rằng cậu đã lột sạch tiền của Medea chứ?”
Tôi im lặng tiến tới cửa sổ đằng sau ghế của Tomer và nhìn vào khoảng không đằng xa.
Một khung cảnh rộng lớn của Crevon hiện ra trước mắt. Các cửa hàng nối tiếp nhau bên lề đường đi, chúng có kích cỡ không to cũng không nhỏ. Và vẻ ngoài cũng chẳng giống với tòa nhà ở hiện đại hay ở trung cổ. Đây là một thế giới không thuộc bất kỳ phạm trù nào từng biết tới, được gây dựng nên bởi hàng ngàn con người ở đây.
“Chúng ta đang ở phía Tây đúng không?”
“Đúng, nhưng chính xác hơn là Tây Bắc.”
Trong cốt truyện gốc, Crevon được phân thành ba huyện với con sông tọa lạc ở trung tâm. Đầu tiên kể đến là huyện phía Nam và Bắc. Cả hai đều là khu dân cư có kích cỡ bằng Gyeonggido*. Nhưng quan trọng nhất vẫn là huyện phía Đông, một vùng đất hẹp nằm giữa vùng đất phía Nam và Bắc. Nó còn có một tên gọi khác là ‘Tận Cùng của Thế Giới’ và các NPC đều bị cấm đến khu vực này. Và tận cùng của ‘Tận Cùng của Thế Giới’ đó là ‘Cây Cầu Tận Cùng Thế Giới’–được coi là biên giới cuối cùng của Crevon.
(*Gyeonggi là một trong những tỉnh thành bao quanh Thủ đô Seoul)
“...Đây, cầm lấy thứ này trước đi.”
Khi tôi đang ngắm nhìn Crevon, Tomer đưa tôi một thứ.
===
[Thẻ nhận dạng VIP]
○Giờ bạn đã là khách tại [Dinh Thự của Nữ Công Tước Lv.15]
===
Bề ngoài thì dinh thự của Tomer có cấp độ còn cao hơn cả tòa Cung Điện của Medea. Nhưng thực ra, nếu xét về giá trị kiến trúc thì toà Cung Điện của Medea tỉ mỉ tới mức nó vẫn ở cấp độ tận 30 dù cho có bị xuống cấp. Lí do vì sao cấp độ của nó thấp đến vậy là do vị trí địa lí của nó, hay nói cách khác là do Prestige.
Tomer nói tiếp.
“Hãy ở đây trong khoảng thời gian tới nhé. Cậu còn có đồng đội khác nữa mà đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tôi sẽ chăm sóc họ nữa.”
“Oh~”
Tôi mỉm cười một cách hạnh phúc. Thực sự thì hầu hết Người Chơi đều phải gắng gượng cực kỳ nhiều khi ở Crevon, lí do là tại đây xảy ra tình trạng lạm phát. Tại nơi đây có nền văn minh tương đương với thế kỷ 21 và thậm chí còn có vài khía cạnh vượt trội hơn nữa, nên hiển nhiên giá trị của TP cực kỳ thấp. Nghĩ về việc mua một thứ rẻ nhất tại Trung Tâm Nâng Cấp lại có giá tận 15.000 TP, thì dựa vào Tomer là cực kỳ đúng đắn.
“Tin tôi đi, tại đây có nhiều thứ thú vị lắm. Tôi sẽ cho cậu thấy sau.”
Nhưng cùng với sự lạm phát thì Crevon có rất nhiều sự kiện khác nhau để Người Chơi có thể kiếm TP. Chẳng hạn như Đấu Trường, Giải Đấu Trò chơi Thực Tế Ảo, Săn Quái Vật, và Cuộc Thi Kiêu Vũ. Tuy nhiên tại đây không hề có một nhiệm vụ thông thường nào cả, nên Người Chơi chỉ có thể tự mình đi săn quái vật, tự phân giải quái vật và tự thương lượng giá bán của nó. Không hề có một đại lý nào giúp họ trong việc đó như hồi còn ở Trái Đất được.
“Thời tiết hiện giờ thế nào vậy, có lạnh không.”
Tôi cất câu hỏi khi đang nhìn vào con đường phủ đầy bởi tuyết. Có vẻ như gần đây có tuyết rơi.
“Ừ, hiện đang khoảng tầm 23 độ. Tại đây có bốn mùa như ở Hàn Quốc nhưng cực đoan hơn một xíu.”
“...Hửm? Và có bao nhiêu tòa nhà ở đây thế?”
Lần này hệ thống trả lời thay.
[Crevon, do dân số dày đặc và khu dân cư hạn chế nên không thể cung cấp Hệ Thống Trú Ẩn.]
“Do dân số quá đông nên chúng tôi quyết định không bán bất kỳ tòa nhà nào nữa. Các cậu không mua được đâu.”
“...?”
Một lần nữa, cái này không hề có trong truyện gốc.
“Thật à?”
“Ừ. Một ngày nọ, khi việc người ngoài sẽ tiến vào được tiết lộ thì các cấp dưới của quản trị viên đã đề xuất một luật.”
Việc tiết lộ ấy cũng xảy ra ở trong truyện gốc, nhưng cái luật thì không. Tôi thở dài, cũng may là chi tiết quan trọng nhất –quản trị viên của tầng này là ‘Agamemnon’ và ‘Moses’ vẫn chưa bị thay đổi. Thật là nhẹ nhõm.
“Nhân tiện, sao cô lại biết tôi ở đây?”
“Vì cậu là Người Chơi đầu tiên tiến đến tầng 8. Cũng khá lâu kể từ lần cuối tôi thấy ai đó từ Trái Đất nên đã đi ngó thử, và thấy cậu ở đó. Tôi đã không nhận ra cậu khi lần đầu thấy đấy vì mặt của cậu cực kỳ khác với hồi xưa. Không lẽ cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ hay gì à?”
“...Không. Tự nhiên đẹp trai lên đấy.”
Tomer nhíu mày lại ngay tắp lự.
“Đùa đấy, tôi không có đi phẫu thuật thẩm mỹ. Chắc là do tôi mất đi vẻ mũm mĩm khi lớn lên thì phải.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu...Dù sao thì cậu có biết đường lên không?”
“Có.”
Tôi gật đầu lập tức.
“Oh thật ư? Sao cậu biết thế?”
“Tôi có cách mà.”
Tôi hướng ánh mắt về lại Tomer khi chúng tôi đề cập đến chuyện này.
“Tôi muốn nhờ cô một việc. Vậy có được không?”
Trước khi tôi có thể nói việc đó là gì, Tommer mỉm cười.
“Không nhất thiết phải là một việc đâu. Nhờ cậu mà bố tôi...Khụ khụ, sao cũng được. Tôi sẽ thực hiện mọi điều mà bạn của bố tôi nhờ.”
Tôi cảm thấy khá tội lỗi trước ngôn lời cảm động của cô, bởi việc tôi thân với bố cô ấy chỉ là bịa đặt. Tôi liền gật đầu với nụ cười gượng.
“Cảm ơn, chuyện là...”
Tôi nói ra kế hoạch cho Tomer. Cô trầm tư một lúc rồi gật đầu.
“Chuyện đó không đáng gì đâu mà.”
Tuyệt vời, bây giờ việc chặn đầu cây cầu sẽ dễ dàng hơn cực kỳ nhiều.
“Cảm ơn.”
“Không có chi hết.”
Chúng tôi bắt tay nhau để mừng dịp cả hai được hội ngộ. Rồi đột nhiên, một giọng đanh thép vọng lên từ quả cầu thủy tinh bên trong căn phòng.
—Thưa Ngài, một người chơi đang gây huyên náo tại tầng 8-1.
**
Tầng 8-1, Vùng Đất Thử Thách.
Một người phụ nữ đã triệt hạ toàn bộ các đòn tấn công bay tới bằng làn sóng ma lực kinh khủng và đến được điểm cuối cùng của vùng đất. Tất cả chỉ tốn của cô ấy 15 phút.
Và tại nơi đó xuất hiện một thành lũy, một đội quân cùng một vị tướng. Họ bước dạt sang một bên với vẻ mặt phức tạp và nói “Ngươi đã nhận được sự công nhận của chúng ta.” và chỉ cô ấy đến chỗ cầu thang lên tầng 8-2 dài đâm thẳng lên tận trời xanh kia. Nhưng cô không đi lên chỗ cầu thang, thay vào đó cô bước đến chỗ vị tướng.
“...Trả lời ta.”
Luồng ma lực cô ấy xuất ra kinh khủng tới mức để lại vết dày xéo trên mặt đất.
“Kẻ ngoại đạo không có quyền hỏi bất cứ câu nào.”
Dù thế vị tướng của Crevon vẫn không hề bị đe dọa. Thực chất ông đã luôn sẵn sàng để chiến đấu, thậm chí còn máu chiến hơn cả cô ấy. Sssss...Ma lực tỏa ra từ bàn tay yểm lên thanh kiếm của ông ta, đó là luồng bao bọc từ phép ‘Kiếm Gia Cố’ thậm chí còn mạnh hơn cả ‘Kiếm Khí’ –thứ mà bao kiếm sĩ hằng mơ ước có được.
“Ta sẽ nói lại.”
Người phụ nữ lên tiếng, âm giọng nặng nề của cô vang vọng khắp nơi đây.
“Vậy ta cũng sẽ nói lại một lần nữa. Kẻ ngoại đạo thì không có quyền thắc mắc.”
Vị Tướng đáp lại. Ông vẫn như thế, một lập trường chắc nịch và vững chãi như núi. Không thể bị dao động.
“Có người đàn ông nào đã đến đây, hay đã chết trước khi đến được? Trả lời.”
Cô chỉ cần biết thế. Tất nhiên cô biết cái chết ở trong Tháp không đồng nghĩa với việc sẽ ra đi mãi mãi. Nhưng cô tin rằng mình có nghĩa vụ phải trả thù lại món nợ của kẻ đã giết cấp dưới của mình.
“Cấm được đặt câu hỏi. Đi đến cầu thang hoặc bước ra chỗ vùng đất thêm lần nữa. Ngươi chỉ được chọn một trong hai.”
Lời qua lại không hề kéo dài, hiển nhiên là vậy với hai kẻ cứng nhắc như này. Và nếu câu hỏi không hề được trả lời, thì chỉ có thể tìm đáp án thông qua bạo lực. Người phụ nữ xuất ra làn ma lực đen tuyền, đôi mắt đỏ rực lên thể hiện sự không thể bị khuất phục. Và ngay khi cả hai chuẩn bị xông vào... thì có một giọng dịu dàng truyền đến.
“Sếp.”
Cô nhận ra chủ nhân của giọng đó ngay lập tức. Người phụ nữ được gọi là Sếp đó dừng lại và quay về phía giọng đó truyền đến.
“Dừng lại đi Ngài Kipha.”
Và vị Tướng cũng dừng lại ngay khi nghe một giọng khác vang đến, rồi nhìn vào người đã cất lên đó. Bầu không khí căng thẳng giữa hai bên từ đó dịu xuống dần như làn tuyết rơi.
**
Tôi đến tầng 8-3 tại Đại Lục Crevon cùng với Sếp. Chúng tôi vừa trò chuyện vừa bước đi dọc theo con đường lạ lẫm của Crevon.
“Hoo… oho… ooh…”
Sếp đi cạnh tôi đây thì như trẻ con vậy. Cô ấy có vẻ tò mò về tất cả mọi thứ ở đây. Bởi ở đây hay có chiếc phi thuyền chở hàng hóa qua lại thường xuyên, các ma thuật trang trí được bày biện ở hai bên lề con đường. Và điều lạ kì là, ở đây vẫn còn xài ngựa như là một phương tiện di chuyển.
“Sếp này, sao cô lại cố đánh nhau với Kipha vậy?”
“...Mm? À. Ta đáng lí ra sẽ thắng đấy”
“Geez.”
Thật sự tôi rất cảm động về việc cô ấy đã đi đến tận đây để cứu tôi, nhưng sự tự tin của cô ấy thì không. Đối thủ của cô ấy là Kipha, một Hoa Lang* lừng lẫy trong lịch sử. Mặc dù ông ta còn kém hơn so với Cheok Jungyeong, nhưng dù thế Sếp vẫn không thể đảm bảo được sự chiến thắng của mình trước ông ta nếu vẫn chưa hồi phục được đến 70% khả năng của mình.
(*Hoa Lang, Hwarang, bên eng là Flowering Knight: còn gọi là Lang Gia, Phong lưu đồ, Quốc tiên đồ, Phong Nguyệt đồ, là những đội quân thanh thiếu niên ưu tú tại Tân La, một vương quốc Triều Tiên tồn tại cho đến thế kỷ thứ 10)
“...Cậu đang nghi ngờ ta à?”
Sếp nheo mắt lại nhìn vào tôi.s
“Tất nhiên cô sẽ thắng nếu là một trận 1 đối 1, nhưng cô vẫn chưa học được kỹ năng gì cả.”
Sếp có lẽ là Người Chơi duy nhất đến bây giờ vẫn chưa hề có kỹ năng.
“Hãy học mấy cái tôi đã đề cử đi, đừng quá kén chọn...Thực ra, cứ học mấy kỹ năng mà bản thân cô muốn ấy.”
“...Đó không phải là cách cậu nói chuyện với sế—”
Tôi thản nhiên chặn lời cô ấy.
“Nhân tiện, làm sao cô tới được đây vậy?”
“Cậu...Haa.”
Sếp có vẻ như muốn nói gì đó nhưng cô lại thở dài. Tôi không rõ lí do vì sao, nhưng dạo gần đây cô có vẻ nhượng bộ tôi.
“...Spartan giúp ta đấy.”
“Ah~ Cô lo lắng cho tôi sao?”
Tôi nhìn vào Spartan đang đứng trên vai Sếp và mỉm cười.
“K-Không phải thế.”
Sếp vẫy tay bối rối rồi đột nhiên nhìn trên bầu trời.
“N-Nhìn vào bầu trời đi. Ta chưa từng nhìn thấy phi thuyền nào như thế trong đời cả.”
“Ah, vậy sao?”
Chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn những chiếc phi thuyền ma thuật với màn hình gắn bên hông đang phát video kia. Rồi đột nhiên, BOOONG—một cảnh báo hệ thống hiện lên.
[「Hắc Phục Lv.4 (J – Lục Thức)」 Đã bán đấu giá thành công.]
Là tin nhắn về bộ giáp tôi từng mặc kia. Tôi chuẩn bị kiểm tra người đã mua nó thì lời nói của Sếp vang lên.
“Tầng này có vẻ tốt hơn rất nhiều so với tầng 3 đấy.”
“Đối với bề ngoài, thì đúng vậy.”
Ánh sáng càng chói lọi, thì cái bóng tạo ra càng đen thẳm hơn. Tôi cũng đã nói tới lúc trước, hầu hết Người Chơi sẽ khổ sở ở đây còn hơn cả Prestige.
Thực tế thì Prestige không còn là một nơi tồi tệ ở thời điểm hiện tại. Là một nơi đầy tiềm năng vẫn còn trong tình trạng đang phát triển. Và nhờ vào sự đóng góp của tôi vào công cuộc cải cách Prestige, nhiều người bình thường như nghệ nhân hay nhà sản xuất, những người không thể đạt được điểm thể hiện do không thể săn quái vật trước đây, giờ họ đã có thể sống bình ổn tại đó bây giờ.
Trong cốt truyện gốc, họ có lẽ sẽ trở nên tuyệt vọng và buộc phải để dành ra 1000TP để rời khỏi Tháp Nguyện Ước. Nhưng bây giờ họ đã có hi vọng để bước tiếp. Mặc dù chậm chạp, nhưng họ đang bắt đầu có được các cuốn sách kỹ năng, cùng với tin tức về việc người ta có thể mang các kỹ năng quay trở về Trái Đất lan rộng, họ sẽ trở nên đầy động lực để tiếp tục phát triển nên Prestige bằng chính bản thân của mình kể từ giờ.
“Nhưng cậu như thế có ổn không?”
Đột nhiên Sếp hỏi một cách lo lắng.
“Cô đang nói gì thế?”
“Nếu cậu tiếp tục leo với tốc độ này...Mọi người sẽ biết được cậu là màu Đen.”
Tôi cười quỷ quyệt trước lời của cô ấy. Extra7, Hắc Liên. Extra7 là người đầu tiên đạt được hạng nhất trong ải tân thủ ở độ khó cao nhất, và Hắc Liên đang leo tháp với tốc độ chóng mặt. Một nghi vấn hợp tình hợp lý. Tôi cũng vì thế mà đã đổi ID (nhân dạng) của mình thành một người khác trên bảng xếp hạng tại Trung Tâm Trò Chơi, nhưng vẫn có người đặt ra nghi ngờ.
“Đừng lo về nó. Hơn thế nữa...”
“Mm...?”
Tôi đặt chiếc nón đã làm ra trước đó lên đầu Sếp.
===
[Chiếc Nón làm bởi Kim Hajin Lv.4]
○Giữ nhiệt Lv.4
○Đẹp mắt Lv.4
===
Trông nó giống một chiếc mũ len, kèm theo một cục bông tròn trên đỉnh giống với nón của ông già Noel.
“Đây là quà Giáng Sinh.”
“...”
Sếp đột nhiên dừng lại. Cô chớp mắt vài lần rồi nghiêng đầu nhìn vào bản thân qua chiếc gương của cửa hàng bên cạnh. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt đó, nhưng chỉ là trong thoáng chốc. Cô lập tức nghiến răng mình trong giây phút tiếp theo, nhìn như cô đang trong sự hỗn loạn của tâm trí vậy. Tôi đang trở nên lo lắng liệu có gì đó không ổn thì cô quay lại nhìn tôi, và cố gắng nở ra một nụ cười.
“...Cảm ơn.”
Giọng cô nghe như đang có gì đó mắc kẹt trong cổ họng.
“Sếp này, cô đã làm gì sa— Hmm?”
BÍIIIP—Tôi nhận được một tin nhắn.
“Chờ chút đã.”
CaptainBritain: 「Tôi sẽ về nhà bây giờ Hajin-ssi.」
Là từ Rachel, tôi đáp lại nhanh chóng.
「Tôi cũng vậy, hẹn gặp ở Trái Đất.」
Sau đó tôi hỏi Sếp.
“...Chúng ta có nên quay trở về Trái Đất bây giờ không? Có vẻ như hôm nay đã bắt đầu là ngày nghỉ ngơi rồi đấy.”
Cần mất ít nhất một tuần để Tomer tạo ra ‘hệ thống’ tôi đã yêu cầu cho bản thân và cả các Người Chơi khác vượt đến tầng 8-3. Có lẽ nó sẽ giúp tôi có được một chút thời gian để nghỉ ngơi.
“Được.”
“Tuyệt, vậy thì...Mà khoan, cô đợi xíu đã.”
Tôi sực nhớ ra nhanh chóng. Nên tôi cản Sếp mua vé quay trở về lại.
“...Cái gì?”
Tôi đưa [Chứng Chỉ VIP] tới Sếp đang nhíu mày kia.
“Cầm lấy cái này và đến chỗ To— ý tôi là Nữ Công Tước và chọn kỹ năng mà cô muốn. Cô ta chắc có nhiều sách kỹ năng lắm ấy. Ít nhất phải chọn một cái trước khi tôi trở lại đấy nhé, đây là bài tập đấy.”
“Cái gì? Ai lại đi giao bài tập cho sếp của mìn—”
“Do cô quá cứng nhắc quá đấy. Đến đây nào Spartan.”
Tôi gọi Spartan ngồi trên vai Sếp từ đầu đến giờ. Nó miễn cưỡng rời khỏi chỗ và bay theo tôi.
“Tôi sẽ quay trở lại sau, sẽ kiểm tra bài tập đấy nhé nên đừng lười đấy~”
“….”
Sếp chết lặng và nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng.
“Đi đến Trái Đất nào Spartan.”
—Pururu.
Spartan dùng Quyền Năng của mình, Đường Đi Ánh Sáng. Khiến một vòng ánh sáng từ trên trời hạ thế xuống và bao bọc lấy tôi và Spartan. Và khiến cơ thể tôi chìm dần trong cảm giác thân thuộc của Trái Đất.