Chương 237.1: Tiền Tuyến (7.1)
Sau khi báo cáo với khu trại, tôi quay trở lại khu rừng đầy ma vật.
Năm nay, tôi đã săn đủ số ma vật để lấp đầy cả khu rừng, thế nhưng hôm nay, săn ma vật không phải là mục tiêu của tôi.
"...Tìm thấy nó."
Sau một chặng đường dài đi bộ, giết bất kỳ con ma vật nào cản đường, cuối cùng tôi cũng tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.
Đó là một vết rách nhỏ trên kết cấu của không gian.
Tổng cộng có sáu cái.
Với người không chuyên, nó có thể trông giống như một Ma Cảnh Môn thông thường, nhưng màu sắc thì khác.
Nó có hắc sắc sẫm, dày đặc.
Nó không giống bất kỳ Ma Cảnh Môn nào tôi từng thấy trước đây.
Bầu không khí xung quanh nó kinh khủng hơn nhiều.
Hơn nữa, những vết nứt không gian này không triệu hồi được bất kỳ con ma vật nào.
Nó chỉ lơ lửng trên không trung, không có bất kỳ động thái nào.
Tôi từ từ đưa tay ra, ánh mắt tập trung vào khe hở.
Các ngón tay của tôi dễ dàng chìm vào trong khe hở, như thể nó đang chờ tôi làm vậy.
Khi nó bao bọc lấy tay tôi, ký ức về lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại vết nứt không gian này tràn về trong tâm trí tôi.
Lần đầu tiên tôi gặp nó là khi tôi mới đến Tiền Tuyến, Cửu Hy đã dẫn tôi đến đây và nói rằng có thứ gì đó muốn chỉ cho tôi.
Đó là một vết nứt không gian lơ lửng trên không trung, không có bất kỳ ma vật nào được triệu hồi hoặc đang ngay càng mở rộng về kích thước.
Tuy nhiên, tôi không thể thoát khỏi cảm giác rằng đây không chỉ là một vết nứt không gian—mà là một mảnh vỡ của thứ gì đó.
[Grrừ...!]
Khi tôi thò tay vào trong, tên khốn đó phản ứng như thể nó đã chờ đợi khoảnh khắc đó từ lâu rồi.
Tôi không thể nhìn thấy nó, nhưng cảm giác như nó đang vẫy đuôi vì vui mừng.
Bình tĩnh nào, ta sẽ cho ngươi ăn sớm thôi.
Ngay khi tôi vừa nghĩ xong...
- Rắc!
Vết nứt không gian dần dần vặn vẹo tan rã.
Nó đang được hấp thụ vào tay tôi.
Tôi có thể cảm nhận được nó, luồng năng lượng chảy qua cánh tay tôi, tiến vào đan điền và rồi thậm chí chảy sâu hơn vào bên trong tôi.
-Rắc, rắc!
Tôi có thể cảm thấy tên khốn đó đang tận hưởng nguồn năng lượng vừa tràn vào.
Ngươi có vẻ thèm ăn nhỉ? Hôm qua ngươi đã ăn nhiều thế rồi.
Khi con quái thú nuốt chửng lấy nguồn năng lượng, tôi cảm thấy một mảnh ghép khác của mảnh vỡ đang dần khớp vào tâm đan điền của tôi.
“Phù...”
Tuy nhiên, đó chỉ là một phần rất nhỏ của mảnh vỡ và tôi thậm chí không thể sử dụng nó như nội khí của riêng mình.
Tôi đã tiến hành nhiều thử nghiệm nhưng kết quả vẫn như vậy.
Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm những cơ hội như vậy ở Tiền Tuyến để có thể loại bỏ chúng.
Bởi vì con quái thú muốn điều này.
Con quái thú này không chỉ cho tôi biết vị trí của những vết nứt không gian này, mà còn muốn tôi tìm ra chúng để nó có thể hấp thụ chúng.
Mặc dù tôi không biết mục đích của việc này là gì.
Tôi không biết tại sao loại vết nứt không gian này lại hình thành ở Tiền Tuyến, tôi cũng không biết mục đích của những vết nứt không gian này là gì.
Có những vết nứt không gian như vậy trong kiếp trước của tôi không?
Tôi cố gắng suy nghĩ nhưng không thể nghĩ ra điều gì tương tự như thế này.
Xét đến việc tôi chưa bao giờ nghe nói đến 'hắc liệt không gian' tôi nghi ngờ rằng sự thay đổi này là do sự hồi quy của tôi.
Tôi biết rằng điều này có thể khiến tôi rơi vào tình huống nguy hiểm và muốn tránh chúng nếu có thể, nhưng tôi không có khả năng lựa chọn.
[Thỏa...Thuận...]
Ta biết.
Đó là thỏa thuận mà tôi đã lập với tên khốn đó.
“Ta cho ngươi ăn món này vì ta biết về nó, nên đừng giục ta nữa.”
[Grrgh...]
“Ngoài ra, thả lão già kia ra đi. Dù sao cũng đến lúc rồi.”
[Grrgh...?]
“Con thú chết tiệt! Lúc nào cũng tỏ ra ngốc nghếch khi nhắc đến chủ đề này!”
Tôi muốn nói thêm nữa, nhưng tên khốn đó đã giấu mình đi vì biết rằng nó sẽ chỉ nghe thấy nhiều lời cằn nhằn hơn thôi.
Bây giờ thì, nó sẽ không ló diện thêm một thời gian.
“...Ài.”
Tôi đã nhịn đói để có thể nuôi tên khốn này, nên hành vi như vậy khiến tôi cảm thấy khá khó chịu.
“Ta thề là nếu sau này ngươi ra ngoài..."
Để trút sự bực tức mặc dù biết rằng sẽ không nhận được phản hồi, tôi chuẩn bị quay trở lại căn lều của mình.
Khi trở về, tôi phải gặp Mạc Dung Hy Á và thăm Cửu Hy và Nam Cung Phi.
Ca làm việc của tôi cũng sắp bắt đầu nên tôi phải đi đến khu vực trung tâm cùng Nam Cung Phi.
Ngay lúc tôi định lao về phía căn lều của mình...
- Aghhh... Aghhh!
“Hửm?”
Một tiếng hét vang vọng từ gần đó.
**********************
- Bụp!
Ở ranh giới giữa vùng đồng bằng và khu rừng, một bóng người nằm dài trên mặt đất, bị đánh đập một cách không thương tiếc.
“Ngươi vẫn còn đủ can đảm để hét lên chứ?”
Kẻ tấn công nhếch mép cười, bộ trang phục tối màu và vóc dáng to lớn cho thấy hắn là một võ giả của gia tộc Hoàng Phủ.
"Gah...Khụ!"
Người đang bị đánh, có vẻ cũng là một võ giả của gia tộc Hoàng Phủ, trông có vẻ yếu ớt và nhỏ bé so với nhóm người xung quanh, cơ thể hắn ta đầy vết tích của sự tra tấn.
Kẻ ra đòn nói với một nụ cười méo mó.
“Ngươi thậm chí còn không được ta cho phép, vậy mà lại hét lên như một con thú bị thương, ngươi thật sự cho rằng sẽ có người tới cứu ngươi sao?”
“Ta-ta xin lỗi...”
“Không, đó không phải lỗi của ngươi. Đó là lỗi của ta vì đã không dạy ngươi đúng cách.”
- Bụp!
"Aghhh!”
Người kia quằn quại trong đau đớn, không thể kìm nén tiếng kêu cứu.
“Ngay cả khi vị Hoàng Phủ vĩ đại này ra lệnh cho ngươi không được hét lên, ngươi vẫn không tuân lệnh!"
“...Hự...”
“Ồ, có lẽ ngươi nghĩ ngươi và ta ngang hàng chỉ vì chúng ta có họ Hoàng Phủ?"
“K-Không, không bao giờ... Làm sao ta dám...”
“Nếu vậy thì tại sao ngươi lại không nghe lời ta...?"
Ha ha!
Trong khi kẻ kia nói với tiếng cười chế giễu, một người khác đứng nhìn từ phía sau với vẻ mặt nghiêm nghị.
...Ta phải ngăn đại ca lại.
Người chứng kiến cảnh bạo lực này diễn ra không ai khác chính là Hoàng Phủ Thiết Uy, trong khi kẻ gây hấn chính là ca ca của hắn, Hoàng Phủ Định.
Không giống như Hoàng Phủ Thiết Uy mới chỉ được công nhận là một thiên tài trẻ tuổi, Hoàng Phủ Định đã là một võ giả khá nổi tiếng ở Trung Nguyên.
Hoàng Phủ Định, dùng mũi chân chạm vào cái người đang ngã, rồi quay sang nhìn Hoàng Phủ Thiết Uy.
“Tiểu đệ.”
“...Vâng, đại ca.”
“Ta thấy đã người hơn rồi. Ngươi có muốn tiếp đến thay lượt ta không?”
Hoàng Phủ Thiết Uy quan sát cái người bị đánh trước khi trả lời.
Người bị đánh đập thuộc về một nhánh phụ của gia tộc Hoàng Phủ.
Hắn là người sở hữu phần huyết mạch Hoàng Phủ gia thưa thớt nhất, điều này giải thích cho sự yếu đuối của hắn ta.
Hoàng Phủ Thiện.
{trước đây có dịch tên nv này thành Hoàng Phủ Thuấn, nay sửa thành Hoàng Phủ Thiện cho nó hợp nghĩa}
Tên của hắn ta là Hoàng Phủ Thiện.
"...Ta...ổn.”
"Hửm?"
“Sẽ là vấn đề nếu người khác nhìn thấy điều này. Ta sẽ tự mình xử lý tên khốn đó—”
“Tiểu đệ.”
Bàn tay to lớn của Hoàng Phủ Định nắm chặt lấy vai Hoàng Phủ Thiết Uy.
“Đại ca...?”
Vai của Hoàng Phủ Thiết Uy rung lên khi hắn nhìn thấy ánh mắt của ca ca mình.
“Dạo này ngươi cư xử rất lạ, tỏ ra quan tâm đến tên cặn bã của chi thứ tộc đó.”
“Đại ca đang nói cái gì vậy? Tại sao ta lại quan tâm đến một tên khốn nạn như hắn?”
“Đó chính là điều ta muốn nói. Tại sao ngươi lại làm thế?”
...
Có lẽ là vào khoảng năm ngoái.
Sự thay đổi bắt đầu từ khi Hoàng Phủ Thiết Uy trở về gia tộc sau giải đấu Long Phượng.
Sau đó, không hiểu sao Hoàng Phủ Thiết Uy không còn coi thường chi thứ tộc, không còn bắt nạt người khác và không còn khoe khoang về vinh quang của gia tộc mình nữa.
Hoàng Phủ Định không thích điều đó.
Hắn không thể hiểu nổi tại sao đệ đệ mình lại trở nên yếu đuối đến vậy mặc dù được ban phước với huyết mạch thuần đậm của nhánh chính.
“Tiểu đệ.”
“Vâng, đại ca.”
“Hãy nhân cơ hội này kết liễu hắn một lần và mãi mãi.”
"Hả?"
“Ta thực sự không thích thái độ đó của ngươi, nó không còn phù hợp với chúng ta, cả gia tộc Hoàng Phủ nữa.”
“Đại ca nói vậy là có ý gì vậy..?”
“Đi bẻ gãy chân tên khốn đó đi.”
“...!”
Đôi mắt của Hoàng Phủ Thiết Uy mở to khi nghe câu nói đó của đại ca hắn.
Hắn không ngờ Hoàng Phủ Định lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Đại ca... đây là lãnh thổ của Liên Minh Võ Lâm.”
“Ta biết rõ. Ngươi cho là ta ngu ngốc sao, Tiểu đệ?”
“Vậy thì tại sao...?”
"Ha."
Hoàng Phủ Định bật cười chế giễu đáp lại sự lo lắng của Hoàng Phủ Thiết Uy, cho rằng điều đó là không cần thiết và vô ích.
"Ngươi có thực sự tin rằng Liên Minh Võ Lâm sẽ quan tâm tới, nếu ngươi đập vỡ chân của một số kẻ cặn bã của chi thứ gia tộc không? Chúng vô giá trị!"
"Nhưng...!"
“Ngươi không ra tay với tên khốn này vì sợ Gia chủ nhìn thấy. Nhưng hiện tại, điều đó không quan trọng nữa.”
“Đại ca...có ý gì vậy...?”
Gia chủ của gia tộc Hoàng Phủ đã qua thời kỳ đỉnh cao và khả năng Hoàng Phủ Định sẽ sớm lên vị trí Thiếu chủ là rất cao.
Vì vậy, hắn ta không cần phải lo lắng về những vấn đề tầm thường như thế này.
"Hắn chỉ là một tên khốn vô dụng, vậy nên hãy để hắn giải tỏa căng thẳng cho ngươi đi."
“...”
Hoàng Phủ Thiết Uy kìm nén cảm xúc của bản thân khi nghe những lời tàn nhẫn đó của ca ca mình.
Sự điên rồ trong mắt Hoàng Phủ Định không phải là chuyện tầm thường.
...Sao lại như thế này?
Hoàng Phủ Thiết Uy tự hỏi và cắn môi.
Nhận thức này không đến đột ngột...
Có lẽ sâu thẳm trong lòng hắn đã biết điều đó, nhưng lại không thừa nhận, giống như ca ca hắn vậy.
“...Đại ca, dù vậy thì đây cũng là...”
“Cái... sao ngươi lại ở đây!?”
Hoàng Phủ Thiết Uy bắt đầu lên tiếng nói, nhưng lại giật mình khi nghe thấy một giọng nói lạ.
Hoàng Phủ Thiết Uy lùi lại vì sốc và hắn không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy, tất cả các võ giả của gia tộc Hoàng Phủ đều cảm thấy như vậy.
Không ai cảm nhận được sự hiện diện của kẻ đó cho đến khi hắn lên tiếng xen vào.
Bị bất ngờ trước diễn biến bất ngờ này, Hoàng Phủ Định đã chuẩn bị sẵn sàng phóng thích một luồng khí uy áp bao trùm chung quanh và hỏi.
“N-Ngươi là tên quái nào...?”
Mặc dù Hoàng Phủ Định bối rối hỏi, nhưng kẻ kia không để ý đến hắn.
Thay vào đó, kẻ kia tiến đến gần Hoàng Phủ Thiện, người đang nằm trên mặt đất và kiểm tra cơ thể bị đánh đập của hắn ta.
Kẻ này có vẻ hoàn toàn thờ ơ với các võ giả xung quanh mình.
“Hắn bị đánh đập dã man, theo một cách ngu ngốc. Sẽ không thể che giấu được điều này vì nó quá dễ thấy... trời ạ.”
“Đồ khốn nạn...! Ta hỏi ngươi là ai!”
Hoàng Phủ Định tiến tới nắm lấy vai của kẻ này, cố gắng nâng tên này lên.
“...!”
Nhưng điều đáng kinh ngạc là kẻ này vẫn đứng yên.
Kẻ này không hề di chuyển một inch nào, như thể hắn bị ghim chặt xuống đất.
...Cái quái gì thế này...?
Đó chính là sức mạnh của một hậu duệ trực hệ sở hữu một thân hình to lớn của gia tộc Hoàng Phủ thế kia.
Nhưng kẻ này vẫn không hề di chuyển một inch nào mặc dù Hoàng Phủ Định đã dùng hết sức mạnh của mình.
Khi Hoàng Phủ Định chuẩn bị vận khí trong khi che giấu sự sửng sốt, kẻ đó quay sang nhìn hắn.
"Này."
“...Ah!”
Hoàng Phủ Thiết Uy thở hổn hển khi nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đó.
Không thể phủ nhận là rất quen thuộc - một khuôn mặt dữ tợn và đáng sợ.
Tuy nhiên, Hoàng Phủ Định, với vẻ mặt đe dọa, dường như không để ý đến danh tính của kẻ này.
“Ha, ngươi nhất định là điên rồi, xem ra ngươi không biết ta là ai?”
Trong lúc Hoàng Phủ Định đang băn khoăn không biết phải làm gì với tên khốn này, kẻ dường như không biết thân biết phận, thì kẻ này đã lên tiếng trước, khiến Hoàng Phủ Định giật mình.
"Năm."
"Hả?"
“Tốt nhất là ngươi nên buông ta ra trước khi ta đếm đến năm. Ta không có tâm trạng kiên nhẫn vào lúc này.”
Nghe những lời nói của kẻ đó, Hoàng Phủ Định không khỏi mỉm cười.
“Còn nếu ta không buông thì sao? Hả?”
"Một."
“Ngươi sẽ làm gì với Hoàng Phủ Định của gia tộc Hoàng Phủ hùng mạnh này?”
"Hai."
“Ta không biết ngươi có thủ đoạn gì, nhưng ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể chạm vào y phục của vị Hoàng Phủ Định vĩ đại này sao? Thật là một trò đùa. thật không may, ngươi sẽ chết ở đây—”
"Ba."
- Rắc!
“Hự...!?”
Cùng với tiếng động như có thứ gì đó vỡ ra, cánh tay đang nắm chặt vai kẻ bí ẩn đó của Hoàng Phủ Định đã bị vặn xoắn lại.
Mặc dù Hoàng Phủ Định đã quấn nội khí quanh người.
Tuy nhiên kẻ đó vẫn dễ dàng vặn cánh tay như thể đang nặn đất sét.
"Ngươi...!"
Hoàng Phủ Định gầm gừ ngay khi nhìn thấy cánh tay mình bị vặn.
- Rắc!
- Bụp!
Tuy nhiên, hắn ta đã quỳ xuống ngay lập tức, với cái thân hình to lớn của bản thân, hắn ngước nhìn lên kẻ kia.
...Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Hoàng Phủ Định không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Chuyện đó xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Khi Hoàng Phủ Định nhận ra thì hắn đã quỳ xuống rồi.
Khi ánh mắt của kẻ đó chạm phải ánh mắt run rẩy của Hoàng Phủ Định, kẻ đó nói một cách thẳng thừng.
“Đây là lý do tại sao ta không nên lãng phí thời gian cố gắng nói chuyện với những kẻ giống như thú hoang. Có một thứ gọi là trò chuyện, nhưng chúng luôn dùng đến bạo lực trước, điều đó thực sự làm ta khó chịu.”
Giọng nói bình tĩnh của hắn, pha lẫn sự tức giận, tạo nên áp lực to lớn lên những người xung quanh.
Trong khi đó, Hoàng Phủ Thiết Uy, người vẫn đang theo dõi từ phía sau, đang cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang đập nhanh của mình.
C-Chân Long.
Hắn biết danh tính chính xác của kẻ đó là ai.
Chân Long.
Một trong Lục Long Tam Phượng, được đồn đại là đệ tử của Vô Danh Tôn Giả.
Hắn cũng là con quái vật đã đánh bại Hoàng Phủ Thiết Uy chỉ bằng một đòn và giành được vị trí quán quân trong giải đấu Long Phượng.
Tại sao hắn ta lại ở đây?
Tuy nhiên, có điều gì đó khiến hắn tò mò hơn nữa.
T-Tại sao...?
Đó là sự tỏ mò vượt qua cả sự bí ẩn về việc ca ca mình bị bắt quỳ xuống và sự hiện diện của Chân Long của Cửu gia.
...Tại sao hắn chỉ đếm đến ba trong khi nói năm?
Đó là câu hỏi khiến Hoàng Phủ Thiết Uy bối rối nhất.
...