Chương 677. Phụ thân?
Tử Huyền phủ trong thời khắc này vô cùng náo nhiệt, Hầu Phí ở bên ngoài đình
viện, tầng tầng người vây xung quanh, nam nữ lão ấu đều cao hứng cùng nhau đàm
luận,
"Mau tránh đường."
"Thái thượng tam trưởng lão đến, mau tránh."
Thấy Tần Vũ mang theo một người trung niên đi đến, hơn ngàn người tụ tập bên
ngoài đình viện này đều tự giác mở ra một con đường nhỏ đủ cho ba người đi
vừa, Tần Vũ cùng với Tiêu Diêu Thiên Tôn, mỉm cười tiến vào bên trong.
Khi Tần Vũ, Tiêu Diêu Thiên Tôn vùa mới vào trong đình viện, bên trong đình
viện đó Hắc Vũ, Xa Hầu Viên, Khương Lan mấy người nghi hoặc nhìn qua thì khi
đó.....
"Oa...." Liên tiếp hai tràng tiếng trẻ con khóc đột nhiên vang lên.
Mọi người ở đây trên mặt đều xuất hiện nét vui mừng, Tần Vũ nhìn thoáng qua
Tiêu Diêu Thiên Tôn đang ở bên cạnh, cho dù luôn trầm ổn, giờ phút này trong
mắt Tiêu Diêu Thiên Tôn cũng hàm chứa kích động, mục quang hoàn toàn dừng ở
Hầu Phí bên ngoài cửa phòng.
"Chi nha!"
Cửa mở ra, Hầu Phí liền trực tiếp nhảy vào bên trong, Tần Vũ, Hắc Vũ, Khương
Lan cùng rất nhiều người ở bên ngoài nhìn nhau cười to.
"Đúng là hiếm thấy, không tưởng được là hai đứa con của Hầu Phí một trước một
sau, cơ hồ đồng thời xuất thế." Hắc Vũ ở bên cạnh than thở, mà lúc này....
Khương Lan ánh mắt cũng dừng trên người Tiêu Diêu Thiên Tôn, sắc mặt hơi đổi:
"Tiểu Vũ, không biết vị này là...?" Khương Lan mặc dù miệng thì hỏi, nhưng xem
vẻ mặt thì cũng đã đoán được.
Sáu ngàn vạn ức năm, lần đầu tiên Thiên Tôn sơn hàng lâm, Tiêu Diêu Thần vương
cũng tham gia trong đó, cuối cùng trở thành Thiên Tôn. Mà lần đó, Khương Lan
cũng nhận biết được Tiêu Diêu Thần vương này. Chỉ là so sánh với năm đó, Tiêu
Diêu Thiên Tôn hiện nay, dung mạo cũng có một chút thay đổi. Quan trọng nhất
là khí chất so với năm đó bất đồng.
"Khương Lan, sáu ngàn vạn ức năm không gặp, ngươi quả nhiên không nhận ra ta."
Tiêu Diêu Thiên Tôn cười nhẹ nói.
Tần Vũ lúc này phi thường tự giác vung tay lên, cửa của đình viện liền đóng
trở lại. Thân phận của Tiêu Diêu Thiên Tôn, tốt nhất là không cho đám hậu bối
đệ tử bên ngoài biết được, nếu không thì không biết sẽ huyên náo đến mức nào.
"Lan thúc, vị này chính là Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối." Tần Vũ ở bên cạnh
lên tiếng.
"Tiêu Diêu Thiên Tôn?"
Bên cạnh là nhóm người Hắc Vũ, Bạch Linh, Tả Thu Lâm đều lộ ra ánh mắt khiếp
sợ, phải biết rằng, vị Thiên Tôn này là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Lại là Lôi phạt Thiên Tôn, không ít người chỉ là xuyên qua "thủy mạc" trông
thấy mà thôi.
Cùng với Thiên Tôn chính diện nói chuyện, cả Thần giới cũng chẳng có bao nhiêu
người có cái phúc khí này.
"Tiêu Diêu Thiên Tôn đến đây làm gì?" Trong lúc này đáy lòng Khương Lan không
khỏi dấy lên nghi hoặc, bất quá mặt ngoài Khương Lan vẫn cung kính hành lễ như
cũ: "Không tưởng được lại là Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối, tiền bối, mời ngồi
bên này."
Nguyên là đám người đang ngồi đều sớm đã đứng lên. Thiên Tôn đang đứng, ai mặt
dày mà ngồi được chứ?
Tiêu Diêu Thiên Tôn trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Cười nhẹ phất tay nói:
"Khương Lan, bất tất phải khách khí, hôm nay ta đến là vì...."
"Ha ha, đại ca. Ta được một trai một gái, mau đến đây xem a." Hầu Phí thanh âm
mãnh liệt vang lên khắp đình viện, tất cả mọi người hướng về phía cửa phòng
nhìn lại. Chỉ thấy Hầu Phí mỗi tay ôm một đứa trẻ con vọt đến. Cả người hưng
phấn, nhãn tình lóe lên hồng quang.
"Một nam một nữ?" Hắc Vũ là người đầu tiên vọt đến, lập tức Khương Lập, Bạch
Linh cùng một đám người đến vây xung quanh, mọi người nhìn hai đứa trẻ đều vô
cùng cao hứng.
Tất cả mọi người trong đình viện đều không khỏi lộ ra một nụ cười vui sướng.
"Tiêu Diêu Thiên Tôn lần này đến đây, phỏng chừng là bởi vì hai đứa con của
Hầu Phí xuất thế." Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ, nhìn về phía Tiêu Diêu Thiên
Tôn bên cạnh. Lúc này Tiêu Diêu Thiên Tôn đang kích động, dù là Tần Vũ, ngay
cả con của Tần Vũ "Tần Sương" đều nhìn ra được.
Tiêu Diêu Thiên Tôn ánh mắt di chuyển đến trên người hai đứa trẻ, mục quang
tràn ngập kích động và hưng phấn.
Có thể thấy là Tiêu Diêu Thiên Tôn cũng tự kiềm chế bản thân, không có đứng
lên.
"Đại ca!" Hầu Phí ngẩng đầu nhìn. Thấy Tần Vũ không đi qua đó, không khỏi nhíu
mày nói:"Đại ca, ngươi đứng xa như vậy làm gì, tới đây, mau tới đây, nhìn hai
tiểu oa nhi này xem, ha ha." Hầu Phí ánh mắt chỉ liếc qua người Tiêu Diêu
Thiên Tôn một chút, mặc dù kinh ngạc người này trước nay chưa có gặp qua,
nhưng Hầu Phí cũng không mấy để ý.
Chỉ thấy Hồng Vân, Tử Hà hai người từ trong phòng đi ra, thân là thiên thần
cao thủ, việc sinh hài tử đối với thân thể ảnh hưởng tịnh không lớn, Hồng Vân
trực tiếp hô: "Hầu tử, đưa Hạnh nhi cho ta."
"Hầu Hạnh, cái danh tự này nghe không hay lắm a, phu nhân của ta, nữ nhi khả
ái như vậy lại gọi là cái gì Hầu Hạnh, hay là nghe ta đi, gọi là Hầu Điềm Điềm
nhé. Điềm Điềm, rất tốt." Hầu Phí lập tức nói.
"Phốc!"
Nhất thời đám người đều nở nụ cười, Tần Vũ, Hắc Vũ hai người cũng chẳng giúp
gì được, trước khi đứa nhỏ ra đời đã sớm thảo luận qua, bao nhiêu tên đề cập
qua, Hầu Phí đều không muốn. Cuối cùng lại chọn cái tên xú mĩ "Hầu Điềm Điềm".
"Không biết ta có thể đặt tên cho đứa trẻ này không?" Tiêu Diêu Thiên Tôn vẫn
đang kích động, bồi hồi, cuối cùng cũng tìm được chút dũng khí nói ra được một
câu như vậy.
Hầu Phí trong mắt tóe lửa, nhìn Tiêu Diêu Thiên Tôn, liếc nhìn Tiêu Diêu Thiên
Tôn một cái: "Ngươi là ai? Hài tử của ta, như thế nào lại để ngươi đặt tên?"
Tiêu Diêu Thiên Tôn ngẩn ra, đám người trong đình viện cả kinh. Mọi người đều
biết vị này là Tiêu Diêu Thiên Tôn, Hầu Phí lại nói với Tiêu Diêu Thiên Tôn
như vậy.
"Phí Phí, vị này là Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối, không được vô lễ." Khương
Lan lập tức quát.
"Tiêu Diêu Thiên Tôn?"
Hầu Phí đảo mắt, trong lòng máy động, lão thiên, đâm vào tổ ong rồi. Hầu Phí
lập tức ngoan ngoãn khom người hành lễ: "Vãn bối ra mắt Tiêu Diêu Thiên Tôn.
Chỉ là đây là hài tử của vãn bối, danh tự tất nhiên là do vãn bối đặt, cũng
không cần tiền bối phí tâm."
"Nhìn tốt hơn rồi." Tần Vũ đảo mắt đứng trầm mặc một bên.
Tần Vũ đoán được từ đầu, Hầu Phí không cha không mẹ, là do Khương Lan phát
hiện ra một cô nhi. Hôm nay, Tiêu Diên Thiên Tôn này, nói không chừng có quan
hệ tới xuất thân của Hầu Phí.
Tiêu Diêu Thiên Tôn môi thì không động, nhưng lại dùng thần thức truyền âm
nói: "Hầu Phí, ta là phụ thân của con."
"Oanh!"
Hầu Phí chỉ cảm thấy trong đầu giống như đang nổ mạnh, một khoảng trống rỗng,
qua một chốc mới thanh tĩnh trở lại, hoàn toàn bị kinh hãi. Niềm nhưng phấn có
nhi tử, nữ nhi lúc này hoàn toàn tan biến.
Có, thì là sự chấn kinh!
Hầu Phí nhìn Tiêu Diêu Thiên Tôn, mục quang lăng lệ.
Tiêu Diên Thiên Tôn cũng nhìn Hầu Phí mong chờ, ãnh mắt vô cùng hiền lành, ông
chờ mong Hầu Phí gọi một tiếng "cha".
"Ha ha." Hầu Phí đột nhiên bật cười to, đưa hai đứa con trong tay phân biệt
cho Tử Hà, Hồng Vân, sau đó mới chỉ vào Tiêu Diêu Thiên Tôn, bộ dạng "khóc
cười không được" nói: "Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối, ngươi nói ngươi là cha
ta? Ha ha, đừng có nói đùa chứ, ta Hầu Phí không cha không mẹ, mặc dù trong
lòng cũng có lúc nhớ đến cha mẹ, nhưng cũng không nghĩ, tùy tiện một người đến
nói với ta hắn là cha ta, ta liền nhận hắn làm cha."
Cả đình viện đột nhiên yên tĩnh.
"Cha?"
Cơ hồ tất cả mọi người bị những lời này của Hầu Phí làm cho kinh hãi, vừa rồi
phỏng chừng cũng là do Tiêu Diêu Thiên Tôn lo lắng ảnh hưởng, dùng thần thức
truyền âm. Bây giờ Hầu Phí lại nói ra miệng, thật sự làm mọi người kinh hãi.
"Tiêu Diêu Thiên Tôn này là cha của Hầu Phí?" Tần Vũ trong lòng thật ra không
có kinh ngạc nhiều lắm.
"Hầu tử, ngươi không thể nói năng lung tung ở đây, chuyện đùa này không thể
chấp nhận được." Hắc Vũ ở bên cạnh lập tức đề tỉnh.
Hầu Phí khóe miệng nhếch lên, tà nhãn nhìn Tiêu Diêu Thiên Tôn: "Tạp mao điểu,
không phải là ta nói đùa, mà theo ta vị Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối này mới
đang nói đùa." Lúc này Hầu Phí mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt lại rất quỷ dị.
Tiêu Diêu Thiên Tôn khẽ cau mày, nói: "Hầu Phí, không biết chúng ta có thể nói
chuyện riêng với nhau hay không?"
Tiêu Diêu Thiên Tôn tịnh không muốn việc gia đình của mình, bị một đám người
xung quanh biết được. Dù sao ông cũng là Thiên Tôn, địa vị tôn sùng, cũng rất
coi trọng mặt mũi.
"Một mình nói chuyện? Không thân không quen, nói cái gì chứ, muốn nói, nói ở
đây luôn đi. Mọi người ở đây đều là thân bằng hảo hữu của ta. Hảo huynh đệ!
Muốn nói thì nói đi, không nói thì thôi đi. Ta còn muốn chơi với hai đứa con
của ta." Hầu Phí ngữ khí không chút khách khí.
Tần Vũ có thể cảm nhận được, tâm cảnh Hầu Phí lúc này dao động rất mạnh.
Lúc này Hầu Phí so với lúc bình thường hoàn toàn bất đồng. Hầu Phí lúc bình
thường, nếu như nhìn thấy Tiêu Diêu Thiên Tôn, lại dám nói như vậy sao?
"Mọi người trước tiên đi ra ngoài đi, không nên ở đây quấy rầy." Tần Vũ lập
tức quay về phía mọi người xung quanh nói.
Khương Lan, Dịch Phong bọn họ cũng cảm thấy, Tiêu Diêu Thiên Tôn, Hầu Phí hai
người không khí có chút đặc biệt, mọi người cũng đều rất biết ý chào hỏi Tiêu
Diêu Thiên Tôn, rồi từng người rời khỏi đình viện. Cuối cùng ngay cả Tử Hà,
Hồng Vân cũng mang hai đứa trẻ con rời đi.
"Phí Phí, cùng Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối thẳng thắn nói chuyện nhé, làm rõ
sự tình đi." Tần Vũ nhắc nhở Hầu Phí một tiếng.
"Biết rồi, đại ca." Hầu Phí gật đầu lại với Tần Vũ.
Tần Vũ hành lễ với Tiêu Diêu Thiên Tôn một chút, rồi sau đó mới rời khỏi đình
viện này. Sau khi Tần Vũ rời đi. Cả đình viện chỉ còn lại có Hầu Phí và Tiêu
Diêu Thiên Tôn hai người.
Cách đình viện không xa có một cái ghế đá, Tần Vũ ngồi xuống.
"Đại ca, Hầu tử cùng Tiêu Diêu Thiên Tôn có quan hệ?" Hắc Vũ cũng tới ngồi lên
chiếc ghế đá bên cạnh. Lập tức dò hỏi Tần Vũ.
"Đừng có gấp, đợi chút nữa là biết ngay, bây giờ có đoán cũng vô dụng." Tần Vũ
chau mày, đồng thời không gian chi lực của tân vũ tru của Tần Vũ hoàn toàn tản
ra, bao trùm cả đình viện.
Thần Vương khác không dám dùng thần thức điều tra. Sợ bị Tiêu D Thiên Tôn phát
hiện. Chỉ là Tần Vũ lại không sợ, tân vũ trụ không gian chi lực quan sát hết
thảy bên trong đình viện rất rõ ràng.
Tần Vũ quan sát tất cả, trong lòng thầm nghĩ: "Tiêu Diêu Thiên Tôn. Ngươi nói
chuyện thì nói chuyện, nhưng đừng động thủ."
Bất quản là như thế nào, Tần Vũ đều sẽ không chịu đựng được huynh đệ của mình
bị khi dễ.
Bên trong đình viện.
Hầu Phí, Tiêu Diêu Thiên Tôn hai người đều đứng thẳng, kỳ thật nếu chỉ nhìn
diện mạo, Hầu Phí và Tiêu Diêu Thiên Tôn tương đối giống nhau. Chỉ là Hầu Phí
trên người có một cỗ bạo ngược chi khí, Tiêu Diêu Thiên Tôn thì lại vô cùng
đạm bạc.
"Có gì thì nói mau đi." Hầu Phí trực tiếp nói.
Tiêu Diêu Thiên Tôn không chút tức giận, nói: "Hầu Phí, ta là phụ thân của
ngươi. Điểm này không chút nghi ngờ nào. Từ khi ngươi sinh ra đến giờ, đã
nhiều năm như vậy, ngươi phát sinh chuyện gì phần lớn ta đều biết được, ta
cũng có thể dùng hình ảnh chiếu lại sự tình đó cho ngươi xem."
"Hầu Phí, ta nếu như không phải thường xuyên quan sát ngươi, làm thế nào biết
được ngươi đã từng phát sinh những sự tình gì? Thiên Tôn cũng không có cái
năng lực tính toán được quá khứ, tương lai." Tiêu Diêu Thiên Tôn cười nói:
"Nếu không phải ngươi với ta có quan hệ, ta thân là Thiên Tôn, tại sao lại
thường xuyên chú ý đến ngươi?"
"Hầu Phí ngẩn ra?"
Hắn không thể không thừa nhận, Tiêu Diêu Thiên Tôn nói rất có đạo lý.
Đoạn sự việc hồi còn ấu niên, cũng chỉ có Khương Lan, Khương Lập rõ ràng nhất.
Về sau cùng Tần Vũ tung hoành thiên hạ, hắn đã làm những chuyện gì cũng chỉ có
Tần Vũ, Hắc Vũ biết rõ ràng.
Tiêu Diêu Thiên Tôn muốn tra ra những sự tình trong quá khứ, trừ khi phải tiến
hành "sưu hồn" Tần Vũ, Khương Lan mấy người.
"Chuyện trong quá khứ? Ai biết Thiên Tôn có những thần thông gì, ta lại không
phải là Thiên Tôn. Bằng vào điểm này căn bản không thể nói ngươi là phụ thân
của ta. Huống chi...ngươi có phải là phụ thân của ta hay không, cũng không có
một điểm nào quan hệ tới ta."
Hầu Phí trên mặt mang theo nụ cười ta dị, "Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối, ta từ
nhỏ cho tới giờ, kinh lịch cũng rất nhiều, cùng đại ca với tạp mao điểu, tại
phàm nhân giới hải vực chém giết, trong tiên phủ chém giết, từng trường từng
trường chém giết, từ phàm nhân giới lên tới thần giới, ta từng bước từng bước
đi tới. Ta cả đời này, trong ký ức căn bản không có từ "phụ thân" này. Có hay
không có cha, đối với ta không có ý nghĩa gì cả. Ta chính là từ tảng đá sinh
ra."
Nghe từng câu từng câu Hầu Phí nói, Tiêu Diêu Thiên Tôn sắc mặt không khỏi trở
nên tái nhợt.
"Tốt, Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối, ngươi là Thiên Tôn, Thiên Tôn cao cao tại
thượng. Ngươi không cần ở đây trêu đùa ta. Nói thật đi....ngươi đột nhiên tới
đây nói ngươi là cha ta, ta thật sự có điểm không thoải mái, bởi vì ta không
thích có người quản ta. Ta thích được tự do tự tại, không có cha quản, không
nuôi dưỡng, những ngày như vậy đều rất tốt."
Hầu Phí quay về phía Tiêu Diêu Thiên Tôn cười hi hi, rồi hướng về phía cửa
đình viện đi tới.
"Hầu Phí." Tiêu Diêu Thiên Tôn quát lên.
"Tốt, ta nói vậy ngươi vẫn chưa minh bạch sao? Ta nói lại một lần nữa, không
quản ngươi có phải là cha ta hay không, không liên quan gì đến ta cả." Nói
xong Hầu Phí trực tiếp mở cửa đình viện đi ra bên ngoài.
"A, nhi tử, khuê nữ, cho cha ôm một cái." Giọng nói ầm ĩ của Hầu Phí lại vang
lên.
------