Chương 2: Ra bài không theo sáo lộ

Tại bên trong đại điện, Văn Đế đang vội vàng triệu tập quần thần bàn cách đối sách khi Bắc Hoàn yêu cầu được tiếp tế lương thực.

Lúc này, Văn Đế đau đầu lắm.

Nếu cấp lương cho Bắc Hoàn, có nghĩa là hỗ trợ kẻ thù của Đại Càn.

Nhưng nếu không cấp, Bắc Hoàn chẳng thể vượt qua được mùa đông sắp tới, nhất định sẽ kéo quân xuống phía Nam để cướp bóc, đến lúc ấy, phương Bắc vừa mới dưỡng sức được vài năm chắc chắn sẽ lại chìm trong chiến tranh.

Đại Càn vừa mới trải qua sự kiện Thái tử tạo phản, nội bộ vô cùng bất ổn.

Vào lúc này, nếu giao chiến với Bắc Hoàn, khả năng chiến thắng là quá nhỏ.

Cho dù có thắng thì cũng chỉ là thắng thảm.

Đúng lúc Văn Đế đau đầu thì phe chủ chiến và phe chủ hòa cũng cãi nhau không ngớt.

Tuy nhiên, rõ ràng phe chủ hòa có ưu thế tuyệt đối hơn hẳn.

Văn Đế bị cãi nhau làm cho đầu óc choáng váng, lại không thể quyết định được.

Đúng vào lúc này, bất chấp sự ngăn cản của thị vệ ngoài điện, Thục phi khóc nức nở chạy vào, "Thánh thượng, người hãy làm chủ cho Lệ nhi đi a! Ô ô......”

"Khụ khụ..."

Văn Đế khẽ ho một tiếng, ra hiệu với Thục phi, "Trẫm đang thương lượng quốc sự với quần thần, ái phi hãy lui ra trước, có chuyện gì thì lát nữa hãy nói!"

Thục phi không những không lui ra, mà còn khóc to hơn, "Thánh thượng, Vân Tranh đã đá hỏng chỗ hiểm trọng của Lệ nhi, thế này chắc sau này Lệ nhi chả làm nam nhân được mất! Ô ô......”

"Cái gì?"

Sắc mặt Văn Đế khϊếp sợ, chuẩn bị phát tác nhưng lại đột nhiên bình tĩnh lại.

Một lúc sau, Văn Đế cười hề hề nói: "Ái phi đừng có nói bậy, tính tình của lão lục, trẫm vẫn còn rõ! Hắn đâu có lá gan đó!"

Tĩnh quốc công Từ Thực Phủ cũng đứng ra, cười hề hề nói: "Thục phi nương nương, thánh thượng trăm công ngàn việc, người đừng trêu đùa người nữa! Lục điện hạ tính tình hiền lành phúc hậu, sao có thể làm ra loại chuyện này được?"

Tính tình hiền lành phúc hậu là một cách nói bóng bẩy.

Lục hoàng tử nhát gan yếu đuối, hoàn toàn là một kẻ vô dụng!

Thục phi hơi ngây ra một lúc, rồi lập tức khóc to hơn.

Văn Đế không tin lời nàng, ngay cả anh ruột của mình mà hắn còn không tin ư?

Nhưng những gì nàng nói đều là sự thật cả mà!

Đúng lúc này, thị vệ ngoài điện báo cáo: "Khởi bẩm thánh thượng, Lục điện hạ cầu kiến!"

Lão lục?

Văn Đế hơi ngạc nhiên một chút rồi lập tức hỏi: "Hắn đến đây làm cái gì?"

Thị vệ cúi đầu, hơi chột dạ trả lời: "Lục diện hạ nói, hắn đá hỏng chỗ ấy' của Tam điện hạ, cố ý vào đây xin chịu tội..."

Nghe lời thị vệ nói, vẻ mặt của quần thần đều co rúm lại.

Không phải chứ?

Lục hoàng tử là tên vô dụng mà, chẳng lẽ thật sự đá hỏng 'của quý' của Tam hoàng tử rồi sao?

Văn Đế cũng bị lời của thị vệ làm cho kinh ngạc, sắc mặt đột ngột thay đổi, quát lớn với thị vệ: "Mau đưa tên nghịch tử này vào đây cho trẫm!"

Rất nhanh sau đó, Vân Tranh bị áp giải vào trong điện.

Vân Tranh bình tĩnh quan sát vị hoàng đế trẻ tuổi đang ngồi trên ngai vàng.

Cũng được đấy, tuy đã ngoài hơn 50 tuổi nhưng trông vẫn không quá già.

Khác với những gì hắn biết về thời cổ đại, hoàng đế của Đại Càn vương triều khi lên ngôi sẽ lấy cho mình một tôn hiệu, hơi giống như thụy hiệu vậy.

Tôn hiệu của tiện nghi lão tử này của hắn là Văn Đế.

"Tên nghịch tử!"

Văn Đế trừng mắt nhìn Vân Tranh, "Ngươi thật sự đá hỏng 'của quý' của lão tam?"

Cho đến tận bây giờ, Văn Đế vẫn không thể tin được sự thật này.

Lão lục từ trước đến giờ nói to cũng chẳng dám, mà hôm nay lại to gan lớn mật làm hại đến huynh trưởng ư?

"Vâng!"

Vân Tranh nhẹ gật đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, vẻ mặt của Văn Đế đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

"Tên nghịch tử, sao ngươi dám làm như vậy với lão tam?"

Văn Đế trừng mắt lên, lớn tiếng quát: "Ngươi có biết trẫm không muốn nhìn nhất chính là cảnh huynh đệ các ngươi tàn sát lẫn nhau không?"

Trên mặt Từ Thực Phủ đọng lại một tầng băng giá dày hơn, khom người nói: "Thánh thượng, thần cho rằng Lục điện hạ coi thường huynh trưởng, khiến Tam điện hạ bị thương nặng, phải tuyệt đối trừng phạt! Thần xin thánh thượng giáng Lục hoàng tử xuống làm thường dân để răn đe!"

Hắn chính là cữu cữu của Vân Lệ.

Vân Lệ bị Vân Tranh gây tổn thất to lớn như vậy, lẽ nào hắn có thể tha cho Vân Tranh?

"Lục điện hạ lại dám đối xử tàn nhẫn như vậy với Tam điện hạ, quả thực là tội không thể tha!"

"Thánh thượng vừa lên ngôi đã nghiêm cấm các hoàng tử tương tàn lẫn nhau, tiền lệ này tuyệt đối không thể mở!"

"Xin thánh thượng giáng Lục hoàng tử xuống làm thường dân để răn đe!"

"Thần biểu quyết tán thành..."

Lời của Từ Thực Phủ lập tức nhận được sự hưởng ứng của phe Tam hoàng tử.

Mọi người ùa vào dâng tấu chương xin Văn Đế giáng chức Vân Tranh xuống làm thường dân.

Ngay cả những người không lên tiếng thì cũng chỉ đứng nhìn bằng con mắt lạnh lùng.

Trong triều đường rộng lớn ấy, vậy mà không một ai giúp Vân Tranh nói đỡ.

Nhìn nhóm hề này, Vân Tranh không khỏi thầm may mắn cho quyết định của mình.

Không bỏ trốn mà vẫn ở hoàng thành, vậy thì ở lại để làm gì?

Ở lại hoàng thành thì chỉ có nước chết!

Bỏ trốn!

Phải bỏ trốn mới được!

Ánh mắt Văn Đế lạnh lùng, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Vân Tranh: "Tên nghịch tử, sao ngươi không nói gì vậy? Trẫm cho ngươi nói, cho ngươi cơ hội giải thích!"

Vân Tranh đối diện với sự tức giận của Văn Đế, khom người nói: "Nhi thần không muốn giải thích, cũng không cần giải thích! Bất kể vì lý do gì, nhi thần đã đá Tam ca thành như thế thì cũng là đại kỵ! Nhi thần nhận tội!"

Nghe lời Vân Tranh nói, Từ Thực Phủ không khỏi khịt mũi khinh thường.

Vô dụng thì vẫn cứ là vô dụng!

Cho cơ hội mà cũng chẳng biết tận dụng!

Nhưng cho dù có rao cho tên vô dụng này cơ hội giải thích thì cũng vô ích thôi!

Hắn đã hạ quyết tâm phải bắt Văn Đế hạ lệnh giáng chức hoàng tử vô dụng này xuống thành thường dân.

Từ Thực Phủ trầm ngâm một lát lại khom mình nói: "Thánh thượng, nếu Lục Điện hạ đã nhận tội thì xin thánh thượng hãy thuận theo lời bầy tôi tấu trình, hạ lệnh giáng Lục Điện hạ làm thường dân để răn đe!"

"Xin thánh thượng giáng Lục hoàng tử xuống làm thường dân để răn đe!"

Phe Tam hoàng tử đồng thanh tấu lên.

Vân Tranh ghi nhớ kỹ nhóm khốn nạn này, lại khom người dập đầu với Văn Đế, nói lớn: "Nhi thần tự biết tội nghiệt của mình nặng nề, xin phụ hoàng giáng chức trị tội!"

"Giáng chức trị tội?"

Trong mắt Văn Đế lóe lên sát khí, "Vậy thì ngươi hãy nói xem, bản thân ngươi phải chịu tội gì?"

"Tội chết!"

Vân Tranh không chút do dự, dập đầu đáp: "Xin phụ hoàng ban cho tứ nhi thần một cái chết!"

Oành!

Cùng với lời nói của Vân Tranh, không khí trong điện lập tức trở nên tĩnh lặng...

Cho chết ư?

Vân Tranh lại chủ động yêu cầu Văn Đế cho hắn chết?

Có phải hắn bị dọa cho hỏng hết cả não rồi không?

Đầu óc của tất cả mọi người đều choáng váng khi nhìn Vân Tranh.

Không ai có thể ngờ được, vừa mở miệng Vân Tranh lại muốn tìm đường chết.

Ngay cả Từ Thực Phủ và Thục phi đều triệt để bị choáng váng.

Mặc dù Vân Tranh không có căn cơ, không có địa vị, nhưng dù sao cũng là hoàng tử.

Hoàng tử của Đại Càn, chỉ cần không tạo phản, không làm chuyện đại gian đại ác thì cơ bản là không thể bị ban cho cái chết.

Cái đá vào đũng quần của Vân Tranh cho Vân Lệ chẳng đủ để Văn Đế ra lệnh cho hắn chết được đâu.

Ngay cả những điều mà bọn họ không dám nghĩ tới, thì vậy mà Vân Tranh lại tự mình đưa ra?

Văn Đế cũng bị lời của Vân Tranh làm cho kinh ngạc không nhẹ.

Sau một hồi im lặng kéo dài, Văn Đế nghiêm mặt hỏi: "Ngươi thật sự muốn trẫm cho ngươi chết?"

"Vâng!"

Vân Tranh nghiêm túc gật đầu, "Nhi thần chỉ muốn lấy cái chết để tạ tội!"

Trong lòng Văn Đế nhói đau.

Hắn hoàn toàn không hiểu được rằng tại sao Vân Tranh lại kiên quyết muốn chết.

Mặc dù hắn cũng chẳng thích đứa con này, nhưng dù sao thì nó cũng là con trai của hắn.

Kể cả có sợ thì cũng không thể sợ đến mức này chứ?

Trong triều đình, có ai dám nói rằng sẽ cho hắn chết?

Suy nghĩ một lúc, Văn Đế nghiêm mặt hỏi: "Có phải có người đã uy һɪếρ ngươi rồi không?"

Vừa nói, ánh mắt của Văn Đế lại vô tình liếc về phía Thục phi.

Thục phi giật mình, kêu trời oan uổng.

Nàng còn chưa kịp nói chuyện với Vân Tranh, sao có thể uy hiếp Vân Tranh được chứ?

"Không có!"

Vân Tranh lắc đầu.

"Vậy sao ngươi lại kiên quyết muốn chết?"

Văn Đế đột nhiên cất cao giọng.

Ngay lập tức, bầu không khí trong triều đình trở nên im ắng như tờ.

"Nhi thần tội nghiệt sâu nặng, nên phải lấy cái chết để tạ tội!"

Vân Tranh vẻ mặt đau buồn nói: "Nhi thần không cầu xin gì khác, chỉ cầu phụ hoàng đáp ứng nhi thần một yêu cầu nho nhỏ!"

"Nói!"

Văn Đế mặt đen như đít nồi nói.

"Nhi thần đã vô dụng suốt bao nhiêu năm nay, cho nên không muốn chết một cách vô dụng như vậy nữa!"

Vân Tranh tỏ vẻ đau khổ bất lực, nghiến răng nói: "Xin phụ hoàng ban cho nhi thần đến biên quan, nhi thần nguyện tay cầm bảo kiếm ba thước, chiến đấu một cách anh dũng rồi tử trận!"

Chết trận?

Ánh mắt Từ Thực Phủ lóe lên một tia sát khí.

Hắn hiểu rồi!

Vân Tranh này muốn trốn khỏi hoàng thành!

"Lục Điện hạ quả là dũng cảm, nhưng thần cho rằng không thỏa đáng."

Từ Thực Phủ lập tức nhảy ra phản đối: "Lục hoàng tử dù sao vẫn là hoàng tử, nếu như cả hoàng tử cũng tử trận ở sa trường, chẳng phải sẽ khiến lũ rợ man di cười nhạo Đại Càn chúng ta không có người ư?"

Hắn tuyệt đối không thể tạo cơ hội cho Vân Tranh trốn khỏi hoàng thành!

Vấn đề huyết thư, Vân Lệ đã kể cho hắn nghe rồi.

Bọn họ nhất định phải giành lấy cho bằng được huyết thư đó!

Vân Tranh lắc đầu: "Lời nói của Tĩnh quốc công, Vân Tranh không dám gật bừa!”

"Ồ?"

Từ Thực Phủ nhìn Vân Tranh, "Lục Điện hạ có cao kiến gì?"

Vân Tranh thẳng người, nói rành rọt: "Con cái dân thường cũng có thể chiến đấu đến chết vì Đại Càn chúng ta, thân là hoàng tử như chúng ta càng phải thể hiện vai trò gương mẫu cho toàn thiên hạ!"

"Nhưng từ khi từ khai quốc cho tới nay, chưa từng nghe nói hoàng tử nào tử trận ở sa trường, chính vì như vậy mà quốc gia mới không thịnh vượng."

"Nếu vậy, hãy để Vân Tranh là người khởi đầu vậy!"

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc