Chương 508: Bệnh ngủ (2)
Đất bị khô. Điều đó có nghĩa là Sedina vẫn chưa tưới nước cho đám cây cối cả ngày hôm nay.
Điều này thật kỳ lạ!
Sedina quan tâm đến cây cối đến nỗi mỗi buổi sáng cô ấy đều sẽ đến văn phòng trợ giảng và tưới nước cho chúng. Kể cả vào những ngày bận rộn, Sedina cũng chưa bao giờ quên việc này.
Một người không thể nào tự dưng lại từ bỏ thói quen yêu thích thường ngày của bản thân như vậy. Rudger nhíu mày suy tư.
Đột nhiên, hắn nhớ đến cuộc trò chuyện hôm nay với các giáo sư khác ở nhà ăn. Rudger nhìn xuống cửa sổ.
Trong khuôn viên yên bình của Theon như thường lệ vẫn có thể nhìn thấy các học sinh đang đi dạo dưới ánh nắng ấm áp. Tuy khung cảnh không khác mấy so với thường ngày nhưng không hiểu sao Rudger lại có cảm giác đặc biệt xa lạ.
Ưu tiên hàng đầu là tìm Sedina.
Nhanh chóng làm ra quyết định, Rudger định ra ngoài thì liền bắt gặp một người đang có ý định vào trong.
"Julia Plumheart? Trò đến đây có việc gì?"
"Tôi đến tìm Sedina, thưa giáo sư. Cậu ấy đã biến mất cả ngày hôm nay rồi. Có gì đó rất kỳ lạ. Giáo sư có biết Sedina đang ở đâu không?"
"Ta cũng đang định đi tìm Sedina. Trò ấy tự dưng không đến trường hôm nay mà không báo lại gì cho ta."
"Nếu thế thì hãy đến phòng của cậu ấy trước. Tôi biết chỗ ở của Sedina."
Cả hai đi đến ký túc xá Sedina đang ở. Sedina được bố trí một phòng riêng, nhưng vì đây là ký túc xá nữ nên Rudger quyết định tạm thời đợi bên ngoài. Julia nhanh chóng vào trong rồi trở ra ngoài, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
"... ... ."
"Chuyện gì thế? Sedina có ở bên trong không?"
Julia gật đầu, đôi môi run run.
"Có chuyện rồi!"
* * *
Linh Cấp đang lơ lửng trên bầu trời. Đó là một độ cao mà không khí trong bầu khí quyển bắt đầu ít dần. Xung quanh đã bắt đầu xuất hiện sương giá, ngay cả việc hít thở bình thường cũng trở nên vô cùng khó khăn. Từ trên cao nhìn xuống sẽ có cảm giác như thể cả thế giới đang ở dưới chân mình.
Nhưng Linh Cấp vẫn tiếp tục nhìn lên trên. Ẩn mình trong biển mây mù dày đặc lúc này là một sinh vật khổng lồ có ba đôi cánh trắng lớn đang dang rộng, ba đôi cánh khác đang che phủ lấy cơ thể của nó.
Trong các văn tự cổ xưa đã từng nhắc đến một sinh vật huyền thoại mỗi khi xuất hiện luôn mang đến những cơn giông tố và bão cát. Một nhịp vô cánh của nó có thể xới tung cả một vùng đất rộng lớn. Hai nhịp vỗ cánh của nó có thể xóa sổ cả một vương quốc. Ba nhịp vỗ cánh của nó có thể xé rách bầu trời.
Sinh vật vĩ đại đó chính là Tinh Linh Vương hệ Phong.
Tinh Linh Vương hiện tại đang chìm vào giấc ngủ say. Cơ thể của nó vẫn có thể lơ lửng trên bầu trời dù cho sáu đôi cánh không hề động đậy. Trong lịch sử xa xưa, mỗi khi Tinh Linh Vương vỗ cánh cũng đồng nghĩa với việc có biến động lớn xảy ra trên phiến đại lục.
Linh Cấp nhìn chằm chằm vào sinh vật khổng lồ trong im lặng. Dù Tinh Linh Vương đang ngủ, nhưng chỉ cần có bất kỳ một sinh linh nào khác tiến vào phạm vi gần nó, Tinh Linh Vương sẽ ngay lập tức thức tỉnh. Một khi nó thức dậy cũng đồng nghĩa với việc một thảm họa thiên nhiên sẽ xảy ra.
Vị trí Linh Cấp đang đứng hiện tại vừa vặn chính là mép ranh giới tiếp xúc với lãnh địa của Tinh Linh Vương. Chỉ cần Linh Cấp tiến thêm một bước nữa, Phong Tinh Linh chắc chắn sẽ phát giác ra sự tồn tại của hắn. Đó không phải là điều Linh Cấp mong muốn.
Bíp.
Đúng lúc này, vật trên tay Linh Cấp phát sáng.
".........."
Sau khi kiểm tra tín hiệu, cơ thể của Linh Cấp liền nhẹ nhàng chìm xuống. Độ cao dần dần hạ thấp, chẳng bao lâu sau, trước mặt Linh Cấp xuất hiện một rừng cây rậm rạp. Ngay trước khi chạm đất, cơ thể của Linh Cấp xoay một vòng, cả hai chân hắn tiện đà giẫm lên mặt đất. Động tác chân nhẹ nhàng và chuẩn xác.
"Ngài lại đi xem tinh linh đó à?"
Người vừa phát tín hiệu cho Linh Cấp lên tiếng.
"Định kỳ kiểm tra cũng chẳng có hại gì."
Người phát tín hiệu cho Linh Cấp không ai khác chính là Franz. Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua những đám mây lơ lửng trên khu rừng. Với khoảng cách hiện tại đương nhiên Franz không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài những rặng mây trôi lững lờ, nhưng nếu Linh Cấp vừa từ trên xuống thì hẳn chỗ của Tinh Linh Vương ở vị trí phía trên.
"Tại sao ngài lại để tâm đến một tinh linh đã ngủ say hàng trăm năm qua như vậy?"
Linh Cấp lắc đầu.
"Thứ đó một khi thức tỉnh sẽ rất phiền phức."
Mỗi Tinh Linh Vương đều là những sinh vật cực kỳ nguy hiểm. Tinh Linh Vương hệ Phong là một trường hợp đặc biệt. Trong điều kiện bình thường, Tinh Linh Vương có thể di chuyển với tốc độ gấp năm lần tốc độ âm thanh. Nó có thể dễ dàng xé nát bầu khí quyển và tàn sát mọi sự sống trên mặt đất.
Tuy nhiên, phiến đại lục này cho đến hiện tại vẫn có thể nguyên vẹn được chính là do tính cách của Tinh Linh Vương này có phần khác biệt. Hầu hết các Tinh Linh Vương khác đều giữ thái độ trung lập, không can thiệp vào những chuyện xảy ra trong hệ sinh thái của mình trừ khi chuyện đó ảnh hưởng trực tiếp đến thiên nhiên. Còn không, chúng hoàn toàn giữ thái độ đứng ngoài nhìn.
Tinh Linh Vương hệ Phong thì lại không như vậy. Nó là Tinh Linh Vương duy nhất ký kết giao ước với tinh linh sư. Theo lý thuyết, Tinh Linh Vương chung quy vẫn là tinh linh của tự nhiên. Việc chúng có thể nhận chủ hoàn toàn không phải chuyện vô lý.
"Thứ đó vẫn đang tuân thủ lời thề."
Tinh Linh Vương hệ Phong đã từng có một giao ước không thể xóa bỏ với chủ nhân của mình. Kể cả cho đến hiện tại, dù vị chủ nhân cũ của nó đã qua đời từ rất lâu rồi nhưng giao ước vẫn còn đó. Một khi giao ước đó bị phá vỡ, Tinh Linh Vương sẽ thức tỉnh. Đó là viễn cảnh mà ngay cả Linh Cấp cũng không thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Khoảnh khắc sinh vật đó di chuyển, không gì trên thế giới này có thể ngăn cản được bước chân của nó.
Lịch sử ghi chép của nhân loại cho đến hiện tại mới chỉ ghi nhận chưa đến bốn Tinh Linh Vương tương ứng với bốn nguyên tố Băng, Thủy, Hỏa, Thổ. Mỗi Tinh Linh Vương đều sinh sống trong lãnh địa của riêng mình, đó là một vùng nguyên tố cực kỳ rộng lớn phạm vi có thể lên đến lãnh thổ cấp quốc gia.
Phạm vi hoạt động của Tinh Linh Vương hệ Phong chính là toàn bộ tầng khí quyển phía trên đại lục. Có thể nói, lãnh địa di chuyển của sinh vật này còn lớn hơn cả bốn Tinh Linh Vương kia cộng lại. Đó là lý do vì sao một tồn tại như vậy nên tiếp tục ngủ say, tốt nhất là đừng bao giờ tỉnh lại.
"Được rồi. Có chuyện gì không?"
Linh Cấp tự nhiên thay đổi chủ đề.
"Mục tiêu đã bắt đầu hành động."
Linh Cấp mỉm cười.
"Tên đó cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi."
* * *
"Sedina ở bên trong nhưng tình trạng của cậu ấy không tốt chút nào."
"Trò ấy bị làm sao vậy?"
"Sedina đang ngủ."
Đang ngủ?
Việc ngủ trong ký túc xá cá nhân chẳng phải chuyện gì bất thường. Nhưng nếu những từ này được phát ra từ miệng một pháp sư Học viện Dream như Julia Plumheart thì sự việc nghiêm trọng hơn thế nhiều.
Biểu cảm trên mặt Rudger trở nên nghiêm túc.
"Chính xác thì Sedina đang ở trạng thái nào?"
"Cậu ấy đang rơi vào trạng thái mộng không thể chủ động tỉnh lại."
"Người bình thường có thể đột nhiên bị như vậy không?"
Julia lắc đầu.
"Hầu như không thể. Đó là trạng thái chỉ xảy ra với những Người Du Hành như chúng tôi mà thôi."
"Chẳng lẽ...?"
Julia nặng nề xác nhận.
"Đúng vậy. Sedina hiện đã bị kéo đến Dreamland."
Julia nhìn lại ký túc xá. Nơi này không khác gì thường ngày, nhưng chỉ khi quan sát kỹ càng, cô ấy mới nhận ra có nhiều người khác cũng bị tình trạng tương tự như Sedina.
"Dường như đã có một số lượng lớn người rơi vào Dreamland. Tình huống cực kỳ bất thường."
"Lẽ nào là một cuộc tấn công có chủ đích?"
"Không thể bỏ qua khả năng đó."
Tuy nói như vậy nhưng không hiểu sao Rudger lại có cảm giác những sự kiện kỳ quái này có liên quan đến khung cảnh mà hắn đã nhìn thấy ở Dreamland ngày hôm đó.
Dù sao thì ưu tiên quan trọng hiện tại là giải quyết tình hình trước mắt đã.
"Chúng ta nên báo cáo chuyện này với hiệu trưởng."
"Không cần đâu. Ta đến rồi đây."
Một giọng nói lạ đột nhiên vang lên. Ánh mắt của Rudger và Julia đồng thời hướng về phía thanh âm vừa phát ra.
Hiệu trưởng của Theon, Elisa Willow, vẫn như thường lệ xuất hiện với một phong thái bình tĩnh và thong dong. Dù trên khuôn mặt cô ta nở nụ cười nhưng ai cũng hiểu tâm trạng của hiệu trưởng lúc này không mấy vui vẻ.
"Ta đến đây gặp trò Julia để trao đổi về tình hình hiện tại. Không ngờ là cả giáo sư Rudger cũng đã ở đây rồi."
"Ngài cũng đã nắm được tình hình rồi sao?"
"Hôm nay Wilford không đến làm việc."
"... ... Chuyện đó nghiêm trọng đấy."
Wilford là một hiệp sĩ đã nghỉ hưu. Ông ấy ít nhất phải có trình độ của một hiệp sĩ cấp cao. Sức mạnh tinh thần của Wilford chắc chắn vượt xa người thường, thậm chí là cả những pháp sư chiến đấu dù tuổi tác của ông ấy đã khá lớn.
Nếu ngay cả Wilford cũng không thể chống lại cuộc tấn công và bị kéo vào Dreamland thì vấn đề nghiêm trọng hơn bọn họ nghĩ rất nhiều. Điều này có nghĩa là đối thủ có thể tấn công tùy ý bất kỳ mục tiêu nào không phụ thuộc vào sức mạnh của họ.
"Chúng ta phải sơ tán các học sinh và nhân viên ra khỏi Theon."
Tình hình hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ. Chỉ cần phong tỏa lại phạm vi các nạn nhân bị ảnh hưởng và truy vết thủ phạm, vụ việc này sẽ nhanh chóng được giải quyết.
"Tình huống của mọi người lúc này đều bị kéo đến Dreamland. Chuyện này phải chăng có liên quan đến Người Du Hành?"
Julia lắc đầu phủ nhận.
"Không hề có tác động của [Du Mộng]. Thú thực là triệu chứng hiện tại là lần đầu tiên tôi chứng kiến."
Elisa Willow nêu lên một giả thiết.
"Có khả năng nào đối phương là pháp sư mạnh hơn trò không, trò Julia?"
"Không thể!"
Julia ngay lập tức phủ định khả năng này. Câu trả lời sắc bén đến mức Rudger và Elisa Willow cũng phải ngạc nhiên.
"Có thể hiện giờ có Người Du Hành sử dụng phép thuật giỏi hơn nhưng không thể có người có thể xóa bỏ dấu vết của [Du Mộng] đánh lừa đôi mắt của tôi. Kể cả khi đối phương có là pháp sư bậc thầy như Sư phụ của tôi cũng không thể."
Giọng nói của Julia rất kiên định. Đó không phải tự phụ mà là một sự tự tin vững chắc vào năng lực của bản thân trong lĩnh vực mà cô ấy am hiểu.
"Khả năng cao đối phương đang ở bên trong Theon."
"Nhưng muốn tìm ra mục tiêu giữa hơn mười nghìn người ở nơi này thực sự không khả thi."
"Trước mắt cần sơ tán mọi người và khoanh vùng phạm vi người bị bệnh đã. Sau đó mới có thể có căn cứ truy vết thủ phạm."
"Chúng ta cần nhanh lên trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng hơn."
"Ngài có muốn truyền đạt tình hình này cho các giáo sư khác không?"
"Có thể, nhưng không phải tất cả. Chỉ có thể thông báo với một số người đáng tin cậy."
Sau khi thảo luận xong, cả ba người tản ra và tìm kiếm manh mối xung quanh.
Nơi Rudger hướng tới là Leathervelk. Theo hắn suy đoán, mặc dù sự việc xảy ra bên trong Theon nhưng rất có thể ai đó đã bí mật đột nhập từ bên ngoài. Thời điểm này không có gì tốt hơn mạng lưới thông tin độc lập tại Leathervelk để giúp hắn xác nhận.
Khi Rudger bước vào Khu phố Hoàng Gia, một người hướng dẫn ngay lập tức xuất hiện như thể đang đợi hắn, biểu cảm trên gương mặt người này rất nghiêm trọng.
"Ông chủ, anh đến rồi."
"Chuyện gì vậy?"
Người dẫn đường không nói gì mà ra hiệu Rudger đi theo mình. Hai người nhanh chóng đến nơi ở riêng của Hans.
"... ... ."
Tình trạng của Hans lúc này giống như đúc tình trạng của các học sinh Theon. Cậu ta đã bị kéo đến Dreamland.