Chương 42 : Khảo hạch đặc thù
Thiên Kỳ Học Cung thiết trí mười hai điểm khảo hạch, ứng với mười hai điện, đều là những căn lều tạm thời rộng rãi.
Những căn lều khác đều trống huơ trống hoác, chỉ có một gian lều ở phía rìa có một nam nhân khoảng hai mươi tuổi đang ngồi.
Gã hơi mập, trông có vẻ thật thà, đầu gật gà gật gù như đang ngủ.
Vân Khuyết thấy có người, trong lòng bỗng dấy lên tia hy vọng.
Hắn đến gần, cất tiếng hỏi:
"Vị huynh đài này, bây giờ vẫn còn khảo hạch sao?"
"Ái chà, trời tối rồi! Ta ngủ quên mất." Gã mập mở mắt, liếc nhìn Vân Khuyết rồi nói: "Ngươi đến khảo hạch à? Muộn rồi, đã kết thúc rồi."
"Trên đường đi có chút trắc trở, ta phải đi ngày đi đêm mới đến được Hoàng thành, xin huynh đài thông cảm." Vân Khuyết nói.
Gã mập thấy Vân Khuyết nói năng thành khẩn, liền do dự quay đầu nhìn vào trong lều.
Vân Khuyết tưởng gã đang xin ý kiến ai đó, b liền nhìn theo, nhưng bên trong chẳng có ai cả.
Thấy trong lều không có động tĩnh gì, gã mập gật đầu: "Ngươi là người cuối cùng, mau lên, tên họ là gì, đến đây đăng ký."
Vân Khuyết xưng tên, sau đó lấy lệnh bài học viên của Mục Thanh Dao ra.
"Mục Thanh Dao... A! Ngươi có thư tiến cử của Linh Vân quận chúa! Ngươi chắc chắn rất tài giỏi!"
Gã mập kinh ngạc thốt lên, tay chân nhanh nhẹn làm thủ tục đăng ký, sau đó dẫn Vân Khuyết vào lều, chỉ vào một cái giá gỗ, nói: "Bắt đầu đi, thời gian một nén nhang."
Vân Khuyết ngơ ngác.
"Sư huynh, khảo hạch gì vậy?"
Trong lều chẳng có ai, chỉ có độc một cái giá gỗ lớn được phủ vải trắng.
Gã mập còn kinh ngạc hơn cả Vân Khuyết, hỏi:
"Ngươi không biết ư?"
Vân Khuyết thầm nghĩ câu này hỏi thật vô nghĩa, ngay cả nơi này là điện nào hắn còn không biết, chỉ còn mỗi một điểm khảo hạch cuối cùng, hắn có quyền lựa chọn nào đâu.
"Ta vừa vào thành, trước đây chưa từng khảo hạch, thực sự không biết quy tắc, xin huynh đài chỉ giáo." Vân Khuyết lễ phép nói.
"Rất đơn giản, chỉ cần nói ra nguyên nhân cái chết là được."
Nói xong, gã mập vén tấm vải trắng lên, để lộ một thi thể bên trong.
Vân Khuyết vô cùng bất ngờ.
Lại nghiệm thi?
Thiên Kỳ Học Cung, nơi truyền dạy học vấn thiên hạ, sao khảo hạch lại còn khảo nghiệm thi thể, chẳng lẽ học cung thiếu ngỗ tác?
Dù trong lòng có đầy nghi hoặc, nhưng nghiệm thi là nghề cũ, với Vân Khuyết mà nói chẳng có gì khó khăn.
Dù sao hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, muốn vào được học cung, đây là cơ hội duy nhất, thế là Vân Khuyết không nghĩ ngợi nhiều, bắt đầu quan sát thi thể.
Đó là thi thể của một lão ông gầy gò như que củi, mặt mày nham hiểm, hai mắt nhắm nghiền, tóc bạc phơ, mặc bộ đồ vải thô, trông như sắp được liệm.
Vân Khuyết lật thi thể lên xem xét sơ bộ, nhíu mày.
Thi thể này thật quái dị!
Trên người không có vết thương, da dẻ không có đốm độc, thất khiếu không có máu, tuy thân hình gầy gò nhưng huyết nhục vẫn đầy đủ, tuyệt đối không phải chết vì bệnh lâu ngày.
Không phải ngoại thương, không phải bệnh nặng, không phải trúng độc, cũng không phải nội thương...
Vân Khuyết nhanh chóng loại trừ từng nguyên nhân một, cuối cùng đưa ra kết luận.
Lão già này có thể là bị tức chết hoặc là bị dọa chết.
Kết luận này có phần kỳ quặc, Vân Khuyết không vội vàng đưa ra kết luận, mà hỏi gã mập:
"Hôm nay có bao nhiêu người qua được vòng khảo hạch này, nhìn ra được nguyên nhân cái chết của thi thể?"
Gã mập lắc đầu: "Không có ai cả."
"Không có ai đăng ký sao?" Vân Khuyết thắc mắc.
"Sao lại không có! Tuy chúng ta không đông bằng những điểm khảo hạch khác, nhưng hôm nay cũng có đến hơn trăm người đăng ký!" Gã mập nói.
Nghe vậy, Vân Khuyết thầm nghĩ.
Không đúng!
Đáp án chính xác chắc chắn không phải tức chết hay là dọa chết.
Những người có thể vượt qua vòng sơ khảo để tham gia khảo hạch cuối cùng của học cung chắc chắn không có ai ngu ngốc.
Hơn trăm người nghiệm thi, trong số đó nhất định có người thông minh sẽ nghĩ đến nguyên nhân chết vì tức giận hoặc kinh hãi.
Vậy mà không một ai qua được!
Chắc chắn có gì đó kỳ lạ.
Vân Khuyết lại cẩn thận kiểm tra thi thể một lần nữa.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc với thi thể yêu thú, Vân Khuyết thấy thi thể trước mắt huyết nhục đầy đủ, xương cốt nguyên vẹn, chỉ có thể là chết đột ngột, giống như con Cửu Đầu Thử ở thiên lao.
Nguyên nhân cái chết của Cửu Đầu Thử, đến giờ Vân Khuyết vẫn không rõ, nhưng có thể khẳng định có liên quan đến A Mai.
Nghĩ đến cái chết đột ngột của Cửu Đầu Thử, Vân Khuyết không khỏi nhớ đến thủ đoạn giết người kỳ quái của Vu sư.
Chết vì trúng lời nguyền?
Hay là bị thiêu đốt thần hồn trong mộng cảnh?
Vân Khuyết không khỏi do dự.
Học cung là nơi tu luyện, không phải trường học bình thường, nếu không có chút thiên phú thì ai dám đến học cung xin học, vì vậy Vân Khuyết đoán trong số những người đến đây báo danh, chắc chắn có không ít người có tu vi.
Những thủ đoạn giết người của Vu sư, đối với những người am hiểu giới tu hành thì không có gì là bí ẩn.
Vân Khuyết đoán đã có người trả lời là chết do Vu thuật.
Vẫn không đúng.
Vân Khuyết tĩnh tâm lại, bắt đầu suy nghĩ theo nhiều hướng.
Vân Khuyết thường có những suy nghĩ khác với người thường, trí tưởng tượng của hắn vô cùng phong phú, không bị gò bó.
Rất nhanh, hắn đã nghĩ ra một kiểu chết mà không ai có thể đoán được.
Giả chết!
Để xác minh suy đoán của mình, Vân Khuyết áp tai vào lồng ngực thi thể, lắng nghe nhịp tim, sau đó lại lật mí mắt lên xem, rồi trầm ngâm suy tư.
Không nghe thấy chút nhịp tim nào.
Đồng tử giãn nở, đục ngầu, không có ánh sáng.
Dù nhìn thế nào, đây cũng là một thi thể bình thường.
-- Bách Hoa Điện Thêm Ảo Nhân Ba --
Thiên Kỳ Học Cung, chiếm địa tích cực lớn, mười hai tòa điện phủ như sao trời trải rộng trong đó.
Hồng Nho điện, Đạo Sơn điện, Phật Tâm điện, Diễn Võ điện, Linh Tượng điện, Hồi Xuân điện, Ngự Thú điện, Binh Đạo điện, Tiên Đan điện, Khôi Lỗi điện, Linh Thực điện, Bách Hoa điện.
Mười hai điện tựa như mười hai đóa hoa tươi, ở trong học cung tranh nhau khoe sắc, thi triển tài hoa.
Bên trong học cung được xây dựng mang đậm phong cách cổ xưa.
Kỳ thụ che trời, cầu nhỏ bắc ngang hồ nước, đình đài lầu các, quái thạch trúc lâm.
Bước vào học cung, giống như bước vào chốn thế ngoại đào nguyên, khiến lòng người thư thái dễ chịu.
Vừa vào cửa chính, chính là một khoảng đất trống rộng rãi.
Giữa đất trống, một pho tượng đồng cao hơn ba trượng đứng sừng sững.
Tượng đồng là một vị văn sĩ trung niên, một tay cầm sách, một tay cầm thước, đưa mắt nhìn về phía xa, khí vũ phi phàm.
Mặc dù chỉ là tượng đồng, nhưng người nhìn thấy đều sẽ cảm nhận được luồng văn phong phảng phất như ập vào mặt, tựa như pho tượng đồng kia chính là đạo lý của thế gian, là một trong những đại đạo.
Vân Khuyết vừa nhìn liền nhận ra.
Đó là Nho Thánh!
Bậc cường giả một tay khai sáng ra hệ thống Nho đạo cho thế gian, vị Đại Hiền vượt qua nhất phẩm trói buộc!
Thiên Kỳ Học Cung, ngàn năm trước do chính tay Nho Thánh sáng lập nên.
Nho Thánh bác học, lòng dạ thẳng thắn, lúc mới thành lập học cung, đã xác định học cung là nơi dung nạp tinh hoa của trăm nhà, tranh luận, luận đạo với nhau.
Thiên Kỳ Học Cung bởi vậy được hậu nhân ca ngợi là thánh địa của trăm nhà tranh minh.
Nho gia, Đạo môn, Võ đạo, Phật môn, thậm chí các loại tạp học, đều có một chỗ đứng trong học cung.
Nhưng Thiên Kỳ Học Cung duy chỉ không thu nhận Vu tu, cũng chưa từng có vị cường giả Vu tu nào giảng bài.
Có người suy đoán đây là do Thánh Nhân không thích thủ đoạn âm độc của Vu Tu, cho nên học cung khinh thường Vu Tu nhất mạch.
Cũng có người suy đoán là cường giả Vu tu đã từng đắc tội với Thánh Nhân, thế cho nên trong học cung không còn chỗ cho Vu tu.
Thiên Kỳ Học Cung xây dựng đã hơn ngàn năm, chân tướng về việc dung nạp tinh hoa thiên hạ trăm đạo mà lại bài xích Vu tu, sớm đã không còn ai biết rõ.
Bách Hoa điện, nằm ở phía tây học cung.
Vân Khuyết đi theo Mộc An thật lâu mới đến nơi.
Bước qua cửa tròn, đập vào mắt là một bãi cỏ xanh mướt trải dài, phạm vi đến mấy trăm trượng, cực kỳ rộng rãi.
Ở bốn hướng của bãi cỏ, mỗi hướng có một tòa lầu cao ba tầng.
Trong lầu đèn đuốc sáng trưng, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện không ngớt, vô cùng náo nhiệt.
Nơi này chính là bốn tòa học lâu của Bách Hoa điện.
Mỗi một tòa đều rộng rãi hơn cả tửu lâu trên đường phố, bên trong có chỗ ở của các học tử, có giảng đường tiên sinh giảng bài, có tĩnh thất chuyên dùng để ngộ đạo, có diễn võ trường dùng để luận bàn so tài, còn có một số gian phòng chuyên dùng để nghiên cứu học tập các loại học vấn.
Lúc này trời đã về đêm, trên đồng cỏ ở trung tâm học lâu vẫn có các học tử qua lại.
Có người đang nói cười, có người đang tranh luận, có người đang đánh cờ, có người đang tỷ thí, cũng có những cặp nam nữ trẻ tuổi dạo bước dưới ánh trăng, thổ lộ tâm tình.
Vân Khuyết lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tu hành giả trẻ tuổi như vậy tụ hội tại cùng một nơi.
Đây mới chỉ là một điện trong mười hai điện mà thôi!
Có thể tưởng tượng được, toàn bộ Thiên Kỳ Học Cung sẽ náo nhiệt đến nhường nào, tràn đầy sức sống đến mức nào!
Trong lúc cảm khái, Vân Khuyết cùng Mộc An đi tới trước lầu tây.
Ba tòa học lâu còn lại, tất cả đều vô cùng nhộn nhịp, cho dù lầu bắc tạm thời không có tiên sinh nhưng vẫn sáng đèn, duy chỉ có lầu tây, không có lấy một chút ánh sáng, tối đen như mực, âm u, tòa lầu rộng lớn như vậy chẳng khác nào nhà ma, hoàn toàn không hợp với ba tòa học lâu còn lại.
Đứng trước lầu tây tối đen như mực, Vân Khuyết suýt nữa thì gật đầu.
Không sai, đúng là giống một ngôi mộ.
Đến nơi này, Vân Khuyết bỗng dưng có một loại cảm giác thân thuộc, phảng phất như được trở về Thanh Hồ sơn.
Mộc An ngượng ngùng gãi đầu, nói:
"Để ta đi thắp đèn, toàn bộ học cung, chỉ có chỗ chúng ta là yên tĩnh, hắc hắc."
Tổng cộng có hai học tử, một tiên sinh, ở trong tòa lầu ba tầng, làm sao mà không yên tĩnh cho được.
Vân Khuyết thì không để ý lắm.
Hắn từ nhỏ đã sống trong khu mộ, đổi sang ngôi mộ lớn hơn một chút cũng như nhau cả thôi.
Trong đại sảnh lầu một được thắp nến sáng trưng, lầu tây cuối cùng cũng có thêm chút nhân khí.
"Chỗ ở của học tử ở lầu tây đều trống cả, Vân sư đệ muốn ở phòng nào thì cứ tự mình chọn lấy, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai ta dẫn ngươi đi nhận đồng phục học tử, mỗi người ba bộ." Mộc An nói.
"Mộc sư huynh, rốt cuộc chúng ta đến đây để học gì, đại danh của tiên sinh ta còn chưa biết đâu." Vân Khuyết hỏi.
"Tiên sinh của chúng ta họ Mặc, tôn hiệu thì không rõ, gọi là Mặc tiên sinh, hoặc Mặc lão cũng được."
Mộc An vừa đun nước pha trà, vừa giảng giải: "Mặc lão chủ yếu truyền thụ về phá án và nghiệm thi, thỉnh thoảng cũng sẽ giảng giải một chút về tâm pháp dưỡng thần của Đạo gia."
"Chẳng trách lầu tây không có ai đến, thì ra đến đây là để học làm bộ khoái và ngỗ tác." Vân Khuyết nghe xong liền hiểu.
Nghề bộ khoái hay ngỗ tác ở trấn Tàng Thạch cũng không có gì đáng nói, chỉ là nghề nghiệp bình thường, thậm chí có một số người nghèo khổ còn rất ngưỡng mộ.
Nhưng đặt trong Thiên Kỳ hoàng thành, đặt trong thánh địa học vấn Thiên Kỳ Học Cung, hiển nhiên đây là hai cái nghề nghiệp thấp hèn nhất, căn bản không ai coi trọng, thuộc loại chỉ cần vừa nhắc đến là ngay cả chó hoang trên đường cũng phải trợn trắng mắt khinh thường.
Mộc An ngượng ngùng gãi đầu, nói:
"Không gạt ngươi, ta từ nhỏ đã mơ ước được làm một thần bộ! Đi khắp thiên hạ truy nã tội phạm, oai phong biết bao!"
"Vì ước mơ mà theo đuổi học vấn, Mộc sư huynh quả là người có chí hướng." Vân Khuyết khen một câu.
Mộc An càng thêm lúng túng, cười hắc hắc nói:
"Kỳ thật cũng không phải là có chí hướng gì, năm đó ta thi vào các điện khác đều không đậu, Mặc lão thấy vậy mới cho ta một cơ hội thi vào Bách Hoa điện tây lâu, ta mới may mắn đỗ đạt."
Thì ra là nhặt được may.
Vân Khuyết cũng không chế giễu, dù sao thì người ta cũng là do vận khí tốt, bèn hỏi một câu:
"Lúc đó huynh thi gì vậy, chẳng lẽ cũng là nghiệm thi?"
"Đúng vậy! Cũng giống như ngươi, Mặc lão giả trang thi thể...