Chương 4: Quả phụ này có chút hổ báo
Dù Vân Tranh có đồng ý hay không, Văn Đế đã hạ chỉ nên hắn cũng chỉ còn biết chấp nhận.
Thôi!
Ban hôn liền ban hôn thôi!
Có được quân quyền đã rồi nói sau!
Nói thế nào thì ta cũng là hoàng tử.
Hoàng tử thành thân, dù triều thần có coi thường ta thế nào thì cũng phải có chút biểu hiện chứ?
Ừ, thừa cơ kiếm tiền!
Càng nhiều càng tốt!
Có binh có ngựa thì cũng phải có lương thực chứ!
Chỉ có điều, như vậy mà ta còn phải lưu lại hoàng cung một thời gian.
Vân Lệ và Thục phi nhất định là nhân cơ hội này trả thù ta!
Khoảng thời gian mà ta ở lại hoàng thành chắc chắn là lúc mạo hiểm nhất.
Phải nghĩ biện pháp cho ổn mới được!
"Lục điện hạ, xin dừng bước!"
Đúng lúc Vân Tranh vừa đi vừa suy nghĩ thì tổng quản thái giám bên cạnh Văn Đế là Mục Thuận đuổi theo.
Vân Tranh dừng bước, quay đầu nhìn Mục Thuận: "Mục tổng quản gọi ta có việc gì?"
Nhìn Mục Thuận, tâm tư Vân Tranh lập tức nhanh nhẹn hẳn lên.
Mục Thuận là người bên cạnh vị phụ hoàng tiện lợi của mình.
Cho dù là thái tử, gặp Mục Thuận cũng phải khách khách khí khí.
Nếu ta có thể kéo Mục Thuận về phe mình...
Rất nhanh, Vân Tranh đã gạt đi suy nghĩ kia.
Ta chẳng có quyền có thế, chẳng có chỗ dựa, lấy gì kéo Mục Thuận về phe mình chứ?
Một khi không cẩn thận, có khi còn bại lộ dã tâm của mình.
Lỡ Văn Đế biết được mục đích của ta đến đất biên quan là để nắm binh quyền thế nào, hắn tuyệt đối giết chết ta mất!
Mục Thuận cười hiền hòa nói: "Thánh thượng truyền lệnh, cho Lục điện hạ theo lão nô đi Thẩm Gia truyền thánh chỉ, tiện thể diện kiến Lục hoàng tử phi tương lai của điện hạ".
"Được thôi!"
Vân Tranh đáp ứng, theo Mục Thuận lên xe ngựa xuất phát.
Trên đường đi, Vân Tranh không nói gì, vẫn cúi đầu suy nghĩ việc của mình.
Nhưng nhìn trong mắt Mục Thuận, đây lại là biểu hiện nhu nhược.
"Điện hạ có biết hoàn cảnh Thẩm Gia không?"
Mục Thuận chủ động phá tan sự im lặng.
"Chuyện này..."
Vân Tranh ngượng ngùng cười, lắc đầu thể hiện là hắn không biết.
Quả thực hắn ta không biết.
Lâu nay hắn ta sống trong thâm cung, đúng là có chút phong thái của kẻ không màng thế sự, chuyện trong ngoài cung hắn ta đều rất ít biết.
Mục Thuận cười hắc hắc mới nói: "Thẩm Gia chính là cả nhà trung liệt thật sự..."
Năm năm trước, Văn Đế thân chinh Bắc Hoàn.
Thẩm Nam Chinh nhậm chức đại tướng quân tiền tuyến, dẫn theo binh sĩ Thẩm Gia theo Văn Đế ra quân.
Sau hai tháng hai bên liên tiếp giao chiến, Văn Đế đánh giá tình hình sai lầm, trúng kế gian trá của Bắc Hoàn, bị đại quân Bắc Hoàn hợp lực bao vây.
Thẩm Nam Chinh để giải cứu Văn Đế, đã dẫn một vạn tinh binh tập kích vương đình Bắc Hoàn, buộc đại quân Bắc Hoàn phải quay về tiếp viện.
Cuối cùng, Văn Đế được giải vây, nhưng một vạn tinh binh do Thẩm Nam Chinh dẫn đầu lại bị đại quân Bắc Hoàn vây quét, cuối cùng toàn quân bị tiêu diệt.
Trận chiến đó, Thẩm Nam Chinh và hai người con đều tử trận tại trận, chỉ còn lại một đám cô nhi quả phụ.
Còn Thẩm Lạc Nhạn chính là con gái út của Thẩm Nam Chinh, năm nay vừa tròn hai mươi.
Nghe lời Mục Thuận nói, Vân Tranh không khỏi thầm chửi bậy.
Văn Đế này có vẻ không đủ tử tế/ rồi!
Người Thẩm Gia vì cứu hắn mà phải hi sinh to lớn như thế, ấy vậy mà bây giờ hắn lại đem con gái duy nhất của Thẩm Nam Chinh ban cho một kẻ nhất quyết đòi chết như ta.
Rõ ràng là đang bắt nạt Thẩm Gia chỉ toàn là nữ lưu!
...
Phủ Thẩm Gia.
Thẩm phu nhân và nhóm nữ quyến Thẩm Gia đang ở sau vườn thưởng hoa, thưởng trà.
Một thị nữ vội vàng chạy vào, cúi người xuống nói: "Phu nhân, người ở trong cung đến, là Lục hoàng tử và đại nội tổng quản Mục tổng quản!"
"Ồ?"
Thẩm phu nhân khẽ giật mình, vội vàng gọi mọi người cùng đến chính sảnh.
"Lục hoàng tử? Triều ta có Lục hoàng tử sao?"
"Đúng vậy, Lục hoàng tử là ai thế, ta chưa từng nghe đến..."
"Chính là tên hoàng tử vô dụng của đương kim thánh thượng đấy, không chỉ văn không thành võ không có, mà còn nhút nhát, kém cỏi, hễ trong cung có tiệc tùng, thì hắn ta hoặc là giả bệnh không tham gia, hoặc là trốn ở một góc..."
Vài thị nữ bàn tán xôn xao.
"Khụ khụ..."
Thẩm phu nhân quay đầu trừng mấy người, "Cẩn thận lời nói!"
Mấy nha đầu này đúng là vô dụng!
Chuyện trong hoàng thất, mấy người có thể bàn tán được ư?
Vài thị nữ lè lưỡi, vội ngậm miệng không nói.
Rất nhanh, họ đến chính sảnh.
Mọi người tò mò nhìn Vân Tranh, trong lòng nghĩ, đây chính là tên hoàng tử vô dụng kia sao?
Nhìn cũng khá đẹp trai.
Nhưng lại không có chút khí phách nam nhi nào.
"Gặp qua Mục tổng quản, gặp qua Lục hoàng tử!"
Thẩm phu nhân dẫn theo nhóm nữ quyến hành lễ với hai người.
Vân Tranh nghe thấy, trong lòng lắc đầu cười.
Họ đánh giá thấp mình đến mức nào chứ!
Đến cả thứ tự trước sau cũng còn đảo lộn!
Cũng không biết là vô ý hay cố ý nữa.
Mục Thuận cười ha ha, tuy nhiên vẫn ngước mắt nhìn Vân Tranh.
"Miễn lễ đi!"
Vân Tranh khẽ giơ tay, nghĩ thầm Mục Thuận này cũng biết điều.
"Tạ ơn điện hạ".
Mọi người mới đứng thẳng dậy.
"Thẩm phu nhân, chúc mừng, chúc mừng!"
Gặp được Thẩm phu nhân, Mục Thuận lập tức chúc mừng liên tục.
Thẩm phu nhân vui mừng trong lòng, vội vàng hỏi: "Mục tổng quản, chuyện gì đáng mừng vậy?"
Mục Thuận bán chút bí mật, lại hỏi: "Thẩm Lạc Nhạn tiểu thư có ở đây không?"
Thẩm Lạc Nhạn nghe vậy, lập tức bước lên một bước: "Thần nữ gặp qua Mục tổng quản".
Vân Tranh cẩn thận quan sát Thẩm Lạc Nhạn.
Hai mắt sáng như sao, thân hình cao ráo.
Trên lông mày còn ẩn chứa một chút anh khí.
Quả thực là một người đẹp anh tư thoải mái!
Mục Thuận liếc nhìn Thẩm Lạc Nhạn, đột nhiên hô to: "Thẩm Lạc Nhạn, tiếp chỉ!"
Thẩm Lạc Nhạn khẽ giật mình, vội quỳ xuống nghe lệnh.
"Thánh thượng có chỉ: Một nhà Thẩm Thị, lòng trung liệt đanh thép, gia phong nghiêm túc, là tấm gương của triều đình! Nay phong Thẩm Lạc Nhạn làm chính phi Lục hoàng tử, chọn ngày thành thân..."
Ầm!
Cùng với lời tuyên bố nghiêm nghị của Mục Thuận, đầu óc những người Thẩm Gia ong ong cả lên.
Văn Đế ban hôn cho Thẩm Lạc Nhạn?
Không phải ban cho Lục hoàng tử, tên vô dụng kia sao?
Thẩm Lạc Nhạn càng tức giận không thôi, trên mặt đầy phẫn nộ.
Nàng mới vừa cười nhạo Lục hoàng tử là kẻ vô dụng, vậy mà chỉ trong nháy mắt, Lục hoàng tử đã trở thành phu quân của nàng?
Cho đến khi Mục Thuận tuyên đọc thánh chỉ xong, mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại được.
"Lục hoàng tử phi, nhận chỉ tạ ơn đi!"
Mục Thuận cười ha ha nhìn Thẩm Lạc Nhạn.
Thẩm Lạc Nhạn ngẩng đầu lên, nhìn thánh chỉ mà Mục Thuận đưa qua, đột nhiên đứng dậy, đầy vẻ tức giận nói: "Phiền Mục tổng quản thay ta báo với thánh thượng, xin từ chối nhận chỉ!"
"Đại nghịch bất đạo!"
Sắc mặt Mục Thuận sa sầm: "Thẩm Lạc Nhạn, ngươi định kháng chỉ?"
"Đúng thế! Ta chính là muốn kháng chỉ!" Thẩm Lạc Nhạn giận dữ la lớn.
“Làm càn!”
Sắc mặt Mục Thuận đầy vẻ lạnh lẽo, "Ngươi phải biết, kháng chỉ không tuân, thì có tội gì?"
"Còn không phải chỉ chết sao?"
Thẩm Lạc Nhạn hai mắt đỏ hồng, ngẩng cao đầu, nghiến răng nói: "Hiện giờ ngài có thể về bẩm báo với thánh thượng, thần nữ chờ lệnh ban rượu độc hay lụa trắng ở nhà!"
Nghe những lời của Thẩm Lạc Nhạn, trong lòng Vân Tranh không khỏi kinh ngạc.
Nữ nhân này cứng rắn vậy sao?
Chống đối cả thánh chỉ, thậm chí còn định để hoàng đế ban chết?
Đây chẳng phải giống hệt mình sao?
Nhưng mình cầu được chết là muốn sống tiếp.
Còn nàng ta cầu được chết thì có vẻ như thật sự muốn chết!
Nói vậy thì mình tệ đến vậy sao? Cho dù chết cũng không gả cho mình?
"Ngươi tưởng rằng kháng chỉ bất tuân, chỉ ban cái chết là xong sao?"
Mục Thuận lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Nhạn, "Theo luật pháp của triều đình ta, người kháng chỉ bất tuân sẽ tru di tam tộc!"
Tru di tam tộc?
Nghe lời Mục Thuận nói, Thẩm Lạc Nhạn lập tức ngốc người, khí thế cũng yếu đi vài phần.
Cho đến lúc này, thì những người Thẩm Gia mới cuối cùng hoàn hồn.
Đại tẩu Vệ Sương liếc nhìn con gái chưa đầy sáu tuổi, vội vàng bước tới nắm tay Thẩm Lạc Nhạn, nhỏ giọng cầu xin: "Muội nhất định phải kiềm chế tính khí của mình, ngươi không vì mình nghĩ thì cũng phải nghĩ vì Thẩm Gia chứ!"
Nói rồi, Vệ Sương lại vội vàng nhìn về phía mẹ chồng.
Ngực Thẩm phu nhân phập phồng dữ dội, cố gắng đè nén giận dữ.
Một lúc lâu sau, Thẩm phu nhân nắm chặt nắm đấm, nghiến răng vặn hỏi: "Mục tổng quản, Thẩm Gia chúng ta phạm phải tội gì? Tại sao thánh thượng lại đối xử với Thẩm Gia chúng ta như vậy?"
Mục Thuận lạnh nhạt nhìn Thẩm phu nhân: "Thẩm phu nhân, đây là do thánh thượng nghĩ đến công lao hiển hách của các tướng lĩnh Thẩm Gia, đặc biệt ban hôn, để tỏ ân sủng!"
"Ân sủng?"
Thẩm phu nhân trừng mắt đỏ ngầu, "Rõ ràng là đang bắt nạt Thẩm Gia chúng ta chỉ toàn là mẹ goá con côi!”
"Thẩm phu nhân, cẩn thận lời nói!"
Sắc mặt Mục Thuận lạnh lùng, nghiêm giọng nói: "Từ nay, Thẩm Gia có thể được coi là hoàng thân quốc thích rồi! Chẳng lẽ đây vẫn chưa được coi là ân sủng của thánh thượng sao?"
Mục Thuận vừa nói vừa nhìn Thẩm Lạc Nhạn bằng ánh mắt lạnh lùng, "Thẩm tiểu thư, nghĩ đến công lao hiển hách của phụ thân ngươi, lão hủ sẽ cho ngươi một cơ hội nữa! Nếu ngươi vẫn không chịu nhận chỉ, thì thực sự là kháng chỉ không tuân rồi!"
Mục Thuận vừa dứt lời, một vài Vũ Lâm Vệ đã đặt tay lên vũ khí.
Một thời gian, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
"Oa..."
Đột nhiên, ở tại chỗ có một tiếng khóc của một bé gái phá tan bầu không khí ngột ngạt...