Chương 7: Tán cây rợp bóng, ngày hè dài dằng dặc
“Đây là thù lao đã hẹn trước.” Chưởng quầy của Hồng Trần khách sạn từ sớm đã có mặt trong tiệm, nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới lên tiếng, khẽ ra hiệu, tiểu nhị lập tức cúi đầu khom lưng tiến lại, đặt lên bàn năm lượng bạc, không thiếu một phân.
“Ôi chao, chưởng quầy khách sáo quá, bạc với tiền gì chứ.” Phương Nhàn vừa nhìn thấy năm lượng bạc, mắt lập tức sáng rỡ, buông đũa, phất tay áo một cái, bạc đã biến mất tăm, cười nói, “Tiền tài như cỏ rác, nhân nghĩa mới đáng ngàn vàng, trừ tà không vì điều gì khác, chỉ để báo đáp ân tình một bữa cơm một đêm nghỉ mà thôi.”
Chưởng quầy nhìn bộ dạng của Phương Nhàn, trong lòng cũng thấy buồn cười, nhưng không tiện thể hiện ra, đành cúi người thi lễ, liên tục tán dương: “Tiên sư thật cao thượng.”
Mấy lần trước gặp đám tu sĩ kia, bản lĩnh chẳng ra sao mà tính khí lại lớn, ai nấy mắt cao hơn đầu, coi thường phàm nhân, cứ như ai cũng nợ bạc của họ vậy. So ra, Phương Nhàn thân thiện hơn nhiều.
“Phải rồi, mấy người bán nghệ lần trước bị quan phủ bắt đi, có tin tức gì không?” Phương Nhàn hỏi.
Đêm qua trừ tà, nhìn oán khí trên thân con quỷ không đầu kia, e rằng cái chết của họ còn nhiều uẩn khúc, tuyệt đối không thể chỉ gói gọn trong câu “học nghệ không tinh” mà xong chuyện.
Phương Nhàn đã nhận việc này, dính vào nhân quả, thì phải giải quyết cho đến cùng.
Dĩ nhiên cũng có thể bỏ mặc, nhưng cầm bạc mà lòng không yên, đây lại là lần đầu tiên hắn nhận việc, phải chu toàn mọi mặt mới được.
Chưởng quầy trầm ngâm một lát, nhớ lại rồi nói: “Có đấy, đám người đó sau khi bị bắt giam, còn chưa kịp thẩm vấn thì đã mắc trọng bệnh, mắt không thấy, tai không nghe, miệng không nói, thở cũng khó, còn lại thế nào thì không rõ, quan phủ cũng không nói rõ ràng, dân chúng càng không có đường mà dò hỏi.”
“Ồ?” Phương Nhàn nhấp một ngụm rượu, lời này thật đáng suy ngẫm.
Vừa mới còn khỏe mạnh bình thường, sao vào ngục đã hấp hối cả đám? Nếu sau lưng không có chuyện gì, thì ngày mai hắn quay về Thính Tuyết lâu làm chân chạy việc cho rồi!
Nhưng những chuyện khác phải đến quan phủ dò hỏi, còn bây giờ có việc quan trọng hơn.
“Chưởng quầy, ta thấy nơi này âm khí hơi nặng đấy…” Phương Nhàn đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi một vòng quanh tầng lầu, quan sát khắp nơi, cuối cùng dừng lại trước cửa, giơ tay gõ nhẹ lên tường.
Lời này không phải nói bừa, hắn lớn lên ở Thính Tuyết lâu, công pháp bí tịch nhiều vô kể, sách quý sách lạ gì cũng có, lúc rảnh rỗi cũng từng nghiên cứu qua thuật phong thủy tướng địa.
“Tiên sư, xin chỉ giáo.” Chưởng quầy vội vàng bước tới, vẻ mặt kích động, định kéo tay áo Phương Nhàn, nhưng đưa tay ra nửa chừng lại thấy không ổn, đành rụt về.
Trước đây ông ta từng mời đại sư đến xem, cũng nói nơi này âm khí nặng, dễ chiêu tà dụ quỷ, đang lo không biết làm sao, giờ tiên gia lại tự đến cửa, chẳng phải quá đúng lúc sao?
“Thông thường, gặp tình huống này thì phải tăng cường dương khí, thắp đèn trường minh, mở cửa sổ hướng đông và nam, nhưng dương khí quá vượng lại không tụ được tài, ngươi làm ăn buôn bán, động thổ nhiều cũng ảnh hưởng vận thế, không hay.”
Phương Nhàn vừa lẩm bẩm vừa liếc trộm chưởng quầy, thấy ông ta chăm chú lắng nghe, không dám thở mạnh, mới yên tâm nói tiếp: “Ngươi có món đồ sắt nào không, tốt nhất là kiếm.”
“Kiếm…” Chưởng quầy không dám chậm trễ, gọi tiểu nhị chạy ra sau viện, “Mau, lấy thanh bảo kiếm trong thư phòng ra đây.”
Chẳng bao lâu, tiểu nhị ôm kiếm đến trước sảnh.
Chỉ liếc mắt, Phương Nhàn đã biết đây chỉ là món phàm vật, cùng lắm ba lượng bạc mua ở lò rèn.
Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, tỉ mỉ quan sát, kiếm dài ba thước ba, rộng một tấc hai, hai bên đều mài sắc, hộ thủ khắc chữ, mặt trước bảy chữ “Cổ giác khiêu thiên gia khí lãnh” mặt sau bảy chữ “Phong đào động địa hải sơn thu”.
“Năm lượng bạc, giúp ngươi trấn trạch.” Phương Nhàn gõ nhẹ lên sống kiếm, khẽ nói.
“Được, được.” Chưởng quầy mừng rỡ, lại móc ra năm lượng bạc.
Năm lượng bạc nhiều nhất cũng chỉ mua được thanh kiếm này, nếu thật sự trừ được âm khí, thì chẳng phải lời to rồi sao?
Phương Nhàn nắm chuôi kiếm, truyền vào chút linh khí, rồi tra kiếm vào vỏ, ném cho chưởng quầy: “Treo lên tường, đảm bảo ba năm bình an vô sự.”
Chỉ tiếc kiếm này chất liệu quá kém, không chịu nổi nhiều linh lực, nếu không thì hiệu quả còn lâu hơn.
“Chỉ vậy thôi sao?” Chưởng quầy ôm kiếm, hơi nghi hoặc.
Sao mà đơn giản quá vậy?
Không vẽ bùa niệm chú, ít nhất cũng phải khai quang chứ?
Phương Nhàn liếc ông ta, dường như nhìn thấu tâm tư, thản nhiên nói: “Ta đâu phải hòa thượng.”
Khách hàng bây giờ là thế, càng làm rình rang càng yên tâm, làm gọn lẹ thì lại bán tín bán nghi.
Hắn từng tiếp xúc với đám hòa thượng ở chùa Thanh Tâm, biết rõ mấy trò đó, rõ ràng búng tay là xong, lại phải tắm rửa đốt hương, tạo cho khách cảm giác long trọng.
“Được, được.” Chưởng quầy lúc này không dám nói nhiều, vội vàng đáp ứng.
Dù sao cũng là người của Thính Tuyết lâu, từng cử động đều đại diện cho danh tiếng sư môn, loại người này lừa gạt một tiểu chưởng quầy như ông ta làm gì?
...
Xong việc, Phương Nhàn gọi Hạ Diệp, cùng nhau rời khỏi Hồng Trần khách sạn.
Giữa trưa, phố xá trong trấn nhộn nhịp hẳn lên.
Nắng hè rực rỡ như thiêu đốt, lá chuối lay động, bóng cây rợp đất.
Hạ Diệp kéo tay Phương Nhàn, men theo bóng râm sát tường mà đi, trên phố toàn là các cô gái trẻ mặc váy hoa, tụm năm tụm ba, vừa đi vừa trêu đùa nhau, cười nói rộn ràng.
Mùi lá cây, hoa hoè, hòa lẫn với hương đất.
Hạ Diệp cụp mắt, dáng vẻ uể oải, cũng chẳng nói gì với Phương Nhàn, bỗng nàng hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn về phía quầy bán bánh hoa quế ven đường, hàng mi khẽ run.
Có chút đói bụng rồi.
Một giây sau, nàng lại cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.
Chưởng quầy kia vốn keo kiệt, lúc nãy trong khách sạn bao nhiêu món ngon nàng đều không dám động đũa, giờ lại mở miệng đòi ăn thì chẳng phải không biết điều sao.
Phương Nhàn đứng bên nhìn hết, bật cười, gõ nhẹ lên trán nàng, nửa giận nửa thương: “Đừng làm bộ nữa, cứ như ta bắt nạt nàng vậy.”
“Bánh hoa quế này bán thế nào?” Phương Nhàn bước đến hỏi.
“Hai văn.” Ông chủ ngồi trên ghế đẩu, phe phẩy quạt.
Phương Nhàn ngoái lại nhìn Hạ Diệp, gọi: “Nàng có ăn không? Bánh táo trong khách sạn làm dở tệ, mua ít bánh hoa quế bù lại.”
“Ăn!” Hạ Diệp chạy lon ton tới, mắt sáng rỡ.
“Vậy lấy hai miếng.” Phương Nhàn móc ra bốn đồng tiền, đếm kỹ rồi đưa cho ông chủ.
“Cảm ơn chưởng quầy!” Hạ Diệp ngẩng mặt, mắt cong cong như trăng non.
“Một bát cơm, một chén cháo, phải nghĩ đến công sức làm ra; một sợi tơ, nửa tấc vải, cũng nên nhớ vật lực khó nhọc.” Phương Nhàn đưa nàng một miếng bánh, miệng không quên dạy dỗ.
Hạ Diệp lắc đầu, nghe mấy lời nửa hiểu nửa không, may mà bánh trong miệng ngọt lịm.
“Ý là bảo nàng ăn cho đàng hoàng!” Phương Nhàn lại gõ nhẹ đầu nàng, khiến cô gái rụt cổ lại.
Mười trượng hồng trần, phàm trần huyên náo.
Gió ấm thổi qua cánh đồng chuông bạc...