Chương 509: Nirva (1)
"Hans bị như thế này từ khi nào?"
"Từ sáng nay. Anh ấy không đến văn phòng làm việc như thường lệ nên cô Sheridan đã đi tìm, cuối cùng thì phát hiện Hans đang trong tình trạng như hiện tại."
Đúng lúc này, cánh cửa bật mở và Sheridan bước vào.
"Quý ngài! Tên Hans ngu ngốc kia không tỉnh lại được."
"Tôi đang xem đây."
"Tôi đánh tên đó rất mạnh nhưng cậu ta vẫn không chịu mở mắt."
Rudger yên lặng quan sát Hans đang ngủ. Cả hai má của cậu ta đều sưng đỏ, có lẽ đó là tác phẩm của Sheridan. Ánh mắt Rudger dần trở nên trầm trọng.
Sheridan đứng cạnh hỏi với giọng lo lắng.
"Cậu ta không bị làm sao chứ?"
"Tôi không rõ. Có vẻ như kẻ chủ mưu không chỉ nhắm vào người bên trong Theon."
"Cái gì?"
"Tình hình không được tốt lắm."
Việc Hans cũng bị ảnh hưởng có nghĩa là Theon không phải mục tiêu duy nhất kẻ tấn công nhắm tới.
Rudger nói với người dẫn đường.
"Hãy kiểm tra xem có bao nhiêu người bị triệu chứng tương tự trong khu phố."
"Tôi hiểu rồi."
Người hướng dẫn gật đầu xong liền vội vã ra ngoài.
"Hans sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"
"Đừng lo. Cậu ấy sẽ ổn thôi."
Dù Rudger có nói lời an ủi nhưng chỉ có bản thân hắn biết mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Hắn không rõ tình trạng này của Hans sẽ kéo dài bao lâu. Ngay cả khi ngủ, một cơ thể sống cũng vẫn sẽ thực hiện các hoạt động trao đổi chất. Con người có thể không ăn không uống trong tình trạng này một hai ngày nhưng không thể kéo dài lâu được. Hơn thế, khoa học kỹ thuật ở thời đại này vẫn chưa phát minh ra được dịch dinh dưỡng, trình độ y tế ở đây không thể nào bảo đảm cho các nạn nhân sống sót quá một tháng.
Một khi cơ thể đến giới hạn, kể cả các hiệp sĩ có sức mạnh thể chất vượt trội cũng sẽ chết. Thân xác chết đi, linh hồn mãi mãi lạc trong thế giới Dreamland. Đó là một viễn cảnh chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến ai nấy tuyệt vọng.
"Chúng ta cần họp khẩn cấp."
Rudger vừa nói vừa mở cửa ra ngoài.
"Triệu tập U.N Owens."
* * *
"Ừm. Không có dấu hiệu biến đổi sinh học đặc biệt nào cả."
Belaruna vạch mắt Hans ra và soi một ngọn đèn nhỏ lên.
"Chà, tình trạng này đúng thật là chỉ ngủ thôi."
"Không có cách nào gọi tỉnh cậu ta sao, Belaruna?"
"Tôi e là vậy. Trường hợp này thì dù có một vụ nổ xảy ra ngay bên cạnh cũng không thể khiến cậu ta tỉnh lại đâu."
Belaruna tiếc nuối lên tiếng. Nếu có một phương pháp khác hiệu quả, cô ấy đang nghĩ đến việc sử dụng loại thuốc làm từ các loại thảo mộc quý hiếm được thu thập từ rừng yêu tinh. Nhưng hiện tại thì không phải thời điểm thích hợp.
"Vậy chúng ta nên làm gì?"
Alex ngồi ở ghế sofa hỏi.
"Tôi đã nhận được báo cáo của mọi người trong khu phố sau khi rà soát. Số lượng người bị giống Hans rất nhiều. Con số đang ngày một tăng."
Pantos khoanh tay đứng yên bên cạnh Arfa.
"Hồi đầu sự việc này cũng xảy ra ở Theon. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ đó là một cuộc tấn công khủng bố bừa bãi nhắm vào học viện bên đó, nhưng nhìn thấy điều tương tự xảy ra với Leathervelk thì có vẻ không phải như vậy."
Rudger hỏi Violetta.
"Cô có biết khoảng thời gian nào các nạn nhân bị các triệu chứng như vậy không?"
"Hầu hết bọn họ đều chưa ra ngoài kể từ sáng nay."
"Vậy thì cuộc tấn công bắt đầu từ hôm nay à?"
Theon xảy ra một ngày trước đó. Thông thường, phép thuật đầu tiên cần được kích hoạt bởi người thi triển nên có vẻ như chắc chắn kẻ chủ mưu phải ở trong Theon. Hoặc chí ít phải xuất hiện trong khu vực học viện khi thi triển ma pháp.
"Có danh sách những người ra vào Theon thông qua Leathervelk không?"
"Tôi đã kiểm tra mọi thứ. Học kỳ mới bắt đầu, có rất nhiều người đến và đi nên phải mất một thời gian nữa mới đưa ra được danh sách."
Số lượng người ngoài đến thăm Theon trong vài ngày qua đã vượt quá con số ba nghìn. Trong số này, có khoảng một nghìn người liên quan đến phép thuật.
"Một nghìn người? Làm sao có thể kiểm tra hết được?"
"Chúng ta có thể tiếp tục loại suy. Nếu có thể sử dụng được ma pháp với quy mô như thế này, trình độ của kẻ chủ mưu chắc chắn không thấp."
Nếu đi theo hướng suy luận đó thì con số sẽ giảm xuống còn khoảng năm mươi.
"Trong số này, người thân của các học sinh bị tấn công ở Theon cũng bị loại bỏ."
"Rất có lý. Chẳng ai lại đi tấn công con em của chính mình cả."
"Lẽ nào là Quân Giải phóng?"
"Khó lắm. Theo như tôi biết thì bên phía Quân Giải phóng từ trước đến giờ chưa từng phát động một cuộc tấn công nào kiểu này."
Sau khi giảm bớt số lượng, tổng số kẻ tình nghi hiện tại còn năm người. Trong số đó, có ghi chép liên quan đến một người đã vào Theon nhưng chưa trở ra.
"... ... Người này......"
"Anh biết ông ta à?"
Arfa là người lên tiếng trả lời câu hỏi của Violetta.
"Đó là Gregory. Tôi và thủ lĩnh đã gặp ông ta trong sự kiện [Đêm huyền bí]. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tính cách của người này không tốt lắm."
Đúng như Arfa đã nói. Người cuối cùng còn lại trong danh sách là Gregory của Tháp Ma Thuật Cũ.
"Tôi nghe nói rằng ông ta đã bị đuổi khỏi Tòa Tháp vì sự cố xảy ra trong [Đêm huyền bí]."
"Có khi nào mục đích của ông ta là anh không?"
Violetta thận trọng hỏi. Lý do Gregory bị trục xuất khỏi Tháp Ma Thuật Cũ là vì sự việc xảy ra trong [Đêm huyền bí]. Không thể nói rằng Rudger không có liên quan. Gregory thậm chí còn bị Ekaterina đánh trước mặt bao người. Nếu một pháp sư như ông ta mang thù, mục tiêu rất có thể sẽ bao gồm cả Vương quốc Utah nữa.
Rudger lắc đầu.
"Gregory chắc chắn là một pháp sư xuất sắc, nhưng ít nhất theo như tôi biết, khả năng của ông ta không thể đến mức này."
"Vậy ý anh thế nào?"
Một phép thuật khiến một số lượng người không xác định rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Nếu thủ phạm thực sự là Gregory hoặc ông ta có liên quan gì đó thì phép thuật kia chắc chắn không phải Gregory thi triển.
Mọi người ở đây lúc này đều có chung một suy nghĩ.
"Gregory chỉ là mồi nhử."
"Đằng sau ông ta còn ai đó khác nữa."
Rudger ra lệnh cho mọi người.
"Mọi người hãy tản ra xung quanh Leathervelk thu thập thông tin về những kẻ khả nghi gần đây. Tôi sẽ đến chỗ Gregory xem tình hình thế nào."
"Hiểu rồi."
Đúng lúc mọi người định ra ngoài...
Oáp.
Sheridan há to miệng và ngáp. Đó là một hiện tượng tự nhiên xảy ra khi một người mệt mỏi, nhưng trong tình huống này, hành vi của Sheridan đặc biệt đáng chú ý.
"Sheridan, cô mệt à?"
"Hả? Không."
"Đêm qua cô thức khuya sao?"
Sheridan lắc đầu.
"Không. Tối qua tôi ngủ rất ngon. Nhưng không hiểu sao giờ tôi lại thấy buồn ngủ."
Giọng của Sheridan dần nhỏ hơn. Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền và đầu gật gù.
"Sheridan? Sheridan!!!"
"......."
Sheridan thậm chí không thể trả lời được nữa. Thân hình nhỏ bé của cô ấy đổ sang một bên. Pantos nhanh chóng đỡ lấy Sheridan tránh cho đầu cô ấy đập xuống đất.
"... ... ."
Vẻ mặt của các thành viên U.N Owens trở nên nghiêm túc khi nhìn thấy Sheridan lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Đây chắc chắn không phải là tình huống người bình thường ngủ thiếp đi chỉ vì mệt mỏi. Triệu chứng này hoàn toàn tương tự như Hans.
Tình cảnh này đồng thời cũng khơi dậy nhận thức sâu sắc cho đám người U.N Owens. Bọn họ có lẽ không thể thoát khỏi hiện tượng kỳ lạ này rồi.
* * *
"Sư phụ. Là con."
Rudger đứng trước cửa phòng của Grander. Nhưng khi thực sự gõ cửa xong, hắn lại do dự không biết phải nói gì.
Hắn có nên tìm kiếm sự giúp đỡ cho hiện tượng kỳ lạ đang xảy ra gần đây không?
Hay hắn nên hỏi về phần gặp gỡ và nói chuyện của Sư phụ với linh mục của Giáo hội Lumensis?
Có lẽ nên xin lỗi Sư phụ trước vì vụ lần trước?
Rudger gặp khó khăn trong việc quyết định nên nói gì trước. Cuối cùng, sau nhiều lần cân nhắc, những gì phát ra từ miệng Rudger chỉ là lời hỏi thăm bình thường.
"... ... Hiện con đang có vài chuyện cần xử lý. Con sẽ quay lại thăm Sư phụ sau. Sư phụ nghỉ ngơi nhé."
Ngay khi Rudger chuẩn bị quay lưng bỏ đi, hắn nghe thấy một giọng nói vọng ra từ trong phòng.
"Nhớ kỹ. Luôn tồn tại một con đường ngay cả khi đang ở trong mơ."
Rudger chợt dừng lại. Nhưng Grander không nói gì thêm nữa.
Có một con đường ngay cả trong giấc mơ ư? Sư phụ biết gì về chuyện lần này sao?
Rudger cân nhắc việc xin lời khuyên nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng điều đó chẳng có ích gì. Có vẻ những lời vừa rồi là lời khuyên cuối cùng của Sư phụ.
"Con biết rồi. Cảm ơn Sư phụ."
Vẫn không có câu trả lời hồi đáp.
"Người không cần lo lắng. Mọi chuyện sẽ được giải quyết sớm thôi."
Rudger để lại những lời này rồi nhanh chóng rời đi.
* * *
Vài hôm sau, cuối cùng những triệu chứng kỳ lạ ở Leathervelk cũng được mọi người chú ý đến.
Có một bài viết về việc nhiều người đột ngột ngủ quên trên trang thứ hai của tờ báo buổi sáng. Mọi người không biết rằng bài viết này sẽ được đưa lên trang nhất vào ngày hôm sau. Tần suất mọi người không thức dậy ngày càng tăng.
Sự việc nghiêm trọng nhất xảy ra ở Theon, đến nỗi những tiết học trên giảng đường không thể không tạm đình chỉ.
"Không thể tin được chuyện này đã lan tràn đến cả Leathervelk rồi."
Hiệu trưởng Theon lúc này đang nhíu mày xem từng báo cáo khẩn dồn dập gửi đến cho mình. Sự việc bên trong Theon còn chưa được giải quyết thì bên phía thành phố đã gặp chuyện. Quy mô của vụ việc lần này đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
"Gregory thực sự là thủ phạm sao?"
Elisa Willow lên tiếng hỏi Rudger.
"Ông ta không phải thủ phạm chính nhưng chắc chắn không thoát khỏi liên quan."
"Ta đã huy động mọi người lục soát bên trong Theon. Nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa có ai tìm thấy tung tích của Gregory."
Người của Theon đã kiểm tra gần như tất cả các địa điểm đáng nghi nên chỉ còn lại một số địa điểm chưa thể lục soát kỹ càng.
"Nơi khả nghi duy nhất chỉ còn lại là khu rừng thôi."
"Đúng là nơi đó hoàn hảo để lẩn trốn. Tuy nhiên, nếu có người lạ xâm nhập thì các linh hồn bên trong sẽ ngay lập tức cảm nhận được."
"Đi thôi."
Rudger và Elisa Willow đi tới Khu rừng Câm Lặng.
Đối với Rudger, đó là nơi mà hắn đã suýt chết vì đòn tấn công của Elisa Willow trong vụ Viên Đá Vạn Năng. Còn đối với Elisa Willow, đó là nơi mà những con bọ phiền phức trốn thoát khỏi tay cô ta đầu học kỳ.
Nhưng hiện tại, khi mục tiêu của cả hai đều thống nhất, Khu rừng Câm Lặng trong mắt bọn họ lại mang một cảm giác khác.
"Quá mức yên tĩnh."
Đây là đánh giá của Rudger sau khi nhìn thấy khu rừng u ám phía trước. Theo lý mà nói, khu rừng này phải đầy rẫy linh hồn lang thang mới đúng. Nhưng hiện tại, hắn lại không cảm nhận được bất kỳ dao động năng lượng nào bên trong nơi này.
"Có vẻ như chúng ta đến đúng nơi rồi."
"Cẩn thận! Đối phương có thể có mai phục."
Rừng Câm Lặng rất rộng. Tuy nhiên, hai người không mất quá nhiều thời gian liền tìm thấy mục tiêu.
"Anh thấy chứ, giáo sư Rudger?"
"Đằng trước."
Hai người đồng loạt nhìn về một hướng.
Ngoài khu rừng đầy cành cây trơ trụi là một bóng người đang đứng. Trong thời điểm này, kẻ có thể xuất hiện ở đây chỉ có một người mà thôi.
Cả hai từ từ tiếp cận người đàn ông quay lưng lại với họ.
Mặc dù khoảng cách ngày càng gần hơn, nhưng đối phương dường như không hề phát giác ra sự tồn tại của Rudger và Elisa Willow.
Thời điểm cả hai chuẩn bị tung đòn tấn công bất ngờ, đột nhiên Rudger phát hiện có điều bất thường.
"Hiệu trưởng."
"Gì vậy?"
"Ông ta không hề di chuyển."
Ánh mắt sắc bén của Rudger xem xét bóng lưng của Gregory một cách chi tiết. Những dấu hiệu tinh tế của sự sống phải được bộc lộ đối với người bình thường khi họ hít thở hoàn toàn không xuất hiện trên người đối phương.
"Ông ta chết rồi."