Chương 517: Đổ bộ (2)
Sinh vật xuất hiện phía xa mang hình dáng một con lươn khổng lồ đang không ngừng nuốt chửng những hòn đảo xung quanh. Kích thước của con vật này lớn đến mức mỗi khi nó mở miệng, một mảnh không gian rộng lớn của cả một hòn đảo đang lơ lửng trên không trung đột nhiên biến mất như thể miếng bánh bị cắn xé từ từ.
Không mất bao lâu, cả một hòn đảo rộng lớn đã hoàn toàn tiêu tán trong tầm mắt kinh ngạc của đám người Rudger. Như thể vẫn chưa thỏa mãn, sinh vật khổng lồ kia lại tiếp tục đi tìm con mồi tiếp theo. Nơi con quái vật hướng tới chính là hòn đảo của đám người Rudger.
"Nó đang đi về phía chúng ta."
"Mau chạy đi!"
Các học sinh đều rơi vào hoảng loạn. Ngay cả người bình tĩnh như Rudger cũng hiếm thấy rơi vào tình cảnh không biết nên làm gì như hiện tại. Chẳng lẽ bọn hắn phải chiến đấu với con quái vật kia sao?
"Mọi người mau chóng lùi lại. Cẩn thận đừng tách khỏi đội hình."
"Mau di chuyển!"
Rudger và Selina dẫn mọi người chạy đến rìa hòn đảo. Rudger quay sang hỏi người dẫn đường của bọn họ.
"Con lươn khổng lồ đó là gì vậy?"
"Đó là Kẻ Thôn Phệ, sinh vật chuyên đi ăn những hòn đảo bên trong tầng thế giới này."
"Đúng là ta vẫn chưa thể quen được với cách đặt tên của mấy người."
"Vậy thì giáo sư nên đi hỏi những tiền bối đã đặt tên cho chúng, không phải tôi."
"Chủng loại quái vật này có phổ biến ở đây không?"
"Không hề. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó ở tầng giữa. Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra khiến thứ như vậy đột nhiên xuất hiện."
Julia nhíu mày suy nghĩ. Đột nhiên, cô ấy lên tiếng.
"Giáo sư có biết giọng nói vừa rồi là của ai không?"
"Kẻ đó là thủ phạm đứng sau vụ việc lần này."
"Chẳng lẽ kẻ đó là người đã thao túng sinh vật kia?"
Không ai có thể trả lời được câu hỏi này.
Khi đám người di chuyển đến cuối hòn đảo thì rìa bên kia đã bắt đầu bị con quái vật cắn nuốt. Những âm thanh đất đá nứt vỡ cùng tiếng cắn xé lạo xạo khiến da đầu mọi người tê dại. Toàn bộ hòn đảo rung chuyển như thể đang xảy ra động đất. Cây cối và đất đá đồng loạt bị hút vào cái miệng to lớn, sâu hun hút của Kẻ Thôn Phệ. Con quái vật không dừng lại mà liên tục di chuyển tiếp cận đám người phía xa.
"Tất cả mau nhảy xuống!"
"N-nhưng... ... ."
"Đừng nghĩ ngợi nữa. Mau nhảy!"
Trước tiếng hét của Rudger, các học sinh nhắm mắt lại và lấy hết can đảm nhảy khỏi hòn đảo. Rudger là người nhảy xuống cuối cùng sau khi xác nhận rằng tất cả đã rời đi. Ngay sau khi Rudger nhảy xuống, cái miệng khổng lồ của con lươn liền quét qua khu vực một lúc trước còn là chỗ đứng của bọn họ.
Argh!
Các học sinh la hét vì sợ hãi. Bọn họ thậm chí đã hoảng loạn đến mức không thể nghĩ ra được bất cứ một phép thuật nào đã được dạy ở trường.
Julia ngay lập tức lấy đũa phép của mình ra và niệm chú. Một kỹ thuật niệm chú đơn giản hơn so với bình thường. Nếu là ở thế giới thực, thần chú chắc chắn sẽ không thể hoàn thiện. Tuy nhiên, thế giới hiện tại không giống như trước. Ở nơi đây, phép thuật không chỉ đơn giản phụ thuộc vào những lý thuyết thông thường mà phụ thuộc lớn nhất vào tâm trí của con người.
Một đôi cánh trắng mờ nhạt dần dần ngưng thực trong không trung. Chẳng bao lâu sau, một con chim én khổng lồ xuất hiện, nó dang rộng đôi cánh liệng xuống đỡ lấy tất cả mọi người.
"Cái gì thế này? Đây cũng là phép thuật sao?"
Các học sinh sửng sốt khi lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một thứ phép thuật kỳ lạ như vậy. Julia không có thời gian giải thích. Bởi vì phía sau bọn họ, con quái vật kia vẫn đang không ngừng đuổi theo. Thân hình của con lươn vặn vẹo qua lại giữa không trung, cái miệng to lớn không ngừng há to nuốt chửng những hòn đảo trên đường di chuyển.
"Mọi người đứng vững!"
Julia ngay lập tức ra lệnh cho con chim én dưới chân mình. Đôi cánh của con én mở rộng, nhanh chóng đập xuống lấy đà bay vút đi. Nhưng mặc cho chim én có chạy trốn nhanh đến cỡ nào, thứ phía sau nó vẫn không biến mất, ngược lại ngày càng gần hơn.
Quaaaang!
Một hòn đảo vững chắc bị đánh vỡ thành từng mảnh và phân tán trong không khí. Con quái vật đã dần mất kiên nhẫn, nó không thèm cắn nuốt đồ ăn của mình nữa mà ra sức quẫy đuôi phá bỏ mọi chướng ngại vật trước mặt, tăng tốc bám theo con mồi mới phía xa.
Khoảng cách ngày càng thu hẹp. Chim én bay rất nhanh nhưng không đủ để thoát khỏi tầm truy đuổi của con lươn khổng lồ.
Julia nghiến răng. Đây đã là tốc độ cực hạn mà cô ấy có thể thi triển, phải chở theo một số lượng lớn người như hiện tại, tải trọng này khiến tốc độ của con chim én bị ảnh hưởng đáng kể.
Hiện tại, Julia đã có thể hiểu tại sao mọi người trong học viện lại luôn nhắc nhở cô ấy nên tránh xa Kẻ Thôn Phệ nếu nhìn thấy dấu vết của nó. Sinh vật này quả thực quá mức nguy hiểm.
"Đến nước này thì phải liều thôi!"
Rudger đột nhiên lên tiếng. Julia liếc nhìn vị giáo sư bên cạnh.
"Giáo sư định làm gì?"
"Nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm hay muộn chúng ta sẽ bị thứ kia bắt kịp. Chẳng thà chúng ta chuyển thủ thành công, trực tiếp tấn công nó trước."
"Giáo sư có phép thuật nào có thể có tác dụng với thứ đó sao?"
"Phải thử mới biết được."
"... ... ."
Julia nhíu mày suy nghĩ một lúc. Có lẽ vị giáo sư này có thể làm được chút gì đó. Dù sao thì hiện tại cũng chỉ có duy nhất giáo sư không chịu ảnh hưởng của thế giới này. Nghĩ đến đây, Julia mở miệng.
"Tâm trí."
"?"
"Cốt lõi của việc vận dụng phép thuật trong Dreamland là ý chí của người thi pháp. Hãy vứt bỏ những công thức và lý thuyết thi triển ma pháp thông thường, thứ quan trọng nhất là người pháp sư phải có niềm tin với phép thuật của bản thân."
Cảm nhận ma pháp bằng cả trái tim sao?
Đó chẳng phải là cách từ trước đến nay hắn sử dụng phép thuật sao?
"Nếu là vậy thì dễ thôi."
Rudger chậm rãi đi về phía con quái vật. Kẻ Thôn Phệ chỉ còn cách bọn họ một khoảng cách ngắn, nó đang hé mở cái miệng khổng lồ của mình chỉ chực chờ nuốt chửng toàn bộ con mồi trước mặt. Bên trong khoang miệng rộng mở tựa như một lối đi dài dẫn vào vực thẳm.
"Đó là thế mạnh của ta."
Một luồng ánh sáng trắng sáng phát ra từ sau lưng Rudger. Tất cả học sinh theo bản năng liền lấy tay che mắt khỏi thứ ánh sáng chói lóa đột nhiên xuất hiện kia. Khi thích nghi được với cường độ ánh sáng này, ai nấy không khỏi há hốc miệng khi nhìn thấy hình dáng khổng lồ phía sau lưng Rudger.
Một vị thần hộ pháp cao lớn tay phải cầm đao, tay trái cầm kiếm, khuôn mặt xấu xí đang trừng mắt nhìn con quái vật phía xa. Một năng lượng khổng lồ đột nhiên tụ lại ở đầu thanh kiếm trong tay vị hộ pháp, ngọn lửa màu vàng rực bùng lên.
[Bất Động Minh Vương]
Thanh kiếm chứa đầy sức mạnh của lửa đâm thẳng vào miệng Kẻ Thôn Phệ. Thế lửa nhanh chóng chui vào cổ họng của con quái vật.
────!!!
Năng lượng thiêu đốt hừng hực bùng lên. Ngọn lửa trừng phạt mọi tội ác không chỉ đốt cháy cổ họng con quái vật mà còn điên cuồng lan rộng thiêu đốt toàn bộ nội tạng bên trong, dần dần lan đến cả thân thể của con quái vật.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cơ thể của Kẻ Thôn Phệ chìm trong ngọn lửa màu hoàng kim. Con lươn khổng lồ điên cuồng vặn vẹo cơ thể. Những hòn đảo bị đuôi của con quái vật vung phải rung chuyển dữ dội và tan vỡ. Đất đá văng tứ phía, con chim én phía trước cũng không thể thoát khỏi phạm vi trúng đòn. Thân hình con vật dần chao đảo, đám người Rudger ở phía trên cũng bị ảnh hưởng.
"Chúng ta cần gia tăng khoảng cách."
Rudger quay lại và nhìn chằm chằm vào Julia.
"Trò Julia, tiếp theo phải nhờ vào trò rồi."
Rudger sau khi để lại những lời này liền nhảy về phía con quái vật phía sau.
"Giáo sư!"
"Nguy hiểm lắm!"
Phớt lờ những tiếng kêu lo lắng dành cho mình, Rudger điều khiển [Bất Động Minh Vương] xông thẳng về phía con quái vật to lớn. Vị thần hộ mệnh sau lưng hắn theo sự điều khiển của Rudger giơ kiếm lên và chém thẳng vào giữa hai mắt của Kẻ Thôn Phệ.
────!!!
Cả cơ thể của Kẻ Thôn Phệ đã bị ngọn lửa vàng rực thiêu đốt, nó không ngừng vùng vẫy, thân hình dần rơi xuống. Giáo sư Selina nhìn theo bóng dáng Rudger với vẻ lo lắng còn Julia thì nhân cơ hội này điều khiển chim én tiếp tục bay đi, rời xa phạm vi truy đuổi của con quái vật.
* * *
Rudger và con quái vật không ngừng rơi xuống. Con lươn khổng lồ dù cả cơ thể đang chìm trong biển lửa vẫn không ngừng vùng vẫy gào thét. Rudger không thể đếm được đã có bao nhiêu hòn đảo lớn nhỏ bị phá hủy bởi con quái vật này.
Rốt cuộc, Kẻ Thôn Phệ cuối cùng cũng không thể thoát được số phận đã định sẵn. Cơ thể của nó bị đốt thành than đen, trên lớp vỏ ngoài không ngừng vang lên những tiếng xèo xèo cháy khét do thịt sống tiếp xúc với ngọn lửa.
"Đúng là một thứ khó nhằn."
Việc hiện thực hóa trí tưởng tượng giúp hắn giảm thiểu được việc tiêu hao ma lực của bản thân. Tuy nhiên, cái giá đánh đổi chính là sức mạnh tinh thần bị bào mòn với tốc độ nhanh chóng.
Rudger dẫm lên cái xác đã cháy đen hoàn toàn, hắn nhún mình nhảy lên và bay về một hòn đảo gần đó. Sau lưng Rudger, một đôi cánh bóng tối dang rộng.
'Ít nhất thì tin tốt là thứ này không còn tiêu hao năng lượng nữa.'
Thông thường, việc phi hành như thế này cần phải triệu hồi [Ater Nocturnus]. Nhưng hiện tại, Rudger chỉ cần vận dụng trí tưởng tượng của bản thân.
Rudger hướng đến hòn đảo có vẻ là lớn nhất trong số những hòn đảo gần đó. Hắn theo lẽ thường cho rằng ở một nơi càng rộng lớn, tỷ lệ bắt gặp những người khác sẽ càng cao.
Rudger chậm chạp đáp xuống rìa hòn đảo. Khi nhìn lên, hắn có thể nhìn thấy tầng tầng ánh sáng xuyên qua một thác nước khổng lồ đổ xuống từ thiên không tạo ra hiệu ứng cầu vồng mỹ lệ.
Rudger không quá lo lắng cho đám người học viện, hắn tin tưởng vào Julia. Ít nhất ở Dreamland hiếm có pháp sư nào giỏi như con bé.
Sau khi đã ổn định lại tâm trí, Rudger tiến vào bên trong hòn đảo. Hai bên đường dần dần xuất hiện những tàng cây cao vun vút. Hắn vừa đi vừa cảnh giác nhìn ngó xung quanh. Khu rừng này quá mức yên tinh, đến mức Rudger tự hỏi phải chăng nó là một khu rừng chết?
Xào xạc.
Rudger dừng bước. Hắn phát hiện ở phía xa có một bụi cây đột nhiên chuyển động. Có thứ gì đó đang nhanh chóng tiếp cận Rudger. Rudger nâng cao cảnh giác và chuẩn bị phép thuật của mình. Thời điểm sóng ma thuật sắp sửa được kích hoạt, một tiếng kêu quen thuộc vang lên.
"Thoát rồi!"
Rudger ngay lập tức dừng tay khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc hiện ra qua kẽ lá. Đối phương khi thấy hắn cũng có phản ứng tương tự.
"Hả?"
Người vừa xuất hiện là một cô gái lùn nhỏ nhắn với mái tóc bạc trắng. Sheridan mất vài giây mới nhận ra người đàn ông phía xa không phải là ảo giác, cô ấy hét lên sung sướng.
"Quý ngài! Anh đến để cứu tôi đúng không?"
"Tôi mừng vì cô vẫn an toàn."
"Tôi mấy lần suýt chết ở chỗ quỷ quái này rồi đấy. À khoan đã, bây giờ không phải lúc nói chuyện đó."
Sheridan nắm lấy tay áo Rudger và kéo hắn đi.
"Sedina đang gặp nguy hiểm!"
"Cái gì?"
"Tôi sẽ giải thích trên đường đi."
Hai người nhanh chóng chạy sâu vào bên trong khu rừng. Rudger cuối cùng cũng biết được mọi chuyện đã xảy ra với hai cô gái trước khi hắn xuất hiện.
"Vậy bây giờ Sedina đang chiến đấu với con quái vật kia sao?"
"Đúng vậy. Sedina bảo tôi đi tìm người giúp đỡ vì nếu cả hai chúng tôi cùng ở lại sẽ chỉ chết một cách vô ích. Chúng ta cần nhanh lên, tôi e rằng Sedina không chống chịu được lâu hơn nữa đâu."
"Phương hướng đại khái ở đâu?"
"Hướng đó!"
"Được. Tôi sẽ tới đó trước."
Rudger dứt lời liền dang rộng đôi cánh đen sau lưng. Thân hình của hắn nhanh chóng xuyên qua khu rừng. Đột nhiên, khi băng qua một khu vực, Rudger chợt nghe thấy một tiếng động lớn.
Là chỗ đó!
Rudger ngay lập tức phóng về phía phương hướng phát ra âm thanh. Khi hắn đến được địa điểm Sheridan bảo, đập vào mắt Rudger là cảnh tượng một con thú khổng lồ đen ngòm đang cúi xuống như thể muốn nuốt chửng cô gái yêu tinh bé nhỏ bên dưới.
"Khốn kiếp!"
Ngọn lửa xanh lóe lên trong mắt Rudger. Thân hình của hắn đột ngột tăng tốc lao thẳng về phía trước. Không khí trên đường đi nổ tung vì áp lực va chạm của năng lượng ma thuật. Rudger bao bọc bản thân trong ma lực và thúc thẳng vào mạng sườn con quái vật.
Rầm!
Con quái vật khổng lồ không chịu nổi đòn tấn công này ngay tức khắc bị hất mạnh sang một bên.
Sedina ở bên cạnh há hốc miệng vì kinh ngạc.
"Giáo sư?"
Gào!
Con thú bị Rudger đánh trúng đứng dậy gầm lên những tiếng giận dữ.
"Tránh sang một bên. Tôi sẽ xử lý con quái vật đó trước."
Khi Rudger chuẩn bị kích hoạt một đợt phép thuật mới thì Sedina vội vàng ngăn lại.
"Đợi chút! Đó không phải quái vật đâu."
Thân hình Rudger khựng lại khi nghe được câu tiếp theo phát ra từ miệng người bên cạnh.
"Đó là tiền bối Hans!"
/* Acalanatha (Bất Động Minh Vương) là một vị thần hộ pháp trong Phật giáo, thường được coi là vị thần đại diện cho sức mạnh, bảo vệ chúng sinh khỏi tà ma, cám dỗ và trở ngại trên con đường tu tập. Ngài thường được miêu tả với hình ảnh giận dữ, đôi mắt trợn trừng, ngồi trong tư thế bất động giữa ngọn lửa, tay cầm kiếm hoặc dây thừng tượng trưng cho việc phá tan vô minh và ràng buộc tà ác.*/