Chương 516: Đổ bộ (1)
Trên một hòn đảo lớn phủ đầy cây xanh có hai bóng người nhỏ bé đang ra sức chạy. Dù cực kỳ mệt mỏi vì phải tiêu hao thể lực trong một thời gian dài nhưng hai bóng người vẫn không dám dừng lại. Bởi vì đằng sau họ là một con quái vật đang đuổi theo.
"Chạy mau!"
Sheridan kéo tay Sedina. Hai người bọn họ may mắn gặp được nhau bên trong Dreamland. Nhưng thật không may cho hai cô gái là bọn họ chưa kịp vui mừng thì đã bị một con quái vật không rõ chủng loài tấn công.
"Rốt cuộc thứ đó là gì vậy?"
Thân hình to lớn của con quái vật đang không ngừng phá hủy cây cối trên đường truy đuổi Sheridan và Sedina. Hai người không thể xác nhận được vẻ ngoài của thứ đang đuổi theo nhưng chỉ cần dựa vào âm thanh cây cối đổ ầm ầm sau lưng cùng tiếng đất đá bị xới tung một cách thô bạo cũng có thể hình dung ra đó là một sinh vật cực kỳ hung hãn.
"T-tôi cũng không biết!"
"Chết tiệt! Giá như có một quả bom hay thứ gì đó... ... "
Sheridan bực tức chửi rủa. Cô ấy bị đột ngột kéo xuống cái thế giới khốn kiếp này mà không có bất kỳ chuẩn bị gì. Thế mạnh của Sheridan là vũ khí nóng. Ở trong Dreamland, tất cả mọi sức mạnh của cô ấy đều không thể sử dụng được.
"Cô không dùng được phép thuật sao, Sedina?"
"Tôi thử rồi nhưng không được."
Dreamland là một thế giới đặc biệt, nơi này có thể ngăn cản một pháp sư có sức mạnh tương đương với một Danh Sắc như Sedina điều động sức mạnh của thực vật. Đó là lý do tại sao mà ngay cả khi chiến đấu bên trong rừng rậm, Sedina vẫn không thể phát huy ra được một phần mười sức mạnh, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài việc phải bỏ trốn.
"Cứ chạy như thế này thì không ổn."
"Tôi nghĩ chúng ta nên chạy sang một hòn đảo khác."
"Chúng ta đang ở trên không đấy. Chẳng lẽ lại nhảy xuống?"
"Nhìn những thác nước xung quanh đi. Có vẻ như chúng là những thứ kết nối các hòn đảo với nhau."
"Làm vậy có mạo hiểm quá không? Nhỡ đâu chúng ta suy đoán sai thì sao?"
Nếu không mau chóng trốn thoát khỏi đây, việc cả hai người bị con quái vật đang đuổi theo ăn thịt chỉ còn là vấn đề thời gian. Ngay cả khi đây là thế giới trong mơ, Sheridan và Sedina cũng không thể chắc chắn rằng bản thân sẽ không gặp nguy hiểm nếu bị một thứ như vậy ăn thịt.
Khi hai người rời khỏi khu rừng, một khung cảnh rộng lớn xuất hiện. Bầu trời trải rộng bao la, xung quanh là vô số hòn đảo lớn nhỏ bay lơ lửng giữa tầng không. Hai cô gái ngay lập tức phát hiện ra một dòng thác chảy ở rìa hòn đảo, cả hai không nói không rằng liền chạy về phía đó.
Ujikkeun!
Bước chân dồn dập của con quái vật ngày một gần. Khi đám cây rìa ngoài khu rừng bị xé nát, ầm ầm đổ sang hai bên, bóng hình của sinh vật to lớn phía sau dần lộ ra.
"Nhảy!"
Cả hai người không do dự liền nhảy xuống thác nước đang đổ ào ào. Ngay trong giây phút thân hình của hai người chìm vào trong dòng nước, cả hai có thể nghe được tiếng gầm giận dữ của con quái vật đang la hét phía sau.
Uuu!!
Âm thanh the thé vang vọng khắp hòn đảo. Đôi mắt của Sedina ngước lên trên. Ở rìa vách đá cô ấy nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của con quái vật. Kích thước của thứ đó khá lớn.
Sheridan và Sedina đều cảm thấy nhẹ nhõm vì đã thoát nạn. Bọn họ xuôi dần theo dòng chảy, một lúc lâu sau mới nhìn thấy một hòn đảo mới. Cả hai mừng rỡ, nhanh chóng bơi lại gần bờ.
"Chúng ta sống rồi."
"Haha. Có là quái vật thì cũng không dám nhảy xuống thác nước kia đâu."
Nhưng Sheridan chỉ vừa dứt lời, cô ấy liền nghe thấy một tiếng động lớn phát ra sau lưng bọn họ.
Không thể nào!
Sheridan và Sedina nhìn lên. Một cái bóng to lớn đang rơi xuống vũng nước, thân hình của con quái vật đó lớn đến mức che lại hết ánh sáng của bầu trời. Khi cơ thể của con quái vật rơi xuống, mực nước trong hồ đột ngột dâng cao tạo ra một trận sóng lớn.
Sedina và Sheridan ngay lập tức bị cuốn vào đợt sóng này và bị đẩy lùi. Những cột nước phun trào, sau đó nước đổ xuống như thể bầu trời vừa hạ cơn mưa. Một bóng đen từ bên trong mặt hồ nhảy lên.
Sheridan và Sedina không chút do dự quay người bỏ chạy. Con quái vật đó dường như không hề có ý định buông tha cho bọn họ.
* * *
"Haiz~ Thực sự là một khung cảnh mỹ lệ."
Alex ngẩng đầu nhìn dải Ngân hà xinh đẹp trên bầu trời. Nếu là bình thường, cậu ta chắc chắn sẽ bớt chút thời gian nhìn ngắm cảnh tượng kỳ ảo này, nhưng bây giờ không phải lúc.
"Mọi người nghĩ chúng ta đang ở đâu?"
Alex nhìn lại. Phía sau cậu ta là các thành viên U.N Owens cùng bị kéo xuống khi bọn họ bị đám bụi vàng tấn công ở lối thoát hiểm.
Violetta, Belaruna, Pantos lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, song cũng không thể cho ra chút ý tưởng nào. Arfa chợt lên tiếng.
"Tôi nghĩ đây là Dreamland."
"Dreamland? Chẳng lẽ người dân gần đây mắc triệu chứng ngủ say đều bị kéo tới nơi này?"
Arfa liền giải thích ngắn gọn về Dreamland dựa trên kiến thức của mình.
"Dreamland được biết đến như một thế giới được tạo ra bởi sự kết hợp giữa những giấc mơ vô thức và tinh thần của con người. Người bình thường gần như không thể tùy tiện đến được nơi này ngoại trù các pháp sư của Học viện Dream."
"Thế sao chúng ta tới đây được?"
"Tôi đoán là do đám bụi vàng kia. Thật kỳ lạ! Không ngờ một người máy như tôi cũng bị kéo tới đây."
"Khó tin thật! Tôi vẫn nghĩ cái tên đó chỉ xuất hiện bên trong những câu chuyện cổ tích thôi chứ."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Violetta hỏi.
Kế hoạch ban đầu của họ là trốn ra ngoài Leathervelk, sau khi đảm bảo an toàn mới tính toán tiếp nên cứu viện như thế nào. Nhưng bọn họ không ngờ là bản thân cũng không thể tránh thoát được sự tấn công của đám bụi vàng đã bao trùm toàn bộ thành phố.
Alex nhìn quanh. Ngoài mấy người bọn họ còn có rất nhiều người dân tụ tập quanh đây. Số lượng khá lớn và con số này đang ngày một gia tăng. Gần như chắc chắn toàn bộ dân cư của Leathervelk đều đã bị lôi xuống thế giới này.
"Có vẻ như Sheridan và Hans cũng rơi xuống đây. Tôi nghĩ Sedina cũng vậy."
"Từ những gì tôi nghe được, có vẻ như có một lượng lớn người bị rơi xuống chỗ sâu hơn."
Arfa tình cờ nghe được tin tức mọi người truyền tai nhau bằng thính giác tuyệt vời của mình. Tin tức về vụ sụt lún xảy ra ở tiền đồn cùng sự kiện các giáo sư Theon tiến vào tầng thế giới sâu hơn đã truyền đến nơi này.
"Nếu là đội ngũ giáo sư của Theon thì hẳn thủ lĩnh đã ở đó rồi."
"Có lẽ vậy."
"Tốt. Vậy thì chúng ta cũng sẽ xuống bên dưới."
Violetta cau mày trước lời nói của Alex.
"Anh thực sự có ý định đi xuống à?"
"Chẳng lẽ cứ ở yên trên này? Đừng quên thủ lĩnh đã xuống đó rồi."
"Chúng ta vẫn không biết bên dưới có nguy hiểm gì. Thủ lĩnh ít nhất còn có người hướng dẫn, chúng ta thì không. Hành động như vậy có phải quá liều lĩnh không?"
"Tôi hiểu lo lắng của cô. Nhưng nếu chỉ đứng yên tại chỗ mà không làm gì không phải phong cách của tôi. Ngộ nhỡ thủ lĩnh cần sự giúp đỡ của chúng ta thì sao?"
"... ... ."
"Hà hà, nếu thủ lĩnh không ở đây thì tất nhiên tôi sẽ là người lãnh đạo tạm thời."
Pantos giận dữ trước lời nói của Alex.
"Ai công nhận?"
"Hế, đương nhiên vì tôi là người giỏi, ngầu và thông minh nhất rồi."
"Tôi mới là người mạnh nhất."
"Này, bình tĩnh lại!"
Khi Pantos di chuyển, Belaruna vội vàng ngăn cản. Alex không tránh né ánh mắt của Pantos.
"Còn tôi thì sao? Tôi tự đề cử được không?"
Arfa cười rạng rỡ, cậu ta cảm thấy tình huống này rất thú vị liền đổ thêm dầu vào lửa.
Violetta lắc đầu ngán ngẩm. Cô ấy chắc chắn không thể để hai tên cuồng này đánh nhau được.
"Mấy người đang nghĩ gì vậy? Lúc này là lúc bận tâm đến việc sắp xếp thứ hạng à?"
"Có gì không được?"
"Ồ! Thử thách à? Tôi sẽ chấp nhận nó. Có vẻ như anh đã trở nên mạnh hơn sau khi trở về từ vùng đất thú nhân."
"Thôi nào! Hai người có muốn tôi sau này báo cáo lại với thủ lĩnh rằng hai người đã đánh nhau ở đây không?"
Violetta ngay lập tức ra đòn sát thủ. Khi tên của Rudger được nhắc đến, Alex và Pantos ngay lập tức bình tĩnh lại. Dù vậy, bầu không khí căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Cả Alex và Pantos vẫn chưa muốn từ bỏ trận chiến này.
"Đầu tiên cần tìm lối đi xuống đã."
"Không cần."
Một giọng nói xa lạ đột ngột vang lên. Đám người U.N Owens ngay lập tức chuyển sự chú ý sang phương hướng phát ra âm thanh. Người vừa lên tiếng là một người đội mũ trùm đầu màu đen.
"Ngươi là ai?"
"Chỉ là một kẻ tạm thời có chung mục đích với các người mà thôi."
"Ngươi biết chúng ta đang muốn làm gì?"
"Không phải các người đang muốn tiến vào tầng thế giới sâu hơn sao? Ta có thể đưa các ngươi xuống."
"... ... ."
Alex không chút do dự trả lời thay Violetta.
"Tốt. Vậy thì dẫn đường đi."
"Chờ một chút! Tại sao anh có thể tùy tiện đồng ý yêu cầu của đối phương như vậy?"
"Đã xuống đến tận đây rồi thì còn nguy hiểm nào hơn việc bị mắt kẹt?"
Alex gõ ngón tay lên trán.
"Hơn nữa, trực giác của tôi mách bảo người này sẽ có ích cho chúng ta."
"Thật à?"
Alex đã đạt đến trình độ bậc thầy. Những giác quan nhạy bén của cậu ta đã phát triển trở thành một thứ giác quan khác. Đó chính là trực giác. Thông quan trực giác của bản thân, Alex có thể nhận ra người trùm đầu trước mặt không phải kẻ thù của bọn họ.
"Tôi đồng ý."
Pantos cũng khoanh tay, trịnh trọng gật đầu đồng thuận với ý kiến của Alex. Trực giác của anh ta cũng mách bảo rằng người này sẽ không làm hại bọn họ.
"Được rồi."
Violetta thấy vậy cũng chỉ đành bỏ qua việc thuyết phục.
* * *
Con Ác Mộng cuối cùng nhanh chóng bị tiêu diệt. Dù mang hình hài của Eileen nhưng con quái vật kia cũng không làm khó được Rudger. Tuy nhiên, dù đã thành công tiêu diệt con Ác Mộng nhưng Rudger lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Việc phải tấn công một người quen dù cho đó chỉ là hình dạng bên ngoài không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì.
Đúng lúc Rudger đang nghĩ rằng mình nên quên chuyện đó đi thì có ai đó đang thận trọng tiếp cận hắn. Khi hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra đó là Erendir.
Erendir hơi do dự nhưng vẫn nói với giọng trầm đến mức chỉ Rudger mới có thể nghe thấy.
"Xin giáo sư hãy giữ bí mật chuyện đó với chị gái của tôi."
"... ... ."
"Nếu những gì xảy ra ở đây lọt vào tai chị ấy, tôi sẽ rất thảm."
Rudger có chút đồng tình nhìn cô Công chúa trước mặt. Ai có thể ngờ rằng Tam Công chúa lại sợ hãi chị gái của chính mình cơ chứ?
"... ... Ta không phải loại người có hứng thú bàn luận chuyện của người khác. Vậy nên trò không cần phải lo lắng."
Vẻ mặt của Erendir sáng bừng lên khi nghe được những lời này.
"Mọi người tập hợp."
Rudger không để ý đến Erendir nữa mà nhanh chóng tụ tập mọi người ở đây lại. Hầu hết người ở đây là học sinh Theon, chỉ có một mình Selina là giáo sư.
"Có vẻ như có một số học sinh bị phân tán."
Rudger kiểm tra các học sinh. Số lượng học sinh bị rơi xuống những hố sâu trong trận động đất khá lớn, trong đó có nhóm người Aidan và Flora Lumos. Có vẻ như mấy đứa trẻ đó đã xuất hiện ở nơi khác.
Selina không giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Ngoài chúng tôi còn rất nhiều người khác chưa được tìm thấy. Chúng ta cần nhanh chóng đi tìm bọn trẻ."
"Julia, có những nguy hiểm nào khác ngoài Ác Mộng không?"
"Không nhiều lắm. Nhưng nếu bọn họ tập trung lại, các sinh vật khác sẽ đánh hơi được tung tích của bọn họ và tìm đến."
Nhưng có một vấn đề mới. Nếu Rudger rời đi tìm những đứa trẻ khác, những học sinh ở đây sẽ ra sao? Nếu lại có những con Ác Mộng khác tấn công thì sao?
Hắn cũng không thể cứ ở yên một chỗ như hiện tại. Hắn cần phải xuống bên dưới. Nhưng cứ như thế này thì không biết đến khi nào đội cứu hộ sẽ đến. Trong tình huống hiện tại, không thể chờ đợi mãi được.
Đúng lúc Rudger đang nghĩ đối sách, một giọng nói chợt vang lên.
[Mọi người đều có những giấc mơ đẹp cả chứ?]
Một giọng nói già nua vang vọng khắp không gian. Chủ nhân của nó tất nhiên chính là con ác quỷ Nirva.
"Gì thế?"
"Âm thanh từ đâu vậy?"
Các học sinh trở nên sợ hãi và run rẩy trước giọng nói bất ngờ oanh tạc bên tai mình.
[Rất nhiều vị khách đã ghé thăm. Chỉ tiếc rằng vùng đất này đã lâu không đón tiếp nhiều khách nhân như vậy, một số chỗ vẫn còn chưa thỏa đáng.]
Giọng nói của Nirva tràn đầy bất mãn như thể ông ta không hài lòng với tình hình hiện tại.
[Vì vậy, ta sẽ giúp các người thoải mái hơn một chút.]
Sau những lời này, không còn nghe thấy giọng nói của Nirva nữa.
Uuu!
Thay vào đó, một âm thanh lớn vang vọng khắp bầu trời.
"C-cái gì vậy?"
Âm thanh tựa như tiếng còi hoặc tiếng hú của động vật. Các học sinh nhận ra rằng đây là dấu hiệu của một thảm họa khác, chúng ngay lập tức rơi vào sợ hãi.
"Trời ơi! Đằng kia!"
Một học sinh chợt giơ tay chỉ vào một hòn đảo khác đang lơ lửng trên bầu trời.
Đó là một hòn đảo được tạo thành từ những tảng đá khổng lồ có hình dạng kỳ lạ đang biến mất sau khi bị thứ gì đó màu đen nuốt chửng.