Chương 129: Eo thon mỹ nhân

“Một gương mặt mỹ nhân, phải là da mới lột trong vòng ba ngày.” Trong Quỷ Môn, Thanh Hoè siết chặt túi vải nhỏ trong tay, nuốt nước bọt, liên tục nói: “Còn một hũ huyết thai nhi, một đóa hoa xương khô, cùng bộ hài cốt thể tu cấp cao nguyên vẹn.”

“Ngươi nói lộ liễu quá rồi.” Yểm Nhật Ma Đế bất mãn lên tiếng.

Thanh Hoè hung hăng ấn lên ngọc giới.

“Thế thì làm sao? Toàn là thứ ngươi đích danh đòi! Không đến Quỷ Môn đổi, chẳng lẽ để ta tự đi tìm? Nếu bị bắt, ngươi cứu ta ra nổi chắc?!”

Đối diện, người bán toàn thân trùm kín trong áo choàng đen sững lại.

Những thứ quái dị này, hình như đều là vật liệu luyện chế khôi lỗi?

Nhưng rất nhanh, hắn dẹp bỏ ý định dò hỏi.

Làm ăn trong Quỷ Môn, tốt nhất đừng nhiều chuyện.

Ai cũng có bí mật.

“Mặt mỹ nhân, huyết thai nhi…” Người bán kiểm hàng, lôi ra mấy hộp ngọc, “Hài cốt thể tu cấp cao… Ngươi muốn cảnh giới Đạo Pháp hay Tàng Huyền?”

“Có cả Tàng Huyền?” Thanh Hoè kinh ngạc.

Nàng vốn tưởng cùng lắm đổi được hài cốt Đạo Pháp cảnh, không ngờ còn có thứ tốt hơn.

Thể tu Tàng Huyền cảnh hiếm thấy, loại cao thủ này thường có thế lực chống lưng, chết rồi cũng được an táng trọng thể, rất ít khi chết không rõ ràng bên ngoài.

Vậy nên nguồn gốc bộ hài cốt này… tám phần chẳng sạch sẽ gì.

Trộm? Nhặt trong bí cảnh? Hay cố ý vây giết đoạt lấy?

Người bán tránh trả lời thẳng, chỉ chăm chú nhìn tay phải Thanh Hoè, hỏi: “Ngươi lấy gì đổi?”

Hắn để mắt đến chiếc ngọc giới kia.

Dù nhìn từ xa chưa rõ lai lịch, nhưng ngọc giới đó không phải vật phàm, thử thăm dò xem sao.

Trong đống hàng hắn có, chẳng có thứ hắn cần, đổi lấy món mới cũng tốt.

Cùng lắm sau này bán lại ngọc giới cho kẻ khác.

“Không đổi.” Thanh Hoè dứt khoát từ chối.

Đó là nhà của Yểm Nhật Ma Đế.

“Đáng tiếc.” Người bán lẩm bẩm, ánh mắt lại chuyển sang túi vải trong tay nàng.

“Một thanh nhuyễn kiếm, hai khối thiên tinh thạch.” Cảm giác được ánh mắt đối phương, Thanh Hoè rút ra thanh nhuyễn kiếm, cổ tay khẽ rung, vẽ ra một đóa kiếm hoa.

“Hảo kiếm!” Người bán tán thưởng, đồng thời liếc nhìn Thanh Hoè thêm mấy lần.

Người này biết hàng, lấy ra vật phẩm giá trị tương đương, không ai thiệt ai.

Nói thật, binh khí và tài liệu phổ biến hơn, dễ lưu thông hơn.

“Vậy… giao dịch chứ?” Thanh Hoè thấp thỏm hỏi.

Hai món này là Yểm Nhật Ma Đế bảo nàng mang ra, bản thân nàng không rõ giá trị, sợ đối phương không nhận.

“Giao dịch.” Người bán nhận lấy nhuyễn kiếm, nâng lên tay vuốt ve.

Nhìn kỹ mới thấy phẩm tướng thanh kiếm, thân kiếm mỏng mềm, ánh sáng trong trẻo dịu dàng, toàn thân không tì vết, tựa như vòng eo mỹ nhân, nhưng ẩn chứa sát khí sắc bén, đoạt hồn lấy mạng, đúng là thượng phẩm hiếm có.

Chỉ tiếc người giỏi dùng nhuyễn kiếm lại không nhiều.

“Tên kiếm?” Người bán hỏi.

“Eo thon mỹ nhân.” Thanh Hoè vội để lại một câu, rồi định rời đi.

Mới chạy được mấy bước, liền bị ba đại hán chắn đường.

Từ xa không để ý, đến gần mới phát hiện ba người này trông cực kỳ dữ tợn, đặc biệt tên cuối cùng, mũi hếch lên trời, lông mày đỏ rực như lửa.

“Xúi quẩy.” Thanh Hoè thầm mắng, lập tức cảnh giác, đổi hướng định vòng qua.

Nhưng nàng đi bên nào, ba người cũng di chuyển theo, chặn chặt lối đi.

“Có chạy được không?” Thanh Hoè lùi lại.

“Có, nhưng không phải bây giờ, trong Quỷ Môn bọn chúng không dám động thủ.” Yểm Nhật Ma Đế thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc đáp.

“Bọn chúng là ai?” Nghe giọng nữ quen thuộc, Thanh Hoè hơi yên tâm.

“Không phải người, là ba con yêu quái, cũng có chút bản lĩnh, nhịn một chút đi, đợi ta hoàn toàn tái sinh sẽ giúp ngươi báo thù.”

Thanh Hoè vốn lăn lộn dưới đáy xã hội, biết co biết duỗi, thức thời, nghe vậy cũng định mềm mỏng.

Thật ra nàng chẳng thiết báo thù, phí thời gian.

Tiên duyên mới là quan trọng nhất.

“Ta vừa nghe nói, ngươi có thiên tinh thạch?” Tên đầu đàn Kim Sí Đại Bằng tiến lên mấy bước, cúi đầu, hơi thở nặng nề phả thẳng vào mặt Thanh Hoè.

Trước khi đến đây, hắn định kiếm ít tài liệu luyện khí, đổi cái đại kích trong tay, giờ lại gặp người mua bán thiên tinh thạch, vận may thật tốt.

Hôm nay nhất định ta phải chiếm lợi!

Chiếm thế nào?

Tất nhiên là cướp!

Chẳng lẽ để ta, một yêu vương đường đường chính chính, phải theo quy củ, lấy vật đổi vật?

Quy củ do Giang Tồn U đặt ra, liên quan gì đến Kim Sí Đại Bằng ta?

“Hết rồi, bán sạch rồi, thiên tinh thạch đều ở chỗ hắn.” Thanh Hoè chỉ về sạp của người bán vừa rồi.

Mềm mỏng cũng phải có kỹ xảo, không thể vừa mở miệng đã lộ hết gia sản, chỉ khiến người ta coi mình là dê béo.

Tốt nhất để đối phương dọa nạt một phen, chịu chút khổ, rồi mới giao ra.

“Hử?” Kim Sí Đại Bằng ra hiệu cho hai huynh đệ đi chặn người bán, đồng thời rút ra một cây đại kích.

“Khuyên ngươi biết điều, không thì ta chặt một tay ngươi.” Hắn đe dọa, “Nể mặt chủ nhân Quỷ Môn, ta không muốn giết người, nhưng kiên nhẫn có hạn, ngươi nghĩ kỹ đi.”

Kim Sí Đại Bằng tự cho là mình biết chừng mực.

Cướp thì được, giết thì không.

Hắn quen Giang Tồn U, Giang Tồn U lại muốn kết minh với hắn, mắt nhắm mắt mở cũng không sao.

“Ta…” Thanh Hoè thấy thời cơ đã đến, định mở miệng cầu xin tha.

Không ngờ tay đối phương bỗng khựng lại.

“Trong Quỷ Môn, cấm gây chuyện.” Bên tai Kim Sí Đại Bằng vang lên lời cảnh cáo của Giang Tồn U, “Quy củ ta đặt, ngươi quên rồi sao?”

Quỷ Môn đại diện cho thể diện của Giang Tồn U.

Kim Sí Đại Bằng không nhận ra điều đó.

Vừa rồi hắn suýt nữa vả vào mặt Giang Tồn U.

Quỷ Môn tồn tại đến nay, dựa vào chính là thể diện này.

Một khi mở đầu cho cướp bóc, tín nhiệm sẽ sụp đổ.

“Hôm nay tâm trạng tốt, tha cho ngươi.” Kim Sí Đại Bằng hung hăng nói, rồi quay đi gọi hai huynh đệ.

“Hứ, dọa nạt nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ là giả vờ.” Thanh Hoè lập tức thu lại vẻ sợ hãi.

“Giờ sao, còn chạy không?”

“Chạy.” Yểm Nhật Ma Đế dứt khoát, “Đồ đã đủ, rời Nam Cương, về động phủ Bắc Vực, ta luyện thân thể.”

“Chạy xa vậy? Vì sao?” Thanh Hoè khó hiểu.

Nàng đoán được Kim Sí Đại Bằng dừng tay là vì chủ nhân Quỷ Môn ra mặt.

Nhưng dù ba yêu vương kia còn ôm lòng tham, ra khỏi Quỷ Môn vẫn đuổi giết, có Yểm Nhật Ma Đế bảo hộ, nàng cũng chẳng cần chạy khỏi Nam Cương chứ?

“Người quá nhiều.” Yểm Nhật Ma Đế trầm giọng, “Ba yêu vương, thêm Giang Tồn U, người quá nhiều, giống lần ở Triêu Ca thành.”

Toàn là hạng chẳng tốt đẹp gì, không có lợi thì chẳng ai đến, chỉ mua bán thì sai người làm là được, cần gì đích thân xuất hiện?

Yểm Nhật Ma Đế ngửi thấy mùi âm mưu lớn.

Thời khắc then chốt, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cẩn thận một chút, rời xa Nam Cương.

“Được, nghe ngươi.” Thanh Hoè thấy cũng hợp lý.

Từ khi có Yểm Nhật Ma Đế đồng hành, cảnh giác của nàng giảm hẳn, đây là chuyện xấu.

Nếu còn ở Vô Vọng sơn, chẳng cần ai nhắc, nàng đã sớm bỏ chạy rồi.

TruyenCV.app là nền tảng miễn phí đọc truyện chữ đóng góp nội dung từ các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo.
Truyện Tiên HiệpTruyện Huyền HuyễnTruyện Võng DuTruyện Đô ThịTruyện Kiếm Hiệp
Truyện hoàn thànhTruyện chọn lọcXếp hạng đang đọcXếp hạng đề cử Xếp hạng lượt đọc