Chương 669. Ngày tàn của các thần vương.
Giữa không trung của Tử Huyền Tinh, mây mù phiêu đãng.
Mấy người Tần Vũ, Khương Lan, Khương Lập, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Hắc Vũ đều đứng ở phía xa, đạm nhiên cười với nhau, vọng nhìn hai mươi vị thần vương tiến vào tân vũ trụ.
Hầu Phí vác trên vai Huyền Thanh Nhất Khí Côn nhìn hai mươi vị thần vương đắc ý hét lên:
- Nhìn cái gì mà nhìn, đến hiện giờ, các ngươi còn không biết tình cảnh của mình ư?
Lúc này, Hầu Phí ở my tâm đầy vẻ giễu cợt đắc ý.
Phóng mắt nhìn Thần giới trải qua bao nhiêu năm như vậy, đã có ai có thể chỉ thẳng vào mũi của nhóm siêu cấp cao thủ bát đại thánh hoàng, Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương mà chửi sao, hơn nữa các cao thủ đó còn không thể phản kháng.
Chu Hiển là người đầu tiên kêu lên:
- Đây, rút cục nơi đây là nơi nào?
Trong mắt Chu Hiển có vô tận nghi hoặc, phẫn nộ, không cam, thấp giọng giận dữ nói;
- Làm sao lại tồn tại một nơi như vậy? Vì sao ở nơi này, không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc đều vô dụng.
- Một vũ trụ khổng lồ, vô số không gian, nhưng bất cứ một không gian nào đáng nhẽ không phải thế này, nên là thế khác a!
Hoàng Phủ Ngự nhíu mày thật sâu, sắc mặt cay đắng.
Một khi không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc không cách gì sử dụng được, thì những thánh hoàng này, còn không phải là những đồ chơi để mặc người ta giày xéo ư?
Sắc mặt đám người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm, Đoan Mộc Như Phong đều rất là khó coi. Dù là Tu La thần vương La Phàm vẫn luôn tự tin bình đạm, hiện giờ trong mắt cũng có nét ưu tư khó mà tin được không thể che giấu.
Hai mươi vị thần vương đầy sợ hãi, lo lắng, khó tin ở trong lòng,
Khi mà 'Không gian pháp tắc' cùng với một phần 'Thời gian pháp tắc' mà bọn họ trông cậy nhất, không ngờ ở một nơi bí ẩn kỳ diệu đã hoàn toàn mất công hiệu. Làm sao mà bọn họ không kinh hoàng cho được?
Lúc này tâm trạng của hai mươi vị thần vương đang hỗn loạn nhất.
Khương Phạm bỗng trực tiếp nói với Khương Lập:
- Lập nhi, đây rút cục là chuyện gì?
Khương Lập hơi ngẩn ngươi rồi đang muốn trả lời nhưng Hầu Phí lập nổi giận, chỉ Khương Phạm mắng:
- Lão gia hỏa, sao ngươi lại nói với Lập nhi tỷ tỷ của ta?
Tần Vũ cười nhạt nói:
- Phí Phí, qua đây, để những thần vương này bình tĩnh giây lát. Hiện giờ e rằng từng người bọn họ đều đang hỗn loạn.
Hầu Phí gật đầu, sau đó hắn chỉ hai mươi vị thần vương:
- Hừ, đám người các ngươi, không lẽ đến hiện giờ còn chưa minh bạch tình cảnh của bản thân ư? Suy nghĩ cho kỹ đi, từng người hãy nghĩ cho thông, nên dùng thái độ gì nói chuyện với chúng ta.
Sau đó, Hầu Phí liền bay về bên cạnh Tần Vũ.
Nhìn những đám mây phiêu đãng xung quanh, không khí cũng trong sạch dễ chịu.
Chỉ là hai mươi vị thần vương phát hiện, mấy người bọn họ đã bị khốn trong một cái vòng tròn nhỏ có phương viên trăm mét. Bọn họ căn bản không cách gì bay ra khỏi phạm vi đó. Khi đến nơi giới hạn, liền cảm thấy một vách tường ngăn cản trong suốt.
Khương Phạm thở dài nói:
- Không gian giam lao, Không gian giam lao rất phổ thông.
Hai mươi vị thần vương đoán thế nào cũng không ra. Không gian giam lao này, chỉ là một chiêu trong quá khứ các thần vương thường xuyên sử dụng để chà đạp các thiên thần. Chỉ cần chưa có lĩnh ngộ hoàn toàn 'Không gian pháp tắc' thì không thể nào thoát ra khỏi.
Nhưng hiện tại, hai mươi vị thần vương đang bị 'Không gian giam lao' vây khốn.
Nếu trước đây, có người nói với hai mươi vị thần vương rằng bọn họ có thể bị 'Không gian giam lao' vây khốn, thì bọn họ nhất định sẽ không tin...Nhưng hiện giờ sự thật đã phát sinh.
Lúc này Chu Hiển không biết nên khóc hay nên cười:
- Không gian giam lao, đây, đây thật là...
- Bọn họ có thể thi triển không gian giam lao, nói lên một điểm:
Tu La thần vương rất tỉnh táo:
- Ở nơi này, có thể thi triển 'Không gian pháp tắc' nhưng vì sao chúng ta không cách gì sử dụng được?
Những thần vương xung quanh đều gật đầu.
Đối phương có thể sử dụng 'Không gian pháp tắc' vì sao bọn họ không thể sử dụng được?
Phổ Thai Hồng nhíu mày nói:
- Không lẽ Tần Vũ đó có một loại thần thông đặc biệt, làm cho chúng ta không cách gì sử dụng được không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc. Điều này ít có khả năng.
Những thần vương này đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt.
Hiện giờ bọn họ vẫn nghĩ đối phương có thể thi triển 'Không gian pháp tắc' còn bọn họ không làm vậy được, là vì Tần Vũ đã sử dụng một thần thông đặc biệt nào đó.
- Ha ha, đại ca, huynh nói nên giải quyết đám thần vương này thế nào. Cái này đơn giản a, trực tiếp giết chết, không phải là rất đơn giản ư?
Thanh âm cười to của Hầu Phí từ phía xa vang lên.
Tức thì thanh âm thảo luận của hai mươi vị thần vương liền ngưng lại.
- Bọn chúng, bọn chúng đang thảo luận xử quyết chúng ta thế nào ư?
Lúc này, thần vương 'Khương Hình' đã lo lắng.
Các thần vương đều trầm mặc.
- Không gian giam lao này, hoàn toàn cách tuyệt với ngoại giới, thanh âm tuyệt đối truyền không qua.
Tu La thần vương La Phàm đạm nhiên nói :
- Tiểu tử Hầu Phí đó là cố ý dùng thanh âm để cho chúng ta nghe thấy.
Trên thực tế, Tu La thần vương La Phàm có quan hệ sư đồ với Hầu Phí.
Lúc trước, Hầu Phí mới vào Thần giới không lâu, liền bị Tôn Luyện mang đi. Về sau Tu La thần vương dạy Hầu Phí, kỳ thật Tu La thần vương La Phàm tịnh không lo Tần Vũ đối với hắn thế nào.
Chu Hiển giận nói:
- Hầu Phí đó, không ngờ cố ý dọa chúng ta?
Thanh âm Khương Phạm có phần trầm thấp:
- Không, hắn không phải là dọa chúng ta. E rằng hiện giờ nhóm người Tần Vũ thật đang thương lượng xử quyết chúng ta thế nào. Ở nơi này, chúng ta căn bản không có lực phản kháng gì.
Các thần vương nhất thời trầm mặc.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía xa. Nơi đó, mấy người Tần Vũ, Khương Lan, Tả Thu Lâm đang đàm luận chuyện gì đó với nhau. Những thần vương này muốn nghe nhưng không thể nghe được.
- Phổ Thai Hồng đó thì giết. Được rồi, đại ca, Đoan Mộc Như Phong thì thế nào?
Lại một thanh âm của Hầu Phí vang lên trong không gian giam lao.
Hai mươi vị thần vương nghe vậy đều cảm thấy tim nhói lên một trận dữ dội.
Còn Phổ Thai Hồng, sắc mặt đại biến.
-Phổ Thai huynh đệ đừng lo. Hầu Phí đó đang cố ý trêu đùa chúng ta.
Hoàng Phủ Ngự lập tức an ủi Phổ Thai Hồng. Phổ Thai Hồng cười khổ nói:
-Hoàng Phủ huynh, ta sao không biết Hầu Phí đang trêu đùa chúng ta. Chỉ là cũng có khả năng, lời của Hầu Phí chính là nội dung đang thương lượng của bọn họ, ai...
Tiếng thở dài của Phổ Thai Hồng làm cho chúng thần vương liền trầm mặc hẳn.
Tiếng thở dài đó ẩn hàm vô tận sự vô lực, không cam. Nhưng thế thì sao đây? Ngoài sự bối rối lúc ban đầu vừa phát hiện ra không thể dùng Không gian pháp tắc, Thời gian pháp tắc, hiện giờ hai mươi vị thần vương đều minh bạch tình cảnh của mình.
Bọn họ chính là cá thịt.
Còn bọn Tần Vũ lại là dao thớt.
Muốn giết muốn thịt hoàn toàn là do mấy người Tần Vũ quyết định.
Các thần vương không kìm được nhìn về phía nhóm người Tần Vũ, thậm chí có thần vương còn vọng tưởng từ cử động môi của mấy người Tần Vũ, đoán ra được họ đang nói gì.
Chung quy....
Hiện giờ mấy người Tần Vũ có thể quyết định sinh tử của bọn họ!
Cảm giác mà tiểu mệnh bị người điều khiển, thật là rất đau khổ. Nhưng có đau khổ hơn, bọn họ cũng không thể cải biến được sự thật. Đáy lòng của bọ có một nghi hoặc mà không cách gì giải đáp được:"Nơi này rút cục là nơi nào? Vì sao có nơi như vậy?"
Nơi này, trong suy nghĩ của những thần vương đáng nhẽ là không có tồn tại.
Nhưng nơi này đã tồn tại, tồn tại có đạo lý của nó, làm cho những thần vương đành chịu cho Tần Vũ tùy ý chém giết.
"Tần Vũ đó, sáng tạo bao nhiêu kỳ tích." Tu La thần vương La Phàm vọng nhìn về Tần Vũ đang cười nói phía xa, thầm nói trong lòng.
Thi triển 'Không gian đông kết' rồi có thể dưới không gian đông kết vẫn thuấn di được, lại có thể trực tiếp thuấn di tiến vào Thiên tôn sơn....Đủ các thể loại sự tình, Tần Vũ đã sáng tạo ra các kỳ tích. Hiện giờ Tần Vũ đã đưa bọn họ đến một nơi như vậy.
Lúc này...
Kẻ sáng tạo kỳ tích Tần Vũ, càng nắm trong tay sinh tử của bọn họ.
Trong mây trắng, mấy người Tần Vũ đang thương lượng giải quyết thế nào những thần vương kia.
- Đại ca, Lan thúc, các người không cần phải phiền toái vậy. Các ngươi không nhẫn tâm giết, ta sẽ đi giết. Tu La thần vương là sư tôn ta, tự nhiên không thể giết. Tôn Luyện là tiền bối của Viên tộc ta, cũng không thể giết. Khương Phạm đó.. tuy là người quá tồi. Nhưng cũng có duyên cha con với Lập nhi tỷ tỷ, nên tha cái mạng nhỏ của y. Những người khác, thì giết toàn bộ!
Hầu Phí đứng một bên, trong mắt hung quang lóe lên.
Hầu Phí lúc này, đang nghĩ mình một hơi giết hết nhiều thần vương như vậy, sự vinh diệu đó liền khiến hắn kích động lên.
Khương Lan mắng:
- Phí Phí, đừng ở một bên ồn ào.
Khương Lan cũng có chút nổi giận. Hầu Phí này cứ luôn ở bên cạnh cổ vũ Tần Vũ giết giết. Theo lời của Hầu Phí, hình như giết sạch gần như tuyệt đại đa số thần vương thì mới tốt.
- Vâng, Lan thúc.
Hầu Phí bĩu môi, liền đứng sang một bên không lên tiếng nữa.
- Khương Lan, ngươi cũng đừng có tâm của đàn bà, ta thấy Hầu Phí nói có lý đó. Hừ, những thần vương này lần lượt đuổi giết vào đây, đã từng có tâm nhân từ với chúng ta chưa? Bọn họ có thể đối với chúng ta như vậy, chúng ta giết họ thì thế nào?
Thanh âm của Tả Thu Lâm vang lên, đồng thời ánh mắt u lãnh nhìn về Khương Lan.
Lời này của Tả Thu Lâm vừa nói ra, Khương Lan không lên tiếng nữa.
Nếu thật nói Thần giới có một người làm Khương Lan có phần úy kỵ thì có lẽ chỉ có một vị thân tỷ tỷ Tả Thu Lâm của Tả Thu Mi này.
- Tần Vũ, nếu ngươi không muốn giết, ta động thủ thay ngươi là được. Khương Lập ngươi đừng nghĩ quá nhiều. Lúc trước Khương Phạm đối với ngươi không niệm tình cha con, ta cũng vì ngươi mà giải quyết hắn.
Sát khí ẩn hiện trên thân Tả Thu Lâm.
Thân là 'Tử Vong thần vương' Tả Thu Lâm giết ngươi không có cố kỵ gì cả.
Tần Vũ cười nhạt:
- Được rồi, Tả Thu Lâm tiền bối, ta cũng không cần khuyên bảo. Trong lòng ta đã có biện pháp riêng xử trí họ.
Nói rồi, Tần Vũ phẩy tay một cái.
- Hô!
Không gian giam lao trực tiếp tiêu tán. Hai mươi vị thần vương đều cảm thấy sự lưu động của không khí, tức thì họ không tự chủ được thấy lo ở trong lòng. Ánh mắt càng tập trung trên nhóm người Tần Vũ.
Bọn họ biết...e rằng mấy người Tần Vũ đã có quyết định xử trí bọn họ.
Hầu Phí lập tức dò hỏi:
- Đại ca, huynh đã có quyết định, muốn giết bao nhiêu?
Những thần vương này nghe thấy Hầu Phí nói như vậy, tức thì sắc mặt thoáng chốc đã trắng lại. Sau đó nhìn chằm chằm Tần Vũ, bọn họ rất muốn biết quyết định của hắn.
Tần Vũ không có nói, bay về hướng hai mươi vị thần vương. Mấy người Hầu Phí, Hắc Vũ, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Khương Lập cũng bay theo. Cho đến trước những thần vương kia mười mét mới dừng lại.
Chu Hiển lập tức hét lên:
- Tần Vũ, bát đại thánh hoàng chúng ta chính là được trời đất ban cho.
Bất quá, lúc này Chu Hiển cũng có một sự sợ hãi.
- Trời đất ban cho ư?
Tần Vũ bật cười:
- Chu Hiển, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?
Chu Hiển nhẹ sững sờ.
- Ta nhớ khi lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi phẩy tay thì đã có thể hủy diệt một tòa thành trì. Ta vẫn nhớ rõ ràng, lúc đó tiểu nam hài ăn kẹo đường hồ lô trước khi chết nhìn ta, ánh mắt hi vọng đó cả cuộc đời ta sẽ không quên được. Khi ta trách hỏi ngươi, giết nhiều người như vậy không sợ trời phạt ư. Ngươi lại trả lời ta 'Ai hiểu rõ trời hơn ta.'
Tần Vũ thở dài một tiếng.
- Làm sao? Giết một vài phàm nhân thì sao, không lẽ không được?
Ánh mắt của Chu Hiển lạnh lùng. Xem bộ dạng như là công lý thuộc về hắn vậy.
- Ngươi nghĩ là ngươi hiểu trời. Nhưng, tại thế giới của ta...ta chính là trời.
Ánh mắt Tần Vũ nhìn Chu Hiển lạnh lùng đến cực điểm :
- Hiện giờ, ta tuyên bố, ngươi sẽ phải chịu trời trách, trời phạt!
Chu Hiển bật cười, lạnh nhìn Tần Vũ:
- Ngươi đúng là có năng lực giết ta. Nhưng trời trách trời phạt lại là ngươi có thể quyết định ư ? Huống chi Chu gia ta chính là chưởng quản lực lôi điện, chưởng quản năng lực trời phạt -----
- Ầm!
Một đạo lôi điện đen nhánh như mực từ giữa không trung đánh xuống, hiểm ác đánh lên người Chu Hiển. Toàn thân Chu Hiển đột nhiên co giật, nhưng hắn vẫn không thể tin được ngẩng đầu nhìn trời:
- Không, không thể nào, lôi điện không thể nào không chịu sự khống chế của ta.
- Chết đi.
Sắc mặt Tần Vũ lãnh đạm. Chỉ thấy màu vàng, màu xanh biếc...lôi điện đủ các màu không ngời hỗn hợp lại từ trên không trung mãnh liệt đánh lên người Chu Hiển, trực tiếp đánh cho Chu Hiển hóa thành bụi.
Chỉ có một viên Lôi Nguyên Linh Châu bay lơ lửng.
- Đã xử trí Chu Hiển, nên xử trí các ngươi thôi.
Tần Vũ cười nhạt nhìn mười chín vị thần vương ở đó. Mắt thấy Chu Hiển bị lôi điện đánh chết, chúng thần vương thoáng chốc đã thấy căng thẳng trong lòng.
Tần Vũ thấy biểu tình của các thần vương, cười nhạt nói:
- Có người kiến nghị giết hết toàn bộ các ngươi. Bất quá ta không có ác tâm như vậy. Trong mười chín người các ngươi, đích xác có bốn năm kẻ có thể không phải chịu sự trừng phạt nào mà rời khỏi đây. Ví như La Phàm huynh, hay vị nhạc phụ Khương Phạm của ta -- --
Ánh mắt Tần Vũ nhìn về Khương Phạm.
Khương Phạm nghe thấy lời đó, ngược lại ngẩn người ra.