Chương 153: Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya
Hoắc Thành Tài đã mất hơn nửa tháng để hoàn thành việc trang trí cửa hàng sách mới mở ngay trước cửa nhà, may mắn là đến kịp trước khi kỳ học mới bắt đầu. Hai cửa hàng đã được nối liền, tổng diện tích lên tới hơn 140 mét vuông, có thể nói đây là cửa hàng sách lớn nhất trong khu vực này.
Hoắc Diệu Văn vừa đỗ xe bên cạnh cửa hàng Thành Tài, thì chú ý thấy Tiểu Muội Hoắc Đình Đình vui mừng chạy lại gần.
Hoắc Đình Đình khoác tay Hoắc Diệu Văn, giọng nũng nịu nói:
“Ca, lâu rồi anh không về nhà rồi!”
“Dạo này bận rộn quá.”
Hoắc Diệu Văn xoa đầu cô em gái:
“Mỗi lần về nhà đều không gặp em, còn trách ca lâu không về nhà.”
Từ khi trở về từ Vienna, hắn luôn bận rộn với công việc ở nhà xuất bản và viết sách. Cả nửa tháng qua hắn đều vùi đầu trong trường học và công ty, không có thời gian về nhà, chỉ thỉnh thoảng vào ban ngày quay về thăm bà và mẹ, nhưng lúc đó Đình Đình suốt ngày đi chơi với Lữ Tố Trinh hoặc các bạn khác, hai anh em còn chưa có cơ hội gặp mặt.
Vừa đi vào cửa hàng sách, Hoắc Đình Đình vừa cười khúc khích vừa nói:
“Không phải là vừa mới tốt nghiệp sao? Chắc chắn phải chơi nhiều một chút rồi, mà nhà của Tố Trinh cách đây chỉ nửa giờ đi xe buýt thôi, thật tiện.”
A mẫu đang dọn dẹp cửa hàng sách ở cửa, nghe thấy lời tiểu muội nói thì nhíu mày, quát:
“Cứ suốt ngày chỉ biết chơi, kết quả học hành thì kém, còn không đỗ được vào đại học như anh hai mi.”
“A mẫu, nhiều người cũng không đỗ được mà!” Hoắc Đình Đình không vui nói.
Hoắc Đình Đình đã tốt nghiệp trung học từ hai tháng trước, nhưng kết quả học tập không tốt, không đạt được tiêu chuẩn vào hai trường đại học Hồng Kông.
Bây giờ không giống như sau này, có nhiều trường đại học tư nhân, ở Hồng Kông chỉ có hai trường đại học chính thức cấp bằng cử nhân, mặc dù có nhiều học viện và trường cao đẳng, nhưng những trường này không cấp bằng tốt nghiệp cử nhân.
Đình Đình năm sau sẽ học chuyên nghành tiếng Trung của Trường Cao Đẳng Baptist Hồng Kông, vì không phải là trường đại học, không được chính phủ Anh-Hồng Kông hỗ trợ, học phí hàng năm rất cao, mỗi học kỳ phải trả hơn một vạn đô la, có thể nói là bỏ tiền mua lấy tấm vé vào trường.
Hoắc Diệu Văn an ủi vài câu:
“Thôi mẹ à, giờ ở Hồng Kông chỉ có hai trường đại học, những người vào được đều học giỏi cả, Đình Đình học kém cũng không phải chuyện mới, ba mẹ cũng đã dự liệu từ trước rồi mà.”
“Anh~ đúng vậy!!!” Đình Đình kéo dài giọng.
A mẫu trừng mắt nhìn sang:
“Sao? Còn không cho ta nói sao? Nếu con có được một nửa thành tích của anh hai con, chắc chắn sẽ đỗ được!”
A mẫu nói thế không phải không có lý. Năm nay Đại học Hồng Kông mở rộng chỉ tiêu, nếu Đình Đình có thể thi được hai môn đạt A thì khả năng vào được khoa Triết của Đại học Hồng Kông là rất cao, dù sao thì Hoắc Diệu Văn cũng là giảng viên của khoa Triết đó. Hơn nữa, sinh viên ngành triết học vốn đã ít, ở nước ngoài có thể nhiều hơn, nhưng ở Hồng Kông thì ít ỏi vô cùng.
Ngành học có cạnh tranh mạnh mẽ nhất ở Hồng Kông vẫn là ngành luật, năm nay Đại học Hồng Kông mở thêm khoa luật, số lượng sinh viên đăng ký rất đông, ngành này ở Hồng Kông được coi là ngành nghề hấp dẫn nhất, đặc biệt là luật sư, nếu có thâm niên và được người có quyền nâng đỡ, có thể trở thành nghị sĩ.
Hoắc Diệu Văn cũng không muốn nghe thêm nữa, tự mình bước vào trong cửa hàng sách, quan sát cửa hàng mới của phụ thân Hoắc Thành Tài. Diện tích khá rộng, không giống với cách bố trí của các cửa hàng sách bên khu Cửu Long, ở đây tất cả sách đều được xếp lên kệ, nhìn một lượt là thấy sạch sẽ, gọn gàng.
Hoắc Thành Tài đang bận rộn xếp sách lên kệ, nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại:
“Diệu Văn đến rồi.”
Hoắc Diệu Văn cười hỏi:
“Cửa hàng này bố trí khá tốt, là do ba làm à?”
Hoắc Thành Tài lắc đầu cười:
“Không phải, là Minh Tử đề xuất đấy, cậu ấy nói các cửa hàng sách khác đều có kiểu kệ sách như vậy, vừa tiện cho việc sắp xếp sách vừa đẹp mắt, ta mới để cậu ấy làm một loạt kệ sách gửi đến, nhìn cũng không tệ lắm.”
Hoắc Diệu Văn nói:
“Ba, khi nào khai trương?”
Hoắc Thành Tài đếm ngón tay, tính toán một lúc rồi nói:
“Mẹ con bảo ngày 7 tháng 9 là ngày tốt, khai trương thì thuận lợi, ta tính mở vào ngày đó.”
“Được, ngày đó con xem có thời gian qua thăm không, dạo này trường học bận lắm, con không ở lại lâu được đâu.” Hoắc Diệu Văn nói xong chuẩn bị rời đi.
Hoắc Thành Tài nói:
“Diệu Văn đừng vội đi, không về ăn cơm à? Mấy ngày nay con cũng không về rồi.”
“Gần đây trường học và công ty bận quá, đợi chút nữa con rảnh sẽ về.”
Hoắc Diệu Văn vẫy tay, đi đến cửa tiệm, chào a mẫu và Tiểu Muội đang dọn dẹp ở cửa rồi lái xe về khu dân cư, hắn định đi gặp Trương Uyển Quân.
Cuốn sách đầu tay của Trương Uyển Quân 《 Câu Chuyện Mùa Thu 》 đã được in xong, chỉ còn thiếu việc quảng bá, lúc này Hoắc Diệu Văn đang bận rộn giúp nàng quảng bá.
Ban đầu, theo ý Hoắc Diệu Văn, hắn định chi tiền thuê vài cây bút nổi tiếng viết quảng bá trên báo, nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn thấy dù có quảng cáo, Trương Uyển Quân vẫn không có tiếng tăm, không thể trở thành hiện tượng chỉ sau một đêm như hắn mong muốn, vì vậy hắn đã viết dàn ý cho một cuốn sách mới và đưa cho Trương Uyển Quân viết.
..................
《 Thế Giới Văn Học 》
Đặng Mạch Cơ tự tay rót trà cho Hoắc Diệu Văn và Trương Uyển Quân, sau khi xong xuôi, hắn ngồi xuống, cười nhìn Hoắc Diệu Văn và Trương Uyển Quân:
"Hoắc sinh, cô gái này là?"
"Đây là em họ tôi, Trương Uyển Quân."
Hoắc Diệu Văn giới thiệu với Trương Uyển Quân:
"Uyển Quân, đây là tổng biên tập của 《 Thế Giới Văn Học 》 cũng có thể coi là một trong những ân nhân của anh. Nếu không tham gia cuộc thi do Tổng biên tập Đặng khởi xướng, có lẽ anh đã không biết mình có tài viết tiểu thuyết tình cảm."
Trương Uyển Quân mỉm cười, thái độ lịch sự, bước tới bắt tay Đặng Mạch Cơ:
"Tổng biên tập Đặng, chào ngài."
Đặng Mạch Cơ nhìn nàng nở nụ cười xinh, dáng vẻ thướt tha, động lòng người không thể không khen ngợi:
"Hoắc sinh, người xưa thường nói “Long sinh Long, Phượng sinh Phượng” trước kia tôi không tin, nhưng nhìn hai người thì không thể không tin. Nhìn cô cậu, cả hai đều bích ngọc giai nhân, ngọc thụ lâm phong!”
Bị Đặng Mạch Cơ khen ngợi thẳng thừng như vậy, Trương Uyển Quân dù giữ lễ phép, nhưng vẫn không tránh khỏi một chút ngượng ngùng, má nàng đỏ lên, có chút bối rối nhìn biểu ca.
"Tổng biên tập Đặng quá khen rồi, mỗi lần gặp ngài, tôi đều cảm thấy rất thoải mái." Hoắc Diệu Văn cười lớn.
Đặng Mạch Cơ cũng cười: "Đó là sự thật."
Hai người trò chuyện một lúc,
Hoắc Diệu Văn từ trong cặp công văn lấy ra một xấp giấy rồi đưa cho Đặng Mạch Cơ, nói:
"Tổng biên tập Đặng, ngài xem qua đi."
Trước khi đến đây, Hoắc Diệu Văn đã điện thoại với Đặng Mạch Cơ nói về chuyện biểu muội hắn viết một cuốn sách, muốn đăng trên 《 Thế Giới Văn Học 》 sau khi trò chuyện xong, hắn trực tiếp đưa sang mà không cần phải làm giới thiệu.
Đặng Mạch Cơ nhận lấy bản thảo, nhìn tiêu đề 《 Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya 》 không khỏi nhướn mày, nghiêm túc liếc nhìn Trương Uyển Quân rồi lại nhìn sang Hoắc Diệu Văn, tò mò hỏi:
"Hoắc sinh, đây hình như không phải tiểu thuyết ngôn tình?"
Hoắc Diệu Văn mỉm cười giải thích:
"Coi như là một dạng tiểu thuyết ngôn tình khác, Tổng biên tập Đặng cứ xem rồi nói."
"Được." Đặng Mạch Cơ gật đầu, im lặng bắt đầu đọc bản thảo.
Trương Uyển Quân thấy Đặng Mạch Cơ đang đọc cuốn sách mình viết, nàng hơi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên nàng đưa tác phẩm cho người ngoài Hoắc Diệu Văn đọc, lòng cảm thấy lo lắng.
Hoắc Diệu Văn nhận ra sự lo lắng và căng thẳng của nàng, hắn nắm tay, mỉm cười an ủi, ra hiệu nàng đừng lo.
《 Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya 》 là cuốn sách mà Hoắc Diệu Văn lấy ý tưởng từ cuốn sách trùng tên của nhà văn người Nhật Bản Higashino Keigo và bộ phim 《 Đạo Mộ Bút Ký 》 kể về câu chuyện của hai người, một nam, một nữ, sống ở những thời không khác nhau, kết nối với nhau qua một tiệm tạp hóa nhỏ.
Họ không quen biết nhau, lại ở trong các không gian khác nhau, chỉ có thể kết nối qua việc viết thư cho nhau, vì vậy đã tạo ra rất nhiều tình huống dở khóc dở cười, nhưng những tình huống đó lại tràn ngập ấm áp, mang đậm dư vị cuộc sống. Tuy nhiên, vì họ sống ở những không gian khác nhau, hai người có duyên nhưng không phận, cuối cùng vẫn là không thể đến bên nhau.
Ban đầu, theo phần kết mà Hoắc Diệu Văn đưa cho Trương Uyển Quân, hai nhân vật chính như hai đường thẳng song song, cùng một hướng nhưng không bao giờ giao nhau.
Tuy nhiên, Trương Uyển Quân cảm thấy đuôi nát, nàng muốn sửa lại kết cục, khi nhân vật nữ mở cửa, phát hiện có một người đàn ông lạ ngoài cửa. Người đàn ông đó nói một bí mật mà chỉ hai người biết, ngay lập tức, cả hai cùng mỉm cười, dòng xe cộ xung quanh, người đi lại tấp nập, đóng lại câu chuyện về cặp đôi vượt thời gian, bắt đầu và kết thúc cũng tại con phố quen thuộc này.
Số từ không quá nhiều, chỉ khoảng vài chục nghìn từ, cộng với dàn ý mà Hoắc Diệu Văn cung cấp, Trương Uyển Quân chỉ mất nửa tháng để hoàn thành.
Đặng Mạch Cơ đọc rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa giờ để đọc xong bản thảo, hắn kiềm chế sự phấn khích, nhìn Trương Uyển Quân nói:
"Trương tiểu thư viết thực sự quá tuyệt vời! Cô nhất định phải đăng trên 《 Thế Giới Văn Học 》 của chúng tôi, tôi tin rằng câu chuyện này chắc chắn sẽ được nhiều người yêu thích."
Câu chuyện tình xuyên không thời gian, dù không phải là một từ mới, nhưng lúc này lại như một quả bom nổ chậm trong tâm trí Đặng Mạch Cơ. Dù trong tiểu thuyết không có tình yêu khắc cốt ghi tâm, không có mối quan hệ tay ba, tay bốn ngang trái nhưng sự ngọt ngào và những lá thư qua lại giữa hai người từ hai không thời gian khác nhau, những tình huống dở khóc dở cười đã khiến lòng Đặng Mạch Cơ tràn ngập cảm xúc vui mừng. Ở vị trí của hắn, mặc dù không thể chắc chắn 100% tiểu thuyết có thể bán chạy hay không, nhưng ít nhất dùng để giám định tiềm lực là dư sức. Không hề nghi ngờ, trong mắt của Đặng Mạch Cơ, chỉ cần thao tác đúng chỗ, cuốn sách này vẫn có thể bán chạy là chuyện chắc như đinh đóng cột!!!
Trương Uyển Quân liếc nhìn Hoắc Diệu Văn, không biết phải trả lời thế nào.
Hoắc Diệu Văn tiếp lời:
"Tổng biên tập Đặng, tôi dẫn biểu muội đến đương nhiên là muốn đăng trên 《 Thế Giới Văn Học 》."
"Thật tuyệt vời!"
Đặng Mạch Cơ vui mừng nói:
"Hoắc sinh, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ trả thù lao theo mức cao nhất."
Hoắc Diệu Văn cười:
"Về thù lao tôi tin rằng Tổng biên tập Đặng sẽ đưa ra mức giá hợp lý, nhưng tôi hy vọng cuốn sách này sẽ được đăng nhanh chóng."
Đặng Mạch Cơ hứa ngay lập tức:
"Đương nhiên rồi, một cuốn sách mang tính đột phá như vậy, tôi chắc chắn sẽ ưu tiên đăng báo."
"Vậy xin làm phiền ngài rồi."
Về thù lao, một tác giả mới như Trương Uyển Quân, mức giá thông thường là 5 đến 10 tệ mỗi nghìn từ, nhưng vì có sự giúp đỡ của Hoắc Diệu Văn và do Đặng Mạch Cơ thật sự yêu thích tác phẩm này. Hắn còn có ý muốn kết giao, đương nhiên là phải hào phóng một chút, mức giá cao nhất được ra là 30 tệ mỗi nghìn từ.
Trương Uyển Quân rất hài lòng với mức giá này, 30 tệ mỗi nghìn từ, 100.000 từ sẽ là 3.000 tệ, con số này cao hơn rất nhiều so với những người làm công ăn lương ngoài kia.
PS: Đạo Mộ Bút Ký là một bộ tiểu thuyết về các cuộc phiêu lưu trộm mộ của Ngô Tà, một chàng trai trẻ có xuất thân từ gia đình có truyền thống trộm mộ lâu đời. Tác giả bộ tiểu thuyết là Từ Lỗi, hay còn được biết đến bằng bút danh Nam Phái Tam Thúc.
Ban đầu bộ tiểu thuyết được đăng tuần tự trên trang website văn học trực tuyến "Khởi điểm Trung văn". một trang web của Trung Quốc chuyên xuất bản, viết và đọc tiểu thuyết trực tuyến. Được viết trong thời gian 5 năm và xuất bản thành chín cuốn tiểu thuyết riêng biệt, đây là bộ tiểu thuyết nổi tiếng nhất ở Trung Quốc từ năm 2007 với hàng triệu người hâm mộ và hơn 20 triệu bản được bán ra.
Cùng với Quỷ Thổi Đèn, Đạo Mộ Bút Ký đã góp phần rất lớn trong việc tạo ra một cơn sốt và trào lưu viết tiểu thuyết đề tài trộm mộ có yếu tố siêu nhiên tại Trung Quốc.