Chương 672. Thanh tu lão giả
Trong Tử Huyền phủ của Mê Vụ thành.
Khương Lan, Dịch Phong hai ngươi đang thưởng trà đàm luận.
"Hầu Phí kia quả thực là bạo ngược a, hơn mười vị thần vương xem ra đã bị hắn
dọa đi vào quy củ nhiều rồi. Hiện tại mỗi người đều đã rất khiêm tốn kìa."
Dịch Phong cười ha ha cười nói.
Chuyện vừa nãy Hầu Phí giáo huấn răn đe chúng thần vương. Dịch Phong, Khương
Lan, Tả Thu Lâm các vị thần vương của Tử Huyền Phủ đều đã biết hết. Nhưng
chính những người này lại không một chút ngăn trở hành động của Hầu Phí.
Khương Lập hơi gật gật đầu: "Một chút giáo huấn răn đe của Hầu Phí chắc gì đã
là không tốt."
"Đúng". Dịch Phong gật đầu đáp: "Tần Vũ với bọn thần vương kia thì lại không
so đo, bình thường không có có yêu cầu gì với bọn họ. Nên hơn mười vị thần
vương lại coi Tử Huyền Phủ thành nơi để an nhàn, đám người này ở Lưu Thủy viên
mà đánh cờ bàn luận, cứ coi như là các đấng tiền bối cao nhân vậy. Hừ, nếu
không phải là Hầu Phí đã răn dạy họ, thì qua mấy ngày nữa, ta cũng phải đem
chuyện này ra thương thảo với Tần Vũ mới được."
Dịch Phong cũng đã sớm thấy chuyện này không vừa mắt rồi.
Chiến bại. Tần Vũ đã tha cho đám thần vương này một mạng. Để cho đám thần
vương này làm người hầu trong Tử Huyền Phủ. Thế mà họ lại dám ra vẻ, lên mặt
như thế.
"Dịch Phong thúc. Lan thúc. Các người ở đây à." Thanh âm Tần Vũ vang lên.
Lúc này Tần Vũ cũng vừa mới từ Lôi Phạt thành trở về. Khương lan, Dịch Phong
hai người đã thấy Tần Vũ, lúc này vừa rót thêm một chén trà, gọi Tần Vũ tới:
"Tần Vũ, ngươi cũng ngồi xuống cùng chúng ta uống trà đi."
Tần Vũ đích xác cũng đang có chuyện muốn bàn bạc cùng Lan thúc. Nên cũng tự
đến rồi ngồi xuống.
"Lan thúc, người còn nhớ vật này chứ?" Tần Vũ sau khi uống một ngụm trà, liền
lật bàn tay ra, kim sắc Vạn Dân Ấn, cái vật mà Tần Vũ đã không coi Lôi Phạt
Thiên Tôn vào đâu đoạt lại.
Nhìn kim sắc tiểu ấn trong tay Tần Vũ. Ánh mắt hai người Khương Lan, Dịch
Phong đều sáng lên.
"Vạn Dân Ấn?" Trong mắt Khương Lan khó nén nổi sự tò mò hỏi.
Tần Vũ liền đưa Vạn Dân Ấn cho Khương Lan: "Lan thúc, người đã có Hậu Thổ Ấn,
Vạn Dân Ấn này cũng tặng cho ngươi. Kể từ nay, cơ hội cho người trở thành
Thiên Tôn, đích xác rất lớn."
"Trở thành Thiên Tôn ư?" Khương Lan cười lạnh rồi lắc đầu nói. "Đúng là trong
quá khứ, ta đã muốn thành Thiên Tôn, còn bây giờ là cuộc sống yên bình tại Tử
Huyền Phủ này. Nhàn rỗi thì hướng dẫn Tần Sương, Tần Tư, hai tên tiểu hài tử
kia hoặc là cùng với Dịch Phong huynh, phụ thân ngươi mà nói chuyện trên trời
dưới đất. Lúc này ta đối với vị trí Thiên Tôn, thật ra không còn ham muốn nữa
rồi."
Tần Vũ ngẩn người ra.
Lan Thúc đã không muốn? Vậy Vạn Dân Ấn này đem đưa cho ai đây?
"Khương Lan huynh, Tần Vũ cũng là có ý tốt. Ngươi nên nhận lấy đi." Dịch Phong
ở bên cạnh khuyên.
Tần Vũ cũng nhìn Khương Lan chờ mong, vì Tần Vũ mà Khương Lan đã chịu không ít
thiệt thòi, có thể đền ơn một chút cho Khương Lan thì Tần Vũ cũng có chút yên
lòng hơn.
Khương Lan nhìn Tần Vũ một lát, rồi lập tức nhận lấy Vạn Dân Ấn. Cười đáp:
"Ài. Đối với ta, những thuật giảng về "Thời gian đảo thối" nằm trong Vạn Dân
Ấn này, đích xác cũng có chút tò mò, có một phen để hiểu trước về nó cũng tốt.
Bất quá thì khoảng cách tới thời điểm Thiên Tôn đản sanh cũng sẽ đến nhanh,
thật không biết, tân Thiên Tôn sẽ là ai đây?"
"Tân Thiên Tôn đản sanh cũng sẽ đến nhanh? Lời này thực là có ý gì?" Tần Vũ
nhướng mày. Với lời nói này, Tần Vũ đã nghĩ sang một tình huống.
"Lan thúc. Muốn trở thành Thiên Tôn có phải chỉ có hai biện pháp hả. Một là có
được cả ba phần của Thiên Tôn linh bảo, hai là hoàn toàn lĩnh ngộ được 'Thời
gian pháp tắc'. Nếu Lan thúc người cùng với Tu La thần vương 'La Phàm' đều
không thể lĩnh ngộ hoàn toàn được, hơn nữa lại không tập trung được ba bộ phận
của Thiên Tôn linh bảo làm một, vậy tân Thiên Tôn kia, làm sao mà có thể đản
sanh được chứ." Tần Vũ nghi hoặc nói.
Dựa theo lý giải của Tần Vũ.
Nếu Khương Lập và La Phàm, đều không thể lĩnh ngộ hoàn toàn được thời gian
pháp tắc, lại không thể tập trung được cùng lúc ba ấn trên cùng một người. Thì
vị tân Thiên Tôn kia, không nên đản sanh mới phải.
"Ha ha.......Tần Vũ. Chẳng lẽ ngươi vẫn tưởng rằng ta và La Phàm. Vĩnh viễn
không có cách nào mà lĩnh ngộ được thời gian pháp tắc. Nên tân Thiên Tôn kia
sẽ vĩnh viễn mà không xuất hiện?" Khương Lan cười nhìn về Tần Vũ.
Tần Vũ có một chút ngạc nhiên.
Khương Lan cười, tiếp tục nói: "Tình huống đó là không có khả năng. Đã có một
lần, trong khi các thần vương còn đang không thể xác định được ai giành thắng
lợi hoàn toàn. Thì các Thiên Tôn đã âm thầm ra tay. Khiến cho Thiên Tôn linh
bảo liền trực tiếp bay tới Tiêu Diêu thần vương. Khiến cho hắn trở thành Thiên
Tôn mới."
"Ta nghĩ, nếu lần này cả ta và La Phàm đều không có cách nào lĩnh ngộ hoàn
toàn được 'Thời gian pháp tắc' hoặc không có cách nào mà tập trung được ba
kiện Thiên Tôn linh bảo, sợ là các Thiên Tôn lại muốn ra tay lần nữa. " Khương
Lan cười lạnh nói.
Tần Vũ nghe thấy thế, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Thiên Tôn ra tay? Có
khả năng quyết định được địa vị tân Thiên Tôn, e là không phải bất kỳ Thiên
Tôn nào cũng có. Phỏng chừng, rốt cục là kẻ đã âm thầm ra tay, chính là nhị ca
Lâm Mông..."
Lúc này thì ba bộ phận của Phù Thế Ấn - Thương Thiên Ấn, Hậu Thổ Ấn, Vạn Dân
Ấn đều đã xuất thế rồi.
Thời điểm Tân Thiên Tôn đản sanh, cũng sẽ nhanh chóng tới.
Khương Lan có Vạn Dân Ấn liền mang vào trong tân vũ trụ. Bởi vì ngay giữa thần
giới thì cho dù là Tần Vũ, cũng khó mà duy trì một khu vực có gia tốc lên tới
mười vạn lần được.
Còn trong tân vũ trụ, tùy ý có thể duy trì một khu vực có thời gian gia tốc
lên tới trăm vạn lần.
Màn đêm u ám đã biến mất, ánh sáng ban ngày rọi xuống. Bắt đầu một ngày mới.
Tần Vũ, Khương Lập, hai vợ chồng từ trong phòng đi ra. Bọn họ liền cùng Tần
Tư, Tần Sương hai người con trai dùng bữa. Đừng nói đến cấp bậc của Tần Vũ,
chỉ cần là một tu luyện giả thông thường. Đã không cần đến ăn uống rồi.
Chỉ là trong mắt bọn Tần Vũ. Chuyện dùng bữa cũng không phải là để lấp đầy cái
bụng mà là một sự thư giãn hưởng thụ.
"Phụ mẫu, nhi tử nghĩ có chuyện cần trao đổi với hai người." Tần Sương vừa mới
ăn xong, liền nói với Tần Vũ, Khương Lập.
Tần Vũ, Khương Lập hai người nhìn nhau. Không khỏi tò mò, Tiểu Sương này rốt
cục muốn làm gì, Tần Vũ cười nói: "Tiểu Sương, có chuyện gì nói đi."
Tần Sương hít sâu một hơi, sau đó mới nói: "Phụ mẫu. Hài nhi biết Tử Huyền Phủ
này có thông đạo đi thông sang tân vũ trụ, mà tân vũ trụ lại có thể đi thông
được sang Tiên Ma Yêu giới. Từ đó có thông đạo đi sang được nhân gian giới,
hài nhi nghĩ, muốn đi tới Tiên Ma Yêu giới, rồi tới nhân gian giới chơi chơi
chút."
"Tới Tiên Ma Yêu giới, nhân gian giới chơi hả?" Khương Lập nhíu mày lại.
"Tiểu Sương, vào lúc này ngươi ngay cả thực lực thần nhân còn chưa đạt đã vội
vàng nghĩ đến chuyện ra ngoài. Đợi khi đạt được cảnh giới thần nhân, ta sẽ đáp
ứng cho ngươi ra ngoài chơi." Khương Lập nói.
Tần Sương nhất thời có nét khổ sở trên mặt.
"Phải đợi đến khi đạt cảnh giới thần nhân a." Thanh âm của Tần Sương kéo dài
thườn thượt.
"Nhị đệ, đừng có gấp. Đạt đến cảnh giới thần nhân rất dễ dàng mà." Tần Tư bên
cạnh khuyên bảo.
"Hừ, đại ca, huynh xuất sinh không lâu đã đạt tới cảnh giới thượng bộ thiên
thần, hơn nữa với thực lực của huynh bây giờ. Sợ rằng cũng có thể đấu được một
trận với thần vương, đệ và huynh thực không có cách nào để so sánh được đâu."
Tần Sương có chút ảo não nói, sau đó liền đứng dậy mà bỏ ra ngoài.
"Đứa hài tử này." Khương Lập lắc đầu thở dài mà nói.
Tần Vũ cũng nhướng mày.
Tần Vũ biết. Đáy lòng Tần Sương vẫn có một sự bất bình, mặc dù Tần Tư đối với
hắn cũng tốt phi thường. Nhưng vì tốc độ tu luyện của Tần Sương thực sự là quá
chậm chạp.
"Tiểu Tư. Ngươi hãy đi ra ngoài trước, ta và mẫu thân ngươi có chút chuyện."
Tần Vũ cười nói.
"Vâng. Phụ thân" Tần Tư lúc này đứng dậy rời đi.
Sau đó trong phòng chỉ còn Tần Vũ, Khương Lập hai người. Khương Lập nghi hoặc
nhìn Tần Vũ: "Vũ ca, có sự tình gì vậy?"
"Chuyện về Tiểu Sương. Nàng không có cảm giác được gì hả?" Tần Vũ nhíu mày,
"Tiểu Sương là hài tử của ta và nàng. Chúng ta đều là thần vương, vậy theo đạo
lý, tư chất của Tiểu Sương tối thiểu cũng phải bắt kịp với đệ tử của bát đại
thần tộc? Đệ tử trong bát đại thần tộc, coi như trong khoảng năm, sáu tuổi là
đã vượt qua thần kiếp, trở thành hạ cấp thần nhân rồi."
"Vừa không lâu trước, trong khi ta tới Lôi Phạt thành, có gặp một hài đồng tên
là Chu Thanh. Hài đồng này cũng khoảng trên dưới mười một, mười hai tuổi thôi,
đã đạt tới cảnh giới trung cấp thần nhân. Mà trong số đồng lứa với nó, nó là
một đứa có thực lực yếu nhất. Còn Tiểu Sương, lúc này đã tới hai mươi tuổi
rồi, mà ngay cả hạ cấp thần nhân chưa đạt nổi." Tần Vũ cũng không khỏi lắc đầu
than thở.
Hai nhi tử của bản thân mình. Đại nhi tử Tần Tư, tư chất lại tốt tới mức thần
kỳ, còn nhị nhi tử Tần Sương, tư chất lại thực thấp tới mức kỳ lạ.
"Vũ ca, vậy huynh nói, ta phải làm gì bây giờ?" Khương Lập cũng không có biện
pháp.
Tần Vũ trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu nói: "Thay đổi tư chất của con người,
can thiệp vào bản chất của linh hồn. Chính ngay cả Thiên Tôn cũng không làm
được, phải đợi cho tân vũ trụ của ta hoàn toàn đại thành, đến lúc đó, phỏng
chừng ta có phương pháp."
"Tân vũ trụ hoàn toàn đại thành?" Con mắt của Khương Lập sáng lên, "Vũ ca, vậy
tân vũ trụ của huynh còn bao lâu nữa thì đại thành vậy?"
"Vốn ta vẫn vưởng là tân vũ trụ, hình thành tầng Thần giới, là tầng trên cùng
cũng chỉ mất năm, sáu năm là ổn. Nhưng bây giờ ta mới thấy là, trong tầng thần
giới này, lại chưởng quản năng lượng của vô số không gian ở phía dưới, nên tốc
độ hình thành sẽ chậm hơn chút...phỏng chừng, mất khoảng trên dưới mười năm."
Trong lòng Tần Vũ cũng có sự ước tính.
"Trên dưới mười năm, là đại thành?" Khương Lập gật gật đầu.
Lập tức nhìn về phía phòng ngoài: "Ai, Tiểu Sương này. Chỉ có thể đợi tới mười
năm nữa. Sau mười năm, phụ thân sẽ trợ giúp cho con."
Hài tử là quan tâm của phụ mẫu. Trong lòng Tần Sương vì tốc độ tu luyện cực kỳ
chậm chạm mà khó chịu. Tần Vũ và Khương Lập trong lòng cũng không vui, chỉ là
lúc này cả hai cũng không có biện pháp gì.
Mươi năm, lúc vũ trụ đại thành, thần thông của Tần Vũ liền tăng lên nhiều lần.
Thời gian trôi qua. Trong quãng thời gian này, Chu Thanh từ lúc có 'Lôi Nguyên
Linh Châu' đã được hai năm, thần giới đã lại một lần nữa xuất hiện dấu hiệu
thần vương đản sanh, thần giới lại có thêm một vị thần vương.
Một vị mà chỉ có thể xem là thiếu niên, thần vương thiếu niên.
Chu Thanh, tân nhiệm Thánh Hoàng của Lôi Phạt thành, cũng một trong số những
nhân vật hiếm hoi ở trên đỉnh điểm. Trở thành Thánh Hoàng của Lôi Phạt thành.
Chu Thanh đối với toàn bộ sự kiện đại chiến sau khi Thiên Tôn Sơn hạ xuống,
càng thấu hiểu được rõ ràng hơn.
Chu Thanh cũng hiểu được, Tần Vũ vì sao lại tặng Lôi Nguyên Linh Châu.
Mười phần thì đến tám chín phần do Tây bắc Thánh Hoàng 'Chu Hiển' đã bị Tần Vũ
giết, trước đó mấy vị thần vương của Lôi Phạt thành như: 'Chu Nhiên, Chu Vô
Luyến, Chu Thông, Chu Hoắc, đều đã bị Tần Vũ giết.
Dù Chu Thanh sợ hãi về thực lực của Tần Vũ, nhưng bất quá thì Chu Thanh một
điểm cũng không có hận Tần Vũ.
"Hừ, Chu Hiển? Chu Hoắc?" Chu Thanh đối với mấy thần vương đã chết này. Một
chút cảm tình cũng không có, vì Chu Thanh chỉ là tầng lớp dưới cùng của Chu
gia, thậm chí còn thiếu chút nữa đã bị trục xuất của Lôi Phạt thành rồi.
Ở sâu trong đáy lòng của Chu Thanh. Ngược lại còn có sự cực kỳ cảm kích, người
đã làm cho hắn thoát thai hoán cốt, cho địa vị của hắn phát sinh sự kịch liệt
chuyển biến chính là Tần Vũ!
Sau khi Chu Thanh trở thành thần vương, cả thần giới lại khôi phục sự bình ổn.
Đại khái sau khi Chu Thanh thành thần vương khoảng ba đến bốn năm. Tại một con
đường của Úy Trì thành, phía đông của Thần giới.
"Úy Trì thành? Thành trì mà Tần Vũ xuất phát từ đây?" Một vị thanh tu lão giả,
vận thanh sắc trường bào, mỉm cười đi giữa đường.
Thanh tu lão giả này, sắc mặt hồng nhuận. Da dẻ trắng trẻo như là trẻ con, nét
mặt có một vẻ mà người khác khi nhìn vào, cảm thấy có sự vui vẻ tha thiết.
Ngay cả nụ cười cũng làm cho người xung quanh thấy ấm áp hẳn lên.
"Không nghĩ tới là mấy ngàn năm ngắn ngủi công phu. Tần Vũ đã có thể sáng tạo
ra một đại cục diện như thế. Không sai, thực không sai." Lão giả râu dài mỉm
cười gật gật đầu.
Cước bộ khẽ nhích. Chỉ hai ba bước, lão giả kia đã ra khỏi Úy Trì thành.
Vung tay lên, dưới chân lão giả đã suất hiện một khối thất sắc tường vân. Chân
đạp lên thất sắc tường vân, thanh tu lão giả với tốc độ cực nhanh trực tiếp
hướng về Mê Vụ đầm bay đi.
Xuyên qua Mê Vụ đầm không lâu. Đã phi tới ngoài Mê Vụ thành.
"Hả, ngoài cửa vào Mê Vụ thành còn có thủ vệ?" Thanh tu lão giả ngắm nhìn Mê
Vụ thành, không khỏi lắc đầu than một tiếng.
Lúc này Mê Vụ thành xem ra không phải là nơi muốn đến là có thể đến được, chỉ
thấy thân ảnh của lão giả này bỗng dưng mơ hồ dần. Cuối cùng biến mất không
thấy đâu nữa, khi xuất hiện trở lại, đã ở bên trong Mê Vụ thành.
Bên trong Mê Vụ thành ngày hôm nay, rất phồn vinh.
"Hả?" hạ bộ thiên thần Vũ Tuyền kinh dị trước chuyện vừa xảy ra trong nháy
mắt. Hắn chỉ kịp cảm thấy trước mắt có một sự mơ hồ. Rồi một thanh tu lão giả
đã xuất hiện phía trước mặt.
"Con mắt ta bị hoa hay sao?" Vũ Tuyền cảm thấy một sự nghi hoặc.
"Xin hỏi có phải thành chủ của Mê Vụ thành này. Có phải đang ở tòa thành trì
lơ lửng phía trên kia không?" Lão giả này quay đầu về phía Vũ Tuyền cười dò
hỏi.
Vũ Tuyền căn bản nhìn không thấu đối phương, lúc này đành cười đáp: "Tiền bối,
thành chủ Mê Vụ thành, Tần Vũ đại nhân. Coi như đang ở trong Tử Huyền phủ, chỉ
là lúc này, người có ở đó hay không. Ta là một tiểu nhân vật, thật ra không
thể nào mà biết được."
"Ừ. Cám ơn ngươi." Lão giả mỉm cười gật đầu đáp lại.
Rồi lập tức lão giả ngẩng đầu nhìn lên Tử Huyền phủ đang lơ lửng trên cao kia:
"Cả một cái phủ đệ, cũng là hạ phẩm thiên thần khí. Không thể được, không thể
được." Lão giả liền trực tiếp bay lên không, nhằm hướng Tử Huyền phủ hướng
tới.
Một lát. Lão giả đã tới trước cửa của Tử Huyền phủ.
"Đây là Tử Huyền phủ. Ngoại nhân không được vào." Thủ vệ của Tử Huyền phủ lập
tức quát lên.
Lão giả mỉm cười lắc lắc đầu: "Cho gọi chủ nhân Tần Vũ của ngươi đến đi."
Lúc này, quản gia Phúc bá cũng nghe được tiếng quát của thủ vệ, trong lòng
kinh ngạc: "Muốn gặp chủ nhân Tần Vũ? Người vừa đến này là ai?" Phúc bá trực
tiếp đi tới cửa chính. Vừa nhìn thấy người.
"Lão, lão chủ nhân!" Phúc bá hoàn toàn ngây người ra.
" A Phúc!" Thanh tu lão giả đã thấy Phúc bá, con mắt không khỏi sáng lên. Trên
mặt tràn đầy sự vui vẻ.
------