Chương 137: Ánh Sáng Của Người Hoa
Sáng sớm, Hồng Kông như mọi ngày, những người đi làm thức dậy đi làm, học sinh thì sớm sớm ra khỏi nhà bắt xe đi học, một số cụ già dậy sớm đi ăn điểm tâm, họ đi cùng nhau vào trong tiệm trà Lục Vũ.
Kim Dung ngồi trong phòng bao, vừa uống trà sáng, ăn điểm tâm, vừa xem tờ 《 Minh Báo 》 trên tay. Hắn có thói quen là mỗi sáng đều xem qua tờ báo của nhà mình, dù rằng rất nhiều tin tức và chuyên mục đã qua tay hắn, và cũng đã xem qua rồi, nhưng mà xem lại trên báo, cũng tốt để kiểm tra lại các lỗi trong đó.
“Lão Tra!” Nghê Khuông mở cửa phòng bao, nhìn thấy Kim Dung đang nhấm nháp trà sáng, liền cười chào rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, không khách sáo gì, lập tức dùng tay lấy một chiếc há cảo tôm trên bàn và nuốt luôn, hương vị thơm ngon trong miệng khiến hắn không khỏi khen:
“Há cảo tôm ở tiệm trà Lục Vũ quả thật là vô đối!”
“Ngươi đến một mình à?” Kim Dung không để ý đến thói quen không vệ sinh của Nhi Khung, hắn đặt tờ báo xuống, đưa tay chỉnh lại kính.
“Ân, ta tự lái xe đến, không đi cùng lão Thẩm.” Nói rồi, Nghê Khuông gọi phục vụ đến và gọi thêm vài món điểm tâm.
Kim Dung nhìn người bạn cũ của mình, nhíu mày hỏi:
“Ngươi có ân oán gì với Hoắc Sinh không? Sao lại nói người ta trên báo như thế?”
Thực ra, trước đó Kim Dung đã muốn tìm Nghê Khuông để hỏi chuyện này, nhưng công việc ở tòa soạn bận rộn, hơn nữa Nghê Khuông cũng thường ở nhà viết bài, ít khi ra ngoài, nếu có đi thì lại chỉ đi nhậu với bạn bè, hôm nay hiếm khi hẹn được nhau uống trà, bàn bạc ý tưởng cho cuốn sách mới, tiện thể nhớ tới chuyện này mà hỏi.
“Hoắc sinh? Là ai?” Nghê Khuông nghi ngờ hỏi, hắn chẳng quen ai họ Hoắc, làm sao có ân oán gì.
“Chính là người viết 《 Quỷ Thổi Đèn 》 Phù Sinh đó.” Kim Dungtrả lời.
Vừa nghe đến tên Phù Sinh, sắc mặt Nghê Khuông lập tức sa sầm, hắn nghi ngờ nhìn Kim Dung một lúc rồi hỏi:
“Ngươi quen người có bút danh tên Phù Sinh đó sao?”
Kim Dung buông lời:
“Gặp vài lần, Bảo Tân rất thích xem 《 Quỷ Thổi Đèn 》 còn mời hắn viết bài, nhưng mà đối phương mãi không gửi bài cho chúng ta.”
Nghê Khuông hừ một tiếng, uống một ngụm trà rồi nói:
“Ta và hắn có ân oán gì, chỉ là vô tình nói bừa trước mặt vài phóng viên thôi, ngươi cũng biết miệng ta không biết kiềm chế, sau này muội muội ta còn vì chuyện này mà giận ta một thời gian, sao ngươi cũng quen hắn vậy?”
Kim Dung khuyên nhủ:
“Ngươi phải sửa cái tật miệng lưỡi của mình đi, lúc ngươi viết 《 Lục Chỉ Cầm Ma 》chẳng phải đã làm ầm lên với Ngọa Long Sinh sao, cũng chỉ vì cái miệng ngươi không biết kiềm chế.”
“Biết rồi, biết rồi, ta viết khoa học viễn tưởng của ta, hắn viết truyện phiêu lưu trộm mộ của hắn, ta chỉ là lúc đó vô tình nói bừa thôi.” Nghê Khuông vẫy tay, chẳng mấy để tâm chuyện này, miễn là người khác không cản đường hắn, hắn đâu có thời gian cãi nhau với ai trên báo, thà kết thúc như thế, suốt ngày viết lách, bán thêm vài cuốn sách kiếm tiền còn thiết thực hơn.
Lúc này, phục vụ đẩy xe đồ ăn nhỏ vào, đặt các món điểm tâm Nghê Khuông gọi lên bàn, khi chuẩn bị đi ra ngoài thì suýt nữa đụng phải một người đàn ông vội vàng chạy tới.
“Xin lỗi, xin lỗi, đồ rơi xuống đất ta đền, lát nữa ngươi cứ ghi vào sổ rồi tính, ta sẽ trả hết khi rời đi.” Thẩm Bảo Tân vội vàng xin lỗi phục vụ, giúp hắn nhặt lại vài chiếc giỏ đồ bị rơi, rồi hối hả bước vào trong phòng.
“Ngươi vội vã làm gì vậy?” Nghê Khuông nhìn Thẩm Bảo Tân lúng túng, cười ha hả.
Thẩm Bảo Tân chẳng để ý đến vẻ bề ngoài lôi thôi của mình, hơi hưng phấn đưa vài tờ báo mới mua cho Kim Dung và Nghê Khuông:
“Các ngươi xem cái tin lớn này!”
“《 Văn Học Thế Giới 》?” Kim Dung nhận lấy tờ báo, đầu tiên là nhìn xem là của nhà báo nào, thấy là 《 Văn Học Thế Giới 》 thì cũng hơi ngạc nhiên nhìn Thẩm Bảo Tân, vì báo này không phải chuyên về tin tức, chủ yếu là viết về tản văn, bài viết và tiểu thuyết.
Tuy ngạc nhiên, nhưng Kim Dung vẫn im lặng đọc bài báo, tiêu đề rất nổi bật:
“Kinh ngạc! Tác giả Hồng Kông làm chấn động cả Mỹ!”
Tác giả Hồng Kông làm chấn động cả Mỹ?
Thấy tiêu đề này, Kim Dung nhíu mày, tưởng là mấy tờ báo nhỏ dùng chiêu trò câu khách, nhưng khi đọc tiếp nội dung bài viết, hắn càng lúc càng ngạc nhiên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Bảo Tân:
“Cái này là thật sao? Sách của Hoắc Diệu Văn bán được một triệu bản ở Mỹ à?!”
“Chắc không phải giả đâu!” Thẩm Bảo Tân ngồi xuống, cầm ấm trà uống mấy ngụm, thở dài một hơi, đôi mắt sáng ngời nói:
“Trên báo này còn đăng mấy bài từ các tờ báo Mỹ, dù 《 Văn Học Thế Giới 》 có muốn bịa đặt cũng không thể làm ra tin tức giả như thế này. Ta vừa gọi điện cho người ở tòa soạn, bảo họ liên lạc với bên Mỹ, xác nhận xem tin này có đúng hay không!”
Kim Dung nghe Thẩm Bảo Tân nói vậy, lại cúi đầu nhìn kỹ lại bài báo, chú ý đến một câu:
“Hoắc Diệu Văn tham gia Hội nghị Giao Lưu Viết Văn Quốc Tế tổ chức tại Đại học Iowa, Mỹ vào tháng 11 năm 1968…”
Hội nghị Giao Lưu Viết Văn Quốc Tế, Kim Dung có ấn tượng, lúc đó Nhiếp Hoa Linh đã mời hắn tham gia, nhưng hắn đã từ chối với lý do bận rộn công vụ, không ngờ lại vô tình tạo cơ hội cho Hoắc Diệu Văn!
Nếu những gì 《 Văn Học Thế Giới 》 đưa tin là thật, thì tin này lớn rồi!
Lúc này, Kim Dung hoàn toàn không còn tâm trí để uống trà sáng nữa, hắn vội vàng đứng dậy, nói với Thẩm Bảo Tân:
“Chúng ta mau quay lại tòa soạn, bảo người ta ở Mỹ kiểm tra xem tin này có thật không!”
Trước khi kéo Thẩm Bảo Tân ra ngoài, Kim Dung còn chào tạm biệt Nghê Khuông, nhưng lúc này Nghê Khuông chẳng để ý gì, hắn cứ ngây ngẩn nhìn vào nội dung trên tờ báo. Hoắc Diệu Văn nổi tiếng ở Mỹ chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng người này lại viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, và sách của hắn còn bán được hơn một triệu bản ở Mỹ, gây chấn động cả nước Mỹ. Điều này rõ ràng có liên quan trực tiếp đến Nghê Khuông!
Phải biết rằng, trước đó không lâu, các báo lớn ở Hồng Kông còn khen hắn có trí tuệ trác tuyệt, là bậc thầy khoa học viễn tưởng hàng đầu Hồng Kông, nhưng giờ lại xuất hiện một tác giả khoa học viễn tưởng có sách bán được hơn một triệu bản ở Mỹ, vậy thì danh hiệu của hắn có lẽ sẽ phải nhường lại rồi!
“Hoắc Diệu Văn!” Nghê Khuông nhìn tên trên báo, chợt nhớ lại người mà Kim Dung vừa nhắc đến, hắn nhíu mày, thầm nghĩ:
“Hai người này chẳng phải là cùng một người chứ?”
Nghĩ đến đây, Nghê Khuông vội vàng đứng dậy, chạy theo Kim Dung vừa rời đi.
Ban đầu, theo ý của Đặng Mạch Cơ, hắn định chia nhỏ các tin tức thu thập được để dần dần đăng tải trong khoảng mười ngày nửa tháng, nhưng vì lo sợ các tòa báo khác cũng sẽ biết được tin tức từ Mỹ, sau khi đã thương thảo với Hoắc Diệu Văn xong, họ đã quyết định đăng ngay tin này lên báo ngay trong ngày hôm sau.
Mới đầu, tin tức này chỉ được các độc giả trung thành của 《 Văn Học Thế Giới 》 lan truyền, nhưng nhờ sự truyền miệng và sự tham gia của các tòa báo khác. Trong nháy mắt liền bậc lửa toàn bộ Hong Kong!
Dù cho Mỹ có hơn một trăm triệu dân, nhìn qua một triệu bản sách có vẻ không nhiều, nhưng nếu so với 《 Ngọt Ngào 》 của Hoắc Diệu Văn bán được 300.000 bản ở Hồng Kông và Đài Loan thì có thể thấy sự khác biệt rõ ràng. Mỗi nơi, mỗi thị trường có ảnh hưởng riêng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, các phương tiện truyền thông ở Hồng Kông, ít nhiều đều đã nhận được tin tức về Hoắc Diệu Văn từ Mỹ. Nếu như báo 《 Văn Học Thế Giới 》 khiến bọn họ nửa tin nửa ngờ, thì khi thấy tên Hoắc Diệu Văn xuất hiện trên các trang đầu của hàng trăm tờ báo lớn ở Mỹ, không ai còn nghi ngờ nữa.
“Hoắc Diệu Văn, niềm tự hào của người Hoa!” — 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》.
“Nhà văn khoa học viễn tưởng Hồng Kông Hoắc Diệu Văn, được tờ New York Times đánh giá là hình mẫu của Giấc Mơ Mỹ, chỉ trong nửa năm đã nổi tiếng, sách của hắn bán được một triệu bản tại Mỹ, tạo ra làn sóng khoa học viễn tưởng trên toàn nước Mỹ!” — 《 Tinh Đảo Nhật Báo 》.
“Vũ trụ vô hạn, khả năng vô hạn, tưởng tượng vô hạn. Cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng có căn cứ đầu tiên của Trung Quốc, loại trừ 《 Tân Trung Quốc Tương Lai Ký 》 của Lương Khải Siêu, hiện nay cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nguyên gốc sớm nhất được phát hiện là 《 Thuộc Địa Mặt Trăng 》 do Hoang Giang Điêu Cầu viết vào năm 1904.
Hơn sáu mươi năm qua, vô số tác giả khoa học viễn tưởng Trung Quốc đã viết ra cuốn sách này cuốn sách khác, nhưng cho đến nay, vẫn chưa có cuốn sách nào có ảnh hưởng ra ngoài nước. Đến hôm nay, tác phẩm 《 1999 – Hành Trình Của Chúng Ta Là Biển Sao Trời 》 của tác giả khoa học viễn tưởng Hoắc Diệu Văn từ Hồng Kông đã bán được một triệu bản tại Mỹ, gây chấn động toàn bộ nước Mỹ, đủ để chứng minh rằng khoa học viễn tưởng Trung Quốc đã bước ra thế giới!” — 《 Đại Công Báo 》.
“Kim Dung tự tay viết: Ta từng có dịp gặp gỡ Hoắc sinh vài lần, khi đó hắn đang viết 《 Quỷ Thổi Đèn 》 và ta đã hẹn hắn viết bài cho 《 Minh Báo 》. Hắn kể hắn có ý định viết một câu chuyện về võ thuật Trung Hoa, nhưng tiếc là đến nay ta vẫn chưa nhận được bài viết của hắn.
Sau này, ta nghe tin hắn viết 《 Ngọt Ngào 》 sách này bán rất chạy ở Hồng Kông và Đài Loan, ta cảm thấy rất ngạc nhiên và cũng thán phục tài hoa của Hoắc sinh không chỉ cực hạn trong một thể loại mà thôi. Nhưng không ngờ hôm nay hắn lại khiến ta thêm một lần nữa bất ngờ, khi quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đầu tiên của hắn ở Mỹ lại bán được một triệu bản!
Thám hiểm, kinh dị, tình cảm, khoa học viễn tưởng, vốn là nhiều loại loại hình tiểu thuyết đề tài, một tác giả có thể viết tốt một thể loại đã là rất giỏi, nhưng không ngờ Hoắc sinh lại có thể viết tất cả những thể loại này đều xuất sắc, quả thật là một thiên tài.” —— 《 Minh Báo 》.
Theo 《 Văn Học Thế Giới 》 đưa ra tin này, kế tiếp một tháng, cơ hồ sở hữu truyền thông ở Hồng Kông đều có đưa tin chuyện này.
Đài truyền hình Ngọc Bích và Lệ Đài còn cử phóng viên đến Mỹ để quay phim các cửa hàng sách và tin tức của các đài báo ở địa phương, những hàng dài người xếp hàng mua 《 1999 》 khiến những gia đình có tivi ở Hồng Kông không khỏi ngạc nhiên. Những tờ báo, đài phát thanh và truyền hình ở Hồng Kông liên tục đưa tin về cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của Hoắc Diệu Văn bán chạy ở Mỹ và gây chấn động toàn nước Mỹ như thế nào. Sau đó một số phóng viên còn không biết lấy thông tin từ đâu mà tìm được đến nhà ở của Hoắc Diệu Văn, đến tận khu nhà để chặn hỏi, nhưng Hoắc Diệu Văn đã sớm chuyển gia đình đến một căn nhà mới, khiến những phóng viên này phải công cốc.
Tuy nhiên, vẫn có những phóng viên cơ linh, không phỏng vấn được trực tiếp, thì phỏng vấn hàng xóm cũng được.
Đối mặt với sự phỏng vấn của các phóng viên, những bà cô, bà dì trong khu đều rất vui vẻ, không ngừng khen ngợi Hoắc Diệu Văn thông minh thế nào, học hành giỏi ra sao, không chỉ là người đầu tiên trong khu thi đỗ vào Đại học Hồng Kông, mà còn ở lại trường làm giảng viên của Đại học Hồng Kông.
Thật ứng với câu “Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên”
Khi nghe Hoắc Diệu Văn là giảng viên Đại học Hồng Kông, những phóng viên lại chuyển sang Đại học Hồng Kông để tìm phỏng vấn hắn, nhưng trong thời gian này, Hoắc Diệu Văn ít khi ra ngoài, chủ yếu là đi dạy ở trường hoặc làm việc tại nhà xuất bản, vì vậy những phóng viên lại chuyển hướng, phỏng vấn sinh viên và các giảng viên khác trong trường, thậm chí hiệu trưởng Lạc Phẩm Thuần cũng bị phỏng vấn.
Nếu nói những bài báo trước đó chỉ đơn thuần làm tăng danh tiếng của Hoắc Diệu Văn, thì khi số tạp chí 《 Văn Học Thế Giới 》 tuần này đăng phỏng vấn độc quyền kèm một bức ảnh của hắn thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Trong bức ảnh đó, Hoắc Diệu Văn mặc một bộ vest lịch lãm, đeo kính gọng vàng, với đôi lông mày dài như kiếm và đôi mắt to mê hoặc. Hắn ngồi trên ghế, nở một nụ cười nhẹ thẳng lưng hướng về phía máy ảnh.
Ngay khi bức ảnh được đăng tải, lập tức Hoắc Diệu Văn trở thành người trong mộng của ba trăm nghìn cô gái trẻ ở Hồng Kông.
Ngoại hình tuấn tú, phong thái lịch lãm, tài năng xuất chúng, lại còn là giảng viên triết học tại Đại học Hồng Kông, cộng thêm sự ca ngợi từ các phương tiện truyền thông của Hồng Kông, tất cả những yếu tố này kết hợp lại đã giúp danh tiếng của Hứa Diệu Văn lan rộng không chỉ ở Hồng Kông mà còn truyền sang Ma Cao và Đài Loan.
PS: Đôi lời về tác giả Ngọa Long Sinh:
Trước khi Cổ Long nổi tiếng, Ngọa Long Sinh từng được mệnh danh là Thái Sơn Bắc Đẩu trên bầu trời văn chương kiếm hiệp. Ông cũng là một trong ba kiếm khách nổi tiếng trong giới tiểu thuyết gia võ hiệp Đài Loan (cùng Tư Mã Linh, Gia Cát Thanh Vân) từng sáng tác hàng chục bộ tiểu thuyết kiếm hiệp làm say lòng độc giả.
Ông tên thật là Ngưu Hạc Đình, sinh vào ngày tết Đoan Ngọ năm 1930 ở huyện Trấn Bình, tỉnh Hà Nam. Trấn Bình thuộc vùng Nam Dương, nơi Gia Cát Lượng thời Tam Quốc đã từng ẩn cư, người đời sau xây dựng 1 thư viện mang tên Ngọa Long để kỷ niệm nhà chính trị và quân sự lỗi lạc của Trung Quốc cổ đại. Thuở thiếu thời Ngọa Long Sinh (tức Ngưu Hạc Đình) từng học ở thư viện Ngọa Long (chú thích: Ở Trung Quốc thời phong kiến, nhất là thời Đường-Tống, Minh-Thanh, thư viện là một loại trường học, học ở loại trường này chủ yếu là tự nghiên cứu) vì thế mà về sau, khi viết tiểu thuyết võ hiệp, đã lấy Ngọa Long Sinh là bút danh với ý nghĩa là học trò của thư viện Ngọa Long vừa độc đáo khiến người ta khó quên, vừa có tính chất kỷ niệm.
Ngọa Long Sinh trải qua tuổi thơ trong thời loạn lạc, phải bỏ học sớm để đi lính. Sau khi xuất ngũ năm 1955, ông gặp khó khăn trong việc tìm việc làm và tình cờ đam mê tiểu thuyết kiếm hiệp. Tác phẩm đầu tay Phong trần hiệp ẩn thành công bất ngờ, giúp ông chuyển sang sáng tác chuyên nghiệp. Với Kinh hồng nhất kiếm chấn giang hồ và Phi Yến kinh long, ông nhanh chóng trở thành tác giả võ hiệp hàng đầu.
Từ năm 1960-1980, ông đạt đỉnh cao sự nghiệp, với sách bán chạy và hàng loạt tác phẩm được chuyển thể thành phim. Tuy nhiên, do khối lượng công việc lớn, ông thành lập nhóm viết, khiến chất lượng không đồng đều. Ông cũng là nhà văn bị mạo danh nhiều nhất trong lịch sử tiểu thuyết kiếm hiệp Hoa ngữ.
Dù thành công, ông lại đam mê kiếm tiền và đầu tư thất bại. Cường độ làm việc và ăn chơi quá độ khiến sức khỏe suy kiệt. Năm 1988, ông bị bệnh nặng nhưng vẫn tiếp tục sáng tác sau khi hồi phục. Ông mất tại Đài Bắc
Cuộc đời nhiều thăng trầm của Ngọa Long Sinh được đánh giá là đề tài hấp dẫn cho phim ảnh. Số tác phẩm do ông viết trọn bộ: khoảng 36 bộ. Sáng tác tiểu thuyết kiếm hiệp suốt 37 năm. Các tác phẩm tiêu biểu: Phong trần hiệp ẩn, Kính hồng nhất kiếm chấn giang hồ, Phi Yến kinh long, Thiết địch thần kiếm, Ngọc thoa minh, Thiên hương tiêu, Vô danh tiêu, Giáng Tuyết Huyền Sương, Tố thủ kiếp, Thiên nhai hiệp lữ, Thiên kiếm tuyệt đao, Kim kiếm điêu linh, Phong vũ yến quy lai, Hoàn tình kiếm, Phiêu hoa lệnh, Song phượng kỳ, Thiên hạc phổ…