Chương 4: Tầm Tiên Giả
Sống càng lâu, La Tác càng thêm kinh hãi thế giới này, bởi thế giới này so với hắn tưởng tượng còn nguy hiểm hơn nhiều.
Trước kia, khi hắn chưa bước chân vào Tu Tiên Giới, nhận thức về thế giới vô cùng đơn giản, cho rằng yêu ma quỷ quái chỉ có tu tiên giả mới gặp phải. Nhưng giờ đây, hắn đã quen với sự tồn tại của yêu ma quỷ quái. Rất nhiều cái chết bất thường là do yêu ma quỷ quái gây ra, cũng có vô số cái chết "bình thường" khác cũng do chúng. Loại sau thường là những tồn tại mà người bình thường không nhìn thấy, hơn nữa bọn chúng hành sự quỷ bí. Bởi vậy, ở thế giới tồn tại những phương thức tu luyện như tu tiên giả và võ giả này, tuổi thọ trung bình so với xã hội cổ đại bình thường còn thấp hơn.
Chỉ có tu tiên giả mới thực sự có thể sinh tồn trên cõi đời này, phàm nhân chết vì những điều không thể lý giải là chuyện không thể tránh khỏi.
Ôn dịch bùng nổ đột ngột, hồng thủy tràn lan khắp sông, địa chấn bất ngờ... rất nhiều sự kiện không phải xuất phát từ tự nhiên.
Đối với La Tác mà nói, chết không đáng sợ, nhưng chết mà không hiểu vì sao thì không thể chấp nhận, và đó cũng là một lý do khác để hắn tu tiên.
Sống lâu, La Tác cũng nắm giữ một vài quy tắc sinh tồn:
1. Không nên sống ở những quốc gia loạn lạc, không nên dừng chân ở những vùng hoang dã. Bởi vì những nơi này yêu ma quỷ quái sẽ đặc biệt nhiều.
2. Không nên ở lại một chỗ quá lâu, đối với mỗi nơi đều chỉ là khách qua đường. Bởi nếu ở một chỗ quá lâu, dấu vết sẽ nhiều hơn, mà dấu vết nhiều, sớm muộn cũng lộ sơ hở.
3. Đối với tu sĩ tông môn nên kính nhi viễn chi. Bởi tu sĩ tông môn mạnh hơn tán tu, bí thuật tông môn phong phú, có lẽ sẽ phát hiện ra tuổi thọ của La Tác. Mà trừ số ít yêu ma quỷ quái đặc thù, đại đa số yêu ma dựa vào bản năng tu luyện, phần lớn thiên phú không thể nhìn thấu tuổi thọ của La Tác.
4. Phải không ngừng cập nhật kiến thức. Tỉ như tin tức về các tông môn, như vậy có thể nhanh chóng nhận ra tu sĩ, còn có chút kiến thức vặt, có thể giúp La Tác che giấu được một ít bí thuật của tu sĩ. Tỉ như nhìn khí tông Thiên Nhãn Vọng Khí Thuật, nếu bị người quan sát mang theo thượng phẩm ngọc tốt, liền sẽ cực độ sai lệch. Mặt khác, thuật phân biệt lúc Tu Luyện Giới cũng có các loại hạn chế, muốn lập tức khám phá căn nguyên của La Tác, chỉ có những tu sĩ nắm giữ pháp tắc hoặc dị thuật đặc thù mới có thể, mà những người này lại càng thêm ít ỏi.
5. Đừng nói cho người khác tên thật của mình, một mực giữ lại ngụy trang. Bởi thế giới này có Thôi Diễn Thuật và nguyền rủa tồn tại.
6. Giữ khoảng cách với mọi người.
…
La Tác hoàn toàn dựa theo những nguyên tắc này để hành sự.
Vậy nên thế giới này dù nguy hiểm, hắn vẫn miễn cưỡng sống sót.
Nhưng đôi khi hắn vẫn phải phá vỡ nguyên tắc làm việc.
Hắn hiện tại sẽ không thể không mạo hiểm một phen.
Hắn cùng năm người quen biết đi thăm dò một di tích.
Bọn họ đều là Tầm Tiên Giả, ở cái thế giới này, là một đám người đáng buồn đáng thương, ngay cả thế tục giới cũng có chút miệt thị bọn họ, bởi vì phần lớn đều là những kẻ mơ mộng hão huyền.
Kỳ vọng kỳ ngộ, tiên duyên, hoặc ảo tưởng một ngày nào đó sẽ được tu tiên giả thu làm đồ đệ, kiểu như vậy.
Thế nhưng phần lớn người không có linh căn, cũng không biết tu tiên có nhất định cần linh căn hay không, bọn họ thường bận rộn cả đời, cũng không sờ được đến biên giới của tiên đạo.
Di tích này do trưởng giả lớn tuổi nhất trong sáu người phát hiện, không biết đã bao nhiêu năm rồi.
"Mã đạo trưởng, nơi này thật sự có linh vật?" Dương Kiếm hỏi lão giả trước mặt. Dương Kiếm này là một cao thủ siêu nhất lưu đã ẩn lui giang hồ, không biết hắn tu luyện loại võ công gì, hơn năm mươi tuổi vẫn giống như hơn hai mươi, oai hùng phi phàm, so với nam minh tinh mà La Tác thấy ở kiếp trước còn tuấn tú hơn mấy phần.
"Ắt hẳn là có… đây có thể là một cổ di tích." Mã đạo trưởng nói.
"Nếu thật sự có linh vật, có lẽ rất nguy hiểm, trong chúng ta có bao nhiêu người có thể còn sống sót?" Hồng y nữ Đạo lên tiếng. Nữ nhân này ước chừng chừng bốn mươi tuổi, mang mạng che mặt, dáng người thon thả, chỉ là bộ mặt hình dáng cũng khiến người ta ý nghĩ kỳ quái. Bởi vì mọi người không ai biết tên nàng, nên gọi là Hồng y nữ.
"Vì tu tiên thì đây là điều khó tránh khỏi, tu tiên giới những chân tu kia cũng vậy thôi." Triệu viên ngoại, một người mười phần hữu khí phái, như một đại tài chủ, nói.
"Cũng không biết sau khi có được linh vật, chúng ta có thể tu tiên hay không?" Diệp Vạn Đạo, một người dáng dấp cao lớn lại cường tráng, lên tiếng. Hắn là người bình thường nhất trong đám người, cũng là người cố gắng nhất, một bên luyện võ công, một bên tìm kiếm tiên duyên.
Chỉ có La Tác là không nói lời nào. Sống lâu, hắn biết rõ nói nhiều tất hớ, không cần thiết thì không nên nói.
Đám người vừa thăm dò vừa nói chuyện, đột nhiên Diệp Vạn Đạo hỏi: "Các vị, ta có một vấn đề, các ngươi vì sao muốn tu tiên?"
Vấn đề này rất đột ngột, đám người có chút hai mặt nhìn nhau. Giữa bọn họ có ước định quen biết là không nên nghe ngóng quá khứ của đối phương.
Nhưng hiện tại, bọn họ có khả năng đi không về, nên có người không thèm để ý đến quy củ này nữa.
"Ta nói trước, thôn của ta bị một tu sĩ phá hủy, mục đích tu tiên của ta là để báo thù." Diệp Vạn Đạo khinh đạm nói, chỉ là trong thanh âm mang theo một loại hận ý.
Đám người có chút đồng tình với Diệp Vạn Đạo, loại sự tình này ở thế giới này thỉnh thoảng xảy ra, gặp phải thì chỉ có thể coi là xui xẻo.
Đám người trầm mặc một hồi, Dương Kiếm phá vỡ sự im lặng nói: "Mục đích tu tiên của ta rất đơn giản, chính là để kiến thức kiếm pháp của tiên nhân."
"Nhàm chán!" Hồng y nữ cười lạnh nói.
"Ngươi nói cái gì?" Dương Kiếm cả giận nói.
"Hừ, Dương Kiếm ngươi trên giang hồ cũng không phải là tuyệt cảnh cao thủ, võ công cũng không đạt đến đỉnh phong, dựa vào cái gì mà đòi theo đuổi kiếm pháp của tu tiên giả?"
"Dù ta đạt tới tuyệt cảnh thì sao, còn so ra kém tu tiên giả một ngón tay. Làm vậy có ý nghĩa gì? Ta, Dương Kiếm, muốn tu luyện đệ nhất kiếm pháp thiên hạ, tự nhiên chỉ có thể Tầm Tiên." Dương Kiếm ngạo mạn nói, "Nếu ta làm vậy không có ý nghĩa, vậy mục đích tìm tiên của ngươi là gì?"
"Mục đích của ta cao thượng hơn các ngươi nhiều, nhưng ta không muốn nói cho các ngươi biết!"
"Hừ, nhất định là vì nam nhân, loại nữ nhân thấp kém như ngươi ta trên giang hồ gặp không biết bao nhiêu."
"Đừng đem ta so sánh với những ca cơ giang hồ kia, ta có mục đích vĩ đại hơn nhiều."
"Hừ, nói mãi cũng không dám nói ra, còn nói cái gì vĩ đại."
"Hai vị, đừng cãi nhau nữa. Chúng ta những phàm nhân này tụ tập lại tìm linh vật, có thể đây là lần cuối cùng gặp mặt, gặp lại tức hữu duyên, làm gì tranh chấp?" Mã đạo trưởng ngăn lại tranh chấp của hai người, nói, "Để bần đạo nói một chút về quá khứ của mình vậy."
"Mã đạo trưởng không sai, quy tắc này không sai, bảo đảm mười năm hữu nghị của chúng ta. Ta cũng không muốn bị người ta nhòm ngó lai lịch của mình." Triệu viên ngoại nói.
"Thực tế thì bần đạo làm vậy là vì bản thân mình. Kỳ thật ta là một chưởng môn của một tiểu tiên môn, lúc trước chế định quy tắc này là vì không muốn mọi người nhìn trộm bí mật của ta."
"Tiên Môn chưởng môn!?" Đám người kinh ngạc dừng bước. Bọn họ Tầm Tiên nhiều năm như vậy, lại có người là tiên môn chưởng môn.
"Các ngươi đừng hiểu lầm, là chưởng môn của một tông môn lụi bại. Trừ một bản công pháp tàn phá và một chút tư liệu, thì không còn truyền thừa gì khác."
Thấy mọi người trấn định lại, Mã đạo trưởng vừa đi vừa cười nói: "Từ khi ta tiếp nhận trách nhiệm lớn phục hưng tông môn từ sư phụ, ta đã tìm tiên cả một đời... Ta cũng không biết sư phụ vì sao lại thu ta làm đồ đệ, rõ ràng ta không tu luyện được công pháp của Tiết Khí Tông. Về sau ta Tầm Tiên mới minh bạch ta không có linh căn, nhưng có thật sự là không có linh căn thì không tu luyện được hay không, trong lòng ta không chắc chắn, cho nên mới luôn làm Tầm Tiên Giả... Chẳng lẽ ta có thể từ bỏ việc phục hưng tông môn sao…"
Mã đạo trưởng tuy cười, nhưng mọi người đều nghe thấy sự khổ sở và nặng nề vô cùng.
Linh căn – ranh giới giữa tiên và phàm.
"Linh căn, ai nói tu luyện nhất định phải có linh căn? Bản viên ngoại đã tra xét hơn một vạn sách cổ tịch, phát hiện có hơn ba mươi trường hợp người không có linh căn vẫn thành tựu được tiên nghiệp." Triệu viên ngoại cắn răng nói.
"Điểm này bần đạo cũng tra được kết quả tương tự. Đại Đạo Ngũ Thập, Thiên Diễn Tứ Cửu, ắt hẳn không có chuyện tuyệt đối như vậy." Mã đạo trưởng nói, "Triệu viên ngoại đã từng hỏi đạo qua tu tiên giả chưa?"
"Ừm, ta đã tiêu rất nhiều ngân lượng, mới mời được một tu tiên giả, kết quả người kia một mực khẳng định ta tu tiên vô vọng. Thượng thiên bất công, vì sao có người sinh ra làm hoàng, có người sinh ra làm nô, ngay cả tu luyện cũng chia thành tam ngũ cửu đẳng? Bản viên ngoại không phục, vì sao ta trả giá nhiều như vậy cũng chỉ có năm năm thọ mệnh, mà người tu luyện có thể tùy tiện sống qua thiên thu?" Triệu viên ngoại kích động nói.
"Năm năm thọ mệnh?"
"Rất nhiều năm trước ta đã mắc bệnh nan y, đại phu nói ta chỉ còn bảy năm thọ mệnh. Vì mạng sống, ta tu luyện nội công, lấy độc trị độc, bất luận nóng lạnh, bất luận ngày đêm, rốt cục tu luyện ra được chút nội công, gắng gượng qua được vận mệnh bảy năm mà chết. Nhưng đại phu lại nói ta đại nạn sắp tới, nhiều nhất năm năm, sau đó ta liền tìm kiếm tiên duyên…" Triệu viên ngoại bi phẫn nói.
Đám người lại lâm vào một trận yên tĩnh. Hồng y nữ nhìn mọi người một lượt, nói: "Không ngờ tất cả mọi người Tầm Tiên vì những thứ bên ngoài, thật đáng buồn."
Báo thù, kiếm thuật, phục hưng tông môn, mạng sống.
"Vậy còn ngươi thì sao?" Dương Kiếm bất mãn nói.
"Ta là vì sắc đẹp!" Hồng y nữ cười nói, "Nghe nói tu tiên giới có bí thuật thanh xuân vĩnh cửu và hồi phục thanh xuân, còn có một vài công pháp có thể gia tăng dung nhan. Nếu ta có thể tu tiên, tu tiên giới sẽ có thêm một tuyệt đại tiên tử."
"Đây chính là mục đích tu tiên của ngươi!?" Dương Kiếm hỏi, "Còn nói không phải thấp kém? Mà sắc đẹp chẳng phải là thứ bên ngoài, thấp kém nhất sao?"
"Sắc đẹp sao lại là thứ thấp kém? Chỉ có xấu xí mới là thấp kém." Hồng y nữ tự tin nói.
"Ý ngươi là ngươi rất đẹp sao?" Diệp Vạn Đạo hiếu kỳ hỏi.
"Ta là một tuyệt đại giai nhân… chỉ là đáng tiếc, có những người sinh ra đôi mắt chó, không biết thưởng thức." Hồng y nữ tự tin cười nói, ẩn ý sâu xa.
Đám người cãi nhau, nhưng giữa họ lại trở nên thân thiết hơn không ít. Lúc này rốt cục có người chú ý đến La Tác.
Triệu viên ngoại nói: "La đạo hữu, ngươi vì sao mà Tầm Tiên?"
Đám người dừng bước lại, ngay cả Mã đạo trưởng cũng vậy, bởi vì La Tác trong sáu người bọn họ là một tồn tại thần bí nhất. Không ai nhìn rõ tu vi của La Tác, Dương Kiếm nhìn không ra chiêu số lai lịch của La Tác, Mã đạo trưởng so ra kém kiến thức uyên bác của La Tác.
"Vì… giết thời gian!" La Tác suy nghĩ một chút rồi nói, phát hiện rất khó trả lời câu hỏi này. Vì tu tiên? Tu tiên để làm gì? Rõ ràng hắn đã trường sinh rồi, vì bất tử? Nhưng vì bất tử chẳng phải là giống như tất cả sinh linh trên thế gian sao? Giãy giụa để sống, tất cả chỉ là để sống?
Không tìm thấy câu trả lời, hắn đành phải nói như vậy.
"Giết thời gian?" Mọi người đều sững sờ, đều cảm thấy La Tác không muốn nói thật với bọn họ.
Bọn họ không chất vấn, bởi vì đây là điều không thể miễn cưỡng.